Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 15

Chương 15: Tâm sự….

 

    Lúc nhận được điện thoại của Chu Duệ, Tô Thành đang ở trong bếp nghiên cứu công thức hầm dưa cải chua và canh vịt già, cậu lấy hết nguyên liệu cần thiết ra đặt lên bàn nấu, làm theo các bước trong công thức, rửa sạch thịt, chặt khúc, cho vào nước trong đun sôi, cho rượu nấu, hành lá, tần bì vào đun sôi trên lửa lớn, vừa nấu vừa hớt bọt, sau đó vớt ra để ráo nước dùng sau, củ cải muối cắt miếng nhỏ vừa ăn, thêm một lượng nước vừa đủ vào nồi hầm, thêm thịt vịt, củ cải chua, hoa tiêu, ớt ngâm, tỏi, gừng lát, đường, rượu nấu vào hầm, vặn lửa vừa, nấu ở nhiệt độ thấp, cứ để lửa liu riu nấu từ từ.

    Liếc nhìn tên người gọi, Tô Thành bắt máy: “Chu Ca, sao vậy?”

    “Thi xong chưa?” Giọng Chu Duệ có vẻ hơi mệt mỏi, dù sao anh cũng làm việc cả ngày rồi.

    “Chiều nay thi xong môn cuối cùng, đã về được một lúc rồi.” Tô Thành nói qua điện thoại với giọng điệu vui vẻ.

    “Vậy hôm nay ra ngoài ăn cơm đi? Ăn cơm Tây, mừng cậu thi xong.” Chu Duệ khẽ cười nói.

    Tô Thành ngập ngừng nhìn nồi canh dưa cải và vịt già trong nồi hầm của mình, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chu Ca, nếu không thì đến nhà tôi ăn cơm đi, tôi nấu được một nửa rồi, anh đến là vừa lúc ăn được luôn.”

    “Được! Không ngờ cậu thi xong mệt như vậy mà còn hứng thú nấu nướng, hôm nay tôi lại gặp may rồi!” Giọng Chu Duệ rõ ràng đã nhẹ đi rất nhiều.

    “Ha ha…., vậy anh đến đây đi.” Tô Thành vui vẻ nói.

    Hai người cúp điện thoại, Tô Thành nhìn nguyên liệu mình chuẩn bị còn thiếu một ít, định hầm một nồi canh vịt già với xào rau là Hắc Bảo và mình sẽ ăn no, bây giờ có thêm Chu Duệ Được thì có hơi ít một chút, vậy nấu thêm hai món đi, Tô Thành nghĩ nghĩ rồi đi vào không gian, định hái thêm hai loại rau tươi ra nấu.

    Sau khi Chu Duệ cúp điện thoại, nhìn đồng hồ và một ít tài liệu trên bàn, anh cũng không muốn làm tiếp, cầm áo khoác và chìa khóa xe lên, đi ra ngoài.

    Trở thành bạn bè thân thiết với Tô Thành là một sự tình cờ trong cuộc đời Chu Duệ, lần gặp gỡ ở KTV tưởng chỉ là bèo nước gặp nhau, không ngờ Chu Duệ lại nhớ rõ dáng vẻ của Tô Thành, thậm chí sau đó còn nhận ra Tô Thành rất nhanh khi họ gặp nhau trên đường, cuộc gặp gỡ đó đã khiến số phận của hai người sau này phải dây dưa với nhau mãi.

    Lúc ở bên cạnh Tô Thành anh có cảm giác thư thái khó tả, khi có áp lực lớn hoặc trong lòng không vui, Tô Thành luôn là người đầu tiên Chu Duệ nghĩ đến, giống như chỉ cần nhìn thấy cậu thì tâm trạng anh sẽ thay đổi, tâm tình anh có thể thả lỏng ngay lập tức. Vậy cho nên Chu Duệ vô thức hình thành một thói quen, mỗi khi có việc trọng đại khó quyết định, hoặc là bị ông già nhà mình ép cưới gắt gao quá, Chu Duệ sẽ đến chỗ Tô Thành ăn cơm, tán gẫu, để cho tâm tình mình thả lỏng một chút, sau đó đi giải quyết vấn đề. Chu Duệ giống như chiếc xe vậy, lúc hết xăng không chạy được nữa thì sẽ chạy đến cây xăng Tô Thành, đổ đầy bình rồi chạy tiếp.

    Đương nhiên, Chu Duệ có loại cảm giác này cũng là bình thường, người khác cũng có loại cảm giác đó, bởi vì trên người Tô Thành tràn ngập linh khí, dưới tác dụng vi diệu của linh khí trong không gian, khi cậu tới gần ai, người đó sẽ vô thức bị linh khí ảnh hưởng, sẽ cảm thấy thư thái dễ chịu, mà khí chất của bản Tô Thành cũng khiến người ta bất giác trầm tĩnh, cảm thấy được thả lỏng.

    Khi Chu Duệ đến, Tô Thành đã chế biến xong nguyên liệu nấu ăn, việc còn lại chỉ là xào và ăn.

    “Chu Ca, anh tới rồi!” Tô Thành mở cửa mời Chu Duệ vào, mời anh ngồi trên sô pha, rót một cốc nước đưa cho anh: “Anh uống đi, đồ ăn sẽ xong ngay thôi. “

    Chu Duệ cầm cốc nước Tô Thành đưa tới, đó là cái cốc đặc biệt của anh ở nhà Tô Thành: “Có cần tôi giúp không?” Bởi vì anh đến nhiều lần nên Tô Thành đã đặc biệt chuẩn bị cho anh.

    “Được, lát nữa tôi nấu xong rồi anh tới dọn món lên bàn.” Tô Thành đi về phía phòng bếp, quay đầu lại nói.

    Lúc này Hắc Bảo chạy ra khỏi phòng ngủ của Tô Thành, không hề tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Chu Duệ xuất hiện trong nhà, nó làm như không thấy anh, đi theo Tô Thành vào bếp.

    Tô Thành nhìn thấy Hắc Bảo, vội vàng bế nhóc con đi lại chỗ Chu Duệ: “Chu Ca, giúp tôi nhìn Hắc Bảo một chút, tên này là một tên ham ăn, đang tính chạy qua ăn thịt chưa chín đó. Đừng cho nó vào bếp quậy phá tôi!”

    Dường như Hắc Bảo hiểu lời Tô Thành nói, nó ngoan ngoãn nằm xuống sô pha, được Chu Duệ vuốt lông, nó cúi đầu ậm ừ kêu khẽ mấy tiếng.

    Biết là nó đang giả bộ, nhưng Tô Thành nhìn thấy lại mềm lòng, cậu xoa đầu Hắc Bảo: “Cố nhịn một chút đi, sẽ có đồ ăn nhanh thôi mà.”

    Nghe được lời của Tô Thành nói, Hắc Bảo ngẩng đầu nhìn cậu, rồi lại cúi đầu gật gật ra vẻ ủy khuất lắm, nó tỏ vẻ: Cậu nhanh lên đi! Gia đói rồi!

    Chu Duệ nhìn một người một báo hỗ động với nhau, anh dở khóc dở cười, nói: “Tô Thành, cậu nhanh lên! Nấu xong sớm, Hắc Bảo có thịt sớm, phải không Hắc Bảo?” Anh nói xong còn dùng sức xoa xoa đầu nó.

    Tô Thành ngượng ngùng cười cười, sau đó xoay người đi vào bếp. Quả nhiên, không lâu sau trong bếp đã truyền ra tiếng xào nấu, giọng nói của Tô Thành lại vang lên: “Chu Ca, anh dọn cơm đi! Đã có một món làm xong rồi.”

    Chu Duệ xoa nhẹ đầu Hắc Bảo một cái rồi đi vào phòng bếp dọn món ăn, không đến 20 phút sau, hai người một Hắc Bảo đã ngồi vào bàn ăn, đương nhiên, Hắc Bảo đang đứng ở một đầu trên bàn khom lưng ăn, trước mặt nó có một cái bát lớn, là bát cơm do Tô Thành đặc biệt chuẩn bị, bên trên là thịt vịt mới hầm, mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi.

    Hắc Bảo cắm đầu vào bát ăn, bộ dạng háu ăn chẳng khác gì Tô Thành đã bỏ đói nó mấy bữa rồi, thực ra gần đây khẩu vị của Hắc Bảo đã tăng lên, có thể ăn cả con gà, vịt chỉ trong một bữa. Hôm nay Tô Thành hầm canh vịt với dưa cải đã đặc biệt hầm hai con, định một nửa đưa cho Hắc Bảo ăn.

    Hắc Bảo chăm chú ăn như không có ai quanh bàn, Tô Thành và Chu Duệ thì vừa ăn vừa tán gẫu, kể về tình hình gần đây của mỗi người. Dư chua hầm vịt già có vị chua nhẹ, ăn vừa thanh đạm, không có dầu mỡ nhiều, rất đưa cơm. Chu Duệ vừa uống canh vừa khen rất ngon, cá hầm ớt hương vị cũng rất tươi ngon, có vị ngọt và thanh, hai người ăn đến vui vẻ.

    Sau khi ăn xong, Tô Thành bưng hai đĩa trái cây lên, hai người ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.

    Chu Duệ trầm mặc một hồi, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Con trai tôi một tuần nữa sẽ sinh!”

    Tô Thành sửng sốt: “Chu Ca, anh kết hôn khi nào? Đứa trẻ sắp ra đời rồi à?”

    Chu Duệ rõ ràng có chút lúng túng, hoặc có thể nói là anh không biết nên bắt đầu nói từ đâu, từ khi Tô Thành gặp anh, cậu chưa bao giờ thấy Chu Duệ bối rối như vậy.

    Nói đến đứa bé này, Chu Duệ trước đó không có cảm giác gì, anh tìm người đẻ thuê này chủ yếu là muốn cho ông già nhà mình một đứa cháu trai, dù sao anh cũng là gay, không có hứng thú với phụ nữ, kết hôn sinh con không nằm trong kế hoạch của Chu Duệ. Nhưng khi đứa trẻ này thật sự sắp chào đời, Chu Duệ đột nhiên có chút bất an, một người đàn ông lần đầu tiên được làm cha luôn vui vẻ kèm theo trách nhiệm nặng nề, người ta nói quan hệ huyết thống rất kỳ diệu, còn chưa nhìn thấy con trai của mình mà Chu Duệ đã bắt đầu bị mối quan hệ này ảnh hưởng.

    Nhưng anh không thể nói với người khác, ngay cả trợ lý Tiền, vừa là cấp dưới, vừa là người có quan hệ thân thiết với anh nhất trong công ty, anh không thể tỏ ra bất an trước mặt cấp dưới; bạn bè hay anh em thân thiết anh cũng không thể mở miệng, bởi vì nói ra chắc chắn sẽ bị cười nhạo; còn ông già nhà anh thì….. Thôi quên đi, chuyện này vẫn nên giấu đi! Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Duệ mới chạy đến chỗ Tô Thành, lúc ăn cơm xong anh còn do dự hồi lâu, cuối cùng mới nói ra lời này, thật sự là rất khó nói.

    Không đợi Tô Thành nói gì, Chu Duệ đã nói tiếp: “Tôi không kết hôn, ừm, tôi không thích phụ nữ, nhưng ông già nhà tôi cứ giục tôi kết hôn sinh con mãi, tôi thật sự rất khó chịu, do bị ép quá nên tôi đã đến bệnh viện nhờ người mang thai hộ, mấy ngày trước bệnh viện có gọi cho tôi, họ nói một tuần nữa em bé sẽ được sinh ra, mấy ngày nay tôi vừa lo lắng bất an vừa mong ngóng. Hai….!Tôi thật sự không biết đó là cảm giác gì nữa.”

    “Rồi sau đó thì sao? Khi đứa bé chào đời anh có đến đó không? Anh tính khi nào đem đứa nhỏ về cho chú nhìn mặt? Để ông ấy biết mình có cháu trai rồi?” Tô Thành chỉ hơi ngạc nhiên khi biết Chu Duệ không thích Phụ nữ, chứ cậu cũng không để bụng, chuyện này kiếp trước cậu đã thấy nhiều, cậu biết Chu Duệ không cần an ủi, chỉ là muốn nói chuyện cùng người khác thôi, vậy cho nên cậu cứ ngồi nghe Chu Duệ nói là được. Theo lời của Duệ thì, có vẻ đây là lần đầu làm cha nên anh áp lực quá.

    “Nghe nói khi đứa trẻ sinh ra, người mang thai hộ không được nhìn thấy mặt đứa bé, sợ họ sẽ không nỡ bỏ con, nếu tôi không đến, đứa trẻ sau khi sinh ra đã không thể nhìn được mẹ, lại không gặp được cha, vậy cho nên tôi nhất định phải đi, đến lúc đó cậu đi cùng tôi đi!” Chu Duệ nói đến đây thì ngữ khí vô cùng kiên định, anh không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tô Thành mà nói tiếp.

    “Chờ bệnh viện kiểm tra tổng quát rồi cho đứa bé về nhà, lúc đó tôi sẽ đưa nó về nhà, để cho ông già nhà tôi khỏi đòi cháu nữa! Ngày nào cũng nhắc một lần, nếu không gặp thì sẽ gọi điện thoại, cậu không biết người già hay cằn nhằn sao? Hồi trước còn trẻ cũng không như vậy! Xem ra là đã già thật rồi! Càng già càng thích nói nhiều!” Chu Duệ không biết lúc mình nói lời này, tuy ngữ khí thì ghét bỏ nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên, biểu tình rất là vui vẻ.

    Phòng khách rất yên tĩnh, Chu Duệ có chút ngượng ngùng không biết nên nói gì nữa, còn Tô Thành thì đang phân tâm, thấy vẻ mặt và giọng điệu của Chu Duệ khi nhắc tới Chu lão gia tử vừa rồi, cậu đã nghĩ tới cha mẹ mình, dù tương lai của cậu có con hay không, cha mẹ cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy, Tô Thành có chút buồn.

    Đến khi Tô Thành định thần lại, thấy Chu Duệ có chút xấu hổ, trong lòng lập tức tốt hơn một chút, cậu bật cười một tiếng.

    Bị Tô Thành cười, Chu Duệ không có chút ngượng ngùng nào mà dựa vào sô pha, thần sắc vẫn như cũ nhìn chằm chằm Tô Thành, đến khi ngay cả chính bản thân anh cũng nhịn không được cười ra tiếng.

    Khi Tô Thành ngừng cười, Chu Duệ nói: “Khi đứa trẻ ra đời, tôi sẽ đem nó về đặt trước mặt ông già nhà mình, tôi không tin ông ấy nhìn thấy đứa trẻ rồi mà lại còn ép tôi cưới vợ!” Giọng điệu thật lưu manh.

    Tô Thành chỉ có thể nói: “Ý kiến ​​này hay đấy, nhưng cẩn thận lão gia chỉ muốn cháu chứ không muốn con trai!”

    Chu Duệ lườm Tô Thành: “Miệng quạ đen! Sao ông già có thể không muốn con trai chứ!” Nói xong, anh cầm quả táo lên cắn một miếng!

    Tô Thành bế Hắc Bảo ở bên cạnh chơi đủ trò, xoa xoa cái bụng nhỏ của nó lộ ra lúc nằm trên đùi mình, cười cười, thấy Chu Duệ có chút không tự tin, cũng không nói gì nữa.

    Chu Duệ và Tô Thành lúc này cũng không biết, Tô Thành thật sự nói đúng, sau khi Chu Duệ mang đứa bé về nhà cho ông già nhà mình, bị ông tức giận đuổi ra khỏi nhà.

Hết chương 15.

Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 15

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên