Chương 1
Phương Duyên lăn lê bò lết ở mạt thế được bảy năm, đến cuối cùng, cậu không bị tang thi cắn chết mà chết khát vì bị mắc kẹt ở trong một hang động.
Cậu không cam lòng chết như vậy, lúc mở mắt ra lần nữa thì đã quay trở lại bảy năm trước.
Mùa xuân bảy năm trước, tất cả mọi thứ đều chưa bắt đầu, khi đó thế giới vẫn còn hoà bình.
Phương Duyên mở lịch ra xem, hôm nay là ngày 30 tháng 3, cách ngày con tang thi đầu tiên xuất hiện còn 30 ngày, cách ngày trật tự xã hội loài người sụp đổ hoàn toàn và các thành phố bị tang thi chiếm đóng còn 60 ngày.
Vẫn còn kịp.
Lần này cậu sẽ sống sót, sẽ sống lâu hơn và tốt hơn bất cứ kẻ nào.
Trước khi trọng sinh cậu không hề có chuẩn bị gì cho tận thế, cậu cũng giống với mọi người, cũng sợ hãi với làn sóng tang thi đột nhiên bùng nổ, sống sót được đúng là may mắn.
Có rất nhiều người đã thức tỉnh dị năng, nhưng mà cậu lại không có.
Lần này Phương Duyên không còn ảo tưởng, không còn ngóng trông mình có thể thức tỉnh dị năng gì đó để hỗ trợ mình sống sót, ngược lại, cứ tích trữ vật tư càng nhanh càng tốt, rồi xây dựng một pháo đài kiên cố có thể ngăn cản được tang thi triều, đó mới là điều quan trọng nhất.
Mấy ngày đầu, cậu cũng nghĩ đến việc nhắc nhở cho nhiều người biết về lời tiên tri rằng ngày tận thế sẽ đến.
Nhưng mà, trước khi tận thế cậu cũng chỉ là một người bình thường, dù cho cậu có nói thì người ta cũng nghĩ là cậu bị khùng.
Dù cho có ai tin thì chắc chắn họ là người đã tin vào ngày tận thế từ trước, và xem việc tích trữ hàng hóa vật tư để sinh tồn là một thú vui, vậy nên cậu có nhắc nhở hay không cũng không có gì quan trọng.
Còn về phần người thân? Cậu vốn là trẻ mồ côi, cha mẹ cậu đã đột ngột qua đời cách đây hơn mười năm, để lại cho cậu một ít tài sản, còn những người thân muốn lợi dụng cậu thì cậu đã sớm cắt đứt liên hệ rồi.
Vào ngày 15 tháng 4, cuối cùng Phương Duyên cũng bắt đầu xây dựng pháo đài của riêng mình trên một vùng đất hoang vu, tất cả tài sản cha mẹ để lại cùng nhà cửa đã bị cậu bán lấy tiền mặt, mục tiêu là tiêu hết số tiền này trước ngày tận thế đến.
Cậu chọn vị trí pháo đài rất lâu, cách xa khu dân cư nên cũng sẽ không có quá nhiều tang thi, cũng cách khá xa mấy chỗ bùng phát dịch bệnh đầu tiên, là nơi bị ảnh hưởng tương đối trễ, hơn nữa đây còn là nơi dựa núi gần sông, có thể tự mình đào giếng lấy nước dùng, không khí cũng không tồi.
Những người đến xây nhà thấy cậu tuổi còn nhỏ mà lại có tiền, chỉ coi bản thiết kế kỳ quái kia là thú vui của kẻ lắm tiền nên cũng không nhiều lời.
Thời gian còn lại Phương Duyên dùng để tích trữ hàng hóa vật tư, đồ hộp quân dụng, rất nhiều nước tinh khiết, máy lọc nước để uống, máy lọc không khí, máy phát điện, năng lượng mặt trời, các loại hạt giống cây trái, khăn giấy, khăn lông, vật dụng hàng ngày….. Cái gì cần cũng đều có hết.
Sau khi tận thế không ăn được đậu hủ thúi nữa, thế cho nên Phương Duyên đã ăn đậu hủ thúi liên tục bảy ngày liền cho đã cơn thèm, ăn nhiều đến mức ông chú bán đậu hủ thúi trong thôn cũng quen mặt cậu luôn.
Trong lòng Phương Duyên khẽ động, suýt chút nữa đã bắt cóc ông chú này đi luôn, đem về nhà nuôi ông ấy sống thọ tới già, không cần ông ấy làm gì hết, chỉ cần làm đậu hủ cho cậu ăn là được rồi.
Nhưng tất nhiên là cuối cùng cậu cũng không có xuống tay, vì làm vậy là phạm pháp đó.
Pháo đài rất lớn, nhưng phần lớn không gian đã bị Phương Duyên dùng làm kho hàng, sau khi ngôi nhà được xây dựng, các lớp lan can và hàng rào điện được thêm vào, cộng thêm vô số các thiết bị theo dõi giám sát kết nối với nhau chờ kích hoạt cơ quan, chuyên dùng để đối phó với những người không có mắt, cũng như những tang thi không có đầu óc.
Để thuận tiện cho việc tiếp tục thu thập vật tư sau tận thế, cậu đã đến cửa hàng 4s* cải tạo lại một chiếc xe thiết giáp, loại xe này chẳng những có thể thích ứng với nhiều loại địa hình mà súng đạn cũng không bắn thủng được, không gian bên trong cũng lớn, có thể qua đêm ở bên trong cũng không vấn đề gì.
*Cửa hàng 4S: là cửa hàng bán hàng tích hợp các dịch vụ bán xe, sửa chữa, phụ kiện và thông tin. 4S là mô hình nhượng quyền kinh doanh xe hơi lấy “bốn trong một” làm cốt lõi, bao gồm bán xe, phụ tùng, dịch vụ sau bán hàng và phản hồi thông tin (Bán. Phụ tùng. Dịch vụ. Khảo sát.) (Theo wikipedia)
Không bao lâu sau, người trong thôn bên cạnh đã bắt đầu bàn tán, bọn họ nói khu đất hoang kế bên có cậu trai lắm tiền đầu óc có vấn đề mới chuyển đến.
Nhưng Phương Duyên không nghĩ vậy, mai sẽ là ngày tin tức đầu tiên về tang thi được đưa ra, đến lúc đó thì sẽ có nhiều người hiểu được cậu đang làm gì.
Hôm sau là ngày 30 tháng 4, Phương Duyên canh ở trước TV, cậu chờ đợi tin tức quen thuộc kia, tin tức mà ở kiếp trước cậu đã từng xem nhẹ không chú ý, tiêu đề là một người đàn ông đột nhiên nổi điên tấn công người qua đường, cắn nhân viên y tế bị thương, sau khi tin tức được đưa ra còn có chuyên gia phỏng đoán đó có thể là một biến thể khác của virus chó dại.
Nhưng cậu đã đợi cả ngày mà vẫn không thấy tin tức quen thuộc kia đâu, chỉ thấy được một tin tức hết sức bình thường là: Có tên ăn trộm đột nhập vào nhà một vị quan để trộm đồ, rồi tên đó bị bắt. Hết.
Ủa, cậu nhớ nhầm à?
Trong lòng Phương Duyên cảm thấy thật khó hiểu, nhưng cậu vẫn không dám dừng lại, cứ tiếp tục chuẩn bị cho ngày tận thế như bình thường.
Bây giờ pháo đài của cậu về cơ bản đã thành hình, chỉ cần chờ tang thi bùng nổ ở thành phố đầu tiên là có thể tìm mua được áo chống đạn.
Không ngờ, lần này lại chờ đến một tháng sau.
Trong trí nhớ của Phương Duyên thì vào sáng sớm ngày 30 tháng 4, tang thi sẽ xâm nhập vào các các thành phố lớn, người dân đủ mọi tầng lớp trong xã hội sẽ bị lây nhiễm, giao thông hoàn toàn tê liệt vì không ai dọn dẹp những thi thể máu me trên đường.
Mà bây giờ đã là giữa trưa ngày 1 tháng 5, lúc này cậu đang ngồi trên chiếc xe thiết giáp ở nhà mình, trên radio vẫn đang phát lại bài phát biểu của minh tinh về sự ủng hộ luật chống hành vi ngược đãi sủng vật, phóng viên của đài kế tiếp thì đang đưa tin tại hiện trường cơn bão lớn vừa tiến vào thành phố Lâm Hải. Có mấy đứa trẻ đang vây quanh chiếc xe của cậu, bọn nó cảm thấy chiếc xe thật ngầu.
Thế giới vẫn đang sóng yên biển lặng, số người thương vong vì sự cố giao thông cũng không tăng.
Phương Duyên không để ý đến mấy đứa nhỏ, chỉ lái xe trở về pháo đài của mình, cậu kiểm kê lại vật tư hàng hóa của mình một lần nữa, rồi sau đó mới lên mạng tìm kiếm manh mối ngày xưa giữa vô số tin tức ở khắp nơi.
Cuối cùng cậu cũng tìm được.
Cách đây không lâu có một tin tức không rõ ràng lắm, nội dung tin tức đó nói là có sự cố xảy ra tại một phòng thí nghiệm sinh hóa, tất cả những nhân viên bị cảm nhiễm đều đã tử vong, nhưng di thể lại biến mất vô cùng khó hiểu, đến bây giờ vẫn chưa tìm được. Trong camera theo dõi chỉ thu được một bóng đen mơ hồ, bước đầu xác định chính bóng đen đó là người đã đánh cắp các di thể kia.
Trong quá trình theo dõi, dáng người và khuôn mặt của bóng đen đó đều mờ ảo, chỉ có hình xăm chữ T màu xanh lam trên mu bàn tay để làm bằng chứng.
Tin tức này rất giống với những gì trong trí nhớ của cậu trước khi trọng sinh, các nhân viên đó chính là những con tang thi đầu tiên, theo lý thuyết thì thi thể của bọn họ mất tích là do sau khi chết đi đã biến thành tang thi rồi tự mình rời đi.
Trong những tin tức mà cậu nhìn thấy ở kiếp trước không hề có sự xuất hiện của bóng đen khả nghi này.
Chắc là có người tình nghi nên tin tức này đã không thu hút được nhiều tương tác của cư dân mạng, càng không có ai tò mò hay tưởng tượng ra một đống chuyện phỏng đoán xem những cái xác kia đã đi đâu. Mức độ phổ biến của tin tức này cũng chỉ ở mức bình thường, rất nhanh sau đó nó đã bị những tin tức thú vị và mới lạ nhấn chìm, số người xem nhiều lắm cũng chỉ hơn một vạn.
Trong mấy tháng qua, Phương Duyên đã vô số lần xác minh rằng mình không phải bị hoang tưởng, mà là thật sự nhớ rõ rất nhiều chuyện sắp xảy ra, ngoại trừ mối quan hệ giữa tang thi và tận thế ra thì tất cả mọi việc đều không thể xác minh được.
Đến tháng thứ ba thì Phương Duyên đã hoàn toàn choáng váng, cậu đã thử từ bỏ những chuẩn bị trước đây và khôi phục lại cuộc sống bình thường của mình.
Nhưng những hàng hóa vật tư này cũng đủ để cậu sống khỏe mạnh trong một hai năm nữa, mua thì dễ lắm nhưng bán đi lại vô cùng khó.
Vậy nên cậu chỉ có thể tự mình dùng hết thôi.
Đã qua nửa tháng 5, Phương Duyên chỉ có một mình nên cũng không ăn nhiều đồ ăn lắm, nhưng cậu đã thân thiết hơn với ông chú bán đậu hủ thúi ở thôn bên cạnh, nhân tiện còn quen cả ông chủ tiệm mì chua cay.
Thời tiết đã bắt đầu nóng lên, lại nhớ ra mình đã quên dự trữ nước đá, suýt chút nữa Phương Duyên đã đi mua nước đá sỉ theo thói quen.
Sau khi nghĩ lại thì, không có dấu hiệu nào cho thấy tang thi sẽ xuất hiện cả, vậy nên vẫn cứ quên chuyện đó đi.
Khi cậu về đến nhà, Phương Duyên thấy một người xa lạ đang đứng trước xe thiết giáp của mình.
Nói là người lạ nhưng lại có chút quen, giống như cậu đã gặp ở nơi nào đó rồi vậy.
Kiếp trước, khi tận thế nổ ra Phương Duyên chỉ là một học sinh, vòng xã giao rất nhỏ, bây giờ nhìn có chút quen nhưng lại nghĩ không ra người đó là ai, rất có thể là người cậu đã gặp sau ngày tận thế.
“Anh tìm ai?”
“Chào cậu.” Người nọ xoay người lại, nở nụ cười ôn hòa, nhìn mặt mày tướng mạo, nhìn cách cử động thân thể thì hình như đây là một người biết võ, “Xin hỏi cậu có phải là chủ nhân của chiếc xe và tòa pháo đài này không?”
“Đúng rồi.” Phương Duyên cẩn thận giữ khoảng cách với anh, tay phải cậu đút vào trong túi, nắm thật chặt vũ khí phòng thân mình thường mang theo bên người, “Anh có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn thuê phòng trong nhà cậu.” Khi người thanh niên nói chuyện, giọng nói của anh vô cùng thanh nhã dễ nghe, Phương Duyên lại bắt đầu suy đoán xem có phải là ngôi sao nào đó tới phát sóng trực tiếp hay không? “Có thể chứ? Bao nhiêu tiền tôi cũng có thể trả, chỉ cần cậu cho tôi sống lại lâu lâu một chút, tôi cam đoan sẽ không gây trở ngại gì đến cuộc sống của cậu hết.”
“Thuê nhà?” Suýt chút nữa Phương Duyên đã cho là mình nghe lầm, nhà cậu nhìn giống chỗ cho người bình thường sống sao?
“Chắc là anh hiểu lầm cái gì rồi, đây không phải là một khách sạn được cố ý trang hoàng theo chủ đề giải trí, đây chỉ là nhà riêng nơi tôi đang sống. Hơn nữa, anh cứ đi thêm một đoạn là sẽ thấy khách sạn trong thôn, sao lại tìm tôi làm gì?”
“Vì tôi có lý do riêng.” Người thanh niên ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, “Trời sắp mưa rồi, tôi có thể vào nhà nói chuyện được không? Nếu cậu khẳng định không thể cho thuê thì khi trời tạnh mưa tôi sẽ đi.”
Nói xong anh còn giơ hai tay lên cao, làm tư thế như mình đang đầu hàng, “Cậu có thể lục soát người tôi, tôi không mang theo bất cứ thứ gì khả nghi gây nguy hiểm cả.”
Liệu có ai bình thường mà lại chủ động đề nghị người ta lục soát người mình để họ tin tưởng không?
Nếu chuyện thế này xảy ra sau ngày tận thế thì cậu cảm thấy rất bình thường, khi đó người ta muốn sống thì không những đề phòng tang thi mà còn phải đề phòng những người muốn cướp vật tư, những người thừa dịp tận thế không duy trì được trật tự xã hội nên tùy ý phạm tội.
Nhưng bây giờ, ngoại trừ thời tiết có chút u ám thì chẳng có dấu hiệu gì cả.
Phương Duyên nhìn chằm chằm vào mắt anh, càng ngày càng thêm chắc chắn rằng mình đã gặp qua thanh niên này, hơn nữa còn gặp trước khi cậu trọng sinh.
Đôi mắt kia mang theo chút ý cười, ngữ khí nói chuyện cũng nhã nhặn lịch sự, nhưng dưới vẻ ngoài ôn hòa đó lại ẩn chứa tinh lực độc nhất vô nhị chỉ những người đã trải qua sinh tử mới có.
Giống như người có bản năng sinh tồn thì tất cả các dây thần kinh đều căng chặt, lực chú ý cực kỳ tập trung, luôn đề phòng nguy hiểm ập đến bất cứ lúc nào, trong trạng thái như vậy cậu đã cố gắng nỗ lực, cố gắng thả lỏng cơ thể để mình không căng thẳng, không nhạy bén quá.
Cũng giống Phương Duyên khi vừa mới trọng sinh trở về, từ nơi tận thế trở lại xã hội hiện đại hoà bình, những cảnh giác dư thừa không biết phải để ở chỗ nào cho thích hợp.
Nói không chừng, trên thế giới này thật sự còn có người trọng sinh khác nữa.
“Vào đi.”
Cuối cùng Phương Duyên cũng buông tay, ánh mắt đã sớm được rèn luyện, chỉ cần đảo mắt liếc qua một cái là có thể nhìn ra được trên người thanh niên kia không có chỗ để cất giấu cái gì, cậu đi ở phía trước, mở cách cửa có tính phòng ngự thật mạnh ra, mất hơn mười mấy phút mới dẫn người đến chỗ lối vào tầng một.
Vì để phòng ngừa tai họa, mọi bức tường kim loại trong pháo đài của Phương Duyên đều được bọc da bên ngoài, sau đó mới dán giấy lên trên cùng, trông cực kỳ chắc chắn, mỗi một cánh cửa đều rất kiên cố, chúng được cải tạo lại từ cửa chống trộm, ngay cả vị trí giữa huyền quan và phòng khách cũng có một cánh cửa lớn.
“Tôi rất thích pháo đài của cậu.” Người thanh niên cởi áo khoác ra rồi tùy tay treo lên chỗ huyền quan, “Nó khiến tôi cảm thấy thật an toàn.”
“Cảm giác an toàn?” Phương Duyên nghiêng đầu qua nhìn anh để chắc chắn anh không nhìn trộm mật mã khoá cửa của mình, “Vì cái đó mà nhìn trúng căn nhà này à?”
“Tất nhiên rồi, thật không dám giấu gì cậu, chỉ có ở những nơi tuyệt đối an toàn tôi mới có thể yên tâm đi vào giấc ngủ.” Người thanh niên chỉ chỉ vào hai mắt của mình, “Đã lâu lắm rồi tôi không được ngủ ngon giấc, mắt cũng thâm đen luôn rồi.”
Phương Duyên nhìn mắt anh, có bọng mắt nhưng thật ra không nặng lắm, nếu không nói thì cậu nhìn cũng không ra, nhưng thật ra lông mi rất dài, ngay cả mi dưới cũng hơi cong một chút, đó là một đôi mắt quyến rũ có thể trở thành ngôi sao được.
Thấy chủ nhân của đôi mắt đó tràn đầy chờ mong, Phương Duyên cũng không chọc thủng lời anh nói, cậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu, “Đúng ha, vậy anh thử đến bác sĩ kiểm tra xem thế nào.”
“Tôi đã đi khám rồi, nhưng mà mấy bác sĩ đó không ai tin lời tôi nói hết, bọn họ kê thuốc tôi không thể uống được.”
Hai người đi vào phòng khách, phía bên ngoài cửa sổ có song sắt vô cùng kiên cố, ngay cả cánh tay cũng không thể lọt vào được, ánh nắng cũng không lọt vào được nhiều.
Khi Phương Duyên lấy trà và đồ uống ra chiêu đãi khách thì cơn mưa to cũng ập đến ngay tức khắc.
“Vậy mà trời mưa thật……” Phương Duyên có chút sửng sốt, sau đó cậu lại thu hồi tầm mắt, hỏi: “Anh nói gì mà bác sĩ không tin?”
Người thanh niên nhận lấy lon Coca lạnh từ tay cậu, bỗng nhiên anh hạ giọng xuống như sợ bị ai nghe được vậy, “Tôi nói…… Tôi mất ngủ là vì chứng PTSD chứ không phải bị hoang tưởng, nhưng mà bọn họ không tin.”
“Anh nói là chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương?” Phương Duyên không kịp phản ứng, cậu lại hỏi: “Nguyên nhân từ đâu?”
“Nói nữa chắc cậu không tin, nhưng chứng PTSD của tôi là do ngày tận thế gây ra.” Người thanh niên nở nụ cười, như thể anh không quan tâm đến việc liệu mình có thể bị người ta xem như bệnh nhân tâm thần hay không, “Bây giờ, chỉ có tòa pháo đài này của cậu mới có thể khiến tôi cảm thấy an toàn.”
Trong mắt Phương Duyên thoáng hiện lên một màu xanh lam, cậu quay đầu nhìn lại thì thấy trên mu bàn tay của người thanh niên nọ có một hình xăm.
Hình xăm chữ T, nó giống như đồ đằng kỳ lạ nào đó, trông thật đẹp.
“Tôi tin.”
Hết chương 1.