Chương 10
Hứng thú của Giang Hành lại thay đổi.
Nhưng nói chung cũng không nhiều lắm, anh vẫn thích nói chuyện phiếm với Phương Duyên mỗi ngày như cũ, vẫn thích nói đủ chuyện trên trời dưới đất về tận thế như vậy.
Chẳng qua là, đề tài bây giờ không còn tràn lan đại hải như trước nữa mà đã có trọng tâm —— Hôm nay có thể tìm được Phương Duyên bỏ đi không lời từ biệt không?
Dường như anh đã quên mất rằng, mục tiêu ban đầu của mình không phải là tìm Phương Duyên trong ký ức mỗi ngày, mà là tìm mấu chốt tâm bệnh của mình.
Câu chuyện anh nói mỗi ngày không còn chỉ là những điều mới mẻ và ấn tượng nữa, mà là một số sự kiện mang tính biểu tượng cho dòng thời gian trong ngày tận thế.
“Cậu có còn nhớ năm đó, có một trấn nhỏ chất đầy thi thể tang thi không?”
“Nhớ chứ, nghe nói là do một đội dị năng giả làm ra, hình như bọn họ không mang theo bất cứ người nào không có sức chiến đấu, nhân số của đội ngũ này rất ít nhưng lại rất lợi hại, đi qua chỗ nào cũng tiêu diệt rất nhiều tang thi ở chỗ đó.”
Khi nghe được câu trả lời như vậy, Giang Hành đã vui vẻ cười rộ lên, “Khi tin tức này truyền ra thì chúng tôi cũng vừa lúc ở gần chỗ đó, vậy nên đã đến hỗ trợ dọn dẹp thi thể tang thi.”
Phương Duyên cúi đầu bóc vỏ hạt Mắc – ca, “Khi ấy tôi cách chỗ này rất xa, lúc tiểu đội tinh anh kia quét sạch tang thi ở trấn nhỏ đó thì tôi đang trốn trong một tầng hầm.”
Đó là chuyện xảy ra vào năm thứ năm sau ngày tận thế.
Lúc ấy vừa vặn không có đội ngũ nào nhận cậu, vậy nên chỉ có thể đi theo phía sau tiểu đội tinh anh đó như vậy, vừa sợ bị phát hiện lại vừa sợ đi cách bọn họ quá xa sẽ lạc vào nơi có quá nhiều tang thi.
Sau đó, Giang Hành lại nhớ ra một chuyện mới.
“Anh còn nhớ mùa xuân năm nào đó có dị tượng xuất hiện trên trời không?”
“Nhớ, đó chỉ là nhật thực toàn phần mà thôi, nếu xảy ra ở thời hiện đại như bây giờ thì chắc sẽ không khiến cho mọi người khẩn trương bàn tán như vậy.”
Giang Hành cắt một bát dưa hấu đưa qua cho cậu, “Lúc đầu tôi ở trong phòng, cũng không chú ý, nhưng sau đó có đồng đội gọi mới đi ra xem thử.”
Phương Duyên nhận lấy rồi ăn một miếng, cậu gật đầu, “Còn tôi thì đã thấy trực tiếp, khi đó tôi đang ở trên nóc một tòa nhà rất lớn, trên người cũng không có đèn pin nên ấn tượng rất sâu.”
Đó là chuyện xảy ra vào năm thứ sáu sau ngày tận thế bắt đầu.
Cậu trèo lên mái nhà chỉ vì muốn xem thử ở đó còn lưu lại chút nước mưa nào có thể lọc sạch để nấu uống hay không, kết quả trời lại bỗng nhiên tối đen, khiến cho cậu không dám nhúc nhích mấy tiếng đồng hồ.
“Cậu còn nhớ mùa đông năm đó tuyết rơi dày đặt không?”
“Nhớ chứ, tuyết rơi liên tục mấy ngày khiến đường quốc lộ cũng hoàn toàn bị vùi lấp.”
Đó là câu chuyện xảy ra vào năm thứ bảy sau ngày tận thế bắt đầu.
Bỗng Phương Duyên trở nên trầm mặc, năm thứ bảy chính là năm cuối cùng cậu được sống.
Cũng vào năm đó cậu bị mắc kẹt trong hang động, cậu muốn chờ tuyết ngừng rơi rồi đi ra ngoài, nhưng cuối cùng lại không có cơ hội để ra ngoài. Bởi bên ngoài lớp đất đá chảy xuống là một lớp băng dày không thể đo được.
Phương Duyên cười cười dời đề tài, “Tối hôm qua tôi cũng mơ thấy chuyện ngày xưa.”
Bộ dáng Giang Hành có chút kinh ngạc, “Thật à? Không phải cậu nói mình luôn mơ một giấc mơ từ ngày này qua ngày khác và không có gì thú vị sao?”
“Bây giờ không phải vậy nữa.” Phương Duyên thành thật nói, “Đã bắt đầu có biến hóa và không giống như trước kia nữa.”
“Nó như thế nào?”
“Nói như thế nào nhỉ? Có vẻ khá ầm ĩ.” Phương Duyên nhớ lại cảnh trong mơ lúc trước, lắc lắc đầu, “Giống như tôi ngồi bên ngoài quán trà hàng ngày vậy, sẽ nhìn thấy được rất nhiều cảnh tượng khác nhau, và phong cảnh mỗi ngày cũng không giống nhau.”
“Như vậy cũng tốt.” Giang Hành gật gật đầu đồng ý, “Nói không chừng ngày nào đó chúng ta có thể ngủ một đêm vô mộng, nghe nói đó mới là biểu hiện của một giấc ngủ ngon thật sự.”
Một đêm vô mộng à?
Phương Duyên nghiêm túc suy nghĩ, nếu bây giờ cậu có thể tạm biệt cảnh trong mơ thì ——
Nếu có thể thì chắc chắn sẽ rất tuyệt.
“Tôi không nghĩ tới chuyện đó……”
Cậu cho rằng, dù có thay đổi như thế nào thì ác mộng trong hang động đó cũng sẽ theo cậu cả đời.
“Vậy, rốt cuộc thì cậu đã mơ thấy cảnh tượng gì?”
“Ừm……” Phương Duyên nhìn vào mắt Giang Hành, lại lần nữa úp úp mở mở, “Nếu sau này anh có thể tìm được tôi thì tôi sẽ nói cho anh biết.”
“Tôi đã tìm suốt ba năm……”
Giang Hành thở dài, chạy theo sau cậu xin tha, anh dùng đủ lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ cậu nói. Nhưng kết quả cuối cùng Phương Duyên vẫn quyết định như cũ.
“Anh nói trước đi, sau đó đội ngũ của anh thế nào?”
Không còn cách nào khác nên Giang Hành đành phải trở về chế độ như trước đây, ngày nào cũng phải báo nhiệm vụ mới.
Anh nói đến năm thứ bảy, đội ngũ của bọn họ đã bị mắc kẹt trong trận tuyết lớn hơn một tuần, sau khi thời tiết ấm lại mới tiếp tục đi tiếp, bọn họ đã quay lại thành phố D.
Nhắc mới nhớ, vào năm thứ tám, số lượng tang thi đã giảm đi rất nhiều, mà những tang thi còn lại thì có năng lực rất mạnh, rất khó tiêu diệt, nhưng có tin tức tốt là, trải qua lần tuyết rơi dày đặt đó, các khu lánh nạn cho dân đã được xây lên ở khắp các thành phố.
Chỗ tránh nạn lần này xây lên không giống với trước kia, chỉ cần là người còn sống thì có thể tiến vào đó tìm kiếm sự giúp đỡ, không có chuyện chọn người nào được vào người nào không, hay người nào được ở lại người nào phải đi chỉ vì họ vô dụng.
Vào năm thứ chín, Giang Hành vẫn không ngừng tìm kiếm, chỉ có điều, cậu đã đi đến tất cả những chỗ tránh nạn trên cả nước để hỏi thăm, nhưng vẫn không tìm được tin tức gì của Phương Duyên.
Phương Duyên lại trở về giấc mơ lúc ban đầu, một mình cậu chờ đợi trong hang động tĩnh mịch, tối tăm và lạnh lẽo, không nghe được bất cứ âm thanh gì, cũng không đợi được bất cứ người nào đến cứu, bước chân đến cái chết ngày một gần.
Cậu nghĩ, sẽ không bao giờ có ai phát hiện ra mình.
Lúc cậu ngẩng đầu lên nhìn lại thì cái hang nhỏ mà lũ chim bay qua hàng ngày đã bị cỏ dại và bùn đất lấp đầy.
Đó là kết cục của cậu.
“Tôi nhất định sẽ tìm được cậu.”
Sáng sớm, Giang Hành vẫn kiên định như trước, dường như anh đã nhận ra hoặc đoán ra được gì đó, nụ cười cũng ít hơn thường này rất nhiều, còn hay thất thần.
Phương Duyên khuyên anh, “Khi đó ngay cả internet cũng chưa hoàn toàn khôi phục, tìm một người giữa biển người rất khó, huống chi chúng ta đến tên cũng……”
“Tôi biết tên cậu!”
“……”
“Mặc dù lúc ấy cậu…… Đi rất vội, nhưng sau này tôi đã nhờ người hỏi thăm tên của cậu để tìm kiếm.”
Giang Hành cúi đầu, cuối cùng cũng nói ra sự thật bấy lâu nay mình che giấu, “Tôi đã biết cậu tên gì từ rất lâu rồi, tôi đã dùng tên cậu để tìm người, dựa vào tên, ngoại hình và chiều cao để tìm chứ không phải tìm lung tung, vậy cho nên tôi chắc chắn là mình có thể tìm được.”
Vào năm thứ mười, mọi người dần dần hồi phục lại từ trong tận thế, dân cư giảm đi rất nhiều, nhưng không còn nhiều người chết đi vì lây nhiễm nữa.
Bọn họ bắt đầu thống kê những người bị mất mạng, thống kê ra con số và tên của những người đã chết viết lên bia đá ở khắp mọi nơi.
Khoảng năm sáu giờ Phương Duyên đã tỉnh dậy, cậu ngủ được rất ít trong một thời gian rồi, sau khi tỉnh lại không có việc gì để làm nên đã lẻn vào kho hàng, kiểm kê từng món đồ trong kho vật tư.
Đồ ăn, nước uống, vật dụng hàng ngày, dụng cụ y tế, thuốc men, vũ khí……
Tỉnh dậy và nhìn chúng nó có vẻ tốt hơn nhiều so với cảm giác sắp chết trong mơ.
Cậu nhìn lên giá rượu, sững sờ một lúc rồi mới bắt đầu lầm bầm lầu bầu một mình.
“Nếu có thể quên hết thì tốt rồi……”
Cậu nên quên đoạn ký ức kia và để tất cả mọi chuyện qua đi mới tốt.
Cậu nên tận hưởng cuộc sống trong một xã hội hiện đại và hoà bình, chứ không phải cứ để bản thân mình bị bao phủ bởi bóng ma mạt thế.
Ví dụ như, ra khỏi nhà nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài. Ví dụ như, gặp gỡ và làm quen với một số người mới, tiếp xúc với những điều mới mẻ, thay một chiếc điện thoại di động mới, trang bị internet tốc độ cao cho ngôi nhà……
Cũng giống như ngày cậu bước vào cửa hàng nhạc cụ để thay dây cho cây đàn bị đứt vậy.
Phương Duyên cầm lấy cây đàn violon kia lên, thấy thời gian vẫn còn sớm nên đã bước ra khỏi cửa, đến sân sau, chậm rãi kéo một bản nhạc.
Có tiếng bước chân vội vã truyền đến từ phía sau, Phương Duyên mới vừa kéo đến âm tiết thứ hai, quay đầu lại thì thấy Giang Hành chạy tới thở phì phò.
“Tôi đánh thức anh à?”
Giang Hành nhìn cậu, bước từng bước tới trước mặt cậu, anh đứng trước mặt cậu, lắc lắc đầu.
“Anh đã tìm được tôi rồi à?”
Giang Hành đỏ mắt, anh há miệng thở dốc, gần như không thể nói nên lời.
Phương Duyên buông đàn xuống, cậu khẽ ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn anh, “Ở đâu?”
“…… Núi.” Hô hấp của Giang Hành nặng nề, anh khó khăn phát ra từng tiếng, “Trong hang động, một mình cậu.”
“Có phải trông xấu xí và đáng sợ lắm không?.”
“Không có, so với bộ dáng của tôi thì khá hơn nhiều, trông cậu giống như đang ngủ vậy.” Giang Hành nói, giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng vẫn nhịn không được kéo cậu lại ôm vào trong lòng mình, ôm rất chặt, “Thật xin lỗi…… Để cậu phải đợi lâu.”
“Cửa hang động …… Mở ra à?”
“Ừ.”
Bỗng nhiên Phương Duyên cảm thấy thật mệt.
Giống như là cơn buồn ngủ tích lũy nhiều ngày qua bỗng đồng loạt xuất hiện trong nháy mắt vậy.
Giang Hành đưa cậu về phòng, bên ngoài trời bắt đầu đổ xuống cơn mưa phùn, tiếng mưa tí ta tí tách bên hiên nhà.
Thời tiết như thế này rất thích hợp để ngủ một giấc.
Cậu trở mình, thấy Giang Hành vẫn còn canh giữ bên mép giường của mình, anh lặng yên ngồi một chỗ.
“Tôi đã mơ thấy anh……”
Giang Hành ghé sát vào tai cậu, cẩn thận hạ giọng xuống hỏi, “Mơ thấy tôi làm gì?”
Vậy nhưng Phương Duyên lại không nói, cậu lại tiếp tục ngủ say hơn.
Trong mơ, cuối cùng cửa động cũng được mở ra, một người đàn ông mang mặt nạ bước đến và nói rằng, đã để cậu đợi lâu rồi.
Phương Duyên đứng dậy, như thể cậu đã đoán được và đang mong chờ giây phút này từ lâu, cậu nắm lấy tay anh, hai người cùng nhau bước ra ngoài.
Dưới ánh mặt trời, băng tuyết đã tan ra hết, ngón tay khô khốc lạnh băng của cậu đã khôi phục chút huyết sắc, thân thể cậu cũng không hề bị rét lạnh khát khô nữa, Giang Hành ở bên cạnh cũng tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt trắng nõn mịn màng không một vết sẹo.
“Phương Duyên, về nhà thôi.”
“Sao anh biết được tên tôi?”
……
Mưa tạnh rồi.
Phương Duyên mở mắt ra, cậu nâng tay lên sờ sờ khuôn mặt Giang Hành.
“Hôm nay anh vẫn còn chưa nói cho tôi biết đã nhớ ra chuyện gì trong quá khứ.”
“Hôm nay tôi…… Không muốn nói về những chuyện ngày xưa lúc tận thế nữa.” Giang Hành nắm lấy tay cậu, “Nói chuyện tương lai đi.”
“Tương lai?”
“Ừ, ví dụ như, vấn đề về giấc ngủ của tôi đã được giải quyết, sau này còn có thể tiếp tục ở lại chỗ này được không?”
“Giải quyết? Anh đã giải quyết như thế nào?” Phương Duyên mở to hai mắt, cậu kinh ngạc ngồi bật dậy, “Anh nói theo thứ tự đi.”
“Tôi nghĩ có lẽ là hơn một tháng trước, sau khi trọng sinh về cuối cùng cũng tìm được cậu, lúc nhìn thấy cậu vẫn còn sống thì chứng mất ngủ của tôi cũng khỏi hẳn luôn.”
Hết chương 10