Tôi Đã Trọng Sinh Trở Về! – Chương 4.

 

Chương 4

 

Phương Duyên cố gắng nhớ lại, nhưng cậu vẫn không nghĩ ra rốt cuộc mình đã gặp qua Giang Hành ở đâu.

Ký ức của Giang Hành không hoàn chỉnh, ngoại trừ việc nhìn thấy Phương Duyên thân thiết ra thì anh cũng không nhớ được gì.

“Có lẽ qua mấy ngày nữa là tôi có thể nhớ ra cậu.” Anh có vẻ rất lạc quan chờ đợi ký ức của mình khôi phục, giống như là đang chờ đợi gặp được Phương Duyên ở một thời không khác vậy.

Bỗng nhiên lại cảm thấy có thêm nhiều hi vọng hơn.

Phương Duyên lắc đầu, cũng không có ý kiến gì.

Bắt đầu từ hôm đó, cuộc sống của Phương Duyên bỗng trở nên náo nhiệt vô cùng.

Mỗi sáng thức dậy có người nấu bữa sáng cho, lúc trên bàn cơm Giang Hành sẽ luôn miệng nói thao thao bất tuyệt, anh kể cho cậu nghe tối qua mình đã ngủ ngon thế nào, quầng thâm ở mắt cũng ngày càng nhỏ đi, kể cho cậu nghe mình đã nhớ lại bao nhiêu chuyện ngày trước lúc ở trong mộng.

Thoạt nhìn thì anh không giống bệnh nhân bị tổn thương sâu sắc vì đã trải qua những ngày tận thế và bị nó để lại bóng ma trong lòng, mà anh giống như một dũng sĩ đã từng cầm kiếm lên đi thật xa để trảm yêu trừ ma, sau khi trở về thì kể cho mọi người nghe những câu chuyện phiêu lưu mạo hiểm của mình.

Những khoảnh khắc mạo hiểm đó là thành công cho nổ tung một đàn tang thi, cùng đồng đội vào sinh ra tử lặn lội đường xa, cũng từng chịu cảnh bữa đói bữa no, suốt cả tháng trời không ăn được miếng thịt nào.

Lúc đầu Phương Duyên chỉ nghe anh nói, cùng lắm là ừ hử hai ba câu đơn giản để ứng phó.

Nhưng ngày qua ngày Giang Hành nói càng ngày càng nhiều, khí chất trên người anh hình như cũng theo ký ức khôi phục lại, bắt đầu từ từ thay đổi.

Bề ngoài thì tính tình Giang Hành vẫn hi hi ha ha như cũ, thích nói chêm vào mấy câu chọc cười khiến Phương Duyên không nói nên lời, cũng không dễ gì nhìn ra được có gì khác lạ.

Chỉ có tươi cười là dường như không có chút gì thay đổi.

Phương Duyên cũng không phải là một người tinh ý, vậy nên bất kể là Giang Hành có biến thành cái dạng gì đi nữa thì ầm ĩ vẫn luôn là ầm ĩ, sẽ không nhìn nhiều thêm lần nào.

Mãi cho đến một ngày, Giang Hành nói mình đã từng bị người nào đó bày mưu hãm hại, thiếu chút nữa đã bị tang thi cắn trọng thương, vật tư cũng bị cướp đi hơn phân nửa, không thể không trốn ở trong không gian một thời gian dài mới tránh được một kiếp.

Khi kể ra chuyện này Giang Hành vẫn nhẹ nhàng bâng quơ và mỉm cười như trước.

Cuối cùng Phương Duyên cũng ngẩng đầu lên khỏi bàn cơm và nghiêm túc nhìn người thanh niên đối diện một chút.

Lần đầu tiên cậu cảm thấy không bình thường, mà cũng không hẳn là như thế, có gì đó không ổn.

Trước đó Phương Duyên có một loại suy nghĩ cố hữu và viễn vông về cuộc sống của các dị năng giả trong ngày tận thế, cậu cho rằng những người giống như Giang Hành rất mạnh mẽ, lạc quan và ngoan cường, ngay cả trong tận thế bọn họ cũng sẽ có bạn bè, có đồng đội, không thiếu thức ăn và nước uống, chỉ cần còn sống thì sẽ hưởng được thành quả của chiến thắng, chỉ cần lòng họ mang hy vọng thì sẽ tiến lên hướng về phía trước.

Còn cậu, cậu chỉ là một Phương Duyên hết sức bình thường, ngay cả cái tên cũng hiếm khi được người ta viết đúng.

Trong những ngày tận thế của Phương Duyên chỉ có sợ hãi vô cùng vô tận, chỉ có nguy hiểm và gắng gượng cầu sinh, ăn không đủ no mặc không đủ ấm.

Cậu vốn tưởng rằng Giang Hành hào hứng tìm kiếm ký ức của mình mỗi ngày, thấy anh ở trên bàn cơm thao thao bất tuyệt như vậy thì chắc là cuộc sống ở tận thế tốt lắm, đáng giá để nhớ lại lắm, đáng giá để tươi cười vui vẻ từ tận đáy lòng.

Nhưng ngày hôm qua Giang Hành nói mình và những người khác có xung đột, có tranh chấp, anh cũng vô tình trở thành một tên nhóc rắc rối.

Hôm nay cậu lại được Giang Hành kể cho nghe, thiếu chút nữa là anh đã mất mạng.

Cậu cảm thấy thật kinh ngạc vì một người lợi hại và có năng lực như anh cũng gặp phải những chuyện như vậy ở tận thế.

Vậy mà anh lại gặp phải loại người tai họa ấy, cũng vì thế mà suýt chút nữa anh đã chết vì vết thương bị nhiễm trùng —— dù vết thương cũng chỉ là vết trầy da do bị té, nhưng lúc ấy đội ngũ mới rất khó tiếp nhận khi trên người anh có thương tích, dù có tiếp nhận thì cũng sẽ không nhận được thức ăn và nước uống trong vòng 48h.

“Nhưng mà, nếu anh bị hắn ta hại chết thì đội ngũ cũng sẽ mất một dị năng hệ không gian, vậy thì hắn ta cũng có được lợi lộc gì đâu?”

Cuối cùng Phương Duyên vẫn nhịn không được hỏi một câu, “Hắn ta không sợ bị người ta phát hiện ra sao?”

“Con người không còn bị luật pháp áp chế nữa thì sợ cái gì.” Giang Hành nhướng mày, giống như đang nói chuyện gì đó hết sức bình thường vậy.

“Dù cho có phát hiện thì đã sao? Chẳng lẽ lại vì tôi mà tổn thất thêm một dị năng giả nữa à? Vậy không phải đội ngũ mất một lúc đến hai sức mạnh nòng cốt sao, so với cái này thì công bằng chính nghĩa căn bản không đáng để nhắc tới —— chính vì hắn ta biết điều này nên mới không kiêng nể gì.”

Vậy cho nên người đó mới dùng thủ đoạn mờ ám như vậy tính kế Giang Hành à?

Chỉ vì một chút xích mích nhỏ, chỉ vì lúc đánh tang thi xong bị Giang Hành chiếm mất spotlight? Chỉ vì Giang Hành được coi trọng hơn và có uy tín hơn trong số những người bình thường à?

Chẳng lẽ thứ quan trọng mấy dị năng giả đó phòng bị là các chiến hữu ở phía sau lưng mình chứ không phải là tang thi?

Phương Duyên có chút sửng sốt, sau đó lại cúi đầu, cậu nhỏ giọng nói, “Xin lỗi.”

Giang Hành chống cằm nhìn cậu, “Cậu xin lỗi cái gì?”

Phương Duyên có chút xấu hổ, sắc mặt hình như vạn năm bất biến của cậu lúc này bỗng ửng hồng ngượng ngùng thật hiếm thấy,

“Tôi chỉ là một người bình thường, trước kia tôi cứ nghĩ cuộc sống của dị năng giả ở tận thế tốt lắm, dù cho ăn uống ngủ nghỉ gì cũng an toàn khỏe mạnh, tất cả mọi thứ đều được bảo đảm tốt nhất, không gặp phải chuyện không may gì.”

Có chuyện cậu không nói ra miệng đó chính là, vì lý do trên mà cậu có thành kiến với dị năng giả, cậu đã quên mất một điều, sau khi con người trở thành dị năng giả có được năng lực lớn hơn thì đồng thời cũng phải đối mặt với nguy hiểm lớn hơn.

Cậu đã quên mất bọn họ đều là con người, đều lăn lộn tìm con đường sống trong tận thế, không có ai cao quý hơn ai, ai cũng phải chịu khổ, chỉ có điều, cách thức chịu khổ không giống nhau mà thôi.

Hai ngày đầu lúc vừa mới biết Giang Hành có dị năng, cậu nhìn Giang Hành có chút không thuận mắt.

Cũng đã từng hẹp hòi cho rằng, những bi thương đau khổ mà dị năng giả bày ra đều là dối trá và làm màu.

Giang Hành cười, đưa cho cậu một viên kẹo, “Đừng nghĩ nhiều như vậy làm gì, tất cả đều đã qua, cứ vui vẻ lên đi.”

Nụ cười đó cũng dần dần trở nên giống mặt nạ hơn khi anh khôi phục được nhiều ký ức hơn, lúc nào cũng treo trên mặt.

Khi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, Giang Hành không phải như vậy.

Khi đó Giang Hành còn làm ra vẻ lịch sự nhã nhặn, trong mắt anh có chút tinh ranh, lúc anh kinh ngạc sẽ tròn xoe hai mắt, biểu cảm phong phú đến mức có thể gom lại thành một bịch lớn và lấy ra bất cứ khi nào anh muốn, lúc anh thoải mái sẽ cười to hay khúc khích, rất dễ phân biệt.

Phương Duyên nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy mình thật sự đã hiểu lầm anh nhiều lắm, cậu là một người có ký ức về bảy năm lăn lộn trong tận thế, vậy mà lại suy nghĩ mọi chuyện phiến diện như thế.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

“Anh……” Đã lâu rồi không giao tiếp với xã hội nên Phương Duyên gần như đã quên mất nên biểu lộ cảm xúc của mình như thế nào, khi những lời nói bình thường đến bên miệng bỗng cậu cảm thấy có chút tê dại,

“Anh không cần phải cười như vậy.”

Khi nói đến những tồi tệ đã trải qua, nói đến những chuyện quá khứ đau buồn, anh có thể nhíu mày khó chịu, có thể tức giận, cũng có thể đau buồn, đó mới là biểu cảm của người bình thường nên có.

“Hả?” Giang Hành không chút biểu tình, anh vẫn cong khóe miệng như cũ, hơi nghiêng người về phía trước một chút, “Cậu đang quan tâm đến tôi sao?”

Phương Duyên nghe anh hỏi như vậy đột nhiên nói không nên lời.

Quan tâm? Đó mà gọi là quan tâm à?

Nếu là trước đây, ví dụ như trước khi trọng sinh, lúc tận thế chưa kết thúc, Phương Duyên nghĩ mình chắc chắn sẽ không bao giờ tám chuyện với anh nhiều như vậy, lại càng không thể biểu lộ sự quan tâm kỳ quái như bây giờ.

Mà cậu sẽ giống như bất kỳ người bình thường nào không có dị năng, cậu cũng hâm mộ và khát vọng được trở thành dị năng giả như những người đó, cậu cũng ghen ghét với dị năng giả như những người chỉ có thể miễn cưỡng tìm đường sống trong những ngày tận thế ——

Khi cậu thấy những người như Giang Hành bộc lộ ra bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, cậu sẽ bị sự tức giận tột cùng khống chế đầu óc, cậu vừa cam chịu vừa cho rằng những người đó đã có tất cả mọi thứ rồi mà còn cố làm ra vẻ, cậu sẽ nghĩ bọn họ dối trá, tham lam và cao ngạo, cậu hận không thể xé rách lớp mặt nạ trên người bọn họ.

Rõ ràng là anh đã có tất cả mọi thứ rồi còn đòi hỏi gì nữa, anh có tư cách gì mà kể đau than khổ?

Phương Duyên nhắm mắt lại, giấu đi những suy nghĩ xấu xa của bản thân vào tận đáy lòng. Bây giờ cậu đã không còn nghĩ như vậy nữa, nhưng nhất thời cậu vẫn không có dũng khí để đối diện với Giang Hành.

Cậu đứng lên thu dọn chén đĩa trên bàn, “Tôi ăn no rồi.”

“Đừng đi.” Bỗng nhiên Giang Hành nắm lấy tay cậu, ngăn hành động của cậu lại.

Phương Duyên bất ngờ ngẩng đầu, nhất thời sửng sốt đến mức quên tránh ánh mắt của đối phương, cậu trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt của Giang Hành.

Một đôi mắt có chút đỏ, ươn ướt, tràn ngập hổ thẹn, tự trách và xin lỗi, như thể đang quan tâm đến người nào đó…… Đôi mắt thật đẹp.

Giống hệt cảm xúc trong đôi mắt của Phương Duyên, chỉ khác là một người cực lực che giấu, đem hết mọi thứ cất vào nơi sâu nhất nơi đáy mắt mình, còn một người khác thì ngơ ngác nhìn qua, cũng không thèm quan tâm đến việc bị nhìn thấy.

Thẳng thắn bộc trực như ngày đầu tiên bọn họ gặp mặt vậy, không ngại để cậu nhìn thấy tất cả.

Hóa ra anh cũng vậy.

Khi suy nghĩ vừa lướt qua đầu cậu, tâm trạng kỳ lạ bỗng nhiên lại trỗi dậy, mềm mại nhẹ nhàng quét qua mọi thứ.

“Có phải tôi…… Đã nhắc cho cậu nhớ ra chuyện gì buồn đúng không?” Giang Hành thấy cậu có chút khẩn trương, cuối cùng anh cũng không còn cười nữa, khẽ nhíu mày, “Nếu đúng là như vậy thì tôi thực sự xin lỗi, không phải tôi cố ý nói ra những chuyện đó.”

“Không có.” Đột nhiên trong lòng Phương Duyên nhẹ bẫng, cậu bật cười rồi lắc lắc đầu, “Sao tôi có thể trách anh vì chuyện như vậy được?”

“Vậy cậu có buồn chuyện gì không?”

“Không có.”

Phương Duyên thấy anh nhìn mình thì dọn dẹp thức ăn xong lại cầm đồ uống ngồi trở về vị trí cũ.

“Cũng đúng, tôi cũng đã từng bị người ta bày mưu tính kế hãm hại lúc ở mạt thế, nhưng còn không đến mức nhớ tới sẽ khó chịu, trong hoàn cảnh đó thì chẳng ai có thể sống dễ dàng cả. Anh nói đúng, tất cả đều đã là quá khứ rồi.”

“Ai? Ai hãm hại cậu?” Giang Hành phẫn nộ đến mức suýt chút nữa là đập bàn.

“Chỉ là mấy chuyện cỏn con mà thôi, thật ta tôi cũng đã không còn nhớ rõ nữa.”

Quả thật là Phương Duyên không còn nhớ nữa, không chỉ những chuyện bị người ta vứt bỏ, bị hãm hại, mà hầu như những ký ức mấy năm lăn lê bò lết ở tận thế cậu cũng không nhớ rõ lắm.

Nguyên nhân một phần là do cậu cố tình quên đi, một phần là do cậu thấy cuộc sống như vậy quá mức nhàm chán, không có gì tốt đẹp để nhớ.

Ngày nào cũng như ngày nào, ngày nào cũng chỉ có mỗi một việc là cố gắng để sống sót, sống sót và sống sót.

Không……

Cũng không phải là tất cả.

Cuối cùng thì Phương Duyên cũng bắt đầu chủ động nhớ lại, sau đó mới muộn màng ý thức được, những gì cậu đã trải qua khi đó kỳ thật cũng không tệ như mình đã nghĩ.

Cậu cũng đã từng tình cờ gặp được những sinh mệnh đáng yêu trên đường đi, cùng nhau sống nương tựa với một con chó hoang không nhà, khi đói thì bụng cả hai cùng sôi ùng ục, có khi hai ba ngày liền cậu phải sống dựa vào những thứ con chó tìm về.

Có lần lợi hại nhất là con chó đã ngậm về một chai nước ngọt, cũng không biết nó đã tìm được ở đâu.

Là Pepsi đó, gas bên trong vẫn còn nguyên vẹn, nếu đem đến chỗ tránh nạn trao đổi thì có thể đổi được rất nhiều rất nhiều bánh màn thầu, đó đúng là một thứ xa xỉ.

Giang Hành lẳng lặng lắng nghe cậu nói rồi bỗng nhiên “Hửm” một tiếng.

“Chờ chút đã, có phải đó là một chai Pepsi không? Bên ngoài có cái nhãn bằng nhựa bị xé xuống một nửa, phần còn lại dính vào nhau xếp thành hình tam giác?”

Phương Duyên sửng sốt, “Sao anh biết?”

“Vì đó là chai nước ngọt tôi làm mất mà, ba ngày sau khi mất thì tôi lại thấy nó ở chỗ giao dịch vật tư, người phụ trách còn nói, tôi phải dùng ba bình nước khoáng, năm cái bánh màn thầu và hai miếng lương khô để đổi nếu muốn.”

“Ahhh…… Thật đúng là……” Phương Duyên nghĩ đến cảnh tượng lúc đó thì bỗng nhiên cười thành tiếng, “Thật xin lỗi. Lúc đó tôi chỉ đổi được ba bình nước và năm cái bánh màn thầu.”

“Nếu lúc đó tôi quen biết cậu thì tốt rồi, không cho tên gian thương kia đứng giữa kiếm lời.” Giang Hành lặng yên nhìn cậu mấy giây, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười theo.

Bây giờ bọn họ có cả một tủ lạnh đầy Coca, không còn như lúc trước nữa.

Ly Coca trước mặt hai người vẫn chưa uống hết, Phương Duyên bỏ thêm một ít đá vào rồi cầm lên cụng ly với anh.

Phương Duyên cũng không cảm thấy tiếc nuối gì, vì những ngày tận thế cậu đã trải qua quá chật vật, quá tệ.

Nếu khi đó bọn họ quen nhau…… Thì nói không chừng bây giờ sẽ không nhẹ nhàng vui vẻ như thế này.

 

Hết chương 4.

 

Tôi Đã Trọng Sinh Trở Về! – Chương 4.

Ngày đăng: 24 Tháng sáu, 2022

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên