Tôi Đã Trọng Sinh Trở Về! – Chương 5.

 

Chương 5

 

Bắt đầu từ ngày đó, thái độ của Phương Duyên đối với Giang Hành đã có sự thay đổi thật vi diệu.

Trên bàn cơm, Giang Hành vẫn thao thao bất tuyệt như trước, anh kể cho cậu nghe mình đã nhớ ra những gì mỗi ngày. Nhưng bây giờ Phương Duyên đã không còn chỉ cúi đầu lắng nghe, mà trừ những từ “Ừm” và “Ồ” ra cậu cũng đã bắt đầu đáp lời anh nói nhiều hơn.

Từ một người kể một người nghe nay đã biến thành hai người cùng nhau nói chuyện phiếm.

Rõ ràng chỉ có mỗi Giang Hành khôi phục ký ức trong giấc mơ của mình, còn Phương Duyên chỉ kể một vài chuyện cũ theo anh, nhưng cậu lại cảm giác ký ức của mình cũng dần dần khôi phục, từ quá khứ chỉ có hai màu đen trắng u ám nay lại được điểm tô thêm nhiều màu sắc rực rỡ hơn nữa.

Không chỉ có những trải nghiệm tồi tệ, mà còn có cả những trải nghiệm ly kỳ và thú vị, thậm chí còn có cả những trải nghiệm kỳ quái không thể tưởng tượng được.

Thỉnh thoảng khi tỉnh dậy, Phương Duyên sẽ nhớ lại bản thân mình đã học tập tinh thần a Q* như thế nào lúc tận thế đến —— Ít nhất thì bây giờ không cần phải dậy sớm, không cần phải tăng ca hay chịu áp lực công việc.

*A Q là một nhân vật trong tác phẩm A Q Chính truyện của nhà văn Lỗ Tấn.

Đối với việc này Giang Hành oán giận không thôi, trách nhiệm của dị năng giả quá nặng, cuộc sống của anh sau tận thế còn căng thẳng hơn so với trước kia, áp lực lớn, lúc bình thường thì anh có thể rời giường lúc tám giờ để bắt đầu công việc, nhưng khi là dị năng giả rồi thì thường phải thay phiên nhau trực đêm, vậy nên thức dậy vào lúc sáu, bảy giờ để làm việc là chuyện hết sức bình thường.

Không biết có phải vì Giang Hành hay không, chỉ mới qua có một tuần mà Phương Duyên lại đột nhiên có có tâm tình muốn ra ngoài đi dạo một chút.

Mặc dù trước đây cậu có cảm giác tâm tình mình rất yên tĩnh, không bao giờ có ý định làm những chuyện vô nghĩa như thế này, trừ khi nhất định phải ra ngoài ném rác, mua sắm hoặc thèm ăn gì đó cậu mới bước chân ra khỏi cửa một lần, trạch đến không thể trạch hơn.

Giang Hành đi ra ngoài cùng với cậu, tay phải của anh còn mang theo bao tay chống nắng để che hình xăm đi.

Anh hỏi Phương Duyên, “Chúng ta đi đâu chơi đây?”

Phương Duyên tỏ vẻ mình cũng không biết, “Cứ đi dạo xung quanh một chút thôi.”

“Vậy chúng ta sẽ làm gì?”

“Ngắm cảnh.”

Giang Hành lại cảm thấy, phong cảnh gì gì đó mình đã ngắm đủ lắm rồi.

Ở tận thế, thứ không thiếu nhất chính là cảnh đẹp, nhân loại suy tàn, thứ đầu tiên khôi phục sức sống trở lại chính là thiên nhiên.

Núi cao, nước chảy, tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu, đủ loại sinh vật sinh sôi nảy nở, dây leo và cỏ dại cũng mọc tràn lan trong thành phố.

Lúc đi đến cửa thôn, Phương Duyên ghé vào ngồi trong một quán trà, Giang Hành cũng ngồi xuống cùng cậu, bỗng nhiên anh nhận ra, Phương Duyên nói muốn ngắm cảnh nhưng không phải là ngắm phong cảnh. Thứ cậu muốn nhìn chính là con  người.

Quán trà nằm ở vị trí trung tâm chợ, ngồi ở chỗ này có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh khu chợ náo nhiệt, mọi người tới tới lui lui, có người vội vàng nhưng cũng có người thong dong nhàn nhã, ở một nơi hẻo lánh như thế này thậm chí còn có thể nhìn thấy được cả xe bò và xe ngựa, có người nắm dây cương dắt con ngựa đang thở phì phò kéo xe chở hàng hóa.

Phương Duyên ngồi đó chậm rãi uống trà cắn hạt dưa và nhìn mọi người dùng tiếng địa phương cò kè mặc cả với người bán rau thơm, rau cần và người bán gạo, nhìn ông lão dẫn theo mấy đứa nhỏ cùng nhau chơi ném bao cát, cậu lắng nghe tiếng rao của người bán kẹo hồ lô ngào đường, cậu nhìn người đạp xe vừa hét to bảo nhường đường vừa chậm rãi lái từ đầu này qua đầu kia.

Nhìn làn khói bếp bay lên từ những ngôi nhà nhỏ, nhìn lá cây và rác vương đầy trên mặt đất, nhìn xem ai đang cãi nhau với ai vì trứng gà bị vỡ, nhìn những người phụ nữ mặc quần áo đại hạ giá của cửa hàng năm tệ đang khoa tay múa chân.

Cậu say sưa nghe những làn điệu dân ca du dương từ cây đàn nhị của người ăn xin bên đường, cậu nhìn ông chủ quán trà đang buôn chuyện cùng các vị khách ở bàn bên, bọn họ chuyện phiếm về những điều vặt vãnh của hàng xóm ở quê nhà mình.

Cậu thích thú nhìn mọi thứ, đĩa hạt dưa đã nhanh chóng hết sạch, khi cậu thò tay lấy hạt dưa, hạt dưa không có nhưng lại bắt được tay Giang Hành.

Hai người ngẩng đầu nhìn nhau rồi cùng bật cười thành tiếng.

“Gọi thêm không?”

“Tôi muốn ăn đậu phộng.”

Vì thế hai người lại kêu thêm một đĩa đậu phộng, một đĩa đậu nành luộc, ông chủ cũng nhân cơ hội quảng cáo với bọn họ các món điểm tâm và cá nướng nhà mình làm, hỏi bọn họ có muốn thử uống chút bia thay trà không.

Phương Duyên không muốn uống bia, cậu cứ ngồi như vậy ở quán trà ngồi cả một buổi chiều, mãi cho đến khi mặt trời lặn mới cùng Giang Hành rời đi.

Trên đường về nhà, không biết Giang Hành có ý tưởng gì mà bỗng nhiên nói mình cũng có thể mở quán.

Phương Duyên có chút bất ngờ nhìn anh, “Mở quán? Cuối cùng anh cũng định giúp tôi xử lý hết đống vật tư trong kho hàng kia hả?”

“Không.” Giang Hành lắc đầu, “Tôi nghĩ mình có thể bày sân khấu biểu diễn ảo thuật.”

Nói xong còn biểu diễn luôn trước mặt Phương Duyên, anh cầm ra một món đồ trên tay rồi làm nó biến mất, lại lấy ra rồi biến mất một lần nữa.

“Như thế này là gian lận.”

“Tôi đây gọi là có thiên phú, có thiên phú đó.”

Đêm hôm đó thật đúng là Giang Hành bắt đầu chuẩn bị dụng cụ biểu diễn ảo thuật.

Chỉ có điều, hôm sau thức dậy sắc mặt anh có vẻ không được tốt lắm.

“Tôi mơ thấy chuyện xui xẻo.” Lúc Giang Hành ăn sáng, trông anh có vẻ ngủ không được ngon cho lắm, cũng không có chút tinh thần nào, “Sau đó tôi không thể ngủ được nữa……”

“Chuyện gì?” Phương Duyên có chút khẩn trương, trong lòng đột nhiên nghĩ, không phải là ký ức dừng lại đó chứ?

Ví dụ như, mơ thấy khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời mình……

“Cậu có nhớ tang thi triều vô cùng lớn khoảng một năm sau khi tận thế bùng nổ không?”

Giang Hành uống một ngụm cà phê, thật ra thì anh cũng không nói ra chuyện gì khủng bố cả.

“Đương nhiên là nhớ.” Lời anh nói khiến Phương Duyên nhớ lại, loại chuyện như thế làm sao cậu có thể quên cho được.

“Trong lần tang thi triều đó có rất nhiều tang thi tiến hóa, lực nhảy, lực công kích cũng trở nên vô cùng nhanh nhẹn, bọn chúng tấn công trên quy mô lớn, rất nhiều người đã chết trong trận chiến đó, nơi vốn là chỗ tránh nạn cũng luân hãm thành một ……”

Lúc đó cậu sống được là do may mắn tránh trong kho hàng dưới hầm ngầm nào đó mới thoát được một kiếp.

“Khi đó tôi là một thành viên của đội quân chiến đấu, mặc dù không phải là người tiên phong.” Giang Hành thong thả nói, giọng nói của anh vẫn nhẹ nhàng trước sau như một, “Vào thời điểm đó, vũ khí mạnh nhất để đối phó với tang thi là bom và lửa, trong sự kiện lần đó tôi đã…… Bị bỏng.”

“Bỏng? Có nặng không?”

“Không nặng lắm, nhưng tôi bị hủy dung.” Giang Hành khoa tay múa chân ở trên mặt mình, gần như nửa khuôn mặt anh đã bị bưng kín, “Đại khái là nguyên một khoảng này đều bị bỏng hết, trông xấu xí vô cùng!”

“……”

Phương Duyên lặng yên không nói lời nào.

Nhưng Giang Hành nói đến đó thì giọng điệu lại hết sức nhẹ nhàng, tựa như sợ Phương Duyên lo lắng vậy, “Quả thật rất đáng sợ! Ý tôi là, lúc tỉnh lại trong bệnh viện và nhìn vào gương, tôi đã hoảng sợ vô cùng! Khi tôi đối mặt với tang thi cũng không có dọa người như vậy, kết quả là suýt chút nữa tôi bị hình ảnh xấu xí của mình hù cho chết khiếp. Cậu nói xem, thế có đáng giận không chứ?”

Nói đùa mấy câu xong, Giang Hành lại tiếp tục cắn một miếng hamburger thật to, anh híp mắt cảm thán, “Haizzz….. Thật đáng tiếc cho khuôn mặt đẹp trai quyến rũ của tôi, từ đó về sau không bao giờ còn nhìn thấy nữa.”

“Trọng điểm là cái này đó hả?” Cuối cùng Phương Duyên vẫn nhịn không được buông một câu.

Giang Hành chớp chớp mắt với cậu, “Chứ gì nữa, đồng đội của tôi ai mà không nói tôi đẹp trai?”

Phương Duyên cúi đầu tiếp tục ăn trứng chiên, không thèm nói chuyện phiếm với anh như trước đây nữa, vì một phút thất thần mà suýt chút nữa cậu đã rắc đường vào thức ăn thay muối.

Cậu đã nhớ ra mình gặp được Giang Hành ở đâu.

Trước khi trọng sinh cậu đã gặp được Giang Hành, sau khi anh bị hủy dung, thế cho nên cậu mới luôn cảm thấy Giang Hành quen thuộc, nhưng làm thế nào cũng nghĩ không ra mình đã gặp ở đâu.

Chỉ là……

Lần đó gặp anh là lúc cậu đang cùng đường tuyệt vọng, được Giang Hành phát hiện và ra tay giúp đỡ.

Khi đó Phương Duyên không một xu dính túi, thức ăn và nước uống mang theo vốn dĩ đã không đủ rồi, lại còn gặp phải cướp, bị bọn chúng cướp đi hơn phân nửa, lúc cậu sắp đói chết thì gặp được đội ngũ của Giang Hành.

Cậu không có dị năng, không có vật tư, không có tin tức, hơn nữa mắt cá chân còn đang bị thương, vốn dĩ đội ngũ không muốn tiếp nhận một thành viên mới như cậu, không, nói đúng hơn cậu là một gánh nặng.

Lúc đó Giang Hành đột nhiên đứng dậy, anh nhận làm người bảo lãnh cho cậu, để cậu có thể ở lại.

“Không phải cậu ấy muốn đến thành phố E sao? Vừa lúc chúng ta cũng đi ngang qua đó, tiện đường mang theo cậu ấy đi, chờ tới thành phố E rồi lại tách ra cũng được.”

Lúc đó Phương Duyên không biết mình đang ở đâu, không biết đường đi còn bao xa nữa, nhưng khi nhìn thấy Giang Hành xuất hiện thì cậu biết mình đã được cứu.

Cậu không biết Giang Hành tên gì, không biết anh cũng là một dị năng giả, thậm chí sau khi được giúp đỡ cậu cũng không dám bước tới nói lời cảm ơn, sợ bị ngộ nhận thành kẻ có lòng tham không đáy, muốn đòi hỏi nhiều thứ tốt hơn của người khác.

Khi đó Giang Hành bị hủy dung nên anh đã mang mặt nạ, nhìn qua thật dữ tợn, trên người anh có sát khí và mùi máu tươi, nhưng trong lòng Phương Duyên thì hình tượng của anh lại là một anh hùng cao lớn, điềm tĩnh và lạnh lùng.

Còn vị Giang Hành trước mắt này thì …… Mặc dù cũng là đại anh hùng đó, nhưng nói thật lòng thì Phương Duyên không thể tìm ra chút liên hệ nào với người đàn ông đeo mặt nạ trầm mặc ít nói trong trí nhớ của mình cả.

“Phương Duyên?” Giang Hành nói một hồi, cuối cùng lại phát hiện ông chủ nhà đang thất thần, anh giơ tay ra lắc lắc trước mặt cậu, “Làm sao vậy?”

“…… Không có gì.” Phương Duyên liếc anh một cái rồi đưa ra quyết định im lặng không nói sự thật.

Dù sao thì Giang Hành cũng chưa nhớ ra, trước mắt cứ giả ngu mấy ngày đã.

Phương Duyên nhìn anh rồi ngập ngừng hỏi, “Vậy hôm nay anh có cảm thấy tốt hơn chút nào không?”

“Cái gì tốt hơn?”

“Chứng……PTSD của anh đó? Tìm được điểm mấu chốt chưa?”

Cậu còn nhớ lúc đầu Giang Hành có nói qua, trạng thái tinh thần của anh không tốt vì đã trải qua những ngày tận thế, cần phải sống trong pháo đài của cậu mới cảm thấy an toàn.

Giang Hành còn nói, nếu nhớ lại mọi chuyện thì có lẽ sẽ tìm ra được nguồn gốc, giúp bệnh tình của anh khôi phục.

Bây giờ chuyện hủy dung cũng đã nhớ ra, Phương Duyên hy vọng đó là điều tồi tệ nhất mà Giang Hành đã trải qua.

“Cái đó……” Giang Hành nghiêm túc suy nghĩ, nhưng qua mấy giây sau lại lắc đầu, “Tôi không thấy có cảm giác gì đặc biệt, mặc dù bị bỏng và hủy dung thật đáng sợ, nhưng tôi cảm thấy lúc đó mình rất ngầu, không đến mức để lại bóng ma tâm lý.”

Vậy anh đúng là lợi hại.

Phương Duyên thở dài.

Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì, người đàn ông đeo mặt nạ trong ấn tượng của Phương Duyên quả thật không giống như người có tâm sự, mặc dù trông thì trầm ổn cao lớn đó, nhưng anh lại cho người ta có cảm giác mình là người đáng tin cậy và dịu dàng nhiều hơn.

Thật sự là kỳ lạ, rõ ràng là lúc đó Giang Hành rất ít khi cười nói, suốt ngày lúc nào cũng xụ mặt, nhưng cậu lại có cảm giác cực kỳ thân thiết, trên đường đi đến thành phố E, cậu đã trốn trong chỗ tối nhìn lén rất nhiều lần.

Cậu đã từng cho rằng Giang Hành là một ông chú lớn hơn mình rất nhiều tuổi, đã từng ao ước và mộng tưởng về anh rất nhiều, sau khi chia tay, cậu đã mơ về chiếc mặt nạ kia một thời gian……

Không, loại chuyện như thế, loại ý nghĩ như thế tuyệt đối không thể để cho Giang Hành bây giờ biết được.

Phương Duyên yên lặng cúi đầu uống sữa đậu nành, lại lần nữa kiên trì với quyết định của mình, cậu phải chôn vùi bí mật này vào nơi sâu nhất trong lòng mình.

“Này, sao mặt cậu đỏ vậy? Bị cảm hả?”

“Không có, do trời nóng quá đó.” Mùa hè đã đến nên Phương Duyên cũng tìm được một cái cớ thích hợp, cậu làm như không có việc gì đứng dậy đi đến bên tủ lạnh, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, lấy ra hai lon Coca lạnh rồi ném cho Giang Hành một lon, lon còn lại thì áp lên má mình.

Phương Duyên nhìn cái tủ lạnh thêm hai giây, bỗng nhiên cảm thấy mấy ngày nay đồ uống trong tủ lạnh vẫn đầy sau khi đã uống đi rất nhiều.

Cũng may, câu hỏi này vừa xuất hiện không bao lâu thì tối đó đã có ngay đáp án.

Phương Duyên bật đèn ở phòng khách lên rồi đứng dựa vào tường híp mắt nhìn người đứng trước tủ lạnh.

“Anh đang làm gì vậy?”

Trong tay Giang Hành vẫn còn cầm hai lon Coca, vẻ mặt anh vô tội trả lời: “Bổ sung đồ …… Cậu không ngủ à?”

“Bổ sung đồ??” Phương Duyên có chút kinh ngạc và khó hiểu, “Đây là đồ lấy trong kho hay là anh mua mới? Vậy là mấy ngày anh vẫn luôn ——”

“Đúng vậy, tôi mới mua ở tiệm tạp hóa.” Giang Hành đặt lon Coca cuối cùng vào tủ lạnh, đặt ở hàng cuối cùng, thuận lợi lấp đầy tủ lạnh rồi thản nhiên cười, “Cậu không thấy làm như vậy sẽ khiến cho mình có cảm giác thỏa mãn mỗi khi nhìn vào sao?”

“……” Phương Duyên bất đắc dĩ đỡ trán.

Tôi không cảm thấy như vậy, anh bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nên phải trữ hàng à?!

 

Hết chương 5.

Tôi Đã Trọng Sinh Trở Về! – Chương 5.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên