Chương 22: Say Rượu….
Thời gian trôi qua rất nhanh, bánh bao nhỏ Chu Hạo mới sinh đỏ hỏn ngày nào giờ đã gần hai tháng, hiện tại đã biến thành bánh bao trắng mập mạp, còn Tô Thành thì sắp đến ngày nhập học trở lại.
Lần này khai giảng là Tô Thành đã học năm cuối đại học rồi, năm bốn tuy lên lớp không nhiều, nhưng dù sao cũng không thể thoải mái thực tập như lúc nghỉ hè, vậy cho nên Tô Thành sẽ kết thúc kỳ thực tập, chờ tốt nghiệp rồi đi làm. Bộ phận nhân sự đã thông báo cậu sẽ trực tiếp đến làm việc sau khi tốt nghiệp.
Chiều nay, sau khi tan làm, tất cả mọi người trong phòng kế hoạch quảng cáo của công ty đến một quán bar cách đó không xa, dự định tối nay phòng kế hoạch sẽ tụ tập, dù sao thì kỳ thực tập của Tô Thành cũng kết thúc, bọn họ sẽ phải đợi đến sau khi cậu tốt nghiệp mới gặp lại, vì vậy, lấy cớ muốn cho những người trẻ tuổi mở rộng tầm mắt và trải đời, người của bộ phận kế hoạch đã quyết định sau giờ làm việc đến quán bar.
Một đám người đi vào quán bar, bọn họ nói nói cười cười, hấp dẫn sự chú ý của mọi người ở đây, mười mấy mỹ nam mỹ nữ cùng nhau đi tới quán bar, đương nhiên hấp dẫn không ít lực chú ý.
Lúc này Tô Thành cũng theo mọi người bước vào quán bar, thấy ông chủ quán bar này cũng có khiếu thẩm mỹ, quán bar trang hoàng rất tao nhã, nhưng ánh sáng có hơi mờ ảo, khiến không khí cũng trở nên ái muội. Mới vừa tan tầm nên trong không có nhiều người, đám người Tô Thành là nhóm khách đông nhất, tất nhiên thời gian đông khách vẫn chưa tới.
Anh Lưu dẫn mọi người tìm một chỗ gần góc, hơn chục người ngồi vừa đủ, ai cũng gọi đồ uống mình muốn, nhân viên phục vụ làm việc rất hiệu quả, mọi người đang sôi nổi trò chuyện thì đồ uống cũng được bưng ra.
“Nào, chúng ta uống trước đi, chúc Tiểu Tô kết thúc kỳ thực tập thuận lợi!” Lưu Ca thấy mọi người đều bưng chén lên, đề nghị trước.
“Được!” “Cụng ly!” “Cụng ly!” Mọi người ai cũng sôi nổi, bọn họ cùng nhau đứng dậy nâng ly, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
Sau khi uống ly rượu đầu tiên, mọi người ngồi trên ghế sofa bắt đầu trò chuyện.
Nhưng Tô Thành không phải là loại người thích nói chuyện, cho nên hầu hết thời gian cậu đều yên lặng, trừ khi có người bắt chuyện với cậu, còn lại thì chỉ ngồi im, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trên tay rồi lại lặng yên nghe người khác trò chuyện.
Nơi này vốn là nơi náo nhiệt, sau khi Tô Thành và những người khác đến không lâu, quán bar cũng dần dần bắt đầu sôi động, mọi người kéo nhau lên sàn nhảy, thậm chí còn có mấy thực tập sinh khác cũng chạy đến tham gia cuộc vui.
Vốn dĩ Lý Hủy cũng bị người ta lôi đi nhảy, nhưng Tô Thành vẫn luôn ngồi trên sô pha bất động, Lý Hủy tính đến gần Tô Thành lôi kéo làm quen, nên nhảy rất lơ đãng, một lúc sau cô viện cớ mệt rồi rời khỏi sàn nhảy.
Tô Thành đang ngồi trên sô pha xem đến vui vẻ, đột nhiên nghe thấy điện thoại di động vang lên, cậu lấy ra nhìn, thì ra là Chu Duệ gửi, anh hỏi Tô Thành đang làm gì, lúc Tô Thành nhận được tin nhắn, không hiểu sao trong lòng lại khẽ động, nhịp tim đập cũng nhanh hơn một chút, khi cậu nhấp vào tin nhắn, trong lòng càng mong chờ một điều gì đó nói không nên lời.
Tô Thành cảm thấy mình có gì đó không ổn, nhận được tin nhắn của người khác cũng không có cảm giác chờ mong như vậy, không phải Tô Thành chưa từng có quan hệ tình cảm, cậu biết nguyên nhân tình huống của mình, nhưng cậu có hơi bối rối, dù sao trước kia cậu cũng thích phụ nữ, nhưng sau khi trọng sinh thì không biết vì sao mình lại có ý nghĩ như vậy đối với Chu Duệ, đó cũng là một người đàn ông.
Tuy biết Chu Duệ là GAY, nhưng trước mắt Tô Thành không biết tâm tư của anh nên cũng không định làm gì.
Cậu nở nụ cười ngọt ngào đến chính bản thân mình cũng biết, Tô Thành cúi đầu trả lời tin nhắn cho Chu Duệ, nói cho anh biết mình đang ở trong quán bar, nói hôm nay cậu tụ tập cùng đồng nghiệp.
Tô Thành lại ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Lý Hủy đang đi tới bên này, cô ngồi ở bên cạnh Tô Thành, bắt chuyện với cậu rất tự nhiên: “Sao không đi khiêu vũ? Vui lắm đó!”
“Tôi không thích khiêu vũ!” Nụ cười trên môi Tô Thành cũng mất đi, thản nhiên nói, Tô Thành cảm thấy rất khó hiểu, cậu chưa bao giờ tỏ ra mình có thiện cảm với Lý Hủy, thái độ cũng lạnh nhạt, Tô Thành cũng đã quên mất lúc yêu cô ta là như thế nào, chỉ nhớ chuyện cô phản bội mình, nhưng Lý Hủy lại luôn xuất hiện trước mặt cậu, nhưng cô ta đâu biết rằng mình càng theo đuổi Tô Thành, cậu càng cảm thấy khó chịu, càng hận mình kiếp trước không nhận ra bộ mặt thật của cô gái này.
Lý Hủy rất ghét giọng điệu hờ hững của Tô Thành, lần nào nói chuyện với cậu cũng đều bị từ chối, Lý Hủy nghĩ mình là con gái, mình đã cố gắng rất nhiều để theo đuổi Tô Thành rồi, trong trường hợp này không phải Tô Thành nên nhận lời sao? Nhưng Tô Thành chẳng những không chịu tiếp nhận mình, ngược lại còn càng ngày càng lãnh đạm với mình, Lý Hủy rất không cam lòng!
“Này! Lý Hủy, cô làm gì ở đây? Nhảy tiếp đi!” Bạn của Lý Hủy trong công ty thấy cô ngồi trên sô pha thì chạy tới kéo cô vào lại sàn nhảy, “Tô Thành, cậu không khiêu vũ à. Chúng tôi đi đây!”
Tô Thành gật đầu với cô gái mới đến, ước gì cô ta mau mang Lý Hủy đi cho nhanh: “Các cô cứ tự nhiên!”
“Sao lại kéo tôi?” Lý Hủy bị bạn kéo đến quầy bar cạnh sàn nhảy, nhíu mày oán trách.
“Cậu lộ liễu quá! Biết rõ Tô Thành không muốn nói chuyện với cậu rồi, còn công khai đi gặp như vậy? Phải có sách lược, biết chưa?!” Cô gái lôi kéo Lý Hủy ra khỏi chỗ Tô Thành hận rèn sắt không thành thép, chỉ chỉ vào trán cô ta.
“Vậy tôi có thể làm gì đây, tôi cũng không tin mình không xử lý được cậu ta!” Lý Hủy cả giận nói.
“Hôm nay như vầy, hôm nay uống nhiều rượu vào, đừng để say quá, đến lúc trở về tôi sẽ tìm cớ để Tô Thành đưa cậu về, còn lại thì dựa vào cậu thôi!”
“Được, quyết định vậy đi!” Lý Hủy suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Người trong công ty chơi rất vui vẻ, cả đám người chơi mãi đến 11 giờ mới trở về, dù sao ngày mai cũng phải đi làm, tối nay cũng không nên quá đà.
Tô Thành nói với Chu Duệ mình định đi về, tiệc tàn rồi, đêm nay hai người trò chuyện ngọt ngào như tình nhân, nhắn tin với nhau cả đêm.
Sau khi ra khỏi quán bar, có rất nhiều người đã say mèm, cần có người đưa về, mọi người quyết định xem ai sẽ đưa ai về, cuối cùng chỉ còn mỗi Lý Hủy là chưa có ai đưa về, lúc này, người kéo Lý Hủy đi khiêu vũ lúc nãy đã nói nhờ Tô Thành đưa Lý Hủy về.
Tô Thành nhíu mày, nhìn những người khác lên xe rời đi, còn Lý Hủy thì lại ném tới cho mình, Lý Hủy uống đến ngây người, lao thẳng vào trong ngực Tô Thành cọ tới cọ lui, mày cậu nhíu chặt, như thể kẹp chết muỗi được vậy!
Ngay lúc Tô Thành đang định tìm xe đưa Lý Hủy về nhà, đột nhiên có một chiếc ô tô chạy tới trước mặt Tô Thành, kính xe được hạ xuống, Chu Duệ ló đầu ra: “Ai vậy?” Chu Khi Duệ nhìn thấy người phụ nữ trong lòng Tô Thành, giọng trầm xuống, mày cau chặt.
“Chu Ca! Anh tới rồi!” Tô Thành vừa nhìn thấy Chu Duệ liền hưng phấn kêu lên: “Mau giúp tôi đưa cô ta về, đây là đồng nghiệp cùng công ty của tôi, say rồi!”
Chu Duệ xuống xe nói với tài xế của mình: “Tiểu Lý, đưa giúp người về đi! Tô Thành, chỉ cần đưa địa chỉ cho Tiểu Lý là được rồi, cậu không cần lo lắng!”
Nghe Chu Duệ nói, tài xế xuống xe, kéo Lý Hủy đang say khướt quấn chặt lấy Tô Thành, đỡ cô ta ngồi vào ghế sau xe.
Lúc này mặc dù trong đầu Lý Hủy còn tỉnh táo, nhưng thân thể say đến không có chút sức lực nào, chỉ có thể để cho tài xế dìu lên xe.
Tô Thành nói địa chỉ cho tài xế Tiểu Lý của Chu Duệ, cười nhìn Chu Duệ, tỏ vẻ sau khi thoát được phiền phức, tâm trạng cậu bây giờ rất tốt.
Thấy Tô Thành tâm tình tốt khi vừa thoát khỏi phiền phức, Chu Duệ cũng quên mất buồn bực vừa rồi khi nhìn thấy Tô Thành ôm một người phụ nữ, Tô Thành nói rõ ràng là mình không muốn nhìn cô gái kia kia, Chu Duệ cảm thấy, không có gì khiến mình cảm thấy vui hơn được nữa.
“Chu Ca, sao anh lại ở đây? Không phải đang ở nhà sao?”
“Không phải cậu uống rượu sao? Sợ cậu say về một mình không an toàn, vậy nên tôi tới đón!” Thật ra là Chu Duệ đột nhiên muốn gặp Tô Thành, còn đi đón gì đó chỉ là cái cớ.
Tô Thành: “Tiểu Hạo sao rồi? Mấy ngày rồi không gặp? Còn chú thế nào?”
Chu Duệ: “Tất cả đều tốt! Già trẻ lớn bé gì cũng không có việc gì, một người ăn ngủ ăn ngủ, người còn lại thì nhìn chằm chằm cái người suốt ngày ăn ngủ ăn ngủ kia cười sung sướng!”
Tô Thành nghe Chu Duệ nói vậy thì bật cười, cậu cười phá lên: “Còn bây giờ thì sao? Anh đưa tôi về?” Tô Thành nhướng mày, ý bảo xe của Chu Duệ đã lái đi mất rồi!
Chu Duệ thấy cậu nghịch ngợm nhướng mày, anh nhìn xung quanh, tìm một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24 để đổi tiền lẻ, kéo Tô Thành đến trạm xe buýt, giờ cũng đã muộn, các tuyến xe còn hoạt động cũng không nhiều, người trên xe cũng ít, nhưng tình cờ thế nào vẫn còn một chuyến đi ngang qua nhà Tô Thành.
Chu Duệ kéo Tô Thành lên xe buýt, bỏ một đồng xu vào, ngồi ở hàng cuối cùng, khi ngồi trên xe hai người không nói chuyện, nhưng lại có một sự ăn ý ngầm không thể diễn tả được.
Đêm khuya trên xe buýt, không có ai ở đó, ngoại trừ vài ba người ngồi rải rác ở phía trước, chỉ có Tô Thành và Chu Duệ ở phía sau, hai người yên lặng ngồi ở hàng cuối cùng.
“Bây giờ không phải là có thể đưa cậu về rồi sao?” Chu Duệ dựa vào ghế, nhướng mày cười với Tô Thành.
“Ừ! Còn làm khó Chu tổng phải ngồi xe buýt!” Tô Thành cười nói.
Chu Duệ nhìn thấy bộ dáng Tô Thành thân mật đùa giỡn với mình thì tim đập nhanh như trống bỏi, trong lòng vừa căng thẳng vừa ngọt ngào, giống như quay lại buổi hẹn hò đầu tiên thời thiếu niên vậy.
Chu Duệ thừa dịp Tô Thành cười vui vẻ mà nắm lấy tay cậu đặt trên đùi mình, trong lòng anh bất an, sợ Tô Thành hất tay mình rồi xuống xe rời đi.
Mặc dù Tô Thành đã sống hai kiếp, xét về tuổi tác tâm lý thì đã là một ông già, nhưng hai đời Tô Thành cộng lại cũng chỉ có quan hệ yêu đương một lần với Lý Hủy, lần này thì chưa có ai! Cho nên khi tay bị Chu Duệ nắm lấy, Tô Thành cảm thấy mặt mình nóng bừng, may là trên xe không có đèn, dù Chu Duệ có nương theo đèn đường chiếu vào cũng không nhận ra mặt Tô Thành đang đỏ.
Hai người ngồi đó ngây ngốc như thể đã bấm nút tạm dừng, không ai lên tiếng hay động đậy, chỉ có mồ hôi trong lòng bàn tay hai người là không ngừng tuôn ra, nhưng cả hai đều không ai định buông tay.
Cuối cùng vẫn là Tô Thành bị tiếng thông báo xe đã đến trạm đánh thức, cậu kéo tay hai người vẫn đang nắm chặt, dùng giọng như muỗi kêu, nói: “Chu Ca, trạm tiếp theo là tới rồi!”
Chu Duệ hoàn hồn, Tô Thành không có gạt tay anh ra, trong lòng ngọt như mật: “Tới rồi, chúng ta xuống xe đi!”
Hai người xuống xe chậm rãi đi bộ, bình thường đi quãng đường này chỉ mất năm phút, nhưng hôm nay hai người lại đi hơn nửa tiếng đồng hồ, trong lúc đó Chu Duệ vẫn cứ nắm tay Tô Thành, không ai nói chuyện, hai người cứ như vậy lặng lẽ bước đi trên đường.
Hết chương 22.