Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 18

Chương 18: Bị đuổi ra khỏi nhà……

 

    Cuối cùng trời cũng sáng, hai người bị bị nhóc con kia hành cả đêm, căn bản là không ngủ được chút nào, cũng may hai người đều có sức khỏe tốt, cho dù không nghỉ ngơi một đêm cũng không cảm thấy tiều tụy lắm.

    Nhưng Chu Duệ bị dày vò đến mức thiếu chút nữa gọi đứa bé là tiểu tổ tông! Cả đêm nó cứ tè, ị hoặc là đói, Chu Duệ đã hoàn toàn trải nghiệm đủ những khó khăn của ông già nhà mình năm đó.

    Rạng sáng, khi đường phố chỉ có những người lao công, Chu Duệ đã thu dọn đồ đạc, ôm nhóc con về cho ông già nhà mình, đứa bé vẫn còn chưa được đặt tên, Chu Duệ kiên quyết không thừa nhận mình đã quên, mà là nói để cho ông nội nó đặt, vì vậy bây giờ thằng nhỏ được gọi là nhóc con.

    Gọi trợ Lý Tiền lái xe tới đón, Chu Duệ nhìn nhà mình lục đục cả một đêm mà bất đắc dĩ thở dài.

    Tô Thành bưng hai đĩa bốn quả trứng chiên từ trong phòng bếp đi ra, không có cách nào, nhà Chu Duệ chỉ có trứng, Tô Thành không thể lấy đồ ăn trong không gian ra nấu, vậy nên đành phải chiên bốn quả trứng thôi, mỗi người hai quả.

    Thấy Chu Duệ thở dài, Tô Thành cười: “Chu Ca, đến ăn sáng đi!”

    Chu Duệ gật đầu, ngồi vào bàn ăn, rắc một ít muối và sốt cà chua lên trứng rồi bắt đầu ăn, hai người vừa ăn xong, trợ lý Tiền đã gọi điện thoại nói mình đang đợi dưới lầu, Chu Duệ nghe vậy thì vội vàng chạy tới ôm đứa nhỏ còn đang ngủ say được Tô Thành quấn trong chăn, hai người cùng nhau xuống lầu.

    Cũng may sau một đêm, mặc dù Chu Duệ ôm đứa nhỏ vẫn chưa khéo léo lắm, nhưng anh đã không sợ nó rớt nữa.

    Tô Thành nhìn Chu Duệ lên xe về nhà, lại nói, hôm qua Tào Kiện và Trình Hàm Chương ngủ lại ở nhà cậu, không biết bây giờ đã dậy chưa.

    Ở bên kia, Chu Duệ đã về tới cửa, anh ôm đứa nhỏ đang ngủ say, ung dung thong thả đi vào nhà.

    Chu lão gia tử có thói quen dậy sớm tập thể dục, hiện tại hình như vừa mới tập thái cực quyền trong sân xong, đang ngồi trên sô pha chờ ăn sáng, thấy Chu Duệ đi vào: “Hừm! Còn biết trở về à?! Đang ôm cái gì trong ngực thế?” Câu đầu tiên ngữ khí khá vui vẻ, nhưng câu tiếp theo đột nhiên lại chuyển biến, trở thành câu nghi vấn.

    Chu Duệ ôm đứa nhỏ ngồi ở bên cạnh ông lão, kéo cái chăn quấn đứa nhỏ ra: “Ba nhìn xem, đây là cháu trai ba mong đợi năm sáu năm nay đó! Thế nào? Có phải rất giống con không?” Giọng anh nói chuyện rất chắc chắn.

    Ông cụ nghi ngờ liếc nhìn Chu Duệ, sau đó cúi đầu nhìn đứa bé đang quấn tã, mới sinh ra chưa được bao lâu, làn da vẫn còn ửng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp, cái miệng nhỏ mấp máy, đôi mắt nhỏ nhắm nghiền say ngủ, hoàn toàn không chú ý đến người lớn đang chăm chú nhìn mình, thật giống Chu Duệ khi còn bé.

    “Mày kết hôn khi nào? Sao không nói cho tao biết? Rồi người đâu?”, ông lão hỏi rồi nhìn ra cửa.

    “Ai?” Thấy vẻ mặt của ông lão, Chu Duệ biết là ông đang hỏi mẹ của đứa bé: “Làm sao con có thể kết hôn được chứ?! Đây là do con tìm người đẻ thuê.”

    Ông lão bình tĩnh gọi với vào phòng bếp: “Thím Lý, thím Lý, lại đây bế đứa nhỏ đi.”

    Thím Lý đặt bữa sáng đang làm xuống, từ trong phòng bếp đi ra, bà kinh ngạc nhìn đứa bé, nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào, ôm lấy đứa bé đứng qua một bên.

    Chu Duệ đem đứa nhỏ giao cho thím Lý xong thì thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng rằng mình đã dễ dàng vượt qua khảo nghiệm, anh vươn vai duỗi cánh tay cứng ngắc nãy giờ ra. Chu Duệ quay đầu lại xem lão bản muốn nói cái gì nữa không, lại phát hiện ông già nhà mình đang cầm một cái quải trượng, cũng không biết ông lấy cái đó từ đâu ra, giơ lên liền đánh!

    “A! Đau! Ba, sao lại đánh con?” Chu Duệ vội vàng chạy trốn, vừa chạy vừa quay đầu lại hỏi, cây gậy của ông lão không phải là vật trang trí, nó được làm bằng gỗ đặc, đập vào người rất đau.

    Trợ lý Tiền vừa đỗ xe ở phía sau xong, đang định đi vào thì thấy thế, anh ta vội rụt đầu lại, vội vàng chuồn êm, thầm nghĩ may mà mình không vào.

    Bên này, hai cha con người đuổi đánh người chạy, thằng nhỏ đang ngủ trong lòng thím Lý không biết có phải bị động tĩnh bên này đánh thức hay không, nó khóc ầm ĩ.

    Ông cụ mắt điếc tai ngơ, đuổi đánh Chu Duệ ra khỏi nhà, tự mình đóng sầm cửa lại rồi quay sang nhìn đứa cháu trai còn đang oe oe khóc trong lòng thím Lý.

    Bên này, Chu Duệ nhìn cánh cửa đóng sầm trước mặt mình, anh thầm nghĩ, quả nhiên có cháu trai rồi không cần con trai nữa! Ông già thật vô tình! Vì thế, anh chạy đến ga ra lấy xe chạy đi mà không có chút áp lực nào!

   Trong một quán bar ở trung tâm thành phố C, Chu Duệ ngồi trong phòng riêng, gọi mấy chai rượu, anh nhấp một ngụm, nhíu mày, sao lại tệ như vậy, còn không bằng rượu Tô Thành tự ủ nữa.

    Lúc này, cửa phòng riêng mở ra, có hai người đi vào, người đi trước mặc quần áo rộng thùng thình, biểu tình cà lơ phất phơ, một bộ ăn chơi trác táng, vừa nhìn thấy Chu Duệ liền hét lớn: “Chu Duệ, cậu đúng là tên không có lương tâm. Cậu nói coi! Đã bao lâu rồi không rủ hai chúng tôi đi uống rượu hả?! Chẳng lẽ cậu muốn vứt bỏ hai chúng tôi à?” Vừa nói, anh ta vừa ngồi xuống bên cạnh Chu Duệ, đáp cánh tay mình lên vai anh!

    Người còn lại mặc tây trang, anh ta từ phía sau đi vào, trên mặt không chút biểu cảm nào, nghe người trước mặt nói như vậy, liền đỡ chiếc kính không gọng trên sống mũi, ngữ khí bình tĩnh nói: “Lư Tuấn, đừng có dùng từ bỏ rơi chúng ta.

    Hai người này là trúc mã Chu Duệ quen biết từ nhỏ, lớn lên cùng nhau, trốn học cùng nhau, gây dựng sự nghiệp cùng nhau, Tống Dương hiện tại là luật sư, Lư Tuấn thì tự mình kinh doanh, bán bar này là cậu ta tự mở, còn Chu Duệ thì kế thừa sự nghiệp của Chu lão gia tử. Anh cũng tự mình mở công ty, công ty quảng cáo mà Tô Thành đang thực tập hiện giờ là do ba người bọn họ năm đó thành lập, cũng đã hơn mười năm, ở trong ngành cũng đã có tiếng tăm không nhỏ.

    Thanh niên có vẻ ngoài ăn chơi trác táng tên Lư Tuấn bĩu môi: “Tống Dương, cậu đừng có làm mất mặt ông chủ tôi đây được không?!”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

    Tống Dương đi thẳng đến sô pha ngồi xuống, đáp: “Không!”

    Lư Tuấn tức giận đến không biết nói gì, chỉ biết trợn mắt.

    Chu Duệ vô ngữ đỡ trán, hai người này một ngày không đấu khẩu với nhau là chịu không nổi: “Hôm nay tôi gọi hai người tới uống rượu đây! Hai người có thể đừng đấu võ mồm nữa được không?

    Lư Tuấn liếc xéo Tống Dương mặt không chút cảm xúc, cuối cùng cũng ngừng cãi lại: “Nói thật đi, sáu tháng nay cậu bận theo đuổi tình yêu à? Đến cả thời gian uống rượu với chúng tôi cũng không có?”

    Không biết vì sao khi Lư Tuấn nhắc đến tình yêu, Chu Duệ liền nghĩ ngay đến Tô Thành, cảnh tượng ấm áp cùng Tô Thành chợt vụt qua, khóe miệng Chu Duệ bất giác cong lên.

    “Oa! Chu Duệ, cậu thật sự có bạn trai à? Sao không nói cho bọn tôi biết, hiện tại mau khai đi!” Lư Tuấn thấy biểu tình của Chu Duệ xuân tâm nhộn nhạo như thế, đương nhiên đây là từ Lư Tuấn hình dung ra, anh ta liền biết có vấn đề, vậy nên vội vàng dò hỏi.

    Chu Duệ bị Lư Tuấn lớn tiếng thúc giục, lúc định thần lại đã thấy Tống Dương mặt liệt cũng tò mò nhìn mình, biết sắp có chuyện chẳng lành, đừng nhìn hai người này lần nào gặp cũng đấu khẩu với nhau, nhưng một khi gặp vấn đề gì bọn họ muốn biết thì không ai có thể giở chiêu trò hay giấu diếm gì được!

    “Hôm nay tôi gọi các cậu tới đây uống rượu là để chúc mừng tôi một chuyện! À, khụ khụ….!” Chu Duệ vội vàng chuyển đề tài.

    Thấy hai người nghi ngờ nhìn mình, Chu Duệ chỉ có thể thả quả bom lớn nhất: “Tôi sẽ không bao giờ bị ép cưới nữa! Bởi vì tôi đã có con trai rồi!”

    “Làm sao có thể? Con của cậu chui từ đâu ra? Không phải cậu không có hứng thú với phụ nữ sao?” Lư Tuấn quả nhiên mắc mưu, anh ta dồn hết tâm trí vào chuyện này.

    “Tìm người đẻ thuê?” Tống Dương quả nhiên không hổ là Tống Dương, một câu trúng đích.

    Chu Duệ gật đầu: “Đúng vậy, mới sinh tối hôm qua là sáng nay đưa cho ông già luôn rồi.”

    “Kết quả lão gia tử đuổi cậu ra ngoài?” Tống Dương nhướng mày.

    Lư Tuấn không thể tin được nói: “Lão gia còn có thể đuổi cậu ra khỏi nhà?!” Phải biết là, lão gia tử chỉ có một đứa con trai duy nhất, yêu thương vô cùng, từ nhỏ đến lớn cưng chiều hết mực, khiến ai cũng thắc mắc vì sao Chu Duệ không bị nuôi thành kẻ vô dụng.

    “Hai….! Có cháu trai rồi không cần con trai nữa! Mới sáng sớm đã xách gậy đuổi tôi ra khỏi nhà!” Chu Duệ thở dài, nói thật thê thảm.

    “Được rồi, đừng có giả vờ nữa! Ông ấy chỉ tức giận chút thôi, đêm nay cậu trở về là được mà! Đúng rồi, chuyện lớn như vậy sao cho tới bây giờ cậu mới nói cho chúng tôi biết hả? Không biết tôi cũng bị ép cưới vợ sao? Chuyện này phải cùng nhau chia sẻ chứ!” Lư Tuấn bóp cổ Chu Duệ, hung hăng hỏi.

    “Không phải tôi sợ bại lộ, để ông già nhà tôi biết sao? Phải giữ bí mật chứ, không phải các cậu không biết bản lĩnh của ông già tôi. Hai người các cậu có thể giữ bí mật à?” Chu Duệ nói.

    Hai người á khẩu, không nói được lời nào, dù ông đã rửa tay gác kiếm nhiều năm, nhưng thủ đoạn của ông thì không phải ai cũng muốn thử.

    “Vậy sau này cậu định làm gì? Tìm một người đàn ông ở bên nhau cho đến cuối đời?” Tống Dương phá vỡ cục diện bế tắc hỏi.

    Dáng vẻ của Tô Thành lại hiện lên trong đầu Chu Duệ, lần này anh không phân tâm, gật đầu nói: “Hẳn là như vậy!”

    “Chuyện đó không phải rất khó sao? Nam nữ kết hôn còn có thể ly hôn mà! Cậu lại tìm một người đàn ông đi với nhau cả đời, có thể sao?” Lư Tuấn bị bầu không khí nghiêm túc lây nhiễm, anh ta nghiêm túc hỏi.

    “Tại sao không?” Chu Duệ nghĩ đến hình ảnh Tô Thành ở trong bếp nấu ăn, nghĩ đến cảnh hai người cùng nhau ăn cơm, nghĩ đến hình ảnh Tô Thành ôm đứa nhỏ đút cho nó ăn, anh nghĩ, nếu là Tô Thành thì khả năng có thể thật sự xảy ra.

    Chủ đề này lại quay trở lại, ba người cụng ly uống rượu, trò chuyện vui vẻ với nhau, cuối cùng Chu Duệ hứa khi nào có cơ hội sẽ dẫn hai người đi làm quen.

    Sau khi trò chuyện vui vẻ với hai người bạn thân nhất của mình, buổi tối Chu Duệ lặng lẽ về nhà lúc ông già nhà mình đã đi ngủ.

    Chu Duệ nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, bởi vì hôm nay là lần đầu tiên anh cảm nhận được tình cảm của mình dành cho Tô Thành, hóa ra lại là cảm giác ấm áp muốn được bên nhau cả đời, ở bên cạnh Tô Thành anh cảm thầy rất thư thái, đó là điều mà Chu Duệ đã sớm biết từ trước, vậy nên anh thường xuyên ở bên Tô Thành hưởng thụ loại cảm giác thư thái này, nhưng trong những lần tiếp xúc qua lại, bản thân Chu Duệ lại không nhận ra mình đã thích Tô Thành từ khi nào, anh thích nhìn cậu bận rộn trong bếp, thích cách cậu ấy nhìn con báo đen bằng ánh mắt trìu mến, thích cậu ấy làm bạn bên cạnh mỗi khi anh gặp áp lực, và thích nhất là hình ảnh lúc Tô Thành đút cho đứa nhỏ ăn tối qua, thật sự rất ấm áp, hình ảnh đó khiến người ta lưu luyến, ước gì giây phút ấy có thể dài cả đời.

    Chu Duệ là một người ích kỷ, bây giờ anh mới nhận ra, dù Tô Thành có thích anh hay không thì anh cũng sẽ cố gắng, dù sao thì Chu Duệ cũng không nỡ từ bỏ, hơn nữa từ khi biết Tô Thành đến nay cũng lâu, nhưng anh vẫn chưa thấy cậu ấy nói mình thích bất kỳ một cô gái nào, thậm chí cho đến bây giờ cậu ấy còn chưa có bạn gái. Nếu nghĩ như vậy thì có lẽ khả năng thành công của anh vẫn rất cao.

    Mà Tô Thành thì, hoàn toàn không biết mình đã bị người ta nhớ thương.

Hết chương 18.

Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 18

Ngày đăng: 20 Tháng bảy, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên