Chương 157:
Sau khi mọi việc suôn sẻ vào buổi sáng, thậm chí Kiều Na còn không có thời gian để ngắm nhìn “Ngôi nhà” của mình trong vài ngày tới mà đã vội vã chạy đến các khu công nghiệp khác để tìm xưởng gia công phụ kiện cúc áo.
Với chất lượng tương đương, những con bướm pha lê dùng để trang trí móng tay là đắt nhất, tiếp theo là các loại mặt dây chuyền rẻ tiền, mà rẻ nhất vẫn là “Cúc áo”.
Chỉ cần thêm một hoặc hai lỗ, số lượng cúc áo có thể lấy được gấp đôi hoặc thậm chí là cao hơn so với những loại phụ kiện làm đồ trang trí tóc.
Nhưng đối với Kiều Na, việc phải trả gấp đôi số tiền chỉ để thuận tiện hơn một chút là điều cô tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Cúc áo cũng không khác biệt là bao, mặc dù có thêm hai lỗ, nhưng vẫn có thể sử dụng các phương pháp khác để khắc phục! Hơn nữa, nếu dùng làm dây buộc tóc, cúc áo sẽ giúp cố định chắc chắn hơn!
Kiều Na rất vui vì mình đã tiết kiệm được một khoản tiền.
Hàng ngày, cô rong rủi khắp các khu công nghiệp để tìm kiếm những thứ rẻ tiền nhưng vẫn có thể sử dụng được. Chẳng mấy chốc, căn phòng thuê chật hẹp đã chất đầy đồ, nhiều đồ đến mức không còn chỗ để bước chân.
Đột nhiên Kiều Na nhận ra một vấn đề rất quan trọng – hiện tại cô đã mua rất nhiều vải và phụ kiện rồi, nhưng chỉ có cô và Ngải Mễ, chỉ có hai chị em.
Tay nghề của em gái cô tốt hơn, nhưng mức lương của Ngải Mễ không thấp, phúc lợi cũng tốt, và so với việc tự kinh doanh chưa chắc đã kiếm được bao nhiêu tiền thì làm việc trong nhà máy ổn định hơn nhiều.
Nói cách khác, phần lớn công việc kinh doanh này sẽ chỉ có thể do một mình Kiều Na hoàn thành.
Nhưng…… liệu có khả thi không?
Khối lượng hàng hóa vận chuyển tiết kiệm nhất là 0,99 tấn. Số tiền trong tay cô chưa chắc đã đủ để mua 0,99 tấn hàng, nhưng ngay cả khi không có 0,99 tấn, thì ít nhất cũng phải có hơn một nghìn cân vải. Chỉ dựa vào một mình cô để cắt, may, lắp ráp thì chắc chắn là không thể!
Kiều Na bắt đầu lo lắng.
Mấy ngày nay cô chỉ mải mê lựa chọn những mặt hàng chất lượng tốt nhất với giá cả phải chăng nhất mà quên mất việc quan trọng nhất tiếp theo.
Phải làm sao bây giờ…
Kiều Na đã mua rất nhiều phụ kiện, gần như đã tiêu hết sạch tiền, cô nhất định không thể bỏ cuộc giữa chừng vào lúc này được!
Vậy thì….. máy móc?
Không được, mặc dù máy móc có thể nâng cao hiệu quả, nhưng giá của một chiếc máy may rẻ nhất cũng phải vài chục đồng bạc, toàn bộ số tiền hiện tại của cô cộng lại cũng không đủ mua nổi nửa chiếc.
“Nếu tìm người chuyên nghiệp gia công thì sao?”
Nghĩ đến khả năng này, trái tim Kiều Na bỗng đập nhanh hơn gấp bội.
Mấy ngày nay cô đã quen thuộc với các khu công nghiệp, thậm chí còn quen mặt một vài người thường xuyên đến chọn vải.
Có một người phụ nữ trung niên có máy may ở nhà, bà ấy đến chọn vải rồi tự mang về may thành quần áo. Sau khi tích góp đủ số lượng, con trai bà ấy sẽ mang chúng đến một số thành phố xa xôi hơn để bán.
Những người ở lãnh địa Hân Vinh chuộng thương hiệu, chú trọng đến thiết kế và sự hợp tác, nhưng những người ở nơi khác thì không! Có một bộ quần áo để mặc đã là một điều rất hạnh phúc rồi!
Bản thân con trai của người phụ nữ này làm nghề buôn bán quần áo, giá nhập hàng từ nhà máy của anh ta vào khoảng từ 20 đến 40 đồng một chiếc, bán ra có thể lãi gấp đôi.
Mẹ anh ta sử dụng vải lỗi để may, giá thành chỉ tốn vài đồng, một ngày may mười bộ quần áo, cho dù giá bán ra có rẻ hơn quần áo thông thường mười đồng thì lợi nhuận cũng không hề nhỏ.
Vốn ít, lãi cao, một đi một về, kiếm được nhiều hơn so với làm việc trong nhà máy!
Vì vậy, sau khi Kiều Na tìm đến bà ấy và muốn bà ấy giúp đỡ gia công một lô quần áo đơn giản, người phụ nữ trung niên đã do dự một chút, nhưng sau khi nghe rõ yêu cầu, bà ấy đã nhanh chóng đồng ý.
Kiều Na đã tranh thủ thời gian rảnh rỗi để cắt vải, và đã hoàn thành được hai phần ba. Người phụ nữ trung niên chỉ cần chịu trách nhiệm vắt sổ cho những tấm vải này. Nếu để Kiều Na tự tay khâu từng mũi kim thì ít nhất cũng phải mất vài tháng mới xong, nhưng nếu sử dụng máy may thì chỉ cần một ngày là có thể hoàn thành toàn bộ, tổng chi phí là 2 đồng bạc.
Người phụ nữ trung niên tò mò hỏi Kiều Na định làm gì với số vải này. Kiều Na do dự một lúc rồi làm ngay một chiếc nơ cài tóc ngay tại chỗ.
Điều này khiến người phụ nữ trung niên vỗ đùi, kêu lên: “Ôi chao! Sao tôi lại không nghĩ ra ý tưởng hay ho này nhỉ?! Đúng là người trẻ tuổi đầu óc nhanh nhạy thật!”
Sau khi phấn khích xong, người phụ nữ trung niên hỏi Kiều Na hết sức thẳng thắn: “Tôi cũng làm cái này, cháu có để ý không?”
Kiều Na lắc đầu. Ngay từ đầu cô đã chuẩn bị tinh thần, công việc này không khó, cũng rất dễ nghĩ ra, cho dù bây giờ chưa có ai làm, thì cũng chỉ là vì hiện tại có quá nhiều cơ hội kiếm tiền, ai cũng lao vào kiếm tiền.
Chỉ cần cô bắt đầu bán, sau đó sẽ có nhiều người bắt đầu bán theo.
Tại sao cô có thể bán mà người khác lại không thể? Thay vì cứng rắn từ chối, chi bằng thể hiện chút thiện chí để kết bạn.
Trên đường đến thành phố Kha Nhĩ Đặc, Kiều Na đã nhận được rất nhiều thiện chí từ người khác, vì vậy cô cũng rất sẵn lòng đối xử tốt với mọi người.
Người phụ nữ trung niên vô cùng cảm động, thậm chí còn không lấy 2 đồng bạc phí gia công!
Bà ấy là một thợ may lành nghề, chọn những bộ quần áo được ưa chuộng và có giá cao để may, một ngày cũng có thể kiếm được mười mấy đồng bạc, nhưng may quần áo sao có thể so sánh với làm đồ trang trí tóc, vốn ít, làm nhanh, lợi nhuận cao như vậy!
Trước đây bà ấy chưa từng nghĩ đến, sau khi biết đến sự tồn tại của công việc kinh doanh này, bà ấy lập tức nhận ra đây sẽ là một công việc đầy hứa hẹn như thế nào.
Giữa Kiều Na và người phụ nữ trung niên cũng không có quá nhiều cạnh tranh về thị trường. Bà ấy ở thành phố Kha Nhĩ Đặc, có điều kiện thị trường tốt nhất, không cần phải đi xa để bán những thứ nhỏ nhặt này.
Còn Kiều Na, cô không có chỗ ở cố định ở thành phố Kha Nhĩ Đặc, chi phí sinh hoạt cũng là một khoản không nhỏ, hơn nữa nơi đây cũng không phải là nơi quen thuộc của cô, dù sao thì Vương đô vẫn khiến cô yên tâm hơn, chắc chắn cô sẽ trở về Vương đô.
Cách xa nhau như vậy, nếu nói là có cạnh tranh thì chỉ là cạnh tranh về những mảnh vải lỗi đẹp mắt mà thôi.
Nhưng đến lúc người phụ nữ trung niên chuẩn bị mở rộng kinh doanh, chắc chắn vải lỗi sẽ không thể đáp ứng đủ nhu cầu của bà ấy, thậm chí còn khiến Kiều Na mất đi một “Đối thủ cạnh tranh”, bởi vì người phụ nữ trung niên đã chuyển sang mua những loại vải chất lượng tốt hơn.
Muốn kiếm tiền lâu dài, kiểm soát chất lượng là điều rất quan trọng!
Kiều Na tạm thời vẫn chưa đạt đến trình độ đó, vì vậy cô đã rất hài lòng khi kiếm được một số tiền nhanh chóng nhờ chênh lệch thông tin.
Và… nếu có thể, Kiều Na hy vọng rằng sau này mình có thể trở thành bà chủ của một xưởng sản xuất đồ trang sức, đồng thời sở hữu nhiều cửa hàng trang sức của riêng mình.
Cô rất thích những món đồ trang sức đẹp đẽ, muốn được gắn bó với chúng cả đời!
Kiều Na trước đây sẽ không bao giờ nghĩ đến những điều này, càng không dám nghĩ đến khía cạnh này, nhưng những trải nghiệm ở thành phố Kha Nhĩ Đặc đã dần dần khiến Kiều Na nảy sinh tham vọng.
Mặc dù thành phố Kha Nhĩ Đặc là thành phố trụ cột của ngành dệt may với chuỗi cung ứng vải và quần áo hoàn chỉnh, nhưng khu phố thương mại ở đây cũng rất sầm uất. Trong những ô cửa kính trong suốt, từng bộ trang phục được kết hợp đẹp mắt, bí ẩn hoặc cá tính đều khiến cô khao khát vô cùng.
Cô thích thành phố này, nơi hoàn toàn khác biệt so với Vương đô, nhưng điều cô thích hơn cả là nó đã cho cô thấy nhiều khả năng hơn…..
Cô cũng có thể tự tin và rạng rỡ sải bước trên con phố sầm uất như vậy!
Yếu đuối à? Trước đây Kiều Na rất yếu đuối, bản thân cô cũng cảm thấy mình là một người cực kỳ yếu đuối, ngay cả việc “Khởi nghiệp” cũng chỉ là nhất thời bốc đồng. Sau khi ra ngoài, cô luôn rụt rè, nếu không có sự giúp đỡ của một số người tốt bụng, có lẽ cô đã chẳng làm nên trò trống gì.
Nhưng mà, mọi thứ giờ đã khác, bây giờ cô có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng……
“Kiều Na không hề yếu đuối, chỉ là trước đây Kiều Na không biết, bây giờ Kiều Na đã biết rồi.”
Bước ra khỏi vòng tròn đó rồi ngoái đầu nhìn lại, ngươi sẽ thấy rằng “Bước ra ngoài” thực ra cũng không khó khăn đến vậy!
Kiều Na mỉm cười vui vẻ, trên đường trở về, ngay cả khi nghĩ đến cơn thịnh nộ khủng khiếp của cha mẹ, cô cũng không còn sợ hãi nữa.
Lần này nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền! Khác với vẻ lo âu khi ra đi, Kiều Na trở về với vẻ ngoài rạng rỡ và vô cùng tự tin!
******
Sau khi tiêu hết số tiền trong tay chỉ còn lại tiền xe về nhà, Kiều Na đã lấy hết can đảm để trở về nhà đối mặt với mọi thứ!
Cô không có cách nào liên lạc với gia đình để báo cho bọn họ biết thời gian mình trở về. Nhưng thật trùng hợp, vừa bước ra khỏi ga tàu, Kiều Na đã bị mẹ nhìn thấy.
“Kiều Na!!!” Mẹ tức giận đến mức muốn xé xác Kiều Na ra.
Kiều Na bị tiếng hét của bà ấy làm cho da đầu như muốn nổ tung, theo bản năng muốn quay đầu bỏ chạy.
Thấy Kiều Na còn dám chạy trốn, mẹ cô càng thêm tức giận, túm lấy thứ gì đó bên cạnh rồi đuổi theo.
Kiều Na luôn là một đứa con ngoan ngoãn, nghe lời, nhưng trong tình huống bị mẹ đuổi đánh như thế này, không chạy mới là ngốc!
Cô không dám chạy về nhà, bởi vì ở nhà còn có cha, chạy về nhà rất có thể sẽ bị cả hai người đánh.
Cô chạy về phía nhà máy, mặc dù đã nghỉ việc ở nhà máy sáu ngày nay, nhưng cô không phải là nghỉ việc mà chỉ là “Xin nghỉ phép”. Là một công nhân, cô đương nhiên có thể chạy vào nhà máy một cách suôn sẻ.
Mắt mẹ cô như muốn phun lửa, nhưng vì đây là nhà máy, bà chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chịu đựng cơn giận.
Kiều Na không dám lơ là, vội vàng đi tìm em trai Phí Lôi Đức.
Nói về mối quan hệ, Kiều Na thân thiết với Ngải Mễ nhất, nhưng Ngải Mễ không khỏe bằng Phí Lôi Đức.
Phí Lôi Đức làm việc trong kho, chế độ ăn uống của công nhân bốc vác là tốt nhất trong số những công nhân có mức lương tương đương, bữa nào cũng có thịt. Làm việc lâu như vậy, Phí Lôi Đức đã béo lên trông thấy, từ gầy gò trở nên vạm vỡ.
Chỉ nhìn vóc dáng thôi, cậu đã có thể mang lại cảm giác an toàn cho Kiều Na rồi.
Mặc dù Ngải Mễ là người kiên quyết đứng về phía cô nhất, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là cả hai chị em đều bị mẹ đánh.
Kiều Na biết rất rõ, hôm nay cô khó thoát khỏi trận đòn này.
Nhưng một bên là tức giận ra tay đánh đập, một bên là “Dạy dỗ” sau khi bình tĩnh lại, sự khác biệt giữa hai bên là rất lớn.
Mặc dù mẹ cô rất tức giận vì Kiều Na đã tự ý bỏ nhà đi đến một thành phố xa xôi như vậy, nhưng đồng thời bà cũng rất lo lắng.
Ga tàu Phong Huyền Phù và nhà máy đều không thuận đường về nhà, nhưng trong khoảng thời gian Kiều Na bỏ đi, ngày nào mẹ cô cũng dậy sớm ra ga tàu xem một lần, tối về nhà cũng lại ra xem.
“Chị, chị đã về rồi à!” Phí Lôi Đức nhìn thấy Kiều Na bình an trở về cũng thở phào nhẹ nhõm.
So với ba chị em gái luôn tâm sự mọi chuyện và rất hiểu ý nhau, mối quan hệ giữa hai anh em Phí Lôi Đức và Lợi Duy với chị cả vẫn kém hơn một chút.
Xét cho cùng, dù là thời gian ở bên nhau hay là những buổi trò chuyện đêm khuya trong cùng một căn phòng, thì ba chị em vẫn nhiều hơn.
Phí Lôi Đức không biết kế hoạch của Kiều Na là rời Vương đô đến thành phố Kha Nhĩ Đặc, cậu ta chỉ nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Na có vẻ rất cần tiền.
Vì vậy, cậu ta đã cùng Lợi Duy gom góp toàn bộ số tiền của mình đưa cho chị gái.
Kiều Na mỉm cười, lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Chuyến đi này của chị khá suôn sẻ.”
Phí Lôi Đức không biết Kiều Na đã đi đâu, huống chi là mẹ cô.
Trước đây Kiều Na luôn miệng nói muốn đến các thành phố khác để tìm một công việc chính thức, cô không cam tâm chỉ làm công việc tạm thời!
Mẹ cô cứ nghĩ rằng lần này cô lại đi nơi khác để tìm việc làm.
Kiều Na đã đi xe cả ngày, cho dù có phấn khích đến đâu thì cơ thể cũng không thể nào giữ được sự hưng phấn mãi được, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, còn có chút bụi đất.
Mẹ Kiều Na cứ nghĩ con gái mình ra ngoài tìm việc làm thất bại.
Còn chuyện tự kinh doanh gì đó, bà chưa từng nghĩ tới! Trong tay Kiều Na có bao nhiêu tiền bà còn không biết sao? Ngay cả khi mấy đứa em trai em gái gom hết tiền cho nó, cùng lắm cũng chỉ được hai ba trăm đồng.
Muốn dùng số tiền ít ỏi đó để kinh doanh, còn muốn làm ăn lớn, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Cơn giận của mẹ Kiều Na đến nhanh mà đi cũng nhanh, bà trừng mắt nhìn Kiều Na, gằn giọng nói: “Đừng làm phiền em con làm việc! Về nhà với mẹ!”
Ngừng một chút, bà lại nói: “Trong nhà hết khoai lang rồi, tối nay ăn khoai tây, muốn ăn thì ăn!”
Kiều Na biết, mẹ cô đã nguôi giận rồi.
Chủ yếu là từ ga tàu chạy một mạch đến nhà máy, gần như đã dùng hết sức lực, không còn sức đâu mà nổi giận nữa.
Giận dỗi một chút cho có lệ là được rồi, dù con gái lớn không hiểu chuyện lại nổi loạn bỏ nhà đi, nhưng sau ngần ấy ngày, nỗi lo lắng đã chiếm ưu thế.
Nói không vui khi thấy con gái bình an trở về hoàn toàn là giả dối.
Đứa nhỏ này, một mình đến nơi xa xôi như vậy, chắc cũng đã phải chịu nhiều khổ sở… Ừm…
Chữ “Khổ” đó bà không sao thốt ra được khi nhìn khuôn mặt tròn trịa của con gái.
Kiều Na cúi đầu, tỏ vẻ ngoan ngoãn đáng thương, nhưng thời gian qua cô ăn uống rất tốt, khuôn mặt mũm mĩm thế kia chẳng liên quan gì đến “Chịu khổ” cả.
Mẹ cô nghẹn lời, không nói nên lời.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?! Đi nhanh lên!”
Kiều Na cười toe toét, ra vẻ nũng nịu đi đến bên cạnh mẹ, đưa tay ôm lấy tay bà: “Mẹ là tốt nhất!”
Có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng cô con gái lớn vốn ít nói lại có thể nói ra những lời ngọt ngào như vậy, người phụ nữ ngoài ba mươi đã có tóc bạc đỏ hoe khóe mắt.
Nhưng dù có vui mừng đến đâu, bà vẫn không quên vỗ mạnh vào lưng con gái một cái!
Kiều Na giả vờ kêu đau, thế là chuyện này coi như bỏ qua.
Nhưng mà, việc trở về bị đánh cho mẹ nguôi giận có thể dễ dàng bỏ qua, nhưng chuyện giấu gia đình tiêu rất nhiều tiền để kinh doanh chắc chắn không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.
Đầu tiên là công việc làm thêm ở nhà bếp, chắc chắn cô sẽ không thể tiếp tục làm việc trong bếp nữa.
Giấu cha mẹ chuyện kinh doanh là điều không thực tế, nhưng cô không muốn đưa số tiền kiếm được cho mẹ “Giữ” nữa.
Chuyện lần này khiến cô hiểu rõ một điều – Chỉ có tiền trong tay mình mới thực sự là tiền của mình.
Tiền là chỗ dựa của một người trên thế giới này, cô muốn sống một cuộc sống rực rỡ, trước tiên phải có đủ tiền – rất nhiều tiền!
Đạo lý này là chân lý mà cô đã lĩnh ngộ được sau khi đến Kha Nhĩ Đặc và chứng kiến thế giới muôn màu muôn vẻ ở đó, tuy hơi muộn màng, nhưng muộn còn hơn không bao giờ!
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải thuyết phục cha mẹ rằng cô đã lớn và nên tự quản lý tiền bạc của mình.
Để đạt được mục tiêu này, Kiều Na quyết định tạm thời án binh bất động.
Tất cả nguyên liệu thô của cô đều được vận chuyển bằng tàu chở hàng, giấy tờ nhận hàng nằm trong tay cô, trong vòng ba ngày đến lấy là được miễn phí.
Cô chưa định nói với cha mẹ về số nguyên liệu đó.
Tiền là chỗ dựa của cô, cũng là “Khoảng cách” giữa cô và cha mẹ.
Em gái và em trai út vì còn quá nhỏ nên không được coi trọng, tiền của mình cũng không có quyền tự quyết, nhưng em gái vẫn dựa vào khả năng kiếm tiền đó mà có được “Đặc quyền”, được đi học.
Vì vậy, chuyện này nhất định phải đợi đến khi cô kiếm được đủ tiền – đủ để cha mẹ nể nang cô, lúc đó cô mới có thể nắm quyền chủ động.
Trên đường về, Kiều Na đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, sau khi trở về, cô lại kéo Ngải Mễ và Đa Lỵ lại để cùng nhau phân tích tình hình.
Ngải Mễ khéo tay, là nhân tố không thể thiếu trong kế hoạch kinh doanh lần này! Ban đầu các cô không có gì, chắc chắn phải tự mình làm mọi thứ.
Đa Lỵ tuy nhỏ tuổi nhưng lại có nhiều ý tưởng, con bé đã đi học mấy ngày nay, sau khi biết chữ, có vẻ còn ghê gớm hơn!
Dáng vẻ ngẩng cao đầu, ưỡn ngực của con bé toát lên khí chất của một đại lão!
Đa Lỵ nói ngay: “Chúng ta phải tìm Công chúa điện hạ giúp đỡ, hoặc là phải nhờ người trong nhà máy giúp đỡ.”
Tổng trọng lượng hàng hóa mà Kiều Na mang về đúng bằng 0,99 tấn, tất cả đều là nguyên liệu đã qua gia công đơn giản, chỉ cần lắp ráp là có thể mang đi bán, giá nhập tuy chỉ có 1 đồng vàng 5 đồng bạc, nhưng giá trị hiện tại đã tăng lên rất nhiều!
Việc cất giữ số hàng này không hề đơn giản.
Mặc dù tình hình an ninh hiện nay ở Vương đô đã tốt hơn so với những năm trước, nhưng các vụ cướp bóc, giết người vẫn còn nhiều.
Nếu số hàng này bị đánh cắp, các cô sẽ thực sự không còn cơ hội để làm lại từ đầu nữa.
Thuê kho ở nhà máy sản xuất máy làm đá là lựa chọn tốt nhất!
Nhà máy sản xuất máy làm đá ban đầu sử dụng khu nhà ở tạm cho người dân bị thiên tai vào năm ngoái để kịp thời gian sản xuất, kiếm tiền.
Nhưng nhà ở tạm và nhà xưởng có sự khác biệt rất lớn.
Hiện tại nhà xưởng mới đã được xây dựng xong, khu nhà ở tạm cũ cũng bị bỏ trống.
Do thời gian này có mười mấy nhà máy đồng loạt chuẩn bị đi vào hoạt động, cả Hoàng thất và quý tộc đều muốn giành lấy khu nhà ở tạm có sẵn đó, vì vậy khu nhà ở tạm này lại bị bỏ trống.
Hiện tại nó vẫn đang được sử dụng làm kho của nhà máy sản xuất máy làm đá, nhưng mùa thu đã đến, lượng tiêu thụ máy làm đá cũng giảm, sản lượng đương nhiên cũng giảm theo.
Đa Lỵ dám nhắm vào khu vực đó là vì trước đây Phí Lôi Đức đã từng nhắc đến một chuyện khiến con bé chú ý.
Phí Lôi Đức làm công việc bốc vác, việc cậu ấy ra ra vào vào kho là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng dạo gần đây, khu vực xung quanh tòa nhà 1, 2, 3 bỗng xuất hiện thêm rất nhiều người lạ mặt, đồng thời cũng có rất nhiều thùng hàng hóa lạ hoắc xuất hiện với số lượng lớn trong khu công nghiệp.
Nếu là của một vài thương hiệu cố định thì không nói làm gì, nhưng nhìn từ hình vẽ trên thùng giấy, rõ ràng không phải là cùng một loại hàng hóa.
Đa Lỵ đoán, có người đã cho mượn chìa khóa kho hàng.
Mỗi căn phòng trong khu nhà ở tạm đều rộng một trăm mét vuông, gia đình bọn họ đã từng sống ở đó một thời gian dài vào mùa đông, bố cục ở đó bọn họ nắm rõ như lòng bàn tay.
Mặc dù nhà máy đã có nhà xưởng mới, cách khu nhà ở tạm không xa, dường như là muốn học tập kinh nghiệm của Lan Tư Duy Lợi để biến khu vực đó thành “Khu công nghiệp”, vì vậy nhân viên an ninh vẫn tuần tra khu vực đó hàng ngày.
Không có nơi nào an toàn hơn nơi đó nữa.
“Một trăm mét vuông tuy hơi nhỏ, nhưng nếu hàng nhiều thì thuê mấy kho, hàng ít thì thuê một kho, còn có nơi nào an toàn và thuận tiện hơn nơi đó sao?”
Đa Lỵ đã hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật, với tư cách là một cô bé ham tiền, cảm giác trở thành triệu phú rồi lại trắng tay chỉ sau một đêm đúng là quá tồi tệ!
Vì vậy, con bé luôn nghĩ đến chuyện kiếm tiền.
Khi nghe anh trai phàn nàn về chuyện này, con bé đã không coi đó chỉ là một lời phàn nàn, mà là suy nghĩ……
“Nếu mình là người quản lý, mình nhất định sẽ tận dụng những nơi này để cho thuê, bỏ trống cũng phí, sao không dùng để kiếm tiền?! Tại sao phải cho người khác mượn không như vậy?!”
Vừa nghe Đa Lỵ nói xong, Kiều Na suýt nữa thì kêu lên: “Chị thấy được đấy!” Chuyện về khu nhà ở tạm khiến cô nhớ đến ngành cho thuê kho bãi ở thành phố Nam Gia Nhĩ.
Là thành phố trung chuyển lớn nhất, Nam Gia Nhĩ không chỉ có lưu lượng người khổng lồ mà lưu lượng hàng hóa trung chuyển cũng cực kỳ lớn.
Rất nhiều người bán buôn thậm chí còn trực tiếp đến thành phố Kha Nhĩ Đặc để lấy hàng từ những người bán sỉ thương phẩm.
Xét cho cùng thì, số lượng bán buôn từ nhà máy không phải là con số nhỏ, không phải ai cũng có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy.
Những người bán buôn ít vốn hơn chỉ có thể lấy hàng từ những người bán buôn lớn.
Vậy thành phố nào có hàng hóa đa dạng nhất, số lượng người bán buôn lớn nhiều nhất?
Đương nhiên là thành phố Kha Nhĩ Đặc rồi!
Nếu Kiều Na có nhiều tiền hơn, cô sẽ trực tiếp đến Kha Nhĩ Đặc để lấy hàng sỉ cho đỡ mất thời gian và công sức.
Chỉ là cô không có tiền, nên chỉ có thể dùng cách ngốc nghếch hơn là kiếm được số vốn ban đầu trước.
Ngải Mễ tiếp tục suy nghĩ theo hướng “Nếu có thể thuê một kho hàng nhỏ trong nhà máy”, đôi mắt cô bé sáng rực lên: “Như vậy xác suất chúng ta bị phát hiện cũng nhỏ hơn rất nhiều!”
Xét cho cùng, bọn nó vẫn đi làm như bình thường, cho dù cha mẹ có làm việc cùng trong nhà máy cũng khó phát hiện ra điều gì bất thường.
Dù sao thì nhà máy có mấy chục vạn công nhân, thực sự rất lớn! Chỉ riêng nhà ăn đã có tới 30 cái rồi!
Cả nhà bọn họ làm việc ở những nơi khác nhau, công việc bận rộn như vậy, lấy đâu ra thời gian để “Kiểm tra” tình hình làm việc của nhau trong giờ làm việc?
Chỉ cần mỗi ngày bọn cô mang về đủ tiền là có thể che giấu được.
Đặc biệt là gần đây sản lượng của nhà máy sản xuất máy làm đá ngày càng giảm, rất nhiều người đang lo lắng bất an sợ nhà máy sa thải nhân viên, bản thân còn chưa lo xong, ai lại đi tự ý rời khỏi vị trí để tạo cơ hội cho đồng nghiệp ở lại chứ!
“Tuyệt quá, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa mà!”
Đa Lỵ phấn khích thốt lên một câu khen ngợi có vẻ rất văn vẻ mà hai chị gái chưa từng nghe thấy.
Hai cô chị ngơ ngác nhìn em gái, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cảm giác hâm mộ.
Học hành quả là tốt..…
Bọn họ vẫn chưa hiểu hết được lợi ích của việc học, nhưng chắc chắn là không hề tệ!
Xét cho cùng thì, bây giờ tất cả con cái của quý tộc đều phải đến trường học tập!
Trong lớp của Đa Lỵ có một cậu bé là con nhà quý tộc.
Con cái của quý tộc vẫn luôn rất đông, những đứa con được yêu thương nhất, có thiên phú tốt nhất đều được cho vào lớp chọn, nhưng cũng có những đứa con “Ngoài giá thú” có thiên phú bình thường bị ném vào trường học. Mấy đồng bạc học phí mỗi năm đối với quý tộc chẳng là gì, dù sao cũng không cần bọn hắn tốn công sức, nhưng chỉ cần bỏ ra mấy đồng bạc mỗi năm là có thể đánh cược vào tương lai có được một đứa con ngoan ngoãn, nghe lời hay không, quả là một việc quá hời!
Vì vậy, đợt phổ cập giáo dục tiểu học lần này, những người đầu tiên được đi học chính là con cái của các quý tộc.
Vương đô không thiếu gì quý tộc, có những lớp học thậm chí có năm sáu đứa trẻ là con nhà quý tộc!
Con cái của quý tộc đều phải đi học, đủ để chứng minh “Đi học” là một việc tốt đẹp biết bao!
Nhưng Kiều Na và Ngải Mễ rõ ràng là không thể.
Điều kiện tuyển sinh của trường tiểu học lần này giới hạn ở độ tuổi dưới 10.
Cả Ngải Mễ và Kiều Na đều đã vượt quá độ tuổi tối thiểu rồi.
Trong phòng không có cửa sổ, những lỗ thủng trên mái nhà thậm chí đã được bịt kín bằng vải vì không có tiền để sửa chữa, bên trong tối om, nhưng có lẽ là sự ăn ý giữa chị em với nhau, khiến Đa Lỵ cảm nhận được sự hâm mộ và khao khát thầm kín của hai chị gái.
Đa Lỵ đột nhiên lên tiếng: “Chị cả, chị hai, hay là tối nào em với Lợi Duy cũng dạy hai chị học chữ nhé?”
Cả Kiều Na và Ngải Mễ đều sững sờ.
Nhưng rất nhanh sau đó, mắt Kiều Na sáng rực: “Được! Chị muốn học!” Mọi thứ ở thành phố Kha Nhĩ Đặc đều tràn ngập huyền bí và mộng mơ, đâu đâu cũng có chữ viết, hơn nữa để tạo điều kiện cho những người không biết chữ, những chữ cái quan trọng đều được phù phép để ngay cả người mù chữ nhìn vào cũng có thể hiểu được ý nghĩa.
Cuộc sống ở Kha Nhĩ Đặc khiến Kiều Na rất vui vẻ.
Nhưng thành phố Nam Gia Nhĩ sầm uất cũng không như vậy.
Nơi đây cũng có rất nhiều chữ cái và biển báo, nhưng Kiều Na không nhận ra chữ nào.
Rõ ràng đều là lần đầu tiên đến một thành phố, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
Cô có thể nhanh chóng thích nghi với Kha Nhĩ Đặc, nhưng lại không thể thích nghi với Nam Gia Nhĩ, thậm chí cô còn không dám bước ra khỏi khu vực nhà ga!
Bởi vì cô không biết chữ, cho dù bị lạc đường cũng không thể hỏi đường để quay lại nhà ga.
Hãy thử tưởng tượng, khi có người nói với cô rằng: “Đi thẳng từ đây, rẽ phải ở ngã tư đèn đỏ đầu tiên vào đường Vinh Quang, sau đó đi thẳng 300 mét rồi rẽ trái vào đường Chấn Hưng, tiếp tục đi qua đường Bách Hoa là sẽ thấy khách sạn Tinh Thần, đi về phía khách sạn là sẽ đến ga tàu.”
Đơn giản không? Rất đơn giản, nhưng cô biết đường Vinh Quang, đường Chấn Hưng, đường Bách Hoa, khách sạn Tinh Thần là gì đâu!
Đúng là trên đường có biển chỉ dẫn, nhưng cô không biết chữ! Không thể hiểu được, hoàn toàn không hiểu được!
Đó là nỗi buồn của người mù chữ.
Ngay cả việc đường đường chính chính đi trên đường cũng không làm được.
Sợ cái này, lại sợ cái khác.
Nhưng nếu biết chữ……
Kiều Na nghĩ, nếu mình biết chữ, lần sau dù đi đâu cũng sẽ không còn rụt rè nữa!
Giống như lần đầu tiên cô đến trạm xe buýt ở Kha Nhĩ Đặc, mặc dù đó là thứ hoàn toàn xa lạ, nhưng vì cô đã hiểu được “Sơ đồ hướng dẫn đi xe buýt” trên bảng hiệu ở trạm xe buýt, nên ngoại trừ việc hành động chậm hơn người khác một chút, cô hoàn toàn không hề bối rối.
Khi cô xếp hàng từ “Lối vào” phía trước, bỏ đồng xu vào máy bán vé tự động, đi về phía sau để ngồi xuống, sau đó xuống xe theo thông báo trên xe buýt, Kiều Na thậm chí còn có cảm giác “Mình cũng là một phần của thành phố này”, một cảm giác quen thuộc và tự hào.
Cô không còn tự ti nữa, khi xuống xe, cô ngẩng cao đầu hơn mọi khi.
Nhưng khi một lần nữa đi qua Nam Gia Nhĩ, thành phố trung chuyển này, cảm giác lạc lõng, ngột ngạt đó suýt chút nữa đã khiến cô phát điên!
Cảm giác này chỉ biến mất khi cô trở về Vương đô.
Có lẽ, đó chính là nguyên nhân quan trọng nhất khiến “Người nhà quê” rụt rè, tự ti.
Bởi vì không có chỗ dựa, bởi vì không có cách nào để bình tĩnh đối mặt với mọi điều xa lạ.
Chỉ có thể bám víu lấy quê hương quen thuộc của mình, dần dần, quê hương dường như cũng biến thành sợi dây thừng có thể siết cổ người ta, trói chặt người ta ở nơi này.
Đôi mắt Kiều Na như thể lóe sáng trong màn đêm, mặc dù biết rằng trong bóng tối em gái không thể nhìn thấy biểu cảm của mình, nhưng cô vẫn trịnh trọng nói: “Đa Lỵ, xin em đấy, hãy dạy cho chị nhé!”
Vào ngày cuối cùng, Kiều Na nhìn thấy người phụ nữ trung niên đã giúp cô gia công vải đến ký hợp đồng với nhà máy.
Trên tờ giấy trắng to hơn cả khuôn mặt, viết rất nhiều chữ, cô không nhận ra chữ nào, nhưng người phụ nữ trung niên lại đọc rất trôi chảy từ đầu đến dấu chấm câu cuối cùng.
Người phụ nữ trung niên đã tham gia lớp học xóa mù chữ, bà ấy không chỉ biết chữ, mà còn là một Siêu Phàm Giả đang tích cóp tiền để mua đũa phép!
Người phụ nữ trung niên nói: “Hầu hết mọi người ở đây đều là Siêu Phàm Giả, chỉ cần đã tham gia lớp học xóa mù chữ thì đều là Siêu Phàm Giả biết chữ.”
Không có gì khiến Kiều Na sốc hơn thế.
Cô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng người phụ nữ trung niên lại không cho rằng đây là điều gì đáng hài lòng.
“Thành phố Kha Nhĩ Đặc vẫn còn quá nhỏ bé, ở Lan Tư Duy Lợi, cấp bậc của một công nhân chính thức bình thường cũng đã trên 20 rồi! Cạnh tranh ở đó rất khốc liệt, nhưng cho dù là con đường kiếm tiền hay là phát triển trong tương lai, thì Lan Tư Duy Lợi vẫn tốt hơn rất nhiều!”
Người phụ nữ trung niên nói với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Nếu tôi có thể tích cóp được nhiều tiền hơn, tôi cũng muốn đến Lan Tư Duy Lợi để phát triển. Cho dù là vì bản thân hay vì con cái, thì Lan Tư Duy Lợi vẫn là lựa chọn tốt nhất!”
Kiều Na chỉ biết im lặng, không còn gì để nói.
“Chị cả, chị cả, chị sao vậy? Sao tự nhiên im lặng thế?”
Sự quan tâm của em gái đã kéo Kiều Na trở lại từ dòng hồi tưởng.
Cô im lặng một lúc, sau đó nói: “Không có gì, chị chỉ đang nghĩ sau này kiếm được tiền rồi sẽ tiêu xài như thế nào.”
Thế giới đó, tuy rằng tốt đẹp đến mức khiến người ta khao khát, nhưng đồng thời, thế giới đó lại quá xa vời đối với bọn họ, nói ra rất dễ khiến người ta dao động vì khoảng cách hiện tại.
Đại hội thể thao mùa thu……
Còn khoảng ba tháng nữa, nếu có thể kiếm được 30 đồng vàng, 50 đồng vàng, đến lúc đó sẽ đưa cả nhà đến Lan Tư Duy Lợi xem thi đấu.
Nghe nói một tấm vé vào cửa đã có giá vài đồng bạc rồi.
Nếu không có tiền, đến vé vào cửa cũng không mua nổi.
Còn chuyện em gái được chọn vào đội tuyển quốc gia đến Lan Tư Duy Lợi thi đấu – nằm mơ cũng không dám nghĩ đến!
Sắp xếp lại tâm trạng, sáng sớm hôm sau, cả nhà Kiều Na đều ra khỏi nhà đi làm như bình thường.
Mẹ cô……
Người làm mẹ dường như có một khả năng đặc biệt nào đó, khi nhìn theo bóng lưng Kiều Na rời đi, trong lòng bà dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Để tránh việc xảy ra chuyện tương tự như mấy ngày hôm trước, mẹ Kiều Na đã cố tình dõi theo con gái bước vào văn phòng của trưởng bộ phận nhà ăn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó chạy nhanh đến nhà ăn của mình để làm việc.
Kiều Na ngoan ngoãn đi hủy bỏ đơn xin nghỉ phép, đồng thời cũng nhân tiện nộp đơn xin nghỉ việc.
Một nhà ăn phải phục vụ cho hàng vạn, thậm chí là hàng chục vạn công nhân, nên số lượng người làm việc cũng không ít, vì vậy ấn tượng của họ về Kiều Na cũng rất hạn chế. Nhà máy không thiếu người, công nhân thời vụ như Kiều Na cũng không có quy trình bàn giao công việc gì, chỉ cần ký tên đóng dấu xác nhận không phải bị sa thải vì lý do gì là có thể đến bộ phận tài vụ nhận khoản tiền thưởng cuối cùng.
Thực ra đó chỉ là tiền bồi thường cho việc nghỉ việc và tiền vệ sinh môi trường nên được nhận.
Cầm 35 đồng trên tay, Kiều Na thở dài một hơi, cảm giác thật phức tạp, nói không buồn là giả, xét cho cùng thì, chế độ ăn uống và các khoản trợ cấp khác của nhà máy đều là lương ẩn, ai cũng muốn vào làm việc ở các nhà máy lớn, vậy mà cô lại từ chức ở một nhà máy lớn mà ai cũng muốn vào làm.
Thông minh hay ngu ngốc, thật khó nói.
Nhưng đã đi đến bước đường này rồi, cô chỉ có thể nghiến răng bước tiếp!
Kiều Na không do dự nữa, sải bước rời khỏi nhà ăn, sau đó đi thẳng đến tòa nhà của bộ phận hậu cần để hỏi về việc cho thuê kho bãi.
Đúng như Đa Lỵ dự đoán, kho bãi quả thực có thể cho thuê, giá thuê một kho là 1 đồng bạc mỗi tháng.
Không rẻ, nhưng ưu điểm là an toàn hơn nhiều so với thuê nhà ở bên ngoài.
Kiều Na không mang theo nhiều tiền mặt, tiền tiết kiệm của mấy đứa em cũng đã bị vét sạch.
Nhưng mà, có thể đặt cọc trước, trong vòng ba ngày phải thanh toán đủ tiền thuê một tháng, nếu không tiền đặt cọc sẽ không được hoàn trả.
30 đồng tiền đặt cọc vừa bay đi, Kiều Na chính thức trở thành kẻ trắng tay, nhưng cô không hề hoảng loạn.
Cầm giấy tờ nhận hàng đến nhà ga để vận chuyển số hàng hóa đến.
Ngay sau đó, Kiều Na bắt đầu làm nơ cài tóc ngay tại chỗ.
Bạn bè xung quanh gần như đã cho cô mượn hết một lượt, cô không còn mặt mũi nào để đi mượn thêm lần nữa.
Nhưng may là những thứ này đã được gia công sơ bộ, chỉ cần dùng keo dán lại rồi để sang một bên cho khô.
Sau khi khô hẳn thì có thể cất đi.
Bên trong kho tuy không bẩn thỉu, nhưng cũng chẳng có gì ngoài nguyên liệu, không có bàn ghế, Kiều Na phải ngồi trực tiếp trên sàn nhà, những chiếc nơ làm xong cũng được đặt trên sàn, rất bất tiện, nhưng hiện tại không phải lúc để bận tâm đến những vấn đề này.
Quan trọng nhất là phải nhanh chóng làm ra sản phẩm rồi biến chúng thành tiền.
Tốc độ tay của Kiều Na không thể sánh bằng Ngải Mễ, nhưng cô cũng là một cô gái rất siêng năng, chịu khó, chỉ trong một buổi sáng, cô đã hoàn thành thủ tục thuê kho, vận chuyển hàng hóa đến, đồng thời cũng kịp làm một túi lớn nơ cài tóc trước khi nhà máy nghỉ trưa.
Ngải Mễ mang cơm trưa đến cho chị gái.
Bữa trưa của cô bé là miễn phí, nhưng có thể bỏ tiền ra mua thêm một suất.
5 đồng một suất cơm, có món khoai tây sợi xào, bắp cải xào và một chiếc bánh bao lớn!
Bánh bao tuy được làm từ bột mì vụn và bột mì thô, nhưng ngon hơn bánh mì đen rất nhiều, hơn nữa còn rất chắc bụng, chỉ cần một chiếc là đã no rồi, chưa kể khoai tây sợi xào và bắp cải xào đều được xào bằng dầu, ở bên ngoài 5 đồng bạc không mua được những món này!
Vừa ăn bánh bao, khoai tây sợi xào và bắp cải xào, Kiều Na vừa thấy xót ruột, không có so sánh thì không có đau khổ, tiêu chuẩn 5 đồng một suất cơm ở thành phố Kha Nhĩ Đặc ít nhất cũng phải có thêm một quả trứng chứ! Nếu thêm một chút tiền nữa, 10 đồng có thể ăn cơm hộp với 10 món tự chọn.
Trong số 10 món có 5 món mặn rất ngon!
Nào là sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, thịt ba chỉ quay, thịt ba chỉ xào chua ngọt, thịt kho dứa, món nào cũng có!
Chỉ cần hộp cơm đựng vừa, bọn họ sẽ nhồi nhét cho no căng bụng!
Kiều Na thường đến mua cơm hộp vào sáng sớm, thấy cô gầy gò, người bán cơm hộp mỗi lần đều múc cho cô ấy đầy ắp, cơm cũng nén chặt đến mức không còn một kẽ hở nào, đối với Kiều Na, 10 đồng bạc ăn ba bữa vẫn đủ!
Vì vậy, mặc dù chỉ ở Kha Nhĩ Đặc vài ngày, nhưng Kiều Na đã béo lên trông thấy.
Kiều Na vừa tưởng tượng đến hộp cơm ở Kha Nhĩ Đặc, vừa nhanh chóng nhét bánh bao, khoai tây sợi xào và bắp cải xào vào miệng.
Được sống sung sướng quen rồi, cô cũng bắt đầu kén chọn rồi đấy! Nghĩ lại năm ngoái còn chẳng có thứ gì ngon để ăn!
Đừng nói là bánh mì đen, vỏ khoai tây, ngay cả rau cải do nhà trồng, một cái lá cũng không nỡ ăn, đều mang đi bán hết.
Hết chương 157.