Chương 2: SONG NHI.
Nghe nhắc đến vị phu lang mới, ban đầu Lê Thiên Duyên còn chưa kịp phản ứng, sau khi nghĩ một lát mới hiểu là đang nói tới song nhi tên Trừng Kỳ được Lê phu nhân cưới về cho nguyên chủ.
Đại lục Hành Võ quả thật là kì lạ, ngoài sự tồn tại của nam và nữ thì còn có song nhi, đặc điểm của song nhi cũng không khác gì nam nhân cả, chỉ có điều, thân hình và khí lực của bọn họ không thể cường tráng như nam nhân được, nhưng bọn họ lại có thể mang thai và sinh con giống như nữ nhân. Đặc điểm rõ ràng nhất ở song nhi chính là trên mắt trái của bọn họ có một nốt ruồi mang thai đỏ rực.
Tuy song nhi cũng có thể sinh con nhưng tỷ lệ thụ thai lại thấp hơn nữ nhân hàng thật giá thật rất nhiều, hơn nữa nam nhân lại thích những nữ tử xinh đẹp dịu dàng hơn, vậy nên địa vị của song nhi bỗng trở nên rất xấu hổ.
Lê Thiên Duyên chung tình với đại tiểu thư Trừng Tư của Trừng gia, nhưng thái độ của người Trừng gia đối với hắn lại mập mờ không rõ, lúc trước tổ mẫu của Trừng gia còn nửa đùa nửa thật nói với Lê Thiên Duyên một câu là muốn gả Trừng Tư cho hắn, Lê Thiên Duyên vẫn luôn khắc ghi câu nói ấy ở trong lòng.
Chỉ là, nguyên chủ không biết Trừng gia chỉ muốn lừa hắn thôi, nếu Lê Thiên Duyên thật sự đo ra được linh căn rồi tiến vào Tiên tông thì Trừng gia sẽ gả nữ nhi cho hắn, còn nếu như không thể vào được Tiên tông thì cũng có thể xem như không có chuyện gì.
Vì thế nên sau khi Tiên tông kết thúc đợt tuyển chọn thì thái độ của Trừng gia cũng quay ngoắt 180 độ, Trừng Tư lại càng khác thường, nàng ta tránh hắn như tránh tà. Vậy nhưng Lê Thiên Duyên vẫn không chịu tỉnh ngộ từ trong những biến cố đó, khi Ân thị qua đời chưa được bao lâu đã chạy đến trước mặt mẹ cả nhắc tới chuyện hôn ước miệng kia, hi vọng bà có thể đến Trừng phủ cầu hôn cho mình, kết quả lại bị nhét cho một song nhi vừa xấu vừa không được Trừng gia sủng ái.
Sau ngày tân hôn, Lê Thiên Duyên đã chạy đến chỗ mẹ cả Hồng thị đại náo một trận, Lê Bùi nhận được tin tức đã gấp rút trở về đánh cho Lê Thiên Duyên mấy gậy.
Kể từ đó tính tình của nguyên chủ thay đổi rõ rệt, khi đối mặt với người ngoài thì khúm na khúm núm, nhưng khi trở lại phòng mình và nhìn thấy song nhi mới cưới về kia thì lại nổi trận lôi đình, thậm chí có khi còn động thủ đánh người tàn nhẫn.
Nghĩ tới đây trong lòng Lê Thiên Duyên không khỏi thở dài, mình đầu thai vào trên người một tên nhóc phế vật thì thôi đi, mất hết tu vi trăm năm cũng không thành vấn đề, giờ còn thêm một cuộc hôn nhân không thể giải thích được nữa thì chuyện gì xảy ra. Hắn nghĩ đến những tu giả ở đại lục Thiên Vẫn luôn một thân một mình đến tận lúc phi thăng, vậy mà nguyên chủ mới mười lăm tuổi đã cưới vợ.
“Thiếu gia?” Lê Ngọ thấy Lê Thiên Duyên im lặng nửa ngày không nói câu nào thì nhịn không được gọi hắn một tiếng.
Lê Thiên Duyên lấy lại tinh thần, đặt chén đũa trong tay xuống, “Phu nhân xử lý như thế nào?”
Hồng thị cưới cho Lê Thiên Duyên một phu lang như thế là vì chán ghét hắn, vậy nên cái gọi là xử lý chắc chắn không phải là tiễn người đi.
Nghe Lê Thiên Duyên hỏi xong lúc này Lê Ngọ mới cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Phu nhân nói thiếu phu lang đã không hầu hạ thiếu gia cho thật tốt, vậy nên đã phạt y đến Tĩnh Tâm đường quỳ hối lỗi, nếu thiếu gia chưa tỉnh thì y cũng không được phép đứng lên.”
“Chuyện bắt đầu từ lúc nào?”
Quả thật là nguyên chủ không có nhiều ấn tượng đối với vị phu lang này, ngoại trừ đêm tân hôn có nhìn lướt qua một chút thì sau này hắn cũng không liếc mắt nhìn đối phương thêm lần nào nữa, thậm chí bây giờ Lê Thiên Duyên còn không nhớ nổi song nhi kia có bộ dáng như thế nào, chỉ biết chỗ mắt trái của y có một đốm đen không nhỏ.
“Mới hai ngày trước đây, Trừng gia đã không giữ lời hứa, lúc này phu nhân đang giúp thiếu gia ngài hả giận đấy.”
“Giúp ta hả giận?” Lê Thiên Duyên cười vô cùng ẩn ý.
Hai ngày trước Hồng thị đã bắt Trừng Kỳ đến từ đường, Thanh Trúc Uyển giờ chỉ còn lại Lê Ngọ và một song nhi thô kệch, người có thể thân cận hầu hạ tất nhiên chỉ mỗi một mình Lê Ngọ, có động tay động chân trong chén thuốc cũng sẽ không lo bị ai phát hiện.
Hơn nữa mặc dù Trừng Kỳ không được chào đón nhưng nói thế nào cũng là phu lang của Lê Thiên Duyên, cứ tùy ý chà đạp như vậy không phải cũng đang đánh lên mặt Lê Thiên Duyên hắn à?!
“Ngươi đi bẩm báo cho phu nhân biết ta đã tỉnh, rồi lại chạy đến Tĩnh Tâm đường đưa người về đây.”
Lê Ngọ có chút khó xử khi nghe Lê Thiên Duyên phân phó như vậy, “Thiếu gia không cần phải gấp gáp như vậy, ngài vừa mới tỉnh dậy mà, lỡ nhìn thấy thiếu phu lang lại tức giận tổn hại đến thân thể thì không tốt, cứ để thiếu phu lang chờ ở Tĩnh Tâm đường thêm một thời gian nữa đi.”
Lê Thiên Duyên thấy bộ dáng chột dạ của Lê Ngọ thì hơi híp mắt lại, ngón tay cũng vô thức gõ nhẹ lên bàn hai cái, “Thật sao?”
. . .
Bên ngoài Tĩnh Tâm đường.
“Tiểu thư đánh như thế sẽ không sao chứ?” Một nha hoàn nghe được tiếng roi quất xuống đất truyền từ bên trong Tĩnh Tâm đường ra thì không khỏi lo lắng nói.
“Mới bị đánh mấy lần thì có chuyện gì được chứ, ai bảo y làm cho tiểu thư nhà chúng ta sợ hãi, hơn nữa, so với Tam thiếu gia thì tiểu thư nhà chúng ta đã nhân từ lắm rồi.” Tuệ Nhi, thị nữ thiếp thân của Lê Uyển lơ đễnh nói.
“Nhưng mà tiểu thư là võ giả Hậu Thiên nhị trọng, sao có thể so với Tam thiếu gia được, huống chi thiếu phu lang đã hai ngày không uống giọt nước nào rồi, lỡ như gây ra chuyện chết người thì phải làm sao bây giờ?”
“Không phải chỉ là phu lang của một thiếu gia con vợ lẽ thôi sao, tiểu thư nhà chúng ta chỉ muốn trút giận một chút, cho dù có thật sự đánh chết đi nữa cũng sẽ không ai dám hỏi đến.” Vẻ mặt Tuệ Nhi không chút kiên nhẫn nói.
“Xem ra là kiến thức của ta hạn hẹp rồi, vậy mà lại không biết ở Lê phủ còn có chuyện như vậy.”
Nha hoàn nói chuyện với Tuệ Nhi giật nảy mình vì giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng, nhưng đợi đến lúc thấy rõ người tới là ai thì vẻ mặt sợ hãi của Tuệ Nhi lập tức biến mất, “Hóa ra là Tam thiếu gia à, nếu ngài đã tỉnh lại rồi thì nên nằm ở trên giường dưỡng bệnh mới phải, sao lại chạy đến nơi này làm gì.”
“Ta muốn đi đâu còn phải được sự đồng ý của một tỳ nữ như ngươi à?” Lê Thiên Duyên nói xong thì đưa tay đẩy hai thị nữ đang ngăn trước cửa viện ra, hắn bước qua đối phương rồi đi vào bên trong.
Tuệ Nhi là Hậu Thiên nhất trọng mà Lê Thiên Duyên chỉ đẩy nhẹ một cái đã cảm thấy cơ thể mình phát run, suýt chút nữa té sấp mặt, biến cố đột ngột xảy ra khiến nàng ta không kịp trở tay, nhất thời cũng quên luôn việc đứng dậy ngăn hắn lại. Lê Ngọ đứng sau lưng Lê Thiên Duyên thấy thế cũng vội vàng chạy theo.
Lần này hình như sau khi Thiếu gia tỉnh lại đã thay đổi thành một con người khác vậy, rõ ràng hắn chỉ là người bình thường chưa từng luyện võ, nhưng Lê Ngọ ở bên cạnh hắn lại cảm thấy như có áp lực vô hình, ngay cả lúc thiếu gia vẫn còn được mọi người nịnh bợ cũng chưa từng có loại cảm giác này.
Lê Ngọ suy nghĩ một hồi vẫn không nhịn được nói ra miệng, “Thiếu gia, đó là thị nữ thiếp thân của Lục tiểu thư, vừa rồi ngài đối xử với nàng ta như thế lỡ để cho tiểu thư biết được……”
Lục tiểu thư Lê Uyển là đích nữ do phu nhân thân sinh, mặc dù lúc trước lão gia thương yêu Tam thiếu gia hơn, nhưng xưa đâu bằng nay, bây giờ Nhị thiếu gia đã gia nhập Tiên tông, thân là muội muội của hắn ta tất nhiên cũng không ai dám đắc tội.
Lê Thiên Duyên ngoảnh mặt làm ngơ đối với những lời Lê Ngọ nói, hắn hướng về phía cuối hành lang đi tới, càng đến gần Tĩnh Tâm đường thì tiếng roi xen lẫn tiếng chửi rủa càng lúc càng rõ ràng, Lê Thiên Duyên không khỏi nhíu mày.
“Quả nhiên đứa con do tiện nhân sinh ra không có gì tốt cả, lớn lên xấu xí như vậy cũng dám gặp người khác, về sau còn để cho bản tiểu thư thấy gương mặt này của ngươi nữa thì xem bản tiểu thư sẽ dạy dỗ ngươi như thế nào.” Vẻ mặt Lê Uyển nhìn người đang co quắp trong góc tường tràn đầy căm hận.
Lúc trước những người bên cạnh nàng ta ai cũng nói tương lai Lê Thiên Duyên sẽ một bước lên trời, ngay cả phụ thân của bọn họ cũng xem trọng Lê Thiên Duyên hơn hai vị ca ca của nàng ta, riêng đối với nàng ta lại càng xem như không thấy, nghĩ đến người này chính là phu lang do Lê Thiên Duyên cưới về, còn cùng do tiện nhân quyến rũ rồi sinh ra như phế vật kia, roi trong tay Lê Uyển càng không chút lưu tình quất lên cơ thể người đó.
“Dừng tay lại.” Lê Thiên Duyên nhìn thấy một màn như vậy thì vội tiến lên hét lớn để Lê Uyển dừng hành động của mình lại, người đang nấp trong góc đưa lưng về phía cửa nghe được giọng nói quen thuộc này thì cơ thể khẽ run một chút.
Lê Uyển trừng đôi mắt đẹp nhìn về phía người vừa mới xuất hiện ở trước Tĩnh Tâm đường, “Tại sao ta phải dừng tay? Người Tam ca có thể dạy dỗ được thì sao ta lại không?”
“Người của ta ta sẽ tự mình dạy dỗ, không đến lượt một nha đầu chưa xuất giá như ngươi làm thay.”
“Ngươi.” Lê Uyển nghe Lê Thiên Duyên nói vậy thì càng thêm tức giận, “Nhưng hôm nay ta cứ muốn thu thập tên tiện nhân xấu xí này thì sao?!”
Thấy chiếc roi trong tay Lê Uyển lại sắp rơi xuống người Trừng Kỳ, Lê Thiên Duyên đã túm người bên cạnh đẩy ra trước, Lê Ngọ không chút phòng bị nào bị ném đến phía trước Trừng Kỳ, cứ như vậy nhận một roi thay y.
“Ngay cả ngươi cũng dám cản ta.” Lê Uyển thấy gã sai vặt lại chắn trước mặt ngăn roi cho Trừng Kỳ, vẻ mặt nàng ta tức giận chất vấn.
“Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám, chỉ là, nếu phu nhân biết tiểu thư gây khó dễ cho phu lang của ca ca mình thì chắc chắn sẽ không vui, ta cũng vì suy nghĩ cho tiểu thư ngài thôi.” Lê Ngọ vốn chỉ muốn xem náo nhiệt nhưng không hiểu vì sao mình lại phải chịu một roi, lại đột nhiên đối mặt với lửa giận của Lê Uyển nên chỉ có thể cố gắng ra sức khuyên nhủ, có trời chứng giám hắn ta không hề muốn ngăn cản tiểu thư một chút nào.
“Hừ, còn muốn mang phu nhân ra áp chế ta, tránh ra, nếu không ta sẽ dạy cho ngươi một bài học.” Lê Uyển không để cho mình bị dắt đi vòng vòng, nàng ta lại vung roi lên muốn đánh người ở trên mặt đất.
Hết chương 2