Chương 143:
“Các cô cậu không thấy xấu hổ nhưng ta thấy xấu hổ đấy! So tài với học sinh lớp ba của bọn họ cũng có thể tạm chấp nhận được, giờ còn thi đấu với học sinh tiểu học? Tin này mà truyền ra ngoài thì các cô cậu không thấy mất mặt à? Ta vẫn còn muốn giữ lại một chút thể diện cho mình đấy!” Hiệu trưởng tức đến nỗi suýt chút nữa là “vỡ trận” luôn tại chỗ.
Thật ra, bản thân ông ta cũng rất muốn cho học sinh tham gia, nhưng quả thật đúng như ông ta đã nói, quá mất mặt!
Lũ trẻ ở Quang Minh Thần Điện ít nhất cũng phải 7, 8 tuổi, học sinh trường ông….. Ể, khoan đã, trường ông ta cũng có khối học sinh 7, 8 tuổi mà!
Nhưng nhìn vào cấp bậc của chúng xem, hiệu trưởng lại muốn tức chết.
Học sinh Học viện Ma Pháp Hoàng Gia đều là thiên tài trong thiên tài, không phải SSR thì đừng hòng vào được trường.
Nhưng cách giáo dục ở đó cũng giống như giáo dục truyền thống của các vị diện khác, giáo viên dạy qua loa, học sinh tự học từ năm 9 tuổi.
Nhưng nền giáo dục ở Lan Tư Duy Lợi thì lại khác, giáo viên giảng dạy từ A đến Z, học sinh có thể tự chọn bắt đầu từ đâu tùy theo khả năng lĩnh ngộ của mình, tốt nhất là bắt đầu từ Z, kém hơn một chút thì bắt đầu từ giữa chừng.
Ở bậc tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông, học sinh chỉ cần đạt đến trình độ Z là đã vượt yêu cầu tốt nghiệp.
Đại học mới là nơi nghiên cứu thế giới sau khi đạt đến trình độ Z, khám phá những lĩnh vực hoàn toàn mới.
Bên ngoài rất coi thường phương pháp giáo dục này, cho rằng kiểu giáo dục này chỉ đào tạo ra những đứa trẻ có giới hạn.
Nhưng bọn hắn cũng phải thừa nhận rằng, ít nhất là ở giai đoạn học sinh chưa cần sử dụng đến kiến thức sau khi đạt trình độ Z, thì trẻ em được giáo dục ở Lan Tư Duy Lợi, cho dù là về cấp bậc, độ thuần thục kỹ năng hay ý thức chiến đấu gì cũng đều vượt xa những đứa trẻ cùng tuổi và có năng khiếu tương đương ở nơi khác.
Học sinh lớp một ở Lan Tư Duy Lợi có cấp bậc trung bình là cấp 7, lớp hai là cấp 23, lớp ba không có ai dưới cấp 30.
Những học sinh này, thời gian học tập lâu nhất cũng chỉ mới 8 tháng.
Nói không ghen tị thì là giả. Giả đó!
Độ tuổi tuyển sinh tối thiểu của Học viện Ma Pháp Hoàng Gia là 7 tuổi, học sinh được nhận vào trường năm ngoái, cho dù là về cấp bậc hay độ thuần thục kỹ năng gì cũng đều không thể so sánh được với học sinh trường tiểu học Lan Tư Duy Lợi.
Mặc dù chúng là thiên tài, là những thiên tài có năng khiếu cực kỳ xuất sắc.
Nhưng khi học sinh tiểu học ở Lan Tư Duy Lợi đã dựa vào công thức định lý Pitago mà giáo viên dạy để luyện tập đến mức cơ thể ghi nhớ theo bản năng, thì học sinh Học viện Ma Pháp Hoàng Gia vẫn còn đang mò mẫm tìm kiếm công thức trong biển kiến thức.
Chẳng lẽ giáo viên của Học viện Ma Pháp Hoàng Gia không muốn dạy giống như giáo viên ở Lan Tư Duy Lợi sao? Muốn, muốn lắm chứ, nhưng mà bọn hắn không làm được.
Không phải là vấn đề muốn hay không muốn, mà là có làm được hay không.
Quá trình trưởng thành của bọn hắn là quá trình tự mình mò mẫm, không có hệ thống lý luận thống nhất và hoàn chỉnh, ví dụ như thuật Hỏa Cầu, mười Pháp Sư thì có mười cách xây dựng mạch ma pháp khác nhau.
Những mạch ma pháp này, có cái tiêu hao 10 ma lực, có cái tiêu hao 15 ma lực, có cái đầy lỗi nhưng vẫn có thể sử dụng được.
Vì thời gian eo hẹp, sau khi học được thì bọn hắn liền bỏ qua, vội vàng nghiên cứu thuật pháp tiếp theo.
Tất cả các quá trình đều chỉ cần đạt 60 điểm là được, vội vàng chạy đua với thời gian để đến được cột mốc tiếp theo, nhưng đồng thời cũng khiến cho nền móng kiến thức đầy sơ hở.
Nhiều năm trôi qua, trí nhớ của bọn hắn dù có tốt đến đâu, dù cho ma lực đã phát sinh thay đổi về chất sau khi trở thành Truyền Kỳ, thì bọn hắn cũng không thể nào sắp xếp lại những nhận thức ma pháp trong quá khứ được.
Quan trọng hơn là, kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn đã dạy cho bọn hắn biết rằng, không được phép trao đổi kinh nghiệm với người khác, đó là thứ quan trọng và quý giá nhất của bản thân.
Không có sự trao đổi, không có sự bổ sung cho nhau, tất cả mọi người đều đang đi trên một con đường cô độc.
Đây là điều bất đắc dĩ.
Nhưng những đứa trẻ ở Lan Tư Duy Lợi, có một hệ thống nhận thức ma pháp thống nhất, hoàn chỉnh và có hệ thống, hơn nữa từ giáo viên đến trường học đều khuyến khích mọi người trao đổi.
Mọi người đều sử dụng cùng một bộ giáo trình, sẽ không xảy ra tình trạng “Gà vịt nói chuyện với nhau”.
Vấn đề được phát hiện kịp thời, không biết thì hỏi, không quen thì luyện tập, cố gắng nỗ lực, phải đạt trên 95+ điểm mới được chuyển sang bài tập tiếp theo.
Vì vậy, học sinh Lan Tư Duy Lợi học rất nhanh, nắm rất vững những kiến thức cơ bản.
Hiệu trưởng nghiến răng nghiến lợi, giữa việc giữ thể diện và để học sinh tiến bộ, ông ta lựa chọn vế sau.
*****
Khi nhận được đơn đăng ký tham gia cuộc thi từ Học viện Ma Pháp Hoàng Gia, Phỉ Lạc Ti có chút ngơ ngác, Học viện Ma Pháp Hoàng Gia lại muốn gia nhập cuộc vui này sao?
Cuộc thi dành cho học sinh tiểu học, để những người có chức nghiệp cấp cao tham gia, liệu có cần thiết phải tiếp tục nữa không?
Nhưng khi nhìn thấy đối phương giới hạn độ tuổi tham gia dưới 9 tuổi, y lại cảm thấy điều này có thể cân nhắc.
Lý do quan trọng khiến Phỉ Lạc Ti tổ chức Hội thao Mùa xuân (cuộc thi) lần này, là muốn để những học sinh luôn thuận buồm xuôi gió này nếm trải chút thất bại.
Nhưng mà, làm việc gì cũng phải có phương pháp.
Chỉ trích và giáo dục một cách mù quáng là điều mà Phỉ Lạc Ti ghét nhất trên đời.
Để chúng nhận thức được rằng, Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, đồng thời khơi dậy tinh thần học tập của chúng, đó mới là mục đích của Phỉ Lạc Ti.
Phỉ Lạc Ti giả vờ do dự suy nghĩ một chút, sau đó mới gật đầu.
“Về quy định về số lượng và cấp bậc đạo cụ trong cuộc thi lần này, nếu ngài thấy không có vấn đề gì, tôi sẽ thông qua đơn đăng ký.”
Số lượng và cấp bậc của đạo cụ, nhất định phải bị hạn chế.
Nếu không, với hội chứng “Sợ hỏa lực không đủ mạnh” của học sinh tiểu học Lan Tư Duy Lợi, rất có thể chúng sẽ dùng hỏa lực để nói chuyện, đến lúc đó sẽ không phải là so tài ai mạnh hơn, mà là xem ai chịu chơi, chịu chi hơn.
Mặc dù Phỉ Lạc Ti rất giỏi dụ dỗ người chơi nạp tiền, nhưng trong vấn đề này, y tuyệt đối ngăn chặn việc nạp tiền xảy ra.
Hiển nhiên là hiệu trưởng Học viện Ma Pháp Hoàng Gia cũng biết đến chiến tích mỗi người một vạn bình thuốc đỏ thuốc xanh của học sinh Lan Tư Duy Lợi, vì vậy không chút do dự gật đầu đồng ý.
Ông ta cũng phải quay về tổ chức cuộc thi tuyển chọn trong trường, đường đường là Học viện Ma Pháp Hoàng Gia, nếu cuối cùng thua thảm hại trong cuộc thi này, thì sau này Học viện Ma Pháp Hoàng Gia còn mặt mũi nào nữa?!
Nhưng Phỉ Lạc Ti còn chưa kịp uống ngụm trà sữa, hiệu trưởng Học viện Ma Pháp Hoàng Gia vừa đi, Giáo hoàng của Thần Điện Chiến Tranh đã đến.
Khác với thế lực khổng lồ như Quang Minh Thần Điện, mấy năm nay Thần Điện Chiến Tranh do “Quá mức hòa bình” nên phát triển khá bình thường, nhưng có nền tảng vững chắc, thực lực của bọn hắn vẫn rất mạnh.
“Lĩnh chủ Phỉ Lạc Ti, chào buổi trưa, lần này tôi đến đây là muốn xin đăng ký tham gia ‘Cuộc thi Học sinh Tiểu học Xuất sắc Toàn Vị Diện’.” Giáo hoàng Thần Điện Chiến Tranh cũng biết phong cách làm việc của Lan Tư Duy Lợi, vậy nên cũng rất thẳng thắn nói rõ mục đích đến đây.
Phỉ Lạc Ti: “……” Y có chút cạn lời, mấy người này bị làm sao vậy?! Bình thường không thấy bọn hắn tích cực như thế, sao lãnh địa vừa tổ chức hội thao, bọn hắn lại đột nhiên xuất hiện?
Phỉ Lạc Ti lên tiếng đính chính: “Không phải ‘Cuộc thi Học sinh Tiểu học Xuất sắc Toàn Vị Diện’, chỉ là một Hội thao Mùa xuân bình thường thôi.” Chỉ là, bầu không khí cạnh tranh có hơi nồng nặc một chút.
Giáo hoàng Chiến Tranh lộ ra vẻ mặt “Tôi hiểu” mà, rất tự nhiên thay đổi cách nói: “Tôi muốn xin đăng ký cho học sinh tham gia Hội thao Mùa xuân của lãnh địa.”
Thần Điện Chiến Tranh vẫn luôn là thế lực có lực chiến đấu cao nhất, nhưng vì quyền năng của Thần Chiến Tranh là 【Chiến Tranh】, chỉ khi nào vị diện hỗn loạn, thì tín đồ của Thần Điện Chiến Tranh mới bùng nổ.
Nhưng Giáo hoàng Thần Điện Chiến Tranh chắc chắn không cam tâm, ông ta có thể trở thành Giáo hoàng, chứng tỏ ông ta là một người cực kỳ có tham vọng.
Những năm qua, ông ta vẫn luôn tìm kiếm con đường phát triển tín đồ nhanh chóng trong thời bình, nhưng Quang Minh Thần Điện như một ngọn núi ngáng đường ông ta.
Nhưng tình hình hiện tại đã khác! Quang Minh Thần Điện xảy ra chuyện, nếu có thể vượt mặt Quang Minh Thần Điện trong một sự kiện lớn, vậy thì Thần Điện Chiến Tranh sẽ nổi tiếng! Đến lúc đó, các tín đồ sẽ kéo đến như nước lũ!
“Cuộc thi Học sinh Tiểu học Xuất sắc Toàn Vị Diện” do Lan Tư Duy Lợi tổ chức chính là sân khấu tuyệt vời nhất!
Nói đến đánh nhau, Thần Điện Chiến Tranh là giỏi nhất! Chẳng phải là chức vô địch sẽ nằm trong tầm tay hay sao?!
Để tăng thêm khả năng nhận được tư cách tham gia, Giáo hoàng Chiến Tranh còn rộng rãi “Quyên góp” rất nhiều tiền thưởng và giải thưởng.
Phỉ Lạc Ti nghĩ, Trường Tiểu học Trang Trại đã tham gia, học sinh Học viện Ma Pháp Hoàng Gia cũng đã nhận được tư cách tham gia, vậy thì để cái tên “Cuộc thi Học sinh Tiểu học Xuất sắc Toàn Vị Diện” thành hiện thực cũng không phải là điều gì xấu.
Phỉ Lạc Ti gật đầu đồng ý yêu cầu của Giáo hoàng Chiến Tranh, sau khi ông ta rời đi thì y đã gọi thư ký đến, yêu cầu đăng thông báo – Hội thao Mùa xuân chấp nhận tất cả các thế lực đăng ký.
Đồng thời, y cũng cụ thể hóa các quy định, thay đổi tiêu chuẩn “Lớp X” mơ hồ ban đầu thành tiêu chuẩn cấp bậc cố định.
Bảng đấu cấp 10, bảng đấu cấp 20, bảng đấu cấp 30 và bảng đấu cấp 40.
Ngoài điều này, những quy định khác đều không thay đổi.
Bảng đấu cấp 10 dành cho học sinh có cấp bậc cao nhất không vượt quá 10, cũng là cơ hội tham gia nhiều hơn cho học sinh Trường Tiểu học Hân Vinh, Hội Tương Trợ và tất cả học sinh lớp 1 khác.
Bảng đấu cấp 40 có cấp bậc cao nhất không vượt quá cấp 40, đó đương nhiên là xuất phát từ mục đích ban đầu của cuộc thi – quảng bá cho Trường Tiểu học Lan Tư Duy Lợi.
Năm ngoái, trong trường đã có một số học sinh trên cấp 30+, một mùa đông nửa mùa xuân trôi qua, vẫn chưa xuất hiện học sinh cấp 40, nhưng đây là điều bình thường.
Cấp bậc cấp 30 và cấp 49 đều thuộc phạm vi chức nghiệp trung cấp, nhưng đến chức nghiệp trung cấp, thanh kinh nghiệm sẽ dài hơn, yêu cầu về kỹ năng và khả năng kiểm soát ma lực cũng cao hơn.
Tiểu học là giai đoạn đặt nền tảng cho học sinh, tất nhiên phải càng vững chắc càng tốt.
Cấp bậc càng cao, trận đấu sẽ càng kịch tính và ấn tượng, đây là điều dễ hiểu, học sinh Trường Tiểu học Lan Tư Duy Lợi chưa có ai đạt cấp bậc cấp 41, tất nhiên không cần phải tổ chức bảng đấu cấp 50.
Cái gì? Thế lực khác có học sinh cấp 50, bọn hắn muốn tham gia bảng đấu cấp 50 sao? Vậy thì tự mình tổ chức đi!
Phỉ Lạc Ti không thể nào tự tay giúp bọn hắn nổi tiếng được!
Chỉ là, Lan Tư Duy Lợi không có học sinh nào đạt cấp 41, nếu không dù chỉ có một người, Phỉ Lạc Ti cũng sẽ thêm vào bảng đấu cấp 50.
Y tuyệt đối tin tưởng học sinh của mình, hãy tưởng tượng xem, trong số hàng trăm học sinh đến từ các thế lực khác, chỉ có một học sinh của Lan Tư Duy Lợi, dưới sự chú ý của mọi người, đã chiến thắng trước một lũ học sinh cấp 50 khác bằng những màn chiến đấu tuyệt đỉnh để giành lấy chiến thắng cuối cùng, đó là một điều đáng tự hào biết nhường nào!
Lấy hình ảnh đó làm đề tài cho một bộ phim hành động máu lửa thì sao! Rồi cho ra mắt vài cuốn tiểu thuyết, vài cuốn truyện tranh, đó chính là biểu tượng tinh thần đấy!
Cho dù thua cũng không sao, trong vòng vây của bao nhiêu người như vậy, học sinh ấy vẫn kiên cường chiến đấu đến giây phút cuối cùng, đây là một hình ảnh cao đẹp biết nhường nào!
Lấy hình ảnh đó làm đề tài cho một bộ phim truyền cảm hứng thì sao! Rồi cho ra mắt vài cuốn tiểu thuyết và truyện tranh, đây chính là nỗi ấm ức khiến vô số người muốn báo thù! Vì nỗi ấm ức này, hãy cố gắng hơn nữa nào! Cố gắng để năm sau giành lấy chức vô địch!
Tình hữu nghị! Nhiệt huyết! Chiến thắng!
Rồi lấy đó làm đề tài cho vài bộ phim truyền hình và phim điện ảnh, cho ra mắt vài cuốn tiểu thuyết và truyện tranh, cuối cùng là phim hoạt hình giúp mọi người thư giãn – nổi tiếng khắp vị diện!
Phỉ Lạc Ti không dám tưởng tượng đến lúc đó sẽ ảnh hưởng tích cực đến tinh thần học tập của Lan Tư Duy Lợi như thế nào!
Nhưng đáng tiếc là, không có học sinh nào đạt cấp 41 cả!
Tuy có chút đáng tiếc nhưng cũng không phải là tiếc nuối quá.
Bốn bảng đấu đã có thể cung cấp rất nhiều nội dung cho phim điện ảnh, phim truyền hình, tiểu thuyết và truyện tranh.
Chỉ cần mỗi người đều thể hiện tốt, đó chính là phần thưởng lớn nhất cho nỗ lực của bọn nó!
*****
Trường Tiểu học Lan Tư Duy Lợi số 1
“Cái gì?! Chúng ta phải thi đấu với học sinh Học viện Ma Pháp Hoàng Gia và các Thần Điện khác sao?!”
“Cố lên nào! Mọi người ơi! Đây không chỉ là cuộc chiến giữa các trường tiểu học ở Lan Tư Duy Lợi nữa, mà là ‘Cuộc thi Học sinh Tiểu học Xuất sắc Toàn Vị Diện’, danh chính ngôn thuận!”
“Chiến thắng! Chiến thắng! Chiến thắng! Chúng ta muốn điều gì?”
“Chiến thắng!!!!”
“Cái này hay đấy, tôi thấy có thể dùng làm khẩu hiệu được đó!”
“Tôi không giỏi chiến đấu, nhưng thành tích môn Dược tề của tôi thì mọi người đều biết rồi đấy, sau này Dược tề của mọi người cứ giao cho tôi, tôi đảm bảo đều là Dược tề chất lượng 100%!”
“Đạo cụ tăng tốc hồi phục ma lực giao cho tôi!”
“Vũ khí trang bị tôi cũng có thể giúp đỡ!”
Cuộc thi bắt đầu từ lớp học, nhưng cũng có rất nhiều học sinh không giỏi chiến đấu, chúng đã chủ động đảm nhiệm công việc hậu cần.
*****
Trường Tiểu học Lan Tư Duy Lợi số 2.
“Đội hình thi đấu vẫn còn thiếu một Kỵ Sĩ Giới Luật, ai muốn vào nhóm của chúng tôi không?”
“Ơ? Không phải cậu có một người anh trai là Kỵ Sĩ Giới Luật sao? Sao không tìm anh ấy? Anh em chắc chắn ăn ý hơn so với người khác chứ.”
“Anh tôi học trường số 3 đấy!!! Làm sao có thể lập đội với người của trường số 3 chứ?! Nói đi, có phải cậu đã phản bội rồi không?! Tên phản bội này!”
“Không phải mà, tôi không biết anh cậu học trường số 3 mà! Tôi nhớ ra rồi, anh trai của bạn em gái tôi học lớp 18, hình như anh ấy là Kỵ Sĩ Giới Luật, để tôi đi hỏi giúp cậu!”
Thi đấu cá nhân là vinh dự của trường và lớp học, thi đấu đoàn đội là vinh dự của khối và lớp học.
Tìm học sinh trường khác? Không có cửa đâu!
******
Trường Tiểu học Lan Tư Duy Lợi số 3.
“Hãy nhìn xa trông rộng hơn đi! Việc chúng ta tự đánh nhau chỉ là chuyện trong trường, nhưng cuộc thi này không chỉ là chuyện của riêng trường chúng ta! Sau này chẳng phải sẽ phải cạnh tranh với trường số 1 và trường số 2 để giành quyền đại diện cho Lan Tư Duy Lợi hay sao? Nói lớn hơn một chút, giành được chức vô địch của Lan Tư Duy Lợi thì có ý nghĩa gì! Đến lúc đó vẫn phải thi đấu với Trường Tiểu học Trang Trại, các Thần Điện và Trường Tiểu học Hân Vinh, chức vô địch cuối cùng mới là quan trọng nhất!”
“Lớp này với lớp kia, mới là không cần phòng bị nhất, tư cách đại diện cho khối thì đáng là bao!”
“Cậu nói đúng! Chúng ta sẽ chia sẻ thông tin cho nhau, ngoài ra chúng tôi sẽ cử thêm 10 người cùng các cậu đi thu thập thông tin tình báo của các đối thủ!”
*****
Trường Tiểu học Hân Vinh.
“A a a a a – Tuyệt quá! Chúng ta sắp được đi thi đấu rồi!”
“Thầy ơi, thầy có thể dạy lại cho chúng em cách làm Dược tề bổ sung Tinh Lực một lần nữa được không ạ?”
“Dược tề Hồi Máu và dược tề Hồi Phục Ma lực nữa ạ, xin thầy đấy!”
“Chúng ta phải chiến thắng! Cho dù có thua cũng không thể để thua quá xấu hổ! Ít nhất cũng phải….. phải lọt vào top 100!”
“Chúng ta cũng rất giỏi mà!”
*****
Hội Tương Trợ.
“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, ngủ một tiếng mỗi ngày vẫn lãng phí thời gian quá, vì vậy tôi đã cải tiến dược tề Bổ sung Tinh Lực, bây giờ chỉ cần ngủ nửa tiếng là được.”
“Trời đất ơi! Cậu giỏi quá!”
“Hy vọng!!! Cậu chính là tia hy vọng của chúng tôi mà!”
“Yên tâm đi! Chúng tôi nhất định sẽ không phụ lòng tốt của cậu!”
“Chức vô địch bảng đấu cấp 10, chúng ta nhất định phải giành lấy cho bằng được!”
“Nhất định phải giành lấy, a a a a a – “
*****
Trường Tiểu học Trang Trại.
“Không còn cách nào khác, không thể trông chờ gì ở những vị Thánh Tử, Thánh Nữ trong Thần Điện kia được, bọn hắn hoàn toàn không biết giáo dục ở Lan Tư Duy Lợi lợi hại như thế nào! Cái bọn kiêu ngạo đó, nếu để chúng tham gia bảng đấu cấp 40, chúng ta sẽ mất chức vô địch mất.”
“Đến nước này, tôi cũng không giấu gì mọi người nữa, thật ra tôi đã đạt cấp 30 rồi, mấy ngày này tôi sẽ cố gắng hơn nữa, nhất định sẽ thăng cấp để tham gia bảng đấu cấp 40!”
“Thật ra tôi cũng đã cấp 30 rồi.”
“Tôi cũng……”
Sau một lát im lặng, mọi người bùng nổ tiếng hoan hô.
“Chức vô địch bảng đấu cấp 40, chúng ta nhất định phải giành lấy cho bằng được!!!”
Cấp 30 và cấp 29 là một bước ngoặc lớn, cấp 29 dù có mạnh thế nào thì cũng chỉ là sơ cấp, nhưng cấp 30 thì đã là trung cấp.
Tương tự, cấp 9 là tập sự, nhưng cấp 10 đã là sơ cấp.
Khác biệt một cấp bậc không chỉ là sự khác biệt về thuộc tính, mà còn là hiểu biết và ứng dụng ma lực đã đạt đến một bước ngoặt mới.
Phỉ Lạc Ti cố ý để học sinh từ cấp 1 đến cấp 10 thi đấu chung một bảng, không phải để cho học sinh cấp 10 dễ dàng giành chiến thắng, mà là để cho những tập sự có cơ hội thử thách và chiến thắng học sinh cấp 10, đồng thời cũng là để cho học sinh cấp 10 có áp lực và cấp bách phải nỗ lực hơn nữa.
Cấp bậc không phải là tất cả, đây là điều mà Lan Tư Duy Lợi muốn truyền đạt đến cho mọi người!
Khác với sự chuẩn bị tích cực của một số trường, thái độ của các thí sinh đến từ Thần Điện có phần xem nhẹ.
“Thật là không biết trời cao đất dày, để chúng ta dạy cho chúng một bài học!”
Những người được các Thần Điện đưa đi đào tạo đều là những thiên tài trong số những thiên tài, tiềm lực và năng khiếu tất nhiên không phải bàn cãi, chỉ là, môi trường học tập khép kín khiến cho bọn hắn nghĩ rằng thế giới này vẫn như xưa.
Điều này cũng không thể trách bọn hắn được, xét cho cùng thì vị diện này mặc dù là lục địa ma pháp, nhưng mọi thứ đều diễn ra rất chậm chạp.
Những người có chức nghiệp cấp cao có tuổi thọ rất dài, thời gian dài đằng đẵng cho phép bọn họ tận hưởng cuộc sống một cách hết sức ung dung thong thả.
Bọn họ ghét sự thay đổi, cũng không ai nghĩ đến việc thay đổi.
Cuộc sống hiện tại là tốt nhất, thoải mái nhất, vậy thì tại sao phải tự tìm chuyện cho mình?
Phỉ Lạc Ti cũng không mấy bận tâm đến thái độ của các Thần Điện, chỉ cần bọn hắn đưa người đến tham gia theo đúng lịch trình là được, còn những chuyện sau đó…..
Thua cuộc vì kiêu ngạo và chủ quan ư, dù sao người mất mặt cũng không phải là y.
Tin tức về “Cuộc thi Học sinh Tiểu học Xuất sắc Toàn Vị Diện” nhanh chóng được các học sinh truyền tới tai phụ huynh, trong nháy mắt, Lan Tư Duy Lợi vốn đang yên bình bỗng chốc như chiếc chảo dầu bị nhỏ một giọt nước vào, cả thành phố bỗng dưng nhộn nhịp hẳn lên!
“Cái gì?! Sẽ có rất nhiều người đến đây sao?!”
“Cậu đi đâu đấy?”
“Tôi đi chiên thêm ít thịt viên, tôi chiên thịt viên ngon lắm, để cho người ngoài biết cuộc sống sung túc hàng ngày của người Lan Tư Duy Lợi chúng ta là như thế nào!”
“!!! Tôi không biết chiên thịt viên, nhưng tôi giỏi trồng hoa lắm nha! Tôi sẽ đi tô điểm thêm sắc màu cho đường phố!”
“Trái cây tôi trồng ngay cả Lĩnh chủ cũng khen ngon! Tôi phải đi trồng thêm mới được!”
“Tôi luộc trứng nước trà ngon lắm!”
“Tôi, tôi, tôi sẽ quét đường thật sạch sẽ!”
Du khách đến Lan Tư Duy Lợi rất đông, mỗi cư dân Lan Tư Duy Lợi đều rất chú ý giữ gìn vệ sinh và cảnh quan thành phố, nhưng khi nghe nói các thế lực trên toàn vị diện đều sẽ đến Lan Tư Duy Lợi, đến lúc đó các Giáo hoàng, Hồng y giáo chủ của các Thần Điện đều sẽ đến, loại hoạt động mang tính chất chính thức này lại khác với du lịch thông thường.
Mọi người đều muốn thể hiện ưu điểm của Lan Tư Duy Lợi ra trước mặt bọn họ một cách tốt nhất.
Thậm chí còn muốn nhổ bỏ từng ngọn cỏ úa ven đường.
Những Hoa Tiên Tử béo ú cũng nghiêm túc tổ chức một cuộc họp.
Chủ đề của cuộc họp là làm thế nào để giảm cân nhanh chóng.
“Lần trước chúng ta thử ăn kiêng giảm cân hoàn toàn không hiệu quả! Giảm được bao nhiêu cân đâu, lại còn phải chịu khổ sở! Lần này chúng ta hãy nghiên cứu những phương pháp khác, chẳng hạn như tăng cường vận động, nâng cao hiệu quả hấp thụ ma lực chẳng hạn.”
Tốc độ tăng cấp của Hoa Tiên Tử có thể nói là nhanh nhất trong số tất cả mọi người và các chủng tộc, bởi vì bọn nó ăn rất nhiều!
Chỉ cần ăn uống mỗi ngày là cấp bậc đã có thể tăng lên vèo vèo.
Nhưng cơ thể của chúng cũng giống như quả bóng bay, phình to ra theo cấp bậc.
Không có cách nào cả, ăn quá nhiều, tích tụ trong cơ thể không tiêu hóa hấp thụ hết, chẳng phải sẽ giống như quả bóng bay sao?!
Hoa Tiên Tử bóng bay cũng rất đáng yêu, chúng rất được mọi người yêu thích, thường xuyên có người cho chúng ăn, còn có rất nhiều người muốn chụp ảnh chung nữa!
Nhưng đáng yêu thì đáng yêu, trong những dịp trang trọng, nghiêm túc, chúng vẫn hy vọng hình tượng của mình sẽ ngầu và xinh đẹp hơn!
Dù sao chúng cũng là những ca sĩ của thành phố mà!
Hoa Tiên Tử vừa hì hục giảm cân, vừa không quên nâng cao thực lực của bản thân – khả năng ca hát và khả năng điều động ma lực để buff cho mọi người.
Trẻ em đi học ở Lan Tư Duy Lợi có thể tiến bộ nhanh như vậy, cũng có phần nhờ vào việc được tắm mình trong buff của Hoa Tiên Tử mỗi ngày.
Theo cấp bậc của Hoa Tiên Tử ngày càng cao, hiệu ứng buff cho mọi người ngày càng mạnh mẽ, tương đương với việc biến đứa trẻ có thiên phú R thành SR, đứa trẻ có thiên phú SR thành SSR, SSR tạm thời không thể biến thành SSR+, nhưng hiệu quả tăng cường chỉ có mạnh hơn chứ không yếu đi.
Chỉ là, thanh tiến độ từ SSR lên SSR+ quá dài.
Trong lúc Hoa Tiên Tử đang nỗ lực để trở nên mạnh mẽ và xinh đẹp hơn, những người khác cũng không hề kém cạnh.
Ví dụ như những chủng tộc giàu có và cao cấp như Tinh Linh, Huyết Tộc, Nhân Ngư, bọn họ đều đã mua nhà và nhập hộ khẩu ở Lan Tư Duy Lợi rồi.
Bản thân bọn họ có lãnh địa của chủng tộc mình, cũng chưa từng nói sẽ coi Lan Tư Duy Lợi là nhà của mình, nhưng miệng thì không nói, hành động lại rất chân thật.
Với tuổi thọ cao và ít con cái của mình, việc không có con cái đến tuổi đi học là điều rất bình thường.
Nhưng không có thí sinh tham gia, chẳng phải là cho bọn họ thời gian để chuẩn bị cho lễ khai mạc sao?!
Buổi biểu diễn mừng xuân vừa rồi như đã mở ra một cái công tắc nào đó, thời gian gần đây, phim ảnh liên tục được ra mắt, hơn nữa chất lượng đều rất tốt!
Số lượng tiểu thuyết và truyện tranh được gửi đến cũng tăng lên, tạp chí tiểu thuyết, tạp chí truyện tranh cuối cùng cũng có đủ tác phẩm để tách riêng khỏi báo chí.
Đây cũng là một biểu hiện của khả năng sáng tạo bùng nổ và mong muốn thể hiện bản thân.
Đối với điều này, Phỉ Lạc Ti rất hài lòng, vì vậy y đã rất thoải mái giao công việc chuẩn bị lễ khai mạc Hội thao Mùa xuân cho bọn họ.
Cả thành phố đều đang bận rộn vì lễ khai mạc.
Đồng thời, tin tức về trường tiểu học Lan Tư Duy Lợi cũng được lan truyền ra khắp nơi.
“Trường tiểu học Lan Tư Duy Lợi? Đó là cái gì?”
“Hình như là một ngôi trường, nghe nói Thánh Tử, Thánh Nữ của Quang Minh Thần Điện, Thần Điện Chiến Tranh, Thần Điện Phong Thu, Thần Điện Trí Tuệ… đều sẽ đến đó tham gia thi đấu!”
“Vậy thì còn phải nói sao? Chắc chắn Thánh Tử, Thánh Nữ của Thần Điện Chiến Tranh chúng ta sẽ giành chức vô địch!”
“Nói bậy! Thần Điện Trí Tuệ chúng ta mới là mạnh nhất!”
Trước đây, có Quang Minh Thần Điện là ngọn núi Thái Sơn đè nặng, mọi người đều sẽ khiêm tốn nói mình là lão nhị, nhưng ai bảo Quang Minh Thần Điện bây giờ lại xảy ra chuyện chứ!
Mặc dù không đến nỗi sụp đổ hoàn toàn, nhưng ảnh hưởng cũng không hề nhỏ, tín ngưỡng bị lung lay là chuyện lớn!
Quang Minh Thần Điện vừa ngã ngựa, các Thần Điện khác đều im hơi lặng tiếng một thời gian, cho dù là để xoa dịu lòng người hay vì lý do gì khác, thì khi thực hiện, đều là quan tâm đến các tín đồ bình thường, cung cấp thực phẩm và vật tư giữ ấm.
Nhờ chịu chi, số người chết trong mùa đông năm nay rất ít, thường dân được an cư lạc nghiệp, Thần Điện củng cố được tín ngưỡng, coi như là đôi bên cùng có lợi.
Quang Minh Thần Điện xui xẻo là chuyện của tín đồ Thần Quang Minh, mặc dù uy nghiêm của Thần Quang Minh bị lung lay, nhưng liên quan gì đến các vị Thần khác!
Các vị Thần Quan vượt qua cơn nguy kịch lại bắt đầu ngẩng cao đầu! Năm mới đã đến, cũng có thể bắt đầu tranh giành tín đồ của Quang Minh Thần Điện rồi!
Số lượng tín đồ của Thần Quang Minh là nhiều nhất và rộng rãi nhất, thuật trị liệu thực sự quá bá đạo, cho dù không phải là tín đồ chân chính, nhưng nhìn chung cũng sẽ không ai ghét bỏ Quang Minh Thần Điện, xét cho cùng, trong thế giới có tỷ lệ tử vong cao ngất ngưởng này, đắc tội với Mục Sư chẳng khác nào tìm đường chết.
Vì vậy, kế hoạch tiếp theo của các Thần Điện là phân chia tín đồ của Quang Minh Thần Điện, bởi vì loại tín đồ đã được giáo dục này chính là những tín đồ ngoan đạo có sẵn!
Trạm dừng chân đầu tiên, chính là Cuộc thi Học sinh Tiểu học Xuất sắc Toàn Vị Diện!
Thực ra bọn hắn cũng rất rõ ràng, Lan Tư Duy Lợi đang mượn bọn hắn để quảng bá bản thân.
Xét cho cùng thì , danh tiếng của Lan Tư Duy Lợi còn quá nhỏ bé, ảnh hưởng của « Vương Tử Biển Cả », chương trình mừng xuân và « Thiếu Niên Ma Pháp —— » chỉ giới hạn ở khu vực Tây Nam của đế quốc Vu Na Lợi Á, thậm chí các đế quốc khác còn rất ít ảnh hưởng đến.
Đừng nhìn thấy Lan Tư Duy Lợi người người nhà nhà đều là quý tộc, ném một cục đá ra ngoài có thể đập trúng mười mấy tiểu thư công tử quý tộc, còn thường dân thì làm gì có tiền đến Lan Tư Duy Lợi du lịch!
Nhưng các Thần Điện thì lại khác.
Ở vị diện này, những người không có tín ngưỡng mới là dị loại, sẽ bị coi là “Tà giáo” bị xử lý!
Ngươi có thể không tin tưởng Thần Quang Minh, nhưng nhất định phải tin tưởng một vị thần nào đó.
Nếu không, sẽ không thể hòa nhập vào thế giới của người khác được, thậm chí còn không có ai để nói chuyện.
Trước đây Quang Minh Thần Điện đã lợi dụng điều này, khi không biết nên tin tưởng vào ai, vậy thì tin tưởng Thần Quang Minh là được rồi.
Vì vậy, trong số các tín đồ của Thần Quang Minh có rất nhiều tín đồ hời hợt.
Đã tin tưởng, nhưng cũng không thể nói là quá sùng đạo, khi tín ngưỡng bị lung lay, những người đầu tiên chạy trốn chính là bọn họ.
Tuy loại tín đồ này rất không đáng tin cậy, nhưng các Thần Điện khác đều rất thèm muốn.
Xét cho cùng thì đây là nhóm tín đồ đông đảo nhất!
Bên trong Thần Điện: “Đánh bại Quang Minh Thần Điện! Giành chức vô địch! Để cho tất cả mọi người thấy lựa chọn Thần Điện Chiến Tranh (Phong Thu/ Bình Minh/ May Mắn/ Tử Vong/ Hắc Ám/…) chúng ta mới là tốt nhất!”
Lan Tư Duy Lợi đang lợi dụng bọn hắn, chẳng lẽ không phải bọn hắn đang lợi dụng Lan Tư Duy Lợi sao?
Bình thường muốn cạnh tranh ngang hàng với Quang Minh Thần Điện, hoạt động này chắc chắn sẽ không thể nào tổ chức được.
Lý do thì ai cũng biết rồi đó.
Quang Minh Thần Điện không ngốc, không tham gia thì sẽ mãi là lão đại, tham gia rồi chẳng được lợi ích gì, thắng là chuyện đương nhiên, nhưng nếu lỡ thua một cái sẽ bị các Thần Điện khác dẫm đạp.
Nhưng hiện tại thì tình huống đã khác.
Mọi người ở Quang Minh Thần Điện đều kích động: “Hãy minh oan cho Quang Minh Thần Điện! Hãy để cho tín ngưỡng Quang Minh một lần nữa lan rộng khắp đại lục!”
Vì vậy, khi tất cả các bên đều dốc hết sức lực chuẩn bị chiến đấu, công tác chuẩn bị cho Hội thao Mùa xuân cuối cùng cũng hoàn thành!
Sân vận động mới đã được xây dựng xong, thành phố đã được khoác lên mình một diện mạo mới, tinh thần mới bùng cháy!
Tốc độ của Lan Tư Duy Lợi một lần nữa lại phá vỡ kỷ lục.
Ước Thư Á nhìn bản kế hoạch quy hoạch thành phố được hoàn thành sớm hơn một năm so với dự kiến, rơi vào trầm mặc.
Lĩnh chủ rất giỏi trong việc tạo ra bánh vẽ và khích lệ mọi người, chỉ với một chiếc bánh Hội thao Mùa xuân thôi mà đã khiến bao nhiêu người nhiệt tình với 600% công lực, hoàn thành vô số dự án xây dựng.
Ước Thư Á không thể nói là ngạc nhiên, bởi vì hắn cũng là một trong số những người đã bị chiếc bánh vẽ đó mê hoặc, tự mình thêm thắt vào đó vô số chi tiết hấp dẫn, tự thôi miên bản thân mình và cam tâm tình nguyện cống hiến.
Phỉ Lạc Ti nói: “Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải khởi công, nhân lúc mọi người đang hăng hái như vậy, kết quả tốt không phải là rất tốt sao!”
Ước Thư Á cũng rất tự hào, nhưng nếu như không phải kế hoạch cả năm bị đảo lộn, khối lượng công việc tăng gấp đôi và ngân sách cũng bị phá vỡ, thì có lẽ hắn sẽ vui hơn một chút.
“Có thể thông báo cho mọi người khởi hành được rồi.”
Trong kế hoạch ban đầu của Phỉ Lạc Ti, Hội thao Mùa xuân từ khi chuẩn bị đến khi bắt đầu chỉ cần một tuần, nhưng bởi vì sau đó có thêm các thế lực lớn tham gia, thời gian chuẩn bị và vòng loại cũng ngày càng dài.
Cho đến bây giờ, cái gọi là “Hội thao Mùa xuân” chỉ có thể miễn cưỡng nắm lấy được chút đuôi của mùa xuân.
Nhưng mà, dù chỉ là chút đuôi, nhưng có thể đạt được mục đích ban đầu cũng đã là tốt rồi.
*****
Ba ngày trước khi Hội thao Mùa xuân chính thức bắt đầu, các Giáo Hoàng của các Thần Điện đã dẫn đầu, đưa các Thánh Tử, Thánh Nữ lên đường.
Nói đến phương thức nhanh nhất, vẫn là sử dụng Truyền Tống Trận, nhưng kiểu xuất hiện như vậy quá tầm thường, không thể hiện được thân phận cao quý của bọn hắn.
Vì vậy, bọn họ đều phải khởi hành trước ba ngày, ngồi trên những chiếc tàu bay ma pháp cực kỳ sang trọng để đến Lan Tư Duy Lợi.
Các thành viên Hoàng thất và quý tộc cũng đã gửi thiệp mời thăm viếng trước nửa tháng, Lan Tư Duy Lợi không chủ động mời, nhưng bọn hắn lại rất để tâm, chỉ có thể “Khéo léo” gửi thiệp trước, sau đó mới nhận được thư mời của Lan Tư Duy Lợi.
Phỉ Lạc Ti chưa bao giờ để tâm đến việc có Hoàng thất hay không có Hoàng thất, nhưng may mắn là Bộ Ngoại Giao rất đáng tin cậy, đã xử lý những việc này rất chu đáo.
Việc không chủ động gửi thư mời, cũng không thể trách Bộ Ngoại Giao của Lan Tư Duy Lợi được, bởi vì trên danh nghĩa, Lan Tư Duy Lợi chỉ là một lãnh địa trực thuộc Đế quốc Vu Na Lợi Á mà thôi.
Hơn nữa còn là một lãnh địa Tử tước.
Hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Hoàng thất! Không có tư cách gửi thư mời.
Nhưng luật là luật, thực tế là thực tế, thực tế là “thực lực vi tôn” – vậy nên cho dù có là Hoàng thất thì cũng phải cúi đầu.
Các Thần Điện, Hoàng thất và các quý tộc đều đồng loạt khởi hành theo quy tắc bất thành văn.
Nhưng mà, quy tắc ngầm về việc đến muộn bao lâu để thể hiện thân phận cao quý của mình, đã bị mọi người đồng loạt vứt bỏ.
Đoàn người của Quang Minh Thần Điện cũng khởi hành trước ba ngày, chỉ là, đội ngũ tham gia thi đấu thực tế đã đến Lan Tư Duy Lợi từ trước đó và hội hợp với học sinh của Trường Tiểu học Trang Trại.
Thân phận của những đứa trẻ ở Trường Tiểu học Trang Trại khá đặc biệt và tế nhị.
Bọn chúng là người của Quang Minh Thần Điện, nếu như không có sự kiện Thú triều ngoài ý muốn kia, thì một số người trong số chúng sẽ trở thành Thánh Tử, Thánh Nữ, những người còn lại sẽ trở thành thành viên của Quang Minh Thần Điện.
Nhưng trước khi nghi thức gia nhập chính thức được tổ chức, bọn chúng đã cùng với Giáo hoàng, các Hồng y giáo chủ “Đến” Lan Tư Duy Lợi.
Nói có phải là người của Quang Minh Thần Điện hay không, thì chắc chắn là phải.
Nhưng có được coi là chính thống hay không thì lại không hẳn.
Sau đó, vấn đề lại nảy sinh, trong tình huống tế nhị là Giáo hoàng đang ở Lan Tư Duy Lợi, việc tranh cãi xem bọn chúng có phải là chính thống hay không là hoàn toàn không cần thiết.
Đúng vậy, lão Giáo hoàng vẫn là Giáo hoàng, lão Hồng y giáo chủ vẫn là Hồng y giáo chủ.
Việc lựa chọn Giáo hoàng và Hồng y giáo chủ của Thần Điện không chỉ dựa vào việc có thực quyền hay không, mà còn phải xem xét đến thực lực.
Giáo hoàng của các Thần Điện khác đều ở cấp bậc trên 190+, nếu như bọn họ đưa một người cấp bậc 189 lên thì chẳng phải là tự hạ thấp mình xuống một bậc sao?!
Nhưng tìm đâu ra người có cấp bậc 190 bây giờ!
Đừng nói là cấp 190, cấp 189, ngay cả những người có cấp bậc 180 cũng đều đang ở Lan Tư Duy Lợi cả rồi!
Yêu cầu tối thiểu đối với Hồng y giáo chủ là cấp 170, cấp 169 còn không có tư cách ứng cử, những lựa chọn khác của Quang Minh Thần Điện chẳng phải đều bị vét sạch hết rồi à?!
Vì vậy, việc “Chính thống” của học sinh Trường Tiểu học Trang Trại ở trong mắt người lớn, hoàn toàn không phải là vấn đề gì đáng để thảo luận. Bọn hắn không dám thảo luận!
Nhưng người lớn không dám, chưa chắc gì trẻ con đã không dám.
Hội thao Mùa xuân – cái tên chính thức mà không ai để ý đến, thay vào đó là cái tên bị đồn thổi là “Cuộc thi Học sinh Tiểu học Xuất sắc Toàn Vị Diện”, được chia thành bốn bảng đấu, phần lớn học sinh Trường Tiểu học Trang Trại đều ở cấp bậc 20, có hơn ba mươi người cấp bậc 31 có thể tham gia bảng đấu cấp 40, còn lại là mấy vạn người cấp bậc mười mấy có thể tham gia bảng đấu cấp 20.
Bảng đấu cấp 20 và cấp 30 thì không thiếu người, nhưng bảng đấu cấp 40 và cấp 10 thì phải chọn từ các Thánh Tử, Thánh Nữ của Quang Minh Thần Điện.
Phương pháp giáo dục của Quang Minh Thần Điện là phương pháp giáo dục truyền thống thông thường, tốc độ lên cấp tuy không nhanh bằng học sinh Trường Tiểu học Trang Trại, nhưng đều là thiên tài, cũng không chậm hơn là bao.
Vì vậy, thí sinh tham gia bảng đấu cấp 40 là những đứa trẻ đã gia nhập Thần Điện từ 4 đến 6 năm rồi, thí sinh bảng đấu cấp 10 là những đứa trẻ vừa mới gia nhập và đã gia nhập được 2 năm.
Những đứa trẻ này có thể kiên định với tín ngưỡng Thần Quang Minh trong biến động tín ngưỡng lần này, thì lòng trung thành với Thần Quang Minh là điều không thể nghi ngờ.
Vì vậy, ngay khi hai bên vừa gặp mặt đã xảy ra xung đột không nhỏ.
“Xương cốt của các ngươi quá yếu đuối!” Một đứa trẻ thấp hơn Âu Lợi Á nửa cái đầu cau mày nói, “Thần Quang Minh…..”
Âu Lợi Á ngắt lời cậu ta: “Bây giờ điều quan trọng nhất là chiến thắng, là chức vô địch, đừng nói nhảm nữa, mau ghi nhớ thông tin của những đối thủ này đi!”
Âu Lợi Á đã sớm chuẩn bị tâm lý cho những tiểu Thánh Tử, Thánh Nữ này, những đứa trẻ lớn lên trong nhà kính của Quang Minh Thần Điện, vì vậy, ngay khi vừa gặp mặt, cậu ta đã ngắt lời bài giảng kiêu ngạo của bọn chúng.
“Bài hát cổ vũ, bài hát truyền thống của trường, khẩu hiệu và phối hợp, phải ghi nhớ trong vòng một ngày hôm nay cho tôi. Sau khi hoàn thành những việc này, lập tức đến đấu trường, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm việc thích nghi chiến đấu của các cậu.”
Tiểu Thánh Tử nhíu mày khó hiểu: “Ngươi đang nói cái gì vậy?”
Âu Lợi Á hiểu rõ nguyên tắc thời gian gấp rút, nhiệm vụ nặng nề, không cho cậu ta cơ hội nói nhảm, lập tức để cho các thành viên của Kỵ Sĩ đoàn áp giải bọn chúng đi huấn luyện.
“Lợi thế của chúng ta tuyệt đối không thể để mất!”
Đúng vậy, lợi thế.
So với các Thần Điện khác, Quang Minh Thần Điện có mấy trăm nghìn người “Bị kẹt” ở Lan Tư Duy Lợi chính là lợi thế lớn nhất.
Những thế lực khác rất coi trọng hình thức, nhưng cho dù có coi trọng đến đâu thì số lượng thí sinh cộng thêm đội ngũ hộ vệ tối đa cũng chỉ có một vạn người, một vạn người thì làm được gì?!
Đây chính là Lan Tư Duy Lợi!
Chẳng lẽ bọn hắn nghĩ rằng một vạn người có thể át đi tiếng hò reo của mấy triệu người sao?!
Có hiểu cái gì là lợi thế sân nhà không hả?!
Sân vận động của Hội thao có thể chứa được một triệu người, đây chính là một triệu người đó!
Mỗi người chỉ cần “A” một tiếng thôi cũng đủ làm không gian méo mó rồi.
Một vạn người, hừ hừ…!
“Các người muốn làm gì?! Đừng có động vào tôi! Tôi đã nói là đừng có động vào tôi mà!”
Tuy Quang Minh Thần Điện là thế lực tín ngưỡng thần linh, nhưng cũng không cấm đoán việc kết hôn sinh con, ngược lại có rất nhiều Hồng y giáo chủ đều có gia tộc cực kỳ lớn mạnh đứng sau, chỉ có Giáo hoàng là không được kết hôn sinh con.
Giáo hoàng phải toàn tâm toàn ý cống hiến cho Thần Điện.
Vì vậy, những người muốn nhắm đến vị trí Giáo hoàng, từ khi còn trẻ đã phải giữ gìn cơ thể trong sạch, sau khi trở thành Truyền Kỳ phải đoạn tuyệt quan hệ với tất cả người thân, bạn bè.
Nhưng mà, yêu cầu này chỉ dành cho Giáo hoàng.
Việc xuất hiện “Con cháu của Hồng y giáo chủ” trong số các Thánh Tử, Thánh Nữ là điều rất bình thường.
Lần này, người tham gia thi đấu có cháu trai của một vị Hồng y giáo chủ, từ nhỏ cậu ta đã được nuông chiều, tính tình có phần ngang ngược, nhưng cậu ta mới hống hách được một nửa, đã bị một ánh mắt nghiêm nghị chặn lại.
“Gia gia?” Trên mặt cậu ta lộ vẻ vui mừng, nhưng còn chưa kịp chạy đến mách tội đã bị ông nội nghiêm khắc khiển trách.
“Nhìn bộ dạng mè nheo của con kìa, có chút phong thái nào của một Thánh Tử hay không!”
Vị Hồng y giáo chủ cũng không muốn lãng phí thời gian: “Nhanh đến tập luyện đi, ta biết lần này thời gian hơi gấp gáp, nhưng mọi người phải cố gắng khắc phục!”
Người Lan Tư Duy Lợi thực sự quá chăm chỉ!
Thi đấu thì cứ thi đấu thôi, còn bày đặt sáng tác bài hát cổ vũ cho trường, bài hát cổ vũ cho đội, bài hát cổ vũ cá nhân, cổ vũ động viên, cổ vũ khích lệ, chúc mừng chiến thắng…… đủ thứ linh tinh, khiến cho da đầu bọn hắn nghe mà tê dại.
Nhưng không thể không chăm chỉ học theo được!
Các đội khác vừa xuất hiện, khán giả đã hò reo cổ vũ, sau khi chiến thắng thì hát vang bài hát truyền thống của trường, vô cùng cảm động, còn bọn hắn thì cứ thế mà đứng như trời trồng, không xấu hổ hả?! Dây thần kinh mắc cỡ có còn hoạt động không?!
Vậy thì, chỉ có thể học theo thôi!
Các Thánh Tử, Thánh Nữ mới đến tuy không hiểu nhưng lại vô cùng chấn động, tuy nhiên, người phụ trách huấn luyện đội cổ vũ là Hồng y giáo chủ, mười hai vị Giáo chủ cùng thay phiên nhau giám sát, cho dù có chấn động đến đâu cũng phải dốc hết tinh thần để luyện tập.
Sau khi huấn luyện cổ vũ là đến huấn luyện chiến đấu và ghi nhớ thông tin tình báo.
Cuộc chiến tình báo giữa Lan Tư Duy Lợi và lãnh địa Hân Vinh diễn ra rất khốc liệt, cuộc chiến tình báo giữa Trường Tiểu học Trang Trại và Lan Tư Duy Lợi cũng không hề kém cạnh.
Hiện tại, giữa các trường tiểu học này, vừa là đối thủ của nhau, lại có thể hợp tác với nhau để lừa gạt thông tin, hoạt động trinh sát và phản trinh sát diễn ra mỗi ngày, khiến cho những đứa trẻ mới đến không khỏi rùng mình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong bầu không khí chuẩn bị trước trận đấu vô cùng căng thẳng và kịch tính, đội ngũ đầu tiên đã đến.
Tắc Tây Á tò mò nhìn thành phố bên dưới, đôi mắt đen láy đảo quanh, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu sục sôi.
Cô bé là Thánh Nữ hiếm hoi của Thần Điện Chiến Tranh, rất ít con gái lựa chọn trở thành Rèn Thể Giả, tiểu thư quý tộc lại càng không được phép, còn phải giữ gìn hình tượng nên cũng không muốn chọn trở thành Rèn Thể Giả.
Nhưng thường dân thì không có nhiều câu nệ như vậy, chỉ cần có thể sống sót, làm gì cũng được, huống chi là chuyện tốt đẹp như trở thành Rèn Thể Giả!
Tắc Tây Á có thiên phú rất cao, cao đến mức có thể trở thành Thánh Nữ trong Thần Điện Chiến Tranh – nơi mà nam nhiều hơn nữ, địa vị của cô bé hoàn toàn là do bản thân dùng nắm đấm từng chút từng chút một giành được.
“Này, Tắc Tây Á, nghe thấy không? Nhiệm vụ của cậu là cố gắng câu giờ, thăm dò điểm yếu của bọn họ.”
Thiên phú của Tắc Tây Á tuy xuất chúng, lực chiến đấu cao hơn hẳn so với bạn bè đồng trang lứa, nhưng vận may lại không được tốt, cô bé vừa vặn ở cấp 31, tham gia bảng đấu cấp 40.
Có thể tưởng tượng được, những đối thủ khác đều là những người có cấp bậc 40 – cấp bậc cao nhất của bảng đấu.
Một người như cô bé, ngay từ đầu đã bị coi là không có hi vọng giành chức vô địch, vì vậy nhiệm vụ mà những người khác giao cho cô bé chính là làm bia đỡ đạn.
Đôi mắt Tắc Tây Á đen láy, từ khi biết đi, cô bé đã phải dựa vào nắm đấm của mình để đánh nhau, bảo vệ bản thân và kiếm sống ở khu ổ chuột, vì vậy khi không nói chuyện, cả người cô bé toát ra khí chất tàn nhẫn của một con thú non hung dữ.
Nhưng đột nhiên cô bé mỉm cười, trên gương mặt rám nắng xuất hiện nụ cười rạng rỡ: “Vâng, em biết rồi ạ!”
Dù sao thì người chiến thắng cuối cùng cũng là cô bé, cho dù là ai, cô bé cũng sẽ đánh bại bọn họ!
Giáo hoàng đại nhân đã nói, quán quân lần này có thể nhận được phần thưởng là một nghìn vạn đồng vàng và một vũ khí phẩm chất Lam, dù thế nào cô bé cũng sẽ giành chiến thắng!
Lúc cô bé đang mải mê tưởng tượng xem nên tiêu một nghìn vạn đồng vàng đó như thế nào, thì phía trước đột nhiên xuất hiện một con Cốt Điểu màu đen khổng lồ.
“Những người tham gia dự thi của Thần Điện Chiến Tranh, xin hãy đi theo người hướng dẫn đến bãi đáp được chỉ định để hạ cánh!”
“?” Mặc dù là cô nhi đến từ khu ổ chuột, nhưng sau khi trở thành Thánh Nữ, Tắc Tây Á cũng đã được chứng kiến một số điều, đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy tàu bay ma pháp của Thần Điện bị chặn lại.
Chẳng lẽ là bởi vì Lan Tư Duy Lợi không có chi nhánh của Thần Điện Chiến Tranh sao?
Nhưng vị thần quan tính tình vốn nóng nảy của Thần Điện Chiến Tranh lại không hề tức giận như thường lệ, mà còn cười nói: “Được, vậy phiền anh dẫn đường.”
Theo tàu bay ma pháp tiến vào Lan Tư Duy Lợi, Tắc Tây Á nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ phức tạp đó ra khỏi đầu, liên tục phát ra những tiếng trầm trồ kinh ngạc.
“Cao quá! Đó là Người Khổng Lồ à?!”
“Ôi trời ơi! Là Hoa Tiên Tử kìa!”
“Cái gì kia?! Tại sao bọn họ cưỡi chổi bay được vậy?!”
“Rồng! Đó là Rồng sao?!”
“Thật sự có Tinh Linh kìa!”
“Cả một khu chợ chỉ với hai đồng?! Mắt mình có vấn đề rồi sao?! Hai đồng thì mua được cái gì chứ?!”
Thành Lan Tư Duy Lợi vốn đã có thể chứa được bốn triệu dân, bây giờ lại mở thêm tất cả các không gian dự phòng, tiến hành mở rộng và trang trí theo phong cách ma pháp, cả thành phố như biến thành một giấc mơ.
Đúng vậy, giấc mơ.
Mỗi Thần Điện đều có Thánh thành riêng, nhưng quy mô của Thánh thành không lớn, bình thường chỉ có 1-3 vạn thần quan đóng quân, ngay cả trong giai đoạn Thú triều, để thể hiện lòng nhân từ của Thần Điện, nơi đó cũng chỉ dành ra một khu vực cho “Những người may mắn sống sót” cư trú tạm thời.
Một thành phố ma pháp siêu lớn với dân số thường trú là bốn triệu người, dân số lưu động thậm chí có thể lên đến năm triệu người như Lan Tư Duy Lợi, tính ra thì trên toàn vị diện này chỉ có một.
Vương đô thường là thành phố phồn hoa nhất của một đế quốc, nó xa hoa, lộng lẫy, uy nghiêm, nhưng chỉ có nội thành mới là nơi tráng lệ và xa hoa tột bậc.
Khu vực bình dân ở ngoại thành vẫn nhếch nhác, hỗn loạn, đầy rẫy hắc ám và tội ác.
Nhưng khi nhìn từ trên cao xuống, mọi người có thể thấy rõ ràng thành phố rộng lớn này giống như một khối đậu hũ được người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế cắt ra, vô cùng ngay ngắn, trật tự, toát lên vẻ đẹp hết sức hài hòa.
Vài không gian chồng lên nhau, Người Khổng Lồ, Nhân Ngư, Tinh Linh, Địa Tinh, Huyết Tộc, Người Lùn, Ma Thú…… vô số chủng tộc đi ngang qua trước mặt, bên cạnh, phía trên, phía dưới bọn hắn, khiến bọn hắn vừa mới lạ vừa hồi hộp.
Không chỉ sạch sẽ, gọn gàng, mà còn tràn đầy những điều kỳ diệu của ma pháp.
Một thành phố có thể chứa được năm triệu người, thậm chí là nhiều hơn, thì diện tích cây xanh nhất định phải rất lớn, hai bên đường rộng rãi và dải phân cách đều được trồng vô số cây cối.
Có thực vật ma pháp để trang trí, cũng có đủ loại cây ăn quả.
Mỗi khu phố đều có phong cách và màu sắc thống nhất, cho dù nhìn từ góc độ hình khối hay tổng thể, đều toát lên vẻ hài hòa và độc đáo.
Ví dụ như đại lộ Tinh Hỏa, đó là khu phố chuyên kinh doanh trang bị và đạo cụ, nó tràn ngập vẻ xa hoa, lộng lẫy, hai bên đường trồng toàn những cây pha lê, đá quý, thậm chí còn muốn dùng bạc quý hiếm lấp lánh để làm vạch kẻ đường.
Trên thực tế, đã có rất nhiều thương gia đề nghị như vậy, bọn họ thậm chí còn muốn thay thế cả lan can bằng vàng!
Nếu như không phải vàng quá mềm, thì bọn họ còn muốn dùng vàng để lát đường nữa kìa!
Nhưng cho dù không có con đường lát vàng dài hàng nghìn mét, thì vẻ xa hoa hiện tại cũng đủ khiến cho các Thần Điện và quý tộc phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Đại lộ Quang Huy lân cận Đại lộ Tinh Hỏa là nơi giao thoa giữa hai phong cách xa hoa và đáng yêu, bên trái nó là Đại lộ Tinh Hỏa vàng son lấp lánh, bên phải là Đại lộ Cát Tường.
Là khu phố chuyên kinh doanh nguyên liệu, phong cách trang trí của Đại lộ Quang Huy cũng rất thống nhất, sang trọng nhưng không phô trương, nhìn kỹ sẽ thấy choáng ngợp, nhưng cũng sẽ không khiến người ta nhìn thoáng qua đã bị sốc đến mức đầu óc trống rỗng.
Đại lộ Cát Tường là nơi “Phong phú và đa dạng” nhất, cửa hàng búp bê, cửa hàng huy hiệu, cửa hàng đạo cụ cosplay, cửa hàng mô hình, cửa hàng thẻ bài chuyên dụng… Nổi bật là mới lạ có thể thu hút khách hàng mục tiêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng cho dù như vậy, nó cũng không hề lộn xộn, mà giống như một vương quốc cổ tích đáng yêu và chữa lành.
Đi xa hơn một chút là Đại lộ Ngân Hạnh, đây là một con phố bán đồ ngọt, cửa hàng bánh ngọt, cửa hàng kẹo, cửa hàng kem, cửa hàng trà sữa, cửa hàng sô cô la, cửa hàng kẹo bông gòn… đủ loại hương thơm có thể khiến người ta chết chìm trong đó.
Hôm nay vừa đúng lúc có sản phẩm sô cô la mới ra mắt, để tạo khung cảnh thêm chân thực, cửa hàng này đã hợp tác với cửa hàng kem và cửa hàng kẹo bông gòn bên cạnh, ngọn núi kem khổng lồ ẩn hiện trong đám mây kẹo bông gòn, thác sô cô la khổng lồ đổ xuống từ độ cao hàng trăm mét, “Giọt nước” bắn tung tóe sẽ hóa thành những thanh sô cô la được đóng gói đẹp mắt rơi xuống đám đông, những người có chổi bay có thể cưỡi chổi bay lên núi kem và đám mây kẹo bông gòn.
Hái một bông hoa kem vị dâu tây từ núi kem, nhúng vào thác sô cô la, sau đó phủ lên một lớp mây hồng từ đám mây kẹo bông gòn, cắn một miếng cánh hoa……
“Tí tách, tí tách…..”
Ôi không, gió to quá, nước mắt chảy ra từ khóe miệng rồi.
Lúc này, Tắc Tây Á đã quên mất mục đích mình đến đây là gì, cô bé cố gắng vươn tay ra, phạm vi bắn tung tóe của thác nước rất rộng, cuối cùng, dưới sự mong đợi của cô bé, một thanh sô cô la đã bay đến trước mặt cô bé, cô bé vội vàng chộp lấy – cánh tay ngắn ngủn đã ảnh hưởng đến hành động của cô bé, khiến nó không phát huy được sức mạnh, thanh sô cô la bọc giấy gói đủ màu sắc lướt qua đầu ngón tay cô bé chỉ trong gang tấc.
Một cánh tay dài hơn cô bé đã chộp lấy nó.
Tắc Tây Á lập tức tung một cú đấm vào bụng đối phương, sau đó cướp lấy thanh sô cô la.
“Hu hu hu hu, sao trên đời này lại có thứ ngon như vậy chứ!”
Hết chương 143.