Ta Có Một Tòa Thành Mỹ Thực – Chương 86

 

Chương 86:

 

Hợp đồng giữa Quang Minh Thần Điện và Lan Tư Duy Lợi diễn ra không suôn sẻ, Phỉ Lạc Ti biết rất rõ điều này.

 

Quang Minh Thần Điện muốn mua lương thực, mua thuốc, mua vũ khí, tất cả đều là mua sỉ với số lượng lớn.

 

Phỉ Lạc Ti không đồng ý, không phải vì không thể thương lượng giá cả, mà vì y chỉ muốn bán một phần nhỏ lương thực.

 

Thức ăn, dù là ở đâu cũng đều là thứ quan trọng nhất.

 

Lương thực của Lan Tư Duy Lợi không phải là rất nhiều, chủ yếu là để cho Phỉ Lạc Ti có thể “phung phí” theo cách đặc biệt của mình.

 

Khi còn là thành Đạt Nhã Khắc, đó là vụ thu hoạch cuối cùng trong năm, phần lớn lương thực đã được bán đi.

 

Được các công cụ máy móc hữu dụng trợ giúp, nhờ vào việc “thúc đẩy” của ma pháp, bọn họ cũng đã kịp thu hoạch được một lượng lương thực trước khi mùa đông đến.

 

Sản lượng trên mỗi mẫu đất trong vụ thu hoạch này rất cao, tất cả đều nhờ vào lượng phân bón của cả tòa thành này cung cấp.

 

Nhưng cũng chính vì điều này mà trước khi vụ thu hoạch tiếp theo đến, lương thực phải đủ để Phỉ Lạc Ti “phung phí” mới được!

 

Cứu trợ bằng việc làm, tiền lương, cuộc sống, tất cả đều dựa trên nền tảng lương thực, tất cả đều dựa trên việc có lương thực trong tay.

 

Chỉ một phần nhỏ lương thực đó, cũng là những gì bọn họ đã chắt chiu được.

 

Thú triều rất hung mãnh, ngay cả cánh đồng cũng trở thành địa đồ đánh quái, ở đó có đầy những con ma thú thuộc tính Thổ, không chỉ khiến dự án nhà kính bị trì trệ, mà còn phải tốn rất nhiều công sức để xử lý.

 

Rất may là Phỉ Lạc Ti bị mắc chứng sợ hỏa lực không đủ, vậy nên đã để lại một phần khi còn trong thời kỳ ‘trăng mật’ với Quang Minh Thần Điện, nếu không thì đừng nói đến việc cứu trợ lần này, ngay cả lương thực cho 700.000 nô lệ trước đó cũng là một vấn đề lớn.

 

Cũng vì Quang Minh Thần Điện không hài lòng với việc Phỉ Lạc Ti dám công khai thách thức sự độc quyền của bọn họ đối với các Mục Sư, họ cứ cố tình trì hoãn hợp đồng lương thực, lúc này Phỉ Lạc Ti mới lấy ra cứu trợ.

 

Một trăm tòa thành, thậm chí là nhiều hơn nữa, dù mỗi tòa thành chỉ có một nghìn người sống sót cũng là một con số khổng lồ, lượng thức ăn mà mỗi người ăn trong một ngày cũng là một con số khổng lồ.

 

Nguồn cung cấp thịt động vật thì có thêm thịt ma thú từ thú triều, nhưng thứ nhất, những con ma thú này có cấp bậc quá cao, người thường không thể dùng được, thứ hai, chỉ ăn thịt không thì sẽ ngấy, ăn uống thì phải có món chính, rau, trái cây, thịt và hải sản, phải kết hợp hài hòa mới tốt!

 

Lần này, Phỉ Lạc Ti đã thẳng thừng từ chối nói không bán dù chỉ một chút lương thực, thay vào đó y bắt đầu suy nghĩ về trang bị vũ khí.

 

Trước đó Quang Minh Thần Điện đã đề cập đến việc mua sỉ thuốc, trang bị và vũ khí, nhưng suy xét đến vấn đề sản lượng, Phỉ Lạc Ti đã không đồng ý.

 

Hàng cao cấp được dùng làm phần thưởng cho các hoạt động, để kích cầu, chỉ bán thì không hợp lý!

 

Hàng trung cấp thì cũng chỉ vừa đủ dùng cho thành của họ, hàng thấp cấp thì có thể sản xuất hàng loạt, nhưng những người của Quang Minh Thần Điện lại cảm thấy bị xúc phạm.

 

Vì vậy, vấn đề này lại rơi vào bế tắc.

 

Phỉ Lạc Ti hoàn toàn không nhận ra nguyên nhân khiến hợp đồng không thể đàm phán là do mình đã phá vỡ thế độc quyền của bọn họ.

 

Quang Minh Thần Điện là duy nhất trong tất cả các giáo hội ở vị diện này. Lý do không có gì khác ngoài tính đặc thù của Mục Sư.

 

Ngay cả trong thế giới trò chơi có thể hồi sinh vô hạn, các pháp sư trị liệu cũng được người khác cung phụng, huống hồ chi là thế giới thực chỉ có một mạng.

 

Quang Minh Thần Điện đã trở thành một thực thể độc nhất vô nhị và không thể thay thế ở thế giới này, nhờ vào việc độc quyền đào tạo các Mục Sư từ thời đại Hoàng Kim.

 

Nhưng bây giờ Phỉ Lạc Ti đã phá vỡ sự độc quyền đó.

 

Bên trong Quang Minh Thần Điện có vô số lời chỉ trích và lên án Phỉ Lạc Ti, những hồng y giáo chủ thường bị phân tán ở các đế quốc khác nhau đều chạy về tổng điện của Quang Minh Thần Điện, bọn họ cùng bàn bạc với giáo hoàng cách thức dạy dỗ Phỉ Lạc Ti, đưa ra lời cảnh cáo cho tất cả mọi người, để thể hiện uy nghiêm của Quang Minh Thần Điện!

 

Quang Minh Thần Điện không có cấp bậc 199, nhưng nền tảng mấy vạn năm của Quang Minh Thần Điện không phải là chuyện đùa.

 

Giáo hoàng Quang Minh đương nhiệm là một vị đại Mục Sư Truyền Kỳ cấp 195, Thần Điện có tổng cộng 120 hồng y giáo chủ có cấp bậc trên 180+, có cả Mục Sư và Kỵ Sĩ Quang Minh!

 

Ngoài ra còn có lực lượng nòng cốt là Thánh Kỵ Sĩ, có tới 500 Kỵ Sĩ có cấp bậc trên 100+, thậm chí còn có tới 10.000 Kỵ Sĩ cấp bậc trên 90+!

 

Hơn nữa, bọn họ còn có ba món trang bị cấp Sử Thi!

 

Các mối quan hệ của Quang Minh Thần Điện cũng vô cùng rộng lớn, là điều mà người thường dù có dốc sức cả đời cũng khó mà tưởng tượng được!

 

Hơn nữa, việc thành lập trường tiểu học Lan Tư Duy Lợi đã chạm đến lợi ích của rất nhiều người, bọn họ đều đang âm thầm chuẩn bị cho Phỉ Lạc Ti một bài học, giờ chỉ thiếu một người đứng ra tổ chức thôi.

 

Mà vị trí người tổ chức này, Quang Minh Thần Điện trung lập vạn năm đã đảm nhận rồi!

 

Có lẽ là bọn họ đã vô hình bị ảnh hưởng bởi tính thực dụng và hiệu quả của Lan Tư Duy Lợi, hoặc có thể là do việc phá vỡ độc quyền quá khủng khiếp, đã kích thích đến lợi ích và thần kinh nhạy cảm của giới quý tộc, thế là lần này, quá trình phân bổ lợi ích lẽ ra phải mất 10 năm mới có thể giải quyết được đã bị bọn họ tạm thời ném ra sau đầu.

 

Việc góp sức lẽ ra phải mất 3 năm mới có thể giải quyết, đã được hoàn thành chỉ trong vòng 3 ngày.

 

Thậm chí bọn họ còn tìm thấy cấp 199 duy nhất trên đại lục Thản Tháp Lợi không thuộc Lan Tư Duy Lợi, và đạt được thỏa thuận với ông ta.

 

  – Giết Phỉ Lạc Ti! Để Lan Tư Duy Lợi không còn cơ hội phục hồi!

 

Mặc dù Lan Tư Duy Lợi có bốn vị cấp 199, nhưng trước sức mạnh của Quang Minh Thần Điện, cũng không phải là họ không thể đánh bại!

 

Hồng y giáo chủ A Nhĩ Phất Lôi Đức Phúc Đặc tự tin nghĩ!

 

Đây cũng là lý do tại sao một người cấp 182 như ông ta lại dám kiêu ngạo thách thức Phỉ Lạc Ti như vậy.

 

“Phỉ Lạc Ti Lĩnh chủ, ta hy vọng ngài có thể nhận thức rõ địa vị của mình.” A Nhĩ Phất Lôi Đức Phúc Đặc hơi ngẩng đầu, nghiêm nghị nói, “Là Quang Minh của thần đã giúp thế giới này trở nên tốt đẹp như vậy, ngài nên biết ơn thần!”

 

Bối Đặc Tây đi sau lưng Phỉ Lạc Ti, nắm chặt tay.

 

Biết ơn thần? Thần chẳng làm gì cả! Hắn ta chỉ cao cao tại thượng nhìn xuống mọi thứ, không cứu rỗi cậu ta, cũng không cứu những người đang sống trong đau khổ, vậy tại sao phải biết ơn?! Chỉ vì người đó là thần? Thật buồn cười, buồn cười hết sức!

 

Những người dân nghèo khổ, bất kể là công dân của đế quốc hay con dân của Lĩnh chủ gì cũng vậy, mỗi năm đều phải nộp 20 đồng, vào ngày sinh nhật của thần thậm chí còn phải nộp thêm 10 đồng.

 

Mỗi đồng đó đều là máu thịt của họ!

 

Nhưng khi họ bị cơn đói hành hạ đến mức cắn nuốt cả lý trí, cơ thể bị giá lạnh đông cứng thì sao?

 

Thần và những người tự xưng là sứ giả của thần đã ở đâu?

 

Bánh mì đen khô khan, “nước nóng” được phát đến cuối cùng đều bị đóng băng, đây là “phúc lành” duy nhất mà họ có thể nhận được từ thần à?

 

Nhưng nếu không nộp 20 đồng và 10 đồng đó, họ có thể ăn nhiều bánh mì đen hơn! Thậm chí ngay cả bánh mì trắng họ cũng có thể ăn!

 

Bối Đặc Tây cố gắng kiềm nén cơn giận trong lòng mình, vì quá cố sức nên toàn thân cậu ta cũng run rẩy.

 

Ước Thư Á thì trực tiếp hơn, ma lực âm lãnh tỏa ra xung quanh hắn, mái tóc vàng cũng xuất hiện thêm một chút hắc ám, nhưng hoàn toàn không ảm đạm.

 

Hắn nhẹ nhàng thở dài, rất nhẹ, những sợi tóc xoăn được năng lượng ma thuật làm cho rũ xuống, rơi xuống giữa mắt trái hắn, che đi một phần đôi mắt sâu thăm thẳm.

 

 “Từ thời đại Hoàng Kim tới giờ vẫn chẳng có gì thay đổi!” Dường như trong giọng nói còn mang theo một chút mệt mỏi, nhưng có vẻ như chỉ đành buông xuôi.

 

Một cây trượng được làm từ xương và gai nhọn xuất hiện trong tay hắn, đây là cây trượng được làm từ xương sườn gần tim nhất của hắn, gai nhọn là hiện thân cho sự trừng phạt của thần. Thậm chí cả hạch tâm ma lực được sử dụng để chế tạo lõi trượng cũng bằng chính trái tim của Ước Thư Á.

 

Sau khi biến thành Vu Yêu, có trái tim có tồn tại hay không đã không còn quan trọng nữa, Ước Thư Á đã đào nó ra, luyện thành cây trượng này cùng với xương sườn của mình, hắn từng là thần quyến được hai vị thần công nhận, trái tim của thần quyến giả chứa tất cả ma lực của hắn, sau khi bị đào ra, nó đã biến thành một viên ma thạch giống như ngọc trai, ngập tràn thần tính, nhưng nó lại là một vật phẩm của Vu Yêu, khí tức nguyền rủa kỳ dị bao quanh nó, vừa mâu thuẫn lại vừa quỷ dị.

 

Còn những cái gai đâm vào xương là trừng phạt của thần. Sinh mệnh bị hai vị thần “ban” xuống lời nguyền không bao giờ có thể xóa bỏ được, lẽ ra nó phải trừng phạt hắn mọi lúc mọi nơi, nhưng Ước Thư Á lại sử dụng nó như một cục pin dự phòng.

 

Ước Thư Á chưa bao giờ tiết lộ chức nghiệp của mình, nhìn ngoại hình của hắn mọi người đoán, có lẽ hắn là một Thuật Sĩ thần bí, hoặc là một Pháp Sư say mê nghiên cứu, cũng có thể là một người ngâm thơ lãng mạng.

 

Nhưng chưa bao giờ có ai đoán hắn là Pháp Sư Vong Linh.

 

Ngược lại, chính tai họa giết thần của Phỉ Lạc Ti đã khiến y bị dấu ấn của Pháp Sư Vong Linh khắc sâu vào lòng.

 

Những người có mặt ở đó khi nhìn thấy cây trượng thì đều đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh, Sử Thi, không, là khí tức của thần khí!

 

Sao có thể?!

 

Ước Thư Á cười vô cùng dịu dàng say đắm, trong đôi mắt màu xanh lá có một chút cô đơn buồn bã, hắn nhẹ nhàng quay đầu lại hỏi vị Lĩnh chủ nhân từ của mình, giống như đang cảm khái vì mùa đông đã đến, khiến hắn có chút buồn bã không nói nên lời: “Có muốn ta giết hết bọn chúng không?”

 

Giọng điệu của hắn rất bình thường, không mang theo một chút sát khí nào, nhưng cả căn phòng đã ngập tràn sát khí.

 

Hồng y giáo chủ vốn rất kiêu ngạo, nhưng bây giờ sắc mặt đã thay đổi, vô cùng khó coi.

 

“Ước Thư Á! Thư ký trưởng, ngươi… ngươi đây là…?”

 

Lời chất vấn của ông ta chưa kịp nói hết thì đột nhiên cảm thấy cơ thể mình chìm xuống, phần dưới cổ đã bị biến thành một đống xương trắng, lạch cạch rơi xuống đất cùng với quần áo.

 

 “Suỵt!” Ước Thư Á ra hiệu cho bọn họ im lặng, “Ta đang xin ý kiến ​​của Lĩnh chủ đấy!”

 

Phỉ Lạc Ti không có bất kỳ phản ứng nào với cảnh tượng trước mắt, y suy nghĩ kỹ một chút rồi hỏi: “Thật sự không cân nhắc đến chuyện hợp tác sao?”

 

Hợp tác mà Phỉ Lạc Ti nói đến không phải là “lấy lương thực đổi đồng vàng” mà hai bên đã thương lượng ban đầu, cũng không phải là vũ khí trang bị thuốc men đổi vàng. Mà là vũ khí trang bị đổi người.

 

Hiện tại, Phỉ Lạc Ti rất cần người, việc cứu trợ là tranh giành thời gian với tử thần, họ thiếu rất nhiều bác sĩ và y tá, vài vạn nhân viên cứu trợ nghe thì không ít, nhưng khi phân tán đi đến nhiều tòa thành như vậy, ngoài thiếu người thì vẫn là thiếu người.

 

Quang Minh Thần Điện muốn vũ khí trang bị, Phỉ Lạc Ti muốn nhân lực, hợp tác cùng có lợi là tình huống tốt nhất.

 

Nhưng đáng tiếc, mọi chuyện đến bước này lại rơi vào bế tắc.

 

Phỉ Lạc Ti không biết nguyên nhân của vấn đề là do y đã phá vỡ độc quyền, chạm đến lợi ích của Quang Minh Thần Điện, nhưng ngay cả khi biết, y cũng không quan tâm.

 

Khi một người mạnh đến một mức độ nhất định, những con châu chấu nhảy nhót trước mặt họ cũng chỉ có thể là châu chấu mà thôi.

 

Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía hồng y giáo chủ, trên khuôn mặt y không có tức giận, cũng không có vui mừng, chỉ có sự bình tĩnh đến đáng sợ.

 

Đáp lại câu hỏi của Phỉ Lạc Ti là sự im lặng đến nghẹt thở.

 

“Ta biết rồi.”

 

Hồng y giáo chủ chỉ còn lại một cái đầu, nhìn sắc mặt ông ta vô cùng phức tạp, chuyện này, chẳng lẽ ông ta có thể tự quyết định được sao?!

 

Ông ta có chút hối hận vì đã đến đây.

 

A Nhĩ Phất Lôi Đức đến đây thực sự là có ý định khiêu khích Phỉ Lạc Ti.

 

Quang Minh Thần Điện muốn mặt mũi, bọn họ luôn rất cầu toàn, dù đã sớm có ý định loại bỏ Lan Tư Duy Lợi và Phỉ Lạc Ti, nhưng trong hành động thực tế, họ vẫn phải tạo dựng hình ảnh “bị ép phải phản công”.

 

A Nhĩ Phất Lôi Đức có thiên phú ma pháp rất cao, ông ta rất rõ ràng, chuyến đi này của mình không chắc chắn có thể trở về nguyên vẹn, nhưng dù sao cũng ôm hy vọng may mắn.

 

Phỉ Lạc Ti là một Pháp Sư Vong Linh, còn ma pháp Quang Minh có ưu thế tự nhiên khi đối đầu với Vong Linh. Cấp 199 và cấp 182, dường như cũng không có chênh lệch quá lớn, cũng chưa chắc đã phải thất bại thảm hại.

 

Nhưng thực tế lại tàn khốc như vậy, chẳng những ông ta không có khả năng phản công, thậm chí cả việc tự vệ cũng trở thành trò hề.

 

Hơn nữa – Phỉ Lạc Ti và Ước Thư Á thật sự là cấp 199 à?! A Nhĩ Phất Lôi Đức vô cùng nghi ngờ về điều đó.

 

Giới hạn cấp ở của thời đại này là cấp 199, đây là điều mà họ đã biết từ rất lâu, nhưng cấp bậc của Phỉ Lạc Ti thì y chưa bao giờ tiết lộ.

 

Cái gọi là cấp 199 cũng chỉ là suy đoán của bọn họ mà thôi.

 

Nếu như, Phỉ Lạc Ti không phải là cấp 199, mà là vượt qua giới hạn, đạt đến cấp bậc Sử Thi….

 

A Nhĩ Phất Lôi Đức không dám nghĩ thêm nữa, vì Phỉ Lạc Ti đã đứng dậy.

 

 “Mang theo bọn họ, đi thôi.”

 

Ước Thư Á có chút khó hiểu nhìn y: “Đi đâu?”

 

Phỉ Lạc Ti không phải là một người tốt bụng dễ tính, Ước Thư Á rất chắc chắn về điều đó.

 

Y sẽ dễ dàng tha thứ cho A Nhĩ Phất Lôi Đức khiêu khích mình như vậy à? Ước Thư Á không tin.

 

Vậy, chỉ còn một khả năng….

 

“Ngươi muốn cùng ta đi giết giáo hoàng à?” Ước Thư Á cười vô cùng dịu dàng, “Chỉ cần là điều ngươi muốn, ta sẽ để giáo hoàng đáng kính tự nguyện làm y tá.”

 

Bỗng dưng Mạc Na Á nghe lộp bộp trong lòng.

 

Hắn, không hề nói đùa.

 

Hơn nữa, Mạc Na Á không nghi ngờ gì về năng lực của hắn. Làm… làm sao bây giờ…

 

Dù được giáo dục ưu tú từ nhỏ, được đào tạo thành một vị thánh nữ xuất sắc, nhưng trong tình huống này, đầu óc Mạc Na Á cũng trở nên đông đặc.

 

Nhưng cô không dám lên tiếng, thậm chí cô còn không dám thở mạnh thêm một chút nữa.

 

Phỉ Lạc Ti không nói gì, chỉ có chút hoài niệm, nói: “Thần à…”

 

Thật đáng tiếc, Ước Thư Á nói thần ở thế giới này đã không còn tồn tại nữa.

 

Không phải biến mất, mà chỉ đơn giản là không còn nữa.

 

Không biết đã đi đâu rồi.

 

Thậm chí cả khí tức cũng trở nên mờ nhạt.

 

Trên người hắn có lời nguyền của thần, nếu như còn thần, hoặc là nói, còn vị thần nào tỉnh táo, chắc chắn hắn sẽ bị lời nguyền của thần dày vò.

 

Nhưng không, những cái gai quấn quanh cây trượng thậm chí còn không đâm sâu hơn vào cây trượng, vẫn cứ an phận như vậy.

 

Tọa độ của tổng bộ Quang Minh Thần Điện không phải là bí mật gì, hay nói cách khác, để thu thập đủ lòng tin, nó thậm chí còn là một thành phố độc lập với tất cả các quốc gia mà mọi người đều biết.

 

Thánh thành.

 

Phỉ Lạc Ti không sử dụng cách thức đơn giản và nhanh chóng nhất – dịch chuyển không gian, mà gọi bọn Tiểu Quai đến.

 

Thuộc tính Vong Linh vs thuộc tính Quang Minh, theo nhận thức của tất cả mọi người, thuộc tính Quang Minh có đặc công đối với Vong Linh, lực sát thương gấp bội! Nhưng Vong Linh lại bị Quang Minh làm cho suy yếu, có thể phát huy được 50% hiệu quả đã là tốt rồi.

 

Nhân một chia, chênh lệch bốn lần!

 

Vì vậy, để Tiểu Quai xuất hiện ở cái nơi gọi là Thánh thành dưới hình dạng Vong Linh, rồi giành chiến thắng với thế áp đảo, lúc đó mới có sức ảnh hưởng và trở thành đề tài hot được!

 

*****

 

Thánh thành A Gia Mạn Đức là một thành phố vô cùng giàu có và hùng vĩ, diện tích ở đây không lớn, dân số cũng không nhiều, nhưng lại sở hữu sức mạnh khiến vô số đế quốc phải ghen tị.

 

30.000 Mục Sư, 50.000 Thánh Kỵ Sĩ, nơi đây không có khu công nghiệp, không có phố mua sắm, không có cánh đồng, cũng không có nô lệ, là thành phố tín ngưỡng thuần túy, đồng thời cũng là thánh địa của tất cả những người tin vào thần Quang Minh.

 

Thánh khiết không thể xâm phạm.

 

Trong giai đoạn thú triều hoành hành, nơi đây còn thu nhận vô số trẻ em, những tín đồ có lòng tin son sắt có thể nộp đơn xin với các vị thần chức ở gần đó, cũng có thể nhận được sự bảo vệ.

 

Nhưng chỉ có những tín đồ trung thành nhất mới có thể nhận được quyền vào Thánh thành.

 

Thánh thành chỉ mở cửa cho tín đồ hai lần một năm, một lần là vào ngày sinh nhật của thần Quang Minh, lần còn lại là vào thời kỳ thú triều.

 

Những người dân thường sẽ đưa con cái đến Thần Điện gần đó để xin sự bảo vệ, những đứa trẻ được chọn sẽ được vào thánh địa để trải qua một ngày an toàn tuyệt đối tránh thảm họa thú triều.

 

Người lớn cũng có thể vào.

 

Số lượng trẻ em là khoảng hai trăm nghìn người, số lượng người lớn là một trăm nghìn người. Những tín đồ được chọn này, không ai không phải là những tín đồ trung thành nhất của thần.

 

Những đứa trẻ thậm chí còn được thần Quang Minh ban cho quà tặng, rất có khả năng sẽ thức tỉnh thiên phú Quang Minh, sau này sẽ góp sức cho Quang Minh Thần Điện.

 

Nếu không thức tỉnh được thiên phú Quang Minh thì chỉ có thể nói là tâm bọn nó chưa đủ thành kính.

 

“Thật sao? Ta thấy là sapphire đẹp hơn.”

 

 “Kim cương trắng cũng không tệ.”

 

Buổi chiều ở Thánh thành thật yên bình và dễ chịu, có rất nhiều Mục Sư và Thánh Kỵ Sĩ, dù cho thế giới bên ngoài có đầy rẫy những con ma thú điên cuồng cũng không sao, không liên quan gì đến bọn họ.

 

Họ vẫn cứ tiếp tục bình tĩnh thanh lịch ngồi trong khu vườn xinh đẹp, nhâm nhi tách trà chiều tinh xảo.

 

Mã Đinh cung kính bưng trà cho các thiếu gia, rất nhanh sau đó lại bị gọi đi giao bánh ngọt đến nơi khác.

 

Người dân bình thường rất khó có thể được chọn, dù sao thì lòng “Thành Kính” của họ cũng rất hạn chế, thậm chí còn không thể nộp đủ tiền lễ vật dâng lên cho thần, hoàn toàn không thể thành tâm được!

 

Thêm vào đó, niềm tin vào thần Quang Minh của Quang Minh Thần Điện không phân biệt quốc gia và chủng tộc, rất nhiều người cạnh tranh, những người có thể đến Thánh thành, không phải là tầng lớp trung lưu cũng chính là quý tộc.

 

Nhưng khắp nơi đều là quý tộc cũng rất phiền phức, Thánh thành không có nô lệ, vì vậy, hàng năm cũng có những đứa trẻ dân thường được chọn.

 

Mã Đinh rất may mắn vì là một trong những tín đồ trung thành được thần chọn.

 

Tất cả người thân của cậu ta đều vô cùng phấn khích khi biết cậu ta được thần chú ý, hàng xóm và bạn bè đều vô cùng ngưỡng mộ khi cậu ta được chọn vào Thánh thành.

 

Chính bản thân Mã Đinh cũng vui mừng khôn xiết, chỉ cần đến Thánh thành là cậu ta có thể nhận được ân huệ của thần Quang Minh, thức tỉnh thiên phú Quang Minh, bất kể là Mục Sư hay Thánh Kỵ Sĩ gì cũng đều là việc tốt, có thể thay đổi vận mệnh gia đình cậu ta!

 

Cậu ta phấn khích đến nỗi tối không dám ngủ, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ đẹp của mình.

 

Nhưng thật may mắn, đây không phải là tưởng tượng hay giấc mơ của cậu ta, mà là sự thật! Cậu ta thực sự được chọn!

 

Mã Đinh ngơ ngác được đưa đến Thánh thành, vì quá vui mừng nên ký ức của cậu ta trên đường đi bỗng trở nên rất mơ hồ, khi cậu ta tỉnh táo lại, trước mắt đã là Thánh thành hùng vĩ!

 

Nơi nào trong Thánh thành cũng đều tràn ngập khí tức thần thánh, cậu ta như người lạc vào mộng cảnh.

 

Lòng nhân ái của thần soi sáng tất cả mọi người, ngay cả người thấp hèn như Mã Đinh cũng đủ điều kiện để tắm rửa và mặc quần áo mới.

 

Những người dân bình thường như cậu ta có tổng cộng một vạn người, sau khi tắm rửa sạch sẽ, bọn họ được mặc những bộ quần áo mềm mại, sau đó còn được ăn khoai tây rất thơm.

 

Mã Đinh sờ bụng, trong mắt ngập tràn hạnh phúc.

 

Có quần áo mặc, có đồ ăn, không có nơi nào tốt hơn Thánh thành!

 

Vì vậy, khi có người sai cậu ta đi làm việc, Mã Đinh cũng vui vẻ và hạnh phúc làm!

 

Cậu ta bận rộn chạy đi chạy lại giữa các quý tiểu thư, các quý công tử thiếu gia, trong mắt cậu ta không hề có chút oán hận hay bất mãn nào, ngược lại, cậu ta còn cảm thấy cuộc sống hiện tại vô cùng phong phú.

 

Lúc ở nhà cậu ta cũng phải ra ngoài làm việc, nhưng tuổi còn nhỏ, công việc ít, mỗi ngày phải làm rất nhiều việc, nhưng vẫn không bao giờ được ăn no bụng.

 

Ở đây không chỉ được ăn khoai tây ngon, thỉnh thoảng còn có thể nhặt được những phần thịt còn thừa!

 

Thiên đường! Đây quả thực là thiên đường!

 

Mã Đinh vô cùng phấn khích, những đứa trẻ được chọn cùng cậu ta cũng giống vậy, lòng thành tâm kính ngưỡng với thần Quang Minh ngày một tăng thêm.

 

Phải thành tâm! Phải thức tỉnh được thiên phú!

 

Sau khi trải nghiệm cuộc sống tốt đẹp như vậy, họ không còn muốn quay lại cuộc sống trước đây nữa, cuộc sống tăm tối khổ cực, ngày ngày nhịn đói, sợ hãi sẽ ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại nữa!

 

Mã Đinh vẫn như thường lệ, bận rộn giúp đỡ những tín đồ khác, trên khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười vui vẻ và hạnh phúc, trong mắt ngập tràn hi vọng về tương lai.

 

 “Mã Đinh, tiểu thư Sắt Lâm Na nói muốn ăn trứng chim thiển điện, tiểu thư Duy Na thì muốn….. nhanh đi giao đi!”

 

 “Vâng!” Mã Đinh đến nhà bếp lấy một cái khay lớn đựng đầy những món ăn quý giá, cẩn thận đi vào khu vườn.

 

Khí lực của cậu ta rất lớn, là sức lực được rèn luyện từ công việc lao động cực khổ, bình thường ngày nào cũng đều phải vác hàng nặng một hai trăm cân, giờ cầm một cái khay nặng hơn ba mươi cân chẳng là gì cả!

 

Quan trọng nhất là phải cẩn thận.

 

Dù chỉ là một cái khay nhỏ, nhưng cái khay này trị giá vài nghìn đồng vàng, cậu ta cầm rất cẩn thận, không dám để xảy ra bất kỳ tai nạn nào!

 

Một khi xảy ra chuyện, cậu ta không thể bồi thường được, dù có bán cậu ta đi cũng không đủ để bồi thường!

 

Vì vậy, cậu ta đi rất cẩn thận.

 

“Hả? Kỳ lạ thật, trời sắp mưa sao?”

 

Nhưng đột nhiên, sao trời bỗng dưng tối sầm lại như vậy.

 

Thời tiết ở Thánh thành A Gia Mạn Đức lúc nào cũng là trời nắng đẹp, có thể nói là ân huệ của thần Quang Minh, cũng có thể nói là do ma pháp.

 

Nhưng dù sao, từ thời đại Hoàng Kim tới bây giờ, thành phố từng được thần Quang Minh giáng lâm này chưa bao giờ có thời tiết âm u hay mưa dầm.

 

Mọi người nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lên, sau đó đều bị sốc đến mức không nói nên lời!

 

 “Cốt… Cốt Long… sao có thể?!”

 

Vị cấp 199 duy nhất hiện tại không thuộc Lan Tư Duy Lợi là một con Cự Long.

 

Hắn ta là một con Cự Long không gian màu bạc, có thể xuyên qua không gian, ở thời đại Hoàng Kim không có hạn mức cấp bậc, thậm chí Ngân Long có cấp bậc cao còn có thể xuyên qua thời gian!

 

Bị quy tắc của thời đại Đồng Thau hạn chế, Ngân Long đã mất đi kỹ năng xuyên qua thời gian, hoặc nói cách khác, do cấp bậc không đủ, vậy nên không thể học, cũng không thể thi triển kỹ năng Sử Thi trên cấp 200+.

 

Hình dáng của Ngân Long A Bố Tác Luân Đa Nhĩ Đế rất xứng đáng với danh hiệu “Cự Long”, hiện tại hắn ta là con rồng duy nhất còn nửa bước nữa là lên cấp Sử Thi, khi giang rộng cánh có thể dài tới hơn một nghìn mét, cao lớn và uy nghi hơn Ban Khắc cấp 199 rất nhiều!

 

 So với Cự Long thì Cốt Long có thêm khả năng bất tử, nhưng xét về lợi thế chủng tộc của rồng, việc biến thành Cốt Long ngược lại là một loại debuff.

 

Đây cũng là lý do quan trọng khiến Quang Minh Thần Điện dám khiêu khích Phỉ Lạc Ti!

 

Sức mạnh của con người dù sao vẫn không bằng Cự Long trời sinh cường đại.

 

Lan Tư Duy Lợi có bốn vị cấp 199, nhưng Quang Minh Thần Điện lại có Cự Long không gian cấp 199 và hàng vạn vị Truyền Kỳ!

 

Mười mấy đế quốc, mười mấy Thần Điện cùng nhau tấn công Phỉ Lạc Ti….

 

 “Gào…….”

 

Tiếng rồng gầm không còn bị kìm nén truyền đến từ không trung, âm thanh đó mang theo uy áp nặng nề, chỉ một tiếng gầm thôi mà đã như muốn xé rách không gian thành vô số vết nứt.

 

“Bụp, bụp, bùm——”

 

Lớp bảo vệ bao phủ Thánh thành giống như những tấm kính mỏng manh, kêu răng rắc rồi vỡ ra vô số vết nứt.

 

Sức mạnh đó truyền ra từ những vết nứt, vô số người bị uy áp đó làm cho ngã khuỵu xuống đất.

 

“A a a——”

 

Tất cả mọi người đều bịt tai, cơ thể mềm nhũn, run rẩy quỳ rạp xuống mặt đất.

 

Mã Đinh cũng ngã xuống, nhưng cậu ta vẫn không quên bảo vệ cái khay đựng đầy món ăn trị giá vài nghìn đồng vàng, cậu ta lấy bản thân làm đệm, để cái khay nằm yên trên người mình.

 

Nhưng cũng vì hành động đó mà Mã Đinh đã nhìn thấy một phần diện mạo thật sự của con rồng đó.

 

Kiến trúc của Thánh thành rất hùng vĩ, về độ cao thì chắc chắn không thấp được, con Cốt Long bay rất cao, nhưng bị những tòa nhà xung quanh che khuất, dù sao cũng không thể nhìn thấy toàn bộ được.

 

Nhưng ngay cả khi nhìn thấy một phần cũng có thể tưởng tượng được toàn bộ hình dáng của nó, nhiêu đó thôi cũng đủ khiến người ta sợ hãi đến mức không dám động đậy.

 

Đó là một con Cốt Long lớn hơn rồng không gian A Bố Tác Luân Đa Nhĩ Đế rất nhiều, hai nghìn mét? Ba nghìn mét? Hay là… một vạn mét?!

 

Mã Đinh không biết, từ trong ma lực màu đen đỏ cậu ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một đoạn xương, nhưng dù chỉ là một đoạn xương thôi cũng lớn hơn ngôi đền trung tâm ở Thánh thành rất nhiều!

 

Phải biết rằng, ngôi đền trung tâm ở Thánh thành là nơi thần Quang Minh từng cư ngụ, là mặt tiền! Là cung điện nơi thần cư ngụ!

 

Sự tồn tại của nó, có thể quay ngược lại thời gian, bắt đầu từ thời đại Hoàng Kim, ít nhất là ba bốn vạn năm trước.

 

Bất kể là chiến tranh như thế nào thì Quang Minh Thần Điện có thể chữa bệnh vẫn luôn là nơi đặc biệt nhất.

 

Vì vậy, ngôi đền chưa bao giờ bị tổn hại, trải qua mấy vạn năm sửa chữa và mở rộng, nó đã trở thành một quần thể kiến trúc vô cùng hùng vĩ, nhưng sự tồn tại như vậy, chỉ bằng một cái xương.

 

Phỉ Lạc Ti đã chọn cách thức “ngu ngốc” nhất để đi, đó là ngồi trên lưng Tiểu Quai bay từ Lan Tư Duy Lợi đến Thánh thành.

 

Những tòa thành y đi qua giữa đường không phải một nghìn cũng tám trăm.

 

Đã lâu rồi Tiểu Quai không được giải phóng bản năng, một đường phi nước đại, nhưng do kích cỡ và cấp bậc áp chế, nó đã khiến vô số ma thú trên đường đi sợ hãi mà chạy trốn, thậm chí còn khiến tất cả mọi người trong thành cũng sợ hãi mà nghĩ rằng, ngày tận thế đã đến.

 

Nhưng may mắn thay, Tiểu Quai bay rất nhanh, phần lớn người dân bình thường chưa kịp sợ hãi thì đuôi của Tiểu Quai đã bay qua thành phố rồi.

 

Ước Thư Á đứng bên cạnh Phỉ Lạc Ti, hắn trầm mặc đi theo y bay về phía Thánh thành.

 

Bối Đặc Tây cùng với những sứ giả của Quang Minh Thần Điện đến Lan Tư Duy Lợi thì mặt mày tái mét, cũng không nói một lời.

 

Dũng khí của Bối Đặc Tây không nhỏ, nhưng dù sao – tốc độ này cũng quá nhanh đi! Cậu ta chỉ sơ ý nhìn xuống một cái mà giờ cả người vẫn còn đang buồn nôn.

 

A Nhĩ Phất Lôi Đức và những người khác cũng không dám lên tiếng, đoàn người đến Lan Tư Duy Lợi thương lượng vốn là đi với tâm lý khiêu khích, một hồng y giáo chủ, một đoàn trưởng Thánh Kỵ Sĩ cùng với 20 Thánh Kỵ Sĩ tinh nhuệ, cộng thêm một người tự mình xin đi theo là Mạc Na Á, tổng cộng có 23 người.

 

Tất cả đều mặt mày tái mét.

 

Xong rồi, tất cả đều xong rồi!

 

Phỉ Lạc Ti, Ước Thư Á và con Cốt Long có tính khí rất xấu đó chắc chắn không phải là cấp 199!

 

Cốt Long cấp 199 không thể nào như vậy được!

 

Cốt Long có kích thước hàng vạn mét! Ngay cả trong ghi chép của Thần Điện, Thần Long trong truyền thuyết cũng chỉ đến thế là cùng!

 

Bọn họ không biết rằng, Tiểu Quai đã không còn là Tiểu Quai lúc ban đầu nữa!

 

Thuộc tính và cấu hình của Tiểu Quai rất mạnh mẽ, nhưng cũng thuộc phạm vi hợp lý của thú cưng cấp bậc tối đa.

 

Nhưng Phỉ Lạc Ti lại bật hack! Khi y xuyên không, không chỉ có mình y xuyên không, mà còn có cả một con rồng BOSS thế giới xuyên không cùng y!

 

BOSS thế giới! Đây là con rồng được công ty game thiết kế để cho hàng nghìn hàng vạn người chơi có cấp bậc tối đa đi đánh! Dĩ nhiên là nó sẽ được hack đủ kiểu.

 

Sau khi xuyên không đến thế giới ma pháp hiện thực cùng với Phỉ Lạc Ti, y đã tranh thủ lúc đối phương chưa kịp phản ứng, dựa vào ưu thế hợp nhất thuộc tính của bản thân và nhân vật phụ, y đã đánh bại nó bằng một đòn chí mạng.

 

Cũng không giống như trong game, chỉ rơi ra một chút máu rồng, Cốt Long, hay gì đó. Cả con rồng đó đều thuộc về Phỉ Lạc Ti!

 

Để trong ở trong ba lô chi có nó bám bụi, sủng vật của mình thì mình cưng thôi, thế là Phỉ Lạc Ti đã ném xương rồng cho Tiểu Quai làm đồ mài răng. Mài một thời gian, hình như thuộc tính của Tiểu Quai cũng bị hack, biểu hiện đầu tiên nó thể hiện ra là thay đổi về kích thước.

 

Hình dạng hoàn chỉnh của Tiểu Quai hình như còn lớn hơn cả BOSS thế giới!

 

Thêm vào đó, kinh nghiệm mà Tiểu Quai đi theo y đánh quái cũng được cụ thể hóa thành 【Thực tế】, Tiểu Quai được tự do bay nhảy đã trở thành một thực thể khủng khiếp, chỉ cần nhìn một cái là sẽ bị sát khí của nó làm cho sợ hãi!

 

“Ước Thư Á, ngươi nói trên thế giới này thật sự không có thần nữa à?”

 

Ước Thư Á có chút sững sờ, thậm chí hắn còn nghe thấy một chút tiếc nuối không cam lòng trong giọng điệu của Phỉ Lạc Ti.

 

Ước Thư Á không hề qua loa, hắn nghiêm túc cảm nhận một chút, hắn là Vu Yêu thuộc hệ Vong Linh, có thể khắc chế Quang Minh, trên người còn mang theo lời nguyền của hai vị thần, bây giờ lại dám cả gan đến Thần Điện của thần Quang Minh, nếu như thật sự có thần tồn tại…..

 

Chắc chắn hắn sẽ bị thần trừng phạt, giết chết mới đúng.

 

Nhưng hiện tại hắn không hề bị thương tổn gì, điều đó có nghĩa là….

 

Thế giới này không có thần.

 

 “Đáng ghét.” Phỉ Lạc Ti rất khó chịu, không có BOSS để đánh, không có vật phẩm rơi ra để nhặt, khó chịu.

 

Tiểu Quai cũng đồng cảm mà thở dài.

 

Nhớ lại toàn bộ trò chơi, đó là quãng thời gian kích thích nhất cuộc đời, quả nhiên là lúc ăn cắp thần cách, đâm sau lưng giáo hội, sát thần mới sướng!

 

Đặc biệt là sau đó bị tất cả NPC và người chơi trong toàn bộ server truy đuổi, chơi là phải có cảm giác hồi hộp như vậy chứ! Thiệt đã quá trời!

 

Ở thế giới thực có lẽ sẽ không bị toàn bộ vị diện truy đuổi, nhưng thần cách rơi ra thì chắc chắn sẽ rất nhiều!

 

Chắc chắn là vậy!

 

Giống như cây trượng của Ước Thư Á vậy đó.

 

【Lời nguyền của kẻ phạm thượng (thần khí #@% lời nguyền)】 Đây là một món đồ chứng minh tội lỗi của kẻ phản bội khi lừa gạt sức mạnh của hai vị thần. Người ràng buộc 【Ước Thư Á】 sẽ mãi mãi bị thần trừng phạt.

 

Đối với Phỉ Lạc Ti thì, loại đồ này còn kích thích hơn cả một vạn người đẹp.

 

Mặc dù y có rất nhiều trang bị, nhưng ý nghĩa tượng trưng của nó lại khác!

 

Đây là thứ mà chỉ có【Kẻ phạm thượng】 mới có thể sở hữu được!

 

Phỉ Lạc Ti đã có một danh hiệu và thành tựu là kẻ sát thần, nhưng danh hiệu là thứ không bao giờ chê ít, nếu giết chết thần Quang Minh có thể kiếm thêm một thần cách và danh hiệu 【Kẻ sát thần】nữa, y có thể cao hứng mà đích thân bóc tôm hùm cho thần Quang Minh ăn!

 

“Được rồi, không còn thì thôi.” Phỉ Lạc Ti lấy ra một con dao găm, đây là con dao màu vàng Truyền Thuyết mà y chơi rất thuần thục.

 

Mặc dù không thể so sánh với pháp trượng sát Thần, nhưng để đánh rồng thì đao đao kiến ​​huyết mới có cảm giác chấn động.

 

” Phỉ Lạc Ti đại nhân. . . . . .” Cuối cùng Mạc Na Á cũng đã vượt qua nỗi sợ hãi, cô run rẩy cầu xin, “Phỉ Lạc Ti đại nhân, chúng ta sẵn sàng quyên góp vật tư vô điều kiện, chúng ta sẽ cung cấp Mục Sư và Kỵ Sĩ Quang Minh, xin ngài. . . . . .”

 

Phỉ Lạc Ti là một người trưởng thành tốt bụng, tinh thần bình tĩnh ổn định, cũng không dễ nổi giận.

Y nhìn cô gái chưa thành niên trước mặt, nở nụ cười chỉ nhếch khóe miệng lên một pixel, an ủi: “Yên tâm đi, ta sẽ không giết Giáo hoàng của các người, cũng không đồ sát thành phố.”

Y cười như một tên phản diện sắp hủy diệt thế giới: “Ta chỉ muốn nhìn một chút xem, ​​sức mạnh của thần là như thế nào!”

“Muốn xem xem, uy nghiêm của thần là một tồn tại vĩ đại như thế nào!”

Sau khi để Tiểu Quai dừng lại trên bầu trời Thánh thành, ngoại trừ tiếng gầm của Tiểu Quai, y không thực hiện bất kỳ hành động tấn công nào, thậm chí còn rất khoan dung cho các Kỵ Sĩ Quang Minh có thời gian phản ứng.

Từng đội Kỵ Sĩ Quang Minh tập hợp bên dưới, nhưng không dám vội vàng tấn công.

Giáo hoàng mặc một bộ trang phục lộng lẫy, ông ta vũ trang từ tóc đến chân, trang nghiêm lại bất tử uy nghi bước ra khỏi Thần Điện, trên môi ông ta nở nụ cười ôn hòa và thương xót cho nhân loại.

“Lĩnh chủ Phỉ Lạc Ti, chào mừng ngài đã đến đây.” Giáo hoàng mỉm cười ôn hòa, như thể họ là những người bạn lâu năm, thân thiết và tự nhiên, không hề có chút hung hăng nào muốn dẫn người bao vây Lan Tư Duy Lợi, khiến Phỉ Lạc Ti không bao giờ có thể thoát thân được.

Phỉ Lạc Ti không trả lời, mà trực tiếp hỏi: “Cự Long đâu?”

Để đối phó với Phỉ Lạc Ti, con rồng không gian A Bố Tác Luân Đa Nhĩ Đế là một nhân vật quan trọng không thể thiếu.

Phỉ Lạc Ti cũng không xa lạ gì với con Rồng cấp 199 này, dù sao thì trong lãnh địa của y cũng có rất nhiều người nói về con Rồng này.

Rồng là một sinh vật ma pháp mạnh mẽ nhất còn tồn tại trên lục địa Thản Tháp Lợi, nhưng không có nghĩa là chúng không có đầu óc, ngược lại, A Bố Tác Luân Đa Nhĩ Đế – kẻ vừa được ăn ngon uống ngon ở Thánh thành, khi cảm nhận được khí tức của một con Cốt Long cường đại hơn mình rất nhiều đang hung hãn lao đến đây thì hắn ta đã bỏ chạy.

Cấp bậc của hắn ta vốn đã cao, lại là Rồng Không Gian, dù là Giáo hoàng nắm quyền cao nhất Thánh thành cũng chỉ có thể nhìn hắn ta biến mất, không để lại dấu vết nào.

Giáo hoàng cũng không ngờ rằng mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy, nhưng bây giờ không phải là lúc hối hận, ông ta phải…..

“Chạy rồi?” Phỉ Lạc Ti có chút tiếc nuối, nhưng đánh rồng thì lúc nào đánh cũng được, bây giờ còn có việc quan trọng hơn đó là….

Phỉ Lạc Ti nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi đầu Tiểu Quai, tiện tay lấy một thanh trọng kiếm từ trong balo không gian ra, đi về phía cổng Thần Điện.

Đồng tử của Giáo hoàng đột nhiên co rút lại, vô số Kỵ Sĩ Quang Minh nhanh chóng đứng chắn trước mặt Giáo hoàng.

“Nhường đường.”

Các Kỵ Sĩ Quang Minh không sợ hãi nhìn chằm chằm vào Phỉ Lạc Ti, không có ý định nhường bước.

Có thể trở thành Kỵ Sĩ Quang Minh bảo vệ Thánh thành, lòng thành kính của họ đối với Thần Quang Minh là không thể nghi ngờ! Ngay cả khi họ biết rõ là mình không thể đánh lại Phỉ Lạc Ti, họ cũng sẽ không bao giờ nhường bước!

“Lạy Thần Quang Minh vĩ đại ——”

“Xoẹt ——”

Các Kỵ Sĩ còn chưa nói dứt câu đã bị Phỉ Lạc Ti tàn nhẫn cắt ngang.

Một, hai. . . . . . Một trăm linh một. . . . . . Một nghìn linh một. . . . . .

Các Kỵ Sĩ vẫn lao lên không ngừng, thậm chí các linh mục cũng cầm pháp trượng xông lên, nhưng bước tiến của Phỉ Lạc Ti không hề chậm lại, y thong thả đi về phía Thần Điện, sau lưng là vô số tín đồ của Thần Quang Minh nhuộm đỏ máu.

Giáo hoàng giơ cao quyền trượng, rồi…..

“Bịch!”

Ông ta cũng ngã xuống giống như vô số người trước đó, nằm rạp dưới đất.

Phỉ Lạc Ti giết chết Giáo hoàng rồi vẫn không dừng lại, mà bước từng bước đi đến trước tượng thần, sau đó đập nát tượng thần trước sự kinh hoàng và sụp đổ của Giáo hoàng và mọi người.

Phỉ Lạc Ti giẫm lên khuôn mặt đầy lòng thương xót của tượng thần, ngữ điệu có chút nâng cao: “Thần phạt? Đến đây!

Hết chương 86.

 

Ta Có Một Tòa Thành Mỹ Thực – Chương 86

Ngày đăng: 6 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên