Chương 1.
Trì Dực Âm bị tiếng cãi vã đánh thức.
Mi mắt mảnh khảnh khẽ run rẩy, sau khi Trì Dực Âm mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là phong thư đỏ tươi như máu trong tay. Mà thân cậu thì đang lắc lư không ngừng ở trong khoang xe lửa, sắc trời ngoài cửa sổ xe có chút tối, cảnh sắc mơ hồ lướt qua cửa sổ, trước mắt cậu là khăn trải bàn đỏ cũ kỹ và hoa trong bình thì đã khô héo, chóp mũi cậu còn có thể ngửi được mùi than khói nhàn nhạt.
Mùi máu tươi như có như không tràn ngập không trung.
Nhưng dù là đôi nam nữ đang cãi nhau đến đỏ mặt tía tai ở phía xa xa hay là người lạ thờ ơ lạnh nhạt đang ngồi ở một chỗ khác, hoặc người thanh niên đang sợ hãi run rẩy co ro trong một góc nhỏ, cũng không có người nào phát giác ra chuyện này.
Trì Dực Âm bình tĩnh ngồi tại chỗ, cậu đang lạnh lùng quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Nhìn thế nào thì đây cũng giống như một nhà hàng ăn uống trên một chuyến tàu cũ.
Nhưng vấn đề là, Trì Dực Âm vẫn còn nhớ rất rõ mình đang thám hiểm một căn nhà hoang có ma vào ban đêm, thứ cuối cùng cậu nhớ là hình nữ quỷ đột nhiên xuất hiện trong gương, rồi sau đó….
Đầu cậu đau dữ dội, càng cố gắng nhớ lại càng thêm khó chịu.
Trì Dực Âm không thể không xoa huyệt thái dương, tạm thời dừng suy nghĩ lại.
Nhưng khi cậu giơ tay lên mới phát hiện bàn tay và trán của mình đều có vết trầy xước, cậu ấn ngón tay một cái, bỗng cảm thấy cơn đau kịch liệt truyền đến.
Trì Dực âm hít hà một tiếng, trong lòng bắt đầu nghi hoặc không biết rốt cuộc trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Vì sao tình trạng của cậu lại giống như vừa mới đánh nhau hoặc là bị tấn công vậy?
“Thật kỳ quái, đúng không?”
Có tiếng nói khàn khàn truyền đến từ phía đối diện.
Trì Dực Âm ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gã đàn ông đang ngồi trên ghế phía trước xoay người lại nhìn về phía cậu.
Người đàn ông râu ria ngậm điếu thuốc: “Không cần để ý đến tôi, tôi cũng là một người mới như cậu, tôi chưa từng thấy qua một vạn cũng thấy một, dù sao thì có giãy dụa thế nào cũng chết, chi bằng cậu cứ thả lỏng một chút.”
“Ồ, quên nói với cậu một câu – chào mừng đến với trò chơi, người mới. Sau này lúc chết hãy nhớ tránh xa tôi ra một chút.”
Một người mới?
Trì Dực Âm nhanh chóng bắt được từng từ trong lời người đàn ông kia nói, đầu tiên cậu đã loại trừ khả năng mình bị bắt cóc.
Đại não của cậu hoạt động rất bình tĩnh và có trật tự, trong tình cảnh bị người ta nhìn ra tình huống bất lợi thì cậu vẫn phân tích tình huống trước mắt thật nhanh.
Rất có thể đó là một thủ đoạn ác ý, có thể là cái chết cũng có thể là đối phương đang hù dọa cậu.
Nhưng…
Trì Dực Âm nhanh chóng đảo mắt qua cô gái đang ngồi đối diện lối đi, trên người cô còn mặc bộ váy đồng phục học sinh, cô lo lắng đến mức siết chặt ngón tay, sắc mặt trắng bệch. Một thanh niên ngồi xổm ở góc bên cạnh, cậu ta sợ hãi đến mức phát điên, cứ lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu nói: “Tại sao lại là tôi”.
…… Còn có một khả năng khác.
Cậu đang ở trong một trò chơi, mà cái giá phải trả chính là mạng sống, người thắng được sống còn người thua sẽ chết.
Khi Trì Dực Âm suy nghĩ chắc chắn như vậy, đó giống như từ khóa kích hoạt, bỗng dưng có tiếng máy móc lạnh băng vang lên trong đầu cậu.
[Hệ thống đã kích hoạt, danh tính của những người sống sót đã bắt đầu tự động đăng nhập.]
【Trì Dực Âm, nam, hai mươi ba tuổi, tiểu thuyết gia chuyên nghiệp, đăng nhập bất thường… Xác định lại là đăng nhập bình thường】
Tiếng rè rè của dòng điện ồm ào khiến Trì Dực Âm nhíu mày, cũng may mà âm thanh trong đầu cậu đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
[Chào mừng những người sống sót tiến vào trò chơi cuồng hoan! Đây sẽ là trò chơi thú vị nhất trong cuộc đời bạn, người chiến thắng sẽ thông qua, kẻ thua cuộc thì mất tất cả mọi thứ! 】
【Mã ID người sống sót Z1001 đã được cấp, quyền livestream của người mới đã được mở ra, tự động kết nối vào đại sảnh trò chơi, phòng phát sóng trực tiếp của ngài đã được đưa vào khu vực xem miễn phí, trước mắt có 0 người hâm mộ, 0 điểm tích lũy, cấp 1. Hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ, khi người hâm mộ đạt 10.000 và sẽ tự động vào khu vực trả phí. 】
【Hồ sơ người mới đã được thiết lập, xác nhận quyền hạn…】
[Vì hiện tại quyền của người sống sót chưa đủ, tôi xin lỗi vì không thể cung cấp bất kỳ dịch vụ nào cho bạn, tôi rất tiếc vì không thể cho bạn biết thêm bất kỳ thông tin nào nữa. Hãy cố gắng vượt qua bản sao hiện tại, nâng cấp cấp độ để nhận thêm quyền hạn và phần thưởng. 】
Âm cuối mang theo một chút chấn động máy móc, giọng nói kia cũng biến mất khỏi đầu Trì Dực Âm.
Cậu lập tức phản ứng lại rồi hỏi: [Tôi có thể hỏi một câu được không? 】
Giọng nói hướng dẫn của hệ thống vang lên: 【 Bạn chỉ có một cơ hội thôi, vậy nên khi đặt câu hỏi hãy cẩn thận, những câu hỏi không nằm trong phạm vi thẩm quyền đều không có giá trị. 】
Đứng trước cơ hội quý giá, Trì Dực Âm biết, chỉ cần mình hỏi đúng vấn đề thì có thể được trợ giúp, có lẽ trước mắt cậu còn có thể thuận lợi vượt qua cái gọi là thăng cấp.
Nhưng cậu không có thời gian để kinh ngạc trước trò chơi quỷ dị này, càng không do dự hỏi về vấn đề như “Làm thế nào để thăng cấp”, “Làm thế nào để rời đi”, “Trò chơi là cái gì”.
Trì Dực Âm thông minh nắm bắt được định nghĩa của hệ thống cho câu hỏi này: [Điều gì sẽ xảy ra nếu mã nhận dạng bị lộ?] 】
Hệ thống dường như đang cười, xen lẫn giữa âm thanh máy móc dường như còn có chút cổ quái vừa ác ý vừa âm trầm.
【 Số phận bạn sẽ bị người biết được số ID khống chế, có thể là chết, cũng có thể là sống không bằng chết… Bạn có thể tự mình thử. 】
[Chúc bạn may mắn, hy vọng có cơ hội được phục vụ bạn, tôi chân thành mong được gặp lại ngài lần sau, hi vọng lúc đó ngài vẫn còn sống. 】
[Người sống sót. 】
Mặc dù đó vẫn là tiếng máy móc như trước, nhưng Trì Dực Âm có thể cảm giác được, ba chữ cuối cùng kia bị đối phương nhấn rất mạnh, không giống như đang hảo tâm nhắc nhở cậu, mà ngược lại giống như đang chờ đợi cái chết của cậu hơn.
Cậu không bị dọa sợ, chỉ nhướng mày và nở nụ cười khi đối phương chúc mình may mắn thì.
May mắn?
Cuộc sống của cậu chưa bao giờ có duyên với hai từ này.
Nếu không thì cậu cũng sẽ không đột nhiên có được năng lực quỷ dị đặc thù này lúc sắp chết khi bị cô nhi viện giam trong phòng.
Bất cứ thứ gì ngoài con người bị cậu nhìn thấu thông qua nguyên nhân và trải nghiệp thực tế, hơn nữa còn thành công miêu tả được nó thì thứ đó sẽ xuất hiện bên cạnh cậu, để cậu sử dụng.
Từ lúc đầu tò mò khám phá đến khi thuần thục, bên cạnh Tiểu Trì Dực Âm thường xuyên có những hồn ma quẩn quanh.
Cậu không những không sợ mà ngược lại còn lợi dụng ác quỷ, không chỉ làm cho viện trưởng cô nhi viện sợ hãi mình, hơn nữa còn phóng hỏa đốt cô nhi viện, hoàn toàn rời khỏi nơi đó.
Cũng chính vì vậy mà Trì Dực Âm bắt đầu viết, cậu viết về tất cả những cô hồn lệ quỷ mà mình nhìn thấy, viết hết vào trong sách của mình.
Mặc dù ý định ban đầu của cậu là để khám phá sức mạnh bản thân, nhưng sau khi xuất bản lại không ngờ bán rất chạy, và từ đó cậu mang trên mình một hư danh “Tiểu thuyết gia kinh dị hàng đầu.”
Trước khi tỉnh lại trên tàu, Trì Dực Âm đang khám phá ngôi nhà hoang bị ma ám hơn trăm năm rất nổi tiếng vào ban đêm, cậu đang đi tìm tài liệu cho cuốn sách mới của mình.
Tuy rằng quá trình thu thập tài liệu bị gián đoạn, nhưng vì hệ thống tự xưng là [Trò chơi cuồng hoan] xuất hiện nên đã khiến cho Trì Dực Âm bớt buồn một chút, ngược lại còn gợi lên hứng thú trong lòng cậu, muốn được nhìn thấy trò chơi ngay chứ không muốn chờ đợi thêm nữa.
Có lẽ, cuốn sách mới lần này sẽ là một hướng đi hoàn toàn mới, cũng có thể xem như nhân họa đắc phúc.
Trì Dực Âm chạm vào cuốn sổ ghi chép bìa cứng trong túi mình, cậu hài lòng gật gật đầu.
Là một tiểu thuyết gia chuyên nghiệp nên Trì Dực Âm luôn chú ý tu dưỡng trau dồi kiến thức từng ngày.
Sợ à?
Xin lỗi, đó là tài liệu thực tế thân yêu của cậu.
Chẳng qua, chắc cũng chỉ có mỗi mình Trì Dực Âm là cảm thấy bản thân cậu bình thường.
Dù sao cũng không ai xem việc tiến vào trò chơi này là may.
Về phần năng lực kỳ quái của mình thì Trì Dực Âm hoàn toàn không có ý định đề cập với hệ thống hoặc bất cứ kẻ nào.
Cậu cũng không phải người có tính cách ngoan ngoãn và nghe lời, hơn nữa hệ thống còn có vẻ ác ý. Nhưng theo cậu thì, có như vậy mới khiến cho mình có hứng thú tìm kiếm sự thật.
Đặt cược sinh tử, thăm dò thứ mình hoàn toàn không biết gì…. Thật thú vị, rất thú vị!
Hô hấp của Trì Dực Âm trở nên gấp gáp, đôi mắt cậu sáng ngời, tràn ngập tán thưởng và chờ mong.
Cậu khẽ nhếch môi cười thầm, giống hệt như thợ săn vừa phát hiện ra con mồi.
Người đàn ông ngồi ở ghế trước âm thầm quan sát Trì Dực Âm.
Mặc dù người mới thì nhất định sẽ chết, nhưng ngoại hình của thanh niên này quả thực rất xuất sắc, ngay cả người đó có lạnh lùng đến đâu thì ánh mắt họ cũng sẽ bị cậu hấp dẫn theo bản năng.
Người thanh niên đó có mái tóc dài màu xám bạc rất đẹp, dưới ánh sáng trông chúng mềm mại giống như ánh trăng chảy xuôi quanh co uốn lượn, chúng tùy ý rủ xuống vai cậu rồi rơi trên áo khoác âu phục cầu kỳ. Nhưng đôi mắt giống như bảo thạch màu lam kia mới là thứ đẹp và hiếm thấy nhất, chính nó đã khiến cho cậu như người đứng đầu quý khí bất phàm đứng ở trong thư phòng quý tộc hơn, dù cho cậu có đang ngồi trên chiếc xe cũ kỹ.
Điều hấp dẫn nhất chính là khí chất trầm tĩnh, trong trẻo của thanh niên, giống như không gì có thể lừa gạt được ánh mắt cậu vậy.
Cũng chính vì điều này mà người đàn ông kia mới chủ động chào hỏi Trì Dực Âm.
Ngay từ khi lên xe thì người đàn ông đó đã chú ý đến thanh niên có ngoại hình bất phàm này rồi.
Nếu không phải thấy người thanh niên này nhắm mắt không hề phòng bị gì giống những người mới thì thậm chí người đàn ông còn cho rằng cậu là một người chơi lâu năm còn sống sót sau nhiều lần chém giết.
Dù sao thì phó bản [Gia đình thân yêu] này vẫn luôn có tiếng xấu trong lòng những người chơi, ngoại trừ những người chơi cũ nắm chắc phải chiến đấu thì chỉ có người mới và kẻ xui xẻo mới rơi vào phó bản này.
Nhưng….
Khi người đàn ông nhìn thấy Trì Dực Âm cười rộ lên thì lại bị nụ cười đó làm cho kinh ngạc đến mức nín thở, trong lòng anh ta lại càng thêm hoang mang, càng không dám chắc về thân phận của Trì Dực Âm.
Tuy nhiên, Trì Dực Âm lại chú ý tới tầm mắt của người đàn ông đó.
Cậu nhướng mi, chủ động đáp lại người đàn ông nọ: “Anh không cần chuẩn bị cho trò chơi sao? Bộ đồ này vừa được đo may thủ công xong, tôi không muốn máu của anh làm hỏng bộ quần áo của tôi.”
Giọng của cậu trầm thấp, sạch sẽ, nhưng không ngờ lại mang theo cảm giác áp bách vô cùng mạnh mẽ, dù cho cậu không cất cao giọng nói chuyện thì cũng khiến cho người ta không thể xem nhẹ sự tồn tại của cậu được.
Nó giống như một cây đàn cello lớn được chơi vào một ngày mưa vậy.
Trong nháy mắt đối diện với Trì Dực Âm, người đàn ông thấy được sự nguy hiểm điên cuồng ẩn giấu trong đôi mắt xinh đẹp đó, anh ta không khỏi ngây ngẩn cả người.
Trì Dực Âm mỉm cười nói: “Anh quấy rầy tôi xem người ta cãi nhau —— Xem náo nhiệt là bản tính của con người mà, không phải sao?”
Người đàn ông không dám nói gì với Trì Dực Âm nữa, anh ta sợ nói nhiều sai nhiều, lại một lần nữa ngồi trở về vị trí của mình.
Nữ sinh đối diện lối đi thấy thế thì có chút ngạc nhiên, ánh mắt cô nhìn Trì Dực Âm cũng bắt đầu khác trước.
Sau khi người đàn ông không nhìn cậu nữa, nụ cười trên môi Trì Dực Âm cũng biến mất.
Cậu rũ mắt xuống, ngón tay thon dài xinh đẹp xé dấu sơn lửa trên phong bì đỏ ra.
Có một tấm thiệp rơi ra khỏi phong bì.
[Gia đình thân yêu]
[Người cha uy nghiêm, người mẹ yêu thương, em trai và em gái hoạt bát đáng yêu, những người thân luôn quan tâm đến bạn, đây có phải là ngôi nhà mà bạn thích không? Chị gái thân mến, hãy viết thư cho tôi và cho tôi biết câu trả lời của bạn. 】
Chị gái?
Ngón tay Trì Dực Âm xoa xoa lên chỗ xưng hô trên tấm thiệp, nghi hoặc trong lòng cậu lại nổi lên.
Cậu liếc mắt nhìn xung quanh mình, phát hiện trên xe không chỉ có mình mà còn có mấy người là người mới, trong tay bọn họ đều có phong bì màu đỏ.
Còn những người chơi cũ thì không.
Có thể bọn họ còn đang trốn.
Mặc dù Trì Dực Âm vẫn chưa nhìn thấy nội dung phong bì của người khác, cậu không có cách nào xác định được suy đoán về danh tính của mình, nhưng cậu đã biết vì sao mình bị người ta nhận định là người mới.
Khởi đầu có vẻ không tốt lắm.
Cậu tiện tay bỏ phong bì vào trong túi tây trang, nhanh chóng học theo cách làm của người chơi cũ hòa nhập vào môi trường mới.
Trì Dực Âm biết rất rõ ưu thế của mình.
Mới đến một nơi xa lạ, ngôn ngữ của hệ thống không rõ ràng, còn có dự đoán cái chết của người chơi cũ dành cho người mới, tất cả mọi thứ đều đẩy cậu vào chỗ nguy hiểm, rất có thể cậu sẽ bị người chơi cũ xa lánh hoặc thậm chí dùng làm bia đỡ đạn để dò đường.
Nếu cậu muốn đảo ngược điều này thì chỉ có thể cố gắng hết sức để có được thông tin từ người khác, để đưa mình thoát khỏi tình trạng bối rối càng sớm càng tốt.
Mặc dù cậu không có quyền hạn nhưng người chơi cũ thì chắc chắn có. Hệ thống không nói với cậu chuyện này thì cậu sẽ đi hỏi những người chơi cũ khác.
Sau khi hạ quyết tâm, Trì Dực Âm chỉnh lại nếp nhăn trên âu phục rồi khí định thần nhàn ngồi vào chỗ của mình, nhìn cậu chẳng có chút gì gọi là bối rối cả.
Điều này càng khiến cho người đàn ông âm thầm quan sát cậu nãy giờ không dám xác định thân phận của cậu.
Người đàn ông râu ria kia thấp giọng hỏi đồng bọn của mình: Cậu cảm thấy người đằng sau có giống người mới không?”
【 Gia đình thân yêu 】 là phó bản cấp E, cấp thấp nhất, bối cảnh câu chuyện là những cuộc cãi vã trong cuộc sống hàng ngày của cả nhà, lúc đầu tất cả người chơi tham gia phó bản này đều cho rằng chìa khóa để vượt cấp là làm cho gia đình này trở nên hòa thuận hơn.
Một phó bản tưởng chừng như đơn giản nhưng vẫn chưa một ai có thể vượt cấp thành công kể từ lần đầu tiên sân chơi này ra mắt từ mười hai năm trước đến bây giờ.
Người đàn ông cẩn thận không muốn xúc phạm đến những người có năng lực.
Đồng bọn của anh ta nhìn về phía người đàn ông và người phụ nữ đang cãi nhau kia rồi ra hiệu: “Mượn tay người khác thử là biết ngay ấy mà.”
Đôi nam nữ này là người chơi cũ, người chơi nữ muốn mọi người cùng hợp tác với nhau đồng tâm hợp lực, nhưng người chơi nam thì lại không muốn chia sẻ thông tin tình báo độc quyền của mình. Ý kiến của hai người có bất đồng, bọn họ càng cãi nhau càng gay gắt.
Người đàn ông xoa xoa cằm, bỗng anh ta có một ý tưởng.
Nam game thủ vẫn không đồng ý, không chịu nhượng bộ, cậu ta hùng hùng hổ hổ nói: “Cô có biết vì để vượt qua phó bản lần này mà tôi đã tốn bao nhiêu điểm tích lũy và công sức để mua thông tin tình báo không? Cô muốn tôi chia sẻ à? Không có cửa đâu!”
Nữ game thủ đã bắt đầu bình tĩnh lại: “Phó bản này nổi tiếng là hung ác, lúc người mới người cũ lẫn lộn với nhau mới càng cần chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, nếu không thì phó bản này sẽ càng thêm khó khăn hơn.”
“Nói rất đúng.”
Người đàn ông lười biếng xen vào: “Nếu không thì, chúng ta cứ thống kê tình hình của mọi người trước, như vậy mới có thể thảo luận kế hoạch được, có đúng không? Thừa dịp thời gian đến địa điểm phó bản vẫn còn, chúng ta cũng chuẩn bị một chút nào. Cãi nhau hoài không mệt hả?”
Nữ game thủ kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông, không ngờ lại có người nói chuyện giúp mình.
Cô gật gật đầu rồi suy nghĩ.
Mà lúc này, nữ sinh ở đối diện lối đi vẫn còn đang quan sát Trì Dực Âm, thấy bộ dáng Trì Dực Âm đã tính trước kỹ càng hết mọi thứ, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm, ngồi xuống nói chuyện với Trì Dực Âm.
“Xin chào, anh cũng đến đây sau khi nhảy lầu à?
Trì Dực Âm không từ chối sự tiếp cận của nữ sinh.
Cậu đảo qua phong bì màu đỏ được nữ sinh nắm chặt trong tay, nhìn dấu sơn lửa trên đó là biết nữ sinh này vẫn chưa mở nó ra.
“Anh có biết đây là chỗ nào không? Tôi tỉnh lại ở đây và đã cố gắng hỏi mọi người, nhưng không ai nói cho tôi biết cả.”
Nhớ tới lúc trước bị mọi người lạnh nhạt bỏ qua, cô nữ sinh có chút tủi thân đỏ hốc mắt.
Vẻ ngoài của Trì Dực Âm cực kỳ lừa người, bất cứ ai nhìn vào cũng đều nghĩ cậu là một quý ông nho nhã lịch lãm và quý phái, tất nhiên sẽ chiếm được hảo cảm của người khác, trong tiềm thức của bọn họ sẽ cho rằng cậu không có tính công kích.
Khi cậu chăm chú nhìn bạn, đôi mắt xanh thẳm trong veo kia giống như một hồ nước đầy sao, sẽ khiến cho bạn sinh ra ảo giác mình được cậu toàn tâm toàn ý quan tâm.
Được Trì Dực Âm lắng nghe, nữ sinh vô thức nói ra hết thảy những tủi thân và nỗi sợ của mình.
“Tôi thật sự rất sợ, tôi không muốn chết, tôi muốn về nhà…”
Cô nữ sinh lau nước mắt, cô cúi đầu khóc nức nở, tay cô run run không chút đề phòng đưa phong bì trong tay cho Trì Dực Âm xem: “Sau khi tỉnh lại tôi đã thấy thứ này trong tay mình, tôi vẫn chưa dám mở nó ra. Nhưng tôi đã thấy anh tháo ra rồi, điều đó có nguy hiểm không?”
Trì Dực Âm phát hiện ra có gì đó không ổn.
Không giống như anh ta, cô gái này không đề cập gì đến các từ ngữ như hệ thống hay là trò chơi gì đó.
Nhưng ngay cả tình huống trong nhà mình cô ấy cũng nói hết, không hề cố ý giấu diếm những trải nghiệm mình…. Chẳng lẽ, cô ta không nghe được giọng nói của hệ thống trong đầu mình à?
…… Phải rồi.
Khi hệ thống xuất hiện, nó đã đề cập đến việc kích hoạt.
Trì Dực Âm nhanh chóng hiểu ra, rất có thể hệ thống sẽ không cung cấp thông tin hướng dẫn cho mọi người mới. Chỉ có người nào đoán được đây là một trò chơi mới được hệ thống cấp mã số và xác nhập thân phận.
Không ngờ ngay từ đầu đã bị sàng lọc à?
Ngay khi suy nghĩ thông suốt xong, Trì Dực Âm có chút kinh ngạc vì mình đã vô tình vượt qua khảo nghiệm đầu tiên, sau đó cậu mới bắt đầu nhận ra sự âm hiểm của hệ thống.
Nhưng mà, khi nữ sinh hoảng loạn mở phong bì đỏ ra, Trì Dực Âm tùy ý quét mắt nhìn qua, cậu phát hiện ra phần hướng dẫn trên đó giống của mình như đúc.
Cũng là “Chị gái”.
Vì vậy, những người chơi trên xe này không phải chơi như một gia đình à?
Trì Dực Âm đoán, có thể tất cả mọi người trên xe này đều là “Chị gái”.
Thông tin nắm trong tay không đầy đủ là như vậy đó, bị hạn chế ở khắp mọi nơi.
Trì Dực Âm âm thầm thở dài, nhìn nữ sinh đang khóc, hiếm khi được lúc cậu có lòng tốt chỉ chỉ vào phong bì trong tay cô rồi nhắc nhở: “Cất đi.”
Cô nữ sinh chưa kịp hỏi vì sao thì đã nghe phía trước truyền đến giọng nói đầy kinh ngạc.
“Chờ đã! Lúc lái xe, tôi thấy số người lên xe là mười một người, sao bây giờ chỉ còn lại có mười người, người kia là ai? Có ai thấy người đó không?”
Trì Dực Âm ngẩng đầu lên thì thấy nữ game thủ lúc trước đang cãi nhau bây giờ kinh ngạc đứng trong xe, trong lòng tràn đầy đề phòng cảnh giác.
Trước đây không ai quan tâm đến tình huống của người khác, vậy cho nên đến tận bây giờ mới phát hiện nhân số không đủ.
Nữ game thủ e sợ chuyện này có gì đó khác thường, cô nghiêm túc đi từ đầu xe tới, kiểm tra từng hàng ghế một.
Những người mới hoảng sợ đến mức không biết phải làm sao, còn những người chơi cũ thì đa phần đều thờ ơ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trì Dực Âm lại nhớ tới mùi máu tươi mà mình ngửi được lúc vừa tỉnh dậy.
Cậu lặng lẽ nhìn về phía sau mình.
Vị trí của cậu nằm ở hàng cuối cùng của toa xe, nhà vệ sinh ở phía sau cậu không đến hai mét.
Mặc dù cửa nhà vệ sinh vẫn luôn đóng chặt, hơn nữa cũng không có người đi qua, nhưng Trì Dực Âm có thể chắc chắn rằng mình đã ngửi thấy mùi máu tươi bay ra từ bên đó.
Người đàn ông ở hàng ghế đầu nhìn qua.
Trì Dực Âm không nói ra phát hiện của mình mà chỉ thờ ơ lạnh nhạt giống như những người chơi cũ khác.
Cuối cùng nữ game thủ cũng đã kiểm tra đến nhà vệ sinh ở phía sau.
Khi nhìn thấy dấu hiệu bị khóa, cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng người đàn ông ở hàng ghế đầu lại lẩm bẩm: “Thật kỳ quái, không thấy có người nào đi vào mà?”
Câu nói đó khiến nữ game thủ nghi ngờ, đôi mắt cô nghi ngờ nhìn lướt qua cửa nhà vệ sinh, bên trong im lặng không một tiếng động.
“Có ai ở đó không? Trả lời một tiếng đi nếu có người đang ở trong đó.”
Nữ game thủ gõ cửa một hồi lâu vẫn không có ai trả lời, cô chỉ có thể quay đầu nhìn về phía những người khác, cố gắng cầu cứu: “Các cậu có ai biết công tắc khẩn cấp nhà vệ sinh nằm ở đâu không? Hoặc ai có chìa khóa cũng được. Có thể người bên trong đã xảy ra chuyện gì đó rồi.”
Nhưng dù là người đàn ông ngồi ở hàng ghế đầu hay những người chơi cũ gì cũng đều biểu hiện như đang xem kịch vui vậy, vừa lạnh lùng vừa vô tình lại tàn nhẫn.
Nữ game thủ mím chặt môi, cô có chút phẫn nộ và thất vọng.
Mà lúc đó, một thân ảnh cao lớn lại đứng lên.
Trì Dực Âm chỉnh lại nếp nhăn trên âu phục, bàn tay cậu trắng nõn, xương khớp rõ ràng, gập lại trước người, nụ cười trên mặt cậu lịch sự một cách giả tạo nhưng lại nhã nhặn, trên người cậu mang theo khí độ khiến cho người ta có cảm giác an tâm.
“Có thể giúp cô là niềm vinh hạnh của tôi.”
Đôi chân dài của cậu được bọc trong chiếc quần âu vừa vặn, khiến đôi chân và vòng eo của cậu càng thêm thon gọn, dáng người như người mẫu nam hàng đầu vậy, dù cậu chỉ đứng ở đó không nói lời nào cũng trở thành một cảnh đẹp.
Trì Dực Âm thong thả đi tới, khí độ bất phàm đó khiến nữ game thủ vô thức nhường chỗ cho cậu.
Cậu kiểm tra cấu tạo khóa cửa nhà vệ sinh một chút, sau đó tháo ghim cài trên áo mình ra, dùng sức bẻ thẳng chiếc kim ghim rồi đút vào ổ khóa trên cửa, cậu nín thở nghiêng tai lắng nghe tiếng động rất nhỏ vang lên.
Có tiếng “Rắc” lập tức vang lên.
Khóa cửa đã được mở ra.
Nữ game thủ có chút kinh ngạc, không ngờ người có vẻ bề ngoài thân sĩ như vậy lại có loại kỹ năng không đường hoàng này.
Trái lại người đàn ông vẫn luôn quan sát Trì Dực Âm thì híp mắt lại, ánh mắt anh ta nhìn về phía Trì Dực Âm càng ngày càng trở nên nặng nề.
Trì Dực Âm nhận ra tầm mắt biến hóa của người đàn ông, nhưng cậu chỉ nhếch khóe môi, không hề để ý đến.
Nói đúng hơn thì, cậu chủ động đứng ra giúp việc này, ngoại trừ muốn tạo thiện cảm với nữ game thủ và thu một chút tin tức từ chỗ cô ra thì mục đích quan trọng của cậu chính là, xóa bỏ thân phận “Người mới” của mình, âm thầm cảnh cáo mọi người.
Anh ta cố tình làm vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó, tất cả mọi người không ai còn để ý đến Trì Dực Âm nữa.
Cánh cửa nhà vệ sinh cũ kỹ phát ra tiếng “ọp ẹp!” rồi chậm rãi mở ra dưới lực đẩy của sức nặng phía sau cửa.
Thứ đầu tiên xông ra là mùi máu tươi nồng nặc.
Ngay lập tức, máu tươi như nước lũ tràn ra, máu tươi chảy ào ào từ trong nhà vệ sinh ra bên ngoài, chảy đầy cả mặt đất.
Cơ thể một người dính đầy máu mềm nhũn ngã xuống, như thể người nọ vẫn luôn dựa vào phía sau cánh cửa vậy.
Trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, nữ game thủ đã bị người đàn ông đó dọa cho ngã xuống vũng máu dưới đất.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều ngây ngẩn cả người, đồng tử của nữ game thủ co rút lại, nhất thời không kịp phản ứng.
Những người mới bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, bọn họ liên tục lùi về phía sau rồi gục xuống hét lớn.
– Ah ah ah ah!
Bầu không khí trong xe hết sức căng thẳng và hoảng loạn.
Nhưng Trì Dực Âm vẫn bình tĩnh nhìn chăm chú vào người bất động nằm trong vũng máu kia, từ sự kinh ngạc của nữ game thủ vừa rồi, cậu đưa tay thăm dò hơi thở của người nọ, anh ta đã chết.
Thật thú vị, xe lửa vẫn chưa đến ga mà một người đàn ông đã chết ngay trước mắt tất cả mọi người.
Trì Dực Âm mỉm cười, cậu âm thầm thu hết phản ứng của mọi người vào đáy mắt mình.
Dù là người chơi mới hay cũ gì cũng đều cảnh giác, sự cảnh giác đó hiện rõ trên gương mặt bọn họ.
Tàu không dừng lại giữa chừng, người chơi vừa mới chết kia lúc mới lên xe vẫn còn bình thường, vậy nên hung thủ chỉ có thể trốn ở trên xe, ngay bên cạnh bọn họ, nhưng cậu lại không biết rốt cuộc người đó là ai.
Không ai dám chắc chắn liệu hung thủ có còn xuống tay lần nữa hay không, điều này chẳng khác nào như giấu một con sói bên cạnh mình vậy….
Người chơi nghi ngờ lẫn nhau, ánh mắt bọn họ nhìn nhau đầy kiêng kỵ, bầu không khí nặng nề tràn ngập cả khoang tàu.
Mà lúc này, thông báo về chuyến tàu trước giờ vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng vang lên.
[Những người sống sót thân mến, đã đến Cổ Thụ Trấn, xin hãy chuẩn bị xuống xe. 】
[Xin lưu ý rằng, sau khi tàu đến ga chỉ dừng lại một phút, những người không xuống được tàu sẽ bị coi là tự động từ bỏ tư cách người chơi ở phó bản này. 】
[Chúc những người sống sót may mắn.]
Hết chương 1.