Chương 166:
Lan Tư Duy Lợi đang chìm trong bầu không khí náo nhiệt chưa từng có.
Sau một thời gian dài chuẩn bị, Đại hội Thể thao Mùa Thu năm nay đã diễn ra vô cùng sôi động.
Phỉ Lạc Ti đã yêu cầu cấp dưới chuẩn bị đón tiếp sự kiện lớn này theo tiêu chuẩn 10 triệu người.
Con số 10 triệu người có vẻ hơi phóng đại trong mắt một số người.
Nhưng ở Trái Đất, có rất nhiều thành phố có hơn 10 triệu dân.
Phỉ Lạc Ti ước tính con số này và cảm thấy nó hoàn toàn khả thi.
Vì vậy, mọi người đã háo hức chuẩn bị các biện pháp cho Đại hội Thể thao này với lượng người tham gia dự kiến là 10 triệu người.
Tuy nhiên, ngay sau khi vòng chung kết của các khu vực kết thúc, mọi người nhận ra rằng mình đã quá dè dặt rồi.
Mười ngày trước khi Đại hội Thể thao Mùa Thu bắt đầu, lượng khách đến Lan Tư Duy Lợi đã đạt 10 triệu người.
Điều này thật khó tin, thậm chí còn hơn cả một phép màu.
Phải biết rằng, các đế quốc lớn trên lục địa này, ngay cả Vương đô cũng chỉ có dân số thực tế là khoảng một triệu người.
Tính cả người nhập cư bất hợp pháp, chợ đen ngầm và nô lệ, có lẽ là bốn đến năm triệu người.
Nhưng không một đế quốc nào có thể tự hào rằng Vương đô của bọn hắn có thể chứa 10 triệu người.
Con số này quá khủng khiếp, quá phóng đại.
Phóng đại đến mức vượt xa sức tưởng tượng của rất nhiều người.
Nhưng mà, những người làm việc để duy trì hoạt động của thành phố Lan Tư Duy Lợi lại không cảm thấy điều đó là phóng đại chút nào.
Nền nông nghiệp hùng mạnh đã mang đến cho bọn họ đủ lương thực để nuôi sống 10 triệu người, thậm chí là nhiều hơn.
Hệ thống công nghiệp hùng mạnh và hoàn chỉnh đã mang lại sự tiện lợi to lớn cho mọi mặt trong cuộc sống của bọn họ.
Nếu các thành phố khác cảm thấy điều khó tin nhất là “Một thành phố lại có thể nuôi sống 10 triệu người”, thì đây lại là điều hiển nhiên nhất ở Lan Tư Duy Lợi.
“Nuôi sống” là một từ có giới hạn trên rất cao, đồng thời giới hạn dưới cũng rất thấp.
Ba bữa cháo rau mỗi ngày là nuôi sống; ba bữa cơm, bốn món mặn một món canh, thêm bữa ăn nhẹ buổi tối cũng là nuôi sống.
Điểm tự tin lớn nhất của Lan Tư Duy Lợi là đảm bảo mọi người đều có thể sống một cuộc sống ít nhất là bốn món mặn một món canh.
Lan Tư Duy Lợi đã làm rất tốt mọi mặt của đời sống, từ y, thực, đến ở, đi lại.
Về quần áo, có những bộ quần áo bình dân được bán với giá cả phải chăng, chất lượng tốt từ lãnh địa Hân Vinh, về cơ bản là chỉ tốn vài đồng.
Có những bộ quần áo theo đuổi thiết kế thời trang và thương hiệu, từ vài đồng bạc đến vài chục đồng vàng.
Nếu giá trên trăm đồng vàng, chắc chắn là có yêu cầu và tiêu chuẩn cao hơn về chất liệu.
Những bộ quần áo cao cấp có giá hàng nghìn, hàng vạn, thậm chí hàng tỷ đồng vàng, đó là thuộc về phạm trù trang bị.
Về ẩm thực, dù là giá cả hay hương vị, Lan Tư Duy Lợi luôn là người dẫn đầu tất cả các thành phố và lãnh địa.
Đất nông nghiệp được khai thác trên lãnh thổ rộng lớn chỉ chiếm 5%, nhưng đã có thể cung cấp cho toàn bộ thành phố những nguyên liệu tươi mới, rẻ và ngon cho tất cả mọi người.
Ngay cả khi có đủ loại nguyên liệu ma pháp, vẫn có rất nhiều vườn ươm trồng trọt sôi động.
Đó chính là kết quả tốt đẹp mà giáo dục mang lại, khi những người được giáo dục quay lại đóng góp cho xã hội, giống như con cái báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ.
Giáo viên và học sinh vừa làm việc, học tập trên trường lớp, vừa tiến hành các công việc như cải tạo cây trồng ma pháp và đúc kết kinh nghiệm trồng trọt.
Những kinh nghiệm và quy luật này được bán cho các đồn điền lớn, chỉ cần đợi một vụ thu hoạch, trên khắp các siêu thị, chợ búa sẽ xuất hiện rau củ quả ma pháp ngon, bổ, rẻ.
Vòng đời của thịt thì dài hơn, nhưng những chú lợn, cừu, bê con đã trải qua thời gian sinh trưởng dài đằng đẵng cũng đã đến ngày xuất chuồng.
Các loại thịt trên thị trường nhiều đến mức khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Lý do số lượng ít ỏi chỉ có hai.
Một là không ngon, hai là nguyên liệu cao cấp, cần kiên nhẫn chờ đợi thêm một thời gian, nhưng hương vị của nó thì có thể thỏa sức mong chờ.
Những nguyên liệu tươi ngon, chất lượng cao này cuối cùng được chế biến thành vô số món ăn ngon khó cưỡng trên khắp các con phố, ngõ hẻm, không chỉ đa dạng mà ai cũng có thể mua được.
Theo đuổi ẩm thực luôn là bản năng ăn sâu vào cơ thể sinh vật.
Thức ăn ngon và cảm giác no bụng hạnh phúc là động lực sống trực quan và đáng mong đợi nhất.
Việc đi lại còn thuận tiện hơn, tàu điện ngầm, chổi bay, Phong Huyền Phù, cốt xa, thú cưỡi… Phương tiện di chuyển chỉ có thể là không tưởng tượng nổi, chứ không có gì là không thể.
Còn vấn đề nhà ở thì càng không cần phải lo lắng.
Lan Tư Duy Lợi kiểm soát rất chặt chẽ điều kiện nhập cư, nhưng lại không hề bài xích hay khinh thường người ngoài.
Lựa chọn hàng đầu của người lao động nhập cư là – nhà ở xã hội (nhà ở giá rẻ), tên gọi chính thức nghe có vẻ rất cao sang, nhưng cái tên “Nhà ở giá rẻ” được truyền miệng trong dân gian lại càng thể hiện rõ đặc điểm của nó.
Đặc điểm lớn nhất của nó là giá rẻ.
Trong bối cảnh mức lương theo giờ của người bình thường ở Lan Tư Duy Lợi cũng là mười mấy đồng, thì mức giá thuê rẻ nhất là một đồng một ngày thực sự là quá rẻ.
Các ngành nghề ở Lan Tư Duy Lợi đều đang phát triển với tốc độ chóng mặt, nhưng chỉ có giá thuê nhà ở giá rẻ và giá hàng hóa đặc biệt trong siêu thị là không bao giờ thay đổi.
Một đồng mãi mãi vẫn là một đồng.
Giá cả không thay đổi từ đầu, cùng với các phương tiện di chuyển như tàu điện ngầm và Phong Huyền Phù.
Có thể no bụng, có chỗ trú mưa trú nắng để yên tâm ngủ, môi trường an ninh không lo bị cướp giật khi ra đường, có thể thuận tiện nhanh chóng tìm việc làm…..
Bất cứ ai đến Lan Tư Duy Lợi đều có thể sống một cách đàng hoàng.
Nhưng sự đàng hoàng này không phải đánh đổi bằng ngân sách.
Người bình thường có thể sống đàng hoàng, đồng thời cũng là tạo động lực và điều kiện để những người này vươn lên.
Nô lệ và thường dân có thể sống ở đây, người giàu có tất nhiên sẽ sống thoải mái hơn.
Xã hội lý tưởng khiến người ta lưu luyến không muốn rời đi cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nhưng những người đến đây sẽ nhanh chóng bị lây nhiễm.
Người bình thường đang nỗ lực sống, vươn lên.
Những người khác giàu có hơn, tài năng hơn, mạnh mẽ hơn họ, sao có thể không cố gắng?
Ở đây, quý tộc có thể sống rất tốt, nhưng lại không thể muốn làm gì thì làm như ở các thành phố khác.
Bị ràng buộc phải đi theo khuôn khổ pháp luật, ban đầu quả thực rất khó chịu, thậm chí còn có chút phẫn nộ âm ỉ.
Ngay cả những Siêu Phàm Giả xuất thân từ thường dân cũng sẽ cảm thấy bất mãn về điều này.
Vất vả lắm mới vùng vẫy được ngần ấy năm, cuối cùng cũng được sống cuộc sống thượng lưu, nhưng ở đây lại mất đi đặc quyền muốn làm gì thì làm.
Làm sao bọn hắn có thể cảm thấy thoải mái?
Rất nhiều khi, thứ mà con người ghét không phải bản thân của đặc quyền, mà là bản thân không thể sử dụng đặc quyền.
Nhưng sự tồn tại của Phỉ Lạc Ti đã dập tắt tất cả những tiếng nói bất hòa này.
Nếu kẻ mạnh có thể muốn làm gì thì làm, coi thường tất cả, thì y sẽ cho tất cả bọn hắn biết thực sự thế nào gọi là muốn làm gì thì làm!
Thành phố Lan Tư Duy Lợi không phải là một thành phố tuyệt đối công bằng.
Giá nhà ở khu vực trung tâm khiến cho một căn nhà có thể dễ dàng lên đến hàng trăm tỷ đồng vàng.
Nhưng không ít người chỉ đủ tiền thuê căn hộ vài đồng vàng một tháng.
Điều này có công bằng không? Đương nhiên là không công bằng.
Nhưng trong thành phố không công bằng này, lại mang đến cho tất cả mọi người một môi trường cạnh tranh công bằng.
Chỉ cần ngươi có đủ năng lực, chỉ cần ngươi có đủ dã tâm, chỉ cần ngươi đủ nỗ lực… thì ngươi có thể làm bất cứ điều gì pháp luật cho phép!
Không phải lo lắng bị chơi xấu, không phải lo lắng bị chơi bẩn, không phải lo lắng công lao bị cướp mất, không phải lo lắng tên tuổi bị xóa sổ……
Ghen tị không? Ghen tị chứ!
Trên khuôn mặt của những cư dân sống lâu năm ở thành phố này luôn hiện lên nụ cười sảng khoái và vui vẻ.
Ngay cả những người lao động văn phòng kiệt sức sau khi tan ca cũng sẽ lộ ra vẻ mặt khao khát và mơ mộng sau khi được nghỉ ngơi.
Tất cả mọi người đều đang nỗ lực cho cuộc sống và ước mơ của chính mình.
Hạnh phúc như vậy là dễ lây lan nhất.
Nhiều Siêu Phàm Giả ban đầu bị thu hút bởi giải đấu Giải đấu Truyền Kỳ Liên Minh Toàn Vị Diện nên đến đây, bọn họ vốn rất khinh thường thành phố này.
Nhưng ở lại lâu, lại chẳng thể nào nảy sinh ý định muốn về nhà.
Ngay cả khi biết rõ hiện tại mình có việc phải rời đi, trong lòng bọn hắn vẫn tưởng tượng ra cảnh tượng tương lai khi đến thành phố này vào lần sau.
Vậy thì Đại hội Thể thao Mùa Thu có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận từ lượng khách khổng lồ này?
Cho đến nay Lan Tư Duy Lợi vẫn thiếu người.
Trong số 10 triệu người, khách du lịch đã chiếm 1/3, còn có rất nhiều “Người giàu” không sản xuất mà chỉ biết ăn chơi hưởng thụ hàng ngày.
Trong số những cư dân thường trú còn lại, phần lớn là những “Công nhân bình thường” cần cù, chịu khó.
Lan Tư Duy Lợi cần khách du lịch, cần người tiêu dùng, cần công nhân.
Nhưng đồng thời cũng cần nhiều nhà quản lý hơn.
Ở mảng nhân tài kỹ thuật cao, Lan Tư Duy Lợi vẫn luôn khan hiếm.
Mặc dù ba trường tiểu học ở Lan Tư Duy Lợi có thể cung cấp lực lượng lao động chất lượng cao dồi dào cho thành phố này trong tương lai, nhưng hiệu quả mà nó có thể đạt được hiện tại vẫn còn quá ít.
Hiện tại, Phỉ Lạc Ti chỉ có thể hy vọng dựa vào những bộ phim truyền hình đó để thu hút một lượng nhân tài chất lượng cao gia nhập vào các cấp quản lý trung và cao cấp của các ban ngành ở Lan Tư Duy Lợi, để phát huy sức mạnh và trí tuệ của bọn họ.
Thiếu người a, rất thiếu người!
Toàn bộ Sảnh Chấp Chính đều đang cau mày nhăn mặt, gần như dồn hết mọi hy vọng vào kỳ thi tuyển công chức tiếp theo.
Đúng vậy, kỳ thi tuyển dụng công chức thống nhất lại sắp bắt đầu.
Thú triều là đại sự của toàn nhân loại.
Kỳ thi tuyển dụng công chức lại cho thêm một chút thời gian chuẩn bị trước.
Vì vậy, kỳ thi tuyển dụng công chức lần này tạm thời ấn định vào mùa đông tháng 11.
Cũng là để cho những bộ phim truyền hình về giới tinh anh nơi công sở như « Vị Thẩm Phán Bạch Cốt » có chút thời gian phát huy hiệu ứng dư luận.
Các ban ngành đang tiến hành các công việc một cách có trật tự.
Hậu quả của việc chất đống quá nhiều việc như vậy là mọi người phải liên tục tăng ca, tăng ca, tăng ca và tăng ca.
Lan Tư Duy Lợi có luật bảo vệ người lao động.
Nhưng rất tiếc, luật bảo vệ không bảo vệ công chức.
Lợi ích duy nhất mà bọn họ có được là được trả thêm một chút tiền lương làm thêm giờ.
An Nại Lâm bưng vào một thùng trà sữa lớn do bộ phận tuyên truyền đặt, theo sau tiếng cậu ta hô lớn: “Trà sữa đến rồi!”, cả văn phòng ảm đạm cuối cùng cũng có chút sức sống.
Những công chức không biết đã tăng ca bao lâu, bọn họ lao về phía An Nại Lâm như những con ma đói mười ngày chưa được ăn cơm.
An Nại Lâm chính là cậu bé trong cặp song sinh long phụng được Cao Nhĩ Đặc đưa đến cho Lĩnh chủ trước đây.
Ban đầu, cậu ta làm công việc dọn dẹp vệ sinh các khu vực ở Sảnh Chấp Chính.
Sau khi học hành đâu ra đấy, cậu ta được đưa đến trường học.
Môi trường học đường ở Lan Tư Duy Lợi vẫn rất tốt, nhưng cặp song sinh long phụng không có người thân, không có tiền tiết kiệm, kiến thức sinh hoạt vẫn còn khá mơ hồ.
Vì vậy, sau khi loay hoay một hồi, cậu ta lại chạy đến Sảnh Chấp Chính để làm thêm.
Cậu ta rất quen thuộc với tất cả các văn phòng trong Sảnh Chấp Chính, cũng đã kết bạn với các nhân viên ở đây, vì vậy công việc bán thời gian này rất tốt và thoải mái.
Các bạn học trên trường đã rất chăm chỉ rồi, nhưng mỗi lần đến Sảnh Chấp Chính làm thêm, bọn họ lại bị sự chăm chỉ và cường độ làm thêm giờ của các công chức dọa cho sợ hãi.
Sảnh Chấp Chính không có quy định nào cấm công chức nghỉ việc sau khi vào làm.
Ngược lại, do sự tồn tại của ký ức ma pháp và thuốc ma pháp, do không lo lắng về việc rò rỉ chính sách bí mật, nên chuyện nghỉ việc là một chuyện rất nhanh chóng và dễ dàng.
Tiền lương và phúc lợi của công chức rất cố định, tuy cao hơn lương của công nhân nhà máy rất nhiều, nhưng so với bên ngoài thì vẫn không đáng kể.
Nhận mức lương vài trăm, vài nghìn đồng vàng một tháng, nhưng tăng ca thường xuyên là trên trăm tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ.
Bọn họ có thích công việc này không? Có, nhưng cũng không hẳn.
Nhóm công chức trong Sảnh Chấp Chính này có cấp bậc trung bình là trên cấp 80.
Phần lớn là những Siêu Phàm Giả được “Đào” từ các thành phố khác đến.
Không ai hiểu rõ hơn bọn họ về mức lương và đãi ngộ bên ngoài Lan Tư Duy Lợi.
Bọn họ đã được hưởng đặc quyền đó rồi, cũng biết được vẻ đẹp của đặc quyền. Càng hiểu rõ “Không cần làm việc, chỉ cần vui vẻ sống” là một điều hạnh phúc và tốt đẹp biết bao.
Tại sao lại làm việc không ngừng nghỉ ở đây?
Có lẽ là….. quen rồi.
Nói đến ước mơ thì sáo rỗng quá.
Ban đầu không phải ai cũng mang trong mình hoài bão muốn thay đổi thế giới, tạo dựng một thành phố tươi đẹp mà đến đây.
Có người chỉ đơn giản là sùng bái kẻ mạnh.
Sự tồn tại mạnh mẽ của Phỉ Lạc Ti đã cho bọn họ thêm động lực và lý do để theo đuổi.
Có lẽ là mang trong mình tâm lý vụ lợi hết sức phức tạp nên mới đến mảnh đất này, bước vào văn phòng này.
Nhưng lâu dần, dần dần bọn họ cũng quen với công việc, cũng quen với việc lúc rảnh rỗi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn khung cảnh đường phố nhộn nhịp, nhìn những nụ cười rạng rỡ trên môi người qua đường, nhìn khuôn mặt hạnh phúc rạng rỡ của tất cả mọi người.
Sảnh Chấp Chính cũng có ngày nghỉ, nhân viên các ban ngành cũng có quyền từ chối tăng ca.
Nhưng rất nhiều người thậm chí còn chủ động ở lại, bọn họ muốn tăng ca.
Tại sao vậy? Bọn họ cũng không nói rõ được. Có lẽ là muốn ngắm cảnh đêm, cảm nhận bầu không khí náo nhiệt, quây quần ăn khuya trong văn phòng.
Có một số người thậm chí còn là gián điệp, do thám được cài vào.
Nhiệm vụ của bọn họ là đánh cắp thông tin tình báo, truyền về cho những người thực sự có liên quan.
Nhưng lâu dần, dần dần, bọn họ cũng im lặng.
Cấp trên không hề gài bẫy bọn họ bất kỳ thứ gì, chẳng hạn như lời nguyền sẽ bị kích hoạt nếu để lộ thông tin.
Nhưng bọn họ gần như không hề truyền tải bất kỳ thông tin thực sự nào ra ngoài.
Tại sao vậy? Có lẽ là vì công việc quá bận rộn, không có thời gian.
Điều đầu tiên làm khi mở mắt ra là công việc, điều cuối cùng làm trước khi nhắm mắt cũng là làm sao để hoàn thiện công việc đó.
Có quá nhiều việc đang chờ bọn họ giải quyết, có quá nhiều nụ cười được quyết định bởi công việc của họ.
Dần dần, bọn họ quen với việc làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ.
Cũng không thể nói là ước mơ, cũng không thể nói là yêu thích.
Nhưng khi công việc đã trở thành thói quen, bỗng nhiên được nghỉ ngơi, ngược lại không biết phải làm gì.
Rất nhiều người trong Sảnh Chấp Chính đều không thích nghỉ lễ.
Ngay cả khi được nghỉ, có thể thoải mái tận hưởng, ăn những món mình muốn, chơi những trò mình đã lên kế hoạch.
Nhưng đôi khi cũng sẽ có một ý nghĩ khó hiểu bất chợt lóe lên trong đầu — cuộc sống của bọn họ còn rất dài, những thứ muốn ăn, muốn làm dường như cũng không phải là bắt buộc phải hoàn thành ngay lập tức.
Từ từ cũng được.
Đến khi hoàn hồn lại, trong tay lại là tập tài liệu công việc vừa nhẹ tênh vừa nặng trĩu kia.
An Nại Lâm nhìn bọn họ, có đôi khi cậu ta cũng tự hỏi, không biết tương lai mình sẽ làm công việc gì?
Cậu ta vốn là một nô lệ tính nô không tên, không quá khứ, cũng không có tương lai.
Nhưng bây giờ cậu ta đã có cái tên An Nại Lâm, có kiến thức sinh hoạt, có thân phận học sinh.
Lan Tư Duy Lợi là một thành phố có khoảng cách giàu nghèo rất lớn.
Nhưng dù là người bình thường nhỏ bé, tầm thường nhất cũng có quyền lựa chọn.
Tất cả những người mà An Nại Lâm gặp gỡ ở thành phố này đều khuyến khích cậu ta lựa chọn – lựa chọn tương lai của chính mình.
Gần đây, An Nại Lâm thường xuyên nghĩ về tương lai của mình sẽ ra sao.
Em gái song sinh Đa Lệ Ti của cậu ta cũng đang suy nghĩ về câu hỏi này.
Cặp song sinh từng chỉ có số hiệu, sau khi có tên, đã không còn chỉ là một dãy số lạnh lùng nữa.
Bọn họ sẽ hoang mang, sẽ buồn bã, sẽ vui vẻ, sẽ có khát vọng và mong đợi.
Thậm chí còn thường xuyên tranh cãi xem ai là chị, ai là anh.
An Nại Lâm cảm thấy mình là anh trai, còn Đa Lệ Ti lại cảm thấy mình mới là chị gái.
Vấn đề nhàm chán này, ở căn cứ trước đây chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng ở thành phố này, ở nơi này, bọn họ lại thường xuyên cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể như vậy.
Bé nhỏ không đáng kể sao? Có lẽ vậy.
Nhưng mà, được tự do cãi nhau, rồi làm hòa cũng là một điều vô cùng hạnh phúc!
An Nại Lâm rất thích cãi nhau như vậy, nhìn tần suất cãi nhau của Đa Lệ Ti với cậu ta thì có vẻ như cô bé cũng rất thích.
Là chị hay là anh có lẽ cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Bọn họ thích việc cãi nhau, càng thích cái cảm giác vui vẻ cùng nhau cười đùa ăn uống sau khi làm hòa.
Nhìn văn phòng bận rộn, An Nại Lâm đột nhiên nói: “Sau này có lẽ cháu cũng sẽ thi công chức!”
Đám công chức đang vùi đầu hút trà sữa cho tỉnh táo nghe vậy thì đồng loạt ngẩng đầu nhìn An Nại Lâm.
Bị nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, An Nại Lâm ấp úng: “Sao, sao vậy ạ?”
Những người đi trước vỗ vai cậu nhóc, cười lớn nói: “Làm công chức rồi thì tăng ca không hết việc, làm việc không hết đâu cháu trai ạ?”
Một anh nhân viên trẻ tuổi chỉ vào quầng thâm mắt mình, nói: “Thấy không? Lương tháng của anh chỉ có 300 đồng vàng, nhưng tiền tăng ca tháng này đã là 1200 đồng vàng rồi đấy!”
Anh ta nhấn mạnh hết sức khoa trương: “Tiền mồ hôi nước mắt đấy, toàn là tiền mồ hôi nước mắt của anh đấy!”
Mọi người bắt đầu thi nhau kể lể về những bất mãn gặp phải trong công việc.
Thế nhưng, An Nại Lâm chẳng những không hề sợ hãi mà ngược lại, đôi mắt còn sáng lấp lánh nhìn những vị tiền bối cao lớn hơn mình rất nhiều.
Cậu ta đều hiểu cả, nhưng mà, nhưng mà cậu ta vẫn rất ngưỡng mộ!
Cậu ta cũng muốn giống như mọi người, quên ăn quên ngủ mà nỗ lực làm ra một chút thành tựu! Cho dù rất mệt, cho dù có nỗ lực hết mình cũng chưa chắc đã thành công.
Nhưng mà, nhưng mà…..
Cậu ta áp tay lên ngực, nhớ lại mười sáu năm ngắn ngủi mà tẻ nhạt của mình.
Cậu ta chịu đủ rồi, thực sự là chịu đủ rồi!
Cậu ta không thể nào sống tiếp những ngày tháng như thế nữa! Chỉ cần nhớ lại thôi cũng đủ khiến cậu ta cảm thấy như một cơn ác mộng.
Làm sao có thể tiếp tục sống những ngày tháng như thế được cơ chứ?!
Ánh mắt An Nại Lâm vô cùng kiên định: “Cháu quyết định rồi, sau khi tốt nghiệp cháu nhất định phải thi công chức!”
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của An Nại Lâm, mọi người không nói thêm lời nào khiến cậu ta nhụt chí nữa.
Bọn họ than thở cũng là muốn An Nại Lâm chuẩn bị tâm lý trước thôi.
Bề ngoài, những công chức mặc đồng phục hành chính đi lại trước Sảnh Chấp Chính trông rất oai phong, phóng khoáng, góc áo choàng bay bay như thể tỏa ra ánh sáng.
Nhưng trên thực tế, có bao nhiêu người hiểu được sự mệt mỏi mà công việc mang lại và cảm giác thất bại khi không chắc có thể thay đổi được thế giới này hay không?
Nhưng mà, mặc dù miệng lưỡi than thở, nhưng trong lòng bọn họ vẫn rất tự hào về công việc của mình.
Nhìn xem, từng chút một của thành phố này đều là do bọn họ gây dựng nên đấy!
Dù vất vả, dù mệt nhọc, dù bọn họ chỉ là một viên gạch, một hòn đá, một hạt cát nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng thành phố này có một phần nỗ lực của bọn họ.
Hạnh phúc, mãn nguyện….. và cả khát vọng muốn biến nó trở nên tốt đẹp hơn!
Muôn vàn cảm xúc lên men mãnh liệt trong lồng ngực, cuối cùng hóa thành động lực để tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ!
Dù sao thì cấp bậc của bọn họ cũng cao, có cày thêm vài trăm tiếng nữa cũng không đến mức đột tử!
Có lẽ đây chính là một trong những lý do khiến cho nhân viên Sảnh Chấp Chính đều có cấp bậc rất cao……
******
Đa Lỵ vừa khóc vừa chạy về nhà.
Người nhà và hàng xóm thấy cô bé như vậy thì không ai dám hỏi han lấy một câu, thậm chí còn cố gắng giảm nhẹ cả hơi thở.
Thế nhưng, Đa Lỵ còn chưa kịp thở đều, lau nước mắt đã lớn tiếng tuyên bố: “Chúng ta thắng rồi, chúng ta thắng rồi! Lan Tư Duy Lợi, chúng ta tới đây!”
Địa điểm thi đấu khu vực lần này không phải là ở Vương đô của đế quốc Vu Na Lợi Á.
Mà là ở Thần Điện Phong Thu.
“Nhà thi đấu thể thao số 1 đế quốc Vu Na Lợi Á” đã được khởi công từ vài tháng trước, nhưng vì nhiều lý do mà cho đến nay vẫn chưa xây xong, thậm chí còn chưa kịp động thổ.
Nhà thi đấu thể thao ở Vương đô còn như vậy, huống chi là nhà thi đấu thể thao ở các khu vực khác.
Quốc gia nào không có nhà thi đấu thể thao phù hợp thì căn bản không có năng lực đăng cai tổ chức.
Mặc dù khi học sinh tiểu học thi đấu thì sức sát thương có hạn.
Nhưng vì sĩ diện, các đế quốc đều cố gắng thiết kế nhà thi đấu thể thao sao cho thật hoành tráng.
Chức năng càng nhiều thì thời gian thi công càng lâu.
Thi đấu trong nước thì cho thi đấu ở nhà thi đấu thể thao của trường tiểu học là được rồi.
Nhưng cạnh tranh giữa các Thần Điện của các đế quốc thì làm sao có thể tổ chức ở nhà thi đấu thể thao nho nhỏ của trường tiểu học được chứ?!
Giới quý tộc và hoàng gia luôn rất cầu kỳ, vẫn cứ căn dặn cấp dưới theo tiêu chuẩn cao của mình.
Nhưng những kẻ bề trên căn dặn và bên thi công thực hiện lại không có cách nào để giao tiếp, trao đổi với nhau.
Cho đến trước khi trận đấu bắt đầu, mọi người nhìn nhà thi đấu thể thao còn chưa kịp động thổ mới nhận ra là hỏng bét rồi.
Thế là trận đấu khu vực hoành tráng, gay cấn, có thể tăng cường tuyên truyền như vậy chỉ đành phải diễn ra một cách lặng lẽ.
Không có phát sóng trực tiếp, thậm chí còn không có đông đảo khán giả theo dõi, chỉ có các vận động viên tham gia và đội cổ vũ tương ứng của mỗi đội.
Điều này khiến rất nhiều người bắt đầu lo lắng.
Từng chứng kiến Đại hội Thể thao mùa xuân, những người cổ vũ cho Lan Tư Duy Lợi và lãnh địa Hân Vinh đều bị choáng ngợp bởi màn cổ vũ hoành tráng đó.
Huống chi là những đứa trẻ này.
Liệu rằng khi lên sân đấu, liệu chúng có vì quá hồi hộp mà đánh mất phong độ vốn có, mắc sai lầm, thua cuộc hay không?
Vấn đề này đè nặng lên vai tất cả mọi người.
Nhưng đó là chuyện mà những kẻ bề trên phải suy nghĩ.
Các đội cổ vũ và các vận động viên đều đang dốc hết sức để ứng phó với trận đấu này.
Trước khi trận đấu bắt đầu, Đa Lỵ rất hồi hộp, mặc dù cô bé chỉ là một người hết sức bình thường trong đội cổ vũ, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc sẽ có người chú ý đến mình là cơ thể cô bé lại cứng đờ.
Những trận đấu trước đây đều là trận đấu giữa hai trường học, thành viên đội cổ vũ chỉ có một suy nghĩ duy nhất là coi đối phương là kẻ thù, phải tiêu diệt, tiêu diệt, tiêu diệt, căn bản không để tâm đến những thứ khác.
Thế nhưng, khi đến trận đấu khu vực, đối thủ quá nhiều, hỏa lực phân tán, bọn nó không thể tập trung chú ý một cách hiệu quả.
May mắn là sau khi trận đấu bắt đầu, tất cả mọi người đều nhanh chóng nhập cuộc.
Đa Lỵ không còn nhớ gì nữa.
Cô bé thậm chí còn không nhớ nổi mình đã từng khóc lóc, cười đùa như thế nào trên khán đài.
Cô bé chỉ biết một điều – bọn họ đã thắng, bọn họ có thể đến Lan Tư Duy Lợi tham gia trận đấu cấp cao hơn rồi!
Hét lên! Gào thét! Cuồng hoang!
Mặc dù đang ở địa phận của Thần Điện Phong Thu, nhưng Đa Lỵ chẳng còn tâm trí nào mà tham quan nơi này nữa.
Trong đầu cô bé chỉ có một suy nghĩ duy nhất – bọn nó đã thắng!!!
Tư tưởng hữu nghị đệ nhất, thi đấu đệ nhị, căn bản là không tồn tại.
Cô bé chỉ biết rằng bọn họ đã thắng!!!!!!!
Mặc dù người đứng trên sân đấu giành chiến thắng cho mọi người không phải là cô bé, nhưng cô bé vẫn kích động đến mức chỉ biết hét lên.
“Thắng rồi, a a a a a—”
Đa Lỵ như phát điên, mọi người xung quanh nghe thấy đội tuyển của đế quốc Vu Na Lợi Á chiến thắng cũng cùng nhau phát cuồng.
“A a a a a, thắng rồi, a a a a a!”
“Đế quốc, đế quốc Vu Na Lợi Á muôn năm!”
Mọi người kích động hét lên, những người khác nghe ngóng được tin tức cũng lần lượt hò hét theo, cả Vương đô như biến thành vương quốc của khỉ, ai nấy đều đang gào thét, la hét.
Cha mẹ của Đa Lỵ còn hào phóng lấy ra một túi kẹo lớn, bắt đầu chia sẻ niềm vui cho bà con hàng xóm.
“Hưởng chút hỷ khí, hưởng chút hỷ khí!”
Vừa nói, họ vừa thay đổi hình tượng keo kiệt, bủn xỉn thường ngày, nhét kẹo vào tay, vào túi mọi người.
Như thể kẹo càng nhiều thì niềm vui của bọn họ cũng sẽ càng nhiều hơn vậy.
Bà con hàng xóm cười toe toét đến mức không thấy cả mắt.
Mọi lời khen ngợi đều hướng về phía Đa Lỵ.
“Ôi chao, Đa Lỵ đúng là giỏi quá đi mà!”
“Tôi đã nói rồi mà, nhìn Đa Lỵ là biết thông minh rồi, sau này nhất định sẽ làm nên chuyện, ôi chao, nhà này đúng là có phúc mà!”
“Vợ chồng hai người sau này tha hồ mà hưởng phúc nhé!”
Cũng có người nhìn mà trong lòng chua xót.
“Con bé Duy Na nhà tôi nhìn còn thông minh hơn cả Đa Lỵ, chỉ tiếc là hồi đó không cho nó đi học, nếu không thì người được chọn vào đội cổ vũ đã là Duy Na nhà chúng tôi rồi!”
Cả Vương đô đều hân hoan trước chiến thắng của đội tuyển đế quốc Vu Na Lợi Á.
Tinh thần tập thể vốn chưa từng tồn tại dường như cũng bùng nổ trong khoảnh khắc này.
Giây phút ấy, niềm tự hào và kiêu hãnh tràn đầy đã kết nối tất cả mọi người lại với nhau.
Bọn họ là người Vu Na Lợi Á! Bọn họ phấn khích vì vinh quang mà đất nước mình giành được!
Đa Lỵ nhìn mà sống mũi cay cay, cô bé nhào vào lòng chị gái Kiều Na, òa khóc nức nở.
Mọi người đều nghĩ rằng cô bé vui quá nên mới khóc để giải tỏa niềm vui.
Nhưng Kiều Na đã từng đến Lan Tư Duy Lợi, lại không còn nghĩ như vậy nữa.
Cô ôm em gái, nhỏ giọng nhưng kiên định nói: “Đa Lỵ, cố gắng lên, sang năm, sang năm chúng ta nhất định sẽ giành được suất tham dự vòng chung kết!”
Sau khi trở về từ Lan Tư Duy Lợi, Kiều Na đã thay đổi rất nhiều.
Phong trào khuyến học ở Lan Tư Duy Lợi rất sôi nổi, hay nói cách khác, là toàn xã hội đều đang kêu gọi mọi người học tập, cố gắng học tập.
Cũng giống như nhìn thấy vàng thì sẽ nhặt lấy, ở trong một xã hội như vậy, người ta cũng sẽ hiểu rằng học tập là thứ còn hữu ích và tốt đẹp hơn cả vàng.
Trước đây, thái độ học tập của Kiều Na khá bình thường, mặc dù cô tiếp thu tốt hơn hầu hết mọi người, nhưng khi công việc và học tập xảy ra xung đột về thời gian và sắp xếp, phản ứng đầu tiên của cô vẫn là làm việc kiếm tiền.
Đây là phản ứng đầu tiên của rất nhiều người có kiến thức hạn hẹp.
Tiến độ học tập của Kiều Na không nhiều, nói chính xác là sự khác biệt giữa 0% và 0,1%.
Trước đây, cô bận kiếm tiền, tuy miệng lúc nào cũng nói muốn học hỏi kiến thức cùng các em, nhưng trong cuộc sống thực tế, ngày nào cô cũng trì hoãn việc học.
Ngay cả khi hiếm hoi có ngày được nghỉ, buổi tối cô cũng chọn cách nghỉ ngơi, thư giãn sau một ngày dài làm việc mệt mỏi.
Trong lòng biết là phải học, nhưng hành động lại là chuyện khác.
Thế nhưng, sau khi đi dạo một vòng ở Lan Tư Duy Lợi, cô mới hiểu được tầm quan trọng của việc học và kiến thức.
Cô bắt đầu chăm chỉ học tập, dù ban ngày có bận rộn, mệt mỏi đến đâu, buổi tối cô cũng phải dành ra chút thời gian để học.
Khi làm việc, trong đầu cô vẫn là học tập, đặc biệt là khi làm những công việc chân tay, máy móc, không cần động não, đôi tay cô hoàn toàn dựa vào bản năng để hoạt động.
Còn đầu óc thì không ngừng ôn tập lại những kiến thức ít ỏi đã học được.
Thậm chí, cô không chỉ tự mình học tập mà còn yêu cầu tất cả mọi người trong nhà cùng học, nhưng bọn họ cũng giống như Kiều Na trước đây, cho dù miệng lưỡi có đồng ý, nhưng hành động thực tế lại vì lười biếng mà chểnh mảng.
Kiều Na không hề tức giận, bởi vì cô cũng từng lười biếng như vậy.
Cô đặt hy vọng vào việc đưa người nhà đến Lan Tư Duy Lợi để tự mình trải nghiệm, biết đâu sau khi trở về sẽ có sự thay đổi.
Kiều Na đã sớm chuẩn bị tinh thần đưa người nhà đến Lan Tư Duy Lợi, cho dù cuối cùng đế quốc Vu Na Lợi Á có giành chiến thắng hay không, Đa Lỵ có thể theo đoàn chính thức đến đó hay không, thì cô cũng muốn đưa người nhà đi một chuyến.
Nghĩ đến kế hoạch trong lòng, Kiều Na đột nhiên ôm chặt lấy Đa Lỵ, trong lòng dâng lên một chút áy náy.
Có vẻ như ngay từ đầu cô đã không mấy tin tưởng vào đội tuyển của đất nước mình.
Đa Lỵ ôm lại Kiều Na: “Chị ơi, giá như em có thể lên thi đấu thì tốt biết mấy.”
Cô bé đã dốc hết sức cổ vũ cho tất cả các vận động viên.
Thế nhưng, tham vọng và dục vọng cũng khiến cô bé cảm thấy vô cùng thất vọng.
May mà năm nay không được thì còn có thể chờ đến năm sau.
Năm sau! Năm sau nhất định cô bé phải bước từ hàng ghế cổ động viên lên sàn đấu!
Đa Lỵ vô thức phớt lờ chuyện các thành viên đội tuyển đều là con nhà quý tộc.
Đôi mắt cô bé lấp lánh tràn đầy mong đợi vào tương lai.
Lợi Duy nhìn chị gái với ánh mắt trông mong tha thiết: “Chị ơi chị ơi, em có thể xin nghỉ học để đi cùng không?”
Lúc này, Kiều Na mới sực nhớ ra em trai mình còn phải đi học.
Trường học ở Lan Tư Duy Lợi sẽ được nghỉ lễ khi Đại hội Thể thao Mùa Thu bắt đầu, nhưng chỉ được nghỉ vào trận chung kết cuối cùng.
Giáo viên có thể tổ chức cho học sinh cùng nhau xem truyền hình trực tiếp trận đấu, nhưng vẫn phải lên lớp.
Xét cho cùng thì, Đại hội Thể thao từ vòng loại chọn ra đại diện trường cho đến trận chung kết cuối cùng kéo dài tổng cộng hai tháng.
Nếu cho nghỉ hết thì sẽ không theo kịp tiến độ học tập.
Ngay cả các thành viên đội cổ vũ và các vận động viên cũng phải học tập chăm chỉ khi không phải thi đấu.
Đội cổ vũ không phải trận nào cũng ra sân, các vận động viên trong thời gian rảnh rỗi giữa các trận đấu cũng phải vừa nghe giáo viên hướng dẫn giảng giải chiến thuật, sắp xếp xem lại trận đấu, vừa phải lên lớp sau khi kết thúc để bổ sung kiến thức.
Nói chung là rất bận rộn.
Ngược lại, những học sinh không cần tham gia bất kỳ trận đấu nào như Lợi Duy lại là nhàn nhã nhất, mỗi ngày chỉ cần lên lớp, làm bài tập là được.
Trong thời gian không cần đội cổ vũ, đi theo cổ vũ thi đấu, Đa Lỵ cũng phải vừa đảm bảo tiến độ học tập vừa phải luyện tập cổ vũ.
Lợi Duy nhìn Kiều Na với ánh mắt trông mong tha thiết, Kiều Na giả vờ suy nghĩ một lúc rồi mới gật đầu nói: “Được, chị sẽ xin phép giáo viên cho em.”
Về khoản học tập, mặc dù Lợi Duy không đến nỗi chây lười, nhưng cũng không mấy tích cực.
Kiều Na nhìn mà trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng chuyện học hành dù sao cũng là chuyện của Lợi Duy.
Nếu có thể khiến cậu bé chăm chỉ học hành hơn sau chuyến đi đến Lan Tư Duy Lợi thì Kiều Na sẽ vui mừng biết nhường nào!
Còn nửa tháng học bị chậm trễ thì cũng không cần phải lo lắng!
Kiều Na đã tìm hiểu kỹ rồi, ở Lan Tư Duy Lợi có rất nhiều lớp học thêm, lúc có trận đấu thì cho Lợi Duy đi xem, lúc không có trận đấu thì cho cậu bé đi học thêm.
Thứ mà Kiều Na ngưỡng mộ nhất ở Lan Tư Duy Lợi chính là quán trà sữa.
Uống trà sữa xong sẽ cảm thấy sảng khoái tinh thần, tràn đầy năng lượng, thời gian ngủ từ 8 tiếng rút ngắn còn 1 tiếng, một ngày có thể làm được nhiều việc hơn.
Nhưng tiếc là cô không có trang bị để bảo quản trà sữa lâu dài, cũng không có cách nào để ngày nào cũng uống trà sữa ở Vương đô.
Ngược lại, loại thuốc bổ não như vậy lại khá khó mua ở Lan Tư Duy Lợi.
Lý do cũng rất đơn giản, thuốc bổ não thực sự là quá phổ biến, không có nhà sản xuất chuyên dụng nào sản xuất ra để bán trong hiệu thuốc cả.
Lợi nhuận quá thấp.
Kiều Na không biết rằng quán trà sữa có thể mua thuốc bổ não bán sẵn, cô cứ tưởng hiệu quả của trà sữa và cà phê chỉ có được sau khi uống.
Thế là cứ như vậy bỏ lỡ, thật đáng tiếc.
Sau khi suất tham dự của đế quốc Vu Na Lợi Á được xác định, Kiều Na bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi đến Lan Tư Duy Lợi.
Xưởng nơ cài tóc của cô hiện đã là một xưởng sản xuất quy mô không nhỏ, trước đây cô có thể yên tâm ra ngoài bàn chuyện làm ăn là vì có Ngải Mễ và Phất Lôi Đức ở xưởng duy trì trật tự.
Bây giờ Ngải Mễ và Phất Lôi Đức cũng sẽ cùng cô đến Lan Tư Duy Lợi, hơn nữa còn ở lại đó nửa tháng. Cô cần phải sắp xếp công việc thật chu đáo.
Ít nhất là khi cô trở về, đừng để lại cho cô một nhà kho trống rỗng.
Sau khi biết xưởng nơ cài tóc là cơ ngơi của Kiều Na, cha mẹ cô rất lo lắng cho chuyến đi này.
Kiều Na và Ngải Mễ cũng lo lắng đến mức mất ngủ.
Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn quyết định tin tưởng vào những người mình đang có.
— Mặc dù nói vậy, nhưng trước khi ra khỏi cửa, bọn họ vẫn bán hết phần lớn hàng hóa trong kho.
Lý do cũng đã có sẵn, chỉ nói là cả nhà đi cổ vũ cho em gái, nhà nghèo mà đi xa thì phải mang nhiều tiền bên mình mới được.
Trong mắt hầu hết mọi người, Lan Tư Duy Lợi vẫn là một nơi rất thần bí, vừa tràn đầy cám dỗ, vừa tiềm ẩn đầy rẫy nguy hiểm.
Vì vậy, bọn họ chẳng những không cảm thấy bị nghi ngờ khi thấy Kiều Na tăng tốc độ bán hàng trước khi đi, mà ngược lại còn nhiệt tình giúp cô thanh lý hàng hóa.
Cuối cùng, ngày khởi hành vừa hồi hộp vừa mong chờ cũng đã đến.
Ngoại trừ Kiều Na, cả nhà gần như không ai ngủ được, phấn khích bước lên Phong Huyền Phù.
Lan Tư Duy Lợi, chúng tôi đến đây!
Hết chương 166.