Chương 19: Chuẩn Bị…..
Hôm qua Chu lão gia tử bị con trai mình chọc giận, từ khi biết con trai mình không thích phụ nữ, ngay từ đầu ông đã tìm cách nắn anh lại, ông còn nghĩ đó là bệnh, có thể chữa khỏi. Nhưng ông và con trai vì chuyện này mà đấu tranh với nhau năm sáu năm, ông muốn anh kết hôn, nhưng ông vẫn không thắng được, con trai ông thậm chí còn mang cả cháu trai về! Vậy là đã quyết tâm không tìm một người phụ nữ để sống với nhau cả đời rồi!
Hôm qua ông nổi giận đánh con trai, vốn tưởng rằng con trai nhất định sẽ không về nhà, nhưng hôm sau lúc ông tập thể dục về thì đã thấy con trai mình đang ngồi trên bàn chờ ăn bữa sáng.
Ông cụ vừa giận lại vừa vui, hôm qua con trai ông đột nhiên mang cháu trai về cho ông, ông giận lắm, bây giờ ông vẫn còn giận, nhưng vui là vì, từ nhỏ ông đến lớn ông chỉ đánh Chu Duệ mấy lần, số lần ít đến nỗi đếm không hết mấy ngón tay trên một bàn tay, nhưng lần nào Chu Duệ bị đánh anh cũng giận dỗi với ông, còn lần này lại khác, hôm qua ông còn đuổi anh ra khỏi nhà, vốn tưởng rằng anh sẽ mấy ngày không về, không ngờ tối qua con trai lại về.
Mặc cho lão gia tử có rối rắm như thế nào, nét mặt ông vẫn nghiêm như vậy, ông ngồi ở bàn ăn, một mình uống trà, không để ý đến Chu Duệ bên cạnh.
“Ba, cháu trai của ba đâu? Tối hôm qua nó có khóc không? Ba không biết thằng nhóc đó quậy thế nào đâu, một đêm khóc đến ba bốn lần, cả đêm hôm trước con đều không ngủ được.” anh bắt chuyện với lão gia tử.
“Hừ! Mày còn biết ta là ba mày à? Có một đứa con trai như mày, tao chưa bị mày làm cho tức chết đã là may lắm rồi! Bảo mày kết hôn mày không chịu, bây giờ tốt rồi, vì không muốn kết hôn mà mày ôm về cho tao một đứa cháu trai!” Chu lão gia tử cả giận nói.
“Ba!” Chu Duệ nghiêm mặt nói, “Con muốn nói chuyện với ba.”
Ông lão tiếp tục nghiêm mặt, không để ý đến Chu Duệ.
Chu Duệ cũng không quan tâm, tiếp tục nói: “Ba, năm hai mươi tuổi con đã nói với ba, con không thích phụ nữ, bao năm qua cũng không thay đổi, con cũng biết ba đang lo lắng cái gì. Ba lo con không lấy vợ, sau này sẽ bị người ta kỳ thị, về già không có vợ bầu bạn bên cạnh, không có con nối dõi, phụng dưỡng, nhưng bây giờ con đã giải quyết xong một chuyện rồi đó. Con đã có con trai rồi, sau này con sẽ dựa vào nó để chăm sóc khi về già, về chuyện dưỡng lão thì ba không cần lo lắng nữa, đúng không? Lại nói về chuyện kỳ thị, với cơ nghiệp gia đình mình, với những gì ba để lại cho con thì dù con chỉ ngồi ăn thôi cũng không phải đi xin người khác chén cơm nào, có cần nhìn mặt ai để sống đâu mà sợ người ta kỳ thị với không kỳ thị! Người nào kỳ thị thì mình né ra? Quan tâm làm gì?! Lại nói tới cưới vợ, ba có dám chắc cưới phụ nữ thì không ly hôn không? Nếu không ly hôn, cô ta cũng có khả năng chết sớm hơn con mà?”
Sắc mặt ông cũng dần dần bình tĩnh lại khi nghe những lời Chu Duệ nói: “Con thật sự chắc chắn mình muốn tìm một người đàn ông đi cùng mình cả đời sao? Thật sự sẽ có một người đàn ông nguyện ý cùng con chung sống đến cuối đời sao?” Đồng tính luyến ái dù sao cũng chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong xã hội, có thể con sẽ bị phân biệt đối xử về mọi mặt, dù người lạ hay quen, thậm chí đối thủ cạnh tranh cũng sẽ coi đó là điểm yếu của con. Về mặt pháp lý, con có thể nhận được giấy đăng ký kết hôn với một người phụ nữ, có thêm một tầng pháp lý bảo đảm, nhưng đàn ông thì sao? Con với người ta không được pháp luật công nhận, vậy nên về mặt pháp lý thì con với người mình yêu vẫn là người dưng, không có gì đảm bảo trong mối quan hệ đó cả. Chỉ có thể phụ thuộc vào tình cảm để duy trì, nhưng liệu mối quan hệ đó có đáng tin không? Vì tình cảm là thứ dễ thay đổi nhất trên đời.” Sau khi ông lão biết con trai mình là gay, ông đã đọc rất nhiều tài liệu về đồng tính luyến ái.
“Ba, con đã làm tất cả những gì có thể. Con không sợ người khác kỳ thị. Con thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội, không cần cầu xin ai. Cho dù con không tìm được người đàn ông ưng ý, sẵn sàng cùng con đi hết quãng đời còn lại thì cũng có sao đâu, con cũng có thể sống như ba mà, con cũng có con trai giống ba đúng không? Con trai là một cái gì đó nghe có vẻ vạn năng. Khi con già, nó phải có trách nhiệm sinh cháu cho con vơi đi nỗi cô đơn, lại kiếm tiền cho con dưỡng già nữa chứ.” Ngữ khí Chu Duệ nói chuyện cũng thả lỏng hơn rất nhiều, anh có thể nhìn ra được ông già nhà mình chắc chắn là buông lỏng hơn rồi.
Ông lão trợn mắt đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng khóc của nhóc con kia từ lầu một vọng xuống, thím Lý đang làm bữa sáng trong bếp vội vàng ra khỏi bếp chạy vào một phòng dành cho khách trên một, bà đến bế nhóc con vừa mởi tỉnh dậy.
Nghe thấy tiếng khóc của nhóc con, Chu Duệ và ông già nhà mình cùng nhau bàn bạc đặt tên cho nó: “Ba, ba muốn đặt cho thằng nhóc kia tên gì?”
.
Thứ hai, Tô Thành gặp một người không ngờ tới tại công ty nơi cậu đang thực tập, đó là ai? Lý Hủy! Vâng! Chính xác là Lý Hủy. Tô Thành cảm thấy rất kỳ quái, kiếp trước Lý Hủy không phải là thực tập sinh ở đây, chẳng lẽ có một vài thứ thay đổi dẫn tới chuyện này cũng thay đổi?
Thật ra Lý Hủy đuổi theo Tô Thành nên mới tới đây, trong kỳ nghỉ hè cô không vội tìm công ty thực tập, mà tìm đủ mọi cách để hỏi thăm công ty nơi Tô Thành thực tập rồi chạy tới. Hiện tại việc cô cần làm nhất bây giờ là chứng thực việc mình là bạn gái thật sự của Tô Thành, để sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, để cô có thể nhập được hộ khẩu vào thành phố C.
Lý Hủy rất thông minh, hồi còn đi học cô chưa từng nói mình là bạn gái của Tô Thành, nhưng lại thường xuyên xuất hiện bên cạnh Tô Thành, cô dùng nhiều hình thức bóng gió thân mật, khiến người ta có cảm giác cô thật sự là bạn gái của Tô Thành, và hai người không muốn tiết lộ mối quan hệ của mình, lại bị người khác đoán già đoán non, con người lúc nào cũng như vậy, rất dễ tự mình tưởng tượng đủ thứ.
Thay đổi thì cứ thay đổi đi, dù có đổi thế nào thì cậu cũng không bao giờ yêu Lý Hủy lần nữa, cưới cô ta sao, vậy không biết mình sẽ đội nón xanh lúc nào đâu, Tô Thành thầm nghĩ trong lòng.
Thấy Tô Thành đi tới, anh Lưu vội vàng tiến tới giới thiệu: “Tiểu Tô, lại đây, chúng ta có một thực tập sinh mới nữa, Lý Hủy, cô ấy nói hai người quen nhau.”
Nghe anh Lưu nói như vậy, Tô Thành hồ nghi liếc nhìn Lý Hủy đang ngượng ngùng cười ở bên cạnh, trong lòng cười lạnh: “Thật sao? Chúng ta quen nhau à? Xin hỏi cô học trường nào vậy? Tên là gì?”
Tô Thành vừa nói ra những lời này, sắc mặt Lý Hủy cứng đờ, Tô Thành nhìn thấy sắc mặt của cô ta liền cảm thấy thoải mái, tuy rằng kiếp trước Tô Thành đã báo thù, kiếp này cậu không muốn dây dưa với Lý Hủy nữa, nhưng nếu cô ta không thức thời cứ luôn xuất hiện trước mặt cậu một cách ngu ngốc như vậy thì đừng trách cậu không giữ thể diện cho cô.
Khuôn mặt cứng đờ của Lý Hủy nhanh chóng tươi cười trở lại, người không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra: “Tô đại soái ca là người rất nổi tiếng với các nữ sinh trong trường, rất nhiều người đều biết anh. Tôi là Lý Hủy của học viện văn học, cậu không biết tôi cũng là chuyện rất bình thường!” Ngữ khí của Lý Hủy thật sôi nổi.
“Thì ra Tiểu Tô của chúng ta là hot boy trường, vừa đẹp trai vừa học giỏi! Xem ra có rất nhiều người phải lòng cậu nhỉ?! Tiểu Tô, nói cho anh biết bạn gái của cậu ở đâu? Khi nào thì giới thiệu cho bọn anh đây?” Anh Lưu cười ha hả trêu chọc cậu.
“Đúng vậy, Tiểu Tô à, khi nào thì cậu dẫn bạn gái đến cho chúng ta làm quen đây?” Người vừa nói chuyện là chị Trương, một nhân viên khác trong văn phòng.
Chị Trương vừa mở miệng, mấy người khác trong văn phòng cũng la ó trêu chọc Tô Thành, Tô Thành học cái gì cũng rất nhanh, làm việc rất chăm chỉ, lại khiêm tốn, cậu còn thường xuyên mang theo một ít đồ ăn vặt tự làm để phân phát cho đồng nghiệp trong văn phòng. Người xưa nói rất có lý, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, vậy cho nên mọi người trong văn phòng càng thêm thân thiện với cậu hơn. Tuổi của cậu lại nhỏ, thế nên mọi người trong văn phòng rất thường hay vui đùa trêu chọc cậu.
“Anh Lưu và mọi người đừng hỏi em nữa, bạn gái em bây giờ vẫn còn đang ở trong bụng mẹ vợ, cô ấy chưa có ra ngoài đâu!” Tô Thành đáp lại lời trêu chọc của mọi người: “Đúng rồi, hôm nay em có mang sandwich đến nè, có ai muốn ăn không? Nhanh chân tranh thủ đi, cách giờ làm còn có 10 phút thôi đó.”
Lúc này mọi người mới chú ý tới Tô Thành đang bưng một hộp nhựa thật to, xoẹt một tiếng, toàn bộ người trong văn phòng đều chạy tới vây lấy Tô Thành.
Tô Thành mở hộp cơm, mỗi người lấy một cái, Sandwich không lớn lắm, cỡ lòng bàn tay người lớn, hai lát bánh mì kẹp dưa chuột xanh, cà chua đỏ, một quả trứng rán, sốt cà chua do Tô Thành đặc chế, mùi vị rất ngon, đồng nghiệp trong văn phòng ai cũng đều thích ăn, vậy cho nên khi Tô Thành nói mang thứ gì tới, mọi người đều xúm lại vây quanh.
Người lấy Sandwich cảm ơn Tô Thành rồi vội vàng về chỗ ngồi, chưa đầy một phút đã chia hết Sandwich cho mọi người.
Trưởng bộ phân Vương vừa vào đã thấy cảnh tượng này, mọi người trong văn phòng đã ngồi vào chỗ của mình, trên tay ai cũng cầm một miếng Sandwich ăn, hắn biết Tô Thành lại mang điểm tâm tới cho mọi người, vì thế hắn liền đi loanh quanh khắp nơi, đi đến chỗ Tô thành, Tô Thành lập tức đưa một cái Sandwich cho hắn: “Ừm, Tiểu Tô à, gần đây chị dâu cậu rất tức giận với cậu? Có biết tại sao không?”
Trong văn phòng một mãnh yên tĩnh, mọi người đều mở to mắt dõng tai lên lắng nghe.
Tô Thành nghi ngờ hỏi: “Hả? Tại sao? Em đắc tội chị dâu khi nào?”
“Bởi vì, gần đây tôi vô tình tiết lộ một câu, tôi đã lỡ nói món ăn cô ấy nấu không ngon bằng đồng nghiệp nam trong công ty chúng ta.” Trưởng bộ phận Vương chậm rãi ăn Sandwich.
Trong văn phòng truyền đến một trận cười vui vẻ, Tô Thành không biết phản ứng thế nào, chỉ có thể gãi gãi đầu, khẽ cười mấy tiếng.
Lý Hủy đứng ở phía sau đám người này nhìn bọn họ cười vui vẻ với nhau, dường như đã quên mất sự tồn tại của cô, còn Tô Thành thì được mọi người vây quanh, trong lòng cô ta vặn vẹo vì ghen tị.
Chuông vào làm vang lên, trưởng bộ phận Vương cũng không đùa giỡn với mọi người nữa, các đồng nghiệp đều trở về chỗ ngồi của mình, quản lý nhân sự Tiêu Âu đi tới, mang Lý Hủy đến giao cho trưởng bộ phận Vương, nói đây là thực tập sinh mới, là sinh viên khoa nghệ thuật, muốn làm thư ký, trưởng bộ phận Vương liền thuận tay sắp xếp công việc cho cô, cũng chỉ là thực tập sinh mới nên cũng không có gì quan trọng.
Đến giờ nghỉ trưa, Tô Thành đang định hâm nóng đồ ăn trưa mang theo trong lò vi sóng, còn chưa kịp động đậy thì Lý Hủy đã đi tới.
“Tô Thành, buổi trưa cậu có ra ngoài ăn không? Tôi mới tới đây, không biết ở đâu có quán ăn ngon, cậu dẫn tôi đến đó được không?” Lý Hủy đứng bên cạnh Tô Thành nhẹ giọng hỏi.
“Xin lỗi, cơm trưa tôi tự mang tới, nếu muốn ăn có thể cùng đồng nghiệp khác đi.” Tô Thành không chút suy nghĩ từ chối.
“Ừm, xin lỗi đã quấy rầy cậu.” Lý Hủy cắn môi nói.
Tô Thành đứng dậy, lạnh lùng gật đầu với Lý Hủy, cầm hộp cơm đi hâm nóng ăn.
Lý Hủy vừa tức vừa xấu hổ, không biết tại sao, cô luôn có cảm giác Tô Thành đang cố ý xa lánh mình, Lý Hủy rất không phục, cảm thấy thái độ của Tô Thành xúc phạm mình, cô nhất định phải làm cho cậu ta yêu mình, sau đó sẽ đá cậu ta đi không chút thương tiếc!
Tô Thành đi hâm nóng thức ăn, cũng không biết cô ta đang nghĩ cái gì, cậu cảm thấy rất phiền phức, hình như Lý Hủy luôn xuất hiện bên cạnh cậu, chẳng lẽ có chuyện gì sao? Kiếp trước Lý Hủy có tới đây thực tập đâu! Tô Thành nghĩ không ra, cuối cùng không nghĩ nữa, dù sao cậu cũng sẽ không đi đường cũ, sẽ không lấy một cô gái xảo trá, dối gian về làm vợ, thậm chí có thể nói là tâm như rắn rết.
Hết chương 19.