Chương 2:
Áp suất không khí trong xe cực kỳ thấp, dường như trong không khí không còn mùi máu tanh nữa, mà là mùi của thuốc súng.
Vừa mới bắt đầu đã có người chết, nhưng thậm chí bây giờ còn chưa vào được phó bản….
Khởi đầu tệ hại như vậy đã khiến những người còn lại đề phòng nghi kỵ lẫn nhau, những người chơi già dặn kinh nghiệm cũng bắt đầu đánh giá lại mức độ nguy hiểm của lần này.
Nhưng cũng không ai để ý nhiều đến người chơi đã chết kia nữa, tất cả đều bắt đầu chuẩn bị xuống xe vì thông báo vừa rồi.
Khoảnh khắc nhìn thấy người chết, người chơi nữ đã biết, đề nghị giúp đỡ của cô đã hoàn toàn sụp đổ.
Trong tình huống vẫn chưa rõ danh tính của hung thủ thì mười người chơi cũ và mới còn lại đều mất lòng tin về nhau.
Cô vừa chật vật vừa hốt hoảng, muốn đẩy thi kia ra để đứng lên, dù sao thì cô cũng hiểu rõ trò chơi này, tốt nhất vẫn nên làm theo quy tắc thì hơn.
Thông báo nói phải xuống tàu trong vòng một phút, vậy nếu như tàu dừng lại mà cô không thể xuống kịp thì, có lẽ điều chờ đợi cô chính là cái chết.
Nhưng càng vội lại càng dễ phạm sai lầm, thay vì đứng lên thì cô lại ngã về trong vũng máu, vô cùng nhếch nhác.
Những người còn lại đều hờ hững làm như không thấy tình cảnh lúng túng của người chơi nữ kia, người chơi nam vừa rồi mới cãi nhau với cô cũng chỉ khịt mũi hừ một tiếng, anh ta đang chế giễu cô thật ngây thơ.
Người chơi nam cũng lập tức xoay người sang chỗ khác, vậy mà anh ta lại lấy từ trong túi hành lý ra một…. Chiếc váy?
Trì Dực Âm vẫn luôn âm thầm quan sát mọi người bỗng nhíu mày, cậu bị hành động của người chơi nam kia làm cho giật mình.
Điều khiến cậu càng thêm kinh ngạc hơn đó chính là, người chơi nam kia lại nhìn trái nhìn phải như trộm rồi sau đó trốn vào một nơi hẻo lánh, thay chiếc váy dài dành cho phụ nữ vào.
Vẻ mặt của Trì Dực Âm bỗng trở nên thật đặc sắc, một lời khó nói hết, nhất thời không biết người chơi nam này có sở thích đặc biệt đó hay anh ta còn có mục đích nào khác nữa.
Mà trong lúc tất cả mọi người đều đang chuẩn bị xuống tàu thì Trì Dực Âm lại quay người đi về hướng người chơi nữ nãy giờ vẫn còn đang chật vật giãy dụa, cậu vừa đi vừa lấy từ trong túi ra một đôi găng tay bằng da, chậm rãi mang vào.
“Đứng lên đi, mặt đất lạnh lắm.”
Trì Dực Âm hơi cúi người, vươn tay ra với người chơi nữ, cậu khẽ cười nói: “Đã đến giờ xuống tàu rồi.”
Người chơi nữ không ngờ Trì Dực Âm lại giúp mình.
Cô sửng sốt một chút rồi mím môi đưa tay cho Trì Dực Âm.
Mặc dù nhìn Trì Dực Âm không giống một người có thể trạng cường tráng, trông cậu giống một quý tộc thường hay ngồi trong thư phòng hơn, eo nhỏ chân dài, dáng người thì dong dỏng cao.
Mãi cho đến khi cậu chuyển động thì mọi người mới biết, dưới lớp âu phục lịch lãm và chỉnh tề kia đang bao bọc một cơ thể cường tráng.
Một tay cậu nắm cổ áo thi thể kia lên rồi dùng sức ném nó qua một bên, tay kia thì nắm chặt lấy tay người chơi nữ, kéo cô đứng lên hết sức nhẹ nhàng.
Toàn bộ hành động của cậu liền mạch như mây trôi nước chảy, Trì Dực Âm không để một giọt máu nào dính lên người mình.
Những lời cậu nói thường thật giả lẫn lộn với nhau, khiến cho người ta không đoán được con người thật sự của cậu.
Nhưng có một câu tuyệt đối là thật.
—— Cậu rất ghét bị dính máu vào người mình.
Vẻ ngoài của Trì Dực Âm rất phù hợp với con người cậu, đại khái là mắc bệnh thích sạch sẽ.
Cho dù là người chơi nữ cách Trì Dực Âm gần nhất hay những người đang âm thầm chú ý đến cậu gì cũng đều có chút kinh ngạc trước sức mạnh của cậu.
Trì Dực Âm cảm giác được có vài ánh mắt đang nhìn mình, sau khi người chơi nữ đứng vững cũng liên tục nói lời cảm ơn.
“Cám ơn anh đã hai lần giúp tôi, tôi tên là Đồng Diêu, còn anh?”
Nhưng Trì Dực Âm lại bước qua và nhìn ra bên ngoài cửa sổ phía sau cô, cậu nhíu mày.
Sau khi tỉnh lại, Trì Dực Âm luôn cảm giác trong tầm mắt mình hình như tồn tại chỗ nào đó không được hài hòa cho lắm, nhưng cậu lại không thể nghĩ ra đó là gì.
Đến tận bây giờ, sau khi so sánh cậu mới phát hiện, chỗ không đúng đó nằm ở bên ngoài cửa sổ xe.
Cho dù cậu ngồi bên cửa sổ xe nhưng cũng không có cách nào thấy rõ được cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, dù là sông núi rừng cây gì cũng chỉ là những mảng màu sắc mơ hồ. Nhưng lúc ấy cậu chỉ nghĩ bình thường là do bên ngoài có sương mù.
Nhưng bây giờ cậu mới chợt nhận ra rằng, ngay khi thông báo trên tàu phát ra thì cảnh sắc bên ngoài cửa sổ lập tức trở nên rõ ràng.
Ở giữa các tòa nhà kiểu Trung Quốc có một số tòa nhà nhỏ theo lối kiến trúc Tây Dương xen kẽ vào, những người phụ nữ mặc sườn xám uốn tóc thời thượng và cài tóc bằng những cây trâm kiểu cũ, đàn ông thì mặc trường sam hoặc là tây trang, những cậu bé bán báo đang rao hàng, bên ngoài cửa sổ là những làn khói đen mơ hồ bay lên.
Đây rõ ràng là thời đại của trăm năm trước mà.
Đã đến Cổ Thụ Trấn.
Nhưng lại không phải trên dòng thời gian của cậu.
Thời gian của trấn nhỏ này, hay cái gọi là phó bản 【 Gia đình thân yêu】này đã dừng lại vào thế kỷ trước.
Chẳng trách lúc trước cậu ngửi được mùi khói ám, hóa ra là xe lửa chạy bằng than đá.
Trải nghiệm hiếm có như vậy nên Trì Dực Âm cảm thấy có chút mới lạ, cậu cởi đôi găng tay đã dính máu xuống rồi tiện tay ném vào trong thùng rác luôn, cậu nhanh chóng lấy cuốn sổ và cây bút trong túi áo ra ghi lại những cảm nhận của mình vào giây phút này.
Đồng Diêu đợi một hồi lâu mà không thấy Trì Dực Âm đáp lại thì quay lại nhìn động tác của cậu, cô cảm thấy có chút kỳ quái. Những người khác đều đang chuẩn bị xuống xe, còn cậu thì lại giành giật từng giây để viết thứ gì đó….
Chỉ có điều, Đồng Diêu cũng không có nhiều thời gian để tò mò.
Theo đoàn tàu phanh gấp, tất cả mọi người đểu lao về phía trước theo quán tính. Bọn họ còn chưa kịp đứng vững thì thông báo trên tàu lại vang lên lần nữa.
【 Đã đến Cổ Thụ Trấn, xin mời tất cả những người sống sót xuống xe. Thời gian đếm ngược sẽ bắt đầu, sáu mươi, năm mươi chín. . . 】
Trong nháy mắt đó, bất kể là người chơi cũ hay mới gì cũng đều nhanh chóng lao thẳng về phía cửa xe.
Một tiếng “Cạch!” vang lên, cửa xe tự động mở ra thật mạnh, đám người tranh nhau chen lấn chạy về phía cửa xe vì sợ mình bị trễ giờ.
Trì Dực Âm đứng ở vị trí cuối cùng bỗng lâm vào tình thế bất lợi.
Lúc đầu Đồng Diêu cũng lo lắng chạy về phía đầu xe, nhưng sau khi phát hiện Trì Dực Âm không hề động đây thì lại giảm tốc độ, cô quay người lại muốn kéo lấy Trì Dực Âm chạy cùng với mình.
“Chỉ có một phút thôi, những người phía trước kia còn có thể giở thủ đoạn nữa đó, chúng ta phải nhanh lên mới được.”
Đồng Diêu đưa tay ra định kéo Trì Dực Âm đi nhưng lại bị cậu nhanh nhẹn né tránh.
Bàn tay cô dừng tại giữa không trung, chợt có chút xấu hổ.
Chúng ta?
Trì Dực Âm bắt được cách xưng hô của Đồng Diêu trong lúc vô thức, cậu biết mình đã đoán đúng tính cách của Đồng Diêu, cậu đã có được sự tin tưởng ban đầu của Đồng Diêu, được cô xếp vào phạm vi bên trong người một nhà.
Giây tiếp theo, trong mắt Trì Dực Âm ẩn chứa sự có lỗi, cậu nhẹ nhàng gật đầu xin lỗi Đồng Diêu: “Thật xin lỗi, tôi có bệnh ưa sạch sẽ, không thích người khác đụng vào mình. Hơn nữa, tôi cần phải kiểm tra thi thể kia một lần nữa, đây là cơ hội duy nhất để biết được hung thủ là ai, cô đi trước đi.”
Đồng Diêu không ngờ Trì Dực Âm lại có thể nghĩ đến việc tìm kiếm hung thủ khi thời gian cấp bách như thế này, nhưng cô còn chưa kịp khuyên thì thấy Trì Dực Âm đã lấy khăn tay ra quấn lên tay mình rồi ngồi xổm xuống lật qua lật lại thi thể đang nằm trong vũng máu kia.
【 Bốn mươi, ba mươi chín. . . 】
Âm thanh máy móc lạnh lẽo không ngừng đếm ngược thời gian, nháy mắt đó nó như bắt lấy trái tim của tất cả mọi người, căng thẳng đến mức không thể thở nổi.
Đồng Diêu quay đầu nhìn về phía cửa xe, cô thấy tất cả mọi người đều đang liều mạng chen lấn chạy ra bên ngoài.
Không ai trong bọn họ muốn nếm thử hậu quả của việc chậm trễ thời gian, bởi vì rất có thể…. Thứ chờ đợi bọn họ chính là cái chết.
Mà trên sân ga, một bóng người mặc trường sam đã đứng đợi bên ngoài đoàn tàu.
Trước đó Đồng Diêu đã mua tư liệu ghi âm về phó bản này, cô biết người đó chính là quản gia tới đón đại tiểu thư về nhà. Mà điều vị quản gia này ghét nhất đó chính là không đúng giờ.
Nếu như không mau chóng xuống xe thì đừng nói đến hình phạt chưa rõ của con tàu này, chỉ việc để lại ấn tượng không tốt cho vị quản gia trong phó bản này thôi đã khó sống rồi.
Lựa chọn chính xác nhất lúc này chính là đi theo những người kia chạy về phía cửa và chen lấn để xuống xe. Nhưng cho dù Đồng Diêu có biết điều đó vẫn cảm thấy chân mình như mọc rễ, cô không thể dịch chuyển khỏi bước chân rời khỏi nơi Trì Dực Âm đang ngồi.
【 Ba mươi lăm, ba mươi bốn. . . 】
Đồng Diêu cắn răng, cô nhanh chóng quay người lại, quyết định cho mình thời gian hai mươi giây để chờ Trì Dực Âm.
“Tôi ở lại cùng anh, quan trọng là anh muốn tìm cái gì? Anh nói cho tôi biết, hai người cùng tìm sẽ nhanh hơn.”
Trì Dực Âm nhìn thi thể chết không nhắm mắt rất rành mạch phân minh, lại bước qua vũng máu rồi đứng ở cửa phòng vệ sinh nhìn vào trong, cậu lại từ chối sự giúp đỡ của Đồng Diêu.
“Phân công hợp tác đi, cô đi phá cửa sổ xe còn tôi đi tìm manh mối.”
Trì Dực Âm nhướng mày, cậu mỉm cười nhìn về phía cửa xe: “Khi thượng đế đóng cửa, tôi có thể tự mình mở ra một cánh cửa sổ.”
Đồng Diêu vô cùng sững sốt.
Trong sân chơi này, tốt nhất là nên làm việc dựa theo quy tắc, nhưng bên trong những quy tắc đó không nói có thể phá cửa sổ . . .
Trì Dực Âm không ngẩng đầu lên, cậu đã biết Đồng Diêu do dự, lập tức vung tay lên chỉ về phía cửa sổ: “Cô đã từng thấy đoàn tàu chạy bằng than đá kiểu cũ nào trang bị thêm búa an toàn trên cửa sổ chưa?”
Các quy tắc được ẩn trong các chi tiết và bày ra ở trước mặt bạn.
Nhưng nếu như bạn nhìn không thấy đoán không ra thì thật xin lỗi, bạn chỉ có thể làm một kẻ ngốc ngoan ngoãn mà thôi.
Mà điều Trì Dực Âm ghét nhất chính là ngoan ngoãn.
Khi Đồng Diêu nhìn theo ngón tay Trì Dực Âm chỉ thì lập tức tỉnh ngộ.
Thật đúng là như vậy!
Trước đó rõ ràng cô đã nhìn thấy chiếc búa an toàn đó, nhưng lại vô thức xem nhẹ chỗ mâu thuẫn không thích hợp giữa hai thời đại và hoàn toàn bỏ qua nó.
【 Hai mươi lăm, hai mươi bốn. . . 】
Đồng Diêu không dám chậm trễ, cô lập tức xông lên phía trước.
Mà Trì Dực Âm thì tại hết sức chăm chú kiểm tra nhà vệ sinh, cậu cũng không lo lắng việc mình làm thế nào để đi ra ngoài khi chỉ còn lại không đến ba mươi giây.
Từ sau khi tỉnh lại và nghe được cuộc cãi vả giữa Đồng Diêu và người chơi nam kia, cậu đã bắt đầu phân tích tính cách của Đồng Diêu trong lòng mình, đồng thời thông qua việc giúp đỡ Đồng Diêu cậu cũng quan sát phản ứng và thăm dò được tính cách của cô.
Cậu có thể đoán được phản ứng tâm lý của Đồng Diêu, cũng đoán được những bước đi tiếp theo của cô.
Bởi vậy, kế hoạch cậu lập ra ngay từ đầu là để Đồng Diêu đến giúp cậu hoàn thành bước cuối cùng trong cuộc chạy trốn này.
Huống hồ chi Trì Dực Âm cũng không muốn chen lấn cùng một chỗ với đám người kia.
Đừng nói chen chúc như thế bọn họ chắc chắn sẽ đụng phải người cậu, mà cậu thì lại rất ghét tiếp xúc với người khác. Hơn nữa độ nguy hiểm cũng quá cao, vốn vị trí của cậu cách cửa xe xa nhất, cũng không có bất cứ ưu thế gì. Đi ở phía sau rất dễ bị người ta động tay động chân, bị chặn lại trên xe không thể xuống chỉ là nhẹ thôi.
Huống hồ chi Trì Dực Âm cũng thực sự rất tò mò, tò mò không biết người đó là ai mà có thể động thủ giết người ngay trước mắt bao nhiêu người rồi lặng lẽ ẩn thân như thế.
Nếu như cậu không tận dụng cơ hội duy nhất này để điều tra rõ, thì rất có thể người tiếp theo bị giết chết mà thần không biết quỷ không hay chính là cậu.
Đã đánh cờ thì cần phải biết người ngồi phía đối diện bàn cờ với mình là ai, họ có con bài tẩy gì, bước kế tiếp muốn làm gì, và mười bước tiếp theo đối phương sẽ đi như thế nào.
Lỗ mãng không phải là phong cách của Trì Dực Âm, cậu thích lên kế hoạch trước hơn.
—— Tiển nhiên là hung thủ cũng không ngờ đến sẽ có loại người như Trì Dực Âm lên chiếc xe lửa này.
Mặc dù thời gian rất ngắn ngủi nhưng cũng đủ để Trì Dực Âm nhìn rõ chân tướng sự thật.
Người chơi bị chết có vết thương trí mạng tại cổ, cổ họng anh ta bị dây câu cắt, vậy cho nên máu tươi đã phun ra rất nhiều.
Còn dây câu thì được bố trí ở phía sau cánh cửa phòng vệ sinh.
Có rất ít người đang sốt ruột vào nhà vệ sinh mà cẩn thận kiểm tra xem trên khung cửa có dây câu hay không, huống chi dưới ánh u ám trong phòng vệ sinh, dây câu không phản quang nên rất khó bị phát hiện.
Chỉ cần có người bước vào thì sẽ bị cắt vào cổ họng ngay.
Đây cũng không phải một vụ giết người hoàn mỹ, dây câu vẫn còn ở trong phòng vệ sinh. Chỉ có điều, hung thủ cũng không sợ bị người ta phát hiện, bởi vì tên đó biết rất rõ rằng, sẽ chẳng có ai nhiệt tình xen vào việc của người khác đâu.
Cho dù người chết có bị bại lộ thì cũng chẳng có ai lãng phí thời gian đi tìm kiếm manh mối cả.
Chỉ tiếc là, vì có Trì Dực Âm nên hung thủ đã tính sai rồi.
【 Mười, chín…. 】
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, Trì Dực Âm cẩn thận bước qua vũng máu, không để máu làm bẩn đôi giày da của mình.
Cậu nhìn chiếc khăn tay bị dính máu trong tay, khẽ cau mày rồi tiện tay ném nó đi luôn.
“Mau tới đây!”
Đồng Diêu đã thành công đập vỡ được cửa sổ xe, cô gân cổ hét lên với Trì Dực Âm: “Chỉ còn mấy giây nữa thôi.”
Chỗ cửa xe đã loạn thành một đống, có một người chơi đã cố ý chặn cửa lại lúc cậu ta xuống xe, để trì hoãn thời gian xuống xe của những người phía sau, còn mình thì ung dung thản nhiên xuống xe.
Ba bốn người ở phía sau ai cũng sốt ruột, ai cũng muốn mình là người đầu tiên lao xuống khỏi xe, nhưng ngược lại tất cả bọn họ đều chen cùng một chỗ ở cửa.
Khi nghe thấy tiếng cửa kính bị Đồng Diêu đạp nát, tất cả bọn họ dù vẫn còn đang chen chúc ở cửa hay đã xuống xe gì cũng đều kinh ngạc nhìn qua.
Người đàn ông râu ria xồm xoàm đứng trên sân ga kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ xe trống rỗng lộng gió kia, sau đó ông ta thấy Trì Dực Âm thong dong lau sạch ngón tay mình rồi đi về phía cửa sổ.
Thậm chí trên môi đối phương còn nở nụ cười nhàn nhạt, giống như hoàn toàn không bị âm thanh đếm ngược thời gian vô cùng căng thẳng kia ảnh hưởng.
Đồng Diêu, một người chơi già dặn kinh nghiệm đang chống đỡ cửa sổ xe, thái độ của cô trái ngược hoàn toàn với cậu, cô lo lắng vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, trông cô giống hệt như tùy tùng của Trì Dực Âm vậy.
. . . Đúng vậy, tất cả mọi người kể cả ông ta cũng hoàn toàn không nhận ra rằng bọn họ có thể thoát ra ngoài từ cửa sổ.
Người đàn ông sững sờ nhìn Trì Dực Âm, trái lại còn bị âm thanh đếm ngược thời gian bên trong đoàn tàu ảnh hưởng, ông ta căng thẳng nhìn Trì Dực Âm, tim cũng đập loạn xạ, không biết Trì Dực Âm có thể thuận lợi nhảy xuống xe trước khi thời gian đếm ngược kết thúc hay không.
Mà một một người đang chen chúc ở chỗ cửa xe thấy thế thì lập tức bỏ cửa xe chạy về hướng ngược lại đến bên cửa sổ xe.
Ánh mắt anh ta hung dữ nhìn chằm chằm Trì Dực Âm, muốn chiếm lấy cửa sổ thoát hiểm để ra ngoài trước cậu.
Cái gì mà đạo đức với không có đạo đức, bây giờ sống sót mới là chân lý!
Đồng Diêu cũng nhìn thấy người đang chạy tới, cô nhanh chóng trở nên lo lắng vô cùng, theo bản năng bảo vệ cửa sổ xe, chỉ sợ con đường sống của Trì Dực Âm bị người khác cướp đi mất.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều căng thẳng, chỉ có người trong cuộc là Trì Dực Âm thì ngược lại, cậu là người bình tĩnh nhất.
【 Năm, bốn…. 】
Bước chân của cậu rất vững vàng, thậm chí khoảng cách ở giữa mỗi bước đi cũng giống hệt nhau, điều đó khiến tư thế đi của cậu trông cực kì ưu nhã và nhàn hạ.
Trì Dực Âm cười nhẹ liếc mắt nhìn người đàn ông đang lao tới chỗ mình, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt đằng đằng sát khí của đối phương.
Cậu nâng cái chân dài của mình lên, lợi dụng vóc dáng cao lớn, cậu đạp giày da được gia công tinh xảo lên trên khung cửa sổ. Sau đó đột ngột dùng sức đạp mạnh một cái, thân hình mảnh khảnh của cậu đã ưu nhã ngồi trên bệ cửa sổ.
Trì Dực Âm ngoái đầu nhìn lại người đàn ông đang nghẹn đỏ mặt kia cười một cái, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống dưới như hồ điệp vỗ cánh.
Chẳng những cậu không có chút hoảng sợ nào mà thậm chí còn có thời gian thuận tay túm lấy chiếc áo khoác của ai đó để trên ghế rồi khoác lên cánh tay mình, sau đó nắm lấy cánh tay Đồng Diêu, cùng nhau nhảy ra khỏi cửa sổ xe.
Áo khoác trong tay cậu vung mạnh mở rộng ra như một đóa hoa nở rộ, bao phủ lên người Đồng Diêu chuẩn xác không sai một chút nào.
Vạt áo âu phục màu lam nhạt của cậu tung bay sau lưng, mái tóc màu xám bạc bay phấp phới trong gió, hỗn loạn trong mắt nhưng trên môi cậu lại hiện lên ý cười.
Vốn Trì Dực Âm đã có ngoại hình xuất sắc đủ để khiến cho bất cứ kẻ nào cũng phải kinh ngạc, nhưng dưới những hành động dịu dàng nhưng mạnh mẽ như thế này lại khiến cho cậu càng đẹp hơn, đẹp đến mức giống như mộng ảo vậy.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trì Dực Âm, không biết có phải bọn họ đang đề phòng cậu hay không, nhưng vào giờ phút này, tất cả đều bị cậu làm cho kinh ngạc đến mức quên cả hô hấp.
Người đàn ông trên tàu còn đang liều mạng vươn người lao về phía cửa sổ đằng trước, vẻ mặt của cậu ta trông thật dữ tợn.
Nhưng thời gian đếm ngược đã nhảy đến giây cuối cùng.
【 một. 】
Giày da của Trì Dực Âm cũng chạm được xuống mặt đất.
Thời gian đếm ngược vừa kết thúc.
Bên trên đoàn tàu, dị biến đồ sinh.
Cửa sổ vừa mới bị Đồng Diêu đập ra lập tức trở về hình dáng ban đầu, nhốt người đàn ông không kịp xuống xe kia ở lại bên trong.
Người cuối cùng ra khỏi xe lửa, nửa bàn chân vẫn còn ở trên bậc thềm, tấm chắn trong suốt nhanh chóng lan ra toàn bộ toa xe, đồng thời bịt kín cửa xe, nó cũng cắt đứt luôn nửa bàn chân của người nọ.
Tình huống quá bất ngờ khiến người đàn ông đó không kịp đề phòng, ông ta mất thăng bằng rồi ngã nhào trên mặt đất.
Mà người đàn ông trên xe cũng đâm sầm vào cửa sổ trên xe lửa.
Anh ta hoảng sợ đập cửa kính xe lửa, vì lo lắng quá độ nên nhịn không được cứ liên tục quay đầu nhìn về phía sau, anh ta không ngừng la to để những người dưới xe lửa đến cứu mình.
Nhưng ngay giây tiếp theo, một một sức mạnh vô hình đã bắt lấy người đàn ông trên xe lửa, cơ thể anh ta bị nâng lên không trung một cách chậm rãi, chỉ có thể hoảng hốt sợ hãi liều mạng vùng vẫy tay chân để mong thoát ra được.
Người ngã trên mặt đất giãy dụa quay đầu nhìn lại phía sau, cái chân bị chặt đứt đó vẫn còn đang phun máu. Anh ta ngẩn ngơ, chưa kịp hiểu chuyện gì thì cơn đau kịch liệt cũng bắt đầu dần dần lan ra.
Sau đó anh ta mới nhận ra nửa bàn chân của mình đã . . . Không còn trên người mình nữa.
Bàn chân rơi trên bậc thang chỗ cửa xe lửa kia vẫn còn mang đôi giày quen thuộc của anh ta.
Đó không phải là chân của anh ta thì là của ai?
“Ahhh!!!”
Người nọ kêu lên một tiếng vô cùng đau đớn.
Cùng lúc đó, người đàn ông trên xe lửa cũng bị một bàn tay vô hình bóp nát chỉ trong nháy mắt.
“Phốc!” Một tiếng, máu tươi phun ra che kín cửa sổ xe.
Tất cả mọi người đứng dưới xe lửa đều giật nảy mình, tim ai nấy đều đập loạn xạ.
Chỉ có Trì Dực Âm là chậm rãi ngửa đầu nhìn lên trên đoàn tàu sau khi cơ thể cậu đã đã đứng vững lại.
Khi thấy tất cả máu đã bị cửa kính chặn lại trong xe, không bắn tung tóe ra ngoài, lúc đó cậu mới nhếch môi cười.
“May mà nhảy kịp.”
Trì Dực Âm cười nhẹ, giọng nói của cậu cũng hết sức nhẹ nhành: “Nếu không thì phải bỏ bộ quần áo này rồi.”
Không ai ngờ rằng Trì Dực Âm lại có phản ứng bình tĩnh như vậy khi vừa thoát chết vào giây cuối cùng.
Thậm chí còn có thể cười được.
Ngay lập tức, rất nhiều người khiếp sợ nhìn về phía Trì Dực Âm, thậm chí còn có ánh mắt nhìn cậu có chút phức tạp, ảm đạm mờ mịt.
Lúc vừa mới lên xe còn có mười một người, nhưng trên xe đã chết một người, khi xuống xe lại có một chết một bị thương.
Chưa kịp tiến vào phó bản mà chỉ còn lại có chín người. Trong đó người chơi bị mất nửa bàn chân kia cũng đã bị những người chơi cũ già dặn kinh nghiệm tự động đưa vào danh sách những người chết.
Tình hình như vậy khiến tâm trạng của những người chơi cũ giàu kinh nghiệm cũng cảm thấy nặng nề.
Nhưng khi Đồng Diêu chậm chạp quay đầu sang chỗ khác, sững sờ nhìn Trì Dực Âm đứng bên cạnh mình.
Một người bị bóp nát thành huyết tương, một người bị chặt đứt nửa bàn chân, thậm chí ngay cả bản thân cậu ấy thiếu chút nữa cũng không thể nhảy xuống được, cũng có thể trở thành một huyết nhục mơ hồ. Nhưng người này lại hoàn toàn không cảm thấy có chút sợ hãi nào, mà ngược lại còn quan tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt tầm thường như bộ quần áo?
Bệnh ưa sạch sẽ. . . Ha, bệnh thích sạch sẽ con bà nó! Cô chưa bao giờ thấy qua ai bị bệnh thích sạch sẽ lại như vậy!
Trì Dực Âm đảo mắt qua, cậu cười tủm tỉm nhìn Đồng Diêu: “Cô không sao chứ?”
Cái người này, lại còn cười nữa. . .
Tên điên, đúng là điên mà!
Ánh mắt Đồng Diêu khi nhìn Trì Dực Âm đã mất đi ánh sáng, ngay cả hàm răng cũng bất giác khẽ run. Cô vô thức lùi về phía sau một bước, muốn tránh Trì Dực Âm xa một chút.
Nhưng Trì Dực Âm lại nhướn mày, cậu bước lên nửa bước, đưa tay ra siết chặt chiếc áo khoác vừa rồi mình choàng cho Đồng Diêu.
“Mặc cái này vào đi.”
Trì Dực Âm hơi xoay người một chút, cậu nói rất nhỏ, giọng nói chỉ có hai người nghe được: “Cô là ‘Chị gái’, đúng không? Nhìn người đang đợi bên kia có quần áo sạch sẽ, tóc tai cẩn thận tỉ mỉ, tất nhiên là ông ta có yêu cầu đối với quần áo chỉnh tề. Cô muốn để cho ông ta nhìn thấy người mình dính đầy máu me sao?”
Đồng Diêu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, lại nhìn về phía vị quản gia đang đợi đứng cách đó không xa.
Đúng như Trì Dực Âm đã nói, trường sam trên người quản gia thậm chí không có lấy nửa cái nếp gấp, tóc tai thì được chải chuốt không có lây một sợi rối nào, vẻ ngoài của ông ta trông vô cùng nghiêm túc, thận trọng và khắc nghiệt, nhìn có vẻ âm trầm u ám và rất khó ở chung.
Mà những vết máu trên người cô rõ ràng không phải là cách ăn mặc của một tiểu thư danh môn nên có.
Ngay cả chính cô cũng không nghĩ tới cách này, vậy mà cậu thanh niên trước mắt lại nghĩ thay co cô, còn chu đáo che giúp cô từ lúc xuống khỏi xe lửa.
Mặc dù Đồng Diêu vẫn còn e ngại việc vừa rồi Trì Dực Âm coi thường sống chết, nhưng bây giờ thì nỗi sợ hãi của cô lại đang dao động.
Cô không muốn phụ lòng tốt của người khác, hơn nữa mình cũng thật sự cần, vậy nên đã nhanh chóng mượn cơ thể mảnh khảnh của Trì Dực Âm che chắn, vội vàng mặc áo khoác vào, che đi một thân chật vật của mình.
“Cám, cám ơn.”
Đồng Diêu ngập ngừng nói, ánh mắt cô có chút phức tạp nói cám ơn với Trì Dực Âm.
Cùng lúc đó, vị quản gia trước đó vẫn đứng một chỗ như tượng sáp lại bắt đầu chuyển động sau khi thời gian đếm ngược kết thúc, ông ta đang nhìn về phía Đồng Diêu hết sức thâm trầm.
Giống như một chương trình đã định sẵn thời gian khởi động vậy.
Dường như vị quản gia kia không nhìn thấy máu tươi đầy đất, cũng hoàn toàn không nhìn thấy máu thịt từ trên cửa sổ xe lửa chậm rãi trượt xuống.
Ánh mắt ông ta lướt qua tất cả mọi người, cái nhìn đó không giống như nhìn người đang sống, mà ngược lại giống như đang nhìn vật chết hơn.
Rõ ràng vị quản gia kia có ngoại hình rất giống người, nhưng khi những người còn sống sót nhìn vị quản gia đó thì lại có loại cảm giác sợ hãi giống như đang nhìn một thứ gì đó hình người, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc theo cánh tay rồi lan ra khắp toàn thân, ngay cả lông tơ trên người cũng bị dựng thẳng đứng.
Trì Dực Âm thì lại làm giống như không có gì xảy ra vậy, cậu bình tĩnh lùi về sau nửa bước, một lần nữa kéo dài khoảng cách với Đồng Diêu. Sau đó cậu xoay người, đưa tay vuốt lại những nếp nhăn trên âu phục của mình rồi nở một nụ cười với quản gia, nụ cười đó vô cùng đúng mực nhưng lại không có chút độ ấm nào.
Quản Gia cũng cúi đầu thật sâu chào mọi người: “Đại tiểu thư, ra ngoài đi học vất vả rồi, chào mừng cô về nhà, lão gia và phu nhân chờ cô đã lâu.”
“À, tiểu thiếu gia và hai vị tiểu thư cũng ồn ào muốn gặp cô.”
Quản gia ngẩng đầu, ông ta dùng con mắt u ám nhìn mọi người từ dưới lên trên, sau đó lại nở nụ cười quỷ dị: “Tất cả mọi người trong nhà đều rất nhớ cô.”
“Đại tiểu thư.”
【 Bạn có một người cha nghiêm khắc, một người mẹ từ ái và em trai em gái đáng yêu. Bạn là tiểu thư danh gia vọng tộc, có rất nhiều tôi tớ, vô số tài bảo, bạn là đối tượng được tất cả mọi người hâm mộ. 】
【 Nhưng chị có hạnh phúc không? Chị gái, chị hãy viết thư nói cho tôi biết sự thật về về gia đình thân yêu của chị. 】
Phong thư đỏ được Trì Dực Âm đặt ngay ngắn ở túi trong âu phục, tất cả những chữ in trên tấm thiệp mà cậu đã lật xem qua bỗng dưng biến mất ngay lập tức.
Những câu mới chữ mới lại xuất hiện trên tấm thẻ một lần nữa, đè xuống các vết lõm cũ trên đó, như thể có người đang cầm bút viết lên tấm thẻ vậy.
Chỉ là, những chữ viết kia lại hiện lên một màu đỏ thẫm như máu.
Máu chưa khô thấm ướt tấm thiệp, dòng chữ trên dó cũng trở nên mơ hồ.
Hết chương 2.