Tôi Đã Trọng Sinh Trở Về! – Chương 9.

 

Chương 9

 

Phương Duyên vẫn luôn nghĩ rằng, chờ khi Giang Hành nhớ ra hết mọi chuyện là cậu có thể nghe được câu chuyện của Giang Hành trên chiếc bàn ăn đầy nắng kia.

Cho dù có thật sự thất vọng, phẫn nộ, không thèm để ý, hay là bất kỳ một cảm xúc nào đó khác thì ít nhất cậu cũng có thể chậm rãi tiêu hóa trong thời gian một buổi sáng.

Nhưng bây giờ lại là ba giờ sáng, cửa phòng bị Giang Hành đập thật mạnh.

Giấc ngủ của Phương Duyên vốn rất nông, chỉ cần một chút động tĩnh thôi là có thể khiến cậu tỉnh giấc ngay tức khắc, mắt cậu vẫn chưa mở nhưng cơ thể thì đã lắc lư đi mở cửa, tay kia còn cầm theo gậy kích điện trong vô thức.

Nếu không phải kịp nhìn rõ người đang lao tới là ai thì Phương Duyên đã cho điện giật người đó rồi.

“Giang Hành……?”

Cửa chỉ mới mở ra một chút mà Giang Hành đã vọt vào trong, trực tiếp ép cậu vào cánh cửa tủ quần áo, Phương Duyên ngáp ngắn ngáp dài mấy cái rồi kéo cánh tay Giang Hành ra, “Anh bị mộng du à?”

Nghe nói, đánh thức người đang bị mộng du rất dễ khiến người đó biến thành tên ngốc, cậu có nên nói chuyện hay không?

Phương Duyên lấy di động ra, vừa mới gõ hai từ mộng du thì đã nghe Giang Hành gọi tên mình.

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai mắt Giang Hành phủ đầy tơ máu, ánh mắt đỏ ngầu như thế ở trong bóng tối trông thật dọa người, hơn nữa đôi mắt đó còn nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt.

“Phương Duyên……”

Phương Duyên giơ gậy kích điện lên.

“Phương Duyên, cậu đã đi đâu vậy?”

Trong đầu Phương Duyên đầy dấu chấm hỏi, “Tôi có đi đâu đâu?”

“Sau đó, sau đó cậu đã đi đâu?” Giang Hành bị cậu kéo đi, hai tay anh nắm chặt lấy cánh tay cậu, mặt đối mặt lúc nói chuyện với cậu, “Sau khi rời ngọn tháp đó cậu đã đi đâu?”

“Tháp? Ý anh là……”

Nhất thời Phương Duyên có chút hoảng hốt, trong đầu cậu bỗng hiện lên hình ảnh tòa nhà tối tăm rách nát nhưng lại cao chót vót tận trời mây kia.

Ở tận thế người ta gọi nó là tháp, ngọn tháp đó được xây dựng vào năm thứ ba sau ngày tận thế bắt đầu, bên trong có ghi lại hoàn cảnh sinh tồn của hầu hết mọi người, vô số người mạo hiểm sinh mệnh của mình, bất chấp mọi nguy hiểm đi bộ đến đó chỉ để hỏi thăm người thân của mình có còn sống hay không.

Ở chỗ đó, lần đầu tiên Phương Duyên biết được phương pháp để có dị năng.

Cũng chính tại nơi này, cậu và Giang Hành lần đầu tiên gặp lại nhau sau khi chia tay ở thành phố E, rồi lại chia tay trong buồn bã sau khi cãi nhau một trận.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Phương Duyên trắng bệch.

“Nói cho tôi biết, sau đó cậu đã chạy tới chỗ nào? Tôi đã tìm cậu rất lâu, làm thế nào cũng không tìm thấy.”

Giang Hành nhìn cậu hỏi không biết mệt, hỏi hết lần này đến lần khác, dường như nếu không có được câu trả lời thì đêm nay anh sẽ không ngủ tiếp vậy.

“Tôi không đến chỗ nào hết, chỉ là đi thôi.”

Qua một hồi lâu sau Phương Duyên mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Tôi đi về phía thành phố D, đi mất hai năm.”

“Thật không?”

Phương Duyên thấy anh càng ngày càng tiến gần mình hơn, nhịn không được quay đầu trốn sang một bên rồi lại hắng giọng nói, “Thật, tôi không có làm chuyện ngu ngốc đó, cũng không hề bị lây nhiễm, đầu óc tôi vẫn rất tỉnh táo, có thể giải đề toán được.”

Lúc này Giang Hành mới tạm thời thả cậu ra.

Cơ thể căng chặt của anh cũng từ từ thả lỏng, anh rũ mắt, thân thể anh nghiêng về phía trước như muốn dựa vào cửa tủ quần áo vững chắc, hoặc cũng có thể là muốn dựa vào người Phương Duyên, anh khẽ cúi người, khiến sự chênh lệch về chiều cao không rõ ràng lắm được san bằng.

Phương Duyên đẩy anh ra, lại nghe anh lẩm bẩm, “Vậy sao tôi làm thế nào cũng không tìm thấy cậu? Đến khi nào tôi mới có thể tìm được cậu?”

Cậu cũng không biết.

Bởi vì đó là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt, nếu Phương Duyên biết hai người không còn cơ hội nói chuyện lần nữa thì lúc đó sẽ không bao giờ cãi vã với anh dữ dội như vậy, cậu còn không từ mà biệt.

Cậu không trả lời câu hỏi của Giang Hành mà chỉ giơ tay lên, nhẹ nhàng đi theo sau lưng Giang Hành, nhỏ giọng trấn an anh, “Không phải tôi đang ở trước mặt anh sao?”

Giang Hành ngáp một cái, lúc này đầu óc mới tỉnh táo hơn một chút, anh ngẩng đầu, lui về phía sau một bước, đứng thẳng dậy nhìn cậu thật sâu.

“Cậu nói đúng.”

Phương Duyên thuận thế đẩy đẩy cánh tay anh, “Thời gian vẫn còn sớm, anh đi ngủ thêm một chút nữa đi, nói không chừng tâm tình sẽ tốt hơn thì sao?”

Giang Hành mơ mơ màng màng, bị cậu đẩy đi hai bước rồi bỗng nhiên xoay người lại vòng trở về, “Không được, sao tôi cứ có cảm giác mình sẽ gặp ác mộng nữa vậy.”

“……Mấy ngày nay anh đã gặp ác mộng khi nào?”

Hai mắt Giang Hành trông mong nhìn cậu, “Nếu tôi gặp ác mộng mà không phân biệt được đang nằm mơ hay là sự thật thì phải làm sao bây giờ?”

“……”

“Khi đó tôi vẫn luôn ngủ cùng với các đồng đội của mình, cảm giác cực kỳ an toàn, mỗi lần mơ thấy người nào đó bị tang thi cắn chết tôi sẽ bò dậy kiểm tra hô hấp của các đồng đội, kiểm tra xong tôi mới có thể yên tâm tiếp tục ngủ lại.”

“…………”

Hơn mười phút sau, bên cạnh chiếc giường đơn của Phương Duyên còn có thêm một chiếc giường xếp, Giang Hành không chút khách sáo nào nằm lên đó, anh nghiêng người đối mặt với Phương Duyên, “Ngủ ngon.”

Phương Duyên bất đắc dĩ thở dài: “Ngủ ngon……”

Còn có thể làm gì được bây giờ, nửa đêm mình đi chọc người ta tỉnh giấc, lại còn được voi đòi tiên. Bọn họ bị chính quá khứ của mình lay tỉnh.

Thỉnh thoảng ở chung một gian phòng chắc là không có vấn đề gì.

Giang Hành cũng lợi hại thật, không biết đã giấu chiếc giường xếp trong không gian từ khi nào, ngay cả những thứ đi kèm như gối hay đệm giường gì cũng có đủ.

Hơn nữa lại cực kỳ quy củ, mặc dù hai chiếc giường nằm song song với nhau nhưng ở chính giữa vẫn dư khoảng một mét.

Phương Duyên cho rằng mình sẽ ngủ không được, dù sao thì trong phòng cũng có nhiều thêm một người, nếu là trước đây thì chắc chắn chỉ có thể chợp mắt một chút, cùng lắm là nhắm mắt nằm vậy mà thôi, cũng chỉ mơ màng không biết là mình có ngủ hay không nữa.

Nhưng lúc này, sau khi cậu nằm xuống thì chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Cảnh trong mơ lần này cũng giống như những giấc mơ trước đây, nửa đêm trước Phương Duyên không nằm mơ, nhưng khi ngủ lại lần nữa thì lại trở về hang động lạnh lẽo kia.

Lúc này, cuối cùng cậu cũng thành công bò lên được chỗ cao kia, ngẩng đầu lên và nhìn ra bên ngoài cửa động.

Nhưng hình ảnh lọt vào mắt cậu là thành phố ngựa xe tấp nập như nước, tiếng người nói chuyện ồn ào náo nhiệt.

“Chỗ này là……”

Phương Duyên hoang mang sửng sốt một hồi lâu mới từ từ phản ứng lại được, cảnh tượng bên ngoài không phải là tận thế mà là cảnh đêm bình thường ở thành phố.

Cậu đã leo lên thật lâu, tới tận khi sắc trời đã tối mới nhìn ra được bên ngoài, đúng ngay giờ cao điểm tan tầm buổi chiều, trên đường phố chỗ nào cũng thấy người đi đường vội vã, còn dòng xe cộ thì qua lại hết sức chậm chạp, còn có ánh sáng từ các sạp hàng nhỏ bên đường, bọn họ tận dụng cơ hội rao bán đồ ăn vặt, quần áo giá rẻ và rất nhiều vật dụng khác.

Tại sao lại như vậy chứ?

Cậu đã ở chỗ này khổ sở bấy lâu nay, vừa lạnh vừa đói lại vừa khát, ngày qua ngày chỉ biết chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi……

Rõ ràng là cậu đã đợi lâu như vậy mà, tại sao bên ngoài có nhiều người như vậy mà lại không có bất cứ một người nào phát hiện ra cậu?

Tại sao không một ai nói cho cậu biết tận thế đã kết thúc rồi?

Bỗng nhiên Phương Duyên cảm thấy vô cùng tủi thân và đau buồn, cậu hướng ra bên ngoài lớn tiếng gọi thật to, nhưng tiếng kêu của cậu lại bị những âm thanh ồn ào náo động nơi phố thị nhấn chìm, không ai để ý đến cậu cả.

“Này ——”

Nhưng tiếng rao của người bán hàng bên đường đã át đi mất tiếng cậu kêu.

“Có ai không ——”

Tiếng còi xe ô tô đã át đi mất câu hỏi của cậu.

“Tôi ở chỗ này, cứu tôi với ——”

Tiếng nhạc từ những chiếc loa công cộng bên đường đã át đi mất tiếng cậu kêu cứu.

“Này ——”

“Hãy giúp tôi ra ngoài, có ai không ——?”

Càng ngày cậu càng thêm nóng vội, cũng không biết vì sao cậu gọi lâu như vậy mà không có bất cứ người nào liếc mắt nhìn lại đây dù chỉ một chút, tại sao lại không có một ai chú ý tới cậu chứ?!

Rõ ràng là cậu rất gần với thế giới bên ngoài, rất gần với thế giờ bình thường, hoà bình, rất gần với cuộc sống chỗ nào cũng có thức ăn và nước uống, chỉ cần cậu duỗi tay ra là có thể chạm vào đèn đường, nếu cánh tay của cậu dài thêm một chút.

Nhưng vẫn không một ai phát hiện ra cậu, không một ai nghe được tiếng gọi yếu ớt của cậu.

Thật giống như cả thế giới đã khôi phục lại trạng thái bình thường, chỉ có mình cậu bị bỏ rơi tại nơi lạnh lẽo và tăm tối nhất này và mãi mãi không bao giờ trở lại được nữa.

Khi Phương Duyên mở mắt ra thì một gương mặt quen thuộc đang nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt anh ngập tràn sự lo lắng.

Đó là Giang Hành.

Làm sao anh có thể ở chỗ này?

Phương Duyên hít sâu một hơi, cảm thấy thật căng thẳng.

Bị người ta nhìn thấy sẽ liên lụy……

“Sao anh lại ở chỗ này?”

“Tỉnh rồi à?”

Phương Duyên nhất thời chưa kịp phản ứng lại, cậu ngồi dậy, lúc này mới thấy rõ là mình đang ở trong phòng.

“Tối hôm qua cậu đã đồng ý rồi mà.”

Phương Duyên nhìn giường của anh, đó là chiếc giường xếp chỉ có thể ngủ một người, và giường của mình, sau đó chỉ vào khoảng cách chỉ còn một mm ở giữa, ngẩng đầu lên hỏi lại, “Cái này thì sao?”

“Khụ khụ……” Giang Hành lặng yên xuống giường, kéo chiếc giường ra xa một chút, “À phải rồi, cậu có đói không? Sáng nay muốn ăn gì?”

Phương Duyên nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng quyết định mặc kệ không so đo với anh làm gì, “Đừng làm, để tôi ra ngoài mua điểm tâm, tối hôm qua anh cũng không được ngủ ngon.”

“Không sao, sau đó tôi ngủ ngon lắm.” Giang Hành chỉ chỉ vào đôi mắt mình, “Cậu nhìn xem, một chút quầng thâm cũng không có, sắc mặt cực kỳ tốt. Nhưng nhìn cậu thì trông sắc mặt không được tốt lắm.”

“Có sao?”

Cho dù là hôm nay hay lúc mới bắt đầu gì cũng vậy, Phương Duyên vẫn không có nhãn lực như cũ, nhìn không ra được Giang Hành có quầng thâm mắt hay không.

“Có, môi cậu trắng bệch ra kìa.” Giang Hành nâng tay lên, dường như vô thức muốn chạm vào cậu một chút, nhưng giữa chừng thì chỉ số IQ đã quay trở lại nên đã rút tay về, anh cười gượng, “Cậu muốn ăn gì thì nói tôi đi mua cho.”

“…… Ừm,” Phương Duyên nghĩ nghĩ nhưng sau đó lại lắc đầu, “Tôi đi với anh.”

Giang Hành lại biến trở về người hay thích lảm nhảm, có chút phiền.

Thời hạn một tháng cũng sắp tới, nhưng hình như anh đã quên mất chuyện này rồi, nếu anh đã giả ngu không đề cập tới thì Phương Duyên cũng im lặng không nhắc đến nữa.

Cảm giác cùng nhau đi bộ đến chỗ bán đồ ăn sáng cũng khá tốt, ánh nắng ban mai thật tuyệt, chợ sáng vừa mới mở, người trên đường còn nhiều hơn buổi chiều.

Phương Duyên chọn một quán ăn gia đình nhỏ mở cửa sớm, cậu và Giang Hành cùng nhau ngồi xuống, gọi một số món ăn đặc sản địa phương.

“Tối hôm qua tôi…… Không có nói mớ chứ?”

Bữa sáng được mang ra rất nhanh, Phương Duyên ăn một miếng đã nghĩ tới chuyện tối hôm qua.

Quả thật là cậu không biết tư thế ngủ của mình như thế nào.

“Không có.” Sắc mặt Giang Hành không chút giả trân, nói: “Chỉ là trông có vẻ không yên ổn lắm. Nhưng mà tôi…… Cứ một hai đòi phải ở lại phòng cậu, tôi ngủ không ngáy chứ?”

“Không có.”

Sữa đậu nành nóng thêm chút đường, hình như được trộn thêm các loại đậu khác nữa, uống vào có cảm giác sền sệt. Theo lý thì hẳn là Phương Duyên rất thích loại này, nhưng mà lần này uống mới được hai hớp đã bỏ chén xuống.

Sau khi ăn thử bánh bột ngô, cậu thấy hương vị cũng không tồi, độ nặm vừa phải, không giống bánh Giang Hành làm thường ngày, chỉ bày ra được vẻ ngoài đa dạng và đẹp đẽ, còn bày ra đủ loại nước chấm kỳ quái mỗi ngày.

Phương Duyên nếm thử từng cái một, nếm xong bỗng nhiên cảm thấy no hết muốn ăn nữa.

Còn có chút nhớ tay nghề nấu ăn của Giang Hành.

Cậu ngẩng đầu, như thể đang suy tư gì đó và nhìn về phía người ở bên cạnh bàn, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Giang Hành nhìn qua.

Không được, vẫn đừng nên nói thì hơn, đột nhiên nói mình quen ăn đồ ăn người ta nấu gì đó, nghe có chút buồn cười……

“Phương Duyên, những chuyện sau này tôi mới nhớ được có vẻ nhàm chán.” Bỗng nhiên Giang Hành phàn nàn, “Không có gì thú vị, ngày nào cũng kiếm ăn rồi đánh tang thi, sau đó là chạy khắp nơi hỏi thăm xem cậu đã đi đâu.”

Phương Duyên lau miệng, bỗng nhiên cậu nghi ngờ chẳng biết có phải trong đầu người này mới bật công tắc kỳ quái gì đó hay không, kết quả là người ta nhìn một cái thì sẽ bắt đầu nói chuyện.

“Vậy cho nên, hãy nói cho tôi biết về chuyện của cậu, được không?”

“Nói cái gì?” Phương Duyên cười hỏi lại, cậu cảm thấy bộ dáng Giang Hành bây giờ trông thật đáng yêu, khiến cậu muốn dỗ dành.

Giang Hành sờ sờ cổ, do dự ngập ngừng mở miệng nói, “Ví dụ như…… Sau này có ai nói cho cậu biết là tôi đi tìm cậu không?”

Khi đó thông tin liên lạc của mọi người rất khó khăn, trên cơ bản thì ngoại trừ chính phủ ra, người dân muốn truyền tin tức rất ít khi nhận được.

“Ừm……” Kỳ thật thì Phương Duyên không nhớ rõ lắm, cẩn thận ngẫm lại thì hình như cũng có, nhưng lúc đó tính cảnh giác của cậu rất nặng, ai nói gì cũng không tin.

Hóa ra đó là sự thật, nếu lúc đó cậu thật sự tin thì tốt rồi.

Cậu gật gật đầu, “Có.”

 

Hết chương 9.

Tôi Đã Trọng Sinh Trở Về! – Chương 9.

Ngày đăng: 24 Tháng Sáu, 2022

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên