Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 13

Chương 13: Tết Nguyên Tiêu…..

 

    Ngày mười lăm tháng giêng, ngày tết nguyên tiêu, trời còn chưa sáng, đã nghe thấy tiếng pháo nổ giòn giã trong thành phố, Tô Thành bị tiếng pháo đánh thức, cậu nhắm mắt sờ soạng di động bên gối, mở mắt ra nhìn thời gian, Tô Thành rời giường rửa mặt, nấu cho mình một bữa sáng đơn giản, ôm Hắc Bảo đang ngái ngủ ra khỏi ổ, một người một thú bắt đầu ăn sáng.

    Ăn sáng xong, Tô Thành bắt đầu làm bánh trôi, cậu lấy gạo nếp đã xay trước từ trong không gian ra, cho vào chậu, thêm nước từng chút một, bắt đầu nhào bột làm bánh, sau khi nhào xong, cậu chia bột ra từng phần nhỏ, để sang một bên, đi chuẩn bị nhân.

    Tô Thành chuẩn bị mấy loại nhân mặn ngọt khác nhau, tất cả đều được trộn đều rồi nắn thành từng viên nhỏ, chuông cửa lúc này lại vang lên, chắc là Tào Kiện đến, cậu ra mở cửa, đúng là Tào Kiện đang vác theo một bao đồ đứng ngoài cửa, mà người đứng phía sau Tào Kiện chính Trình Hàm Chương, Tô Thành vội vàng để hai người vào, ở phương nam mặc dù không lạnh lắm, nhưng dù sao bên ngoài cũng không ấm bằng trong nhà.

    “Trình Hàm Chương, cậu tới sớm vậy à? Tôi còn tưởng cậu sau Nguyên Tiêu mới trở lại.” Tô Thành chào hỏi.

    “Thật trùng hợp, tôi không mua được vé tàu ngày 16 tháng giêng, vậy nên đến đây sớm hơn một ngày.” Trình Hàm Chương cười, nói, “Thấy lão Tào đến chỗ cậu ăn tết Nguyên Tiêu, tôi cũng mặt dày chạy theo. Haha…!”

    Tào Kiện đã tới đây nhiều lần, lần này vào cũng không khách khí, cậu ta bưng hai cái ly rót nước nóng uống.

    “Vậy vừa lúc, chúng ta thêm người sẽ náo nhiệt hơn một chút. Tôi vừa mới trộn nhân xong, bột bánh cũng đã có. Hai người tới thật đúng lúc, chúng ta cùng nhau làm bánh trôi đi.” Tô Thành cười nói.

    Tào Kiện vừa bưng hai cốc nước ra, đưa cho Trình Hàm Chương một cốc, mình một cốc, cậu ta vừa ngồi trên sô pha thì nghe thấy câu này, dựa lưng vào sô pha kêu thật thảm: “Hai….! Còn tưởng hai chúng ta tới là có sẵn đồ ăn rồi! ” Nói xong, cậu ta dựa vào sô pha giả chết.

    “Hừ! Nói hay quá! Mau dọn đồ ra phòng khách đi, phòng bếp nhỏ quá.” Tô Thành giả vờ tức giận kêu lên.

    Ba thanh niên lấy bột và nhân làm bánh trôi từ trong bếp ra, đặt lên bàn trà trong phòng khách, ba người ngồi trên sô pha bắt đầu làm việc.

    Tô Thành làm mẫu trước, cậu dùng dao nhà bếp cắt bột gạo nếp thành  đoạn nhỏ, sau đó vo tròn, dùng ngón tay tạo thành một lỗ nhỏ trên cục bột, dùng đũa gắp nhân bánh bỏ vào, cuối cùng vo viên thành hình tròn là được.

    Tào Kiện và Trình Hàm Chương nhìn cậu làm, hai người cũng vụng về học cách làm bánh trôi, tuy ba người là lần đầu tiên làm bánh trôi, nhưng dù sao người cũng đông, gói cũng nhanh, đến trưa là đã làm xong hết rồi. Thành phẩm của ba người đều có hình dáng khác nhau, bánh trôi do Tô Thành làm là tròn nhất, tinh xảo nhất, bánh do Trình Hàm Chương làm cũng đẹp, ít nhất vẫn có thể tính là hình tròn. Còn Tào Kiện thì bọc được nhân đã là may rồi, tròn hay không thì hên xui.

    Tô Thành nghĩ chỉ ăn bánh trôi thôi thì hơi ít, vậy nên cậu để bánh trôi sang một bên trước, dùng canh gà làm nước dùng, bỏ thêm các loại gia vị vào nêm nếm vừa ăn, sau đó lấy đủ loại rau củ, nấm kim châm, cá viên, tôm viên, thịt viên trong tủ lạnh ra rửa sạch sẽ, bày ra đĩa. Cậu bưng tất cả các món lên bàn, mấy người định ăn lẩu trước, cuối cùng mới nấu bánh trôi ăn sau.

    Bật TV lên, vừa xem thi đấu vừa ăn lẩu là sảng khoái nhất! Tô Thành cũng lấy rượu trái cây mình ủ ra, độ cồn không cao, ba người coi như nước giải khát.

    Ăn gần hết đồ ăn trên bàn, Tô Thành vào bếp bưng bánh trôi đã nấu chín lên, cậu múc cho mỗi người một bát, bọn họ nấu đủ các loại, cuối cùng ba người ăn đến no căng bụng, nằm ườn trên ghế sofa.

    “A! Khó trách lão Tào cứ chạy tới đây ăn cơm, Tô Thành, cậu nấu ăn thật ngon!” Trình Hàm Chương ngồi ở một góc sô pha mấp máy môi.

    “Đúng đó, lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy nấu ăn, tôi đã rất ngạc nhiên!” Tào Kiện từ ghế sô pha bên kia đáp lại.

    “Nếu cậu thấy ngon thì có thể đến đây ăn bất cứ khi nào.” Tô Thành nghĩ tết nguyên tiêu hôm nay thú vị hơn nhiều so với tết nguyên đán.

    “Là cậu nói đó, lần sau tôi muốn ăn thịt, cậu nhớ nấu đó!” Trình Hàm Chương vẫn giữ tư thế cũ nói chuyện.

    “Ừ, muốn ăn thịt cũng được!” Tô Thành hứa hẹn.

    Ba người tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất, cùng nhau nằm ườn trên sô pha hơn một tiếng mới chịu dậy, Tô Thành lấy mấy quả táo, lê, quýt, cam, từ trong tủ lạnh ra đặt lên đĩa trái cây. Ai muốn ăn thì tự lấy.

    Tào Kiện và Trình Hàm Chương nghĩ về trường học cũng không có việc gì làm, vậy nên ở lại nhà Tô Thành chơi game nửa ngày, sau khi ăn xong cơm tối do chính tay Tô Thành nấu mới trở về.

    Ngày 16 tháng giêng, Tô Thành đến chợ nội thất, đặt mua một chiếc giường đôi, bảo họ giao đến tận cửa, khi trở về sẽ đặt giường ở hang động trong không gian, cậu mua thêm chăn ga gối đệm, gối đầu, trong sơn động có giường, còn tủ quần áo, giá sách…. Thì Tô Thành định tự mình làm.

    Tô Thành còn chưa học làm đồ đạc, định đến thư viện tìm mấy cuốn sách học xong thử làm, có điều, cậu cũng có thể khoét một khoảng trống trên vách động để làm giá sách hay gì đó.

    Tô Thành nhìn kỹ hang động, đại khái chia làm hai phần, một phần dùng làm phòng ngủ, một phần khác khoét mấy hàng trên tường làm giá để đồ hoặc trang trí.

    Tô Thành thấy vẫn còn thời gian nên bắt đầu dùng tinh thần lực để khoét tường làm thành một cái kệ, tinh thần lực được giải phóng, kết lại thành hình sợi để cắt đá, đây là việc mà gần đây Tô Thành làm nhiều nhất, cậu làm khá thành thạo.

    Nhưng mà, đá rất cứng, khó mổ xẻ, cậu phải tốn rất nhiều công sức, Tô Thành phải mất nửa ngày mới hoàn thành được một nửa công trình, nhìn những khoảng trống hình chữ nhật được sắp xếp ngay ngắn trên hang, Tô Thành lau mồ hôi, gật đầu hài lòng.

    Khi cậu ra khỏi không gian thì trời đã tối, ngày mai sẽ bắt đầu đi học lại, hôm nay cậu ở hang động trong không gian cả một ngày, Tô Thành chỉ có thể chuẩn bị những thứ cần thiết cho buổi học ngày mai vào buổi tối trước khi đi ngủ. Trước tiên lên mạng kiểm tra lịch học ngày mai, sau đó tìm tất cả sách giáo khoa cần cho môn học.

    Cậu vào không gian mang Hắc Bảo ra ngoài, Hắc Bảo đang dùng một con gà làm đối tượng luyện tập, nó tóm con gà rồi thả ra, con gà chạy đi nó lại bắt tiếp, cứ lặp đi lặp lại như thế, Hắc Bảo không mệt nhưng lại hù chết gà. Tô Thành đi tới xách cổ nó lên, con báo con chơi chưa đủ, giãy giụa định nhảy xuống chơi tiếp.

    “Mày đi chơi thì sẽ không có cơm tối ăn!” Tô Thành không còn cách nào khác, đành phải uy hiếp Hắc Bảo đang lộn xộn.

    Hắc Bảo nghe vậy thì lập tức dừng động tác, không chỉ dùng đôi mắt to màu vàng kim nhìn Tô Thành, còn dùng giọng ư ử gọi Tô Thành, như thể muốn nói: “Tôi rất nghe lời, chúng ta đi ăn cơm đi.”

    Một người một báo ăn bữa tối hơi muộn, tắm rửa sạch sẽ xong, Tô Thành tắt đèn, tinh thần lực mang theo Hắc Báo vào sơn động trong không gian ngủ một giấc trên chiếc giường mới mua, tối nay ngủ thử xem thế nào.

    Cả đêm không mộng mị, chất lượng giấc ngủ cực kỳ tốt, trước khi đồng hồ báo thức vang lên, Tô Thành đã tỉnh dậy, khi cậu ra khỏi không gian thì trời đã sáng, nhưng cả tiểu khu vẫn còn rất yên tĩnh, ngoại trừ những người già dậy sớm để tập thể dục ra thì không có ai.

    Cậu rời giường, rửa mặt, làm bữa sáng, ăn sáng, đem Hắc Bảo vào trong không gian, để nó tự chơi trong đó, cậu cũng không có cách nào, nó chỉ to bằng con mèo, nhưng nhìn lại không giống một con mèo, lần trước Chu Duệ đã nhận ra ngay, vậy nên không thể mang nó đi lang thang bên ngoài. Tô Thành xử lý xong mọi việc thì ngồi xe đến trường.

Hết chương 13.

Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 13

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên