Chương 14: Không Tên…..
Trước khi vào đại học, Lý Hủy luôn tự hào rằng mình là học sinh giỏi của làng, thị trấn, thậm chí là cả huyện, từ tiểu học đến trung học cô luôn đứng đầu lớp, chưa bao giờ thay đổi. Cô là niềm tự hào của bố mẹ, niềm tự hào của xóm làng, niềm tự hào của cô giáo chủ nhiệm, niềm tự hào của lớp và cả niềm tự hào của trường.
Cô luôn được bạn bè ngưỡng mộ, có những cô gái xinh đẹp hơn cô, có những cô gái nhà giàu hơn cô, nhưng trong trường, ai là người được chú ý nhất? Tất nhiên là người đứng đầu khối cô đây.
Điều khiến cô tự hào nhất chính là, bạch mã hoàng tử được tất cả các cô gái trong trường ngưỡng mộ, chàng trai đẹp trai và giỏi giang nhất trường tên Trương Cường kia đã tỏ tình với cô khi cả hai còn học cấp 3, có thể nói hai người là cặp đôi đẹp nhất trong trường, đến cả thầy giáo cũng làm ngơ khi thấy hai đứa yêu đương nhưng không ảnh hưởng gì đến việc học.
Nhưng những điều mỹ lệ và kiêu hãnh ấy đã tan tành mây khói sau khi Lý Hủy vào đại học.
Ở trường đại học, điều quan trọng nhất không còn là điểm số, mà là trào lưu thay đổi từng phút từng giây, nào là trang điểm, quần áo, nhan sắc, gia cảnh, bạn trai…. Tất cả đều trở thành đối tượng để bọn họ mang ra so sánh. Những gì Lý Hủy kiêu ngạo thì trong mắt người khác nó không đáng một xu, sự kiêu ngạo của cô bổng biến thành tự ti, phù phiếm, bạn trai từng ngọt ngào nay lại trở thành đối tượng bị các cô gái khác khinh thường, Lý Hủy đã hụt hẫng trong một thời gian dài.
Cho đến hôm ấy, Trương Cường hẹn cô đi chơi, cả hai đã cùng nhau đi xem phim, cùng nhau dạo trên con đường vắng của trường, rồi anh ta đề nghị chia tay, Lý Hủy bỗng ngẩn ngơ không biết phải làm sao!
Đêm đó, cô nhận ra rằng, thì ra có rất nhiều thứ phải không từ mọi thủ đoạn mới có được, giống như Trương Cường, rõ ràng cũng giống cô nhưng lại có thể bỏ rơi người bạn gái không có tiền là cô để tìm một cô bạn gái khác có tiền có thế hơn.
Cô sẽ mãi ghi nhớ những lời khai sáng của Trương Cường: “Tiểu Hủy, chúng ta không còn là trẻ con nữa, cô cũng thấy sau khi chúng ta ra đời, những người chỉ biết học như hai chúng ta sẽ không thể hòa nhập được với xã hội này. Ở bên ngoài, chúng ta không có tiền bạc, không có quyền thì chúng ta không có gì cả! Chúng ta chỉ có thể lợi dụng những gì mình có để đạt được những gì mình muốn! Cô không cần phản bác, chẳng lẽ cô thực sự không muốn ngẩng cao đầu trong trường học, người khác chỉ mua một bộ quần áo, ăn một bữa cơm thôi cũng có thể tiêu hết số tiền chúng ta sống trong một tháng, cô muốn sống như thế à?”
Đêm đó, Lý Hủy bị Trương Cường thuyết phục, dù sao hai người đều là người thông minh, biết mình muốn gì, có mục tiêu rõ ràng.
Từ đó, không còn Lý Hủy kiêu hãnh nữa, chỉ còn Lý Hủy tự ti và hão huyền, cô bắt đầu học cách tận dụng lợi thế của mình, từ ngoại hình, kinh nghiệm sống, ngôn ngữ, cụ thể là tìm bạn trai giàu có hay quyền lực. Mới đầu không có kinh nghiệm gì nên bị lừa, sau này có nhiều bạn trai hơn và có kinh nghiệm hơn, lúc đó cô mới có thể nhận được những món quà mình muốn từ bạn trai vì nhiều lý do khác nhau, từ quần áo, phụ kiện đến tiền bạc…..
Khoảng thời gian đó, Lý Hủy cảm thấy đàn ông là thứ mình có thể chơi đùa trong tay, sống khá mãn nguyện, nhưng khi sắp ra trường thì khác, mới là sinh viên năm ba, Lý Hủy chỉ mới uyển chuyển tiết lộ rằng cô sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp, thế là bạn trai hiện tại gấp không chờ nổi nói muốn chia tay với cô.
Lý Hủy tức lắm, cảm thấy như mình bị lừa, ở bên cạnh hắn không phải chỉ để sau khi tốt nghiệp cưới sao, để cô có thể lập nghiệp ở thành phố này? Nếu không kết hôn thì chia tay đi.
Sau khi chia tay, Lý Hủy lại phải tìm đối tượng khác.
Lý Hủy đã nghe danh Tô Thành từ lâu, dù sao cũng là một người đẹp trai, gia đình có điều kiện không tồi, sẽ luôn có những cô gái sẵn sàng làm bạn gái của cậu, nhưng có một điều kỳ lạ là, Tô Thành chưa từng có bạn gái, sau này gặp Vinh Tiến trong một buổi giao lưu, nghe qua cái tên Tô Thành từ miệng hắn, nhưng Tô Thành trong miệng Vinh Tiến là một kẻ hợm hĩnh ích kỷ, giờ lại trở thành cô nhi, giọng điệu của hắn đầy mỉa mai và hả hê.
Lý Hủy mặc kệ giọng điệu của Vinh Tiến có thế nào đi chăng nữa, cô cũng chỉ nghĩ cơ hội của mình đã đến, người như Tô Thành vừa nhìn là đã biết lớn lên trong êm đẹp, không gặp khó khắn trắc trở gì, rất đơn thuần, dễ dàng bị cô bắt tới tay. Hiện tại cha mẹ cậu ta đã qua đời vị tai nạn máy bay, đây chính là lúc tâm trí yếu đuối nhất, nếu bây giờ tận dụng thì cơ hội thành công sẽ cao hơn nhiều.
Từ đó trở đi, Lý Hủy bắt đầu nghĩ đủ cách để xuất hiện trước mặt Tô Thành, nhưng Tô Thành từ năm ba đã không ở ký túc xá nữa, trên cơ bản mỗi ngày ngoại trừ lên lớp thì không bao giờ xuất hiện ở trường, không có cách để cô “tình cờ” gặp được cậu.
Cuối cùng chỉ có thể lấy cớ tụ họp bàn bè, nhờ Vĩnh Tiến rủ đám con trai trong ký túc xá đi hát Karaoke. Lúc trong KTV, Tô Thành chỉ ngồi một mình trong góc sofa, chỉ mỉm cười nhìn người khác cầm micro hát, ánh mắt cậu không nhìn ai, cứ cô đơn một mình như vậy.
Lý Hủy bắt đầu nhìn thấy tia sáng trong mắt Tô Thành, cho rằng cậu có tình ý với mình, vậy nên Lý Hủy đã cố hết sức bắt chuyện với Tô Thành.
Kết quả khác xa với những gì cô tưởng tượng, Tô Thành rất lạnh lùng, dường như không muốn nói với cô dù chỉ một lời, lời nói ra khỏi miệng toàn những từ chiếu lệ, cuối cùng còn tránh đi vào nhà vệ sinh, điều đó khiến Lý Hủy cảm thấy thất vọng và xấu hổ chưa từng có, nhưng cũng khiến cô càng kiên định muốn theo đuổi Tô Thành hơn, để cô rửa mối nhục này.
Học kỳ hai năm ba của Tô Thành cũng giống như học kỳ trước, mỗi ngày tan học cậu đều về nhà ăn cơm rồi vào không gian làm ruộng, thỉnh thoảng nấu mấy món ngon chiêu đãi Tào Kiện và Trình Hàm Chương, đôi khi cũng sẽ gọi Chu Duệ cùng ăn cơm, ngày tháng của cậu trôi qua rất yên bình.
Nếu nói có chuyện gì khiến cậu không hài lòng, thì đó chính là chuyện Lý Hủy cứ xuất hiện trước mặt Tô Thành, cô như một bóng ma cứ lởn vởn mãi tan, ở trong lớp thì cô luôn xuất hiện ở hàng ghế trước hoặc sau Tô Thành, trong thư viện thì cô luôn ngồi trước mặt hoặc bên cạnh Tô Thành, cứ hành làm như vậy, khiến mọi người trong trường đều cho rằng Tô Thành và Lý Hủy là một đôi.
Tô Thành ít tiếp xúc với bạn cùng lớp, cũng không rành nên hoàn toàn không biết, Tào Kiện và Trình Hàm Chương thấy Lý Hủy đuổi sát như vậy mà Tô Thành vẫn không thẳng thừng từ chối, vậy nên bọn họ cứ tưởng cậu đã bằng lòng; Còn Lý Hủy thì ước gì tất cả mọi người đều hiểu lầm như vậy.
Kiếp trước đã báo thù, Tô Thành không muốn kiếp này dây dưa với Lý Hủy và Trương Cường thêm lần nữa, vậy nên Tô Thành luôn làm ngơ mỗi khi Lý Hủy xuất hiện xung quanh mình, áp dụng chính sách ba không: Không để ý, không nói chuyện, không nhìn, xem cô ta như không khí.
Cứ như vậy, người khác hiểu lầm, Tô Thành mặc kệ, Lý Hủy thì muốn cứ hiểu lầm sâu hơn, học kỳ hai năm ba trôi qua thật nhanh, có nghĩa là đã qua được 3/4 chặng đường đại học, bọn họ sắp tốt nghiệp, Tô Thành và dàn sinh viên năm ba sắp bắt đầu đi thực tập.
Tô Thành thì không cần lo lắng, công ty kiếp trước cậu làm việc cũng đang tuyển thực tập sinh, mấy ngày trước cậu đã gửi hồ sơ đến đó rồi, bên kia cũng đã trả lời, đồng ý nhận cậu làm thực tập sinh cho công ty.
Tào Kiện và Trình Hàm Chương cũng đã tìm được công ty để xin thực tập, hơn nữa bọn họ đều ở lại thành phố C, nghĩa là hè này sẽ không về nhà mà sẽ ở lại thành phố C, ở lại trong ký túc xá. Vinh Tiến thì nghe Trình Hàm Chương nói đã tìm được chỗ thực tập rồi, nhưng là ở tỉnh, quê của cậu ta.
Hôm nay Tô Thành thi cuối kỳ xong thì về nhà nghỉ ngơi, vừa bước vào không gian đã nhìn thấy Hắc Báo đang đuổi gà chọc chó, nó đang luyện tập kỹ năng săn mồi, có thể là do quan hệ của chuỗi thức ăn, vậy nên cho dù gà với chó có lớn hơn thì vẫn bị Hắc Báo dọa cho chạy tứ tán, không con nào dám đánh trả.
Tô Thành đi qua xách Hắc Bảo lên, hiện giờ nó đã dài được 40 phân, Hắc Bảo nặng trịch, cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt vàng kim đang xoay tròn của Hắc Bảo, nói: “Hắc Bảo, tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, đừng có bắt nạt mấy con vật trong không gian, chúng nó sợ mày.”
Hắc Bảo vừa nghe Tô Thành nói, lập tức phát ra tiếng ư ử trong cổ họng, tỏ vẻ: Tôi nhớ rồi, lần sau không dám nữa.
Tô Thành bất lực buông Hắc Bảo ra, dù cho Tô Thành có nói bao nhiêu lần thì Hắc Bảo vẫn vậy, lúc nói thì nó rất nghe lời, nhưng khi Tô Thành vừa xoay người rời khỏi không gian thì nó lại ngựa quen đường cũ.
Tô Thành cũng biết Hắc Báo rất cô đơn, bây giờ nói Hắc Báo là mèo cũng không được, bởi vì nó đã có hình dạng cơ bản của một con báo rồi, mặc dù ở thời hiện đại chưa có ai tiếp xúc gần với một con báo thật, nhưng cũng cảm ơn tivi và mạng internet, ai cũng có thể nhìn hình hoặc video của nó, vậy nên con báo trông như thế nào ai mà không biết. Chính vì vậy mà Tô Thành không thể dắt Hắc Báo ra đường được, dù sao báo đen cũng là một trong những loài động vật hoang dã có nguy cơ tuyệt chủng và cần được bảo vệ. Bị người ta nhìn thấy sẽ chọc phải phiền phức, không chừng còn có thể bị bắt đi đến khu bảo tồn.
Vì vậy, Tô Thành luôn cẩn thận, không để Hắc Bảo xuất hiện trong tầm mắt của người khác, chỉ có Chu Duệ nhìn thấy Hắc Bảo và nhận ra thân phận thật của Hắc Bảo, còn bọn Tào Kiện thì đã nhìn thấy Hắc Bảo khi còn là một con mèo, vậy nên bọn họ vẫn tin chắc nó là một con mèo.
Con chó trong không gian tên là Hổ Tử, là một con chó đi lạc được Tô Thành nhặt trên đường, nó không phải là giống quý hiếm gì mà chỉ là chó bản địa, cậu muốn nuôi nó trong không gian, để nó làm bạn với Hắc Bảo, không ngờ bây giờ nó lại lại trở thành mục tiêu đàn áp của Hắc Bảo.
Động vật, thực vật trong không gian không ngừng sinh ra linh khí, trực tiếp thúc đẩy không gian mở rộng, bây giờ dùng mắt thường không thể nhìn được đến điểm cuối cùng, rộng vô cùng, Tô Thành đi dạo quanh chỗ không gian mới lộ ra, cũng không giống như lúc mới quy hoạch không gian trồng rất nhiều thứ bên ngoài, dù sao rau quả ngũ cốc trong sơn cốc đã nhiều đến mức ăn không hết, có trồng thêm cũng không để làm gì.
Mà các khu vực không gian mới được mở rộng có nhiều địa hình khác nhau, có thung lũng, đồi núi, núi cao, sông và cả đồng bằng, thực vật đi kèm với không gian cũng có thể sinh ra linh khí, không nhiều như thực vật Tô Thành trồng, nhưng vì có số lượng lớn, không gian vẫn còn đang mở rộng, Tô Thành cũng rất tò mò, không biết không gian sẽ mở rộng đến mức nào.
Hết chương 14.