Chương 21: Nói xấu…..
Biệt thự Chu gia đêm ngày 12 tháng 8, phụ nữ quần áo sang trọng, đàn ông quần áo bảnh bao, rượu ngon rót đầy bình, thức ăn trên đĩa đều là loại đắt tiền, Tô Thành biết đây là tiệc xã giao của những người nổi tiếng trong xã hội, tiêu điểm của buổi tiệc chính là tiểu Chu Hạo mới cười vui vẻ lúc nãy, hôm nay nhóc con rất biết giữ thể diện, nó nằm trong vòng tay của ông nội cười khúc khích với mọi người.
Tô Thành không quen cũng không thích những bữa tiệc như thế này, bèn tìm một góc, lấy một đĩa đồ ăn ngon, trốn vào đó ăn theo lời Chu Duệ nói, thỉnh thoảng lại uống một hớp sâm panh cao cấp, ngắm cảnh tiệc ban đêm.
Khi Chu Duệ đang xã giao với người khác, anh sẽ làm như lơ đãng vô tình liếc qua chỗ Tô Thành đang ngồi trong góc một chút, nhìn cậu vui vẻ ăn đồ ăn rồi mới yên tâm tiếp tục nói chuyện với người khác.
Đêm nay Chu lão gia tử rất vui vẻ, ông ôm đứa cháu trai mũm mỉm trong lòng, ai cũng khen hết lời, đương nhiên, người ta cũng phải nể mặt ông chứ, có đủ kiểu chúc mừng, từ vòng tay vòng chân đến xe hơi BMW danh tiếng, cái gì cũng có.
Hôm nay mở tiệc là để công bố tên tuổi Chu Hạo, công bố nhóc con là trưởng tôn của Chu gia, là người thừa kế của Chu gia, nhưng nó còn quá nhỏ, yến tiệc ồn ào không thích hợp, vậy cho nên chỉ mời những nhân vật chủ chốt, có thể nói là ít nhưng chất lượng, đương nhiên lão gia tử cũng biết con trai mời mấy người bạn tới, ông đã cho phép rồi, con trai cũng có bạn bè của nó chứ.
Lúc Tô Thành đang định xuống tay với đĩa thức ăn đầy ắp thứ hai thì Chu Duệ lặng lẽ đi tới, anh ngồi xuống bên cạnh Tô Thành, nói: “Ừm, tôi muốn ăn miếng bánh đó!” Sau đó, anh mở miệng, híp mắt nhìn Tô Thành, ý bảo cậu đút bánh cho mình.
Lúc này Tô Thành cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, muốn gắp bánh đút cho Chu Duệ, nhưng cử chỉ thân mật như vậy thực sự rất khó xử, quan hệ giữa hai người còn chưa tốt đến mức có thể cùng ăn chung bát đĩa, nhưng nếu cậu từ chối thì lại có vẻ như mình suy nghĩ nhiều, đều là đại nam nhân, chú ý nhiều như vậy làm gì?!
Cuối cùng, Tô Thành cho rằng chắc Chu Duệ cũng vô tình thôi, ai cũng là đàn ông mà, hai người cũng có thể coi là bạn bè, chung nĩa cũng không sao, thế là hào phóng đút bánh cho Chu Duệ, không nghĩ tới, đây đúng là hợp ý Chu Duệ.
Chu Duệ không chút do dự ăn miếng bánh mình không thích, trong lòng không khỏi cảm thấy đắc ý, hai người quen nhau lâu như vậy, Chu Duệ cũng đã biết Tô Thành không bao giờ làm người khác xấu hổ ở chốn đông người, chỉ cần không quá đáng, bình thường cậu sẽ không cự tuyệt người khác, thứ Chu Duệ muốn chính là loại quá trình tinh tế này, Tô Thành không phải gay, vậy nên anh muốn để cho Tô Thành từng bước làm quen với sự thân mật của anh bằng hành động.
Ở chiếc bàn cách Tô Thành không xa, một người phụ nữ mặc chiếc váy màu hồng nhạt xẻ sâu, ánh mắt cô ta nhìn Tô Thành và Chu Duệ như muốn bốc hỏa, phá hỏng cả lớp trang điểm được tô vẽ cẩn thận cả buổi của mình, cô ta hít sâu một hơi rồi ngồi xuống, nhấp một ngụm rượu vang đỏ trên bàn rồi đi về phía hai người họ.
“Anh Duệ, anh đẹp trai này là ai vậy? Tôi chưa từng thấy qua?” Cô gái mặc váy hồng nhạt cười ngọt ngào, giống như người vừa rồi tức giận không phải là cô ta.
“À, đây là bạn tôi, Tô Thành.” Thấy có người hỏi, Chu Duệ giới thiệu vắn tắt: “Tô Thành, đây là viên ngọc quý trong tay Triệu tổng của tập đoàn Triệu thị, cô Triệu Tuyết Dao.”
Tô Thành biết người đến bữa tiệc hôm nay đều là người giàu có hoặc quyền quý, vậy nên cũng không ngạc nhiên lắm về thân phận của người phụ nữ này, nhưng Triệu Tuyết Dao sau khi nghe Chu Duệ giới thiệu thì biết Tô Thành là người không có lai lịch gì. Mà người không có thân phận làm sao có thể tiến vào bữa tiệc này được, còn cần phải nghĩ sao, nhất định là trèo lên cây đại thụ là Chu Duệ rồi!
Triệu Tuyết Dao đè nén sự chán ghét và ghen tị trong lòng, cười ngọt ngào nói: “Tô tiên sinh, chào cậu, cậu đừng nghe anh Duệ nói cái gì mà viên ngọc quý rồi tập đoàn Triệu thị gì đó, cứ gọi tôi là Tuyết Dao đi. Lại nói, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tô tiên sinh, không biết Tô tiên sinh đang làm công việc gì?” Nói xong, không đợi Tô Thành trả lời, liền quay đầu nói với Chu Duệ: ” Anh Chu, vừa rồi tôi thấy hình như lão gia muốn tìm anh thì phải? Anh là người chủ trì buổi tiệc, cho nên không thể lười biếng ngồi ở đây được! Cậu có nghĩ vậy không? Tô tiên sinh?” Câu sau là nói cho Tô Thành nghe.
Tô Thành gật đầu một cái, nói: “Nếu Chu Ca không có thời gian thì anh cứ đi đi.”
Chu Duệ cũng biết những dịp như thế này mình không thể chuồn được, vậy nên chào Triệu Tuyết Dao, gật đầu với Tô Thành rồi đi qua đó.
“Tô tiên sinh còn chưa trả lời tôi đó? Cậu đang làm công việc gì vậy?” Triệu Tuyết Dao ưu nhã ngồi trên sô pha đối diện Tô Thành, giọng điệu không còn ngọt ngào như lúc có Chu Duệ, mà mang theo sự kiêu căng ngạo mạn.
Tô Thành âm thầm cau mày, người phụ nữ này vừa đi tới, Tô Thành đã cảm nhận được cô ta không thân thiện như vẻ bề ngoài, giống như đang soi mói thì đúng hơn, nhưng khi có Chu Duệ ở đó, giọng điệu của cô ta lại có vẻ khá tốt
“Tôi còn chưa tốt nghiệp, chỉ là thực tập sinh thôi.” Tô Thành bình tĩnh đáp, không khiêm tốn cũng không hống hách.
“Ồ? Tô tiên sinh còn trẻ như vậy? Đúng rồi, sinh viên đại học ngày nay đúng là có mắt nhìn, chưa tốt nghiệp đã biết leo lên cành cao!” Giọng điệu của Triệu Tuyết Dao không những kiêu căng hống hách, mà còn khinh miệt, khiến người ta cảm giác thật chán ghét.
Tô Thành không muốn nhiều lời với một người phụ nữ này, nên đã đứng dậy nói với Triệu Tuyết Dao: “Xin lỗi, Triệu tiểu thư, tôi không hiểu cô đang nói gì, xin thứ lỗi tôi không tiếp được.”
Triệu Tuyết Dao nghe thấy câu này liền từ trên ghế sô pha đứng lên: “Cái gì? Bị tôi nói trúng đích rồi chứ gì? tôi nói cho cậu biết, nếu đã muốn trèo cao thì da mặt không thể mỏng như vậy? Chỉ mới một câu đã không chịu được. Sinh viên đại học bây giờ đúng là, không lo học tập chăm chỉ rồi tìm kiếm một công việc đàng hoàng, mà làm bất cứ điều gì chỉ vì tiền, thậm chí lên giường với đàn ông cũng làm được, tại sao mình làm được mà lại không cho người khác nói?” Lời Triệu Tuyết Dao nói càng ngày càng khó nghe, ngữ khí càng không che giấu được ác ý.
Tô Thành nghe vậy thì tức giận đến bật cười: “Ồ! Còn có người vô liêm sỉ như vậy sao! Tôi đã học được rất nhiều điều từ những gì Triệu tiểu thư nói! Nhưng theo tôi, loại người như thế thực ra cũng là mua bán công bằng, còn có người vì ghen ăn tức ở mà nói năng ngang ngược, tôi thấy người như vậy còn vô liên sỉ hơn nhiều, cô nói có phải không, Triệu tiểu thư?”
“Cậu. . . !” Triệu Tuyết Dao giận đến đỏ mặt, lời Tô Thành nói như đánh thẳng vào vết sẹo trong lòng Triệu Tuyết Dao, cô ta và Chu Duệ quen nhau đã lâu, từ nhỏ đã thích hắn rồi, đáng tiếc, anh không có ý đó với cô, Chu Duệ là một người đồng tính, anh ta không thích nữ nhân, nhưng Triệu Tuyết Dao lại không cam lòng, cô không tin lão gia có thể buông tha cho Chu Duệ, chuyện này là chuyện thể diện của nhà giàu quyền thế, lão gia nhất định sẽ ép Chu Duệ lấy vợ, và cô là là lựa chọn tốt nhất.
Đáng tiếc, năm sáu năm qua lão gia tử vẫn không ép được Chu Duệ lấy vợ, hiện tại lại thu nhận một đứa cháu trai không rõ lai lịch, nhiệt tình của Triệu Tuyết Dao đã bị dội một chậu nước đá! Hôm nay nhìn thấy Tô Thành và Chu Duệ cư xử thân mật như vậy, cô cho rằng Tô Thành là tình nhân của Chu Duệ, lửa giận bốc lên, liền đuổi Chu Duệ đi, muốn đánh phủ đầu Tô Thành, kết quả thành ra cục diện như bây giờ.
“Triệu Tiểu thư cứ từ từ dùng, thứ lỗi cho tôi không ngồi cùng cô được!” Tô Thành không thích cùng người khác cãi nhau, cậu cũng không phải kẻ ngốc, thấy Triệu Tuyết Dao hung hăng chất vấn như vậy liền biết có chuyện gì, cậu không muốn nói thêm gì nữa, kết quả này là do Triệu Tuyết Dao không biết điều, do cô ta tự mình xông lên tìm phiền phức.
Tô Thành nói xong thì bưng cái đĩa mới ăn được một chút đi, cậu đi lấy thêm đồ ăn, dù sao hôm nay cũng do đầu bếp nổi tiếng làm ra, tuy rằng không phải nguyên liệu chứa linh khí như trong không gian, nhưng được đầu bếp nổi tiếng làm ra thì vẫn rất ngon.
Tô Thành thản nhiên xoay người rời đi, chỉ còn lại Triệu Tuyết Dao tức giận nắm chặt cái ly ngồi trên sô pha.
Tô Thành chậm rãi bưng đầy một đĩa đồ ăn yêu thích, tìm một góc ngồi xuống, dù sao trong bữa tiệc cũng không có ai quen nên Tô Thành định sau khi ăn xong chỗ này sẽ về nhà, không đợi bữa tiệc kết thúc.
Tô Thành vừa ăn vừa nhìn người khác giao lưu, không để ý Chu Duệ đã dẫn hai người đi tới bên cạnh mình, ba người mỗi người bưng một ly rượu, Tô Thành thấy Chu Duệ dẫn người khác tới, vội vàng nuốt hết thức ăn trong miệng rồi đứng lên.
Hai người Chu Duệ dẫn tới là Lư Tuấn và Tống Dương, trong yến tiệc hôm nay bọn họ thuộc về nhóm hậu bối, sau khi chào hỏi một đám lão nhân xong, bọn họ liền tìm một góc đứng tán gẫu như Tô Thành, vừa vặn nhìn thấy cảnh sau khi Chu Duệ đi rồi Tô Thành với Triệu Tuyết Dao đấu khẩu, bọn họ đã tranh thủ thời gian lôi Chu Duệ ra khỏi mấy ông già, bảo hai người muốn làm quen với cậu trai kia, cả hai người đều chắc chắc cậu là em dâu tương lai của mình.
Kết quả là, Chu Duệ dẫn theo hai người đi tới chỗ Tô Thành, tất nhiên anh cũng lộ ra địa vị của cậu trong lòng mình.
Chu Duệ giới thiệu ba người với nhau rồi lại rời đi, anh không thể chuồn được, vì hôm nay anh là cha của nhân vật chính, lại phụ trách xã giao, bận đến mức không đứng yên được.
Lư Tuấn là một người rất thân thiện, Chu Duệ vừa đi đã chạy đến ngồi bên cạnh Tô Thành: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Trông cậu thật trẻ.”
“Năm nay tôi 20 tuổi.” Tô Thành thấy hai người không có ác ý gì, chỉ tán gẫu nên cậu cũng đáp lại rất tự nhiên.
“Cậu còn nhỏ hơn Chu Duệ tận 10 tuổi! Hai người làm sao gặp nhau?” Lư Tuấn bát quái hỏi.
Tô Thành cảm thấy câu hỏi của Lư Tuấn hơi lạ, nhưng cũng không có gì bí mật nên kể cho anh ta nghe chuyện hai người gặp nhau.
“Ha ha, ba người chúng ta cùng nhau lớn lên, chưa từng thấy Chu Duệ say rượu!” Lư Tuấn cười nói.
“Thật ra Chu Ca không say, chỉ là uống hơi nhiều, nghỉ một lát sẽ không sao.” Tô Thành bênh vực Chu Duệ.
“Ừm, biết rồi biết rồi.” Lư Tuấn cười đầy ẩn ý vỗ vai Tô Thành: “Chu Duệ, nghe nói cậu là thực tập sinh ở công ty quảng cáo Ánh Dương? Thế nào? Đã quen chưa? Có muốn tôi dẫn đi chào hỏi mọi người rồi tìm một người lãnh đạo có kinh nghiệm dẫn dắt cậu không?”
Tô Thành vội vàng xua tay: “Cám ơn Lư tiên sinh, không cần phiền phức như vậy đâu, tôi thực tập ở đó rất tốt, học được rất nhiều thứ.”
Lư Tuấn bất mãn nói: “Cậu gọi Chu Duệ là Chu Ca, sao lại gọi tôi là Lư tiên sinh? Khách khí quá! Gọi tôi là Lư ca được rồi. Tống Dương cũng vậy, gọi là Tống ca đi.” Lư Tuấn nói rất tự nhiên.
Tô Thành dở khóc dở cười, thầm nghĩ chúng ta mới gặp nhau thôi mà, đương nhiên phải khách khí hơn chứ! Nhưng thấy Lư Tuấn nói vậy, Tống Dương vốn ít nói cũng gật đầu tán thành, cậu đành phải gọi một tiếng: “Lư ca, Tống ca.”
“Như vậy mới được chứ! Tôi nói cho cậu biết, tên Tống Dương này là một tên mặt liệt, cậu không cần để ý đến biểu cảm trên mặt cậu ta đâu, chẳng có gì thú vị. Chu Duệ thì khác, lão Chu tuy rằng có hơi cáo già, nhưng đối xử với bạn bè thì không có gì để chê trách.” Lư Tuấn trò chuyện với Tô Thành đủ chuyện trên trời dưới đất, anh ta nói không ngừng.
Mãi cho đến khi yến tiệc kết thúc cũng không có gì khác xảy ra, ba người cũng nhau trò chuyện đến khi tàn tiệc, lúc đó Chu Duệ đến dẫn ba người đi gặp Chu lão gia tử.
Hết chương 21.