Ta Có Một Tòa Thành Mỹ Thực – Chương 3

Chương 3:

 

Phỉ Lạc Ti tùy ý chỉ vào một cô bé nhìn chỉ mới năm, sáu tuổi: “Sao ngươi lại trở thành nô lệ?”

Vẻ mặt Ái Lệ Ti lộ ra vẻ kinh ngạc, như thể rất hưng phấn khi được hỏi: “Dạ thưa chủ nhân, con vốn là một công dân tự do, nhưng vì không đóng nổi thuế nên chú của trấn trưởng đã tìm các mối quan hệ đem con đi bán.” Dường như Ái Lệ Ti đang dần thích ứng khá tốt khi thân phận chuyển từ công dân tự do sang nô lệ.

Phỉ Lạc Ti: “???” Y không hiểu, nhưng lại khá sốc. Bán mình làm nô lệ chỉ vì không thể nộp thuế, hơn nữa, nghe có vẻ như đây là chuyện tốt?!

Ái Lệ Ti còn nhỏ không thể giải thích rõ ràng nên Phỉ Lạc Ti lại tìm một ông già, cuối cùng thì từ miệng ông già, Phỉ Lạc Ti cũng biết được toàn bộ câu chuyện.

Những người được tự do phải nộp thuế hàng tháng, hàng năm, thậm chí còn có cả thuế hàng tuần, nếu không nộp thuế thì họ phải trở thành nô lệ của chủ nhân lãnh thổ mình đang sống, mà nếu như họ “Phá sản” và trở thành nô lệ thì sẽ không được nhận bất cứ khoản tiền nào.

Nhưng nếu thực hiện một vài hành động trước khi phá sản thì có thể nhận được tiền, nhưng mà loại hành vi này tiềm ẩn rất nhiều rủi ro, không phải ai cũng sẵn sàng “Giúp đỡ”, mà việc tự bán mình làm nô lệ là một hành vi vi phạm pháp luật rất nghiêm trọng.

 “Trấn trưởng bán ngươi bao nhiêu tiền?” Khi Phỉ Lạc Ti hỏi mấy lời này, y cảm thấy thật khó xử.

Ái Lệ Ti duỗi tay ra: “50! Chú của trấn trưởng chỉ lấy của ta 30 đồng phí giới thiệu!” Nói cách khác, Ái Lệ Ti chỉ bán mình được có 20 đồng.

Phỉ Lạc Ti vẫn ôm một tia hy vọng đơn vị tiền tệ sẽ là đồng vàng.

Tuy nhiên, ông già bên cạnh lại tỏ ra ghen tị: “Người trung gian của ta chỉ để lại cho ta 1 đồng!” Người già không có giá trị gì, một ông già chỉ có 10 đồng, nếu gặp phải kẻ ác độc hơn thì không cho họ 1 đồng nào, mà thay vào đó chỉ cho bọn họ một miếng bánh mì đen.

Phỉ Lạc Ti cảm thấy cơn giận trong lòng mình sắp bùng phát, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của những nô lệ xung quanh đầy vẻ hâm mộ, cơn giận của y như một quả bóng xì hơi, chỉ còn lại cảm giác bất lực sâu sắc.

Các nô lệ nhạy bén nhận ra được thái độ của Phỉ Lạc Ti đã thay đổi, sắc mặt bọn họ tái nhợt, vừa định quỳ xuống thì lại nghe Phỉ Lạc Ti lạnh lùng nói: “Quỳ xuống đi, ta sẽ ném các ngươi đi. Nếu các ngươi là nô lệ của ta thì phải tuân theo mệnh lệnh của ta.”

Đúng như dự đoán, tất cả nô lệ đều giữ đầu gối của mình cách rất xa da Ma Ngư.

 “Từ nay trở đi đừng gọi ta là ‘Chủ nhân’, hãy gọi ta là ‘Lĩnh Chủ’.”

“Là nô lệ của ta nên các ngươi đại diện cho thể diện của ta. Đừng tùy ý quỳ xuống trước bất kỳ ai. Đầu gối của các ngươi phải cứng rắn vì ta.”

 “Còn những chuyện khác sau này ta nghĩ đến lại nói tiếp.”

Hầu hết các nô lệ đều không nghĩ tới ý nghĩa mệnh lệnh của chủ nhân, chủ nhân nói gì thì bọn họ cứ làm như thế ấy, đó là thái độ tốt nhất để tránh bị bỏ rơi.

“Vâng, thưa Lãnh Chủ đại nhân!”

Những xưng hô như “Chủ nhân tốt bụng” khiến Phỉ Lạc Ti khó chịu cũng không xuất hiện, điều đó khiến Phỉ Lạc Ti cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.

Đất nước này rất rộng lớn, quãng đường từ Vương Đô đến lãnh địa này là 50.000 km, nếu di chuyển bằng xe ngựa thì ngay cả ngựa Xích Phong đắt nhất cũng phải mất một tháng, chưa kể đến thời gian nghỉ ngơi và các trận chiến khác xảy ra trên đường đi.

Nhưng Ma ngư Vân Toa dù sao cũng là ma thú cấp 150 chuyên chở hàng hóa với quy mô lớn, tốc độ vừa nhanh vừa ổn định, không có ma thú phi hành nào dám đến gần, vậy nên chỉ cần thời gian một ngày là có thể đến được đích.

Lãnh địa của Phỉ Lạc Ti rất rộng lớn, nhưng vì nhiều lý do mà diện tích kiểm soát thực tế lại không lớn, trên toàn lãnh địa cũng chỉ có một tòa thành có sự sống của con người.

 “Các ngươi vào thành trước đi, ta đi kiểm tra lãnh địa một chút.” Dù nói như vậy nhưng rõ ràng Phỉ Lạc Ti chỉ muốn tìm hiểu xem xung quanh có có điểm đánh quái nào không mà thôi.

Phỉ Lạc Ti bỏ đi, để lại một đám nô lệ mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

Mặc dù Ma ngư Vân Toa đã thu nhỏ cơ thể mình lại, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến tốc độ của nó, Phỉ Lạc Ti đã tuần tra một vòng toàn bộ lãnh địa của mình một vòng, bây giờ y cũng đã nắm rõ đại khái.

Hoàn cảnh địa lý của thành Đạt Nhã Khắc không tốt lắm, thậm chí có thể nói là rất khắc nghiệt, lại nổi tiếng là vùng đất cằn cỗi và hoang vắng.

Lãnh địa này là vùng đất xa xôi hẻo lánh nhất trong đế quốc, nhưng nó cũng là lãnh địa lớn nhất ở đế quốc Vu Na Lợi Á.

Đế quốc Vu Na Lợi Á là quốc gia lớn thứ mười trên đất liền với diện tích 86 triệu km2, lãnh địa của Phỉ Lạc Ti là 8 triệu km2, chiếm một phần mười một diện tích của đế quốc Vu Na Lợi Á.

Công, Hầu, Bá, Tử, Nam, địa vị của Tử tước cao hơn Nam tước một chút, bình thường chỉ có lãnh thổ khoảng 10.000 km2. Hiện nay, Công tước quyền lực nhất đế quốc cũng chỉ có lãnh địa rộng khoảng hai triệu km2.

Vậy tại sao lãnh địa của Phỉ Lạc Ti lại rộng lớn như vậy? Có phải do vị vua “Mê muội” trái tim Cự Long kia cảm thấy tội lỗi không? Làm gì có chuyện đó chứ? Hoàng đế không có tâm.

Mà tất nhiên là vì – Vùng đất này quá nguy hiểm!

Phía Tây là đồng bằng vô tận, nơi đó là thiên đường của Vu Yêu và Vong linh pháp sư. Phía Nam là các dãy núi dài mặt trời không bao giờ lặn, nơi có Ma thú hoành hành khắp nơi. Phía Đông Nam giáp biển, do vương tộc không cai trị vùng biển nên rất hỗn loạn, không có trật tự. Ở phía bắc thì giáp với đế quốc Thú Nhân, nhưng bọn họ lại có xích mích về ngoại giao với đế quốc, vậy nên giữa hai đế quốc cũng đang đứng trên bờ vực sắp bùng nổ chiến tranh.

Bốn phương tám hướng không có chỗ nào tốt, mặc dù lãnh địa được pháp luật Đế quốc công nhận thuộc về Phỉ Lạc Ti rộng đến 8 triệu km2, nhưng phần lớn trong đó là những vùng đất chết không thể xâm phạm được.

Đây là một nơi rắc rối không một quý tộc nào muốn tới, vậy nên vùng đất này đã năm mươi năm rồi không có chủ nhân nào khác kể từ khi Lĩnh Chủ trước qua đời.

Nhưng đối với Phỉ Lạc Ti thì, vùng đồng bằng vô tận ở phía Tây lại là nơi đánh quái khô lâu, chỉ cần y cẩn thận không tiêu diệt hoàn toàn ngọn lửa linh hồn của các vong linh kia, đợi cho những bộ khô lâu đó chậm rãi khôi phục sẽ ấy lại hiệu quả chiến đấu sau một thời gian.

Mà dãy núi mặt trời không bao giờ lặn kia là nơi ma thú hoành hành, đó là một chuỗi những điểm đánh quái được liên kết với nhau hết sức ăn khớp và nghiêm mật, những ma thú ở đây đa dạng và phong phú hơn nhiều so với ở đồng bằng vô tận ở phía Tây!

Vùng biển hỗn chiến ở phía Đông Nam chính là thiên đường của những phe cánh, nơi những người chơi đơn độc có thể tìm được cảm giác hưng phấn nhất.

Chiến trường Thú Nhân ở phía Bắc chính là địa điểm tốt để lập công, một tuần đến đồng bằng vô tận, 26 ngày đến những dãy núi mặt trời không bao giờ lặn, 37 ngày đánh phó bản vùng biển. Sau đó mới ra chiến trường để lập công. Tất cả mọi việc đều đã được sắp xếp ổn thỏa!

Nhưng mà, khi y vừa mới lập xong kế hoạch và quay trở lại khu vực an toàn của mình thì lại thấy người của mình đang bị bắt nạt.

Phỉ Lạc Ti không phải là người hiền lành, người của y bị bắt nạt cũng chẳng khác nào như y bị bắt nạt.

Nhưng có lẽ việc tìm được chỗ đánh quái mới đã giúp cho tâm trạng của Phỉ Lạc Ti vui vẻ, vậy nên y cũng không tức giận đến mức phải ra tay khi bị khiêu khích, nhất là khi đối phương đã quỳ xuống trước mặt mình.

“Đứng lên, ta không có hứng thú nhìn người khác quỳ.”

Giọng nói của Phỉ Lạc Ti khiến quan chấp chính hoàn hồn, sắc mặt ông ta bỗng lúc trắng lúc xanh, những người không biết còn tưởng rằng ông ta đang gặp phải chuyện gì nghiêm trọng hoặc bộc phát bệnh nặng.

Trong nghi lễ của quý tộc không có chuyện quỳ gối, ngay cả khi tuyên thệ trong những dịp thiêng liêng thần thánh họ cũng chỉ quỳ một gối và cúi đầu, quỳ cả hai gối là hành động chỉ có thường dân và nô lệ mới làm.

Tuy ông ta không có tước vị, cũng không thuộc tầng lớp quý tộc, nhưng quan chấp chính luôn tin rằng mình không cùng một đẳng cấp với đám bình dân nô lệ!

Nhưng mà, các quan đi theo phía sau quan chấp chính thì đã lạc lối rồi, khi nghe giọng Phỉ Lạc Ti, bọn họ liên tục nói lời xin lỗi, như thể vừa tỉnh dậy từ trong mơ vậy: “Là…. Là chúng tôi đã thất lễ.”

Vì không đối mặt trực tiếp với uy áp của Phỉ Lạc Ti nên bọn họ chỉ mềm châm một chút chứ không quỳ xuống đất như quan chấp chính.

Phỉ Lạc Ti không nói gì mà liếc mắt nhìn đám nô lệ đang run lẩy bẩy quỳ gối dưới đất.

Bọn nô lệ hoàn toàn không yên tâm khi “Lĩnh Chủ đại nhân đến rồi, chúng ta được cứu rồi” hay bất bình “Bọn họ ức hiếp chúng ta, Lĩnh Chủ đại nhân, xin hãy dạy dỗ cho bọn chúng một bài học.”

Mà ngược lại, bọn họ còn sợ hãi và run rẩy dữ dội hơn vì đã vi phạm mệnh lệnh “Không được quỳ gối trước người khác.”của Lĩnh Chủ đại nhân.

Phỉ Lạc Ti không có ý trách móc bọn họ, nhưng chắc chắn tâm tình y cũng không tốt chút nào: “Đứng dậy đi.”

Cả đám nô lệ ôm chặt đầu mình dán trên mặt đất, không ai dám ngẩng đầu lên dù chỉ một chút.

Quan chấp chính đứng dậy, cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lời nói tiếp theo của Phỉ Lạc Ti đã tác động trực tiếp đến sự bình tĩnh của ông ta.

 “Ta không nói cho ông đứng lên.” Trên đời này làm gì có quy định nào nói nô lệ không xứng đáng làm người, nhưng cho dù nô lệ của Phỉ Lạc Ti có quỳ thì cũng chỉ có thể quỳ lạy y, càng đừng nói đến việc đòi lấy mạng của bọn họ! Tên béo chết tiệt này là cái thá gì mà dám động vào người của y?!

Sắc mặt quan chấp chính lập tức chuyển sang màu đỏ tím, động tác đứng dậy cũng trở nên trì trệ, bầu không khí căng thẳng đến khó thở.

Không biết là do có chút tức giận hay là thực sự có thể “Chịu đựng” được mà quan chấp chính đã không cử động một lúc lâu.

Nhưng mà, quan chấp chính thì có thể chịu đựng được, chứ con trai Cát Tư Kỳ Đế của ông ta thì không, hắn ta giống như nghé con giận dữ lao ra với đôi mắt đỏ ngầu, rút ​​thanh kiếm đeo trên lưng ra rồi hét vào mặt Phỉ Lạc Ti: “Ta muốn đấu với ngươi!”

Trong mắt Phỉ Lạc Ti hiện lên vẻ thích thú.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Điểm thuộc tính của Phỉ Lạc Ti đã nhiều đến mức chồng chất cả đống, một thẻ căn cước có thể mở được bốn tài khoản trong “Truyền kỳ”, nhưng y chỉ mở hai cái, một tài khoản chính là Sát thủ, tài khoản phụ là Pháp sư, cả hai acc đều mãn cấp.

Sau khi đến thế giới này, hai tài khoản buộc định kia ngoại trừ cấp bậc ra thì thuộc tính và trang bị đều được xếp chồng lên nhau.

Không có sự hạn chế của thanh trang bị trò chơi, vậy nên tất nhiên là muốn dùng trang bị đó bao nhiêu tùy thích.

Phỉ Lạc Ti vốn mắc chứng ám ảnh thiếu hỏa lực, vậy nên y đã chọn ra một bộ “Mix and Match”, trong đó có rất nhiều ngành nghề khác nhau như: Thợ săn, Pháp sư, Đạo tặc, Chiến binh và Linh mục.

Phẩm chất màu tím phía dưới trang bị chỉ cố định giá trị thuộc tính, nhưng màu tím là cấp (Sử Thi) và màu vàng là cấp (Truyền Thuyết) chỉ thêm thuộc tính dựa theo tỷ lệ phần trăm.

Phỉ Lạc Ti là một Tỳ Hưu chỉ có thể ra vào, y mặc kệ mình có dùng tới hay không, cứ nhét tất cả vào trong ba lô rồi tính sau. Trang bị vàng là trang bị cực kỳ hiếm. Trong một trò chơi đã hoạt động được bảy mươi năm, số người chơi hoạt động hàng ngày là ba trăm triệu người, theo như lời nhà phát hành game nói thì, hiện tại chỉ có 7 triệu trang bị vàng.

Phỉ Lạc Ti có 762 vật phẩm độc quyền, rất nhiều trong số đó đều là của những người săn lùng y trên khắp server, cuối cùng lại bị y phản công tiêu diệt hết.

Trong tay y không thiếu trang bị vàng, vậy nên tất nhiên Phỉ Lạc Ti sẽ trang bị cho mình thật nhiều vũ khí tốt, mặc vào bộ quần áo hơn chục phụ kiện, nào là áo lót, áo sơ mi, áo khoác, quần, thắt lưng, giày….. Nhưng nhìn vào không hề luộm thuộm chút nào, rồi còn thêm cả trang sức, nào là mặt trang sức, nhẫn, dây chuyền, vòng tay và vòng chân….. Tất cả những thứ đó đều được cải tạo lại một chút.

Không tính vũ khí, trên người Phỉ Lạc Ti có 72 trang bị vàng, thậm chí ngay cả nút áo cũng là trang bị vàng cấp Truyền thuyết! Sức tấn công vật lý là hơn 360 w, tấn công bằng ma pháp là hơn 480w.

Có lẽ, không cần dùng bất kỳ kỹ năng nào Phỉ Lạc Ti cũng có thể gây ra lực sát thương lên đến hơn 3,6 triệu chỉ bằng tay không, và có thể gây lực sát thương lên đến 5,2 triệu khi dùng pháp thuật cấp 1.

Nếu sử dụng kỹ năng cấp 300 thì y có thể giết chết một vị thần chỉ trong một chiêu – nếu thực sự trên đời này có thần.

Mặc dù không biết có thần hay không, nhưng quả thực y có thể đánh bại BOSS Thế giới Cự Long chỉ trong vài giây khi sử dụng những kỹ năng cấp 300.

Nhưng khi Phỉ Lạc Ti vô tình ném ra một Giám Định Thuật thì y lập tức mất đi hứng thú.

Nhân vật: Cát Tư Kỳ Đế.

Tuổi: 23.

Cấp bậc: Cấp 32 (Kỵ Sĩ)

Thuộc tính: (-)

Sức mạnh: 45.

Thể chất: 30.

Độ nhanh nhẹn: 23.

Trí tuệ: 25.

Tinh thần: 35.

Lượng máu: 1480/1500.

Lam: 1684/1750.

Phòng thủ: 115.

Lục tấn công vật lý: 225.

Lực tấn công bằng phép thuật: 125.

 (Sức chống cự + )

Mặc dù Phỉ Lạc Ti thích PVP, nhưng y lại không có hứng thú tra tấn người khác.

Y rút ra hai mảnh giấy da đã đổi bằng trái tim rồng, Phỉ Lạc Ti không quan tâm đến chuyện đó nữa: “Quan chấp chính là ai? Đến làm thủ tục xác nhận.”

Cát Tư Kỳ Đế  bị phớt lờ nên đã bất mãn hét lên: “Này! Tên đáng chết này! Có nghe ta nói không!”

Phỉ Lạc Ti thờ ơ nhìn hắn ta, y không nói gì, nhưng ánh mắt đó như muốn nhắc nhở “Còn la lối nữa ta sẽ giết ngươi” hiện lên rất rõ ràng. Tất nhiên là tên thiếu gia nọ cũng có chút sợ hãi ánh mắt mà ngay cả cha hắn ta cũng không thể chống lại được, thanh kiếm trong tay hắn ta rơi xuống đất phát ra tiếng “Keng” thật chói tai.

“Thiếu gia Cát Tư….”

 “Bình tĩnh, xin ngài hãy bớt giận, thiếu gia Cát Tư.…”

Cả đám người tiến tới ngăn cản thiếu gia bốc đồng của bọn họ lại, xem như là cho hắn ta một bậc thang để bước xuống.

Đã hai lần xấu hổ nhưng quan chấp chính vẫn không bối rối, không hổ là người lãnh đạo đã cai trị lãnh địa rộng lớn như vậy trong suốt năm mươi năm qua, ông ta lập tức lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Thưa đại nhân, ta là quan chấp chính.” Bọn họ đã cùng nhau lên kế hoạch sẽ cho Phỉ Lạc Ti một đòn ra oai phủ đầu, nhưng không ngờ Phỉ Lạc Ti lại ra oai phủ đầu với bọn họ trước.

 “Ồ.” Phỉ Lạc Ti nói với vẻ mặt rất bình dị gần gũi, “Ông đứng lên đi, đến đây xác nhận xem thứ này là thật hay giả.”

Sắc mặt quan chấp chính càng đỏ hơn, ông ta đã hô mưa gọi gió ở nơi này nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta phải xấu hổ như vậy, gần như vừa gặp mặt đã hận tên Lĩnh chủ “Không hiểu chuyện” này ngay lập tức.

Quan chấp chính cực kỳ căm ghét Phỉ Lạc Ti, nhưng vẻ mặt ông ta vẫn tỏ ra cung kính, sau khi xác nhận tính xác thực của văn kiện, ông ta còn rất “thức thời” lên tiếng: ” Lĩnh chủ đại nhân, ngài đã vất vả rồi.”

“Không có gì.” Phỉ Lạc Ti thản nhiên đáp lại, sau đó bắt đầu sắp xếp: “Quan chấp chính, ông sai người đưa người của tôi về phủ Lĩnh chủ, còn những người khác thì cùng tôi đến tòa nhà công.”

Sau khi dặn dò xong, Phỉ Lạc Ti lại nhớ ra một chuyện khác: “À đúng rồi, từ nay trở đi nơi này sẽ được gọi là ‘Lan Nhã Duy Lợi’.” Lan Nhã Duy Lợi là một trong những chủ thành trong game “Truyền Kỳ”. Là một cựu game thủ, nghĩ tới sau này mình sẽ không bao giờ được chơi game nữa, dù thế nào Phỉ Lạc Ti cũng phải làm gì đó để kỷ niệm.

Tòa thành này tên là Đạt Nhã Khắc à? Điều đó không quan trọng, y là Lĩnh chủ mà, y phải là người có quyền quyết định nó tên là gì!

Thành Lan Nhã Duy Lợi thuộc lãnh địa Lan Tư Duy Lợi, nghe cũng không tồi!

 Vẻ mặt Phỉ Lạc Ti trông rất hài lòng.

Nhưng mà, quan chấp chính thì tức đến nghiến răng nghiến lợi. Ông là quan chấp chính của lãnh địa này! Còn y chỉ là một đứa trẻ mới lớn, thế mà y dám lớn lối như vậy! Dù sao thì ông cũng đã làm quan chấp chính ở nơi này suốt năm mươi năm qua, tại sao y không thèm bàn bạc với ông một tiếng mà đã đổi tên thành rồi, đó là một việc lớn mà?!

Phỉ Lạc Ti không hề quan tâm đến ánh mắt của bất cứ ai, hay có thể nói là y hoàn toàn không có ý định xem xét và thấu hiểu cấp dưới của mình chút nào.

Đúng là từ khi còn rất nhỏ Phỉ Lạc Ti đã được đào tạo toàn diện để trở thành người thừa kế, nhưng đó đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, kể từ khi được chẩn đoán mắc bệnh nan y thì y đã phải từ bỏ. Làm một thanh niên nghiện game, y không từ bỏ thành tựu của mình đã là biểu hiện tốt của sự tự chủ mạnh mẽ rồi.

Thành Đạt Nhã Khắc, không, phải gọi là thành Lan Nhã Duy Lợi mới đúng, đây không phải là một thành thị phồn hoa. Nói “Không phồn hoa” là một cách nói rất khoa trương, chứ nếu dùng từ tả thực thì phải là “Hoang tàn” và “Rách nát” mới chính xác.

Nhưng tòa nhà Công thì lại vô cùng xa hoa lộng lẫy, lộng lẫy đến mức không hợp với toàn thể tòa thành này một chút nào.

Vẻ mặt Phỉ Lạc Ti không có biểu cảm gì, có lẽ là do những thường dân gầy gò ngoài đường và quan lại bụng phệ bên cạnh đã giúp y chuẩn bị tâm lý.

Cánh cửa cao năm mét, rộng ba mét giúp Phỉ Lạc Ti dễ dàng đi vào mà không cần phải nhảy xuống khỏi lưng Ma ngư, ngoài ra còn có một chiếc ghế vàng lấp lánh kim quang trong đại sảnh hết sức lộng lẫy — có lẽ đó là vị trí của thành chủ (Chấp chính quan)  đã ngồi.

Phỉ Lạc Ti nhảy xuống khỏi lưng Ma ngư, trực tiếp ngồi xuống ghế, Ma ngư thì tỏ vẻ tò mò vô cùng, nó quẩy đuôi bơi vòng quanh “Phòng hội nghị” một vòng, nơi này đủ rộng để tổ chức đại tiệc cho cả nghìn người.

“Lĩnh Chủ đại nhân, thành Đạt Nhã….., à không, thành Lan Nhã Duy Lợi năm mươi năm nay……” Ngay khi Ba Khắc Kỳ Đế muốn chủ động nhắc đến vấn đề thuế má thì Phỉ Lạc Ti lại ngắt lời ông ta.

“Không phải chuyện quan trọng thì chúng ta sẽ nói sau.”

 “? ? ? ? ?”

Không quan trọng?! Ngươi nói nó không quan trọng?!

Tâm lý Ba Khắc Kỳ Đế sắp suy sụp đến nơi, những chuyện ông ta đã lên kế hoạch và lên kế hoạch từ rất lâu bỗng trở thành chuyện “Không quan trọng” trong miệng người này, liệu Phỉ Lạc Ti có thực sự cảm thấy như vậy hay là bản thân y cố tình nhắm vào ông ta? Cố tình chọc vào dây thần kinh mỏng manh và nhạy cảm của Ba Khắc.

Ngươi cho rằng đây là vấn đề không quan trọng phải không?! Được! Ngươi rất can đảm! Đây là điều ngươi đã nói! Đừng hối hận!

Hết chương 3.

Ta Có Một Tòa Thành Mỹ Thực – Chương 3

Ngày đăng: 10 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên