Chương 9:
“Một, hai, ba…” Lỵ Lỵ Ti nhận lương từ chủ quán rượu, cô bé đếm số tiền đồng trong tay mình như một kho báu lớn, tuy lương chỉ có ba đồng một tháng, nhưng có người sẵn lòng thuê một cô bé bảy tuổi như nó vào làm là nó đã được Nữ thần Bình minh ban phước rồi!
Mặc dù trẻ con trong gia đình bình thường ở đế quốc đã phải ra ngoài làm việc kiếm tiền từ lúc bốn tuổi, nhưng công việc thì ít mà người thì nhiều, có thể kiếm được công việc thì tiền công cũng không cao, ai có được công việc cũng cực kỳ quý trọng.
Lỵ Lỵ Ti gói tiền rất kỹ, bọc hết lớp này đến lớp khác, sau đó mới cất vào trong lòng rồi tiếp tục siêng năng dọn bàn.
Công việc kinh doanh của quán rượu Lão Mạch Khắc rất tốt, những kẻ thường xuyên đi trên bờ vực sinh tử thường thích tới đây uống rượu khi có tiền, những người bình thường như họ, thậm chí ngay cả những người siêu phàm cũng vậy, mạng của bọn họ rất rẻ mạt, không biết sẽ chết dưới miệng ma thú và vong linh lúc nào, vậy nên ngày nào bọn họ có thể uống rượu thì cứ uống, phải tận hưởng lạc thú trước mắt mới là tín ngưỡng sinh tồn của bọn họ.
“Nghe nói gì chưa? Cái nơi quỷ quái như thành Đạt Nhã Khắc này cũng sắp chào đón một Lĩnh chủ mới đó!”
“Tân Lãnh chủ? Nếu ngươi không nhắc thì ta cũng đã quên mất cái nơi quỷ quái này của chúng ta vẫn là ‘Đất vô chủ’.”
“Nơi này không còn được gọi là thành Đạt Nhã Khắc nữa, việc đầu tiên khi Lãnh chủ của chúng ta làm khi đến nơi là đổi tên, bây giờ nơi này được gọi là thành Lan Tư Duy Lợi!”
“Lan Tư Duy Lợi? Cái tên nghe lạ quá.”
“Quản nó tên là cái gì làm chi?! Vì chẳng bao lâu nữa thành phố này cũng sẽ bị bao phủ bởi xương trắng.”
Phía tây của lãnh địa giáp với vùng bình nguyên vô tận, Vu Yêu và vong linh cũng không biết viết chữ “Tiết chế” là như thế nào, trong mấy trăm năm qua, chúng đã “Ăn mòn” hơn hàng triệu km2 diện tích của lãnh địa Vu Na Lợi Á.
Ba trăm năm trước, thương đội đã xuất phát từ nơi này, thậm chí phải đi bộ hơn một tháng mới đến được biên giới, nhưng bây giờ, sau hơn ba trăm năm, nơi này đã trở thành biên giới.
Để sống sót, các quý tộc đã tiếp tục dẫn hộ vệ chạy đến nơi an toàn, dần dần nơi này cũng chỉ còn lại một lãnh địa của Tử tước.
Dựa theo quy mô mở rộng của Đồng bằng vô tận, nhiều nhất là mười năm nữa nơi này sẽ chẳng còn gì ngoài xương trắng.
Những người có đủ khả năng chi trả đã bỏ trốn, ngay cả những quan chức quý tộc còn ở lại đây cũng chỉ để kiếm thêm một chút tiền, để đảm bảo cho cuộc sống của họ an toàn hơn sau khi chuyển đi.
Quốc vương muốn giữ thể diện nên không muốn tuyên bố rằng những nơi như thế này đã bị bỏ hoang, vì vậy nên theo pháp luật của đế quốc, những vùng đất như thế này sẽ được tập hợp lại với nhau, và một lãnh địa siêu to khổng lồ hơn tám triệu km vuông đã được “Ra đời”!
Nhưng diện tích đất đai con người có thể sống thì bao nhiêu đâu: Chỉ khoảng 20 km vuông, tức là 30.000 mẫu đất.
Khu vực an toàn cằn cỗi và nhỏ bé này phải nuôi hơn 300 quan chức và gia đình của bọn họ, cũng như 2.000 quân phòng thủ thành phố.
Người dân bình thường ở đây đã bị hút khô máu, ngay cả một giọt cũng không còn.
Về phần những người dân bình thường thấp cổ bé họng như bọn họ, không biết khi nào sẽ trở thành nô lệ, khi nào sẽ trở thành phân bón, mười năm là một khoảng thời gian quá xa.
Lỵ Lỵ Ti xách một chiếc thùng gỗ còn to hơn cả cô bé, nó đặt bộ đồ ăn lên bàn, tay chân tuy gầy gò, nhưng cô bé lại khỏe đến kinh ngạc.
Nghe nói Lĩnh chủ đại nhân sắp tới, nhưng Lĩnh chủ tới là có ý gì thì Lỵ Lỵ Ti không hiểu rõ lắm, dù sao thì năm nay nó cũng mới có bảy tuổi, nhưng nghe bọn thợ săn tiền thưởng trong quán rượu nói thì, khi Lĩnh chủ đến lãnh địa mới nhất định sẽ tổ chức yến tiệc hoành tráng, một bữa yến tiệc tiêu tốn ít nhất cũng phải mấy ngàn đồng vàng!
Mà yến tiệc như vậy phải được tổ chức mỗi ngày một lần và diễn ra trong ba mươi ngày liên tục!!
Một trăm đồng bằng một bạc, một trăm bạc bằng một vàng, trong cuộc đời ngắn ngủi của Lỵ Lỵ Ti, nó chưa từng được sở hữu bất kỳ đồng bạc nào chứ đừng nói đến đồng vàng.
Nó vô cùng hâm mộ Lĩnh chủ giàu có: “Vậy chắc ngày nào Lĩnh chủ cũng được ăn bánh mì trắng!” Cô bé chưa từng ăn bánh mì trắng, người ta nói đó là món ăn cao lương mỹ vị, được làm từ lúa mì nguyên chất.
Khách trong quán rượu đều là người bình thường, sẽ không ai gọi bánh mì trắng vừa đắt tiền lại ăn không no, vậy nên đương nhiên ở đây không bán.
Cô bé cũng chỉ nghe những thợ săn tiền thưởng đến đây uống rượu nói về nó, thậm chí có người còn chưa từng nhìn thấy nó, trong trí nhớ của cô bé, bánh mì đen đã là một món ngon vô cùng quý giá, nó không có kiến thức phong phú để tưởng tượng ra bánh mì trắng tuyệt như thế nào.
Nghe thấy câu nói đầy hâm mộ của Lỵ Lỵ Ti, những vị khách trong quán rượu cũng bật cười.
“Lúa mì? Lĩnh chủ không dùng thứ thấp kém như vậy đâu. Ngươi đã nghe nói về lúa mì ma pháp chưa? Nước mà quý tộc uống cũng có thể gia tăng ma lực!”
Lúa mì thông thường ở trong mắt Lỵ Lỵ Ti đã là thứ gì đó cực kỳ ghê gớm rồi, còn lúa mì ma pháp ư? Đó là thứ mà cô bé không thể tin được có tồn tại trên đời. Lúc này, hình tượng và sự giàu có của Lĩnh chủ đại nhân đã trở nên vô cùng mạnh mẽ trong tâm trí nó, thậm chí còn lợi hại hơn cả bọn quan thuế!
“Lão Mạch Khắc, tiền đồ uống hôm nay cộng dồn với khoản nợ lần trước, lần sau ta sẽ thanh toán một lần luôn.”
“Lão Mạch Khắc, tôi cũng ghi nợ nha.”
Không biết có phải do mở hàng không tốt không, mà những tiếng “Ghi nợ” cứ liên tục vang lên không ngừng.
Lỵ Lỵ Ti cực kỳ lo lắng, thợ săn tiền thưởng đều là “Dân du cư”, bọn họ là những kẻ lang thang phiêu bạc, bọn họ dùng mạng mình để kiếm tiền, có thể bị thương nặng, hoặc cũng có thể bị giết ngay tại chỗ, nói tóm lại, có vô số lý do khiến bọn họ biến mất mãi mãi chỉ sau một đêm.
Ghi sổ lần sau thanh toán. Câu nói này nếu chín bỏ làm mười thì có nghĩa là bọn họ muốn quỵt nợ.
Vất vả lắm Lỵ Lỵ Ti mới tìm được việc làm ở chỗ của Lão Mạch Khắc, cô bé không muốn quán rượu phải đóng cửa vì không kiếm được tiền.
“Không, không được!” Lỵ Lỵ Ti lo lắng đến mức nhảy dựng lên, nhưng đối phương là một đám cao to cường tráng và rất liều mạng, giọng nói của Lỵ Lỵ Ti lại nhỏ như muỗi, hoàn toàn không thu hút được bao nhiêu lực chú ý.
Lỵ Lỵ Ti là một người khiêm tốn, nhưng Lão Mạch Khắc thì lại khác, khi còn trẻ ông là một Pháp sư huyền bí cấp 32, ông mở quán rượu này sau khi bị chấn thương và gãy tay. Mặc dù sức lực của ông đã suy giảm rất nhiều do tuổi tác đã cao, nhưng dù sao thì ông vẫn là một pháp sư cấp 30, không có mấy người dám vào quán rượu của ông gây rối và ăn quỵt.
Trước đây, khi gặp phải chuyện như thế này, ông ta chỉ cần rút cây trượng ra, lột sạch đối phương rồi ném ra ngoài.
Nhưng lần này, thậm chí Lão Mạch Khắc còn không có ý định rút cây trượng ra: “Lỵ Lỵ Ti, đi lấy mảnh giấy da đến đây.”
Lỵ Lỵ Ti lo lắng đến mức suýt rơi nước mắt, nhìn thấy cô bé còn nhỏ, Lão Mạch Khắc vỗ vỗ đầu nó rồi giải thích lý do: “Tổ chức nhiều yến tiệc như vậy cần phải có một khoản chi phí rất lớn. Để bù đắp cho các khoản chi này và tuyên bố Lĩnh chủ đã đến, tiếp theo mọi người sẽ phải nộp một khoản thuế rất lớn.”
Ngay lập tức, Lỵ Lỵ Ti bị dọa cho sợ đến xanh mặt.
Lĩnh Chủ cuối cùng ở thành Đạt Nhã Khắc đã đã là chuyện của cách đây năm mươi năm, Lỵ Lỵ Ti chưa từng trải qua những biến động thường xuyên khi có Lĩnh Chủ, tất nhiên nó cũng không biết cái gì là địa ngục.
Có rất nhiều thứ thuế mà người tự do phải nộp, có thứ nộp cho đế quốc, có thứ được gọi là “Phụng hiến” cho các thần linh, có thứ nộp cho lĩnh chủ, và cũng có rất nhiều thứ thuế mà ngay cả quan thu thuế cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Hàng năm, hàng tháng, hàng tuần, hay thậm chí là hàng ngày đều phải nộp rất nhiều loại thuế khác nhau.
Nếu không giao ra được thì chỉ có thể bị tước bỏ tư cách làm một công dân tự do, trở thành nô lệ có tuổi thọ ngắn hơn cả gia súc.
Rồi sau đó lĩnh chủ lại mua những nô lệ này về, rồi ngài ấy lại thêm giàu có.
Lão Mạch Khắc tuổi đã già, tuy chỉ mới bước vào lĩnh vực thi pháp trung cấp, nhưng tuổi thọ của ông lại dài hơn người bình thường rất nhiều, tuy bị thương vào hơn năm mươi năm trước và đã tiêu gần hết số tiền tiết kiệm, nhưng một Thi pháp giả như ông cũng có rất nhiều cách để kiếm tiền, của cải tất nhiên cũng nhiều hơn gia đình bình thường, nhưng dù vậy, ông cũng gần như tuyệt vọng sau khi bị hết “Tân lĩnh chủ” này đến “Tân lĩnh chủ” khác cướp đoạt.
Ngay cả một người siêu phàm mà cũng suýt chút nữa đã trở thành nô lệ vì không nộp được thuế, vậy những người bình thường sẽ thế nào?
Ngày xưa, thành Đạt Nhã Khắc cũng là một thành phố lớn nổi tiếng với các cuộc đấu giá, nhưng sự xói mòn ở vùng đồng bằng vô tận và cướp bóc không kiểm soát của các lãnh chúa đã biến nơi này vốn đã bấp bênh trở thành một tòa thành suy tàn cằn cỗi và vô hồn.
Nhìn thấy đứa trẻ gầy gò ngây thơ trước mặt, Lão Mạch Khắc vốn lạnh lùng cũng có chút không đành lòng.
Dưới sự kiểm soát của gia tộc Kỳ Đế, tuy dân thường ở thành phố này vẫn còn sống sót, nhưng sự xuất hiện của Lĩnh chủ mới chắc chắn là cọng rơm vàng đè chết cuộc đời bọn họ, nhưng điều đáng nói là, chắc chắn đây không phải là cây rơm vàng “cuối cùng”.
Lão Mạch Khắc không lo lắng cho mình, lão làm pháp sư, dù có đi đến đâu cũng có năng lực nuôi sống mình, nhưng những người bình thường khác trong thành phố này thì chưa chắc có thể.
“Đi đi, lấy giấy da đến đây.” Lão Mạch Khắc vốn không bao giờ cho phép nợ, nhưng bây giờ lại thiện tâm đồng ý một lần, khả năng kiếm tiền của thợ săn tiền thưởng tốt hơn người thường rất nhiều, nhưng không ai trong số họ có khái niệm tiết kiệm tiền, vậy nên trước đây bọn họ đóng các khoản thuế khá khó khăn, bây giờ lấy đâu ra tiền để đóng các khoản thuế mới? Mà chính bọn họ cũng không biết ngày mai phải cần bao nhiêu mới đủ?
Số tiền rượu bọn họ nợ, nếu có thể vượt qua khó khăn lần này thì về sau sẽ có cơ hội để trả lại, nếu không thể thì ông có quan hệ với những người buôn nô lệ, bọn họ đều là những người lao động có thân thể cường tráng khỏe mạnh, bán được giá tốt cũng không khó, đến lúc đó không phải bọn họ sẽ có tiền trả nợ đồ uống cho ông sao?
Tuy Lỵ Lỵ Ti mới bảy tuổi, nhưng cô bé cũng đã bắt đầu học việc từ năm bốn tuổi, nó không ngốc, nó biết rất rõ thuế mới có ý nghĩa gì, vậy nên lúc này đầu óc nó hoàn toàn trống rỗng, nó theo bản năng làm theo dặn dò của Lão Khắc Mạch đi lấy tờ giấy da, nhưng tâm trí nó thì đã bị nỗi sợ hãi chiếm giữ.
Thậm chí, ngay cả khi Lão Mạch Khắc tặng thêm cho nó một đồng xu lúc nó tan làm vì thương hại, cũng không khiến nó vui vẻ được bao nhiêu.
Cô bé lê bước chân nặng trĩu về nhà, người bố bị thương nằm trên giường như già đi hai mươi tuổi, mẹ cô bé cũng vội vã về nhà sau khi làm xong việc, trông bà cũng buồn bã vô cùng.
Mấy anh chị em của nó cũng hoang mang lo sợ.
Hiển nhiên, sự xuất hiện của tân thành chủ đồng nghĩa với việc áp đặt các loại thuế mới, đó là “lẽ thường” mà những người tự do trong thành phố đều biết.
“Yến tiệc sẽ tổ chức trong một tháng, ta đã hỏi thăm rồi, sau yến tiệc một thời gian Lĩnh chủ sẽ thu thuế. Vẫn còn một tháng nữa, chỉ cần cha khỏi bệnh sớm, chắc chắn chúng ta có thể tiết kiệm đủ tiền.”
Người nói là anh trai của Lỵ Lỵ Ti, cậu bé mới mười hai tuổi thôi mà đã là một nửa trụ cột trong gia đình, nhưng một nửa cũng chỉ là một nửa, tiền lương hàng ngày của cậu bé chỉ được có nửa đồng, mặc dù mẹ cậu bé phải làm ba công việc khác nhau, nhưng một ngày bà chỉ kiếm được một đồng.
Lương của người cha là hai đồng, nhiều hơn số lương của cả gia đình cộng lại.
Những gì anh trai Lỵ Lỵ Ti nói chắc chắn là sự thật, nhưng sự khác biệt giữa sự thật và hiện thực không chỉ là một câu nói.
“Ta đã hỏi thăm một đệ tử Dược Tề về giá thuốc cầm máu, phải tốn tới năm đồng bạc! Tận năm đồng bạc luôn đó!”
Năm đồng bạc, tức là năm trăm đồng, một nhà sáu người phải làm lụng vất vả ba trăm ngày không ăn không uống mới có thể kiếm đủ.
Mức giá này quá cao so với khả năng chi trả của gia đình bọn họ.
Khuôn mặt của sáu thành viên trong gia đình hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Điều Lỵ Lỵ Ti sợ hãi nhất là các anh chị em của mình kiếm được nhiều hơn nó, nếu không đủ tiền, nó sẽ là người đầu tiên bị bán đi.
Hết chương 9.