Chương 4:
Phỉ Lạc Ti ngồi ở vị trí chủ tọa cao hơn mọi người rất nhiều, vẻ mặt y không chút biểu cảm tuyên bố: “Ta tên là Phỉ Lạc Ti, ta là chủ nhân của vùng đất này, từ nay trở đi, mệnh lệnh của ta phải đặt lên trên hết thảy. Người nào làm không được ta sẽ khiến hắn ta lăn ra ngoài ngay lập tức, các ngươi đã hiểu chưa?”
Phỉ Lạc Ti không cần các mối quan hệ hay lòng khoan dung của bọn họ, đây là thế giới mà giai cấp và sức mạnh được coi trọng hơn bất cứ thứ gì.
Ở đây y là Lĩnh chủ, bọn họ là thần dân, y là Đại Pháp Sư cấp 300 trong truyền thuyết, mà những người ở đây thì cấp cao nhất cũng chưa tới 50.
Vậy cho nên, tất cả mọi việc ở đây y mới là người định đoạt!
Vẻ mặt các quan viên ở đây đều có vẻ cung kính, nhưng không biết trong lòng bọn họ đang nghĩ cái gì.
Nhưng Phỉ Lạc Ti cũng không quan tâm.
“Được rồi, bắt đầu từ hôm nay chúng ta hãy cùng nhau xây dựng một tòa thành game đầu tiên ở đại lục này đi!” Nói xong, tâm tình Phỉ Lạc Ti cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn một chút, “Lan Tư Duy Lợi của chúng ta có điều kiện địa lý cực kỳ ưu việt, ta nghĩ không lâu nữa chúng ta sẽ đạt được mục tiêu này!”
Với nhiều điểm đánh quái như vậy, chắc chắn đây sẽ là một địa điểm tuyệt vời trong game, khiến tất cả các bang hội lớn đều muốn đến!
Vẻ mặt của các quan viên ai nấy đều tỏ vẻ hoài nghi về cuộc sống: “???” Bị vong linh, ma thú và hải yêu vây quanh tứ phía là điều kiện địa lý ưu việt à?!
Mặc dù ta không hiểu khái niệm “Tòa thành game” là cái gì, nhưng vẫn có thể hiểu được những từ khác mà.
Buồn cười chết ta, ai mà không biết Lan Tư Duy Lợi là một thành trấn xa xôi hẻo lánh, ngay cả trộm cướp cũng không thèm tới!
Một nơi quỷ quái như thế này thì sao có thể trở thành một tòa thành cực kỳ hùng mạnh được chứ?
“Ha ha ha….!” Có quan viên, quý tộc không nhịn được phát ra tiếng cười.
“Xin lỗi Lãnh chủ đại nhân, ta đang nghĩ đến một chuyện rất buồn cười!” Hắn ta vội vàng nói lời xin lỗi.
Phỉ Lạc Ti không quan tâm, nhưng Độc Lang không phải là một kẻ mắc chứng ám ảnh xã hội hoặc là một tên mọt sách, mà tất nhiên Phỉ Lạc Ti cũng không phải là một kẻ mắc chứng ám ảnh xã hội. Mặc dù trông rất cô độc và lầm lì, nhưng thực ra y là một tên mọt sách mắc phải hội chứng tuổi dậy thì và rất điên cuồng, thế nên y mới không thích nói chuyện với người khác.
Sau khi đánh phủ đầu những người này xong, Phỉ Lạc Ti yêu cầu quan chấp chính báo cáo tình hình dân số hiện tại của thành Lan Tư Duy Lợi, có được thứ mình cần rồi thì bỏ đi và không mang theo bất kỳ món quà nào.
Còn về khoản thuế năm mươi năm mà quan chấp chính tâm tâm niệm niệm, Phỉ Lạc Ti thực sự không quan tâm, bởi vì số dư của y lên đến hơn ba tỷ đồng vàng.
Sau khi cuộc họp kết thúc, cuối cùng các quan viên cũng không còn phải nhịn cười nữa, bọn họ vui vẻ kể những câu chuyện chê cười Phỉ Lạc Ti.
“Y nghĩ y là ai chứ? Ngay cả họ cũng không có, không biết làm sao mà có được tước vị và lãnh địa nữa. Y thật sự coi mình là nhân vật lớn à? Làm ta buồn cười chết đi được.”
Nô lệ và thường dân không có dòng họ, họ là đặc quyền của giới quý tộc.
Mặc dù Lan Nhã Duy Lợi là một thành trấn xa xôi và nghèo khó, nhưng Phỉ Lạc Ti cũng là vị quý tộc đầu tiên không có họ mà bọn họ từng thấy.
Mặc dù bây giờ quan chấp chính Ba Khắc và Cát Tư không phải là quý tộc, nhưng ông ta đã từng là quý tộc, họ của ông ta là biểu tượng cho địa vị cao quý nhất.
Ở thế giới này, người dân bình thường có thể bay lên thành quý tộc chỉ có một cách, đó là trở thành Siêu phàm giả.
Sau khi thành Siêu phàm giả mới có quyền mua tước vị Nam tước với giá 5000 đồng vàng, Tử tước với giá 50.000 đồng vàng, rất nhiều Siêu phàm giả có xuất thân thường dân đã phấn đấu và giành dụm số tiền này cả đời.
“Ta cũng nghĩ vậy. Một lãnh địa giàu có sao có thể chứa một thường dân thấp hèn như y được!” Từ “Thấp hèn” được nói rất nhỏ, dù sao thì đối phương cũng là một Siêu phàm giả mà.
Mặc dù có thể dùng đồng vàng để mua Ma thú về khế ước làm vật cưỡi, nhưng muốn khế ước cũng phải có điều kiện, mà điều kiện không thể thiếu đó chính là – người thi pháp hoặc là người rèn luyện thể lực. Mà khác biệt giữa người bình thường và người siêu phàm lại cách nhau như trời với đất vậy.
Một nam tước ghen tỵ nói: “Cũng không biết y đã gặp được vận may gì!” Không phải quý tộc nào cũng có lãnh địa, giống như hắn ta vậy, hắn ta là một lão quý tộc sa sút không có lãnh địa, lãnh địa của hắn ta đã bị bán từ lâu để duy trì những chi phí cơ bản của một quý tộc đáng kính.
Có người thận trọng thấp giọng nói: “Y có 5 vạn đồng vàng để mua tước vị, vậy lỡ như y là Pháp sư cao cấp thì sao?”
Cũng giống như Siêu phàm giả, nhưng địa vị của người Thi pháp sẽ cao hơn người luyện thể hình, dù sao thì trở thành người Thi pháp vẫn khó hơn rất nhiều so với người luyện thể hình.
Vừa nói xong, hắn ta lập tức nhận được rất nhiều ẩn ý khinh thường, tiểu quý tộc vừa nói chỉ muốn đào một cái hố rồi chui xuống đất, vừa nói ra đã hối hận. Người Thi pháp cao cấp, đó là nhân vật lớn đến cỡ nào chứ?! Năm vạn đồng vàng cũng chỉ là một cái giá thôi, với thực lực đó, ai lại muốn lấy một lãnh địa xa xôi hẻo lánh và chẳng có gì béo bở như Lan Tư Duy Lợi chứ!
Nhưng quan chấp chính lại lâm vào trầm tư vì lời nói của hắn ta, và vì nghĩ đến ánh mắt của Phỉ Lạc Ti vừa rồi nhìn mình.
Vẻ mặt không cảm xúc, đôi mắt đó cũng không giống người thường, chỉ nghĩ lại thôi cũng khiến ông ta lạnh đến mức phải rùng mình.
Nhưng ông ta lại lập tức phủ định ngay! Không chỉ bởi vì y chỉ mới 25 tuổi, mà còn vì “Uy áp” đối phương truyền tới, cho dù có là pháp sư thì y cũng chỉ là pháp sư cấp thấp!
Mặc dù những người thi pháp cấp trung và cấp cao đều vô cùng mạnh mẽ, nhưng những người thi pháp cấp thấp không thể so sánh được với những người rèn luyện cơ thể cùng cấp.
Trên thế giới này không thiếu những điều kỳ ngộ, có lẽ y chỉ là một người may mắn gặp được kỳ ngộ và giàu lên nhanh chóng thôi.
*
Không giống như lãnh địa của các quý tộc khác, mặc dù lãnh địa này vô cùng rộng lớn, nhưng ở đây chỉ có một tòa thành duy nhất có hơi thở cuộc sống.
Thành Đạt Nhã Khắc – bây giờ được gọi là thành Lan Tư Duy Lợi, đây là tòa thành duy nhất ở trong lãnh địa, và ở nơi này cũng không thể thiếu “Phủ Lĩnh chủ” được.
Nó nằm ngay trung tâm tòa thành, là tòa nhà lớn nhất, cao nhất ở đây, đó chính là lâu đài của Phỉ Lạc Ti.
Nhưng nơi này lại có cảm giác hơi “ảm đạm” dù chỉ cách văn phòng điều hành có một con phố, dù sao thì văn phòng điều hành cũng được dát vàng, không chỉ dùng một từ ‘tráng lệ’ là có thể miêu tả được.
So với tòa nhà văn phòng sáng lấp lánh, lâu đài có kết cấu làm bằng đá của phủ lĩnh chúa trông rất cổ kính.
Quản gia và tất cả người hầu đã đợi ở cửa từ rất sớm, người đứng phía trước “Mặt tiền” là một cô hầu gái mặc một bộ đồng phục hầu gái đen trắng rất trẻ đẹp, sau đó là một nam người hầu rất điển trai trong bộ vest đen trắng, tất cả đều là những gương mặt Phỉ Lạc Ti không quen biết, chắc đây là những nô lệ đang làm việc trong phủ lĩnh chúa.
Hơn một ngàn nô lệ vừa được đưa vào đứng đông đen ở phía sau, bọn họ đã được đưa đi chỉnh đốn lại, nhưng cũng không thể làm việc ngay được, chỉ có thể miễn cưỡng không để bọn họ làm chuyện mất mặt nên đã sắp xếp bọn họ đứng ở phía sau hàng đợi lệnh.
Phía trước có hơn trăm người hầu cả nam lẫn nữ trẻ tuổi xinh đẹp vô cùng hấp dẫn chú ý, phía sau là những nô lệ đen nhẻm không dễ nhìn chút nào.
Một ông lão ăn mặc khác hẳn với tất cả người hầu còn lại đang đứng ở bên phải cánh cổng lớn Phủ Lãnh Chúa, ông cúi đầu kính cẩn nói: “Lĩnh chủ đại nhân, ta là Bố Lai Tư, quản gia ở nơi này, và ta cũng là người hầu trung thành nhất của ngài”. Mái tóc ông đã lốm đốm hoa râm, nhưng thân hình vẫn còn rất cường tráng, trên cổ áo sơ mi trắng còn có đường viền hoa, trên túi áo bên ngực phải của bộ tây trang có đeo một sợi dây chuyền vàng, ông còn mang găng tay trắng, dù là quần áo hay tinh thần gì trông ông cũng tốt hơn so với những người hầu khác rất nhiều.
Lời chào hỏi của ông như một tín hiệu, đám người hầu đứng ngay ngắn hai bên đường vội vàng quỳ xuống rồi hô lớn: “Lĩnh chủ đại nhân, hoan nghênh ngài về nhà.”
Lâu đài Lãnh Chủ thuộc quyền sở hữu của Lĩnh Chủ, còn những người hầu bên trong đương nhiên cũng là nô lệ của Lĩnh Chủ, nhưng đó cũng chỉ là một cách nói dễ hiểu hơn thôi.
Chứ ở đây người hầu cũng là nô lệ, ở thế giới này không có chuyện người hầu đi làm thuê.
Mà quản gia là một “Nhân vật lớn” trong tất cả các nô lệ, không những phải lo liệu cho cuộc sống thường ngày cho chủ nhân, mà còn phải có giá trị vũ lực mạnh mẽ.
Ví dụ như quản gia Bố Lai Tư trước mặt y là một Thuật Sĩ cấp 28.
Ở thế giới hiện thực có ‘Đổ thạch’ còn ở đây có [Đổ hài nhi], giá của trẻ nhỏ thậm chí còn đắt hơn cả lao động thanh niên trai tráng, trẻ em được mua với giá thấp rồi đưa đi kiểm tra thiên phú, đứa trẻ nào có thiên phú tốt sẽ được bán cho quý tộc với giá rất cao.
“Đổ hài nhi” được “Sử dụng” theo cách như vậy, giới quý tộc sẽ mua lại những đứa trẻ có tài năng thiên phú cao, dù chúng cũng là nô lệ nhưng sẽ được huấn luyện thành người hầu, quản gia, lính canh hoặc tử sĩ, bọn nó có thể học tập thêm nhiều kiến thức để trở thành một siêu phàm giả.
Mà hầu hết những trẻ em không có thiên phú thường sẽ chết ngay trong mùa đông đầu tiên.
Những đứa trẻ có thiên phú được đối xử khác với những nô lệ bình thường, và tất nhiên Bố Lai Tư là người ở trường hợp đầu tiên.
Lâu đài này có diện tích rất lớn, vườn hoa ở cổng vào có diện tích hơn ba mẫu, giá trị của một nô lệ là lấy lòng chủ nhân, vậy nên có thể nhìn thấy rất rõ ràng là, để chào đón Lĩnh Chủ mới, quản gia và những người hầu ở đây đã dọn dẹp toàn bộ lâu đài này hết sức cẩn thận.
Hôm nay là ngày đánh dấu lần đầu tiên lâu đài này chào đón chủ nhân của nó sau hơn năm mươi năm, tất nhiên Bố Lai Tư sẽ mang theo tất cả người hầu đến chào đón Phỉ Lạc Ti trong trạng thái tốt nhất.
Mặc dù những nô lệ do chủ nhân mới mang đến đã làm gián đoạn kế hoạch một chút, nhưng không có siêu phàm giả nào trong số những nô lệ mới, điều này khiến Bố Lai Tư thở phào nhẹ nhõm một hơi! Không có siêu phàm giả nào trong số những nô lệ, điều đó chứng minh rằng chủ nhân không mang bất kỳ mối uy hiếp nào đến để có thể thay thế ông ngay lập tức.
Hàng ngàn người quỳ xuống trước cửa chào đón Phỉ Lạc Ti, nhìn khung cảnh như vậy có vẻ khá rung động, nhưng Phỉ Lạc Ti lại không thấy vui.
“Quản gia,” Phỉ Lạc Ti dùng giọng điệu chân thành và đáng tin nhất nói với ông lão tóc bạc: “Có ba quy tắc, hôm nay ông phải bắt mọi người khắc sâu vào linh hồn mình, ông hiểu chưa?”
Bố Lai Tư cực kỳ cung kính: “Xin hãy phân phó, chủ nhân của ta.” Tuy địa vị của quản gia cao hơn người hầu bình thường, nhưng cũng chỉ là vật phẩm phụ thuộc của chủ nhân, chỉ cần có thể làm hài lòng chủ nhân thì ông vẫn có thể tiếp tục làm việc ở vị trí này.
Đây là lần đầu tiên Phỉ Lạc Ti đưa ra mệnh lệnh cho ông, dù phải trả giá bằng mạng sống ông cũng sẽ hoàn thành!
“Thứ nhất, không được do dự khi thực hiện mệnh lệnh của ta.”
“Thứ hai, không cần phải quỳ.”
“Thứ ba, hãy gọi ta là ‘Lĩnh chủ đại nhân’.”
Mệnh lệnh đầu tiên rất bình thường, có thể nói đó là mệnh lệnh chủ nhân nào cũng sẽ yêu cầu, nhưng hai yêu cầu phía sau thì lại khiến quản gia có chút bối rối.
Tuy quản gia có chút bối rối nghi hoặc, nhưng ông vẫn cúi đầu không một chút nghi ngờ: “Vâng, thưa Lĩnh chủ đại nhân. Trong ngày hôm nay, ta sẽ yêu cầu tất cả người hầu khắc ghi ba quy tắc này vào sâu trong linh hồn mình.”
Phỉ Lạc Ti: “…” À…. Ừm, không cần phải đến mức đó đâu.
Lâu đài này rất lớn, thứ không thiếu nhất ở đế quốc Vu Na Lợi Á, hay cũng có thể nói, ở thế giới này, thứ không thiếu nhất chính là đất đai. Quy củ Phỉ Lạc Ti thấy trong thư viện thành phố nói rằng, đế quốc Vu Na Lợi Á có diện tích hơn 80 triệu km2, nhưng chỉ có 1,3 tỷ người. Nô lệ không được tính là con người nên không thống kê được, nhưng nếu tính thêm nô lệ thì con số đó chắc chắn sẽ tăng lên mấy lần, mà dù cho có thế thì dân số cũng sẽ không vượt quá 5 triệu người.
Đất đai rộng lớn mà dân cư lại thưa thớt, thấy thế nào cũng thật hoang vắng.
Toàn bộ lâu đài có diện tích 8.000 mét vuông, tòa nhà chính có diện tích 1500 mét vuông, nơi cao nhất có bảy tầng, theo như lời quản gia nói thì nơi này có tổng cộng 360 phòng.
“Lĩnh Chủ đại nhân, đã đến phòng ngủ của ngài rồi.” Quản gia mở phòng ngủ chính trên tầng sáu cho Phỉ Lạc Ti. Căn phòng rộng khoảng 300 mét vuông được lau chùi sạch sẽ, đồ đạc bằng vàng bạc sáng lấp lánh chói lóa, chiếc đèn chùm khổng lồ làm bằng pha lê chiếu sáng cả căn phòng hết sức rực rỡ và đẹp đẽ.
Phỉ Lạc Ti: “…..” Nhưng y chỉ cảm thấy buổi tối ngủ ở đây sẽ rất khó chịu. Phòng ngủ này đẹp thì có đẹp đó, nhưng đồ ở đây không phải là vàng thì là bạc, nếu không cũng là các loại đá quý, thật sự nó quá sáng, quá chói mắt!
“Đem hết những thứ này ra ngoài!” Phỉ Lạc Ti không muốn nhìn thêm nữa, lập tức lấy ra một đống đồ từ trong ba lô không gian.
Mặc dù Gan đế* chơi game 24 giờ một ngày và 365 ngày một năm, nhưng hệ thống Gia viên trong “Truyền Kỳ” cũng là một lối chơi rất quan trọng.
*Gan đế: Là từ dùng để chỉ những người dành nhiều thời gian chiến đấu với quái vật để tăng cấp cho nhân vật trong trò chơi, rèn luyện các cấp độ cố định của trò chơi để có được vật phẩm quý hiếm có xác suất thấp và những người phát điên để hoàn thành nhiệm vụ sự kiện trong một trò chơi nhất định để nhận được phần thưởng sự kiện….. Hết chú thích. (Nguồn: Baidu)
Một chiếc giường lớn có độ thoải mái lên đến 3w, một bộ sofa 2w, một chiếc tủ đầu giường 1w….. Phỉ Lạc Ti trực tiếp ném ra bộ bàn ghế màu tím với giá chính thức được niêm yết lên đến 100 triệu đồng vàng. Sang trọng, khiêm tốn và rất đẹp mắt, mà điều quan trọng nhất ở đây chính là trông nó đẹp! Thậm chí vì nó quá đẹp nên đã bị nâng giá lên tới 300 triệu đồng vàng.
Cứ “Truyền Kỳ” có bộ gia cụ nào là ba của Phỉ Lạc Ti lại nhờ thư ký mua cho y bộ đó, nhưng Phỉ Lạc Ti chỉ biết chơi một mình, vì y là Độc Lang không có bạn bè để mời đến chơi nên tất cả đồ đạc cũng chỉ là đồ đạc, tất cả những thứ đó chỉ có thể đặt trong một góc của ba lô, chiếm một không gian trong túi.
Một bộ gia cụ lớn cấp tím có tổng cộng 49 món đồ nội thất, quả thực rất xứng với mức giá của nó, bộ nội thất này có mức độ tiện nghi lên đến 50w, không chỉ đẹp mắt mà còn có khả năng bảo vệ tương đối tốt, kèm với rất nhiều chức năng khác nhau. Chẳng hạn như nó có thể chịu được ba đòn tấn công chí mạng của BOSS thế giới và gây ra ít nhất 10 triệu điểm sát thương, chẳng hạn như có thể thêm nhiều loại buff khác nhau sau khi đợi một giờ, chẳng hạn như chức năng tự làm sạch của nó, chẳng hạn như… Nói tóm lại là, nhà phát hành game đã thêm rất nhiều hiệu ứng vào cho nó để tăng giá bán.
Suy cho cùng thì, gia cụ và trang bị cá nhân khác nhau, không thể mang gia cụ đi giết quái được, phần lớn người chơi bình thường sau khi đánh quái mệt rồi sẽ chọn đăng xuất, chứ bọn họ không thêm hiệu ứng cho gia cụ, như vậy gia cụ sẽ rất khó bán được với giá cao.
“…Vâng, thưa Lĩnh Chủ đại nhân.” Bố Lai Tư không hiểu tại sao Phỉ Lạc Ti lại không thích những đồ nội thất này, ngay cả phòng ngủ cũng dùng vàng bạc đắt tiền để trang trí cho từng chi tiết nhỏ, như vậy mới mang đậm chất quý tộc.
Nhưng làm một quản gia có tư cách, ông sẽ không bao giờ đi chất vấn quyết định của chủ nhân, vậy nên đã nhanh chóng gọi người hầu đến sắp xếp lại phòng ngủ chính.
Căn phòng chứa đầy vàng bạc đá quý đắt tiền, giao cho người hầu quản gia không yên tâm, hơn nữa ở đây còn có một số đồ vật phù phép cần phải cất giữ cẩn thận, vậy nên quản gia đã ở lại. Còn Phỉ Lạc Ti thì theo thói quen đi “làm quen” với tòa lâu đài, dù sao thì đó cũng là nơi ở tương lai của y mà.
Người hầu dọn dẹp căn phòng rất nhanh nhưng cũng rất cẩn thận, nhưng bọn họ vẫn phải hỏi lại ý của quản gia mới quyết định trang trí lại: “Quản gia đại nhân, cái này nên đặt ở chỗ nào?”
“Mang giường qua trước đã.” Ngay cả Bố Lai Tư cũng phải thừa nhận rằng những món đồ nội thất này thực sự rất đẹp, đẹp đến mê hồn, nhưng khuyết điểm lớn nhất của chúng là “Quá đơn giản”! Chỉ có một chút viền vàng chứ không phải tất cả, hơn nữa cũng không phải món đồ nào cũng có viền vàng, quá keo kiệt!
Phỉ Lạc Ti đưa cho người quản gia một bản vẽ thiết kế trang trí căn phòng của nhà phát hành, quản gia cẩn thận xác định từng món đồ rồi hướng dẫn người hầu đặt chúng vào nơi thích hợp.
“Chờ đã!” Một tia sáng bạc lóe lên, Bố Lai Tư có chút sợ hãi gọi người hầu, người hầu giật mình, hắn ta còn nghĩ là mình vừa mắc sai sót nào đó, sắc mặt hắn ta trắng bệch chờ bị xử lý.
Nhưng Bố Lai Tư lại không để ý đến nam bộc kia, sắc mặt ông ta thay đổi, vội vàng nằm bò trên mặt đất, xem xét cẩn thận từng hoa văn trên ghế, gần như dán cả mắt mình vào chúng.
Vừa rồi Phỉ Lạc Ti mới tay không lấy ra nhiều đồ đạc như vậy đã khiến Bố Lai Tư kinh ngạc vô cùng. Đối với những người dân bình thường mà nói, không gian là một thứ gì đó quý giá đến mức cả đời cũng không dám tưởng tượng, không, đừng nói đến kiếp này, dù có mười kiếp nữa cũng không dám, nhưng đối với giới quý tộc thì có thể nói là rất bình thường.
Một mét khối không gian có giá khoảng một nghìn đồng vàng, ngay cả quý tộc nghèo túng nhất cũng sẽ có ít nhất một hoặc hai cái làm mặt tiền.
Trang bị không gian cấp thấp không đắt, nhưng trang bị không gian vượt quá mười mét khối thì lại rất đắt.
Trang bị không gian mười mét khối có giá ít nhất là 30000 đồng vàng, trang bị không gian một trăm mét khối lại càng đắt đỏ, những quý tộc không có quan hệ chỉ có thể đấu giá với giá cao, hơn nữa giá tầm một triệu đã coi như là giá tốt.
Quý tộc không có họ chỉ có hai khả năng, một là thực sự không có họ, nhưng sau khi từ một thường dân trở thành quý tộc thì vẫn có quyền “Thêm họ” vào, không một thường dân nào có thể từ chối sự cám dỗ đó cả!
Còn một loại khác đó chính là, họ này quá cao quý, quý tộc và người hầu bình thường không có tư cách biết, trừ khi được đích thân người đó cho biết.
Khi Phỉ Lạc Ti lấy ra một đống đồ đạc ở trước mặt Bố Lai Tư, ông cảm thấy Phỉ Lạc Ti chắc hẳn là kiểu người sau, giờ nhìn thấy chiếc ghế đẩu này ông lại càng thêm chắc chắn hơn!
Nữ thần Bình minh trên cao ơi! Đây không phải là vàng bình thường! Mà đây chính là Âm Lôi kim! Vật liệu huyền thoại cấp 150!
Cụ thể Âm Lôi kim có công dụng như thế nào Bố Lai Tư không chắc chắn lắm, nhưng ông đã từng nghe nói rằng, chỉ cần thêm 1g vào cây gậy thần thì có thể rút ngắn thời gian niệm chú của hệ Lôi dưới cấp 100 còn 3 giây, kể cả cấm chú hệ Lôi cấp 150 cũng có thể rút ngắn thời gian niệm chú lại còn 1 giây!
Bảy mươi năm trước, thành Đạt Nhã Khắc không phải là một “Thành trấn nhỏ vùng biên”, mặc dù thường xuyên bị ma thú ở Lạc Nhật Sơn và vùng ven biển tấn công, nhưng lại cách tương đối “Xa” đồng bằng vô tận nên vẫn rất thịnh vượng.
Trong một cuộc đấu giá cách đây bảy mươi năm, có một Ma pháp sư cấp truyền kỳ đã mang đến cuộc đấu giá một thứ kinh động đến cả Hoàng gia, vật phẩm chính là một mảnh quặng có thể tinh luyện ra 0,2g Âm Lôi kim. Giá bán ra là ba triệu năm nghìn vạn đồng vàng, câu chuyện này đã được tất cả mọi người trong trấn nhỏ bàn tán suốt bảy mươi năm, thậm chí mãi cho đến nay vẫn có người kể hết sức chi tiết về cuộc đấu giá kia.
Sở dĩ Bố Lai Tư có thể nhận ra là vì chủ nhân của quặng Âm Lôi kim kia chính là “Chủ nhân cũ” của ông ta. Bố Lai Tư lúc ấy là một Pháp sư cấp 13, nhìn thấy ông ta giao dịch buôn bán là chuyện rất bình thường.
Thỉnh thoảng lại xuất hiện một tia lửa điện màu bạc, đó là một trong những đặc tính của Âm Lôi kim, dù cho có chết Bố Lai Tư cũng sẽ không bao giờ quên!
Nhưng Âm Lôi kim quý giá như vậy sao có thể……
Ông có bị lóa mắt không? Chắc chắn là bị hoa mắt rồi! Làm sao Âm Lôi kim có thể xuất hiện ở đây được chứ! Trên đời này có rất nhiều thứ tương tự như vậy, đây chắc chắn là thứ trông hơi giống Âm Lôi kim thôi, chứ thực chất nó không phải là Âm Lôi kim!
Toàn thân Bố Lai Tư như sắp nổ tung!
Dù cho y có là thành viên của một gia tộc quý tộc bí ẩn nào đó thì việc sử dụng Âm Lôi kim để trang trí nội thất cũng quá xa xỉ rồi!
Hết chương 4.