Chương 83:
Hiện tại, trường học được một đám trẻ con điều hành, chúng không cao, tuổi cũng còn nhỏ, nhưng đầy quyết tâm.
Bởi vì chiều cao chưa đủ, chúng ngồi trên chổi bay, bận rộn chỉ huy và hỗ trợ mọi nơi.
Tuổi của chúng có thể là nhỏ nhất trong nhóm, nhưng hiệu quả công việc lại là cao nhất.
“Bùa giữ ấm!”
“Thuật hỏa cầu!”
“Cầu nước – Thuật nước sôi!”
“Phiêu phù thuật!”
“Bùa thu nhỏ!”
Một loạt ma pháp rực rỡ lóe sáng trong không gian, tạo ra những ánh sáng đầy màu sắc, tiếp theo là vô số công việc nhỏ được hoàn thành nhanh chóng dưới sự hỗ trợ của ma pháp.
Quá tuyệt!
Mặc dù chỉ là những ứng dụng trong sinh hoạt hàng ngày, nhưng xét ở một góc độ nào đó, chúng lại hấp dẫn hơn những lời nguyền cấm chú mạnh mẽ.
Cấm chú hủy diệt một tòa thành là điều quá xa vời đối với chúng, nhưng một cái búng tay là có thể tạo ra ngọn lửa chúng cần, lấy được nước nóng và ấm áp mà chúng muốn, thật sự, thật sự quá xá tuyệt!
Những người tị nạn được sắp xếp đến trường chủ yếu là trẻ em, ánh mắt chúng nhìn lên bầu trời ngập tràn ngưỡng mộ và khao khát.
Học sinh biết mình đang được những ánh mắt hâm mộ đó nhìn chằm chằm, vì vậy chúng càng thẳng lưng hơn, mỗi lần niệm chú đều cố gắng thực hiện hoàn hảo nhất.
Đây chính là cơ hội tốt nhất để kiểm tra những nỗ lực của bản thân mình!
Ba Đặc nhìn những đứa trẻ bay trên không trung, ánh mắt ngập tràn rung động và khao khát.
Nó sinh ra và lớn lên trong khu ổ chuột, là một nô lệ hỗn huyết, dù không rõ mình lai từ những chủng tộc nào, nhưng cả về ngoại hình lẫn thiên phú, nó không khác gì người bình thường, thậm chí do ấn tượng cố hữu của mọi người về “Sức sống mãnh liệt của người hỗn huyết” mà thức ăn của nó chỉ bằng một nửa so với những nô lệ người bình thường. Hơn nữa, vì là người hỗn huyết nên nó phải làm việc nhiều hơn.
Vì vậy, nó trông nhỏ con và gầy gò hơn nô lệ người bình thường cùng tuổi.
Tầm mắt hạn hẹp cả đời, nó không hiểu sức mạnh của Siêu Phàm Giả là gì – trước đây không hiểu, nhưng bây giờ thì đã hiểu rồi!
Những đứa trẻ cưỡi chổi bay lượn trên không trung, đó là cảnh tượng rất phổ biến ở Lan Tư Duy Lợi.
Cửa hàng dụng cụ ma pháp không chỉ có chổi bay chính thức dành cho Siêu Phàm Giả, mà còn có nhiều loại chổi bay đồ chơi khác.
Loại chổi bay này đắt hơn chổi bay thực sự một chút, bởi vì đối tượng mua hàng là trẻ em, vậy nên cần phải bảo vệ và cung cấp năng lượng ma pháp kỹ càng hơn, do đó giá bán cũng cao hơn.
Nhưng dù cao đến đâu thì chỉ cần 50 đồng bạc là có thể mua một chiếc chổi bay đồ chơi cơ bản.
50 đồng bạc, giá rất cao, nhưng không phải là không thể mua được.
Bọn nhỏ cố gắng nhặt rác đổi tiền, một tháng hoặc hai tháng, chúng có thể mua được một chiếc chổi bay bằng sức của chính bản thân mình!
Ma lực nạp năng lượng cũng rất rẻ, tìm một cửa hàng bất kỳ nào đó trên phố, chỉ tốn 2 đồng là có thể sạc đầy và sử dụng trong nhiều ngày! Nếu gặp Siêu Phàm Giả tốt bụng, họ sẽ giúp sạc đầy, không cần phải tốn 2 đồng!
Do đó, ở Lan Tư Duy Lợi có thể nhìn thấy chổi bay ở khắp mọi nơi.
Mặc dù có xe xương, xe buýt và tàu điện ngầm, nhưng mỗi người có một chiếc chổi bay cũng không phải là điều gì lạ.
Đó là chổi bay đấy! Là chổi bay đấy!
Nhưng Ba Đặc không biết chổi bay là một vật dụng sinh hoạt phổ biến như thế nào, chỉ cảm thấy có lẽ mình đã bước vào một thế giới thần linh siêu việt.
“Mang những thứ này đến chỗ kia.”
“Không được xuống giường!”
“Nếu các cậu muốn tìm người nhà thì có thể đến đây đăng ký. Trước đây sống ở thành phố nào, địa chỉ cụ thể ở đâu, tên là gì, gia đình còn bao nhiêu người, tên của những người thân là gì, tất cả những điều đó đều là thông tin quan trọng.”
“Hãy khóc đi, khóc rồi sẽ thấy nhẹ nhõm hơn, cứ thoải mái khóc đi, không ai cười nhạo các cậu đâu.”
Trong trường học có những đứa trẻ từ 4 đến 6 tuổi duy trì trật tự, nhưng khi ra ngoài, học sinh lại là những người được chỉ huy.
Phỉ Lạc Ti đã chia người đến hơn 100 khu vực, trong đó có 30 bộ lạc Thú Nhân và 70 tòa thành của con người, cùng với một số nơi tập trung của các chủng tộc có trí tuệ khác nằm rải rác khắp nơi.
Quy mô của bộ lạc Thú Nhân thường là từ 1 đến 3 vạn thú nhân, cộng thêm khoảng từ 5 đến10 vạn nô lệ.
Nhân số của họ ít hơn, nhưng thú nhân và người hỗn huyết nhiều hơn, sức sống và kỹ năng sinh tồn đều mạnh hơn, sẽ không bị tiêu diệt toàn bộ.
Sức sống và khả năng chống cự của con người yếu hơn, nhưng dân số lại đông, đối mặt trực tiếp với đối thủ thì không có năng lực, nhưng ít nhất có thể trốn, bọn họ có thể dùng phân và nước tiểu của ma thú bôi lên người, sau đó chôn mình dưới đất.
Vì vậy, mặc dù đã là ngày thứ mười của thú triều, nhưng Phỉ Lạc Ti vẫn chưa từ bỏ việc cứu trợ.
Ngược lại, ở một số nơi tập trung các chủng tộc có trí tuệ lại có xác suất bị tiêu diệt toàn bộ cao hơn.
Ví dụ như tộc Địa Tinh, cấp bậc của bọn họ thường cao hơn con người và thú nhân, nhưng không có sức tấn công quá lớn, ngược lại, do cấp bậc cao hơn nên bọn họ đã trở thành món ngon thu hút ma thú.
Nhân số của bọn họ ít, rất dễ bị tiêu diệt toàn bộ.
Nhưng mà, Phỉ Lạc Ti cũng không võ đoán vội vàng từ bỏ bọn họ, mà đã cử một vài đội quân du kích đến để tìm kiếm và cứu hộ.
Trọng tâm và lực lượng chính vẫn phải tập trung vào bộ lạc Thú Nhân và những tòa thành của Nhân Loại.
Phỉ Lạc Ti đã mở quyền truy cập vào mạng ma pháp cho khế ước thú, mở rộng mạng lưới cục bộ, nhưng chỉ có khế ước thú thôi thì không đủ.
Phỉ Lạc Ti sử dụng kỹ năng Truyền Kỳ làm phần thưởng, ban đầu dự định mỗi đội sẽ có 2 Truyền Kỳ và 30 người có chức nghiệp cấp cao để làm người bảo vệ.
Tất nhiên, đó là đội hình tối thiểu.
Nhưng trong thực tế, quá trình thành lập đội hầu hết các đội hình đều ở mức 10 Truyền Kỳ và 50 người có chức nghiệp cấp cao.
Quả thật Phỉ Lạc Ti có chút ngạc nhiên.
Những người này vốn rất kiêu ngạo, y cũng không hy vọng những cuốn sách kỹ năng này có thể thuyết phục được tất cả mọi người, nhưng họ đã đến.
Có lẽ, thế giới này tốt hơn những gì y đã tưởng tượng.
Ái Lệ Ti và đội của mình theo sát đội trưởng lên xe buýt Cốt Long, họ sẽ đến tòa thành cách Lan Tư Duy Lợi 1000 km theo đường chim bay, Phong huyền phù chưa được xây dựng đến nơi đó, có thể chở được nhiều người như vậy đến đó bằng phương thức nhanh nhất thì chỉ có thể là xe buýt Cốt Long.
Một đội là 400 người, tổng cộng có 50 vạn đội cứu hộ, nghe thì có vẻ rất lớn, nhưng trong thế giới rộng lớn này, bọn họ nhỏ bé chẳng khác nào như hạt cát.
Bầu không khí trong xe buýt có chút ngột ngạt, mọi người đều đang chuẩn bị cho công việc sắp tới.
Đầu tiên, Ái Lệ Ti rút 100 gói bài, sau đó nhét tất cả nguồn lực phục hồi vào thanh vật phẩm nhanh.
Dường như 5 con khế ước thú cũng cảm nhận được sự căng thẳng của cô bé, tất cả đều ngoan ngoãn nằm gọn bên cạnh chủ nhân của mình.
Ái Lệ Ti vuốt ve đầu từng con một, sau đó mới bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Cô bé không có trang bị không gian, lần này nó thực sự kiếm được kha khá tiền trong lễ hội thu hoạch, nhưng Siêu Phàm Giả kiếm tiền nhanh, tiêu tiền cũng nhanh.
Toàn bộ trang bị từ đầu đến chân, dù là theo đuổi hiệu quả về giá cả hay là giá trị sử dụng trong tương lai gì cũng vậy, cũng phải tốn ít nhất là một triệu.
Ái Lệ Ti có thể kiếm đủ số tiền đó, nhưng mua xong thì không còn gì, vậy nên nó không dám.
Cô bé nghiến răng nghiến lợi mua một cây trượng ma pháp và một đôi giày có tốc độ cao.
Cây trượng ma pháp là cấp 50, mặc dù là loại cơ bản trong đám trang bị cấp cao, nhưng cũng đủ cho nó dùng trong vài năm nữa.
Bây giờ nó mới hơn hai mươi cấp, cấp bậc tăng nhanh trong giai đoạn đầu không có nghĩa là có thể duy trì tốc độ đó trong giai đoạn tiếp theo, nếu có thể đột phá cấp bậc cao trong vòng hai mươi năm, nó đã rất vui mừng rồi!
Còn về vấn đề cây trượng ma pháp và cấp bậc của bản thân không phù hợp, vậy thì không cần lo lắng, cửa hàng bán pháp trượng có dịch vụ phong ấn, một lớp phong ấn một nghìn đồng vàng, Ái Lệ Ti đã bỏ thêm hai nghìn, bây giờ cây trượng ma pháp sử dụng rất thuận tay!
Mặc dù bị phong ấn, nhưng thuộc tính, đặc tính và kỹ năng đi kèm của cây trượng phép đều tốt hơn nhiều so với những cây pháp trượng cùng cấp bậc, điều quan trọng nhất là, không cần phải thay đổi thường xuyên.
Người thi pháp khá mỏng manh, mặc dù học sinh cũng học kiếm thuật và luyện thể, nhưng thanh máu và sức mạnh đều không bằng những người chuyên về luyện thể.
Ái Lệ Ti rất sợ chết, giáo viên cũng nói, gặp nguy hiểm thì đừng có cố mà liều lĩnh, nhiệm vụ hàng đầu là đảm bảo an toàn cho bản thân, chỉ cần chạy thật nhanh là được!
Quần áo của cô bé vẫn là đồng phục, vì chất lượng đồng phục rất tốt, mặc dù không có điểm cộng thêm, nhưng đủ dùng, mềm mại, ấm áp, và có thể đựng đồ!
Áo choàng, pháp bào, quần áo, thậm chí cả áo khoác, tất cả đều có rất nhiều túi mà bình thường nhìn không ra.
Thuốc hồi phục, thuốc chữa thương, thuốc tăng lực…
Ái Lệ Ti nhét đầy từng túi một.
Bùa thu nhỏ đối với những người không có trang bị không gian quả thực là một kỹ năng thần kỳ!
Ai có thể nhìn ra được Ái Lệ Ti đang mang theo tổng cộng một nghìn lọ thuốc trên người?!
Nhưng chỉ có dược tề thôi thì vẫn chưa đủ, vật phẩm phòng thủ dùng một lần cũng phải trang bị đầy đủ mới được!
Môn luyện kim thuật của Ái Lệ Ti đạt điểm khá, vì vậy cô bé có khá nhiều trang bị, mặc dù đều là vật phẩm cấp từ 20 đến cấp 30, nhưng có tác dụng là được!
Cấp bậc không đủ thì lấy số lượng bù vào!
Cô mang theo tất cả những vật phẩm lẽ ra phải giao hàng, lô hàng này đều là nhẫn, may mắn đều là nhẫn!
Nó xâu lại thành chuỗi, làm thành thắt lưng, tua rua, vòng tay… Nếu không phải do nguyên liệu không đủ, thậm chí cô bé còn muốn xâu thành áo chống đạn!
Ngải Luân: “…”
Hắn ta nhìn đồng đội của mình trang bị đầy đủ như thế, rất muốn nói là, không sao, có ta ở đây, đừng lo lắng.
Nhưng nhìn một vòng, thấy những người khác còn khoa trương hơn cả Ái Lệ Ti, lời đến bên miệng lại nuốt trở lại xuống bụng.
Nhân số của đội cứu hộ ở một tòa thành không phải là tuyệt đối, nhưng xét theo tổng thể sức mạnh, phần lớn nằm trong khoảng giữa này.
400 người một đội lớn, chia thành 10 đội nhỏ, tất cả các đội trưởng đều là Truyền Kỳ, bên dưới lại chia thành 5 đội nhỏ, một đội nhỏ khoảng 8 đến 10 người, đảm bảo một đội nhỏ phải có ít nhất tử 1 đến 3 người có chức nghiệp cấp cao.
Cấp 50 là siêu phàm giả cấp cao, cấp 99 cũng là siêu phàm giả cấp cao, nhưng khoảng cách giữa cấp 50 và cấp 99 chênh lệch quá lớn!
Khi thành lập đội, cần phải phối hợp dựa trên chức nghiệp và cấp bậc của từng người.
Sức mạnh của đội Ngải Luân khá tốt, bảy đồng đội, 6 cô gái đều là học sinh năm hai trên cấp 20+, 6 cô gái đều ở cùng một ký túc xá, cùng học thực hành, còn là nhà vô địch giải đấu đồng đội ở hội thao, cấp bậc của khế ước thú cũng không thấp, hoạt động cùng nhóm và giành được rất nhiều điểm, vì vậy đội của họ chỉ được bố trí một mình Ngải Luân làm tiểu đội trưởng.
Người còn lại là Hải Vi.
Đội của họ có quá nhiều trẻ vị thành niên, để đảm bảo an toàn, mọi người đã bố trí thêm một cô gái trưởng thành vào đội.
Đó chính là Hải Vi.
Hải Vi là người vô gia cư sớm nhất ở Lan Tư Duy Lợi, cô còn theo Phỉ Lạc Ti cùng đánh bọn sơn tặc, được phép thuật hồi sinh tẩy kinh phạt tủy mấy lần.
Sau khi tham gia hành động đánh cướp, cô đã trở thành Siêu Phàm Giả, nhưng lúc đó cô không ý thức gì về điều đó, chỉ cảm thấy cơ thể mình khỏe hơn, sức lực cũng lớn hơn, cô đã làm việc cật lực và trở thành công nhân xuất sắc trong công trường.
Sau khi tham gia lớp xóa mù chữ, cô mới dần dần biết mình đã trở thành Siêu Phàm Giả.
Trên bảng kiểm tra tài năng, giá trị thân cận với nguyên tố Hỏa của cô là cao nhất, nhưng sau khi do dự một hồi, cô vẫn chọn hướng phát triển là Kiếm Sĩ.
Sự mỏng manh của pháp sư khiến cô cảm thấy không an toàn, so với pháp sư có sức tấn công mạnh mẽ nhưng tầm xa, cô thích cầm trọng kiếm nặng nề trực tiếp chém người hơn.
Sự thật đã chứng minh, con đường phát triển kiếm sĩ của cô là đúng đắn, giá trị thân cận với nguyên tố Hỏa rất cao khiến cô đi theo hướng phát triển kiếm sĩ ma pháp rất thuận lợi, mặc dù chỉ là kiếm sĩ trung cấp cấp 35, nhưng cầm trọng kiếm hỏa diễm đối đầu với cấp 45 cũng có thể giành chiến thắng.
Phong cách chiến đấu của cô rất bạo lực, vô cùng hoang dã, không màng sống chết, nhưng bản thân cô lại là một cô gái chu đáo và dịu dàng, đặc biệt là Li Lị Ti cùng đội đã từng cho cô một bát cháo cỏ dại, cô có trách nhiệm gần gũi thân cận với các cô gái nhỏ này.
Ngải Luân nhìn cô buộc đồ lên người, khóe mắt giật giật.
Dược tề tăng lực X300, dược tề tăng cường thể chất X300, man ngưu dược X300, dược tề bạo kích X300, dược tề trọng chùy X300….
So với sự thận trọng (sợ chết) của Ái Lệ Ti, Hải Vi còn cực đoan hơn, cô bổ sung cho bản thân bất kỳ loại thuốc hồi phục nào, chỉ có bùng nổ, bùng nổ, phản công, bùng nổ và bùng nổ điên cuồng!
Thật sự là…. Có vẻ như mọi người muốn liều mạng, không muốn có một chút cơ hội sống sót nào.
Li Lị Ti và bọn họ lại khác nhau, thuốc và tấm khiên bảo vệ của cô bé chỉ chiếm một phần rất nhỏ, cô bé là Thuật Sĩ, mà Thuật Sĩ thì giỏi gì nhất?
Tất nhiên là lời nguyền, khống chế và buff.
Cô bé đang nhai ma thạch, trước tiên tự tạo cho mình tấm khiên 100 lớp, tiếp theo là 100 lớp buff giảm sát thương, sau đó là 100 lớp phản đòn, rồi lại tự tạo cho mình 3000 lời nguyền, cuối cùng là 100 lớp khiêu khích.
Đảm bảo sẽ khiến ma thú nhìn thoáng qua một cái là đã đạt đầy giá trị thù hận, rồi sẽ lao vào – khi chúng tấn công cô bé thì sẽ bị 3000 lời nguyền xóa sổ.
Li Lị Ti trông gầy gò yếu ớt, nhưng dựa vào chiến thuật “người không phạm ta ta không phạm người, người phạm ta ta phạm người, người sẽ biến mất” của con nhím con rùa này, trong các trận chiến đồng đội và cá nhân, cô bé đã gây ra rất nhiều tranh luận.
Nhưng cô bé đã không thể giành chiến thắng bằng ưu thế tuyệt đối cho đội của mình, cho bản thân, không phải vì lý thuyết này không ổn, mà bởi vì nó không có đủ thời gian để chuẩn bị.
Hiện tại Li Lị Ti chỉ nắm giữ được 15 lời nguyền có thể kết hợp với nhau, để tăng sát thương lên nhiều lần, mặc dù đều là lời nguyền cấp thấp, nhưng không thể thi triển tức thời, khi thi đấu không có đủ vật phẩm làm tiền đề để hỗ trợ chiến thuật cho nó, hoạt động này không thể thể hiện hoàn hảo ưu thế được.
Nhưng bây giờ không phải là thi đấu, khi đang ngồi xe buýt Cốt Long đi đến tòa thành họ làm nhiệm vụ, nó hoàn toàn có thể chuẩn bị sẵn sàng!
Ma lực sử dụng hết rồi thì dùng thuốc hồi phục, thuốc uống no rồi thì dùng thuốc tiêu hóa, tranh thủ thời gian thuốc phát huy tác dụng, cô bé vẫn có thể tiếp tục sử dụng ma thạch.
Đó là “sạc dự phòng” rất được ưa chuộng ở Lan Tư Duy Lợi, khác với ma hạch thu được từ ma thú, nó giống như sạc dự phòng, không cần tinh luyện chuyển hóa ma lực mà vẫn có thể sử dụng, rất tiện lợi.
Tất nhiên, giá cũng không rẻ, nhưng trong trường hợp quan trọng như bây giờ thì cũng không quan tâm gì đến giá cả nữa.
Ngải Luân nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy mình không hợp với mọi người xung quanh, mặc dù đã sống ở Lan Tư Duy Lợi một thời gian, nhưng hắn ta vẫn có chút không quen với cuộc sống này.
Mặc dù là hoàng tử của đế quốc, nhưng hắn ta sống không xa hoa, không đòi hỏi vật chất cao, mà giống như một chiến binh điên cuồng, trong mắt hắn ta chỉ có đánh nhau, đánh nhau và đánh nhau!
“Gầm gừ~” Tiểu Long Hỏa kéo vạt áo hắn ta, lăn lộn muốn trèo vào lòng hắn ta.
Ngải luân không quan tâm gì hết, ham muốn vật chất cũng không cao, lúc này vội vàng cất đi thanh kiếm thứ 99 đã được bảo dưỡng cẩn thận của mình, ôm lấy Tiểu Long Hỏa vào lòng, nhẹ nhàng hỏi nó: “Khát không? Đói không? Muốn ăn một chút hỏa tinh thạch không?”
Tốc độ của xe buýt Cốt Long rất nhanh, mặc dù không phải là Ban Khắc, nhưng con Cốt Long mà họ đang đi cũng cấp 160, muốn đi nhanh cũng rất dễ.
Tiểu Long Hỏa dùng móng vuốt nhỏ chỉ ra ngoài cửa sổ, Ngải Luân nghiêm túc đứng dậy, nói với các đồng đội: “Đã đến đích rồi, thu dọn đồ đạc đi, chúng ta phải là người đầu tiên vào thành.”
*****
Thành Mạc Lạp Nhĩ là một tòa thành rất nhỏ ở đế quốc này, tòa thành này không có Lĩnh chủ, có nghĩa là không cần phải nộp thêm một hoặc vài khoản thuế cho Lĩnh chủ.
Nhưng không có nghĩa là cuộc sống cơ bản của người dân sẽ tốt hơn.
Thuế của đế quốc cũng rất nhiều, thuế đầu người, thuế tiêu dùng… thậm chí còn có thuế hô hấp.
Có tất cả bao nhiêu khoản thuế là do đế quốc yêu cầu nộp, họ không biết, bởi vì biết rồi cũng vô dụng.
Quan thu thuế nói phải nộp thì họ phải nộp tiền.
“Không cần nữa? Tại sao không cần? Năm nay lễ hội thu hoạch không cần chúng ta nộp thuế thu hoạch nữa sao?”
Gia đình Mông Khắc đã bắt đầu chuẩn bị thuế thu hoạch từ rất sớm, đây là khoản thuế cố định hàng năm, vì vậy họ đã chuẩn bị như mọi năm, từ rất sớm đã kiếm tiền cho lễ hội thu hoạch sắp tới.
Nhưng thật đáng tiếc, gia đình Mông Khắc đã không thể chuẩn bị đủ thuế trước khi lễ hội thu hoạch đến.
Cha mẹ và chị gái của Mông Khắc lo lắng nhìn vào số đồng xu mình có, dù đếm đi đếm lại bao nhiêu lần cũng không thể nhiều hơn, ánh mắt buồn bã.
Mông Khắc đã 15 tuổi, cậu ta biết chuyện này đại biểu cho cái gì.
Ngoài chị gái, nó là đứa con lớn nhất trong nhà, Mông Khắc cảm thấy mình không thể cứ chờ đợi như vậy!
Chị gái cậu ta đã 16 tuổi, sắp phải kết hôn, trong thời điểm quan trọng như thế này, cậu ta tuyệt đối không thể để chị gái mình trở thành nô lệ được!
Nếu ai đó phải hy sinh, vậy hãy để cậu hy sinh! Cơ thể cậu rất khỏe, dù có đi làm nô lệ cũng chắc chắn có thể chống chọi qua được ba mùa đông, rồi sau đó cậu sẽ trở thành Siêu Phàm Giả!
Đến lúc đó, cậu có thể trở về một cách vinh quang, tặng một đống tiền cho chị gái và anh rể, còn có thể đưa em trai em gái đi, để bọn nó cũng trở thành Siêu Phàm Giả!
Nhất định không có vấn đề gì! Mông Khắc, nhất định ngươi sẽ làm được!
Tranh thủ trước khi chị gái tự bán mình, cậu ta đã đi tìm chủ nô, bảo bọn họ đừng mua chị gái mình, chị gái cậu gầy yếu lắm, mua về sẽ chết rất nhanh, không đáng.
Mua cậu đi! Cậu ăn rất ít, sức khỏe cũng rất tốt, làm việc rất giỏi! Mua cậu chắc chắn sẽ không lỗ!
Mông Khắc vội vàng chạy ào đi, chạy đến con phố đáng sợ có chủ nô sinh sống.
Nói là có chủ nô sinh sống, thật ra cũng không chính xác.
Đó là một con “phố thương mại”, có cửa hàng mua bán nô lệ, có cửa hàng lương thực, cửa hàng bán thuốc, cửa hàng bán vũ khí….. Nói chung là có rất nhiều cửa hàng.
Mông Khắc rất sợ nơi này, nhưng là người nghèo, cậu ta không có quyền sợ hãi!
Đúng vậy, so với ác ma, vong linh và tử thần thì nghèo đói mới là thứ đáng sợ nhất.
Trước đây, Mông Khắc thường đến đây để tìm việc làm, mặc dù chỉ là một số công việc tạm thời có mức lương rất thấp, nhưng có thể kiếm được tiền, đây chính là thiên đường tốt nhất!
Nhưng lần này, con phố vốn náo nhiệt lại yên tĩnh một cách lạ thường.
Trước đây không phải như vậy, cách đây vài ngày – khi Mông Khắc đến đây tìm việc làm, nơi này không phải như vậy.
Góc phố và góc tường ở đây lúc nào cũng có những vết máu nhớp nháp, lớp máu khô từ lâu đông cứng ở dưới cùng, trở thành những vết bẩn không thể cạo bỏ, giống như con đường đó sinh ra đã như vậy rồi!
Nhưng nó luôn nhớp nháp như vậy vì mạng người ở đây là thứ rẻ nhất, ở những nơi đó luôn có những vũng máu “tươi” xuất hiện.
Lớp này chồng lên lớp khác, tạo thành lời nguyền mà ngay cả người bình thường cũng có thể nhìn thấy được.
Hầu hết mọi người đều không sợ, bởi vì những người đến đây hoặc là những kẻ nghèo hèn không sợ gì hết, hoặc là những người đáng thương đang chịu đựng nỗi đau khổ còn hơn cả cái chết, hoặc là những Siêu Phàm Giả mạnh mẽ chẳng buồn để ý đến lời nguyền này.
Trước đây Mông Khắc không sợ, nhưng nhìn con phố trống rỗng trước mắt, cậu ta vô thức cảm thấy thật sợ hãi.
Thuế thu hoạch năm nay, không có ai thông báo cả.
Gia đình Mông Khắc cũng giống như tất cả những người hàng xóm xung quanh, như một đàn gia súc được thuần hóa, đã không còn suy nghĩ được gì nữa.
Bọn họ đã chết lặng, chuẩn bị thuế cho năm nay theo mức thuế năm ngoái.
Thuế thu hoạch không cố định, nhưng tất cả các khoản thuế cố định đều như vậy, chỉ tăng chứ không bao giờ giảm.
Nếu ngay cả mức thuế như năm ngoái cũng không thể kiếm đủ, vậy thì năm nay càng không cần phải nói nữa.
Vì vậy, kiếm tiền đã chiếm hết mọi suy nghĩ của họ.
Thiếu thức ăn là một chuyện rất khủng khiếp.
Khi bụng cứ sôi lên ùng ục thì trong đầu chỉ có “đói” và “muốn ăn”, đã mất đi “trí tuệ” cơ bản nhất của một con người.
Nỗi sợ khiến họ phần nào khắc phục được một chút bản năng, biến “đói” và “muốn ăn” thành “thuế” “đói” và “muốn ăn”.
Thêm vào đó, nội thành nơi người giàu sống và ngoại thành nơi người nghèo sống vốn là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, vì vậy đến tận bây giờ Mông Khắc mới nhận ra điều bất thường qua những con phố trống rỗng.
Không có máu tươi, không có tiếng rên rỉ tê liệt đau đớn, cũng không có những vật tư hàng hóa phong phú, nơi này….. chẳng có gì cả.
Mông Khắc đứng sững sờ trên đường cái lớn, cậu ta cảm thấy những con phố trống rỗng này chẳng khác nào như một con quái vật khổng lồ đáng sợ đang há miệng thật to, để lộ những chiếc răng sắc nhọn nhắm thẳng vào mình, nó sắp khép miệng lại và nghiền nát cậu.
Thật kinh khủng… thật đáng sợ…
“A a a…” Mông Khắc hét lớn rồi lao về phía con đường mà cậu ta đã đi qua.
“A a…”
“A…”
Tiếng hét của cậu ta vang vọng trong con phố trống rỗng, đột nhiên, cậu ta như nhớ ra điều gì đó, vội vàng dừng bước rồi lao nhanh về phía cửa hàng mà cậu ta đã từng quen thuộc.
Cửa hàng buôn bán nô lệ, Mông Khắc rất quen thuộc với nơi này bởi vì cậu ta là người nghèo, những thứ quý giá nhất trên người cậu ta chính là những bộ phận trên cơ thể.
Một trái tim 10 đồng, một bộ não giá 30 đồng, một lá gan 20 đồng, một quả thận 5 đồng…..
Nếu tháo rời cơ thể cậu ta ra thì có thể bán được khoảng 109 đồng.
Nhưng là nô lệ thì cậu ta chỉ đáng giá 30 đồng, nhưng là Mông Khắc thì chỉ đáng giá “nửa đồng”.
Đúng vậy, cậu ta làm việc hai ngày cũng chỉ kiếm được 1 đồng.
Mông Khắc luôn suy nghĩ làm sao để bán mình được giá cao hơn, vì vậy nên cậu ta rất quen thuộc với con phố này.
Đến cửa hàng bán nô lệ đó chắc chắn sẽ tìm được tin tức gì đó!
Cậu ta tin là như vậy!
Nô lệ không đáng giá – 30 đồng đối với những người nghèo như họ là số tiền rất lớn, nhưng đối với những quý tộc và chủ nô thì đừng nói là 30 đồng, dù có 30 đồng bạc rơi xuống đất cũng lười nhặt lên.
Nếu, nếu thực sự như cậu ta nghĩ thì trong kho của cửa hàng chắc chắn còn những “hàng rẻ tiền” bị chủ nô bỏ lại, vì bọn họ là gánh nặng không đáng được mang đi!
Chắc là họ biết được điều gì đó!
Mông Khắc điên cuồng chạy về phía cửa hàng nô lệ, sau đó dùng sức đâm mạnh vào cánh cửa.
“Rầm! Rầm……”
Cánh cửa rất chắc chắn, Mông Khắc gầy yếu đâm mạnh vào cũng không thể phá vỡ nó được, ngược lại còn khiến bản thân cậu ta ngã lăn ra đất.
“A…” Mông Khắc không buồn để ý đến cơn đau, mắt cậu ta đỏ ngầu, lại tiếp tục lao vào cánh cửa.
Một lần, hai lần, ba lần…..
Cậu ta cứ đâm đầu vào cánh cửa hết lần này đến lần khác, cơ thể đau đến tê liệt rồi thì tất nhiên cũng không còn đau nữa.
“Két két…” Cánh cửa bị đâm cho bật ra.
Mông Khắc không dám do dự chút nào, lập tức chạy vào trong.
Đau đớn khiến thế giới của cậu ta trở nên tê liệt, cũng may là như vậy, nếu không cậu ta sẽ bị nỗi sợ hãi trước mặt làm mất đi lý trí, có thể sẽ không còn tỉnh táo để chạy về đích được.
Cậu ta chưa từng đến đây, không biết “kho” ở đâu, nhưng khứu giác của cậu ta rất nhạy bén.
Nơi hôi hám nhất chắc chắn là kho!
Chủ nô mua nô lệ về cũng sẽ không bao giờ đối xử đàng hoàng với họ, bọn chúng sẽ nhét đầy người trong một căn phòng, tùy tiện cho bọn họ ăn một chút, uống một chút, chỉ khi nô lệ được người khác mua đi hoặc sắp chết thì mới có cơ hội thoát khỏi “kho”.
Tất nhiên, nô lệ đẹp trai được đối xử tốt hơn, bọn họ sẽ được sắp xếp vào các lồng giam trong cửa hàng, được trưng bày như một món đồ để thu hút khách hàng.
Mông Khắc đâm cửa chạy vào, nhìn thấy mấy cái lồng trong cửa hàng trống rỗng, nghĩa là những nô lệ đẹp trai có giá trị đã được mang đi.
Nhưng bọn chúng có rất nhiều nô lệ, chắc chắn sẽ có một số nô lệ ốm đau, già yếu và bị thương bị bỏ lại, chỉ cần tìm được bọn họ…..
Mông Khắc trợn to hai mắt.
Cậu ta đã tìm được những nô lệ bị bỏ lại, nhưng tâm trạng của cậu ta không hề tốt lên chút nào.
Những người bị bỏ lại không chỉ là nô lệ ốm đau, già yếu và bị thương, mà là gần như cả kho nô lệ.
Bọn họ đã không ăn uống bao lâu rồi? Đói đến nỗi chỉ còn da bọc xương, vì vậy càng khiến mắt bọn họ to đến bất thường.
Ánh sáng trong kho khá tốt, bởi vì chủ nô và quản lý phát hiện ra, ánh nắng miễn phí này có thể khiến tỷ lệ hao hụt nô lệ giảm đi một chút, thế là trong kho được mở thêm một số “cửa sổ” lớn.
“Cửa sổ” rất cao, còn được đóng những chiếc gai sắt sắc nhọn, để nô lệ không thể trèo ra ngoài được.
Nhưng nó cũng không được che chắn gì, gió lạnh thổi ào ào vào trong, may mắn là mật độ trong kho rất lớn, các nô lệ ôm nhau cũng có thể nhận được một chút ấm áp, nhưng cũng không được bao nhiêu.
Nhưng cũng bởi vì vậy mà kho nô lệ rất bẩn.
Máu, nước cống, chất thải, xác chết thối rữa, ruồi, chuột, bọ chét, gián…
Cảm giác bất an như một cơn sóng thần ập đến, khiến Mông Khắc như mất đi nhận thức, thậm chí cậu ta còn không biết mình đã đi đến cửa kho như thế nào.
“Các… các… các người…” Mông Khắc vừa mở miệng, giọng nói đã run rẩy. “Có ai…. Có ai có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không? Tại sao ở đây không còn ai cả? Những người quản lý, những Siêu Phàm Giả và những quý tộc ở đây đều đi đâu hết rồi?”
Không ai trả lời cậu ta, bọn họ đã không ăn không uống rất lâu rồi, giờ đã không còn sức để nói nữa, hoặc là, hoàn toàn không thể phát ra âm thanh được nữa.
“Xin các người, xin các người đó, nói cho ta biết, nói cho ta biết đi, ta sẽ thả mọi người ra, được không? Xin mọi người đấy!”
Nghe Mông Khắc nói vậy, những đôi mắt chết lặng cuối cùng cũng có một chút động tĩnh của người sống.
Một thanh niên trông giống như Mông Khắc nói: “Thú triều sắp đến, chúng đã chạy hết rồi.”
“Bịch…” Mông Khắc ngã quỵ xuống đất, những dự cảm không tốt của cậu ta đã trở thành sự thật.
Làm sao bây giờ?! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ?!
Bộ não không được linh hoạt lắm của cậu ta chuyển động rất nhanh, nhưng đáng tiếc là – cậu ta đã không thể nghĩ ra cách nào phù hợp cả.
Lần thú triều này nhất định là rất khủng khiếp, vì vậy những quý tộc kia mới nhận được tin tức xong là bỏ chạy.
Những người có thể trốn thoát đều đã trốn thoát, trốn đến những tòa thành khác an toàn hơn.
Nơi này, đã không an toàn nữa!
Đã trở thành tòa thành chết……
Từ khi trong đầu hiện lên những từ ngữ này, cơ thể Mông Khắc bắt đầu run rẩy không ngừng.
Không có nô lệ nào thúc giục cậu ta, thậm chí cả thanh niên vừa lên tiếng cho cậu ta biết thông tin cũng không, có vẻ như bọn họ đã chấp nhận số phận rồi.
Sống đã khổ sở như vậy rồi thì chết… có vẻ như cũng không quá đáng sợ.
Có lẽ là như vậy…..
Mông Khắc sợ đến mức cơ thể bắt đầu co giật, nhưng càng sợ hãi, khi nỗi sợ đã vượt qua một giới hạn nào đó – cậu ta bỗng cảm thấy mình không còn sợ nữa!
Mông Khắc từ từ đứng dậy, trước tiên là lục lọi tìm kiếm trong cửa hàng trống rỗng này xem có gì không, cậu ta tìm được một túi vỏ trấu, một túi cỏ khô, một cái rìu và một cái búa.
Cậu ta buộc vỏ trấu và búa vào người, sau đó cầm rìu đi chặt khóa cửa kho.
Trước khi chặt, Mông Khắc nói: “Ta sẽ giúp mọi người mở cửa tất cả các cửa hàng trên đường phố này, mọi người có thể vào đó lấy đồ đạc, nhưng các người không được cướp của ta, rõ chưa?”
Không ai trả lời, bọn họ đã chấp nhận số phận.
Nhưng Mông Khắc thì không chấp nhận số phận.
Chị gái của cậu chưa kết hôn, em trai và em gái của cậu cũng chưa được ăn thịt, cậu không muốn chết, cậu không thể chết! Cậu phải tìm cách để bố mẹ, chị gái và em trai em gái của mình sống sót qua cơn bão thú này!
Để sống sót, cậu đã đánh cắp rìu, đập vỡ cửa, và còn chuẩn bị đi trộm thức ăn, rau củ, trứng gà, thậm chí là thịt!
Rìu trong cửa hàng đã bị rỉ sét, có lẽ là bị rỉ sét nên mới không bị lấy đi, nhưng đối với Mông Khắc, đây đã là một công cụ rất tốt, rất cao cấp rồi.
Thanh niên gầy gò đã bị gù lưng, đây là hậu quả khi phải luôn cõng những vật nặng trên vai, cũng là minh chứng cho sức khỏe của cậu ta.
“Bang — Bang…..”
Khóa cửa bị đập vỡ, Mông Khắc cảnh giác nhìn những nô lệ bên trong rồi quay người chạy đi.
Cậu ta phải đi cướp thức ăn và thịt.
Cũng giống như những chủ nô không mang theo những nô lệ không đáng giá này, Mông Khắc biết rất rõ, trong kho của các cửa hàng khác cũng sẽ có rất nhiều thứ “không đáng giá”.
Hiện tại không có ai ở đây, tình trạng của nô lệ rất tệ, có vẻ như bọn họ cũng không thể giành chiến thắng với cậu ta được, vì cậu ta là người đang cầm rìu và búa trong tay.
Nhưng cũng không thể lơ là!
Cậu ta chỉ có một mình, nhưng nô lệ lại có rất nhiều người!
Cậu ta phải cẩn thận hơn nữa, phải mang đủ thức ăn về nhà!
Đây không phải là lần đầu tiên Mông Khắc phải đối mặt với thú triều, vì vậy nên về mặt này thì cậu ta lại thể hiện được sự trưởng thành và bình tĩnh của những đứa trẻ nhà nghèo.
Cậu ta đập vỡ cửa hàng thịt trước, quả nhiên tìm được một số xương, nội tạng và thịt vụn.
Bây giờ nhiệt độ bên ngoài khá thấp, thịt để hai ba ngày cũng không có mùi gì hư hỏng, Mông Khắc nuốt nước bọt, nhặt một túi nội tạng và thịt vụn.
Cậu ta dùng cái túi đựng cỏ khô tìm được trong cửa hàng nô lệ, đổ hết cỏ khô ra rồi nhét thịt vụn và nội tạng vào.
Cậu ta rất muốn nhét hết vào, nhưng Mông Khắc biết mình không thể làm như vậy.
Mùi nội tạng rất nặng, thịt và máu sẽ thu hút nhiều ma thú đến, chỉ có thể ăn một bữa, ăn xong không thể để lại bất kỳ mùi máu nào trong nhà!
Nhưng Mông Khắc không chỉ lấy một bữa, cậu ta lấy khoảng năm sáu bữa.
Mùi máu thu hút ma thú, có thể gây ra họa, nhưng cũng có thể dẫn dụ tai họa.
Cậu ta chuẩn bị dùng phân ma thú để bôi lên toàn bộ ngôi nhà của mình, rồi tìm nơi khác lấy nội tạng làm mồi nhử, khiến những con ma thú đến gần nhà cậu ta sẽ bị nội tạng này thu hút.
Mông Khắc nhét nội tạng và thịt vụn vào túi, chuẩn bị chạy đến cửa hàng lương thực.
Kho của cửa hàng lương thực nhiều hơn rất nhiều, đầu tiên Mông Khắc nhìn thấy rất nhiều vỏ khoai tây, cậu ta mừng rỡ tìm túi đựng một túi lớn – cửa hàng lương thực không thiếu túi.
Tiếp theo, cậu ta lại phát hiện ra rất nhiều khoai tây!
Vậy thì còn cần gì vỏ khoai tây nữa! Cậu ta trực tiếp lao vào đống khoai tây. Nếu không phải thú triều sắp đến, cậu ta thà nằm trong đống khoai tây này mãi mãi không dậy nữa!
Cậu ta nhanh chóng nhét đầy một túi khoai tây, cái túi còn cao hơn cả người cậu ta, đang vui vẻ thì lại tìm thấy nửa túi bột mì.
Bột mì! Không phải vỏ trấu, là bột mì! Bột mì trắng tinh!
Mông Khắc vui mừng khôn xiết, đồng thời, cậu ta cũng thể nghiệm được cái gì gọi là sự tra tấn của “hạnh phúc”.
Những thức ăn này vừa là sự sống vừa là tai họa, nếu bị những người khác trong khu ổ chuột nhìn thấy thì…. Trước khi thú triều đến, cả nhà bọn họ sẽ chết.
Sau khi phấn khích qua đi, Mông Khắc bình tĩnh một chút thì chỉ chọn một lượng nhỏ đủ dùng.
Trước tiên là trứng.
Trứng luộc chín là có thể ăn, không sợ vỡ, cậu ta đã luộc chín hết tất cả những quả trứng mình tìm được.
Tổng cộng 23 quả trứng, có to có nhỏ, cậu ta không phân biệt được đó là trứng gì, nhưng dù sao thì đó cũng là trứng.
Trứng không bóc vỏ sẽ không có mùi gì. Mông Khắc chỉ trải một lớp cỏ khô đơn giản, sau đó đặt vài quả trứng lên, rồi lại trải thêm một lớp, lại đặt thêm trứng, cứ thế cho đến khi nhìn như một bao cỏ khô to, vô cùng an toàn.
Khoai tây cũng được làm theo cách tương tự, bột mì được rắc cẩn thận vào giữa, lấp đầy những khe hở.
Bây giờ vấn đề phiền phức nhất lại nằm ở những mảnh thịt vụn và nội tạng kia.
Con người khi đói lả, khứu giác sẽ trở nên cực kỳ nhạy bén với thức ăn, đặc biệt là mùi thịt.
Không còn cách nào khác!
Mông Khắc nghiến răng, bôi phân lên hết đống thịt đó, mùi hôi thối nồng nặc hòa quyện với mùi tanh của máu, khiến mùi thịt bị át đi, không thể phát hiện được.
Mông Khắc dọn dẹp đồ đạc, kiểm tra kỹ lưỡng xem mình có bỏ sót gì nữa không, rồi sau đó buộc rìu và búa vào người, lúc này cậu ta mới mang theo những thứ đó trở về.
Khi ra khỏi cửa hàng lương thực, Mông Khắc vô tình nhìn thấy cậu thiếu niên nô lệ đã cung cấp thông tin cho mình.
Cơ thể cả hai người đều căng thẳng, như hai con thú hoang cảnh giác nhìn chằm chằm vào nhau, sau đó lùi lại từng bước để kéo dài khoảng cách.
Mông Khắc vội vã chạy trốn.
Cuối cùng, những nô lệ đó cũng không thể từ bỏ mạng sống của mình như vậy.
Bọn họ chạy ra ngoài tìm kiếm thức ăn để lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình.
Mông Khắc không biết họ có thể sống sót được hay không, nhưng điều đó không quan trọng nữa, vì bản thân cậu ta cũng không thể đảm bảo mình có thể sống sót qua đợt thú triều này hay không.
Gia đình Mông Khắc nhờ có thông tin và vật tư mà Mông Khắc mang về nên đã cầm cự được rất lâu.
Cả gia đình cậu ta đã đào một cái hố rất sâu, ẩn náu bên trong để trốn thoát đợt tấn cong đầu tiên của thú triều.
Nhưng, bọn họ cũng sắp chết rồi. . . . .
Móng vuốt to lớn sắc bén lật tung căn nhà và bùn đất, Mông Khắc hoảng sợ đối diện với đối mắt đói khát điên cuồng của một con ma thú.
Hết chương 83.