Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 12

Chương 12: Hẹn hò….

 

    Đây là một khu rừng rậm, thảm thực vật tươi tốt, cây cối rậm rạp, nhìn cây cối ở đây như đã mấy chục năm tuổi, thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài cây trăm năm tuổi, trên mặt đất ngoại trừ cỏ dại và rau cỏ, còn có một tầng dày đặc lá khô mục, trong rừng cây có một đốm đen nhỏ chạy tới chạy lui, lúc tiến lúc lùi, Tô Thành chọn một chỗ cây cỏ thưa thớt, dùng tinh thần lực mở ra một con đường nhỏ nơi cậu đi qua.

    Mấy ngày nay Tô Thành đã thu hoạch hết tất cả lương thực thực phẩm đã chín trong không gian, phân loại chúng ra rồi bỏ vào sọt, cất vào hang động trong núi bảo quản, dù sao chúng cũng sẽ không bị hư.

    Sơn động được Tô Thành phát hiện khi đang dùng tinh thần lực thăm dò không gian, nó nằm ở lưng chừng núi trong một dãy núi nhỏ, cửa sơn động cao khoảng hai mét, rộng hơn một mét, trong hang động rất rộng và khô ráo, có diện tích hơn hai trăm mét vuông, cao hơn năm mươi mét, mặt đất trong động ít nhấp nhô, về cơ bản bằng phẳng, rất thích hợp để làm kho chứa lương thực trong nhà.

    Tô Thành dùng tinh thần lực thu hoạch hết mùa màng, vác hết vào trong động rồi sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, những chiếc sọt tre đựng rau củ và ngũ cốc được Tô Thành tự đan, cậu chặt từ tre trên núi, tự xử lý rồi đan thành sọt theo hướng dẫn trên Baidu, Cậu cũng không yêu cầu mẫu mã đẹp, chỉ cần chắc chắn và rộng rãi là được.

    Nói dễ hơn làm, cũng may tinh thần lực của Tô Thành cũng không tồi, từ việc chặt tre, đan rổ tre, thu hoạch lương thực, rau củ, đến bốc vác, vận chuyển sọt từng sọt từng sọt đem cất, thấy bảo quản đã ổn rồi thì đi xới đất trống gieo hạt giống mới. Mấy ngày nay, Tô Thành chỉ nghỉ khi tinh thần lực cạn kiệt, cậu nghỉ mấy canh giờ chờ tinh thần lực của mình hồi phục, cậu bận rộn hơn mười ngày mới hoàn toàn thu hoach hết đồ trong không gian.

    Làm xong tất cả những thứ này, Tô Thành nằm trên giường lớn trong không gian ngủ 12 tiếng đồng hồ mới thỏa mãn tỉnh lại, sau khi tỉnh lại cậu phát hiện tinh thần lực của mình đã tăng lên rất nhiều, thì ra thường xuyên sử dụng tinh thần lực có thể thúc đẩy tinh thần lực tăng trưởng.

    Trở mình, Tô Thành uể oải mở mắt, hai tay đút trong chăn một hồi, lôi Hắc Bảo đang ngủ cùng mình dưới chăn ra, Hắc Bảo vươn vai, gừ gừ mấy tiếng rồi lắc lắc thân hình mũm mĩm vì tham ăn của mình, nó mở mắt ra, đôi mắt vàng óng chứa đầy hơi nước khi mới ngủ dậy, nó mơ hồ nhìn Tô Thành, còn ngạo kiều gào mấy tiếng vào tai cậu, ý muốn nói, gia đói bụng Tô Thành cậu mau lăn đi nấu một ít thịt cho gia.

    Một người một thú ăn xong bữa sáng, Tô Thành quyết định lên núi đi dạo một vòng, nói không chừng còn có thể tìm được một vài hang động ở những nơi khác nữa để làm nhà kho, dù sao thì Tô Thành cũng có thể nhìn được toàn bộ bố cục của không gian bằng tinh thần lực, nhưng không thể nhìn rõ từng chi tiết nhỏ như một cái cây, ngọn cỏ trên đỉnh núi được, nếu đã có thời gian, vậy thì cứ đi dạo một chút, vậy nên mới có cảnh lúc đầu.

    Tô Thành và Hắc Bảo đi dạo nửa ngày, trong lòng vừa phân tích địa thế trên núi, vừa đại khái hiểu được kết cấu của toàn bộ ngọn núi, trên núi có mấy đỉnh núi nhỏ nhấp nhô, cũng tìm thấy một số hang động khác, nhưng không có cái nào lớn bằng hang số 1 (Cậu gọi cái hang động bây giờ mình đang dùng làm kho là hang số 1). Có hai hang động rộng khoảng 100 mét vuông, một hang nằm trên đỉnh núi và một hang nằm trên sườn núi, nhưng bên trong không bằng phẳng, có một dòng suối nhỏ chảy qua, tương đối ẩm ướt, còn một cái nữa bằng phẳng hơn, rộng khoảng 80 mét, nó nằm dưới chân núi, vị trí tương đối khuất, phía trước có một con đường ngoằn ngoèo và hẹp, phải đi bộ qua con đường núi nhỏ này mới tới được, đây là lý do vì sao trước đây Tô Thành không phát hiện ra nó. Lối vào hang động tương đối rộng lớn, bên trong không gian cũng không nhỏ, trên đỉnh hang có một khe hở để thông gió, không khí rất trong lành, vách hang nhẵn nhụi, nhưng mặt đất không bằng phẳng lắm, hai mắt Tô Thành sáng lên. Khi cậu nhìn thấy hang động này đã nghĩ, mình có thể bố trí chỗ này làm nơi nghỉ ngơi và ngủ trong không gian!

  Trước đây Tô Thành muốn xây dựng một ngôi nhà trong không gian bằng cách ghép các khối lớn vào với nhau, nhưng làm lâu lắm rồi mà vẫn chưa được bao nhiêu mảnh ghép, lắp ghép lại cũng khó, xếp cho mấy khối đó khít lại với nhau còn khó hơn, vậy cho nên khi nhìn thấy cái hang này cậu nghĩ, mình có thể san phẳng mặt đất, làm thêm cái cửa, tối tới có thể nghỉ ngơi ở đây.

    Nói là làm, Tô Thành liền bắt đầu vận dụng tinh thần lực để san phẳng mặt đất, khi làm mấy khối lắp ghép để xây nhà, cậu đã quen với việc bào nhẵn bề mặt gỗ, vậy nên khi mài đá cũng vậy, cậu cũng làm rất quen tay, nhưng cậu cũng phải mất một thời gian dài để làm phẳng mặt đất của toàn bộ hang động, sau đó còn mài cả nhũng vách tường đá tương đối gồ ghề, để chúng trông bằng thẳng hơn.

    Vừa mới làm xong những thứ này, Tô Thành đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động từ bên ngoài vang lên, cậu vội vàng ra khỏi không gian, cầm điện thoại đang rung trên, kiểm tra thì thấy người gọi là Tào Kiện, chẳng lẽ người này trở lại trường sớm hơn hai ngày?

    Sau khi nhấn nút nghe, Tô Thành áp điện thoại lên tai: “Alô! Tào Kiện à?”

    “Tiểu Thành Thành! Tôi đã trở lại rồi nè!” Giọng nói của Tào Kiện cùng những âm thanh ầm ĩ xung quanh truyền từ đầu dây bên kia truyền đến tai Tô Thành, hình như cậu ta đang ở bên ngoài.

    “Anh quay lại rồi à? Bây giờ đang ở đâu? Về ký túc xá rồi à? Có muốn tôi đến đón không?” Tô Thành hỏi.

    “Không cần, anh cậu cũng không mang theo nhiều đồ lắm, ngoại trừ một ít quần áo và quà ra thì chẳng có gì. Tôi đã lên xe buýt về trường rồi, chỉ muốn gọi điện thoại báo cho cậu biết một chút, để cậu chuẩn bị chút đồ ăn ngon đón anh trở về!” Giọng nói vui vẻ của Tào Kiện vang lên trong điện thoại khiến tâm trạng Tô Thành cũng phấn chấn hẳn lên.

    “Được!” Tô Thành nhìn đồng hồ: “Hôm nay muộn rồi, trưa mai lại đây, tôi sẽ làm món gì ngon cho anh.”

    “Được! Ngày mai là ngày mười lăm tháng giêng, ngày tết nguyên tiêu, anh đây đến chơi với cậu, ngày mốt là lên lớp rồi.” Tào Kiện vui vẻ đồng ý.

    “Được, vậy ngày mai gặp.”

    Tô Thành tâm trạng vui vẻ cúp điện thoại, dù sao thì Tào Kiện cũng là một trong số ít bạn bè của cậu, quan hệ vẫn rất tốt, Tô Thành cũng không phải là người đặc biệt giỏi đối nhân xử thế, không biết cách ăn nói, mới hơn hai mươi một chút đã chết, một mình phiêu bạt nhân gian mấy chục năm, không tiếp xúc được với bất kỳ người sống và động vật nào (Hắc Bảo là ngoại lệ duy nhất), tính tình vẫn đơn thuần như cũ.

    Vì vậy Tô Thành luôn sẵn sàng giao du với những người không có ác ý với mình, giống như Tào Kiện và Chu Duệ.

    Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại cậu lại vang lên, Tô Thành cầm lên thì thấy là Chu Duệ, lần trước Chu Duệ và Tô Thành ăn cơm ở đây, hai người từ xa lạ biến thành quen biết, vừa mới nghĩ tới Chu Duệ thì anh lại gọi tới, cậu bắt máy: “Chu ca!”

    “Tô Thành, đang làm gì đó?” Giọng nói trầm ấm của Chu Duệ từ trong điện thoại truyền ra.

    “Không làm gì cả! Tôi chỉ ở nhà.” Tô Thành nằm trên trên giường chán nản trả lời.

    “Vậy tối nay cậu có thời gian không? Cùng tôi ăn cơm nhé? Tối nay tôi đến đón cậu, cậu muốn ăn gì?” Giọng Chu Duệ nghe rất dễ chịu.

    “Được, ăn gì anh tự quyết định đi.” Tô Thành nói.

    “Được, đợi lát nữa…” Chu Duệ cúi đầu nhìn đồng hồ: “6 giờ tôi qua đón cậu, mấy ngày trước tôi tìm được một nhà hàng Đông Bắc, đồ ăn rất ngon, hôm nay chúng ta đi ăn món Đông Bắc chính hiệu nhé.”

    “Ừ, được.” Cúp điện thoại, Tô Thành xem thời gian, đã hơn 5 giờ, đứng dậy rời giường, cậu tìm hai bộ quần áo mặc ra ngoài, thu dọn xong xuôi, kiểm tra xem còn thời gian không, cậu lại đem Hắc Bảo từ trong không gian ra, Tô Thành vốn định chuẩn bị cho nó một ít thịt gà, để nó ăn tối trước.

    Kết quả nhóc con này thấy Tô Thành định đi ra ngoài thì không chịu ăn, nhất định đòi chui vào túi theo cậu ra ngoài, Tô Thành lay chuyển được nó, dù sao nhóc con này cũng là một con báo, không phải mèo, cho dù nó có thể chạy nhảy trong không gian, nhưng ngày nào cũng ở nhà vẫn không tốt, vậy nên Tô Thành cũng không bắt nó ở nhà nữa, dù sao nó cũng còn nhỏ, tìm một chiếc túi xách mang nó theo bên mình là được.

    Đúng 6 giờ, Chu Duệ xuất hiện ở dưới lầu nhà Tô Thành, Tô Thành lên xe.

    “Mấy ngày nay cậu không ra ngoài đúng không? Có thời gian thì đi ra ngoài nhiều hơn một chút, nếu không cậu sẽ bị tách rời khỏi xã hội đó. Nếu không thích đến những nơi náo nhiệt, cậu có thể đi leo núi, du lịch đâu đó cũng có thể.” Chu Duệ vừa lái xe vừa khuyên nhủ Tô Thành.

    “Tôi không muốn ra ngoài, bên ngoài không có gì vui, tết nguyên đán về nhà cũng không có ai ở cùng.” Tô Thành ngồi ở ghế phụ, không để tâm lắm đáp lại lời anh.

    “Tào Kiện là bạn tốt của cậu à?”

    “Ừm.”

    “Cậu ta không ở đây không phải còn có tôi sao? Lần sau muốn đi ra ngoài thì cứ gọi tôi.” Không biết vì sao Chu Duệ lại cảm thấy có chút buồn bực.

    “Ồ! Chu tổng, không phải anh rất bận sao? Ở công ty nhiều chuyện lắm mà.” Tô Thành kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh.

    “Cậu chưa gọi cho tôi thì sao biết tôi bận hay không? Hơn nữa, lúc đó tôi có bận thì cũng phải có lúc nghỉ ngơi chứ! Tôi không phải là người cuồng công việc.”

    “A! Được, được! Biết rồi Chu Ca!” Tô Thành đưa tay che trán nói.

    Hai người tán gẫu suốt đường đi, thấy Chu Duệ lái xe đến một con phố đông đúc, tìm một chỗ đậu xe, hai người xuống xe.

    “Thì ra nơi này náo nhiệt như vậy a!” Tô Thành kinh ngạc nói.

    “Cái gì? Ở những nơi hẻo lánh làm sao có quán ăn ngon được chứ?” Chu Duệ buồn cười hỏi cậu.

    “Không phải hương rượu không sợ hẻm sâu à?” Tô Thành vừa đi vừa nói.

    “À thì….!” Chu Duệ bất đắc dĩ cười lắc đầu: “Vào đi, chúng ta tới chỗ rồi!”

    Tô Thành ngẩng đầu, phát hiện hai người đã đến trước một nhà hàng tên là nhà hàng Đông Bắc.

    Chu Duệ dẫn cậu vào, báo tên người đặt bàn, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ tới phòng riêng, nhìn bên ngoài nhà hàng không có gì, nhưng bên trong bài trí rất ổn, không gian rộng rãi, không khí rất tốt.

    Sau khi vào phòng riêng, người phục vụ đưa thực đơn và đợi hai người gọi món.

    “Muốn ăn gì cậu tự gọi đi.” Chu Duệ đưa thực đơn đến trước mặt Tô Thành.

    Tô Thành cũng không khiêm tốn, cầm thực đơn xem qua, cuối cùng gọi một phần thịt bò hầm tương, giò heo nấu miến, gọi xong cậu đưa thực đơn cho Chu Duệ, Chu Duệ gọi một hơi năm sáu món, cuối cùng còn gọi thêm sủi cải thịt heo và hành tây.

    “Chu Ca, gọi nhiều món như vậy, hai chúng ta ăn không hết đâu.” Tô Thành muốn ngăn anh lại, theo ý cậu, đồ ăn chỉ cần đủ ăn là được rồi.

    “Không sao, vất vả lắm mới đến đây một lần, món ăn đặc sắc nào cũng phải nếm thử.” Chu Duệ vừa cởi áo vest vừa nói.

    Tô Thành thấy anh đáp lại như thế cũng không nói gì, dù sao cậu cũng thích đồ ăn ngon.

    Đồ ăn được bưng ra rất nhanh, bỗng túi xách của Tô Thành phát ra tiếng móng vuốt cào rột roẹt, lúc này Tô Thành mới nhớ ra Hắc Bảo còn ở bên trong, cậu vội vàng lấy nhóc con ra, nó vừa ra đã híp mắt lăn tròn một vòng, sau đó thì đứng im bất động nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn.

    Chu Duệ kinh ngạc hỏi: “Cậu từ đâu có được con báo này?”

    “A! Đây là báo sao? Không phải mèo à? Tôi mua ở chợ thú cưng, người ta nói là mèo đen.” Tô Thành giả ngu nói, dù sao nó cũng nhỏ như mèo đen mà

    Nguồn gốc của Hắc Bảo cũng giống như cậu, không thể nói ra được, vậy nên chỉ có thể giả ngu.

    Chu Duệ dở khóc dở cười, vậy mà lại xem con báo như một con mèo đen nuôi, thật phục Tô Thành mà: “Vậy cậu nuôi nó phải cẩn thận.”

    “Ừm, tôi sẽ chú ý.” Tô Thành đồng ý, vừa nói vừa gắp vào trong đĩa nhỏ của Hắc Bảo thêm mấy món thịt, Hắc Bảo ăn uống thả phanh, nó không thèm quan tâm ai đang nói cái gì.

    Chu Duệ không nói gì nữa, hai người một báo ăn uống thật thõa thích, đồ ăn đầu bếp ở đây nấu thật sự rất ngon, khi hai người ăn được nửa bữa thì chủ nhà hàng đi tới mời rượu Chu Duệ, Chu Duệ giới thiệu với anh ta Tô Thành là em trai mình, anh ta vội vàng lấy ra một tấm thẻ VIP, nói sau này cậu nhất định phải đến ủng hộ nhà hàng anh ta thêm nữa, thấy Chu Duệ gật đầu, Tô Thành mới mỉm cười nhận nó, hai người trò chuyện vài câu, sau đó ông chủ cũng vội vàng ra ngoài.

    Sau khi hai người ăn no, ngồi nói chuyện một lúc thì Chu Duệ đưa Tô Thành về nhà.

    Tiễn Tô Thành lên lầu, Chu Duệ cũng không định đi lên nhà cùng cậu, mà chỉ đứng nhìn Tô Thành lên lầu, sau đó anh thấy cậu quay lại, Tô Thành bảo anh đợi mình một lát, cậu lon ton chạy lên lầu ôm một túi táo và một túi cam xuống cho anh.

    “Chu Ca, đây là hoa quả tôi mua, ăn ngon hơn so với bình thường, đối với thân thể cũng tốt, anh mang về nhà ăn từ từ, hết thì quay lại lấy tiếp.”  Tô Thành lấy trái cây trong không gian ra, vậy nên mùi vị rất ngon, chứa rất nhiều linh khí, ăn nhiều có thể điều hòa thân thể.

    “Được, vậy tôi đi trước, cậu mau lên lầu đi.” Chu Duệ cười cười, có vẻ không tin lắm.

    Tô Thành không nói gì, chỉ nhìn anh lên xe, vẫy tay với anh rồi đi lên lầu.

    Chu Duệ lái xe về nhà, lúc đóng cửa xe lại nhớ tới hoa quả Tô Thành đưa anh mang về, khóe miệng khẽ cong lên, anh thích cách xử sự đơn giản của Tô Thành, hết thảy đều xuất phát từ sự chân thành, không có tâm tư gì khác.

    Chu Duệ ôm trái cây vào cửa, nhìn thấy ông già nhà anh ngồi ở sô pha trong phòng khách đọc sách, vừa nhìn đã biết ông già đang đợi anh.

    “Ba! Con về rồi! Thím Lý, thím rửa hoa quả con mang về cho ba nếm thử, con đặc biệt mang về cho ba đó.” Cuối cùng, Chu Duệ nói một câu như vậy với thím giúp việc trong nhà.

    Lão gia tử vừa nghe Chu Duệ nói như vậy, nghĩ con trai nay còn biết nhớ tới mình, cho nên cảm thấy vui vẻ trong lòng, định nở nụ cười thì ông lại nghĩ, không được, hôm nay ông nhất định phải làm ra vẻ tức giận, thế là mặt ông lại đột ngột trở nên nghiêm nghị.

    “Hừ! Mày còn biết về nhà à?! Nói thử xem, mấy ngày rồi mày không về nhà?” Ông già anh cả giận hỏi.

    “Ba, nếu ba không ép con kết hôn thì ngày nào con cũng sẽ về nhà.” Chu Duệ nhàn nhã ngồi trên sô pha đối diện với ông.

    “Mày! Mày năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả? Còn có chịu cho tao bế cháu trai không?” Ông già nghe anh nói thế lại càng thêm tức giận.

    “Không cần phải lấy vợ mới có cháu được! Ba đừng suy nghĩ cổ hủ như vậy được không!” Chu Duệ nói đến đây, thấy thím Lý bưng táo đã rửa sạch tới.

    Cam cũng đã được bóc ra rồi bưng lên: “Ba! Ba ăn thử trái cây con mang về đi.” Nói rồi anh cũng cầm lấy đĩa trái cây từ tay thím Lý, đưa cho ông, anh cầm một múi cam đưa đến miệng ông già nhà mình.

    Ông già thấy vậy chỉ có thể mở miệng, Chu Duệ chặn miệng cha mình lại rồi cầm quả táo chạy lên lầu: “Ba! Sắp khuya rồi, mau đi ngủ đi. Con cũng buồn ngủ rồi, con đi ngủ trước.”

    Chu lão gia tử còn đang ngậm quả cam trong miệng, không nói được lời nào, chỉ có thể lầm bầm: “Thằng nhóc thối!”

Hết chương 12.

Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 12

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên