Chương 11: Gặp Lại Lần Nữa…..
Hai ngày nay Chu Duệ cảm thấy rất phiền, lão gia tổ chức ăn tết cơ bản đều mời bạn cũ có con gái, bảo bọn họ dẫn theo con gái mình đến nhà chơi, tất nhiên ông cũng nói rất rõ ràng với Chu Duệ, nếu không sinh cho ông một người thừa kế thì nhất quyết không bỏ qua! Cho dù Chu Duệ có từng thú nhận với ông rằng anh là gay!
Lại nói, Chu Duệ là con trai độc nhất của ông, năm anh đã ngoài ba mươi, mẹ mất sớm, anh được cha cưng chiều từ nhỏ, quậy phá đòi gì cũng được, cũng may là anh không bị chiều hư. Ba Chu Duệ cả đời lăn lộn trong giới hắc đạo, nhưng cũng vì anh mà ông đã chuyển sang con đường chính đạo, tẩy trắng gia sản, chờ sau khi con trai lớn lên có thể tiếp quản gia sản, ông sẽ giao hết cho Chu Duệ, để anh muốn làm gì thì làm. Ông chỉ yêu cầu Chu Duệ kết hôn sớm một chút, sinh cho ông một đứa cháu trai bụ bẫm càng sớm càng tốt, nhưng Chu Duệ không thể làm như vậy, ngươi ta nói mình không có hứng thú kết hôn sinh con với phụ nữ, đùa với ông à?
Chu Duệ vừa lái xe vừa bực bội nới lỏng cà vạt, giảm tốc độ, lấy di động ra gọi điện: “Này! Tiền Đạc, chuyện tôi nhờ cậu tìm người mang thai hộ mà không được nói với ông già đó, làm đến đâu rồi? Chờ hơn nửa năm rồi đó?”
“Trời, Chu tổng của tôi ơi, việc sinh nở không thể gấp được đâu? Người phụ nữ đó mới có thai được 4 tháng, mới ở giai đoạn đầu của thai kỳ. Cô ấy phải đợi gần nửa năm nữa mới sinh được!” Giọng của trợ lý Họ Tiền tên Đạc nào đó bất lực vang lên từ đầu bên kia điện thoại.
“Đã xác định được giới tính chưa?” Chu Duệ cũng biết mình gấp gáp, nhưng anh cũng không có cách nào, xem tốc độ ông già nhà mình bắt mình đi xem mắt như thế kia thì…. Chắc chắn không dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu.
“Xác định rồi, xác định rồi! Siêu âm là con trai, Chu tổng yên tâm đi!” Trợ lý Tiền vội vàng báo tin mừng cho Chu Duệ.
“Được rồi! Tôi cúp máy đây! Đi làm việc của cậu đi!” Chu Duệ nói rồi cúp điện thoại, nhìn quanh tìm một chỗ ngồi một lát, chợt anh nhìn thấy từ trong kính chiếu hậu có một người ôm hai bao đồ lớn đang đi về phía trước.
Chu Duệ nhìn cậu rất quen, nghĩ kỹ lại thì mới nhớ ra cậu chính là người hôm đó giúp anh tìm trợ lý Tiền ở trong toilet ở KTV, lúc đó anh có ấn tượng sâu sắc với Tô Thành, vì khí chất ôn hòa và khá lãnh đạm, nhìn cậu chỉ mới hai mươi tuổi nhưng lại có một vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng không phù hợp với tuổi, đặc biệt là ngoại hình, mày ngài sáng sủa, đôi mắt trong veo, vừa nhìn đã khiến cho người ta có cảm tình.
Chu Duệ nghĩ nghĩ, anh giảm tốc độ cho xe chạy càng lúc càng chậm, đợi Tô Thành đi tới xe của mình, anh hạ kính xe xuống, bấm còi, Tô Thành theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía đó.
Tô Thành đã để ý chiếc xe này từ nãy, không chỉ vì nó là một chiếc xe có thương hiệu xa xỉ, mà còn bởi vì nó là chiếc xe chạy chậm nhất trên con đường này, đã mấy ngày nay Tô Thành không ra khỏi nhà, hôm nay mới đi mua sắm sẵn tiện hít thở không khí trong lành một chút, tiện thể mua một ít đồ mình cần, dạo một hồi lại mua một đống, may mà thân thể của cậu đã được linh tuyền và linh khí cải tạo lại, nhìn thì như thư sinh gầy yếu, nhưng thực ra sức lực rất lớn, vậy nên mang theo nhiều đồ cũng không khó khăn gì.
“Chào! Còn nhớ tôi không?” Chu Duệ vừa lái xe vừa nói chuyện với Tô Thành.
Tô Thành nhìn Chu Duệ cười: “Đương nhiên nhớ rồi. Chào anh, Chu tổng.”
“Tôi tên Chu Duệ, cậu đi mua đồ à sao? Tôi đưa cậu về, nhìn hai túi đồ của cậu có vẻ khá nặng.” Thấy Tô Thành vẫn còn nhớ mình, Chu Duệ đã đề nghị đưa cậu về nhà.
“Không cần đâu, tôi tên Tô Thành, tôi ở gần đây, đi bộ một đoạn nữa là về đến nhà.” Tô Thành có chút không hiểu vì sao Chu Duệ lại nhiệt tình đòi đưa mình về nhà như vậy, dù sao thì, tính luôn cả lần này nữa hai người bọn họ cũng mới gặp nhau có hai lần, và chỉ mới vừa giới thiệu tên.
Thật ra, nguyên nhân Chu Duệ nhiệt tình giúp đỡ Tô Thành cũng rất đơn giản. Thứ nhất, Chu Duệ trông mặt mà bắt hình dong, vẻ ngoài của Tô Thành nhất định được coi là xuất sắc, khiến người ta có cảm tình rất tốt, người có ngoại hình nhìn chung dễ thu hút và để lại ấn tượng tốt hơn bình thường. Thứ hai, lần trước Tô Thành ngỏ ý giúp đỡ ở KTV, Chu Duệ thấy người này cũng là người tốt tốt, vậy nên anh chỉ muốn kết bạn mà thôi.
“Sợ tôi là người xấu hả, coi như lần trước cậu giúp tôi ở KTV, bây giờ tôi muốn báo đáp là được mà.” Chu Duệ không đợi Tô Thành phản ứng, anh lái xe lên phía trước một chút rồi dừng lại, bước xuống xe giúp Tô Thành ôm hai túi đồ bỏ vào thùng xe.
Thấy anh nói vậy và cũng đã dừng xe, hơn nữa từ khi Tô Thành trọng sinh tới giờ tinh thần lực rất mạnh, sáu giác quan cực kỳ nhạy bén, khi nhận ra Chu Duệ không có ác ý, cậu cũng không từ chối nữa.
Đặt mấy túi đồ của Tô Thành vào cốp xe, đợi Tô Thành lên xe ngồi vào ghế phụ, Chu Duệ vừa khởi động xe vừa hỏi Tô Thành.
“Nhà cậu ở đâu? Đi đường nào để tới đó?”
“Ở khu gần đây, anh lái xe đi về phía trước, đến ngã tư rẽ phải, khoảng năm phút nữa là tới.” Tô Thành đáp.
“Thấy cậu cũng không lớn lắm, còn đi học không?” Chu Duệ mở radio trên xe, tìm đĩa CD bật nhạc lên.
“Ừ, tôi vẫn đang đi học, nhưng đang học năm ba, sắp tốt nghiệp rồi.” Tô Thành đáp.
Chu Duệ: “Ồ! Trường nào?”
Tô Thành: “Đại học sư phạm tỉnh H.”
Trong xe hai người trò chuyện rất vui vẻ, nhưng Tô Thành lại không cảm giác được, cậu chưa hỏi anh bất cứ câu nào, chỉ toàn trả lời câu hỏi của Chu Duệ.
Đi trên đường hơn mười phút, Tô Thành đã bị Chu Duệ hỏi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Chu Duệ lái xe đến dưới lầu nhà Tô Thành, tìm một chỗ đậu xe, đỗ xe xong thì xuống xe giúp Tô Thành mở cốp lấy đồ ra.
“Cảm ơn! Có muốn vào nhà tôi ngồi uống cốc nước không?” Tô Thành dọc đường đi cũng đã trò chuyện vui vẻ với Chu Duệ, cảm thấy có chút áy náy vì anh đã nhiệt tình giúp đỡ, vậy nên cậu đã mời anh vào nhà ngồi một chút.
Chu Duệ vốn định đưa người về rồi mình cũng đi, còn đanh định cự tuyệt đề nghị đi lên ngồi một lát, nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nụ cười của Tô Thành, anh vội nuốt xuống những lời sắp nói, đổi thành một câu khác: “Được! Nếu như cậu có thể đãi tôi một bữa cơm để tỏ lòng cảm ơn thì càng tốt hơn. Như vậy lần sau tôi sẽ có lý do để cảm ơn cậu về bữa ăn.”
Tô Thành bị lời nói của Chu Duệ làm cho bật cười. Nhiều năm sau Chu Duệ đã miêu tả nụ cười của Tô Thành là, nụ cười đó giống như một tia nắng xuyên qua mây đen trên bầu trời, khiến trái tim người ta không tự chủ được đập thật mạnh, nụ cười đó khiến cho Chu Duệ như hoa mắt, đầu óc cũng choáng váng.
“Được! Chỉ cần anh không sợ đồ tôi nấu sẽ độc chết người thì tôi sẽ mời.” Tô Thành ôm đồ, xoay người dẫn đường lên lầu.
Chu Duệ đuổi theo, mang giúp cho cậu một ít đồ, hai người cùng lên lầu.
Tô Thành lấy chìa khóa mở cửa, quay người lại nói: “Mời vào, ngồi đi, trong nhà tôi chỉ có nước lọc và nước trái cây, anh muốn loại nào?” Tô Thành đặt đồ vừa mua vào phòng khách, đi vào phòng bếp lấy nước uống từ trong tủ lạnh ra. Đúng vậy, nước trái cây là Tô Thành tự ép bằng trái cây trong không gian.
“Nước là được rồi.” Chu Duệ vừa đáp vừa ngồi trên sô pha nhìn gian phòng.
“Nước của anh này!” Tô Thành bưng hai ly nước đi ra, đặt lên bàn cà phê, ngồi ở bên kia sô pha.
Tô Thành nhìn đồng hồ trên tường, kim giờ đã chỉ vào số 11, đã là buổi trưa.
“Anh có dị ứng hay không thích ăn thứ gì không?” Tô Thành hỏi Chu Duệ.
“Ta không thích cà rốt, những thứ khác đều được.” Chu Duệ suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Được, vậy anh ngồi xem TV nhé, tôi đi nấu.” Tô Thành nghe được câu trả lời, đi vào phòng bếp.
Chu Duệ gật đầu, mở TV, uống một ngụm nước, anh nghe thấy trong phòng bếp truyền đến tiếng cắt rau, cảm giác hình như còn chưa được nửa tiếng đồng hồ mà Tô Thành đã làm xong bữa ăn.
Cơm trắng ăn với ba món mặn một canh, gà Kung Pao, ớt xanh xào khoai tây bào sợi, cá hương thịt ti, canh đầu cá đậu phụ, đủ sắc đủ hương, vượt ra ngoài dự liệu của Chu Duệ, anh cho rằng Tô Thành có thể làm cơm cũng chỉ là một vài món ăn bình thường nhà nấu, không ngờ đồ nhà nấu đúng điệu mà mùi vị có thể sánh ngang với đầu bếp nhà hàng.
Hai người rất hợp nhau, Chu Duệ là một con cáo già, nhìn thoáng qua đã biết Tô Thành là người có tính tình rất đơn thuần, cậu không giỏi giao tiếp với người khác, vậy nên khi nói chuyện, Chu Duệ lúc nào cũng nắm thế chủ đạo.
Hai người trò chuyện từ bữa trưa cho đến chiều, khi Chu Duệ nhận được điện thoại của Chu lão gia tử bảo anh phải về nhà, lúc đó Chu Duệ mới chào tạm biệt đi về.
Hết chương 11.