Chương 7
Ý tưởng ban đầu của Phương Duyên kỳ thật rất đơn giản và bốc đồng.
Thậm chí lúc ở quán trà chủ động nhắc tới việc mình có một cây đàn và có thể cho Giang Hành xem cũng chỉ nghĩ là cho anh xem thôi, chứ hoàn toàn không nghĩ xem xong sau đó sẽ như thế nào.
Vì có lẽ Giang Hành đã thấy Cedric bị thiêu rụi nên cậu muốn để cho anh xem nó lúc còn nguyên vẹn, sạch sẽ và đẹp đẽ không chút tổn hại gì.
Chỉ thế mà thôi.
Nhưng Giang Hành lại là một biến số khó dò, giống như ngày đầu anh xuất hiện thì hết thảy mọi thứ đều mất khống chế và không thể đoán trước được điều gì.
Phương Duyên có chút bối rối lấy cây đàn ra dưới ánh mắt và giọng nói nhẹ nhàng của Giang Hành, cậu thắt chặt dây rồi bôi dầu lên dây đàn, trình diễn cách cầm đàn violon và đặt cây vĩ lên dây đàn, kéo một đoạn nhạc.
Cậu chỉ điều chỉnh âm thanh một chút mà thôi, nhưng đôi mắt Giang Hành lại bỗng dưng sáng ngời, giống như vừa nhìn thấy được thứ gì đó ghê gớm lắm vậy.
Đúng là phạm quy mà, Phương Duyên nghĩ, mắt người này vốn đã sáng lắm rồi, vậy mà còn dùng ánh mắt như vậy nhìn người ta nữa. Mặc dù ánh mắt đó khiến cho người ta tâm phiền ý loạn, nhưng nó cũng có thể xua đuổi những tạp niệm trong đầu cậu ra ngoài.
Phương Duyên điều chỉnh xong lại hỏi, “Anh muốn nghe gì?”
Trong mạt thế, cậu đã gặp lại được Giang Hành mang mặt nạ, nhưng lại trong tình huống rất tệ.
Cậu đã gào thét chất vấn anh như người điên, đã nói anh thì biết cái gì?!
“Tôi muốn nghe…… À, thật ra tôi cũng không biết nữa, tôi không nhớ được tên của những giai điệu đó.”
“Vậy tôi sẽ tùy ý kéo một bài nào đó.”
Phương Duyên lấy di động ra, phát một bản cello để làm nhạc nền, lại cầm đàn lên lần nữa, bắt đầu kéo đàn, tiếng đàn du dương trầm bỗng vang lên hòa cùng tiếng nhạc phát ra từ di động.
Cuộc hội ngộ lần đó quá chật vật, quá khó coi.
Cậu đã bảo Giang Hành cút đi, mà Giang Hành lúc đó còn phẫn nộ và điên cuồng hơn cậu rất nhiều, anh nắm lấy bờ vai của cậu hỏi, “Cậu muốn chết à?!”
Cậu cười lạnh trả lời, “Đúng vậy.” cậu đã run rẩy cuồng loạn phát tiết, đã hét lên những lời mà ngay chính bản thân mình cũng biết là không được bình thường.
“Chết? Chẳng lẽ bộ dáng của tôi bây giờ nhìn giống người sống sao?! Tôi thà rằng mình chết đi còn hơn biến thành một cái xác biết đi, biến thành tang thi, dù cho cuối cùng tôi có bị anh chặt đầu cũng vẫn tốt hơn là sống như bây giờ! Anh thì biết cái gì…… Anh không biết gì cả!”
Tiếng đàn violon bỗng dưng cao vút, dồn dập, kết hợp với tiếng đàn cello lặp đi lặp lại từng quãng, nghe như đang ép hỏi gì đó, rồi hai tiếng đàn lại dịu dàng hòa làm một.
Phương Duyên khẽ nhíu mày, cậu đã vô thức dồn hết cảm xúc khó hiểu trong lòng mình vào tiếng đàn.
Bên tai cậu là bản hòa tấu giữa tiếng đàn violon và đàn cello, nhưng trong đầu cậu lại là những lời cãi nhau của mình và anh khi bọn họ gặp nhau lần cuối cùng.
“Ngay cả khi tôi không hiểu thì cậu cũng có thể nói cho tôi biết! Tại sao lại lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn như vậy!?”
“Anh muốn cản tôi? Được, vậy bây giờ giết tôi đi! Nếu anh không làm được thì buông tay ra!”
Cậu cầm lấy bàn tay đang nắm chặt con dao nhỏ rồi gí vào cổ mình.
Cậu cho rằng bản thân mình đã lâm vào trạng thái điên cuồng, cậu tức giận đến cực điểm vì sự bất tài vô dụng của mình, cậu là một tên điên chỉ biết nổi khùng, lúc cậu bức bách Giang Hành cũng không chú ý đến bản thân mình đã lệ rơi đầy mặt.
“Oong!”
Giai điệu lên tới đoạn cao trào thì bỗng nhiên đứt quãng, âm thanh phát ra không chút hài hòa.
“Phương Duyên!”
Giang Hành đột nhiên chạy tới, vội vàng kiểm tra xem cậu có bị thương ở đâu hay không, khi lo lắng rất dễ bị hoảng loạn, ngón tay anh chạm vào cổ Phương Duyên, “Đỏ hết cả rồi…… Có đau không?”
Phương Duyên mở to hai mắt ngơ ngác nhìn người trước mặt, cậu không nói gì, chỉ đỏ hoe vành mắt, nhìn hết sức đáng thương.
“Đau lắm hả? Vậy để tôi đi lấy thuốc, cậu đừng nhúc nhích……”
“Tôi không sao.” Phương Duyên lắc đầu, “Tại tôi mới nhớ ra một chuyện.”
Cậu vô thức chạm vào mặt mình, may mắn là cậu không khóc như lúc đó.
“Nhớ tới chuyện không vui à?”
“Cũng không hẳn……” Đầu óc Phương Duyên có chút loạn, hơi thở gấp gáp không ổn định, cậu buông cây đàn xuống, sau đó lại đột nhiên nắm lấy tay Giang Hành, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, “Tôi nhớ ra rồi…… Nhớ được cách duy nhất để có được dị năng.”
Giang Hành cũng sửng sốt nhìn cậu, anh lo lắng đến mức nín thở dưới cái nhìn chăm chú của cậu, “Tôi……”
“Đó là lây nhiễm virus tang thi mà may mắn sống sót thì có thể có cơ hội kích phát được dị năng.”
Lúc nói ra những lời này Phương Duyên nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, cơ hồ như phải dùng hết sức lực mình có mới nói được.
Lúc trước cũng vì cậu biết chuyện này nên đã xúc động muốn chủ động lây nhiễm, vậy mới khiến hai người cãi nhau.
“Tôi nhớ ra rồi…… Suýt chút nữa là quên mất, sao tôi có thể quên một chuyện quan trọng như vậy chứ? Giang Hành, lúc ấy anh đã nói sẽ cho tôi biết chân tướng sự thật sau một tháng? Vậy nhưng anh……”
“Không, không phải, Phương Duyên, cậu đừng giận, bình tĩnh một chút, nghe tôi giải thích đã được không?” Giang Hành luống cuống tay chân suýt chút nữa đã ngồi xổm xuống đất, anh quỳ một gối trước mặt Phương Duyên, nắm chặt lấy hai tay cậu.
“Tôi sẽ giải thích rõ ràng, tôi thề là mình tuyệt không có ý hại cậu, chỉ là……”
“Người như anh……” Phương Duyên rũ mắt nhìn anh, khúc đầu bản nhạc diễn tấu rất tự nhiên, cảm xúc rất mượt mà không hề bị đứt đoạn, nhưng lúc này lại đột nhiên bị phá vỡ và bùng nổ, sự tự chủ của cậu cuối cùng cũng bị sụp đổ.
“Người như anh thì làm sao có thể lấy mạng mình ra đùa giỡn? Tôi cho rằng dù là ai ngớ ngẩn cũng được, chỉ có anh là sẽ không, Giang Hành, chỉ có anh là không được.”
Rõ ràng là anh đã liều mạng như vậy, cố gắng như vậy để ngăn cản tôi, khuyên bảo tôi mà.
Rõ ràng anh là người tỉnh táo nhất, luyến tiếc tính mạng nhất.
Nhưng sao hôm nay anh lại như vậy? Sao anh có thể đột nhiên nói với tôi rằng trước đây mình cũng phạm phải sai lầm giống tôi bây giờ.
Phương Duyên suy sụp ngồi xuống đất, cơ thể cậu như chìm vào trong chiếc sofa mềm mại, bỗng nhiên cảm thấy buồn vô cùng, dù cho Giang Hành có khuyên như thế nào, giải thích như thế nào, dỗ như thế nào cậu cũng mặc kệ không nghe, chỉ ngồi khóc giống như trời sập sắp mất mạng vậy, nhưng cậu đã quen với việc khóc thầm, vì tạo ra âm thanh sẽ thu hút tang thi chạy tới.
Giang Hành đành phải gọi tên cậu không ngừng, nhưng Phương Duyên chỉ nhỏ giọng hỏi, “Sao anh có thể làm như vậy chứ?”
“Tôi sai rồi, sai rồi, tôi thật sự sai rồi.” Giang Hành cũng rất sợ hãi khi thấy cậu như vậy, hận không thể ôm lấy cậu cùng nhau khóc, “Là lỗi của tôi, cậu đừng giận, đừng buồn, được không? Cậu xem, không phải bây giờ tôi vẫn còn tung tăng nhảy nhót rất tốt sao, không phải thế giới bây giờ cũng rất tốt sao? Đúng không?”
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Phương Duyên cũng bình tĩnh trở lại, mắt cậu sưng húp, có chút u oán hỏi anh.
“Thật không?”
“Thật mà, thật!” Giang Hành không có lựa chọn nào khác ngoài câu trả lời này.
“Tôi không có lừa cậu, lúc tôi phát hiện ra mình trọng sinh thì đã có dị năng rồi, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, chắc là cách trọng sinh của hai chúng ta không giống nhau, mấy thứ kia quả thật là đã tiêu hủy sạch sẽ rồi, ngay cả thuốc thử và hàng mẫu cuối cùng cũng đã bị tôi tiêu hủy hết, cả cặn bã cũng không còn!”
“Tôi không giận.”
Phương Duyên tin anh, dựa theo lối tư duy của người bình thường thì không thể vừa mới vất vả trọng sinh trở về lại cố ý đi lây nhiễm mấy thứ đó, nếu như Giang Hành thực sự có âm mưu gì đó thì cũng sẽ không trạch mãi ở trong nhà đến tận bây giờ và không làm gì.
“Tôi chỉ…… Có chút mệt mỏi thôi, hoàn toàn không phải vì bị anh dọa sợ, anh mau đứng lên đi.”
Lúc này Giang Hành mới dám đứng lên, đi được ba bước lại quay đầu một lần, anh đi lấy thuốc trị thương, anh cũng không biết sao dây đàn của Phương Duyên sắc bén như vậy, hay là da Phương Duyên quá mềm, động vào một chút là đỏ thành như vậy.
Chờ Phương Duyên hoàn toàn bình tĩnh lại thì Giang Hành cũng cầm thuốc chạy về giúp cậu bôi lên chỗ vết thương, không khí bỗng trở nên xấu hổ.
Hoặc cũng có thể chỉ mỗi mình Phương Duyên thấy xấu hổ, cậu nhớ lại cách hành xử của mình vừa rồi thật không thể hiểu nổi, cảm thấy da mặt mình hơi nóng, hận không thể nhốt mình vào trong phòng ngay tức khắc.
Nhưng tự nhiên lúc này Giang Hành lại sống chết gì cũng không cho cậu đi đâu.
“Bản nhạc vừa rồi cậu đàn rất hay, nó …… Tên là gì vậy?” Giang Hành thấy cậu buồn buồn, bộ dáng lại nặng nề và xa cách như ngày đầu bọn họ gặp mặt, anh nhịn không được tìm đề tài nói chuyện.
Nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy, mối quan hệ của mình và Phương Duyên lúc này tốt hơn rất nhiều so với ngày đầu tiên bọn họ mới quen, mặc dù rầu rĩ không để ý tới ai, nhưng trông lại rất ngoan, khiến cho người ta rất muốn đến gần……
Anh lấy một chút thuốc mỡ bôi lên làn da Phương Duyên, thuốc mỡ lành lạnh nhưng qua lòng bàn tay anh lại trở nên nóng bỏng.
“À…… Tôi không nhớ nữa, để tôi xem thử.” Phương Duyên lấy di động ra, tìm tên khúc nhạc vừa phát, đó là một bản nhạc tiếng Anh.
Giang Hành cũng ghé đầu qua nhìn, anh nhẹ giọng đọc tên ca khúc.
“The Show Must Go On…… Được rồi, tôi nhớ rồi.”
“Giang Hành.” Phương Duyên nghiêm túc nhìn anh, “Có thể một ngày nào đó anh khôi phục lại hoàn toàn ký ức sẽ cảm thấy thất vọng.”
“Sao lại thất vọng?” Giang Hành không hiểu nên đã hỏi.
Phương Duyên lắc đầu, bây giờ cậu càng không dám nói cho Giang Hành biết rằng kỳ thật bọn họ đã sớm gặp nhau rồi.
Chẳng những gặp nhau mà còn cãi vã rồi tan rã trong buồn bã, bọn họ ở tận thế và bọn họ của hiện tại hoàn toàn không giống nhau.
“Có phải lúc đó…… tôi đã bắt nạt cậu không?”
Giang Hành không có được câu trả lời nên nhịn không được đã đoán mò, “Để tôi ngẫm lại xem, lúc đó tôi là dị năng giả, cậu đã từng nói cậu là người bình thường, Phương Duyên, không phải là cậu đã sớm nhận ra tôi mà vẫn im lặng đó chứ?”
“Tôi giống anh à? Cái gì cũng đều lừa gạt không nói.” Phương Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm, vì cậu tạm thời đúng lý nên nói dối cũng không thể nào phản bác.
“Được rồi……” Giang Hành bôi thuốc cho cậu xong thì thuận tay nhéo nhéo vành tai cậu một chút, “Mặc dù ngày nào tôi cũng ngóng trông một sáng nào đó tỉnh dậy có thể nhớ tới những chuyện có liên quan đến cậu, nhưng dù sao tôi cũng chỉ là con người, sợ là cậu sẽ thất vọng.”
“Tôi??” Phương Duyên sững sờ, cậu thì có gì phải thất vọng.
“Đúng vậy, khi đó tôi bị hủy dung nên xấu xí dọa người, lại còn mặt than không thích nói chuyện, nên đâu có ai thích tôi, vậy nên tôi vẫn luôn cảm thấy thật may mắn khi có thể trọng sinh một lần nữa và gặp được cậu ở chỗ này.”
Giang Hành cảm thấy có chút buồn cười, anh bắt đầu vui vẻ cười nói, vừa nói vừa nghĩ đến những chuyện không thể tưởng tượng được, “Nếu để cho cậu nhìn thấy bộ dáng của tôi khi đó thì chỉ sợ ấn tượng ban đầu sẽ bị xóa sạch mất ~”
“Sẽ không……” Phương Duyên ngoảnh mặt đi chỗ khác, hai người không ai nhìn thấy ai, “Anh rất tốt, tôi sẽ không vì nguyên nhân đó mà có cái nhìn tiêu cực về anh.”
“Vậy tôi cũng sẽ không vì những việc nhỏ nhặt mà thất vọng.” Giang Hành quay lại chủ đề lúc nãy, anh chỉ chỉ hai người, “Cậu sẽ không, tôi cũng vậy, thế nên chúng ta huề nhau.”
“Dù cho anh có nhớ ra bất cứ việc gì?”
“Nếu tôi thật sự thất vọng và hối hận thì đó là nói không giữ lời.” Giang Hành nhìn cậu, nhịn không được suy đoán, đến tột cùng thì bọn họ đã gặp nhau trong tình huống như thế nào mà khiến Phương Duyên căng thẳng như vậy?
“Hay là nếu tôi làm điều gì đó sai hoặc kỳ cục lắm thì cậu cứ ném tôi ra ngoài biểu tôi cút đi.”
Phương Duyên trầm mặc trong chốc lát, dường như đã suy nghĩ thông suốt rồi.
Cậu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Giang Hành đang cười.
Anh chàng này……
“Anh cười cái gì?”
“Khụ khụ…… Không có gì, vì nghe cậu nói như vậy nên tôi chắc chắn là mấy ngày nữa sẽ nhớ ra cậu thôi, tôi rất vui.” Phương Duyên bị anh nói toạc ra như thế thì bật cười thành tiếng, lộ ra hàm răng trắng nõn.
“Nói không chừng tôi nhớ ra cậu thì bệnh tình cũng sẽ khỏi luôn đó.”
Hết chương 7.