Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 20

Chương 20: Tiệc Đầy Tháng……

 

    Tô Thành cầm tấm thiệp mời tinh xảo màu đỏ tươi lên nhìn, trên đó viết:

    Ông Tô Thành: Ngày 12 tháng 8 là ngày Chu Hạo đầy tháng, ngày đó kính mời ông đúng 6 giờ tối đến dự bữa tiệc rượu tại biệt thự Chu gia. Sự hiện diện của ông là niềm vinh hạnh cho gia đình chúng tôi! Tên Chu Duệ và ngày viết thiệp được đặt ở cuối, ngày 5 tháng 8 năm 2010. Kèm theo địa chỉ biệt thự Chu gia ở trong góc.

    Nhìn ngày tổ chức tiệc, Tô Thành có chút lo lắng, đến những loại yến tiệc như thế này đương nhiên phải tặng lễ vật rồi! Nhưng hình như cậu không có gì để tặng, Tô Thành cau mày xoay tại chỗ mấy vòng.

    Hắc Bảo thấy Tô Thành xoay tròn, tưởng cậu đang chơi trò gì vui nên lon ton chạy theo chân Tô Thành, tiếc là bây giờ nó đã lớn, lắc lư dưới chân Tô Thành, suýt nữa đã khiến cậu vấp ngã lộn nhào.

    Vỗ lên đầu Hắc Bảo một cái, Tô Thành mang theo Hắc Bảo vào trong không gian, đồ trong không gian khá quý giá, lại chứa Linh khí, có lợi cho sức khỏe của trẻ nhỏ, Tô Thành định vào trong không gian tìm xem có thứ gì phù hợp với bé con Chu Hạo không.

    Đáng tiếc Tô Thành đi một vòng trong không gian cũng không tìm được cái gì thích hợp, lại nói, trong không gian này chỉ có hoa quả rau cỏ thức ăn, hoặc là gia súc Tô Thành chăn nuôi, mà những thứ này làm sao có thể đưa cho bé con được, Tô Thành ngồi ủ rũ trên phiến đá cạnh linh tuyền, đau khổ nghĩ, mình có nên ra ngoài mua mấy thứ gì đó đẹp đẹp nhưng vô dụng về không?

    Lúc Tô Thành vỗ đầu, thấy Hắc Bảo đang nghịch hòn đá nhỏ bên cạnh linh tuyền, Tô Thành chợt nghĩ, mình có thể tặng một miếng ngọc bội, dù sao bên cạnh linh tuyền cũng có đầy ngọc bội do nó ôn dưỡng ra, chứa nhiều linh khí, ngọc cũng rất thích hợp cho trẻ nhỏ.

    Nghĩ vậy, Tô Thành tìm kiếm một viên ngọc bội thích hợp ở chỗ linh tuyền, một lúc sau Tô Thành rốt cuộc cũng tìm được một viên ngọc bội trông vừa mắt, viên ngọc này không lớn, nhưng nó có màu xanh lục giống như nước hồ sâu xanh thẳm, (Mà cậu lại không biết, miếng ngọc này chính là đế vương Lục Phỉ Thúy trong miệng giới chuyên môn. Thậm chí cậu còn không biết ngọc bích và phỉ thúy là cùng hay khác loại, vậy cho nên tất nhiên cậu cũng không biết khối ngọc bích nhỏ này có giá trị cỡ nào), hơn nữa nó cũng không lớn, ước chừng hơn ba phân, rộng hai phân, dày khoảng một centimet, chạm khắc một chút là có thể cho trẻ em mang theo bên mình.

    Nam đeo Quan Âm, nữ đeo Phật, đây là truyền thống của người xưa, Tô Thành suy nghĩ một lúc, tìm kiếm hình dáng của Ngọc Quan Âm trên mạng rồi dùng tinh thần lực chạm khắc, tuy đây là một tác phẩm tinh xảo nhưng Tô Thành đã quen với việc khắc bằng tinh thần lực, chỉ tốn chút công sức và thời gian. Tô Thành phải mất nửa ngày mới có thể điêu khắc thành công, mặc kệ tay nghề thủ công ra sao, thành phẩm và hình ảnh giống y như đúc, Tô Thành cảm thấy nó rất đẹp.

    Tô Thành từ trong không gian tìm được một cây tử đàn, cắt một đoạn gỗ năm sáu centimet từ một cành cây tương đối thô, thớ gỗ tử đàn không thấy rõ lắm, nó có màu tím đậm như sơn mài, gần như không thấy được vòng năm tuổi, mạch cực mảnh, xoắn như lông trâu.

    Tô Thành chỉ biết tử đàn là loài cây rất quý, dùng nó làm hộp đựng ngọc Quan Âm là hợp lý nhất, vậy nên cậu đã gọt giũa khúc cây tròn này thành hình chữ nhật, khoét rỗng ở giữa, làm một cái hộp vừa khít. Trên nắp không có hoa văn gì, cậu cho ngọc Quan Âm vào phần rỗng, đậy nắp gỗ lớn hơn một chút vào là xong. Đây là quà đầy tháng cho bé con.

    Ngày 12 tháng 8, Tô Thành đã xin phép trước nên có thể tan làm sớm hơn 2 tiếng, lúc này đã là 3 giờ 30 chiều, Tô Thành thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

    Lúc này Lý Hủy từ chỗ ngồi của mình đi tới: “Tô Thành, tối nay anh có rảnh không? Tôi có hai vé xem phim, mời anh cùng đi xem.”

    Tô Thành che giấu cảm giác sốt ruột tột độ trong lòng, lạnh lùng từ chối: “Xin lỗi, tối nay tôi có hẹn.” Nói xong, Tô Thành gật đầu với cô, cầm lấy đồ, chạy lên văn phòng chào anh Lưu một tiếng rồi về sớm.

    Giọng Lý Hủy không lớn nhưng cũng không nhỏ, phần lớn mọi người trong văn phòng đều nghe được, thấy cô bị Tô Thành cự tuyệt, có người len lén liếc cô một cái, nhưng cũng không ai lên tiếng, lúc này ai cũng có thể nhận ra, Lý Hủy muốn theo đuổi Tô Thành, nhưng Tô Thành vẫn luôn lãnh đạm, chưa từng đáp lại cô ta.

    Lý Hủy cắn môi, không kìm được vẻ xấu hổ trên mặt, đi về chỗ của mình ngồi xuống, xem như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng cô lại oán hận nghĩ, Tô Thành, cậu cứ chờ xem, hôm nay cậu sỉ nhục tôi như thế nào thì sau này tôi sẽ trả lại gấp trăm lần ngàn lần!

    Năm giờ tối ngày 12 tháng 8, Tô Thành đến trước cổng biệt thự Chu gia, vì tính sai thời gian nên Tô Thành đến sớm hơn một tiếng.

    Biệt thự Tô gia là một biệt thự kiểu cũ nằm ở ngoại thành, nhìn rất cổ kính nhưng được bảo vệ cẩn thận, mang đậm nét lịch sử giữa hơi thở cuộc sống, cỏ cây hoa lá ở đây vô cùng tươi tốt, mặc dù Tô Thành không biết xem phong thủy, nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được linh khí bao quanh biệt thự này, không nói đến có nhiều hay ít, chỉ cần có linh khí xuất hiện đã là tốt lắm rồi.

    Vì Tô Thành đến sớm hơn một tiếng nên bãi đậu xe bên ngoài biệt thự vẫn còn trống, tức là chưa có ai đến ngoại trừ Tô Thành, Tô Thành nghĩ nếu cậu đã ở đây rồi thì cứ vào thôi.

    Chu Duệ thấy trợ lý Tiền và Tô Thành đi vào, tất nhiên là rất kinh ngạc: “Sao cậu lại tới sớm như vậy?” Chu Duệ đi tới đón Tô Thành, anh ra hiệu với trợ lý Tiền, Tiền Đạc rất có mắt nhìn, anh ta liền nhanh chóng chào hai người rồi ra ngoài tiếp tục sắp xếp cho bữa tiệc tối nay.

    “Tôi tưởng nhà anh ở khá xa, sợ trễ nên đã đên sớm, không ngờ hôm nay không kẹt xe nên đi rất nhanh.” Tô Thành cười đáp.

    “Đúng rồi, tôi đi thăm nhóc con kia được không? Bây giờ tên là Chu Hạo nhỉ?” Tô Thành rất nhớ bé con được mình ôm trong lòng khi mới sinh ra kia, mềm mại và nhỏ bé vô cùng, không biết sau này cậu có kết hôn rồi sinh con không? Tô Thành phiền muộn nghĩ.

    “Nó mỗi ngày đều ăn no ngủ kỹ, bây giờ vẫn còn đang ngủ đó, để tôi dẫn cậu đến xem.” Chu Duệ nói xong, nắm cổ tay Tô Thành đi lên lầu một.

    Tô Thành sửng sốt một chút, bị động đi theo Chu Duệ tiến lên hai bước, cậu động động cổ tay, thấy Chu Duệ không có phản ứng gì, cậu cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, vì vậy thành thật nhịn để yên cho anh nắm cổ tay mình.

    Điều mà Tô Thành không nhìn thấy chính là, sau khi Chu Duệ thấy cậu thành thật không cử động cổ tay nữa, khóe miệng anh khẽ nhếch, nụ cười đó gian xảo như mèo vừa trộm được cá vậy.

    Đưa Tô Thành đến một căn phòng đón thật nhiều nắng, màu chủ đạo của căn phòng này là màu lam nhạt, bên trong bố trí rất nhiều đồ chơi dành cho bé trai, ngay chính giữa phòng còn đặt một chiếc giường nôi nhỏ.

    Đến gần hơn thì thấy một đứa bé mũm mĩm đang nhắm mắt nằm ngủ trong đó, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn đóng mở theo nhịp thở, bọt khí từ trong mũi thổi ra, trông thật đáng yêu, Tô Thành nhìn đứa bé bây giờ đã khác hẳn với đứa bé vừa chào đời một tháng trước, cảm thấy thật thần kỷ, giống như một con khỉ nhỏ da đỏ biến thành heo con trắng nõn vậy.

    Có lẽ cảm giác được có người đang nhìn mình, Chu Hạo nhíu mày, chưa kịp mở mắt đã òa khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, há miệng gào thật to.

    Thím Lý trong phòng bếp nghe thấy tiếng khóc, vừa đi tới cửa đã nhìn thấy thiếu gia nhà mình đưa mắt ra hiệu, bà liền xoay người lẳng lặng rời đi.

    Chu Duệ thấy Tô Thành nhẹ nhàng ôm nhóc con đang khóc lên, vội vàng dỗ dành, nhóc con cũng thay đổi sắc mặt cực nhanh, được Tô Thành dỗ dành một hồi, trong mắt vẫn rơm rớm nước, nhưng cái miệng thì đã cười thành tiếng.

    Xét về tuổi tác, nam nữ đến một độ tuổi nhất định đều sẽ muốn có con, xét về tuổi tâm lý của Tô Thành thì, cậu cũng đã đạt đến độ tuổi này rồi, vậy cho nên Tô Thành rất thích trẻ con, kiếp trước là vì Lý Hủy không muốn đẻ con rồi ở nhà làm nội trợ, vậy cho nên Tô Thành cũng không ép, hai người định sau này sẽ có con, nhưng cho đến lúc chết Tô Thành vẫn chưa có đứa con cho riêng mình.

    Tô Thành nhìn bé con được mình ôm từ khi mới sinh ra này, trong lòng rất thích, nhìn nó cười với mình, trong lòng mềm nhũn.

    Bé con Chu Hạo được Tô Thành ôm trong lòng, nó cảm nhận được khí tức của người ôm mình rất ấm áp, khiến cho nó thân cận nhiều hơn, tâm tình nó cũng tốt hơn, nụ cười càng vui vẻ hơn.

    Tô Thành chợt nhớ tới món quà mang đến cho cậu nhỏ, vội nhìn Chu Duệ: “Chu Ca, trong túi áo khoác bên trái của tôi có một cái hộp, anh lấy ra giúp tôi.”

    Chu Duệ vươn tay đút vào trong túi Tô Thành nói: “Cái gì vậy?”

    Anh lấy ra một cái hộp nhỏ, không lớn lắm, nhưng hộp xác thực là gỗ tử đàn chính hiệu, hơn nữa cái hộp còn rất mới, thủ công đơn giản, không có trang trí gì, Chu Duệ nghe Tô Thành nói vậy thì mở hộp ra, là một miếng ngọc quan âm trong suốt màu xanh được điêu khắc từ một miếng ngọc đế vương lục phỉ thúy, nhìn miếng ngọc nằm lẳng lặng trong hộp, Chu Duệ kinh ngạc nhìn Tô Thành, không che giấu được sự kinh ngạc trong mắt mình.

    Chu Duệ cảm thấy mình rất hiểu Tô Thành, biết cha mẹ cậu đều đã qua đời, nhà cậu ngày xưa cũng có chút của cải, nhưng làm sao có thứ quý giá như vậy? Chiếc hộp tử đàn và đế vương lục phỉ thúy quý giá như thế nào tất nhiên là không cần phải nói, khiến Chu Duệ có chút nghi hoặc.

    Nhưng Tô Thành lúc này đang làm mặt cười trêu chọc bạn nhỏ Chu Hạo, vậy nên cậu không thấy Chu Duệ khác thường, có lẽ là do bản năng tin tưởng Chu Duệ nên mới cho cậu bạn nhỏ món đồ được lấy ra từ không gian.

    Chu Duệ nhìn hai người ngây ngốc cười vui vẻ, hình ảnh trong phòng nhìn qua rất ấm áp, Chu Duệ đè nén nghi hoặc trong lòng, anh tin Tô Thành sau này nhất định sẽ đích thân nói cho mình biết.

    Lấy Ngọc Quan Âm trong hộp ra, Chu Duệ cầm Ngọc Quan Âm lắc lắc trước mặt một lớn một nhỏ, Tô Thành lúc này mới nhớ ra là cho tiểu Chu Hạo.

    “Chu Ca, anh mang cho nhóc con đi, dù sao nó cũng không lớn, ngọc dưỡng người, cũng tốt cho nhóc con.” Tô Thành vui vẻ nói, khóe miệng nhếch lên, nụ cười xán lạn như ánh mặt trời.

    “Bây giờ nó còn quá nhỏ, lỡ tay cho vào miệng sẽ bị hỏng, đợi nó lớn hơn một chút rồi hãy đeo!” Chu Duệ khẽ nhéo nhẹ nhóc con đang cười khí thế, giọng anh rất dịu dàng, ấm áp, giọng điệu đầy cưng chiều.

    “Ừ! Đúng ha! Tôi quên mất!” Tô Thành ảo não nhíu mày, cậu có chút phiền não vì mình suy nghĩ không được chu đáo.

    “Không sao đâu, đứa nhỏ lớn rất nhanh, chờ nó lớn hơn một chút là có thể đeo.” Chu Duệ an ủi Tô Thành.

    Hai người đang nói chuyện thì Tiền Đạc gõ cửa: “Chu tổng, đã có khách đến rồi, lão gia bảo anh tiếp đãi bọn họ.”

    “Ừm, tôi biết rồi, cậu đi trước đi.” Chu Duệ nói: “Tôi nhờ Thím Lý trông nó, cậu cũng vào phòng khách đi, hôm nay người ở đây không nhiều, đều là người quen của tôi và ông già. Nếu cậu không muốn nói chuyện với bọn họ thì cứ tìm một góc nào đó ăn no là được.”

    Tô Thành gật đầu đồng ý: “Anh đi làm việc của mình trước đi.” Chu Duệ xoay người bước ra khỏi phòng, bảo Tiền Đạc đi gọi thím Lý đến trông đứa nhỏ.

Hết chương 20.

Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 20

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên