Ta Có Một Tòa Thành Mỹ Thực – Chương 95

 

Chương 95:

 

Báo chí được phát hành trước Lễ hội Ẩm thực, vì số lượng bài dự thi đã đủ nên ngày hôm sau đã có một lượng lớn báo chí được tung ra thị trường.

 

Xưởng in báo đã tuyển dụng thêm một lượng lớn công nhân, ưu tiên những người bị nạn, đồng thời Phỉ Lạc Ti cũng sắp xếp thêm một công việc bán thời gian, đó là bán báo.

 

Những người bị nạn thực sự trắng tay, mặc dù những ngày qua có thức ăn do chính quyền Lan Tư Duy Lợi cung cấp, nhưng trong tay không có tiền, sống cũng không có lấy một chút tự tin nào.

 

Hiện thực thế giới này chính là như vậy.

 

Còn về công việc bán báo, đó là công việc phúc lợi dành cho những đứa trẻ.

 

Nhiệm vụ học tập của nền giáo dục bắt buộc nói nặng không nặng, nói nhẹ cũng không nhẹ được bao nhiêu, phần lớn là cần ghi nhớ học thuộc lòng theo kiểu nhồi nhét như cho vịt ăn.

 

Những nội dung này hoàn toàn có thể vừa bán báo vừa ghi nhớ học thuộc lòng được, trên lớp học tập chăm chỉ, tan học vừa học vừa kiếm tiền, rất nhanh sẽ có cảm giác an toàn.

 

Mông Khắc đặt một tấm thẻ kiến thức vào ngăn nhỏ trong ba lô, còn ngăn lớn thì để đầy 50 tờ báo.

 

Giá bán của mỗi tờ báo là 20 đồng, mức giá này ở trong mắt Mông Khắc chính là giá trên trời! Báo đắt như vậy, thật sự sẽ có người mua sao?

 

Những đứa trẻ cùng vào trường với cậu ta rất thận trọng, chỉ lấy năm tờ mười tờ, nhưng Mông Khắc quan sát một chút, thấy những học sinh vào trường trước cậu ta đều lấy một trăm tờ một trăm tờ, nếu không phải ba lô không đủ chỗ, bọn họ còn muốn lấy nhiều hơn nữa!

 

Tiền báo không cần bọn nó bỏ ra, mấy đứa trẻ bán báo sẽ được nhận “hoa hồng”, bán được một tờ sẽ được 1 đồng.

 

Nói cách khác là cầm mười tờ báo đi, cuối cùng nộp lại 190 đồng là được.

 

Nhưng đây chính là 190 đồng đó! Lỡ như bị người ta cướp thì phải làm sao?!

 

Mông Khắc hiểu rất rõ nỗi lo lắng của những người khác, không chỉ là sợ bán không hết, mà còn sợ bản thân bị nhắm vào.

 

Mặc dù có các anh chị khóa trên nói trị an ở Lan Tư Duy Lợi rất tốt, nhưng lỡ như xảy ra chuyện thì sao?

 

Lỡ như bọn họ chính là trường hợp ngoại lệ đó thì sao?

 

Bán được mười tờ báo là được 10 đồng, đó đã là một khoản tài phú không nhỏ rồi!

 

Mông Khắc do dự một hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi: “Lớp 142 – năm nhất – Mông Khắc, xin cho con năm mươi tờ báo.”

 

Nói thật, cậu ta rất sợ bán không hết, nhưng nhìn thấy những người khác đều lấy một trăm tờ một trăm tờ, cậu ta cũng mạnh dạn lấy năm mươi tờ.

 

Sau khi đăng ký xong, cậu ta nhận được số báo của mình, hồi hộp đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

 

Đầu tiên, vấn đề thứ nhất, cậu ta phải đi đâu để bán?

 

Mông Khắc đến Lan Tư Duy Lợi chưa lâu, có thể nói là gần như không quen thuộc gì với Lan Tư Duy Lợi.

 

“Ba Đặc tiên sinh, phiền ngài cho con năm ngàn tờ được không ạ?”

 

Đang suy nghĩ thì phía sau liền truyền đến một giọng nói có chút quen thuộc.

 

Mông Khắc bị từ khóa “năm ngàn tờ” kích thích đến mức lập tức quay đầu lại nhìn.

 

Đó là Ước Hàn.

 

Lớp trưởng lớp cậu, Ước Hàn.

 

Ước Hàn vào trường sớm hơn cậu ta một chút, nhưng bọn họ chưa học được hai ngày thì gần như tất cả giáo viên đều đi tham gia nhiệm vụ cứu trợ rồi.

 

Tiến độ học tập của bọn họ cũng vì thế mà bị đình trệ.

 

Sau khi hoạt động cứu trợ kết thúc, Mông Khắc được sắp xếp vào lớp của Ước Hàn, vì tiến độ của hai bên gần như tương đương, “học sinh cũ” cũng có thể giúp đỡ “học sinh mới” một chút, vì vậy lớp học sau Lễ hội Thu Hoạch đã được sắp xếp lại.

 

Ước Hàn và những người bạn nhỏ của cậu ta bị phân tán vào các lớp khác nhau, nhưng vẫn còn một số người ở cùng lớp.

 

Công việc bán thời gian bán báo lần này, lũ trẻ đã nhận được thông báo từ một ngày trước khi báo phát hành.

 

Ước Hàn vẫn như thường lệ, tập hợp những người bạn nhỏ của mình lại, lần này trong đội của bọn họ còn có thêm một số nô lệ nhỏ tuổi, ví dụ như anh em An Địch và bọn Tân Ba.

 

Nhóm nhỏ hùng hậu này rõ ràng là muốn làm một mẻ lớn!

 

Ước Hàn vừa mở miệng đã là năm ngàn tờ, đội ngũ 60 người trong nháy mắt đã lấy đi ba trăm ngàn tờ báo.

 

Mông Khắc dùng cả tay cả chân để tính toán thu nhập nếu bán hết toàn bộ, chỉ cảm thấy ngón tay ngón chân của mình có dùng thế nào cũng không đủ.

 

Nhưng mỗi người 5000 đồng thì vẫn có thể tính toán rõ ràng.

 

Mông Khắc bị con số khổng lồ này dọa đến mức hít vào một ngụm khí lạnh.

 

Cơm ở căng tin trường học cũng sử dụng thẻ cơm, mỗi học sinh mỗi tháng đều có 900 đồng tự động được nạp vào, nếu ăn không hết thì tháng sau sẽ tự động xóa số dư, nếu không đủ ăn thì có thể nạp thêm, tiền nạp thêm sẽ không bị xóa.

 

Tiền ăn mỗi ngày 30 đồng, Mông Khắc đã cảm thấy bản thân không xứng với mức giá này, nhưng không thể không thừa nhận, cậu ta rất thích thịt kho tàu, mà một phần thịt kho tàu ở căng tin trường học thì giá bao nhiêu?

 

6 đồng một phần.

 

Giá cả ở Lan Tư Duy Lợi là một sự tồn tại rất kỳ diệu, cùng là một phần thịt kho tàu, nhưng ở nhà hàng cao cấp nó có giá là 9999 đồng vàng, ở quán ăn vỉ hè cũng có giá 99 đồng, ở căn tin nhà máy còn có giá 15 đồng, lại càng có giá thấp đến mức người ngoài đến ăn là lỗ vốn như ở căn tin trường học.

 

Chắc chắn giá cả ở căng tin trường học là thấp nhất, chỉ có 6 đồng một phần, phần ăn cũng không ít, rẻ hơn nhiều so với giá bên ngoài, còn rẻ hơn so với giá ở căn tin các nhà máy khác, nhưng đối với Mông Khắc mà nói, vẫn là rất đắt, cậu ta phải cân nhắc rất lâu mới nỡ gọi một phần.

 

5000 đồng, có thể mua được bao nhiêu phần thịt kho tàu đây!

 

Toán học của Mông Khắc mới chỉ ở trình độ học xong hai tiết, lúc này không tính nổi nữa rồi.

 

Nhưng cho dù không tính ra, cậu ta cũng biết rõ ràng —— Đây là một số tiền rất lớn rất lớn rất lớn!

 

Mông Khắc bị con số này làm cho kinh ngạc đến mức suýt chút nữa thì chảy nước dãi.

 

—— Nhưng mà khoan đã, năm ngàn báo chí thì phải mang đi bằng cách nào?

 

Lúc Mông Khắc nhận ra vấn đề này, Ước Hàn và nhóm bạn của cậu ta cũng đã giải quyết được vấn đề này.

 

“Thu nhỏ!”

 

Cái gì gọi là ma pháp thay đổi thế giới, đây chính là ma pháp thay đổi thế giới!

 

Mông Khắc trơ mắt nhìn ngọn núi báo trước mắt biến thành những viên “ngọc trai” nhỏ có thể dễ dàng nhét vào ba lô.

 

Hiện tại Ước Hàn vẫn chỉ là một người mù chữ một nửa, đối với thuật thu nhỏ hoàn toàn không biết gì, nhưng có thể cầu cứu các anh chị khóa trên tốt bụng mà!

 

Trong thời gian ở lại trường hỗ trợ, Ước Hàn và không ít anh chị khóa trên đã xây dựng được mối quan hệ tốt đẹp hài hòa giữa tiền bối và hậu bối.

 

Huống chi các anh chị khóa trên đều là người tốt, đối với loại việc nhỏ này rất nhiệt tình.

 

Tuy nhiên Ước Hàn cũng rất khéo xử, các chị khóa trên tốt bụng không nhận tiền, nhưng bọn nó rất hiểu chuyện, đã tặng bọn họ một vài món quà nhỏ.

 

Ví dụ như trà sữa, đồ ngọt và những món đồ nhỏ liên quan đến Khế ước thú.

 

Mỗi người đều cố gắng không tặng trùng nhau, coi như là một chút tâm ý.

 

Hoa hồng bán báo tính ra cũng không ít, nhưng đối với những học sinh năm hai mà nói thì không đáng là bao, có công phu đó thì thà đến xưởng chế tạo thêm một ít ma dược gì đó.

 

Nhưng đối với những “đàn em” trắng tay này mà nói, thì đó lại là nguồn thu nhập kinh tế rất quan trọng.

 

Bọn họ không chỉ không tranh giành, mà còn sẵn lòng giúp đỡ.

 

“Thu nhỏ!”

 

“Oa ——”

 

Ánh mắt của đứa nào cũng đều mở thật to, lộ ra vẻ khiếp sợ và khao khát, đó chính là món quà tốt nhất mà các cô gái nhận được.

 

“Còn ai cần thu nhỏ nữa không?”

 

Có người kinh ngạc trước sự táo bạo của Ước Hàn, nhưng người thực sự dám làm như cậu ta vẫn là số ít.

 

Mông Khắc do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn giơ cánh tay run rẩy lên: “Em, em còn có thể lấy thêm một ngàn tờ nữa không ạ?”

 

Đại thúc Ba Đặc phụ trách đăng ký, nói: “Tất nhiên là được!”

 

Dân số Lan Tư Duy Lợi trên ba triệu người, 1,3 triệu người mới đến đều là người mù chữ, nhưng vẫn còn khoảng hai triệu khách hàng tiềm năng.

 

Lượng báo phát hành trong ngày đầu tiên là hai triệu tờ.

 

Ba mươi vạn tờ mà Ước Hàn lấy đi căn bản không tính là gì!

 

Hơn nữa, với tư cách là tờ báo duy nhất, hôm nay bán không hết thì ngày mai vẫn có thể tiếp tục bán được.

 

Mông Khắc ấp úng nhờ “chị khóa trên” còn nhỏ hơn cả em gái mình giúp thu nhỏ số báo mình vừa nhận.

 

“Chị khóa trên” nói: “Bạn có thể đến ga tàu điện ngầm xem thử, đi vài trạm, cứ đứng ở lối ra vào ga tàu điện ngầm, bây giờ cách giờ cao điểm tan tầm không xa, chắc là sẽ có không ít người.”

 

Mông Khắc ngẩn người, sau đó khom người cúi chào: “Cảm, cảm ơn đàn chị!”

 

“Không có gì, đều là chuyện nhỏ.” Trên mặt “Chị khóa trên” còn có chút ngại ngùng.

 

Có Mông Khắc mở đầu, lác đác còn có không ít đứa trẻ tăng thêm số lượng lên.

 

Nhưng không phải đứa trẻ nào cũng có dũng khí, cuối cùng số báo trong tay đại thúc Ba Đặc vẫn còn không ít.

 

Ước Hàn dẫn theo nhóm bạn nhỏ của mình đi đến những địa điểm khác nhau, Ước Hàn đi đến tiệm trà sữa xa trường học nhất, bất kể lúc nào tiệm trà sữa cũng có người xếp hàng, cho dù chỉ là nhân viên giao hàng thì đó cũng đều là khách hàng tiềm năng.

 

Xét cho cùng thì cho dù là nhân viên giao hàng, bọn họ cũng phải tham gia lớp học xóa mù chữ.

 

Giờ tan học ở trường sớm hơn giờ cao điểm tan tầm một chút, vì vậy khi Ước Hàn đi đến tàu điện ngầm, đã thuận lợi tìm được chỗ ngồi trống.

 

Trên đường đến tiệm trà sữa, cậu ta không bắt đầu học thuộc lòng, mà lấy tờ báo ra, cẩn thận xem.

 

Sau khi báo chí bị thi triển thuật thu nhỏ, chỉ cần dùng lực phá vỡ vòng ma thuật bên trong là có thể khiến thuật thu nhỏ mất hiệu lực, báo chí cũng sẽ trở về hình dáng ban đầu.

 

Ước Hàn là người biết chữ nhanh nhất trong nhóm này, mặc dù thiên phú về độ phù hợp nguyên tố của cậu ta không có cái nào vượt quá 80, nhưng trí nhớ của cậu ta rất tốt, lại rất chăm chỉ, từ khoảng thời gian lớp học bị tạm dừng vì nhiệm vụ cứu trợ, cậu ta đã nhận biết và ghi nhớ được không ít chữ.

 

Vì vậy hiện tại có thể nói cậu ta là một người mù chữ một phần ba.

 

Nội dung trên báo vì là hướng đến đại chúng, nên phần lớn văn phong đều rất gần gũi với khẩu ngữ, cho dù là tiểu thuyết trinh thám hại não của Cổ Áo Tư Tháp, Phỉ Lạc Ti cũng yêu cầu ông ta viết “giản dị” một chút.

 

Vì vậy, Ước Hàn có thể hiểu được bảy tám phần nội dung trên tờ báo.

 

“Đến phố Kim Tệ rồi, hành khách xuống tàu vui lòng mang theo hành lý.” Loa phát thanh liên tục nhắc nhở, “Đến phố Kim Tệ rồi, hành khách…”

 

Ước Hàn đang mải mê đọc tiểu thuyết thì giật mình sực tỉnh khi nghe thấy thông báo lần thứ ba, cậu bé vội vàng chuẩn bị xuống tàu.

 

“Phù, nguy hiểm thật!” Ngay sau khi cậu bé xuống xe một giây, cửa toa tàu đóng sầm lại.

 

Cửa toa tàu có chức năng cảm ứng tự động, đương nhiên sẽ không kẹp cậu lại, nhưng nếu ngồi quá trạm thì sẽ rất phiền phức.

 

“Xong rồi, mình ngồi quá trạm rồi!”

 

“Tôi cũng vậy, đã đến rồi thì tiện thể mua một ly trà sữa.” Nhưng người đàn ông lập tức đổi giọng, có chút ngại ngùng nhìn Ước Hàn, “Nhóc con, báo chí trên tay cháu mua ở đâu vậy? Có thể cho chú biết được không?”

 

Lúc này Ước Hàn mới để ý, có rất nhiều người cùng xuống tàu với mình.

 

Chuyện về báo chí, có thể nói là không ai ở Lan Tư Duy Lợi là không biết.

 

Nhưng xem xét đến lượng phát hành hai triệu tờ và thời gian của các học sinh, Phỉ Lạc Ti không chút do dự quyết định biến báo chí thành báo chiều.

 

Vì vậy, tờ báo mà mọi người mong chờ đã xuất hiện vào thời điểm mà không ai ngờ tới.

 

Báo chí không có cái gọi là chức năng chống nhìn trộm, Ước Hàn cầm một tờ báo lớn như vậy ở nơi công cộng, việc mọi người tò mò cũng là chuyện rất bình thường phải không?

 

Thế là những hành khách bên trái bên phải nghĩ chỉ nhìn một cái thôi, sau đó liền say mê.

 

Những hành khách khác thấy ba người chăm chú, cũng nhịn không được mà tò mò, thân thể di chuyển “vô tình” lướt qua nội dung báo chí, sau đó liền không dời mắt được nữa.

 

Hậu quả của việc đắm chìm chính là —— Hoặc là bọn họ ngồi quá trạm, hoặc là vì muốn hỏi chỗ mua báo mà xuống xe trước.

 

Ước Hàn ban đầu ngẩn người, sau đó lập tức nói: “Mua ở chỗ cháu cũng được, một tờ 20 đồng.”

 

Lập tức có người móc tiền ra: “Cho ta một tờ!”

 

“Cho ta hai tờ!”

 

20 đồng nói rẻ thì không rẻ, nhưng nói đắt thì cũng không phải là không thể chi trả.

 

Ước Hàn nhanh tay nhanh chân nhận tiền đưa báo.

 

Tuy rằng không phải giờ cao điểm, nhưng lượng khách ở tàu điện ngầm vẫn luôn không ít, không khí náo nhiệt ở đây đã thu hút sự chú ý của người đi đường, hóng hớt là bản tính của con người, chỉ cần là người đi qua, rất khó để không liếc mắt nhìn thêm hai cái, sau đó vừa nghe là bán báo, vậy còn chờ gì nữa! Lập tức móc tiền mua thôi!

 

Mặc dù Ước Hàn rất táo bạo, lấy một hơi năm ngàn tờ, nhưng cậu ta đã chuẩn bị tâm lý là sẽ bán đến sáng mai.

 

Xét cho cùng thì báo và trà sữa với thịt nướng không giống nhau, 20 đồng mua một tờ giấy không thể ăn cũng không thể uống, nghĩ thế nào cũng thấy không đáng!

 

Nhưng Ước Hàn rõ ràng đã đánh giá thấp khả năng tiêu thụ của Lan Tư Duy Lợi rồi.

 

Người có thể tùy tiện móc ra hai vạn đồng vàng không nhiều, nhưng người có thể tùy tiện móc ra 20 đồng ở Lan Tư Duy Lợi thật sự không ít!

 

Đặc biệt là sau khi Thú Triều vừa qua, không chỉ có những Siêu Phàm Giả chiến đấu ở tuyến đầu có tiền, mà người bình thường cũng kiếm được không ít tiền nhờ tăng ca.

 

Đây chính là tờ báo đầu tiên! Bất kể là để ủng hộ Lĩnh chủ Phỉ Lạc Ti, hay là vì muốn theo dõi tin tức liên quan đến Lễ hội Ẩm thực, đều phải ủng hộ một chút!

 

Hơn nữa ——

 

“Mọi người xem! Bài 《Sau Khi Tôi Phụ Bạc Với Lẩu Cay》 này là do con gái tôi viết đấy! Tôi, mua một trăm tờ, tặng miễn phí cho mọi người, ai gặp đều có phần, cho mọi người dính chút không khí vui vẻ!”

 

20 đồng không phải là một số tiền lớn, nhưng không ai không thích câu nói may mắn “chia sẻ niềm vui”!

 

Mọi người nhao nhao chúc mừng, khiến người phụ nữ hào phóng mua một trăm tờ tặng người qua đường càng thêm vui vẻ!

 

Những người bị từ chối đăng bài càng lo sợ mua không được.

 

“Tôi ngược lại muốn xem thử mấy người viết bài này giỏi cỡ nào, lần sau nhất định bài của tôi cũng phải được đăng!”

 

Chưa ra khỏi ga tàu điện ngầm, số báo trong túi Ước Hàn đã vơi đi một phần năm.

 

Ước Hàn ngạc nhiên đến ngẩn người.

 

Khoảng thời gian này vì phải đi học, “công việc bán thời gian” bán phế liệu buổi tối của cậu ta chỉ có thể tạm dừng.

 

Ban đầu cậu ta định dùng việc bán báo để kiếm thêm thu nhập cho gia đình, không ngờ tốc độ kiếm tiền của việc bán báo lại nhanh hơn bán phế liệu nhiều như vậy!

 

Ước Hàn đè nén sự khiếp sợ trong lòng mình xuống, bây giờ chưa phải lúc để đắc ý, bán hết báo sớm một chút mới là điều quan trọng nhất!

 

Ước Hàn chạy đến khu vực xếp hàng ở tiệm trà sữa lớn tiếng rao bán: “Bán báo đây bán báo đây! Giá tiền chỉ bằng một ly trà sữa thôi, 20 đồng là có thể mua được một tờ báo siêu dày siêu nhiều câu chuyện siêu hay đây!”

 

Số lượng báo trong tay Ước Hàn giảm đi với tốc độ chóng mặt.

 

Đợi đến giờ cao điểm tan tầm, khách hàng ở cửa tiệm trà sữa càng ngày càng đông, Ước Hàn thu tiền đến mức tay mỏi nhừ.

 

Tốc độ quét mã ma pháp nhanh hơn và thuận tiện hơn, nhưng vẫn luôn có người thích sử dụng tiền mặt hơn, Ước Hàn đã thu được đầy một túi tiền đồng ở tiệm trà sữa.

 

Trước tiên cậu ta đổi thành đồng bạc với ông chủ cửa hàng bên cạnh đang không bận rộn lắm, sau đó mới đến tiệm thịt nướng bên cạnh tiệm trà sữa rao bán.

 

Lúc này, cậu ta lại đổi một cách rao bán khác.

 

“Kinh hãi! Thế mà phô mai lại là một thứ đáng sợ như vậy! 99% những người xem bài viết này đều sẽ thay đổi cách nhìn nhận về pho mai…” Cậu ta đã lợi dụng tựa đề câu chuyện 《Tận Thế Bắt Đầu Từ Một Miếng Phô Mai Nướng》, vô sư tự thông nắm vững phong cách giật tít câu view.

 

Lý do Ước Hàn cố tình chọn tiệm thịt nướng này chính là vì món pho mai nướng của nhà họ rất ngon, cách nói của cậu ta nhất định sẽ khơi dậy sự tò mò của rất nhiều thực khách.

 

Quả nhiên, Ước Hàn đã bán được rất nhiều báo với tốc độ nhanh hơn so với lúc ở tiệm trà sữa.

 

Ước Hàn bận rộn đến mức muốn dùng cả tay lẫn chân, khách hàng thấy cậu ta còn nhỏ và cấp bậc thấp, nên cũng không cần cậu ta giúp khôi phục lại hình dạng ban đầu của tờ báo nữa.

 

Cứ như vậy, tốc độ của Ước Hàn mới nhanh hơn được.

 

“Cho tôi mười tờ!”

 

Ước Hàn đưa tay sờ soạng, lại sờ vào khoảng không, trên trán cậu ta lập tức toát ra mồ hôi lạnh, phản ứng đầu tiên là —— Xong rồi, mình làm mất báo rồi, tiêu đời rồi, bây giờ phải làm sao đây!

 

Nhưng sau khi kinh ngạc hồi lâu, cậu ta đột nhiên phản ứng lại, hình như từ vài phút trước, cậu ta đã rất khó lấy ra nhiều tờ báo cùng một lúc rồi.

 

Nếu không phải là làm mất hoặc là bị người ta lấy trộm, vậy thì chính là —— Bán hết rồi!

 

Báo bán hết rồi, nhưng trước mắt vẫn còn không ít khách hàng, Ước Hàn áy náy cúi đầu xin lỗi bọn họ: “Xin lỗi mọi người, báo đã bán hết rồi ạ.”

 

Khách hàng đều ngạc nhiên: “Hả? Hết rồi?”

 

Ước Hàn liên tục xin lỗi: “Thật sự xin lỗi mọi người.”

 

Tuy rằng mọi người rất tiếc nuối, nhưng cũng không có ý định cố ý làm khó một đứa trẻ như cậu ta, chỉ đành tiếc nuối bỏ đi.

 

Nhưng cũng có người không cam lòng, ôn hòa nói: “Cậu bé, tôi thật sự rất muốn mua.” Người đàn ông nhìn xung quanh, đi đến một con hẻm vắng người, ngoắc tay với Ước Hàn.

 

Ước Hàn có chút nghi ngờ, do dự tiến lên hai bước, nhưng không đi vào con hẻm.

 

Người đàn ông thấy cậu không đến, cũng không tức giận, trên mặt lộ ra vẻ chân thành, lén đưa cho cậu 30 đồng, hạ giọng nói: “Còn nữa không? Tôi thêm 10 đồng, cháu bán cho tôi một tờ được không?”

 

10 đồng! Ước Hàn theo bản năng muốn đồng ý, nhưng vẫn nhịn xuống.

 

“Cháu không thể đảm bảo là còn, như vậy đi, bây giờ cháu sẽ đi hỏi giúp chú, nếu còn thì cháu sẽ mang đến cho chú, nếu không còn thì thật xin lỗi.”

 

Người đàn ông xua tay: “Không cần phiền phức như vậy, tôi đi cùng cháu là được rồi. Cháu chỉ là một đứa trẻ, đi đi lại lại cũng mất 2 đồng tiền xe đấy!”

 

Ước Hàn lắc đầu: “Không sao đâu ạ, đây là công việc của cháu, hơn nữa không cần 30 đồng, giá báo là do Lĩnh chủ đại nhân quy định, 20 đồng chính là 20 đồng.”

 

Người đàn ông có chút sốt ruột, đưa tay kéo lấy cánh tay cậu: “Không phiền phức không phiền phức, tôi đi cùng cháu một chuyến.”

 

Bàn tay người đàn ông rất lớn, dễ dàng nắm chặt lấy cánh tay Ước Hàn, giống như một cục sắt nung nóng, siết chặt lấy cánh tay cậu ta, Ước Hàn theo bản năng siết chặt cơ thể, đau quá.

 

Người này có vấn đề! Làm sao bây giờ? Bình tĩnh, Ước Hàn, bình tĩnh nào!

 

Là vì tiền sao? Vừa rồi bán được nhiều báo như vậy, trên người cậu ta chỉ riêng tiền của năm ngàn tờ báo đã có 10 vạn đồng rồi, 10 đồng vàng, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng không phải là một số tiền nhỏ!

 

Ước Hàn buộc bản thân phải bình tĩnh lại, có thể sống sót an toàn cho đến bây giờ sau khi trải qua nhiều nguy hiểm như vậy, đều là nhờ vào sự bình tĩnh khi gặp nguy hiểm.

 

Chỉ có giữ bình tĩnh mới có thể tìm thấy tia hy vọng sống sót! Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!

 

“Vâng, chú, chú đi cùng cháu ——”

 

“Làm cái gì vậy!” Chưa kịp để Ước Hàn phản ứng lại, người đàn ông đang túm lấy cậu đã bị một cước đá bay ra xa.

 

Người phụ nữ cầm pháp trượng có mái tóc xoăn màu thủy lam, mặc một chiếc váy dài xinh đẹp, nhưng động tác đá người lại vô cùng dứt khoát!

 

“Bàn tay bẩn thỉu của ông để đâu vậy hả?!”

 

Người đàn ông bị đá ngã xuống đất nhìn người phụ nữ với ánh mắt oán độc, thấy đối phương chỉ mới cấp 14, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường. Vừa rồi ông ta chỉ là bị đánh lén, nhất thời sơ ý mới bị đá bay, nếu đối mặt trực diện, người phụ nữ này nhất định ——

 

“Cứu với! Cứu với! Ở đây có người muốn bắt cóc trẻ em!”

 

Người phụ nữ quá hiểu rõ nhược điểm của bản thân, nhưng ngay từ đầu cô đã không định làm anh hùng, kéo Ước Hàn ra sau lưng bảo vệ, cô lập tức gào to lên.

 

Người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Ở đây vắng người như vậy, cô nghĩ rằng ——”

 

“Cái gì?! Thế mà lại có người dám bắt cóc trẻ em?”

 

“Bây giờ là thời đại nào rồi? Ai cho ông ta lá gan đó?”

 

“Chị em ơi đến đập chết nó!”

 

“Đến đây nào anh em!”

 

Người đàn ông lấy cớ muốn mua báo với “giá cao” để cố gắng đưa Ước Hàn đến nơi vắng vẻ.

 

Nhưng Ước Hàn cũng có ý thức nguy hiểm và bản năng tự bảo vệ bản thân, cậu ta sẽ không đến những nơi quá hẻo lánh.

 

Lối vào con hẻm này tuy rằng không có nhiều người, nhưng đi thêm mấy chục mét nữa là đến đường lớn, kế bên là tiệm thịt nướng, nói náo nhiệt thì cũng rất náo nhiệt.

 

Nghe thấy tiếng kêu cứu của người phụ nữ, lập tức có mấy trăm người hùng hổ chạy đến.

 

Chuyện náo nhiệt này đã thu hút sự chú ý của người đi đường, vừa nghe nói là đi ra tay nghĩa hiệp, trong nháy mắt hiện trường đã trở nên sôi động, hàng nghìn người lao về phía mục tiêu, hơn nữa còn có xu hướng ngày càng hùng hậu.

 

Bây giờ là thời điểm nào? Bây giờ là thời kỳ nhiệt huyết mà mọi người vừa mới hoàn thành nhiệm vụ 《Ánh Sáng · Bóng Tối》, còn đang đắm chìm trong cảm giác chính nghĩa, thỏa mãn và thành tựu “Ta chính là ánh sáng” không muốn thức tỉnh, trong mắt bọn họ tuyệt đối không thể chứa chấp được chuyện xấu xa.

 

Người đàn ông quay đầu lại, thứ nhìn thấy chính là một đám người ánh mắt đỏ ngầu, sát khí đằng đằng như siêu quân đội.

 

“A a a a a a a ——”

 

Một mùi hôi thối lan tỏa trong không khí.

 

Người phụ nữ tóc xanh nhăn mặt ghê tởm, ôm chặt Ước Hàn lùi lại, à không, lùi không được, trước sau trái phải đều là người giơ trọng kiếm, vác pháp trượng, tự xưng là 【Chính Nghĩa Chi Quang】.

 

“Đừng chen nữa, hắn tè ra quần rồi kìa a a a, chen nữa là tôi giẫm phải mất, hu hu hu…”

 

Chuyện này đơn giản! Lập tức có người đưa “nạn nhân” số một và số hai ra ngoài trước, sau đó dùng bùa làm sạch xử lý sạch sẽ hiện trường, cuối cùng —— Xắn tay áo lên đánh!

 

“1, 2, 3, mau cho uống thuốc bổ sung sinh mệnh! Đừng đánh chết người! Đủ rồi đủ rồi, đến lượt tôi! Ăn một gậy chính nghĩa từ trên trời giáng xuống của ta đi ——”

 

Cuối cùng vở kịch cẩu huyết này bị Siri đến muộn một bước ngăn cản.

 

Chỉ là trên cơ thể người đàn ông kia cũng không còn nhìn ra được một mảnh da nào lành lặn.

 

Hơn nữa còn bị đánh liên tục.

 

Siri đến muộn rất có linh tính, đợi đến khi nhóm người đầu tiên ra tay xong, chúng mới bắt đầu giải tán đám đông, đợi đến khi chúng giải tán xong, nhóm người đầu tiên ra tay nhanh gọn lẹ đã đánh xong rồi.

 

Người đàn ông bị ăn khoảng mấy nghìn cú đấm, trong nháy mắt nhìn thấy Siri, giống như nhìn thấy thần linh giáng thế, dùng chút sức lực cuối cùng bò đến ôm lấy chân Siri: “Hu hu hu, tôi có tội, tôi nhận hết, mau nhốt tôi vào ngục giam đi!”

 

Siri nhìn ông ta một cái, không chút biểu cảm nào, nói: “Bỉ Đắc, 82 tuổi, cấp 29, Mạo Hiểm Giả cấp 2, là ông phải không?”

 

Bỉ Đắc lập tức gật đầu lia lịa.

 

Siri thông báo đâu ra đấy: “Bây giờ tôi bắt giữ ông với tội danh bắt cóc bất thành, cố ý gây thương tích, gây rối trật tự công cộng, ông có ý kiến gì không?”

 

Bỉ Đắc ngẩn người, bắt cóc bất thành thì ông ta nhận, nhưng cố ý gây thương tích với gây rối trật tự công cộng thì có liên quan gì đến ông ta?!

 

“Ông nhìn xem ông đã gây ra tội ác tày trời gì kìa! Đứa bé nhỏ như vậy, trên người bị bóp thành thế này! Dùng thêm chút sức nữa là cánh tay đứa bé gãy mất rồi! Chắc chắn ông là kẻ chống đối xã hội rồi! Chắc chắn ông là kiểu tâm lý biến thái chứ gì!”

 

Người phụ nữ tóc xanh xắn tay áo Ước Hàn lên, cho mọi người xem vết thương.

 

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, vòng tròn vết thương rõ ràng có thể nhìn thấy dấu vết bị bóp đã sưng vù, tím bầm, lời cô nói dùng thêm chút sức nữa là xương gãy, tuyệt đối không phải là nói quá.

 

“Đây không phải là cố ý gây thương tích thì là gì?! Tôi còn muốn tố cáo ông cố ý hành hạ người khác nữa đó!”

 

Những Chính Nghĩa Chi Quang bên cạnh vội vàng phụ họa: “Đúng! Chính là ông cố ý hành hạ!”

 

Siri bổ sung thêm lời tố cáo của người phụ nữ tóc xanh vào biên bản.

 

Sắc mặt người đàn ông khó coi vô cùng, đối phương người đông thế mạnh, ông ta không thể chọc vào, nhưng lại không cam lòng.

 

“Vậy còn tội gây rối trật tự công cộng thì sao?! Tôi cũng đâu có làm gì ——”

 

Siri cắt ngang lời ông ta: “Ông phạm tội giữa đường, nạn nhân còn là trẻ vị thành niên, gây ảnh hưởng rất xấu đến xã hội. Nếu hôm nay không có ai phát hiện kịp thời và ngăn chặn, thì sau này còn đứa trẻ nào dám ra đường nữa?!”

 

Siri trực tiếp khẳng định tội danh này: “Ông đã tạo ra ảnh hưởng rất xấu đến thuần phong mỹ tục của xã hội này, gây tổn hại đến tâm lý thoải mái khi đi dạo phố của mọi công dân.”

 

Mọi người bắt đầu tưởng tượng, đúng vậy, bây giờ có người dám bắt cóc trẻ em giữa đường, chẳng lẽ mấy ngày nữa lại không dám giết người cướp của giữa đường sao! Lại thêm mấy ngày nữa chẳng lẽ lại không dám sỉ nhục Lĩnh chủ giữa đường sao!!!

 

“Quá tồi tệ! Nhất định phải đưa lên đoạn đầu đài!”

 

“Nhất định phải cho hắn ta nếm thử mùi vị của máy chém!”

 

Người đàn ông bị cảnh tượng này dọa cho sợ ngây người, run rẩy ôm lấy cơ thể đầy thương tích.

 

Tuy nhiên Siri không trực tiếp đưa ông ta lên đoạn đầu đài ngay tại chỗ, bởi vì hiện tại tội danh của ông ta phạm phải chưa chắc đã là toàn bộ, luôn phải tra hỏi cho rõ ràng mọi chuyện mới có thể đến bước kết án.

 

Siri trấn an mọi người, trước tiên đưa ra phán quyết yêu cầu người đàn ông bồi thường cho Ước Hàn một loạt chi phí như phí thuốc men, tổn thất tinh thần, tổn thất do nghỉ việc,… tổng cộng là 352 đồng vàng.

 

Người đàn ông làm gì có nhiều tiền như vậy! Siri lục soát toàn thân ông ta, cũng chỉ tìm được 326 đồng.

 

Đôi mắt người đàn ông đỏ ngầu: “Con dao găm này lúc trước tôi mua hết một nghìn đồng vàng đấy! Sao có thể chỉ đáng giá 5 đồng vàng! Còn đôi giày này, là ——”

 

Siri đưa 241 đồng tiền mặt và một đống trang bị không còn bao nhiêu độ bền cho Ước Hàn, nghiêm túc nói: “Còn thiếu 26 đồng vàng, chúng tôi nhất định sẽ bắt hắn ta trả đủ.” Siri nói rất chuyên nghiệp: “Hãy tin tưởng vào chế độ lao động của Vong Linh chúng tôi.”

 

Ước Hàn còn có thể nói gì nữa đây? Cậu chỉ có thể ngơ ngác gật đầu, giống như một con robot cũ kỹ.

 

Siri định đưa người đàn ông rời đi, nhưng mà lúc này người đàn ông đó không thể kìm nén được nữa, ông ta nằm sấp trên mặt đất khóc lóc hối hận: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, tôi không cố ý. Xin hãy tha thứ cho tôi, sau này tôi nhất định sẽ làm người tốt!”

 

Ước Hàn còn chưa kịp lên tiếng, Siri đã cắt ngang lời ông ta: “Ông hối hận không phải là vì đã bạo hành nạn nhân, mà là hối hận vì đã hành động bất cẩn nên bị phát hiện.”

 

Siri nói cho ông ta một sự thật phũ phàng: “Trong luật pháp của Lan Tư Duy Lợi, không có nội dung nào là giấy bãi nại giảm hình phạt, càng không có nội dung bồi thường tiền là được miễn tội.”

 

“Nếu chỉ cần giấy bãi nại và tiền bạc là có thể giảm hình phạt, thậm chí là miễn tội, vậy thì chính là sự khinh nhờn đối với những công dân tuân thủ pháp luật!”

 

Siri vốn dĩ không có cảm xúc có lẽ là đã bị ảnh hưởng bởi việc xử lý vụ án ngày qua ngày, trong giọng nói của nó tràn đầy phẫn nộ: “Rất nhiều người sống đàng hoàng, không gây chuyện thị phi với bất kỳ ai! Tại sao phải vì lỗi lầm của ông mà xâm phạm đến quyền lợi của bọn họ?”

 

Siri kéo ông ta đi như kéo một bao rác.

 

Ước Hàn ngây ngốc nhìn theo, lúc này, bộ xương khô màu trắng xám trong mắt cậu bé chẳng khác nào sự tồn tại chói lọi hơn cả màu sắc của Thánh Quang.

 

“Cảm ơn ngài, ngài Siri!” Ước Hàn trịnh trọng cúi đầu chào.

 

Siri không quay đầu lại, cũng không dừng bước, nó chỉ làm theo trình tự, kéo tội phạm về trại giam.

 

Chỉ là nghe thấy giọng nói cảm ơn người khác của Ước Hàn phía sau, xương cốt của nó nhịn không được mà phát ra tiếng va chạm lách ca lách cách.

 

Nó cảm thấy rất vui vẻ ~….

 

Phía sau Siri, người phụ nữ tóc xanh đang “dạy dỗ” Ước Hàn: “Chuyện như thế này sao có thể tự mình gánh vác chứ? Cháu mới bao nhiêu tuổi? Gặp phải chuyện như vậy, bình tĩnh muốn tự mình giải quyết là vô dụng! Cháu nên kêu cứu ngay từ đầu! Trên đường nhiều người như vậy, cho dù một người không chế ngự được ông ta, nhưng chúng ta có nhiều người như thế mà, sức mạnh của tập thể lớn hơn một mình cháu nhiều!”

 

Những người khác bên cạnh cũng nói: “Trẻ con thì phải tìm người lớn bảo vệ! Bây giờ chúng ta bảo vệ cháu, sau này cháu sẽ bảo vệ lại những đứa trẻ khác, như vậy thì xã hội này sẽ luôn có người bảo vệ!”

 

Giọng điệu của bọn họ có thể coi là có chút nghiêm khắc, mắt Ước Hàn nhịn không được mà đỏ hoe, nhưng cậu bé không phải là cảm thấy tủi thân hay là gì khác, mà là cảm động.

 

Sao có thể có người nguyện ý mạo hiểm giúp đỡ mình chứ?

 

Cho dù đã từng cảm nhận được thiện ý của Ngải Nhã và Tây Lý Nhĩ, đã từng được bọn họ giúp đỡ, nhưng Ước Hàn vẫn là một cậu bé ở khu ổ chuột tự ti, nhút nhát và cẩn thận từng chút một.

 

Lĩnh chủ đại nhân, Ngải Nhã và Tây Lý Nhĩ, nhất định là những người tốt có một không hai, cậu ta có thể gặp được ba người, đã là chuyện may mắn nhất trần đời rồi.

 

Làm sao có thể gặp được người khác nữa chứ?

 

Nhưng thực tế nói cho cậu ta biết —— Có thể.

 

Cậu ta không chỉ gặp được một hai người, mà là rất rất rất nhiều người.

 

Hơn nữa, sau này cậu ta cũng có thể trở thành một sự tồn tại chói lọi như vậy.

 

“Hu hu…” Những giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau lăn dài trên khuôn mặt Ước Hàn.

 

“Đừng, đừng khóc nữa! Ta, ta không có ý đó, ta không có ý trách cháu, xin lỗi xin lỗi xin lỗi, cháu đừng khóc nữa, ta mua kẹo cho cháu nhé?”

 

Ước Hàn vừa khóc, người vừa rồi nói chuyện với cậu ta cũng lập tức luống cuống tay chân.

 

Ước Hàn vội vàng lau nước mắt, lắc đầu nguầy nguậy: “Cháu không sợ, cháu chỉ là, chỉ là cảm thấy, đến Lan Tư Duy Lợi là chuyện đúng đắn nhất mà cháu từng làm trong đời!”

 

“Cháu thật sự rất thích Lan Tư Duy Lợi! Cháu muốn trở thành công dân của Lan Tư Duy Lợi mãi mãi! Vĩnh viễn bảo vệ vinh quang của Lĩnh chủ Phỉ Lạc Ti đại nhân! Cháu tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để Lĩnh chủ đại nhân phải mất mặt!”

 

*****

 

Ở những nơi khác, bắt một “kẻ lang thang” không phải là tội lớn gì, nhiều nhất là bị phạt 100 đồng vàng là được rồi.

 

Mạng người không đáng giá, 100 đồng vàng có thể mua được bao nhiêu nô lệ chứ?! Nghĩ thế nào cũng là đối phương kiếm lời.

 

Nhưng Phỉ Lạc Ti đã nói, ở Lan Tư Duy Lợi, buôn bán người là tội chết, âm mưu cũng là tội chết, đánh chết tại chỗ, miễn bàn cãi.

 

Có lẽ là vì người đàn ông kia đến Lan Tư Duy Lợi chưa lâu, không hiểu rõ lắm về luật pháp của Lan Tư Duy Lợi —— Cũng chính là cái gọi là người thiếu kiến thức về pháp luật.

 

Không biết rằng buôn bán người là tội nặng hơn cả giết người cướp của.

 

Vì vậy cũng bỏ lỡ cơ hội biện hộ tốt nhất.

 

Mặc dù biện hộ thành cố ý cướp bóc sẽ nhẹ hơn một chút, nhưng kết cục vẫn như cũ —— Tử hình.

 

Sự khác biệt duy nhất chỉ là thời gian cải tạo lao động sau khi chết dài hay ngắn mà thôi.

 

“Hu hu hu, ta sai rồi, các người không thể đối xử với ta như vậy! Thần đã nói, chỉ cần nguyện ý thay đổi thì vẫn là người tốt mà!”

 

Siri mắt điếc tai ngơ, làm như không nghe thấy.

 

Ở Lan Tư Duy Lợi không có chuyện “Đặt đồ đao xuống, lập địa thành Phật”, đây là sự khinh nhờn đối với những công dân chưa từng phạm tội và tuân thủ pháp luật.

 

Lan Tư Duy Lợi chỉ chú trọng cải tạo lao động.

 

Tử hình trước, cải tạo lao động sau.

 

Người đàn ông kia thật sự rất hối hận, nhưng ông ta thật sự chưa nhận ra lỗi lầm của mình.

 

Ông ta chỉ đang tưởng tượng, tưởng tượng thời gian quay ngược trở lại, làm lại từ đầu, ông ta không nên hành động trên đường cái, mà phải lôi Ước Hàn và người phụ nữ tóc xanh kia đến căn hầm không người, để bọn họ không thể cầu cứu được ai.

 

Không bị phát hiện, ông ta tự nhiên cũng là “vô tội”.

 

Bỉ Đắc nghĩ thế nào cũng không hiểu, những người ở Lan Tư Duy Lợi này bị bệnh à?!

 

Cũng không phải là con cái nhà bọn họ, làm gì mà từng người từng người xông lên như vậy! Một đám thần kinh!

 

Đây không phải là lần đầu tiên Bỉ Đắc làm chuyện như vậy.

 

Ở những tòa thành khác, ông ta còn ngang ngược hơn, ra tay ngay trên đường phố đông người, ra tay ngay trước mặt cha mẹ đứa bé, nếu những người đó biết điều, ông ta sẽ tha cho bọn họ một mạng, nếu bọn họ dám phản kháng, vậy thì ông ta sẽ bắt hết bọn họ đi luôn.

 

Lượng người qua lại ở Lan Tư Duy Lợi thật sự rất lớn, ở những tòa thành trước đây, mặc dù nói là “đường phố”, nhưng người qua lại cũng chỉ có bấy nhiêu đó, rất hạn chế.

 

Cũng chính vì vậy, lần này ông ta đã “Thận trọng” dụ dỗ Ước Hàn đến con hẻm vắng vẻ.

 

Nhưng không ngờ người ở Lan Tư Duy Lợi đều là kẻ điên!

 

“Một lũ điên, các người đều là lũ điên!”

 

Bỉ Đắc không cầu xin nữa, từ miệng ông ta thốt ra đủ loại lời lẽ tục tĩu.

 

Siri đã quá quen với loại chuyện này rồi.

 

Rất nhanh, sự kiện ác tính này đã được Siri báo cáo lên cấp trên.

 

Cấp trên của Siri, tất nhiên chính là Ước Thư Á.

 

Tuy rằng Ước Thư Á có hơi nghiện tiểu thuyết, nhưng hắn phân biệt công tư rất rõ ràng, khi nào nên làm việc thì thái độ làm việc tuyệt đối không có vấn đề gì!

 

Hắn nhìn thấy báo cáo này, sau đó đã chen ngang cho nó vào thẳng bàn làm việc của Phỉ Lạc Ti.

 

Phỉ Lạc Ti cau mày: “Đây là vụ việc ác tính thứ mấy trong tháng này rồi?”

 

Ước Thư Á nói: “Vụ thứ 141.”

 

Nhưng quan trọng là, tháng này mới chỉ trôi qua có 5 ngày.

 

Phỉ Lạc Ti đã thiết lập tuyến phòng thủ an ninh kép cho thành Lan Tư Duy Lợi. Thiên nhãn và quân đội Siri là lực lượng an ninh quan trọng nhất.

 

Nhưng bảo hiểm kép cũng không thể ngăn chặn được ác ý và tội phạm.

 

Trước đây, dân số Lan Tư Duy Lợi ít, Thiên nhãn và quân đội Siri có thể khiến bọn họ không dám manh động, cho dù có ý đồ, cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.

 

Nhưng theo số lượng dân cư ngày càng nhiều, người dám thực hiện hành vi phạm tội cũng ngày càng nhiều.

 

Báo cáo tội phạm hàng tháng ngày càng dày hơn.

 

Thợ mỏ Vong Linh cũng ngày càng nhiều, nhưng dường như lực răn đe đã đến giới hạn.

 

Hết chương 95.

 

Ta Có Một Tòa Thành Mỹ Thực – Chương 95

Ngày đăng: 6 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên