Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 17

Chương 17: Em bé…..

 

    Chu lão gia tử năm nay sáu mươi ba tuổi, xuất thân nghèo khó, thuở còn trẻ bắt đầu từ hai bàn tay trắng, việc gì cũng làm, đã từng lăn lộn trong giới hắc đạo, nói trên tay ông không có mạng người là giả, thậm chí tên tuổi ông trong giới hắc đạo cũng không nhỏ. Cả đời ông chưa từng kết hôn, tuy rằng khi còn trẻ có rất nhiều phụ nữ bên cạnh, đáng tiếc không có nhiều con, chỉ có một đứa con trai là Chu Duệ, anh được sinh ra khi ông đã ngoài ba mươi tuổi, người phụ nữ sinh ra Chu Duệ không bao lâu thì chết, lão gia tử cho rằng mình đã tạo nghiệt quá nhiều, sẽ ảnh hưởng đến người thừa kế ông.

    Vì con trai độc nhất là Chu Duệ, Chu lão gia tử bắt đầu thu tay lại khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp, từ từ rửa tay gác kiếm, ông thà rằng hao tổn gia sản cũng quyết tâm tẩy trắng, vì sợ Chu Duệ có thể gặp chuyện gì đó không may, nhưng điều đáng mừng là, Chu Duệ từ nhỏ đến lớn tuy rằng cũng có gặp vài chuyện khó khăn và tai nạn nhỏ, nhưng cả con đường đều thuận buồm xuôi gió, lớn lên cũng không ăn chơi lêu lỏng, thậm chí còn có thể nói là rất hứa hẹn.

    Nhưng có một chuyện mà ông không thể tiếp nhận được, đó chính là chuyện Chu Duệ xuất quỹ vào năm hai mươi tuổi, anh đã thú nhận với ông rằng mình không thích phụ nữ, ông rất tức giận, đã nhốt Chu Duệ ở nhà một tháng, nếu anh không chịu nhận lỗi thì không cho ra cửa, nhưng Chu Duệ lại là người cứng đầu, sống chết gì cũng không chịu nhận lỗi, cuối cùng ông lại mềm lòng mà thả cậu ra, nhưng ông chưa bao giờ thừa nhận điều đó. Từ khi Chu Duệ 25 tuổi đến bây giờ vẫn cứ giới thiệu các cô gái cho anh, nhưng Chu Duệ lúc đó đã cứng cánh, không chịu lấy vợ, ông cũng không có cách nào lay chuyển được anh.

    Vậy cho nên hôn lễ của Chu Duệ mới bị trì hoãn đến tận bây giờ, đã qua năm năm rồi mà Chu Duệ vẫn chưa kết hôn. Xem ra, trong cuộc đấu tranh giữa hai cha con, Chu Duệ đã thắng!

    Nhiều năm như vậy, ông vẫn chưa từng thừa nhận, nhưng việc Chu Duệ chỉ thích nam nhân, trong lòng ông cũng không quá mâu thuẫn, nhưng ngoài mặt thì có lẽ hơi khó tiếp nhận. Ông vẫn luôn muốn Chu Duệ kết hôn, ông sợ sau này không có ai hương khói cho mình, còn có lo lắng của một người làm cha, ông không muốn khi Chu Duệ già đi cô đơn một mình không con không cháu, vậy cũng thật thê thảm.

    Khi ông đang ở nhà suy nghĩ về những điều đó, chắc ông cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng con trai mình đã giải quyết xong vấn đề này rồi, hương khói trong nhà lão Chu sẽ không bị đứt đoạn, đứa cháu trai mà ông hằng ao ước nay đã ra đời! Không biết khi ông hay được tin đó sẽ mừng hay lo nữa!

    Trong bệnh viện, trợ Lý Tiền vừa dứt lời không bao lâu, cửa phòng đã bị gõ vang, lần này là viện trưởng Tần Phó, cũng chính là người quen mà Chu Duệ tìm tới nhờ giúp, viện trưởng Tần Phó đi theo sau cô y tá đang ẵm một đứa bé trong tay.

    Viện trưởng Tần Phó bảo y tá đưa đứa bé cho Chu Duệ nhìn, ông nói: “Đứa bé đã được kiểm tra rồi, khỏe mạnh không có vấn đề gì, là sinh thường, sinh rất nhanh, chú ý bọc em bé cẩn thận, đừng để bị lạnh. Bây giờ có thể mang em bé về nhà được rồi.”

    Dưới sự hướng dẫn của y tá, Tô Thành ôm đứa bé vào lòng, mắt đứa bé đã mở, cho dù được người lạ ôm cũng không khóc, đôi mắt đen láy nhìn Tô Thành, thậm chí còn khẽ nhếch khóe miệng lên mỉm cười với cậu!

    Mái tóc của cậu bé rất đen và dài, khuôn mặt nhỏ lộ ra ngoài hồng hồng, lông mày nhạt đến mức gần như không nhìn thấy, mí mắt hơi sưng, đôi mắt rất đen, trong sáng sạch sẽ, mang theo nét đặc trưng của trẻ con, ​​ chiếc mũi nhỏ xinh thẳng tắp, cái miệng nhỏ nhắn đang cười toe toét, hai cánh tay nhỏ bé được quấn trong tã lót, có vẻ rất khó chịu, nó không ngừng cử động, muốn được rút ra ngoài.

    Trước mặt viện trưởng Tần Phó và y tá, Chu Duệ chỉ nhìn đứa con trai mới sinh của mình một chút rồi nói: “Lần này làm phiền Tần viện trưởng rồi! Cám ơn anh!”

    Viện trưởng Tần hơi béo, có bụng bia đặc trưng của người hiện đại, ông cười trông rất hiền lành: “Chu tổng khách sáo rồi! Có chuyện gì to tác đâu chứ. Hiện tại thai phụ đã được đẩy vào phòng hồi sức, nếu Chu tổng muốn mang đứa bé về nhà cũng có thể đi ngay, nhưng phải chú ý giữ ấm, không được ra gió, dù sao đứa bé mới sinh cũng rất mỏng manh.”

    “Cảm ơn Tần viện trưởng, vậy bây giờ chúng ta sẽ mang em bé về nhà! Sau này có chuyện gì tôi giúp được, anh cứ nói với tôi bất cứ lúc nào.” Chu Duệ gật đầu cảm ơn viện trưởng Tần Phó, giọng anh hết sức trầm ổn, không nghe ra bất cứ chút dao động nào: “Tiền Đạc, cậu lái xe đi đến cửa sau bệnh viện, lát nữa chúng ta ra từ cửa sau, làm phiền cô y tá này dẫn chúng ta đi một chút!”

    Trợ lý Tiền nghe Chu Duệ phân phó thì gật đầu đáp lại rồi lập tức rời khỏi phòng khách.

    “Vậy Tiểu Lý đưa hai vị này đến cửa sau bệnh viện đi.” Viện trưởng Tần Phó vui vẻ làm người tốt giúp đỡ bọn họ, ông bảo y tá đưa hai người đi ra lối cửa sau.

    “Vâng, Tần viện trưởng. Hai vị, mời đi lối này.” Cô y tá bế đứa bé tới cho bọn họ lễ phép nói.

    Chu Duệ đi trước, Tô Thành bế đứa nhỏ đi theo phía sau, vì trời đã tối nên trong bệnh viện không có nhiều người, khi bọn họ ra đến cửa sau, trợ lý Tiền đã đợi sẵn ở đó, Chu Duệ mở cửa xe, để Tô Thành bế đứa bé vào trước, sau đó anh gật đầu nói với cô y tá đã đưa bọn họ ra đây: “Cảm ơn!”

    Cô y tá mỉm cười rồi xoay người quay lại bệnh viện.

    Chu Duệ lên xe, Tô Thành liền ôm đứa bé lại gần cho anh xem, sau đó Chu Duệ nhìn kỹ con trai mình trông như thế nào: “Sao lại nhỏ như vậy? Còn xấu xí nữa chứ? Đỏ au như thế? Thật không có trắng trẻo đáng yêu chút nào.”

    Đứa bé dường như nghe được ba ba ghét bỏ mình, nó nhíu đôi mày căn bản không lông mày, nhắm mắt quay mặt về phía Tô Thành, chỉ để lại cho ba nó một cái ót.

    Chu Duệ sửng sốt há hốc mồm: “Không phải nó nghe hiểu chứ, còn nhỏ như vậy mà? Còn nhắm mắt ngủ nữa chứ?!”

    Tô Thành cười: “Có lẽ tư thế vừa rồi không thoải mái lắm!”

   Trợ lý Tiền ở phía trước quay đầu nhìn hai người, cảm thấy họ rất xứng đôi, bất quá anh ta cũng không dám nói, chỉ hỏi: “Chu tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”

    Chu Duệ nhìn ra ngoài cửa sổ, xe mới rẽ qua một khúc cua, bệnh viện đã khuất bóng đằng sau, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ đêm: “Hôm nay muộn rồi, chúng ta về căn hộ của tôi ở trung tâm thành phố trước, ngày mai ông nhóc con này về nhà.”

    Trợ lý Tiền đáp lại, tỏ vẻ mình đã rõ, sau đó anh ta quay đầu lại chuyên tâm lái xe.

    Ban đêm không kẹt xe như ban ngày, trợ lý Tiền lái xe đến tiểu khu nơi Chu Duệ sống rất nhanh, Chu Duệ cũng không cho trợ lý Tiền đi lên, bảo anh ta về nghỉ ngơi trước, dù sao trợ lý Tiền cũng bận rộn cả đêm rồi.

    Tô Thành đi theo Chu Duệ vào thang máy, một lúc sau mới đến căn hộ anh ở, thấy Chu Duệ lấy chìa khóa ra mở cửa, hai người vào nhà, trong nhà khá lớn, sạch sẽ và ngăn nắp, bên trong trang hoàng theo phong cách nam tính điển hình, khá cứng ngắc, nhưng không có chút nhân khí nào, vừa nhìn thấy là biết người làm đã dọn dẹp thường xuyên.

    Chu Duệ chỉ chỗ cho Tô Thành đến phòng ngủ chính, cậu đặt đứa bé đang ngủ ngon lành lên giường rồi đắp chăn lại, thấy nó ngủ say như vậy, Chu Duệ có chút ghen tị! Anh bận rộn đến mức thời gian ăn cơm cũng không có, vậy mà thằng nhóc thối này còn không thích anh, hiện tại lại nằm ở trên giường anh ngủ say như thế!

    Giải quyết xong thằng nhỏ, Chu Duệ đưa Tô Thành qua phòng khách, đêm nay cậu ngủ lại đây, cũng muộn rồi, ngày mai lại về.

    Nằm trên giường, tinh thần Tô Thành tiến vào không gian, nhìn Hắc Bảo cả ngày nay không có thời gian để ý đến nó, kết quả, thấy tên này vẫn một mình vui vẻ trong không gian! Trong không gian có các loại thịt hầm Tô Thành chuẩn bị sẵn cho Hắc Bảo, thường được để ở nơi nó hay chơi, để đề phòng trường hợp cậu không thể mang nó ra ngoài, như khi cậu đi làm chẳng hạn.

    Dù sao Hắc Bảo cũng là một con báo, ở môi trường tự nhiên như rừng rậm càng thoải mái hơn, động vật trong không gian vốn đã được Tô Thành cố ý sưu tầm nên rất phong phú, có một số loài chim và động vật thông thường có thể tìm thấy ở ngoại ô thành phố C. Vậy nên trong không gian bây giờ cũng có rất nhiều mấy con vật nhỏ lúc Tô Thành đi ra ngoại thành thu thập, không gian cũng không còn yên tĩnh như lúc đầu.

    Cậu đến hang động mà mình thường nghỉ ngơi trong không gian, hiện tại hang động này đã được Tô Thành sắp xếp ổn thỏa, lúc trước cậu đã tốn rất nhiều thời gian và sức lực cho nó.

    Trong động có một cửa đá dày năm xentimet, Tô Thành dùng linh lực mở cửa đá ra, vừa vào cửa liền nhìn thấy bên trái là một chiếc giường đôi vô cùng êm ái, còn có mấy bộ chăn ga gối đệm. Bên cạnh là ghế sô pha lớn, nhìn rất thoải mái. Bên phải là 10 dãy giá sách hình chữ nhật nằm ngay ngắn trên vách tường, Tô Thành đã tốn rất nhiều công sức mới khoét ra được, trên đó để rất nhiều loại sách Tô Thành yêu thích, các giá sách cơ bản đều đầy ắp. Cách cửa ra vào không xa còn có một gian bếp, có đầy đủ xoong nồi và bếp ga, nhiên liệu nấu bếp chính là khí mêtan.

    Vốn Tô Thành chăn nuôi rất nhiều gia súc gia cầm như gà, vịt, ngan ngỗng, trâu bò, cừu, lợn trong không gian, chúng thải ra rất nhiều phân, lúc đầu Tô Thành rất đau đầu, nhưng sau đó đã nghĩ ra cách, cậu xây một bể khí sinh học, có thể tạo ra khí metan dùng để nấu ăn trong không gian, cậu còn cố ý xây một nhà vệ sinh cách hang không xa, cũng thông với hố khí sinh học.

    Vốn Tô Thành định ngủ trong không gian, nhưng còn chưa kịp ngủ thì đã nghe thấy trong phòng ngủ chính có tiếng trẻ con khóc, mặt Tô Thành đầy hắc tuyến, vội vàng ra khỏi không gian, đi vào phòng ngủ chính.

    Trong phòng ngủ chính, Chu Duệ đang đứng bên giường, mồ hôi đầm đìa chảy dài trên trán! Vừa rồi nhóc con này còn đang ngủ say, tự nhiên lại khóc lớn như vậy, giống như ma âm xuyên thủng màng nhỉ vậy! Nhưng Chu Duệ lại không dám ẵm nó, nhóc con này nhỏ như vậy, lại mềm oặt, Chu Duệ sợ mình lỡ tay một cái là nó rớt xuống đất luôn.

    Khi Tô Thành đi vào, Chu Duệ nhìn cậu như cứu tinh, dù sao Tô Thành cũng có thể bế nó lên dỗ dành được!

    “Tô Thành, cậu nhìn xem! Nó bị làm sao vậy? Nó khóc suốt! Tôi không có chạm vào nó!” Chu Duệ lo lắng đến toát cả mồ hôi.

    Tô Thành thấy nhóc con khóc đến đỏ cả mặt, cũng không rảnh nói chuyện, vội vàng chạy tới xem, phát hiện ra nó đái dầm!

    “Chu Ca, anh đi tìm bỉm đi! Nhóc con ướt mông sẽ rất khó chịu! Phải thay bỉm cho nó!” Tô Thành vụng về cởi tã lót của nhóc con ra, bế nó lên, dùng giấy sạch lau khô mông cho nó rồi lấy chăn lớn bao lại, ôm vào lòng!

    Quay lại thì thấy Chu Duệ vẫn đứng đó, cậu khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

    “Tã, thứ đó….. Ở trong nhà không có!” Chu Duệ lúng túng nói.

    “Vậy ở nhà có cái gì không?” Tô Thành nhìn thấy vẻ mặt Chu Duệ ngượng ngùng không nói ra lời, nhất thời hiểu được: “Trước khi anh mang đứa nhỏ trở về không chuẩn bị cái gì à?!”

    Chu Duệ chỉ biết xấu hổ đứng đó, Tô Thành cũng thật đau đầu! Tuy cậu không biết nuôi em bé như thế nào, nhưng khi đem đứa nhỏ về nhất định phải chuẩn bị sữa và đồ dùng cho nó chứ! Vậy mà ở nhà Chu ca không có bất cứ cái gì, đúng là không chút đáng tin mà!

    Cuối cùng, Tô Thành nghĩ ra một cách, bảo Chu Duệ lấy giấy vệ sinh mềm nhất trong nhà ra xếp lại khoảng hai mươi lớp, nhét xuống dưới mông bé con, trước cứ dùng tạm cái này vậy.

    Sau khi nhóc con thoải mái mới ngoan ngoãn tiếp tục ngủ, nhưng khi hai người vừa mới nằm xuống nghỉ ngơi chưa đến hai giờ, nhóc con kia lại bắt đầu khóc thét lên, nghe như ma âm xuyên thủng lỗ tai vậy!

    Lần này không phải đái dầm, không phải không thoải mái, mà là đói!

    Cũng may trong tủ lạnh nhà Chu Duệ vẫn còn một hộp sữa, Tô Thành nhờ Chu Duệ bế thằng nhỏ rồi lấy hộp sữa ra hâm nóng, khi đến phòng bếp, Tô Thành lặng lẽ đổ hết sữa đi, thay bằng sữa dê tươi trong không gian, hâm nóng trong lò vi sóng khoảng một phút, lại tìm một chiếc muỗng cà phê ra dùng, bởi vì bọn họ không có bình sữa!

    Nói thật, Chu Ca đúng là một người cha không xứng chức!Tô Thành thầm nghĩ.

    Lúc trở lại phòng ngủ, Chu Duệ vẫn duy trì tư thế ôm cứng ngắc như lúc ban đầu khi Tô Thành đưa đứa nhỏ cho anh, Cậu thở dài lắc đầu! Đem chén sữa và muỗng để trên tủ đầu giường, ôm đứa bé từ trong tay Chu Duệ.

    “Chu Ca, đưa cái chén cho tôi.” Tô Thành ôm nhóc con nên không thể xoay người, chỉ có thể nhờ cha của đưa bé làm.

    “Ừ, Được!” Chu Duệ nhìn một loạt động tác điêu luyện của Tô Thành, anh cẩn thận bưng bát sữa trên tủ đầu giường lên, cầm trên tay mình, để Tô Thành cầm thìa nhỏ đút cho đứa bé từng chút một.

    Cậu nhấc thìa múc một ít sữa dê nhỏ lên cổ tay Chu Duệ, Tô Thành cười xấu xa hỏi: “Nhiệt độ thế nào? Có nóng không?”

    Chu Duệ thấy dáng vẻ nghịch ngợm hiếm hoi của Tô Thành, liền nhìn chằm chằm nụ cười của cậu thất thần, anh có chút mất tập trung, nghe cậu hỏi mới biết là làm vậy để thử nhiệt độ sữa, anh suy nghĩ kỹ rồi mới đáp: “Có chút nóng, cậu thổi một chút là được.”

    Cả hai người đều không ý thức được, hình ảnh bọn họ ở chung với nhau hài hòa, ấm áp và vô cùng ăn ý.

    Hai người cùng nhau chung sức, phải mất nửa tiếng mới có thể phục vụ chu toàn cho bé con.

    Cuối cùng Chu Duệ cũng thở phào nhẹ nhõm: “Sáng sớm mai nhất định phải đưa nó trở về biệt thự, tìm bảo mẫu chăm sóc nó. Nuôi một đứa trẻ thật không dễ dàng!”

Hết chương 17.

Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 17

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên