Chương 142:
Ba ngày đã trôi qua kể từ khi rời khỏi Lan Tư Duy Lợi, quân đoàn Vong Linh Thiên Tai (cỗ máy làm việc không ngừng nghỉ) của Ước Thư Á đã có thêm ba lao động trình độ cao, nhưng tung tích của mục tiêu – Ác Mộng Hắc Ám – thì vẫn bặt vô âm tín.
Dù vậy, hắn cũng không hề nóng vội. Cùng nhau ra ngoài hẹn hò quả là tuyệt vời, nhưng ưu điểm của tình yêu công sở chính là – có thể gặp nhau ngay cả khi đang làm việc.
Mỗi ngày đi làm cũng giống như hẹn hò, thật tuyệt!
Ước Thư Á là người dễ tính, phần lớn thời gian đều không kén chọn, rất biết chấp nhận hiện thực.
Nhưng những cảnh tượng thê lương nhìn thấy dọc đường đã vượt quá sức chịu đựng của hắn.
Rời khỏi thị trấn nhỏ, Ước Thư Á men theo manh mối thu được đi về phía Đông.
Không lâu sau, cha mẹ Uy Liêm đã tìm thấy đứa trẻ đang ngủ gục trong một cái hố ở bìa rừng vì mải chơi.
“Uy Liêm?! Uy Liêm, con sao thế này?! Con đã chạy đi đâu vậy hả?! Con có biết là chúng ta đã lo lắng tìm con như thế nào không?!”
Uy Liêm bị lay tỉnh, ánh mắt vẫn còn mơ màng: “Con cũng không……”
Uy Liêm đã mất tích một ngày, trong suốt thời gian đó, gia đình cậu bé vô cùng lo lắng.
Nếu là ngày thường, có thể là cậu bé chỉ ham chơi mà chạy lung tung, nhưng dù có ham chơi đến đâu thì tối đến cũng phải biết đường về nhà ngủ và ăn cơm.
Nhưng Uy Liêm đã không trở về.
Rồi khi liên tưởng đến vụ thảm án ở làng bên, bọn họ càng thêm sợ hãi, không biết phải làm sao.
Bọn họ vừa sợ Uy Liêm đã bị sát hại, vừa sợ thị trấn của mình sẽ là nạn nhân tiếp theo.
Những thường dân thấp hèn trong thế giới này, giống như cỏ dại mọc ven đường, bởi vì quá nhiều nên trở nên vô cùng rẻ mạt.
Không chỉ rẻ mạt, mà còn bị xem thường, sức sống tuy ngoan cường, nhưng vẫn sẽ vì muôn vàn lý do mà chết hàng loạt.
Nghĩ đến số phận của chính mình, nghĩ đến số phận của Uy Liêm, gia đình cậu bé ôm chầm lấy Uy Liêm mà khóc nức nở, những cái đánh mắng lẽ ra phải giáng xuống người cậu bé, giờ đây đều hóa thành tiếng khóc nghẹn ngào.
Uy Liêm là người hoang mang nhất, nhìn cha mẹ và anh chị em đang ôm mình khóc, trong mắt chỉ toàn là nghi hoặc.
“Bịch”, một lá thư rơi ra ngoài.
Uy Liêm nhìn sang, rõ ràng cậu bé không biết chữ, nhưng không hiểu sao lại có thể hiểu được nội dung được viết trên đó.
“Uy Liêm thân mến, chúc mừng con đã được chọn trở thành học sinh của Trường Tiểu học Ma Pháp Lan Tư Duy Lợi, hãy thảo luận với cha mẹ và quyết định trong vòng ba ngày xem có muốn nhập học ở Trường Tiểu học Ma Pháp Lan Tư Duy Lợi hay không, nếu muốn nhập học, hãy xé phần dấu bưu điện trên lá thư này, sẽ có phi thiên mã xa đến đón con đến Trường Tiểu học Ma Pháp Lan Tư Duy Lợi.”
Cụm từ “Trường Tiểu học Ma Pháp Lan Tư Duy Lợi” xuất hiện rất nhiều lần, danh từ xuất hiện với tần suất dày đặc này khiến người ta khó hiểu, nhưng dường như cũng rất dễ hiểu.
“Mẹ ơi, con được nhận vào Trường Tiểu học Ma Pháp Lan Tư Duy Lợi, con có nên đi học không?”
“— Cái gì?” Mẹ của Uy Liêm đang khóc bỗng dưng ngắt lời, trên mặt lộ rõ vẻ khó tin.
“Trường tiểu học ma pháp gì, đó là cái gì?!”
“Hình như là…… nơi dạy mọi người học ma pháp ạ.”
Vừa giây trước còn chìm trong đau buồn, mọi người đồng loạt: “!!!”
Điều này mà còn phải hỏi sao?! Tất nhiên là phải đi rồi!
Cha mẹ Uy Liêm kích động đến mức toàn thân run rẩy: “Học, học phí bao nhiêu?! Nhanh, dìu ta về nhà! Dù có phải bán thân mình đi, ta cũng nhất định sẽ cho con đi học!”
Đây là cơ hội để thay đổi vận mệnh.
Đây là hy vọng duy nhất để bọn họ thoát khỏi hiện thực nghiệt ngã!
Gia đình Uy Liêm vừa đau buồn vừa phấn khích tột độ.
Nhìn thấy cha mẹ Uy Liêm tìm thấy con trai mình, Ước Thư Á rời đi.
Lúc này, rất nhiều Vong Linh chìm vào giấc ngủ say dưới lòng đất cũng theo bước chân hắn rời đi, nhìn sơ qua ít nhất cũng phải vài vạn.
Ước Thư Á đã có thêm rất nhiều thuộc hạ, nhưng hắn không hề vui mừng.
Vụ thảm án ở làng bên là do một tên Pháp sư Vong Linh gây ra, mặc dù nô lệ là nguyên liệu dễ kiếm nhất, nhưng so với việc phải bỏ tiền ra mua, luôn có kẻ nào muốn có được thứ gì đó miễn phí.
Hơn nữa, hầu hết nô lệ đều đã cam chịu số phận, dao động linh hồn không đủ mạnh, không thể mang đến nhiều nỗi sợ hãi.
Khi Ước Thư Á tìm thấy tên Pháp sư Vong Linh đó, ông ta đang cố nhét 10.000 linh hồn vào cơ thể Uy Liêm.
Trong số 10.000 linh hồn này, có những linh hồn đã được thu thập từ trước, cũng có những linh hồn của người dân trong ngôi làng kia.
Trong mắt tên Pháp sư Vong Linh nọ, Uy Liêm là một “Người may mắn”, bởi vì cậu bé sở hữu thiên phú trở thành Pháp sư Vong Linh vô cùng hiếm có.
Vì vậy, ông ta đã thay đổi suy nghĩ, cố gắng tạo ra một “phép màu”, biết đâu Uy Liêm sẽ trở thành Vong Linh cấp cao dưới tác động kép của khát vọng sinh tồn và thiên phú?!
Phần lớn thường dân và nô lệ chết trong tuyệt vọng, sử dụng ma pháp Vong Linh có thể biến bọn họ thành Vong Linh.
Nhưng sức mạnh tinh thần và linh hồn của những người ở cấp 0 quá yếu ớt, biến thành Vong Linh cũng chỉ ở cấp bậc từ 1 đến 5.
Quá yếu, quá yếu, chúng chỉ có thể làm Khô Lâu pháo hôi, không được coi là thứ gì tốt.
Muốn có được Vong Linh cấp cao, hoặc là đi săn lùng những sinh vật cấp cao, hoặc là bồi dưỡng từ những kẻ yếu đuối.
Cái trước quá nguy hiểm, cái sau quá tốn kém, nhìn vào việc ông ta nhắm vào một ngôi làng nghèo khó là có thể thấy được, ông ta cũng không có nhiều tiền.
Vừa hay Uy Liêm đến đó tìm bạn chơi, lại có thiên phú trở thành Pháp sư Vong Linh, vậy thì hãy trở thành “Vật thí nghiệm” cho ông ta đi.
Việc chuẩn bị nguyên liệu thí nghiệm mất một chút thời gian, cũng may là có khoảng thời gian đó nên Ước Thư Á mới có cơ hội giải cứu Uy Liêm.
Chỉ là cơ thể của Uy Liêm đã bị “Xử lý sơ bộ”.
Ước Thư Á đã cho cậu bé uống một ít thuốc, tạm dừng dòng chảy ma lực trong cơ thể cậu bé, nhưng dù sao hắn cũng không phải là Mục sư chuyên nghiệp, Uy Liêm vẫn phải quay trở lại bệnh viện Lan Tư Duy Lợi để được điều trị chuyên nghiệp hơn.
Đối với những Siêu Phàm Giả cấp thấp, dòng chảy ma lực hỗn loạn cũng là mối nguy hiểm chết người, huống chi Uy Liêm là một người bình thường, thậm chí còn chưa phải là Siêu Phàm Giả.
Vừa hay cậu bé cũng có tố chất trở thành Pháp sư Vong Linh, có thể cho cậu bé đến trường tiểu học Lan Tư Duy Lợi học tập.
Tên trường tiểu học ở Lan Tư Duy Lợi rất đơn giản, Trường Tiểu học Lan Tư Duy Lợi số 1, Trường Tiểu học Lan Tư Duy Lợi số 2, Trường Tiểu học Lan Tư Duy Lợi số 3, tràn ngập quy luật đặt tên đơn giản và thô bạo.
Bởi vì những ngôi trường được xây dựng thêm trong tương lai nhất định sẽ là Trường Tiểu học Lan Tư Duy Lợi số 4, Trường Trung học Cơ sở Lan Tư Duy Lợi số 1, Trường Trung học Cơ sở Lan Tư Duy Lợi số 2, Trường Trung học Phổ thông Lan Tư Duy Lợi số 1……
Tuy đơn giản nhưng có thể khiến người ta liếc mắt một cái là nhận ra được.
Tuy nhiên, trong giấy báo nhập học mà Ước Thư Á để lại, để cha mẹ Uy Liêm dễ dàng chấp nhận hơn, hắn đã cố ý nhấn mạnh rất nhiều lần cụm từ “Trường Tiểu học Ma pháp”.
Cách đặt tên Trường Tiểu học Lan Tư Duy Lợi số 1 rất phù hợp với Lan Tư Duy Lợi, nhưng đối với những người khác thì không.
Nghe qua không có cảm giác cao siêu gì cả.
Trong thế giới này, chỉ những gì gắn liền với “Ma pháp” mới là biểu tượng của cao cấp và lợi hại.
Giải quyết xong chuyện ở đây, Ước Thư Á lại lên đường, hắn vẫn sử dụng cách di chuyển ngẫu nhiên đến một địa điểm nào đó.
Nhưng ngay khi xuất hiện, hắn đã sững sờ.
Trước mắt là một bãi thi thể đẫm máu, tiếng la hét, tiếng khóc than và tiếng kêu gào thảm thiết khiến người ta phải im lặng.
Lần này không phải là Pháp sư Vong Linh, mà là bọn cướp.
Ước Thư Á ngẩng đầu lên, hôm nay là một ngày đẹp trời, nhưng ngoại trừ hắn ra, không ai còn tâm trí để ý đến điều đó.
Chiếc mũ trùm đầu màu đen trượt xuống theo động tác ngẩng đầu của hắn, để lộ mái tóc vàng óng ánh dưới ánh nắng mặt trời.
Thế giới này thật bệnh hoạn.
Hay nói đúng hơn, thế giới này chưa bao giờ khỏe mạnh.
Ghê tởm, buồn nôn, khó chịu……
Ước Thư Á mở mắt ra, đôi mắt xanh biếc xinh đẹp hơn cả đá quý mà Phỉ Lạc Ti yêu thích đã bị thay thế bằng một ngọn lửa linh hồn đang nhảy múa.
“Cạch cạch cạch cạch……”
Người đàn ông đang cười khoái trá bỗng cúi đầu nhìn xuống mảnh đất dưới chân với vẻ nghi hoặc: “Mày có cảm thấy gì không? Hình như có cái gì đó—”
Lời gã ta còn chưa dứt, nửa người đã bị một bàn tay Bạch Cốt túm lấy, kéo xuống lòng đất.
Ước Thư Á đi rồi lại dừng, tốc độ không nhanh, nhưng bởi vì hắn không vội vàng, tâm trạng cũng không tệ lắm.
Chỉ là, vào ngày cuối cùng, khi dịch chuyển ngẫu nhiên, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một người quen thuộc.
“Lĩnh chủ đại nhân?”
Phỉ Lạc Ti nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại, trên mặt mang theo chút bất mãn: “Anh vừa gọi tôi là gì?”
Ước Thư Á không nhịn được cong khóe môi: “Bạn trai thân yêu của tôi.”
Giọng hắn rất dịu dàng, mỗi chữ như được hắn ngậm trong miệng, ngân nga êm ái, mang theo cảm giác vừa mờ ám vừa vui vẻ hạnh phúc.
Phỉ Lạc Ti cũng cong môi cười.
Mặc dù đã đến ngày cuối cùng rồi mà vẫn không tìm thấy Ác Mộng Hắc Ám, nhưng cả hai đều là người rất điềm tĩnh, mặc dù không tìm thấy, nhưng cũng không vì thế mà trở nên cáu kỉnh.
“Nếu đã như vậy, hãy coi như đây là một chuyến cắm trại bình thường đi.”
Hai người phân công nhau làm việc, Ước Thư Á đi săn, còn Phỉ Lạc Ti thì dựng lều, nhóm lửa đun nước, chuẩn bị nướng thịt.
Tài nấu nướng của Phỉ Lạc Ti rất bình thường, hoàn toàn là nhờ kỹ năng hỗ trợ, nhưng Ước Thư Á vẫn ăn rất ngon miệng: “Ngon quá!”
Trang bị không gian của Ước Thư Á hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của hắn, theo chủ nghĩa tối giản, nhưng trong túi không gian của Phỉ Lạc Ti lại có đủ thứ, thịt nướng tuy ngon, nhưng nhiều dầu mỡ dễ ngán, Phỉ Lạc Ti lại lấy ra hai quả chanh pha nước chanh.
Lúc này trời đã tối hẳn, trong rừng chỉ có ánh sáng từ đống lửa do bọn họ nhóm lên.
Nhưng thời tiết hôm nay rất đẹp, không có mây, những vì sao trên trời rất sáng.
Phỉ Lạc Ti vỗ vỗ vào đùi mình, ra hiệu cho Ước Thư Á nằm xuống.
Khi Ước Thư Á gối đầu lên đùi Phỉ Lạc Ti, cả người nhẹ bẫng, sau đó, hắn cảm nhận được tóc mình bị ai đó nhẹ nhàng vuốt ve.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Ước Thư Á kinh ngạc nhìn Phỉ Lạc Ti, sau đó không nhịn được đưa tay câu lấy cổ Phỉ Lạc Ti hôn y một cái.
Ước Thư Á không hề bất ngờ khi Phỉ Lạc Ti phát hiện ra tâm trạng sa sút của mình.
Chỉ cần Phỉ Lạc Ti muốn, không gì là y không làm được!
Nói về bộ lọc, không có bộ lọc nào có thể so sánh được với bộ lọc của kẻ si tình.
Ước Thư Á nhẹ giọng nói: “Tôi đang nghĩ đến một khả năng. Nếu bố trí một số quân đoàn Vong Linh ở mỗi khu vực tập trung, liệu có thể làm chậm tốc độ mở rộng của Bình Nguyên Vô Tận hay không?”
Biển Bạch Cốt ở Bình Nguyên Vô Tận thường được bổ sung theo hai cách.
Một là do chính Bình Nguyên Vô Tận mở rộng, những Vong Linh vô chủ dù không có mệnh lệnh của Pháp sư Vong Linh cũng sẽ tự động gây ra giết chóc.
Chỉ những người chết đi mang theo oán hận và không cam lòng đủ lớn mới có thể biến thành Vong Linh, linh hồn bị giam cầm vĩnh viễn trong thế giới đau khổ.
Cho đến khi xương cốt cũng phong hóa rồi tan biến. Nỗi ám ảnh khi chết sẽ thôi thúc chúng lặp lại hành vi giết chóc, hay nói cách khác là “Trả thù”.
Chỉ là, hành động trả thù của chúng là nhắm vào cả thế giới, vì vậy, ngay cả những người mà chúng đã dùng cả mạng sống để bảo vệ khi còn sống cũng sẽ trở thành một phần trong hành động trả thù thế giới của chúng.
Những chủng tộc bị Vong Linh giết chết cũng sẽ trở thành một phần của biển Cạch Cốt vô tận đó.
Cách thứ hai là những người chết đi mang theo oán hận và không cam lòng.
Thi thể và linh hồn không được xử lý tốt sẽ biến thành Vong Linh, có ý thức tiến về Bình Nguyên Vô Tận, trở thành một phần của biển Bạch Cốt.
Bao gồm cả khi Pháp sư Vong Linh chết đi, quân đoàn Vong Linh của bọn họ cũng sẽ trở thành vật vô chủ. Nếu không có cách xử lý thích hợp, người bình thường sẽ không dám giết chết Pháp sư Vong Linh.
“Thực ra, phổ cập giáo dục mới là biện pháp tốt nhất, nhưng…… chỉ dựa vào sức lực của chúng ta thì tác động đến thế giới này quá nhỏ bé.”
Dân số Lan Tư Duy Lợi nghe có vẻ nhiều, nhưng thực sự có nhiều không?
So với thế giới này thì đúng là không đáng nhắc tới.
Hạt cát nhỏ bé như vậy, muốn gánh vác cả thế giới, thật quá bất công.
Đúng vậy, bất công.
Thế giới này trở nên tồi tệ như vậy không phải do Lan Tư Duy Lợi gây ra, nhưng cuối cùng lại là Lan Tư Duy Lợi phải bận tâm và ra sức giải quyết, thật không công bằng.
Vong Linh là cỗ máy làm việc không ngừng nghỉ, rất hữu dụng, Ước Thư Á đã và đang nghiên cứu quân đoàn Siri, phát hiện ra không ít Vong Linh đã xuất hiện ý thức tự chủ.
Đó là một xu hướng tốt.
Những Vong Linh trong Bình Nguyên Vô Tận, tội ác mà chúng gây ra quả thực nhiều vô số kể, nhưng chúng là Vong Linh, đó là quy tắc, là đặc tính của chúng.
Linh hồn bị trói buộc mãi mãi trong địa ngục trần gian, cuối cùng phong hóa cùng với xương cốt, tan biến, đến cả việc trở về với vòng tay của thế giới cũng không làm được, thật quá bi ai.
Thế giới ma pháp tuy không cần tuân theo quy luật bảo toàn năng lượng, nhưng ma lực có thể luân hồi.
Linh hồn của sinh vật cũng là ma lực.
Linh hồn bị giam cầm, kỳ thực chính là ma lực bị giam cầm.
Thông thường, sau khi sinh vật chết đi sẽ trở về với tự nhiên, ma lực hồi sinh thế giới, ma lực sẽ ngày càng nhiều.
Nhưng sinh linh chết đi trong tuyệt vọng và đau khổ ngày càng nhiều.
Hãy nhìn Vô Tận chi Hải kia xem! Biển Bạch Cốt vô biên vô hạn chính là những sinh mệnh đã kêu gào trong tuyệt vọng suốt hàng ngàn năm qua.
Vong Linh không phải là Vong Linh, chỉ cần còn một mảnh xương là chúng có thể tiếp tục bò dậy, nhưng cho dù là Vong Linh cấp cao đến đâu cũng không thể chống lại quy luật của thời gian.
Chúng sẽ bị phong hóa, sẽ biến mất.
Những linh hồn ma lực đó cũng sẽ biến mất theo.
Là biến mất, chứ không phải trở về thế giới này để bước vào vòng luân hồi mới.
Đó là “Sự thật” mà Ước Thư Á dần dần phát hiện ra.
Thời đại Hoàng Kim, Thời đại Bạc, Thời đại Đồng Thau….. Kỳ thực, tất cả đều là sự phản kháng của vô số sinh linh nhỏ bé bằng chính mạng sống của mình!
Nếu người thường không thể đánh bại Siêu Phàm Giả, vậy thì tất cả mọi người hãy cùng trở thành người thường đi!
Nồng độ ma lực ngày càng thấp, thấp đến mức quy tắc thế giới buộc phải hạ thấp cấp bậc cao nhất để duy trì hoạt động bình thường của thế giới.
Từ Bán Thần, đến Sử Thi, đến Truyền Kỳ, sau này còn hạ xuống đến mức nào nữa?
Phỉ Lạc Ti không bị ảnh hưởng bởi quy tắc là vì tất cả những gì trên người y đều là lỗi của quy tắc, là sự tồn tại được cụ thể hóa từ năng lượng hỗn độn bên ngoài thế giới, quy tắc không dám động đến y.
Cũng giống như chương trình vậy, có thể vận hành là được, tùy tiện động vào lỗi thì không biết còn có thể tiếp tục vận hành được nữa hay không!
Còn Ước Thư Á — — có lẽ bởi vì hắn là một Vu Yêu.
Vu Yêu, sinh vật Vong Linh.
Sức mạnh của hắn gắn liền với Bình Nguyên Vô Tận, ngay cả quy tắc thế giới cũng không thể làm gì được hắn.
Tuy là một Vong Linh, nhưng hắn lại yêu thế giới này.
Tuy rằng thế giới này rất tồi tệ, rất kinh khủng, nhưng những sinh mệnh kia đều sống động và độc lập.
Bọn họ không nên phải chịu đựng nỗi đau như vậy, mang theo tuyệt vọng và cùng thế giới này đồng quy vu tận.
Đã có một số Vong Linh sinh ra ý thức tự chủ, mỗi ngày chúng đều tận tụy tuần tra, làm hướng dẫn viên, làm bản đồ, công việc chính là cuộc sống của chúng.
Ước Thư Á có thể cảm nhận được, trong công việc lặp đi lặp lại hàng ngày, chúng đã một lần nữa yêu thế giới này.
Hay nói cách khác, đó là tương lai có thể nhìn thấy được do Phỉ Lạc Ti tạo ra.
Ước Thư Á muốn làm điều gì đó.
Hắn cảm thấy mình tỉnh lại trong thời đại này, tỉnh lại ở Lan Tư Duy Lợi, chắc chắn là vì một lý do nào đó.
Bình Nguyên Vô Tận có rất nhiều Vong Linh, nếu có thể sử dụng tốt, nhất định……
“Đồ ngốc.” Phỉ Lạc Ti nhéo mũi hắn, “Tương lai của chúng, phải do chính chúng tự tạo ra, tự tranh đấu mới đúng. Nếu anh làm tất cả mọi thứ, vậy thì đó rốt cuộc là tương lai mà anh mong muốn hay là tương lai của chúng?”
Ước Thư Á sững sờ.
Phỉ Lạc Ti cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó nói: “Lãnh địa của tôi cũng khá rộng lớn, hoàn toàn có thể mở thêm vài trường học nữa.”
“Anh có biết Lễ Bái Sư không?”
Lễ Bái Sư là nghi thức bái sư rất phổ biến trong các trò chơi tu tiên, nhưng ở thế giới ma pháp thì đây là một thứ hoàn toàn xa lạ.
Nhưng nếu thay bằng một thuật ngữ khác – Chỉ hạn ngạch tuyển sinh đại học thì sao?
Mỗi trường đại học đều sẽ phân bổ một số lượng chỉ tiêu nhất định cho mỗi tỉnh, ví dụ như trường X năm nay tuyển sinh tổng cộng 1.000 người, trong đó tuyển 500 chỉ tiêu tại địa phương, tỉnh A 50 chỉ tiêu, tỉnh B 50 chỉ tiêu……
Sinh viên tốt nghiệp có thể ở lại địa phương nơi trường đại học tọa lạc hoặc trở về quê hương để phát triển sự nghiệp.
Nhưng cho dù là ở lại địa phương hay trở về quê hương, ý nghĩa đối với quê hương cũng rất to lớn.
Ví như ở một số vùng nông thôn, chỉ cần có một người thi đỗ đại học top đầu là có thể “Nở mày nở mặt” suốt mấy chục năm.
Các chính sách của chính quyền cũng sẽ ưu tiên cho những địa phương này hơn một chút, ai bảo nơi đó có người tài giỏi cơ chứ!
Chuyển sang bối cảnh thế giới ma pháp, có lẽ là – Ngôi làng nhỏ này có một Truyền Kỳ đấy, ngươi dám đến gây chuyện thử xem?
Không cần nói đến bọn cướp hay Pháp sư Vong Linh, chỉ cần là Lĩnh chủ có đầu óc một chút cũng sẽ biết giảm thuế cho dân làng ở đó.
Nếu nhân vật tầm cỡ Truyền Kỳ đó lựa chọn trở về làng phát triển, vậy thì càng khỏi phải bàn!
Sinh viên tốt nghiệp đại học làm cán bộ thôn đưa cả thôn cùng làm giàu (X)
Nhân vật tầm cỡ Truyền Kỳ đưa cả thôn bước vào kỷ nguyên ma pháp mới (√)
“Chỉ tiêu tuyển sinh này hoàn toàn do chúng ta quyết định, có thể chọn một người có thiên phú nhất, hoặc ba người có thiên phú nhất, đều có thể linh hoạt.” Tìm kiếm phạm vi ảnh hưởng phù hợp nhất, không chỉ thu hút được nguồn học sinh chất lượng cao, mà còn giải quyết được vấn đề phát triển sau này.
Theo như kế hoạch của Phỉ Lạc Ti ngày càng lớn, ngày càng hấp dẫn, đôi mắt Ước Thư Á cũng ngày càng sáng lên.
“Thình thịch thình thịch—” Tiếng tim đập nhanh hơn, dồn dập hơn cả tiếng trống vang lên bên tai, hắn hơi nhổm người dậy, càng lúc càng gần Phỉ Lạc Ti hơn, gần hơn nữa……
“Bịch—” Một thứ gì đó mềm mại, lông xù, không giữ thăng bằng được trên cành cây nên đã ngã xuống.
Vừa vặn ngã xuống đầu tóc vàng óng của Ước Thư Á.
Ước Thư Á: “……”
Trên mặt hắn hiện rõ vẻ tức giận vì bị làm phiền, vừa định tóm lấy sinh vật lông xù kia dọa nó một chút thì đột nhiên sững người.
“Con vật nhỏ này, sao nhìn giống Thú Cầu May thế nhỉ?”
Phỉ Lạc Ti: “!”
Hèn chi với giác quan siêu nhạy bén của cấp 300 và 299, bọn họ lại không phát hiện ra nó!
Sinh vật nhỏ nghiêng đầu: “Chíp?”
Ước Thư Á không biết mình là người may mắn hay xui xẻo nữa, ít ra thì cũng phải đợi hắn hôn xong đã chứ!
Phỉ Lạc Ti cũng có chút cạn lời, không ngờ phương pháp mà y cho là bất khả thi nhất lại được thực hiện một cách “Dễ dàng” như vậy.
Nhưng rất nhanh Phỉ Lạc Ti đã bước vào trạng thái làm việc.
Thịt nướng, bánh tart trứng, trà sữa, phô mai nửa chín, đồ chiên……
Rất dễ dàng “Câu” được Thú Cầu May bằng những thứ này, việc tìm kiếm Ác Mộng Hắc Ám cũng trở nên vô cùng đơn giản.
Quả nhiên, trong lần dịch chuyển ngẫu nhiên tiếp theo, Phỉ Lạc Ti và Ước Thư Á đã chạm trán với Ác Mộng Hắc Ám.
Mọi việc được giải quyết rất suôn sẻ!
Chỉ là kế hoạch ban đầu “Tìm được Ác Mộng Hắc Ám thì dành thời gian còn lại để hẹn hò” đã bị hai người gạt sang một bên sau khi cơn nghiện công việc của bọn họ lại bùng phát.
Đã có Ác Mộng Hắc Ám, sau khi được chữa trị, những nạn nhân này sẽ được sắp xếp như thế nào, công tác tuyển sinh định hướng sẽ được triển khai ra sao, địa điểm xây dựng trường học mới……
Rất nhiều công việc cần phải làm, kể ra cũng không hết.
Nhưng trước mắt, điều quan trọng nhất vẫn là nâng cao danh tiếng của Trường Tiểu học Lan Tư Duy Lợi.
Đúng vậy, là danh tiếng của Trường Tiểu học Lan Tư Duy Lợi, chứ không phải danh tiếng của Lan Tư Duy Lợi!
Thời tiết mùa xuân rất dễ chịu, dù mặc áo dài hay áo ngắn, váy hay quần đều mang lại cảm giác thoải mái, không nóng cũng không lạnh.
Thời tiết đẹp như vậy mà không tổ chức Đại hội Thể thao thì thật đáng tiếc!
“Đại hội Thể thao?!”
Chu Lợi Diệp Tư được Phỉ Lạc Ti gọi đến, hai mắt cô ta sáng rực, cô ta đã xem qua video ghi hình Đại hội Thể thao mùa thu năm ngoái, xem một lần lại tiếc nuối một lần, chỉ hận sao mình không sớm đầu quân cho Lan Tư Duy Lợi.
Vào thời điểm diễn ra Đại hội Thể thao lần trước, Học viện Ma Pháp Hoàng Gia vẫn đang trong kỳ học chính thức! Vì vậy, đương nhiên cô ta không có khả năng đến Lan Tư Duy Lợi xem Đại hội Thể thao được.
Để bù đắp cho tiếc nuối này, Chu Lợi Diệp Tư đã lên kế hoạch tổ chức một Đại hội Thể thao mùa thu long trọng và sôi động trong năm nay.
Nhưng Lĩnh chủ Lan Tư Duy Lợi đã nói rằng mùa xuân là thời điểm thích hợp để tổ chức Đại hội Thể thao, dù thế nào cũng phải tổ chức một Đại hội Thể thao mùa xuân!
Chu Lợi Diệp Tư vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm, ngài cứ giao cho tôi!”
Chu Lợi Diệp Tư tràn đầy tự tin, nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng mà, câu nói tiếp theo của Phỉ Lạc Ti là…..
“Đừng vội kích động, hãy nghe tôi nói hết đã.” Phỉ Lạc Ti yêu cầu cô ta bình tĩnh lại.
Chu Lợi Diệp Tư cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cũng có chút sốt ruột, sao vậy sao vậy, không tổ chức Đại hội Thể thao nữa sao? Có trở ngại gì hả?! Đừng lo lắng, cô ta sẽ dọn sạch mọi trở ngại! Ngay cả khi Ác Thần đến, cô ta cũng sẽ là người đầu tiên xông lên! Ít nhất cũng phải cho hắn ta thấy được dân phong mạnh mẽ của Lan Tư Duy Lợi!
“Đại hội Thể thao mùa xuân này, nói đúng ra là thi đấu. Là một cuộc thi đấu loại trừ, còn tàn khốc hơn cả đấu trường.”
Phỉ Lạc Ti vừa dứt lời, hơi thở của Chu Lợi Diệp Tư trở nên dồn dập.
Đại hội Thể thao mùa thu năm ngoái, do trình độ của học sinh còn thấp nên tính chất thưởng thức và giải trí vẫn cao hơn tính cạnh tranh.
Mục đích lúc đó là rèn luyện tinh thần hợp tác và ăn ý giữa các học sinh, trọng tâm vẫn là tình hữu nghị đặc lên trên hết.
Nhưng bây giờ đã khác.
Một mùa đông và nửa mùa xuân đã trôi qua, bọn nhỏ chắc chắn đã trưởng thành hơn rất nhiều.
“Ngoài ba trường tiểu học, những đứa trẻ ở nông trường cũng phải tham gia.”
Lan Tư Duy Lợi có ba trường tiểu học, nhưng do ban đầu có vấn đề về địa điểm và số lượng giáo viên, vậy nên mọi người đều học chung với nhau, mối quan hệ rất tốt, giống như một trường vậy, ngay cả một số lớp học tự chọn, ba trường cũng tổ chức chung.
Đây không phải là điều xấu, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bất lợi cho sự phát triển của trường học.
“Tính cạnh tranh quá thấp!”
Tuy chỉ là học sinh tiểu học, nhưng thế giới này vẫn lấy mạnh hiếp yếu làm chủ đạo.
Phỉ Lạc Ti đã dành rất nhiều tâm huyết cho những học sinh này, y không muốn những đứa trẻ tốt nghiệp từ ngôi trường này chỉ có thể thích nghi với cuộc sống ở Lan Tư Duy Lợi.
Nơi đây có thể là thủ đô tiến bộ của thế giới, nhưng tuyệt đối không thể là một “Ốc đảo” tách biệt!
Tính cạnh tranh là thứ không thể thiếu được.
Phỉ Lạc Ti muốn nhân sự kiện Đại hội Thể thao mùa xuân này để phân chia thứ hạng cho ba trường tiểu học.
“Bên Hội Tương Trợ cũng vậy, hãy thông báo cho bọn họ, tổ chức vòng sơ loại theo khu vực, 500 người đứng đầu sẽ đến Lan Tư Duy Lợi tham gia thi đấu, không phân biệt nam nữ.”
Lãnh địa Hân Vinh có tổng cộng 10 Hội Tương Trợ, không phân biệt nam nữ, tức là hai Hội Tương Trợ sẽ cùng nhau cạnh tranh 100 suất.
Tổng cộng có 500 học sinh xuất sắc đến Lan Tư Duy Lợi và được xếp vào lớp 1 để tham gia thi đấu.
Không phải Phỉ Lạc Ti xem thường bọn nó, mà trình độ của Hội Tương Trợ cũng chỉ ngang ngửa với học sinh lớp 1 mà thôi.
Điều kiện giảng dạy và nguồn lực ở đó không bằng Trường Tiểu học Lan Tư Duy Lợi, tiến độ này là rất bình thường.
Trình độ học sinh của Hội Tương Trợ tương đối thấp, nhưng “Hữu xạ tự nhiên hương”, ở đâu cũng có nhân tài.
Nhân cơ hội tham gia Đại hội Thể thao lần này, được đến Lan Tư Duy Lợi để mở mang tầm mắt, cũng sẽ giúp ích cho việc học tập của bọn nó sau này.
Còn về học sinh Trường Tiểu học Hân Vinh……
“Hãy tổ chức một kỳ thi thống nhất, 2.000 người đứng đầu sẽ đến đây xem thi đấu.”
Về phần học sinh Trường Tiểu học Hân Vinh, trình độ còn kém hơn một chút, trẻ em ở Hội Tương Trợ ít nhất đã được học sớm hơn bọn nó hai tháng, không chỉ học xong chương trình xóa mù chữ cơ bản, mà 90% học sinh đã trở thành Siêu Phàm Giả.
Nhưng số lượng học sinh Trường Tiểu học Hân Vinh có thể trở thành Siêu Phàm Giả hiện tại còn rất ít.
Sắc mặt Chu Lợi Diệp Tư trở nên nghiêm túc.
Lần này Phỉ Lạc Ti thật sự rất nghiêm túc.
Điều này tương đương với việc đưa tất cả những đứa trẻ có thể đến vạch xuất phát lên sàn đấu để thi đấu.
Để cho học sinh của ba trường tiểu học Lan Tư Duy Lợi nghiêm túc và thay đổi thái độ, Phỉ Lạc Ti thậm chí còn cho phép trẻ em từ các thế lực khác tham gia.
Trẻ em của lãnh địa Hân Vinh coi như là người Lan Tư Duy Lợi, nhưng những đứa trẻ ở lớp xóa mù chữ tại nông trường lại hoàn toàn là người của Quang Minh Thần Điện.
Hoàn cảnh hiện tại của bọn nhỏ có chút khó xử, tuy là quân dự bị của Quang Minh Thần Điện, nhưng lại đang làm việc tại nông trường ở Lan Tư Duy Lợi, tuy làm việc tại nông trường ở Lan Tư Duy Lợi nhưng lại theo học lớp xóa mù chữ của Lan Tư Duy Lợi.
Mặc dù trong lớp xóa mù chữ cũng có Thánh Kỵ Sĩ và Mục Sư của Quang Minh Thần Điện dạy dỗ bọn nhỏ, nhưng vẫn cảm thấy rất kỳ quái!
“Nếu là thi đấu cá nhân thì không sao, nhưng thi đấu đồng đội có cần phải phân chia trường học không? Chẳng hạn chỉ cho phép thành lập đội với những người cùng trường?”
Nếu như vậy thì những đứa trẻ ở lớp xóa mù chữ tại nông trường sẽ gặp chút rắc rối.
Bọn nhỏ là quân dự bị được bồi dưỡng và đào tạo bài bản từ nhỏ, đương nhiên không cần phải bàn đến thiên phú, nhưng chỉ có thể lựa chọn nghề nghiệp là Mục Sư và Thánh Kỵ Sĩ.
Nếu thi đấu đồng đội, tình hình trên sân đấu thay đổi rất nhanh, chỉ có Kỵ Sĩ và Mục Sư thì dù có nghĩ thế nào cũng quá dễ bị nhắm vào.
Ước Thư Á cười nói: “Cho dù yêu cầu thành lập đội được nới lỏng, bọn nhỏ cũng sẽ không thành lập đội với học sinh trường khác đâu.”
Mặc dù bình thường không chú trọng củng cố và giáo dục về tinh thần tự hào nhà trường, nhưng một khi thông báo về cuộc thi được đưa ra, tinh thần tập thể của mọi người sẽ bùng nổ đến đỉnh điểm.
Thành lập đội với học sinh trường khác? Gián điệp, kẻ này là gián điệp, xử tử!!!
“Đừng xem thường những đứa trẻ ở Trường Tiểu học Trang Trại.”
Nguồn lực giáo dục ở nông trường chắc chắn là kém nhất trong số các trường, nhưng thiên phú của bọn nhỏ thực sự rất tốt.
Số lượng học sinh có thiên phú SSR+ còn nhiều hơn cả học sinh khối 1 của Trường Tiểu học Lan Tư Duy Lợi, SSR là nhiều nhất, SR lại là ít nhất.
Mặc dù mỗi ngày phải làm việc 7 tiếng đồng hồ, nhưng bọn nhỏ coi công việc đó như một cách để rèn luyện kỹ năng, ngày nào cũng chăm chỉ, nỗ lực, không hề lười biếng.
Giáo viên cũng bị tinh thần cầu tiến của bọn nhỏ “Lây nhiễm”, từ “Dạy cho có” trở nên vô cùng nghiêm túc trong việc giảng dạy.
Hơn nữa, phần lớn những đứa trẻ này đều có xuất thân từ gia đình quý tộc, xét về tầm nhìn, bọn nhỏ đã hơn hẳn những học sinh bình dân rất nhiều.
Phỉ Lạc Ti cũng nảy sinh lòng yêu mến nhân tài, dần dần dành nhiều nguồn lực hơn cho bọn nhỏ.
Nhưng cái gì cũng phải so sánh, nếu nói trường nào có nguồn lực giáo dục tốt nhất, thì đó chính là ba trường tiểu học ở thành Lan Tư Duy Lợi.
Phỉ Lạc Ti nói: “Đại hội Thể thao lần này, cô có thể coi đó là một đại hội thể thao thông thường, cũng có thể coi đó là một cuộc thi đấu, tất nhiên cũng có thể coi đó là một cuộc chiến tranh giành tài nguyên.”
Những đứa trẻ ở Trường Tiểu học Trang Trại chỉ là tạm thời “Dự thính” ở Lan Tư Duy Lợi mà thôi, hộ khẩu không ở đây, hết thời hạn vẫn phải quay về nơi mình thuộc về.
Quang Minh Thần Điện muốn mượn hệ thống giáo dục của Lan Tư Duy Lợi để đào tạo con em của mình, bởi vì nền giáo dục của Lan Tư Duy Lợi thực sự rất xuất sắc, có thể thấy rõ điều đó qua cấp bậc và tốc độ thăng cấp của những đứa trẻ này, còn giỏi hơn cả những thiên tài mà chính bọn họ tự tay bồi dưỡng.
Hoàn toàn áp đảo!
Phỉ Lạc Ti đã thu học phí của bọn họ, đương nhiên sẽ không “Làm không công” cho người khác.
Phải biết rằng, trẻ con là đối tượng dễ bị ảnh hưởng nhất.
Y không có tham vọng chinh phục thế giới, nhưng thế giới này quả thực quá tồi tệ.
Chuyện một người thay đổi cả thế giới, y không làm được, nhưng giáo dục có thể làm được.
Khi những đứa trẻ này đã thích nghi với cuộc sống ở Lan Tư Duy Lợi, dung nhập vào quy tắc của Lan Tư Duy Lợi, sau này ra ngoài, rất khó để hòa nhập được với cuộc sống bên ngoài.
Là dành thời gian để thích nghi lại với quy tắc bên ngoài, hay là thay đổi quy tắc bên ngoài để tạo ra môi trường sống thoải mái cho bản thân, điều đó phụ thuộc vào việc bên nào có ảnh hưởng sâu sắc hơn.
Nhưng như vậy, lịch trình thi đấu sẽ rất dài.
Đầu tiên là thi đấu vòng loại giữa các lớp trong mỗi khối, sau đó là thi đấu toàn khối.
Học sinh khối 1 là đông nhất, riêng một trường đã có hai ba trăm nghìn người.
Học sinh khối 3 là ít nhất, tương đương với việc ai cũng có thể tham gia vòng thi cấp trường.
Trường Tiểu học Trang Trại, Trường Tiểu học Lan Tư Duy Lợi, Hội Tương Trợ tương đương với việc thi đấu vòng loại khu vực, cuối cùng mỗi trường, mỗi khối chọn ra 36 người để tham gia vòng chung kết.
Lịch trình thi đấu rất khẩn trương và tàn khốc, bởi vì đây là trận đấu loại trực tiếp, chỉ cần thua một trận là coi như thất bại hoàn toàn.
Nhưng chỉ cần giành được quán quân, đồng nghĩa với việc có được vinh quang vô thượng—
Đứng trên đỉnh cao của hàng triệu học sinh!!!
“Oa—”
Ngay khi tin tức được công bố, tất cả học sinh đều như sôi trào.
“Đây chẳng phải là Giải đấu Ma Pháp Toàn Vị Diện sao?!”
Tiến độ của bộ truyện tranh « Ma Pháp Thiếu Niên – Cách Lan » rất nhanh, Giải đấu Ma Pháp Toàn Vị Diện đã được hé lộ trong nội dung truyện, tuy chưa chính thức bắt đầu, nhưng Cách Lan đã bắt đầu thu thập huy hiệu thành phố để chuẩn bị cho vòng loại giải đấu sau này.
Giải đấu Thách đấu Thành phố → Giải đấu Khu vực → Giải đấu Toàn cầu → Trận đấu All-Star của các nhà vô địch.
Vòng loại lớp → Vòng loại khối → Vòng loại Trường Tiểu học Lan Tư Duy Lợi → Giải đấu Học sinh Tiểu học Xuất sắc Toàn Vị Diện!
Mặc dù cái tên “Giải đấu Học sinh Tiểu học Xuất sắc Toàn Vị Diện” có chút phóng đại, nhưng sự thật đúng là như vậy.
Xét cho cùng, thế giới này chỉ có bốn kiểu trường tiểu học.
Trường Tiểu học Trang Trại, Trường Tiểu học Lan Tư Duy Lợi, Trường Tiểu học Hội Tương Trợ và Trường Tiểu học Hân Vinh.
Mặc dù Trường Tiểu học Hân Vinh không tham gia giải đấu lần này vì lý do trình độ cấp bậc, nhưng Trường Tiểu học Hội Tương Trợ cũng là trường của lãnh địa Hân Vinh, nói là đại diện cho Trường Tiểu học Hân Vinh tham gia cũng không có vấn đề gì lớn.
Tuy thiếu mất Trận đấu All-Star của các nhà vô địch, nhưng bọn nó là thế giới đầu tiên tổ chức sự kiện này! Là thế hệ đầu tiên được ghi vào lịch sử!
Trong nháy mắt, cả lãnh địa Lan Tư Duy Lợi và lãnh địa Hân Vinh đều “sôi sục”.
Người của Quang Minh Thần Điện sốt ruột như kiến bò chảo nóng, liên tục gửi đến đây đủ loại tài nguyên và trang bị, bọn trẻ ở Trường Tiểu học Trang Trại chính là tương lai của Quang Minh Thần Điện! Nếu bọn nhỏ thua, chẳng phải là Quang Minh Thần Điện thua sao?!
Không thể nào! Tuyệt đối không thể!
Mặc dù học sinh của Học viện Ma Pháp Hoàng Gia đã kết thúc kỳ thực tập và trở về trường học, nhưng vẫn còn rất nhiều “Học sinh ở lại lớp” ở Lan Tư Duy Lợi, tan học, rất nhiều giáo viên cũng chạy đến Lan Tư Duy Lợi, tin tức này căn bản là không thể che giấu được.
“Chúng ta cũng muốn tham gia! Tại sao không cho chúng ta tham gia?!”
“Đúng vậy! Cái gì mà Giải đấu Học sinh Tiểu học Xuất sắc Toàn Vị Diện chứ?! Chẳng lẽ chúng ta không phải là học sinh sao?!”
“Đúng đúng đúng, đã lấy danh nghĩa như vậy thì hãy cho chúng ta tham gia nữa!”
Học sinh Học viện Ma Pháp Hoàng Gia như muốn “lật trời”.
Ngày thường, bọn nó không dám làm loạn như vậy đâu, cũng không thể làm loạn được.
Mỗi người đều có suy tính và lợi ích riêng, căn bản là không thể đoàn kết.
Nhưng bây giờ đã có mục tiêu chung, cộng thêm đầu óc “Máu nóng” được nuôi dưỡng từ tiểu thuyết, truyện tranh, phim ảnh, bọn nó không thể nào chịu đựng nổi sự kích thích này.
“Tham gia! Tham gia! Chúng ta muốn tham gia!”
Giáo viên và học sinh Trường Tiểu học Hân Vinh cũng rất bất mãn, tại sao bọn họ chỉ có thể đến Lan Tư Duy Lợi với tư cách là khán giả? Bọn họ cũng muốn thi đấu!
“Tham gia! Tham gia! Chúng ta muốn tham gia!”
“Chiến thắng! Đoàn kết! Hữu nghị! Chúng ta là những người mạnh nhất!”
“Vô địch!!!”
Học sinh gào thét, bất kể thực lực như thế nào, nhưng nếu không có mục tiêu và dũng khí, thì chắc chắn sẽ không bao giờ có được chức vô địch — Câu thoại kinh điển của Cách Lan trong một phân cảnh “máu lửa” của bộ truyện.
Khi Bối Đặc Tây nhận được đơn kiến nghị tập thể của giáo viên và học sinh Trường Tiểu học Hân Vinh, tuy có chút đau đầu nhưng cũng rất vui mừng.
Cậu ta cũng rất không cam tâm khi Trường Tiểu học Hân Vinh bị loại khỏi giải đấu.
Mặc dù Hội Tương Trợ của lãnh địa Hân Vinh cũng có thể giành được suất tham dự, nhưng đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Hội Tương Trợ là Hội Tương Trợ, Trường Tiểu học Hân Vinh là Trường Tiểu học Hân Vinh.
“Để tôi đi xin một suất tham gia!”
Trình độ chung của học sinh Trường Tiểu học Hân Vinh tuy có phần tụt hậu, nhưng cũng có một số học sinh xuất sắc.
Tham gia thi đấu ở khối 1 hoàn toàn không thành vấn đề.
“Chúng ta có thể thua, nhưng tuyệt đối không thể để cái tên Trường Tiểu học Hân Vinh biến mất khỏi giải đấu!”
Học sinh Trường Tiểu học Hân Vinh bị sự việc lần này kích thích, từng người một đều biến thành siêu cấp “Quyển Vương”, bắt đầu lao vào học tập, số lượng học sinh đột phá từ cấp 0 lên cấp 1 bất ngờ tăng vọt.
Bối Đặc Tây gửi đơn xin tham gia của Trường Tiểu học Hân Vinh lên bàn làm việc của Phỉ Lạc Ti, Phỉ Lạc Ti không nói gì mà đồng ý ngay lập tức.
Tin tức truyền về lãnh địa Hân Vinh, ngay lập tức khiến vô số đứa trẻ vui mừng, bọn nó lại càng thêm quyết tâm phấn đấu.
Mặc dù học sinh Học viện Ma Pháp Hoàng Gia không thể sử dụng diễn đàn của thư viện khi không có mặt ở thư viện, nhưng diễn đàn của «Thiếu Niên Ma Pháp —— » thì không có vấn đề gì, ngay khi nhận được “Mật báo” từ “Nội gián”, động lực làm loạn của học sinh Học viện Ma Pháp Hoàng Gia càng trở nên mạnh mẽ hơn.
“Tham gia! Chúng ta muốn tham gia! Tham gia! Chúng ta muốn tham gia!”
Vô số học sinh cao giọng hô vang khẩu hiệu, khiến các giáo viên và hiệu trưởng đau đầu nhức óc vô cùng.
Hết chương 142.