Ta Có Một Tòa Thành Mỹ Thực – Chương 82

 

Chương 82:

 

“Lão sư, thật xin lỗi, con xin phép được nghỉ mấy hôm ạ.”

“Lão sư…”

Sau một thoáng ngập ngừng và im lặng, gần như tất cả các học sinh đều giơ tay lên.

“Các con… các con không sợ à?” Trong lớp có một cậu bé duy nhất không giơ tay lên, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Cậu ta là người có cấp bậc thấp nhất trong lớp. Bọn nó vẫn chưa thi cuối kỳ để phân lớp, có nghĩa là bọn nó vẫn là những học sinh cùng lớp.

La Kiệt đã nhập học được hai tháng, nhưng cho đến nay, cậu ta vẫn chỉ mới có cấp 3.

Không phải cậu ta không nỗ lực, mà là xét về thiên phú, cậu ta thực sự có chút kém.

Bài kiểm tra thiên phú khi nhập học của trường tiểu học số 1 Lan Tư Duy Lợi có hơn một trăm hạng mục kiểm tra thiên phú khác nhau. Đó không phải là tiêu chí duy nhất để đánh giá, cũng không mang tính bắt buộc, mà chỉ là một loại tài liệu tham khảo, giúp học sinh hoạch định tương lai của mình một cách có chọn lọc hơn.

Bảng điểm thiên phú của La Kiệt rất tệ, tổng cộng có 160 hạng mục, nhưng tổng điểm lại không vượt quá ba trăm.

Đánh giá của trên bảng điểm của cậu ta là – Ngươi là một đứa trẻ có tiềm năng vô hạn và đầy ẩn số, tương lai thế nào sẽ do ngươi quyết định.

Lúc đầu La Kiệt rất nỗ lực, bảng đánh giá đã nói như vậy mà, cậu ta nhất định là có loại thiên phú nào đó mà chính bản thân cậu ta cũng chưa từng phát hiện ra, một loại thiên phú nào đó được kỳ vọng rất nhiều.

Nhưng sau hai tháng nhập học, mọi người xung quanh đều trở nên giỏi giang, thậm chí lớp trưởng Hải Luân cũng đã đạt cấp 13!

Còn cậu ta? Cậu ta đã nỗ lực hơn bất kỳ ai, nhưng cấp bậc của cậu ta thì lại là người thấp nhất lớp!

Nhìn vào những học sinh cùng lớp, cấp bậc của cậu ta thấp đến đáng thương!

Tương lai thế nào do chính cậu ta quyết định? Quyết định như thế nào? Cậu ta… chỉ là một kẻ vô dụng thôi!

Khi còn ở khu ổ chuột, cậu ta luôn ấp ủ một giấc mơ “Có lẽ mình có thiên phú, tương lai mình có thể trở thành một Siêu Phàm Giả vĩ đại”, nhưng cuối cùng khi cậu đã có điều kiện để trở thành Siêu Phàm Giả, thiên phú của cậu lại giới hạn.

Cả đời này của cậu ta chắc cũng chỉ có vậy thôi.

Sống cuộc đời tầm thường, bình thường như một người dân thường thấp kém, mãi mãi….. Chỉ có thể làm đá kê chân cho người khác.

“Nếu con nói không sợ là nói dối.” Giọng nói của Hải Luân vẫn run run, vành mắt cô hơi đỏ, trong mắt ngập tràn lo lắng và bất an.

Nhưng cô cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh lại.

“Nếu là năm ngoái thì có lẽ con còn sợ hãi hơn.” Cô nắm chặt cây đũa khuấy ma pháp, cây đũa này rất đắt, trông giống như một cành cây bình thường ở trên đường, nhưng lại có giá đến 3000 đồng vàng, đây là thứ cô mới mua gần đây.

Tuy đắt, nhưng nó có thể truyền dẫn ma pháp hết sức ổn định, giúp tăng cường tỷ lệ thành công của dược tề ma pháp.

Ở phương diện bào chế thuốc, Hải Luân không được đánh giá cao, chỉ có thể chật vật theo kịp tiến độ, nhưng cô không cam tâm!

Nội dung học trong vòng ba năm cấp dưới, dù thế nào cô cũng phải đạt được danh hiệu【 ưu tú 】.

Chương trình học cấp dưới ở Lan Tư Duy Lợi chủ yếu là kiến thức cơ bản, rất nhiều và rất đa dạng, giáo viên và Lĩnh chủ cũng không yêu cầu học sinh phải đạt điểm xuất sắc trong tất cả các môn học, mục tiêu chính là để học sinh tiếp xúc và tìm hiểu nhiều hơn, từ đó có thể lựa chọn chuyên ngành phát triển phù hợp hơn.

Nhưng tham vọng của Hải Luân không chỉ có vậy!

Tài nguyên giáo dục và kiến thức ở thế giới này rất khó tiếp cận, Lĩnh chủ đại nhân đã bỏ ra rất nhiều tiền để cung cấp cho họ điều kiện tốt như thế, làm sao có thể không đạt kết quả tốt nhất được, đó chính là lãng phí!

Cô muốn báo đáp công ơn của Lĩnh chủ, muốn trở nên mạnh mẽ hơn, muốn – nắm quyền kiểm soát cuộc đời mình!

Chỉ đạt 【 Đủ tư cách 】thôi là không đủ.

Cô biết thiên phú của mình có hạn, nhưng cô có rất nhiều thời gian và tâm huyết để học tập.

Học tập, học tập, học tập – cô ghi nhớ từng lời nói của Lĩnh chủ Phỉ Lạc Ti trong lòng!

Hiện tại cô còn quá yếu, không thể giúp gì cho Lĩnh chủ, nhưng nếu cô đủ giỏi, đủ mạnh, liệu cô có đủ tư cách để đến gần ngài ấy hơn không?

Hải Luân nghĩ, dù chỉ là một chút khả năng thôi cô cũng không muốn bỏ cuộc!

Cô chăm chỉ học tập, học điên cuồng, nhưng trong quá trình này, cô cũng quên đi rất nhiều điều….

Cô đã quên mất, điều kiện tốt như vậy, không phải ai cũng có.

“Hoàn cảnh ở trường quá tốt. Chỉ cần học hành chăm chỉ là mọi người sẽ có cơm ăn, có giường ngủ ấm áp, có quần áo mềm mại để mặc, và còn có thể kiếm được rất nhiều tiền.” Những điều kiện này, cuộc sống hiện tại này, đó là những điều mà trước kia Hải Luân không dám mơ tưởng.

“Nhưng, trước kia không phải như vậy.”

Làm sao có thể có chuyện tốt đẹp như vậy? Làm sao có thể có một thế giới tuyệt vời như thế?

Hải Luân nghĩ đến cuộc sống hai tháng trước, nước mắt cứ muốn trào ra, mắt cô sưng húp lại, mũi cô cũng cay cay, khó chịu vô cùng.

Nhưng không sao!

Hải Luân nghĩ, những khó khăn đó không thể đánh bại được cô! Quan trọng nhất là – cô không còn là Hải Luân đói khát, trong đầu chỉ nghĩ đến việc ăn no, chẳng thể làm được gì nữa!

“Con đã là Siêu Phàm Giả rồi, con biết rất nhiều phương pháp bào chế dược tề ma pháp, có thể làm rất nhiều thiết bị, đồ dùng, và còn có thể phụ ma… Con vẫn có thể giúp được gì đó.”

Hải Luân không phải không sợ, cô cũng chỉ là một cô gái mười mấy tuổi mà thôi.

Dù mang theo rất nhiều thứ về nhà, trốn trong những ma pháp trận dày đặc, nhưng cô vẫn sợ.

Nhưng phía sau cô là gia đình, cô không thể lùi bước, cũng không thể lùi bước! Dù ma thú đáng sợ thì cô cũng phải mạnh mẽ lên!

Cha mẹ và em trai em gái của cô chỉ có cô là chỗ dựa thôi!

Cô đã vượt qua, vượt qua được rồi cô mới cảm thấy….

À, không có gì là khó khăn cả.

“Con đã mạnh hơn con của trước kia rồi! Hơn nữa con cũng đã giết rất nhiều ma thú, dù có sự giúp đỡ của khế ước thú, nhưng con cũng đã giết rất nhiều ma thú đấy!”

Thú triều vô cùng nguy hiểm, nhưng nguồn lợi thu về cũng rất cao.

Tiền tiết kiệm của Hải Luân đã lên tới 20 vạn, hôm qua cô vừa mua được một cây pháp trượng.

Cây pháp trượng cấp 30, dù có ưu đãi dành cho học sinh, nhưng vẫn tiêu tốn hết tiền tiết kiệm của cô.

Nhưng không sao, ít nhất thì cây pháp trượng này có thể dùng cho đến khi cô lên đến cấp 40, đến lúc đó cô nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, rồi lại mua trang bị khác tốt hơn!

“Con đã rất mạnh mẽ rồi!” Run rẩy và sợ hãi trong lòng Hải Luân đã dần biến mất, ánh mắt cô cũng trở nên vô cùng kiên định, “Con đã rất giỏi rồi!”

Hải Luân của trước kia chỉ có thể che miệng mình, dùng răng cắn vào lòng bàn tay để giữ im lặng khi thú triều đến, chờ đợi cái chết đến hoặc chờ đợi những con ma thú và những tên súc sinh đi mất.

Nhưng….

“Năm nay, dựa vào thực lực của con, con đã giết 576 con ma thú, còn giết cả 23 tên rác rưởi định cướp nhà con! Con đã rất mạnh mẽ rồi!”

Hải Luân vẫn luôn nhút nhát, trên người vẫn luôn mang theo một chút tự ti rụt rè, đặc biệt là khi đối mặt với những Siêu Phàm Giả cấp cao, cô luôn dùng sự im lặng để che giấu yếu đuối trong lòng mình.

Nhưng đến lúc này, khi cô kể lại “sự mạnh mẽ” của mình, cô mới nhận ra – có lẽ cô mạnh mẽ hơn bản thân mình tưởng tượng nhiều lắm.

“Lão sư, con muốn đi nhận nhiệm vụ! Con muốn trở thành ánh sáng để cứu giúp những người khác!”

Cái gì mà nhỏ bé không đáng kể, rõ ràng là cô đã rất mạnh mẽ!

Nếu Hải Luân của trước kia nhìn thấy Hải Luân của hiện tại, nhất định sẽ vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị!

Ta siêu lợi hại!

Thậm chí Hải Luân còn không quản những mẩu dược tề ma pháp có thể tái chế, cô dùng một phù chú ma pháp vệ sinh để làm sạch nồi, ống nghiệm, cốc đong, que khuấy, làm xong tất cả rồi oai phong lẫm liệt bước ra khỏi lớp học.

Các học sinh và giáo viên đều ngạc nhiên nhìn cô, là những người luôn ở bên cạnh, họ rất hiểu tính cách của Hải Luân.

Họ đều là những người đến từ tầng lớp thấp nhất trong xã hội, sự tự ti trên người họ gần như không thể xóa bỏ được, đừng nói là đi ra ngoài một cách oai phong lẫm liệt như vậy, ngay cả lưng họ cũng không thể thẳng được, ánh mắt vẫn luôn thấp hơn những người chơi trò chơi bên ngoài.

“Hải Luân…”

Có người kinh ngạc, nhưng sự thay đổi khí thế của Hải Luân vừa rồi đã xảy ra ngay trước mắt họ.

Mặc dù không biết Hải Luân đã trải qua điều gì, nhưng….

“Đúng vậy, con đã cấp 11 rồi, nếu so với hai tháng trước thì con cũng đã là người mạnh nhất trong khu ổ chuột của tụi con rồi!”

Có người nắm chặt nắm tay, lớn tiếng tuyên bố: “Con siêu lợi hại đấy! Con muốn đi cứu thế giới!”

Cứu thế giới, cứu chính bản thân mình, để mình không còn sợ hãi, để mình có thể đứng thẳng lưng, để mình không còn tự ti vì nghèo khó nữa!

Ngày càng có nhiều người sử dụng ma pháp vệ sinh để dọn dẹp những thứ lộn xộn trên bàn, bọn nó ngẩng cao đầu, thậm chí còn chạy thật nhanh ra khỏi lớp.

Hành lang càng ngày càng đông, lớp học càng ngày càng ít người, thậm chí cầu thang còn bị tắc nghẽn.

“Chúng ta là Siêu Phàm Giả mà!”

Những người siêu việt vượt qua người thường.

Một cây chổi bay lên trời nối tiếp một cây chổi bay khác, ngày càng có nhiều chổi bay xuất hiện trên không hơn.

Đám học sinh cười rộn ràng bay về phía có điểm đăng ký gần nhất.

“Điên rồi… các người đều điên hết rồi sao?! May mắn….. chúng ta thật sự may mắn lắm mới có được cuộc sống như hiện tại mà!”

Nếu chết thì sẽ không còn gì nữa cả!

La Kiệt nhớ lại quá khứ đau khổ của mình, đói khát, lạnh lẽo, nghèo khổ, sợ hãi….. cậu ta không có gì, ngày này qua ngày khác phải sống trong đau khổ.

Lúc đó cậu ta luôn nghĩ đến thế giới sau khi chết, một người như cậu ta chắc chắn không thể vào thần quốc để phục vụ thần linh được.

Nhưng nếu chết rồi, cậu ta có còn cảm thấy đói không? Cậu ta có chút tò mò, nhưng nhiều hơn là sợ hãi.

Cậu ta sống trong đau khổ, nhưng lại sợ hãi cái chết, một mặt nghĩ rằng cái chết có thể giải thoát cho mình, một mặt khác lại sợ hãi cái chết sẽ khiến cậu ta phải chịu thêm nhiều đau khổ.

Thế giới này cũng ngập tràn quản chế về “thế giới sau khi chết”.

Có thần linh cai quản cái chết và linh hồn, nhưng vì không có kiến thức về những khía cạnh đó, vậy nên trí tưởng tượng của con người về thế giới sau khi chết cũng dựa vào trí tưởng tượng của chính họ.

Họ có thể tưởng tượng ra cái gì? Trái phải đều là phản ánh của thế giới khi còn sống.

Sống trên thế giới này bị đói, chết rồi có lẽ cũng phải chịu đói trong thế giới của cái chết, vậy nên họ càng sợ hãi cái chết hơn.

La Kiệt sợ hãi cái chết, vì cuộc sống hiện tại quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức cậu ta không nỡ buông tay, thế giới hiện tại có Lĩnh chủ Phỉ Lạc Ti, nhưng thế giới của cái chết lại chỉ có sự xa lạ.

“Keng, keng…..”

Tiếng va chạm của ống nghiệm đã kéo La Kiệt ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, cậu ta ngẩng đầu nhìn lên, cô giáo đang thu dọn dụng cụ.

Thú triều tàn phá rất nhiều tòa thành, khắp nơi chỗ nào cũng đều là người bị thương, cũng không biết dược tề ma pháp có đủ hay không, để chắc chắn, phải mang tất cả những thứ này đi, nếu không đủ thì sẽ điều chế trực tiếp ngay tại chỗ.

“Lão sư…..”

Cô giáo nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu nó.

Ban đầu La Kiệt không thấy khó chịu, nhưng ngay lập tức cậu ta không kìm nén được nữa.

“Lão sư… có phải con là một kẻ vô dụng không?”

“Sợ hãi và lo lắng là chuyện rất bình thường, chỉ cần là con người thì ai cũng sẽ có.” Cô chuẩn bị đi nhận nhiệm vụ, nhưng cô không cảm thấy việc sợ hãi nhiệm vụ này là một điều gì đó không nên.

“Con có nhìn thấy mô tả nhiệm vụ không? Nhiệm vụ là ‘Ánh Sáng – Bóng Tối’, thế giới để đau khổ và sợ hãi lan rộng là bóng tối, còn bản thân con người, chính là ánh sáng. Con chỉ cảm thấy sợ hãi như một con người, con không phải là bóng tối.”

“Trong sách giáo khoa cũng có nói mà, không ai sinh ra đã mạnh mẽ cả. Con sợ hãi cũng là chuyện bình thường!”

La Kiệt ngước mắt, đôi mắt đỏ hoe ngập tràn nước mắt, nó hỏi: “Ngay cả khi con chỉ là một kẻ vô dụng cấp 3 sao?”

Giáo viên trẻ chỉ hơn cậu ta mấy tuổi, dịu dàng nói: “Làm sao con lại là kẻ vô dụng? Con đã nắm vững 30 công thức bào chế dược tề ma pháp, mỗi lần làm bài kiểm tra nhỏ môn Ma dược học con đều đạt điểm tối đa. Con đã rất giỏi rồi!”

“Nhưng – “La Kiệt lắp bắp nói, “Nhưng con không có thiên phú nào cả…”

Chương trình học năm nhất rất đơn giản, lý do tại sao cậu ta có thể đạt điểm cao như bây giờ là vì nội dung giảng dạy rất dễ, không phải vì cậu ta có thiên phú, đợi đến lớp hai, lớp ba, học các bài học cấp 30, cấp 50, cấp 70 thậm chí là cấp 99, có lẽ cậu ta…..

“Nhưng con không thể mãi mãi là cấp 3!” Giáo viên dịu dàng nhưng nghiêm khắc nói, “Con có nghĩ rằng cấp 3 là đủ rồi không?”

La Kiệt vội vàng lắc đầu, không đủ, đương nhiên là không đủ! Chính vì cậu ta không hài lòng với cấp 3 nên mới đau khổ như vậy.

Thấy ánh mắt đầy tham vọng của cậu ta, giáo viên mới vui vẻ nói: “Cứ tiếp tục nỗ lực đi, con đã quên rồi sao? Hai tháng trước con chỉ là cấp 0, nhưng hai tháng sau con đã là cấp 3 rồi, phải không?”

“Lĩnh chủ Phỉ Lạc Ti từng nói, cấp bậc không thể hiện tất cả, con hãy nhìn vào điểm số của mình đi! La Kiệt, con giỏi hơn mình tưởng đấy!”

Hầu hết học sinh trong trường đều không tự tin, không phải một hai người, mà là phần lớn học sinh đều như vậy!

Bọn nó không có tuổi thơ sung túc, thậm chí tâm hồn cũng nghèo nàn, vì vậy nên bọn nó mới tự ti và nhút nhát, mặc dù bọn nó đã cố gắng che giấu bản thân mình một cách cẩn thận, học theo Phỉ Lạc Ti thể hiện vẻ “bình tĩnh điềm đạm”, nhưng đó chỉ là một sự bắt chước hời hợt theo thần tượng của mình mà thôi.

 Khắc Lạp Lạp chuyển từ vai trò nữ hầu thành giáo viên cũng vậy, vì thế nên cô hiểu rất rõ cảm giác của La Kiệt.

Chỉ là, cô khác với La Kiệt, thiên phú của cô tốt hơn một chút, cấp bậc cũng cao hơn một chút.

“Hôm nay ở trường chắc không có lão sư nào giảng bài nữa, ra căng tin mua chút gì đó ăn, thư giãn đi, đừng nghĩ nhiều.”

Lão sư Khắc Lạp Lạp thấy tâm trạng của La Kiệt đã bình tĩnh hơn một chút thì đứng dậy rời đi.

La Kiệt ở lại lớp học trống không một hồi lâu, trường học đã từ ồn ào trở lại yên tĩnh, những người cần quyết định có lẽ đều đã quyết tâm và chuẩn bị.

La Kiệt đứng dậy, bình tĩnh dọn dẹp nồi và dụng cụ, sau đó bắt đầu xử lý nguyên liệu.

Những lọ dược tề ma pháp cứ thế lần lượt xuất hiện trong lớp học.

Thuốc hồi phục, thuốc sinh mệnh, dược tề ma pháp, thuốc cầm máu, thuốc khóa máu……

Từ cấp 1 đến cấp 20, cậu ta thao tác rất thành thạo, sắp xếp thời gian hợp lý để hoàn thành hiệu quả hơn.

Bào chế ma dược cần phải có ma lực, nhưng yêu cầu phải tinh tế và tinh khiết, cấp bậc của La Kiệt rất thấp, thanh năng lượng màu xanh rất ngắn, nhưng cậu ta có thể bù đắp bằng thiết bị.

Bào chế dược tề ma pháp là một chức nghiệp phụ có lợi nhuận cao, cũng là môn học duy nhất mà La Kiệt có thể thoát khỏi giới hạn cấp bậc của mình, vì vậy cậu ta đã dành rất nhiều tâm huyết cho môn học này.

Cây đũa khuấy ma pháp trong tay là cậu ta tự mua, mua bằng tất cả tiền kiếm được trước đây cộng với vay nợ – ba nghìn đồng vàng.

【 Đũa khuấy ma pháp bằng ma thạch】: 35215/99999, có thể bổ sung năng lượng, giá trị ma lực thấp hơn 100 có thể gây ra tổn thương vĩnh viễn, vui lòng kiểm tra hàm lượng ma lực của người sử dụng.

Bỏ qua tất cả các chức năng nhỏ mà đũa khuấy ma pháp có, chẳng hạn như tinh chế ma lực, hiệu chỉnh ma lực, nhắc nhở thời gian, nhưng cậu ta lại đi theo một hướng khác biệt, thêm năng lượng ma lực vào đến mức tối đa.

Ma lực của cậu ta không nhiều, nhưng ở các khía cạnh khác thì có thể luyện tập để bù đắp,【Đũa khuấy ma pháp bằng ma thạch】 đã bù đắp cho điểm yếu duy nhất mà cậu ta không thể tự mình lấp đầy, cậu ta không chỉ điều chế được dược tề ma pháp cấp 5, mà cấp 20 cũng được!

Không có kỹ thuật nào khác, chỉ là luyện tập, luyện tập và luyện tập rất nhiều!

La Kiệt không chơi trò chơi, cậu ta có vòng tay ma pháp, nhưng chỉ nuôi một con Phong Hành Khuyển làm bạn, để có cảm giác đồng hành, thời gian còn lại cậu ta đều dành cho việc học.

Minh tưởng, kiếm thuật, phụ ma… tất nhiên, nhiều nhất vẫn là ma dược học.

Dù sao thì đây cũng là môn học duy nhất mà cậu ta có thể đạt được điểm tối đa.

La Kiệt tiếp tục làm việc, mãi cho đến khi tất cả các nguyên liệu đã được sử dụng hết mới dừng lại.

Cậu ta là người không thích hợp để rời khỏi khu vực nội thành Lan Tư Duy Lợi, cấp bậc của cậu ta không cao, thân hình gầy gò, tuổi cũng chỉ mới lên mười, ngay cả cấp bậc của khế ước thú cũng rất thấp.

Trong thành phố không được phép đánh nhau, vì vậy cậu ta rất an toàn, nhưng ra ngoài thì không chắc.

Đặc biệt là rời khỏi phạm vi Lan Tư Duy Lợi, khả năng bị ma thú nuốt chửng rất cao.

“Xin chào, mọi người có nhận những lọ dược tề ma pháp này không? Ta không đến để giao nhiệm vụ. Những lọ dược tề này là do ta luyện tập thừa ra, ta tặng cho mọi người.”

Nhân viên đăng ký vô thức mở hộp, thứ xuất hiện trước mắt hắn ta là hàng nghìn lọ dược tề ma pháp chất đầy bên trong.

Lọ nào lọ nấy đều tỏa ra thứ ánh sáng của chất lượng hoàn hảo.

“Sao có thể không cần được chứ!” Toàn bộ những lọ dược tề ma pháp này, ước tính cũng có hơn một nghìn đồng vàng, dù chỉ tính giá vốn cũng là một khoản tiền không nhỏ! Nào có như La Kiệt nói, là những “dư thừa” khi luyện tập được.

La Kiệt không dám rời khỏi thành phố này, nhưng cậu ta cũng không muốn ngồi yên không làm gì cả.

Cậu ta không nói gì, đặt một gói hàng đồ sộ lên bàn đăng ký ở điểm đăng ký rồi chạy ra ngoài.

Mới đầu nhân viên đăng ký hơi sững sờ, sau đó vội vàng đứng dậy hô lớn: “Chạy cái gì! Quay lại! Mau quay lại đây!”

Lúc này ở điểm đăng ký vẫn còn khá nhiều người, vì vậy nhân viên đăng ký chỉ vào La Kiệt, hét lớn với những người khác trong hội trường: “Giúp tôi ngăn cậu ta lại!”

  Không ai ra tay, ngược lại, có một số người như được khai sáng, vội vàng chạy về nhà thật nhanh.

Yêu cầu của nhiệm vụ mặc dù là từ 7 tuổi trở lên, hoặc từ cấp 10 trở lên, nhưng khi đăng ký thì nhân viên đăng ký vẫn phải sàng lọc.

Ví dụ như La Kiệt, nhìn cậu bé như vậy là biết không thể vượt qua được vòng sàng lọc rồi.

Phỉ Lạc Ti mở quyền hạn kỹ năng hiện thực hóa của trò chơi 《 Thiếu Niên Ma Pháp——》, ở bất kỳ vị trí nào của nhiệm vụ cũng đều có thể triệu hồi khế ước thú.

Nhưng không phải có khế ước thú là an toàn tuyệt đối.

Cấp 10 có kinh nghiệm chiến đấu và thoát hiểm, có khả năng tự vệ nhất định, đó là yêu cầu tối thiểu.

Dù sao thì, so sánh giữa con dân của mình với người tị nạn, Phỉ Lạc Ti tuyệt đối không bao giờ hi sinh người dân của mình để cứu người.

Chỉ có trẻ con mới phải lựa chọn, y thì muốn cả hai!

Yêu cầu sàng lọc của Phỉ Lạc Ti nghiêm ngặt hơn rất nhiều so với thông báo nhiệm vụ, vì vậy trong hội trường có rất nhiều người không muốn rời đi.

“Nhìn này, cơ thể ta khỏe mạnh như thế mà! Toàn là sức lực, ta còn là nhân viên ưu tú của đội xây dựng nữa đó, những việc như bê gạch đào đất gì đó ta giỏi lắm! Chắc chắn là nhân tài cứu hộ ưu tú đó!”

Rõ ràng người đàn ông trung niên này cấp bậc quá thấp, không có khả năng tự vệ khi chiến đấu, vậy nên đã bị loại, nhưng ông ta không từ bỏ, xếp hàng theo từng đội, hỏi từng cửa sổ một.

Nhưng rõ ràng, quy định của các điểm đăng ký, các cửa sổ đều giống nhau.

Người đàn ông đó còn muốn tiếp tục giới thiệu bản thân nữa, nhưng hành động của La Kiệt đã khiến ông ta dừng lại, sau đó mắt ông ta sáng lên, không dây dưa nữa, chạy về nhà hết sức dứt khoát.

Nhưng rất nhanh, bóng dáng ông ta lại xuất hiện ở điểm đăng ký, nhưng lần này ông ta không đến một mình, còn mang theo vài bao tải khoai tây.

Ông ta ném đồ đạc vào điểm đăng ký, nói không cần phần thưởng rồi chạy đi mất.

Trước khi đến Lan Tư Duy Lợi, ông ta rất sợ đói, làm việc trên công trường kiếm được chút tiền, định mua một số đồ dùng sinh hoạt, sau đó tình cờ nhìn thấy khoai tây khuyến mãi, một cân khoai tây chỉ có 1 đồng!

Vậy nên đã lập tức dùng hết số tiền có trên người mình để mua khoai tây.

Tiền lương tích góp được nửa tháng, tất cả đều trở thành nửa căn phòng khoai tây, là nửa căn phòng đấy!

Làm ở công trường có bao cơm, khoai tây chỉ có thể được xem là bữa ăn phụ, ông ta ăn cả ngày lẫn đêm, nhưng tới nửa căn phòng khoai tây, ông có làm sao cũng không ăn hết được!

Hơn nữa, ông ta chỉ ăn khoai tây luộc, lúc đầu ăn thì cảm thấy đây là món ăn ngon nhất trần đời, nhưng sau khi ăn thử món khoai tây nướng tiêu đen, khoai tây răng sói, khoai tây chiên, khoai tây nướng ở quán hàng rong bên ngoài, ông ta không còn hứng thú với khoai tây luộc nữa.

Khoai tây dễ bảo quản, thời gian lưu trữ cũng không ngắn, nhưng ký túc xá không phải chỉ có một mình ông ta ở, chất đống nhiều khoai tây như vậy cũng không phải là chuyện tốt.

Vì những củ khoai tây này mà ông ta còn phải chuyển nhà một lần.

Tiền thuê nhà ở những căn nhà giá rẻ tuy thấp, nhưng ký túc xá lại miễn phí, vậy nên tính ra thì ông ta vẫn lỗ.

Lần đầu tiên trong đời, ông ta cảm nhận được sự phiền phức khi có quá nhiều thứ.

Chỉ dựa vào một mình ông ta ăn thì không thể ăn hết nhanh chóng được, nhưng vứt đi thì ông ta lại không nỡ, đối với những người đã từng trải qua đói khát, việc lãng phí thức ăn còn khó chịu hơn cả việc giết chết họ!

Nhưng mà, bây giờ đã có một con đường giải quyết rất tốt!

Khoai tây là thứ ngon nhất trần đời! Ông muốn những người đó cũng có thể ăn được khoai tây thơm ngon!

Người đàn ông khiêng từng bao khoai tây đến bàn đăng ký, sau đó lại vội vàng cầm tiền chạy đến siêu thị.

Hàng khuyến mãi hôm nay không có khoai tây, nhưng giá khoai tây cũng không đắt, 2 đồng một cân.

Người đàn ông đếm số tiền trên người, đủ mua 3524 cân khoai tây rồi!

“Thật sự phải mua nhiều như vậy sao? Khoai tây nảy mầm không thể ăn được, không thì ông mua ít lại đi, mỗi ngày đến mua khoai tây tươi mới, ăn sẽ ngon hơn.” Nhân viên siêu thị khuyên nhủ.

Người đàn ông gãi đầu, cười hiền hậu: “Ăn hết, ăn hết. Bên kia đông người lắm, ta muốn bọn họ cũng được nếm thử hương vị của khoai tây.”

Lúc này, người đàn ông xếp hàng phía sau ông ta cũng không kìm được nói: “Lĩnh chủ đại nhân đã mang rất nhiều vật tư qua đó rồi, không cần lo lắng, tất cả mọi người đều có thể ăn no. Ông vẫn…..” Lời nói của hắn ta chưa dứt, nhưng những người có mặt đều có thể đoán được nửa câu sau.

Người đàn ông này cũng không giàu có gì, trên người còn mặc quần áo vá, có thể nhìn thấy người mặc quần áo có vá ở thành Lan Tư Duy Lợi thật hiếm, có lẽ là nhặt được từ thùng rác.

Giày trên chân là đồng phục do đội xây dựng phát, nhưng cũng rất cũ kỹ, có lẽ là bạn đồng nghiệp nào đó tặng cho ông ta.

Bộ quần áo lao động đối với ông ta đã là một bộ quần áo rất quý giá, không nỡ mặc để khiêng khoai tây, vậy nên ông ta đã thay một bộ quần áo cũ hơn.

7048 đồng, có chẵn có lẻ, được gói lại thành bó trong bao bố, tổng cộng có 71 bó, chắc cũng tích lũy thật lâu mới được từng ấy.

Người đàn ông cười lộ ra cả hàm răng to, nụ cười trông rất khờ khạo, nhưng lại có thể cảm nhận được đó là nụ cười của sự hài lòng và hạnh phúc: “Bây giờ ta làm việc ở công trường, một ngày kiếm được vài chục đồng. Buổi tối nhặt rác cũng kiếm được nhiều tiền. Công trường còn bao cả ba bữa ăn và chỗ ở, hàng ngày không còn lo đói, không lo lạnh.”

“Nhưng những người đó thì khác.” Nói đến đây, ánh mắt ông ta buồn bã, nhưng khi nhìn những củ khoai tây đầy ắp, ông ta lại nhanh chóng nở nụ cười hạnh phúc và mong đợi.

“Khoai tây rất ngon!”

Trong nhận thức trước đây của ông ta, cháo cỏ trộn vỏ khoai tây từng là món ăn ngon nhất trần đời, sau khi đến Lan Tư Duy Lợi, Siri cũng cho ông ta ăn khoai tây.

Chỉ là cháo khoai tây đó không dùng vỏ khoai tây để nấu, cũng không có cỏ, ngược lại còn thêm sữa, thịt băm, cà rốt cắt hạt lựu – những thứ này, sau này ông ta mới biết là gì.

Lúc đó, ông ta không biết rằng cháo khoai tây không chỉ có thể làm bằng khoai tây đã lột vỏ, mà còn có thể thêm sữa, thịt băm và cà rốt cắt hạt lựu!

Ông ta chỉ biết – bát cháo khoai tây nóng hổi đó đặc đến mức ông ta phải dùng thìa múc mới có thể ăn, dù có đổ xuống thì cháo khoai tây đặc cũng sẽ dính chặt vào thành bát, không nhúc nhích.

Cháo khoai tây tuy chỉ thêm một chút thịt băm, dầu mỡ không nhiều, nhưng lại thơm nức mũi! Sữa làm cho cháo khoai tây thêm hương vị, béo ngậy, cà rốt làm tăng thêm vị ngọt, hòa quyện với vị ngọt của tinh bột khoai tây, lập tức trở thành món ăn chỉ có thần linh mới có thể ban cho trong tâm trí ông ta!

  —— Phỉ Lạc Ti đại nhân vĩ đại, ngài ấy chính là thần!!!

“Ngài có thể cho ta một cái túi lớn hơn không? Ta không có xe. “Người đàn ông gãi đầu, có chút ngại ngùng nói.

Nhân viên siêu thị do dự một chút, rồi đi tìm quản lý để hỏi ý kiến.

“Quản lý của chúng ta nói, ông mua nhiều, sẽ giảm cho ông 40%.” Nghĩa là 5 cân 4 đồng. Cũng có nghĩa là lỗ vốn.

Giá vốn thu mua khoai tây là 1,5 đồng, giá hoạt động khuyến mãi tính cả nhân công đều lỗ vốn.

Nhưng quản lý cũng là người có tâm, tự bỏ tiền túi ra để giảm giá 1 đồng một cân, nhân viên cũng âm thầm chuẩn bị bỏ thêm chút tiền để bù đắp.

Nếu không phải lo người đàn ông nghi ngờ, hắn ta còn muốn tự mình bỏ tiền ra nữa.

Chỉ có 70 đồng bạc thôi, người đàn ông kiếm sống bằng sức lực còn có thể tiết kiệm được, chẳng lẽ hắn ta lại không thể!

Ban đầu người đàn ông ngạc nhiên trợn tròn mắt, sau đó vui mừng vô cùng, nhưng sau đó lại cẩn thận hỏi: “Vậy ta có thể mua thêm không?” Ông ta không nghi ngờ gì, dù sao siêu thị cũng thường xuyên làm chương trình ăn thử miễn phí mà!

“Có thể chứ!” Nhân viên trả lời rất dứt khoát, “Muốn mua bao nhiêu cũng được!”

Quản lý gọi một nhân viên khác đến hỏi: “Gạo, lúa mì, ngô, khoai lang trong kho còn bao nhiêu? Lập một bảng danh sách, ta mua một nửa.”

Khách hàng của siêu thị đột nhiên tăng lên rất nhiều, nhưng lần này không phải là mua từng xe một, mà là trực tiếp tìm quản lý, mua số lượng lớn.

Nhưng những người bối rối nhất có lẽ là nhân viên ở điểm đăng ký nhiệm vụ.

“Đừng ném nữa! Đừng ném nữa! Vật tư đủ rồi! Đã đủ rồi! Ném thêm nữa là không có chỗ chứa đâu!” Nhân viên đăng ký hét lên khàn cả giọng, “Siri —— Siri —— ra giúp tao với!”

Ngọn lửa linh hồn trong đôi mắt của Siri cũng mờ mịt dao động: “Chưa tìm thấy quy định liên quan, chưa tìm thấy trường hợp liên quan, ting —— đã báo lỗi.”

Vật tư được chất đầy ở các điểm đăng ký, khắp nơi chỗ nào cũng đều là vật tư, nhưng vẫn còn rất nhiều người ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chạy tới ném thêm nhiều vật tư vào trong – rồi quay người chạy đi mất.

Sợ rằng chậm một chút sẽ bị Siri bắt lại.

Không phải sợ Siri bắt, mà là sợ những thứ mình vừa gửi đi bị trả lại.

Khi Ước Thư Á nhận được báo lỗi của Siri, nhìn vào bảng báo cáo, trong mắt hắn cũng ngập tràn bối rối.

Thậm chí hắn còn chuẩn bị để Siri tăng cường tuần tra ngăn chặn mọi người lợi dụng tình thế để cướp bóc, nhưng không ngờ tình hình lại ngược lại, hiện tại, khắp nơi chỗ nào cũng đều chất đầy vật tư, đã không còn chỗ chứa nữa rồi.

Phỉ Lạc Ti nhìn thấy báo cáo, thừa nhận đây là sơ suất của mình.

Chủ yếu là bản thân y cũng không ngờ.

Trò chơi kinh doanh cũng có những nhiệm vụ cứu trợ thiên tai, chỉ cần người chơi đầu tư tiền, vật tư, nhân lực là được.

Mặc dù NPC thời đại vũ trụ cũng rất thông minh, nhưng để cân bằng trò chơi, NPC sẽ không tự động quyên góp vật tư.

Từ đầu đến cuối Phỉ Lạc Ti chưa từng cân nhắc đến việc yêu cầu người dân quyên góp để giải quyết vấn đề vật tư cho nhiệm vụ cứu trợ này.

Đây là quyết định của y, là vì người dân của Lan Tư Duy Lợi, đợi khi cứu được, những người tị nạn này sẽ trở thành người của y, vấn đề vật tư đương nhiên là điều mà y – vị Lĩnh chủ này phải cân nhắc.

Hơn nữa, thành Lan Tư Duy Lợi mới phát triển được bao lâu? Phần lớn người dân vẫn đang ở giai đoạn vừa mới no bụng, có một chút tiền tiết kiệm, có thể sống tốt cuộc sống của riêng họ đã là điều không dễ dàng.

 Sự lương thiện chỉ xuất hiện khi cuộc sống đã đủ đầy.

“Họ đang…..” Phỉ Lạc Ti mím môi, tìm không ra từ ngữ và câu chữ phù hợp để miêu tả hành động của người dân và tâm trạng của mình.

Trái tim y nhẹ bẫng, có chút nao nao, nhưng không khó chịu.

Không phải là không khó chịu, mà là có chút chua xót.

Không, cũng không phải là hoàn toàn thoải mái, cũng có một chút chua xót.

“Ta nghĩ, mọi người không muốn ngươi quá vất vả.” Lúc đầu Ước Thư Á cũng rất ngạc nhiên.

Ngay cả khi không tính đến một vạn năm ngủ đông thì hắn cũng đã vài nghìn tuổi.

Nhưng dù sinh ra trong thời đại Hoàng Kim đầy rẫy Thần Linh và Á Thần, hắn cũng chưa từng thấy chuyện như thế này.

Giáo hội sẽ phát lương thực vào mùa đông khắc nghiệt nhất, nhưng đó là để thu hút tín đồ, thu thập niềm tin.

Giáo hội giàu có, lấy ra những thứ này cũng không tính là gì, nhưng niềm tin mà họ nhận lại được là thứ mà không có tiền tiền nào có thể mua được!

Nhưng nỗi thống khổ của người dân cũng là do họ gây ra.

Khi được ăn no mặc ấm rồi, dục vọng của con người sẽ được phóng đại, niềm tin và lòng trung thành với thần linh cũng sẽ có thêm một dấu chấm hỏi.

Nhưng những người đang vật lộn giữa ranh giới sống chết thì khác, một miếng bánh mì, một bát nước nóng cũng có thể khiến họ sinh ra lòng biết ơn vô hạn.

Cái nào hiệu quả hơn, thật sự là rất rõ ràng!

“Phỉ Lạc Ti, họ thật sự rất may mắn khi gặp được ngươi.” Ánh mắt màu xanh lục của Ước Thư Á dịu dàng như nước, “Cảm ơn ngươi, vì đã cho ta thấy một thế giới thật tươi đẹp.”

Phỉ Lạc Ti không được tự nhiên mím mím môi: “Đừng có nịnh bợ cấp trên.” Y không chịu nổi cái này đâu.

Ước Thư Á khẽ bật cười, không phản bác, mà thành thật hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao để kết thúc trò khôi hài này đây?”

Phỉ Lạc Ti lắc đầu: “Không phải trò khôi hài.”

Y ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Ước Thư Á: “Cách làm của họ tuy không phù hợp, nhưng chúng ta không lường trước được tình huống này và đưa ra kế hoạch trước, đó là lỗi của chúng ta.”

“Nhưng bây giờ vẫn chưa muộn.”

Y không định tạo ra “Quỹ từ thiện” gì đó, không có ý định tạo ra nơi gom tiền và trốn thuế nhiều hơn cứu trợ, trong trường hợp này thì…..

【Hội Tương Trợ】 mới là phù hợp nhất.

*****

“Đúng rồi, không lấy tiền, miễn phí gia công!”

Tân Ba dẫn theo một đám các bạn nhỏ, chất những cành cây khô nhặt được thành từng đống, sau khi hồi phục sức khỏe, sức lực của cậu ta rất lớn, lợi thế Hỗn Huyết giúp cậu ta có thể dễ dàng khiêng những thứ nặng hơn gấp năm lần cân nặng của mình.

Những người khác không có sức lực lớn như Tân Ba, nhưng cũng có thể làm rất nhiều việc, ví dụ như sắp xếp những cành củi tìm được thành từng bó dễ di chuyển, ví dụ như nhóm lửa đun nước, ví dụ như giúp đỡ chăm sóc người bệnh…..

Bọn nó không có khả năng tự bảo vệ bản thân, không thể rời khỏi Lan Tư Duy Lợi để đi đến những tòa thành bị thú triều tấn công, để làm nhiệm vụ.

Nhưng bọn nó vẫn đang làm một số việc trong khả năng của mình.

Phòng học vẫn như trước, được dọn dẹp để bố trí cho người tị nạn ở tạm.

Vài ngày trước, bọn nó còn được “che chở” ở đây, nhưng bây giờ lại trở thành phòng học của An Địch và những người bạn của mình.

Sau một hồi do dự, bọn nó bàn bạc với nhau chia thành từng nhóm nhỏ, đi nhặt nhạnh, nhóm lửa, chuyển những thứ có thể dùng, ví dụ như lò sưởi có thể đốt lửa, bát đĩa có thể uống nước, ăn cơm…

Dần dần, những học sinh ở lại trường đều tham gia vào.

Hầu hết bọn nó không có nhiều tiền, nhưng nhiều người đã mang đến cho bọn nó những vật dụng cần thiết, bọn nó có thể mang đến một bữa ăn nóng, một bát nước nóng giúp đỡ những người tị nạn, điều đó vẫn ổn.

“Có ai cần chăn không? Ta có chăn thừa đây!”

Phòng học tuy không bị gió lùa hay mưa dột, nhưng không có giường nệm thoải mái, cũng không có chăn ấm.

Nằm trực tiếp trên sàn nhà dễ bị cảm lạnh, tạm thời chỉ có thể dùng bàn làm giường, nhưng sự thoải mái của bàn thì không thể nào bằng giường được, dù chỉ là giường bằng gỗ.

“Ước Hàn, làm như vậy có đúng không?”

Một đám trẻ vây quanh Ước Hàn, đây là chú giữ ấm mà những “đàn anh đàn chị” lớp lớn hơn đã dạy cho bọn nó, cấp 1 là có thể học được, nhưng những đứa trẻ này vừa mới nhập học, đều là những đứa vừa mới bắt đầu thiền định, học rất vất vả.

Ước Hàn là một trong những học sinh mới có tiến độ nhanh hơn, vì vậy đám trẻ đã vây quanh nó để xin giúp đỡ.

Những “đàn anh đàn chị” biết một chút ma pháp thì tranh thủ thời gian để chăm sóc người tị nạn.

Nói là “đàn anh đàn chị”, nhưng hầu hết đều là những đứa trẻ bốn năm sáu tuổi.

Tình hình ở những tòa thành bị tàn phá rất tệ, gần như bốn phần năm nhân viên y tế đều đã được điều động đi.

Sau khi những người tị nạn này được điều trị đơn giản xong, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không thể nói là khỏe mạnh.

Bọn họ cần được chăm sóc tốt hơn.

Nước nóng, thức ăn, chăn là những thứ cơ bản nhất.

Lan Tư Duy Lợi có rất nhiều vật tư, nhưng 70 vạn nô lệ mới được bố trí xong, nhà máy cũng không thể nào gấp rút sản xuất ra nhiều thứ như vậy để đảm bảo mỗi người một bộ được.

Dù sao thì những thứ này vừa mới được sản xuất ra đã được đóng gói vận chuyển đến những tòa thành bị tàn phá.

Tất nhiên là những nơi đó cần những thứ này hơn.

Lớp học trong trường được dọn dẹp cũng không tệ, nhưng tất nhiên là kém hơn nhiều so với mức sống bình thường của người dân ở đây, vì vậy nên các học sinh đã cố gắng hết sức để giúp đỡ họ.

Hết chương 82.

Ta Có Một Tòa Thành Mỹ Thực – Chương 82

Ngày đăng: 6 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên