Khúc Dạo Đầu
Vũ trụ bao la, thiên hà bao la, một vệt sáng như sao băng từ xa đến gần trượt xuống dải Ngân Hà, rơi xuống trái đất, nơi có sức sống vô biên vô tận.
Khi đó trái đất vẫn còn hoang vu cằn cỗi, viên đá này rơi xuống biển sâu bao phủ 2/3 bề mặt trái đất. Từ đó viên đá chôn mình dưới biển sâu mãi mãi, ánh sáng rực rỡ kia chỉ lóe lên rồi biến mất tựa ảo giác, qua bao đời cũng chưa bao giờ xuất hiện trở lại.
Thời gian trôi đi, không gian thay đổi, có câu: “Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, vạn vật sinh âm, sinh dương, sinh khí. Vô cùng hài hòa.” Thiên địa ra đời từ hư không, sức sống của trái đất dần dần sinh sôi nảy nở.
Cuộc đời trôi đi hết vòng này đến vòng khác, lại có vòng sinh, vòng sinh tử lên xuống, theo thời gian, biển sâu đã dần biến thành một mảnh đất vô cùng rộng lớn.
Hòn đá từ vũ trụ đến địa cầu cũng bị thời gian bao phủ, bị nham thạch quấn chặt lấy, từ bề mặt tảng đá nhìn không ra bất kỳ manh mối nào, tảng đá này cứ đứng ở nơi đó, yên lặng không tiếng động.
Không biết đã bao nhiêu năm trôi qua, bên cạnh phiến đá này rốt cục cũng có động tĩnh.
Một hạt giống bị gió thổi rơi xuống bên tảng đá, nảy mầm khi mùa xuân đến và đến mùa hạ thì lớn lên, dưới sức sống mãnh liệt của cây non, bộ rễ của nó cắm sâu vào những phiến đá bị mưa gió bào mòn qua thời gian, dưới sự phát triển của cây con, những khoảng trống trên bề mặt hòn đá càng ngày càng rộng hơn, như thể chúng sẽ vỡ tan bất cứ lúc nào khi chạm vào.
Vào năm 2005 sau công nguyên, ở một thị trấn nhỏ khép kín vẫn giữ được phong cách cổ kính ở Vân Nam đã đón ba vị khách vừa mới đến trong ánh ban mai rực rỡ.
Gia đình Tô Thành đến Vân Nam để du lịch chúc mừng Tô Thành đỗ vào một trường trung học trọng điểm của tỉnh, trước khi đến đây họ đã nghe nói về thị trấn này nên đi thẳng vào thị trấn chơi, thị trấn không có tên, giao thông tương đối lạc hậu, cuộc sống người dân ở đây vẫn bảo tồn theo phong cách dân gian cổ xưa, rất giản dị, kiến trúc và phong tục cũng vậy.
Chương 1: Thạch Châu…..
Gần đây Tô Thành rất vui, năm nay cậu 15 tuổi, vừa thi xong cấp 3. Sau khi có kết quả thi, khi Ba Tô và Mẹ Tô biết Tô Thành đã trúng tuyển vào trường cấp 3 trọng điểm của tỉnh, để thưởng cho cậu, họ đã tranh thủ kỳ nghỉ hè dài ngày sau kỳ thi vào cấp 3, đưa cậu đến Vân Nam chơi, thả lỏng một chút.
Ba của Tô Thành là Tô Kiến Quốc, ông là bác sĩ, mẹ là Chu Thục Lan là giảng viên đại học, gia đình ba đời đều ở thành phố C. Cha mẹ của ba Tô mẹ Tô đều đã qua đời, chỉ còn ba Tô có một người em trai, nhưng hai nhà không tiếp xúc nhiều, chỉ gặp nhau trong dịp tết nguyên đán, quan hệ đôi bên cũng tương đối hờ hững.
Tô Thành là con một, gia đình có truyền thống ba nghiêm khắc mẹ từ ái, tuy ba nghiêm khắc với mình từ nhỏ nhưng Tô Thành có thể cảm nhận được sự quan tâm của ba dành cho mình, vậy nên tuy không được cưng chiều như với mẹ, cậu cũng không dám làm nũng chơi xấu với ông như với mẹ, nhưng cậu cũng biết tình yêu thương của cha qua sự nghiêm khắc và quan tâm của ba Tô, mẹ Tô tuy mềm mỏng với con nhưng không chiều chuộng, tuy mẹ Tô đối với con dịu dàng hơn nhưng sự chiều chuộng luôn có nguyên tắc, Tô Thành tuy là con trai độc nhất nhưng không có tính kiêu ngạo, ngu dốt của những đứa con một bình thường, từ nhỏ cậu đã học hành ở trường cũng như ở nhà rất tốt, làm gì cũng biết tiến biết lùi, cư xử rất đúng mực.
Cả nhà đến thị trấn nhỏ này đã bốn ngày, gần như đã đi khắp nơi trong thị trấn, vì trong trấn không có khách sạn nên cả nhà đã mượn nhà của người dân trong thị trấn để ở.
Một nhà ba người bọn họ ở nhờ nhà họ Lâm, ông Lâm là một người đàn ông trung niên tuổi đã ngoài bốn mươi, tuy trên người lao động lâu năm đã để lại dấu vết của thời gian, nhưng vẫn có thể nhìn ra được ngày xưa ông là một thanh niên tuấn tú, chỉ có điều ông hơi ít nói, bà Lâm cũng đã ngoài bốn mươi, dáng người hơi mập, hay cười nên nhìn rất hiền lành, nhiệt tình và tốt bụng. Tiểu Lâm lớn lên giống cha nhiều hơn, nhưng tính cách cởi mở hơn, nói rất nhiều chứ không ít nói giống cha mình, ngược lại, khía cạnh này lại được thừa hưởng từ mẹ anh ấy, người rất biết ăn nói, vui vẻ và hòa đồng, ấm áp như ánh mặt trời. Mấy ngày nay đều là anh đưa một nhà ba người Tô gia đi chơi khắp nơi trong thị trấn nhỏ này.
Hôm nay vì Tiểu Lâm có hẹn với đám con trai trong thị trấn nên không thể dẫn bọn họ đi chơi được, nhưng đi chơi trong trấn bốn ngày nay cũng coi như đi sắp hết, ba Tô và mẹ Tô vốn định hôm nay không ra ngoài, bọn họ ở nhà dọn dẹp một chút, chuẩn bị ngày mai trở về, nhưng đến giờ ăn trưa, nghe bà Lâm nói ở phía nam thị trấn có một ngọn núi nhỏ, trên núi có một con suối, là đầu nguồn của con sông nhỏ trong thị trấn, mọi người trong thị trấn khi còn trẻ đều đến đó uống nước.
Tuy chỉ là truyền thuyết, nhưng ý tưởng tương đối tốt, cả ngày ở trong nhà cũng nhàm chán, Tô Thành liền mè nheo Mẹ Tô nói: “Mẹ ơi! Đi xem đi! Dù sao đồ cũng không nhiều lắm, Vì vậy, chúng ta có thể dọn dẹp vào buổi tối, nha mẹ!”
Mẹ Tô ba Tô thực ra trong lòng cũng đồng ý, vậy nên cũng thuận nước đẩy thuyền đi luôn.
Ăn trưa xong, sau khi biết được đường lên núi từ chỗ bà Lâm, ba người Tô gia lên đường.
Đây gọi là núi Long Khê, Long Khê cũng là tên con sông nhỏ trong trấn, sở dĩ nó có tên này là do bắt nguồn ngọn núi Long Khê.
Núi Long Khê cách thị trấn không xa, đi bộ khoảng 40 phút thì đến chân núi, ba người đi theo con đường mòn, nửa giờ thì đến đỉnh núi.
Nhìn thị trấn không tên này từ trên đỉnh núi, con đường đá xanh trải dài, dòng suối nhỏ uốn khúc chảy róc rách, nhà trúc nhỏ độc đáo, đàn ông, phụ nữ và trẻ em mặc quần áo mang đậm bản sắc dân tộc, cả thị trấn giống như đã đi xuyên qua đường hầm lịch sử, nét văn hóa cổ kính lâu đời mang đậm phong cách cổ xưa.
“Ba, mẹ.” Tô Thành nói: “Chúng ta đi tìm ngọn nguồn Long Khê đi!”
Ba Tô mẹ Tô bị con trai gọi mới hết thất thần, bọn họ nhìn nhau cười, ba Tô nói với con trai: “Đi thôi, đi tìm xem.”
Ba người nhà Tô Thành đi theo hướng có tiếng nước chảy, chưa đầy năm phút đã đến đầu nguồn Long Khê, nơi đây có mấy con suối, tạo thành một con sông nhỏ, uốn lượn chảy xuống núi.
Tô Thành thấy mục tiêu hôm nay ở ngay trước mắt, liền bước một bước đến gần suối nước rửa tay, tiện tay lấy một vốc nước, cúi đầu uống một ngụm, “Ba, nước suối này thật ngọt!”
“Thằng nhóc thối, cũng không thèm nhìn rồi uống, buổi tối cẩn thận bị Tào Tháo rượt!” Mẹ Tô lo lắng nói.
“Làm sao có thể? Mẹ, với vóc dáng của con, được mẹ nuôi lớn như vậy sao có thể sinh bệnh được!” Tô Thành chạy lon ton đến bên cạnh mẹ Tô, hai tay ôm cổ mẹ Tô không chút để ý nói.
“Bao lớn rồi mà còn làm nũng!” Ba Tô trừng mắt nhìn Tô Thành, kéo vợ đến bên suối nước, “Chúng ta cũng thử đi, thành phố này không lớn, ô nhiễm nghiêm nặng, đừng uống nhiều, nước này chắc không sao đâu.” Nói rồi ba Tô ngồi xổm xuống, bắt chước Tô Thành, hớp một ngụm nước suối.
Tô Thành bị ba Tô nhìn chằm chằm, lúng túng đi tới một gốc cây, sơ ý đá phải một hòn đá nhỏ dưới gốc cây, có thể thấy hòn đá này đã bị phong hóa nghiêm trọng.
Tô Thành cúi đầu nhìn phiến đá vỡ, đột nhiên phát hiện trong phiến đá vỡ có một hạt châu màu xanh sẫm to bằng ngón tay cái, Tô Thành tò mò, dùng tay đẩy hạt đá vỡ sang một bên, lấy hạt châu ra, hạt châu có hình tròn rất tiêu chuẩn, còn có hai lỗ nhỏ, hình như có thể luồn dây vào được, Tô Thành đưa tay lắc lắc hạt châu.
“Thành Thành, nhìn cái gì vậy? Chúng ta xuống núi đi!” Mẹ Tô đứng cách đó khoảng hai mươi bước gọi cậu.
Tô Thành lúc này mới để ý cha mẹ đã đứng dậy từ trong suối, lúc lên đường đã là hai giờ chiều, đi đường hơn một giờ, ở lại trên núi nửa giờ. Trời sẽ tối nếu họ không quay lại.
Tô Thành tùy ý bỏ hạt châu vào trong túi, chạy tới bên mẹ: “Mẹ, mẹ không đợi con, mẹ không sợ mất con sao!”
“Được rồi! To xác như con còn có thể lạc mất sao? !” Ba Tô vỗ vào sau đầu con trai, nói: “Đi thôi! Chúng ta xuống núi đi!”
Cả nhà ba người nói cười vui vẻ đi xuống núi, về tới Lâm gia, Tô Thành tắm rửa một cái, sau đó cùng ba mẹ xuống ăn cơm, bởi vì ngày mai ba người Tô gia sẽ về, bà Lâm nhiệt tình làm một cái bàn lớn đặc sản địa phương cho người Tô gia thưởng thức.
Buổi tối, Tô Thành nằm trên giường, trong đầu hiện lên khoảng thời gian yên bình hạnh phúc cùng cha mẹ ở thị trấn nhỏ mấy ngày nay, khóe miệng khẽ nhếch lên, chợt nhớ tới hạt châu màu lam đậm mà cậu bỏ trong túi, Tô Thành mở đèn, ra khỏi giường đi tìm.
Nằm trở lại giường với hạt châu trong tay, cậu cẩn thận xem xét nó vì ban ngày không có cơ hội, hạt châu có màu xanh đậm giống như đá nham thạch, kích thước bằng 2/3 ngón tay cái, thân hạt hình tròn, một đầu có hai lỗ nhỏ, nắm trong tay nặng trĩu, sờ vào có cảm giác như hạt đá bình thường, hiếm thấy nó tròn như vậy và còn có lỗ nhỏ có thể xỏ dây qua, Tô Thành tìm một sợi dây mảnh màu đỏ, luồn qua lỗ nhỏ, buộc hạt châu lại đeo vào tay trái mình, coi nó như một kỷ vật nhỏ của chuyến đi.
Làm xong việc này, Tô Thành nhắm mắt chìm vào giấc ngủ với tâm trạng vui vẻ, vậy nên cậu đã không để ý hạt đá trên cổ tay trái bị chăn che mất vừa lánh lóe lên một tia sáng yếu ớt.
Hết Chương 1.