Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 23

Chương 23: Tỏ tình….

 

    Nửa đêm trên đường, người và xe qua lại rất ít, hàng quán náo nhiệt ban ngày lúc này đã đóng cửa, chỉ có đèn đường là vẫn còn sáng.

    Đi đến tiểu khu nơi Tô Thành sống, khu này yên tĩnh hơn, ngoại trừ mấy nhà ngủ muộn và đèn đường trong tiểu khu, hầu như không còn gì khác nữa, sau khi đưa Tô Thành đến dưới lầu, Chu Duệ mới miễn cưỡng buông tay: “Anh đưa em lên nhà.”

    “Được!” Tô Thành ngẩng đầu nhìn Chu Duệ đáp.

    Hai người đi tới trước cửa nhà Tô Thành, cậu đang định lấy chìa khóa ra mở cửa thì Chu Duệ đã nhanh chóng dùng bàn tay còn đang rảnh rỗi kia nắm lấy tay Tô Thành.

    “Tô Thành! Nghe anh nói một chút đã!” Chu Duệ cảm thấy đã đến lúc bày tỏ lòng mình, nhưng vào thời khắc mấu chốt thì tim đập chân run, miệng cứng đơ không biết phải nói gì.

    Tô Thành ngẩng đầu lên nhìn Chu Duệ, nhìn thẳng vào mắt anh, như thể muốn nhìn thẳng vào lòng Chu Duệ vậy.

    “Tô Thành, ở bên cạnh anh đi!” Chu Duệ không hứa hẹn gì hoa mỹ, chỉ nói đơn giản một câu rồi nhìn Tô Thành chằm chằm, chờ đợi câu trả lời của cậu.

    Tô Thành không tránh ánh mắt của Chu Duệ, trong lúc hai người đi bộ về cậu đã nghĩ, cuộc đời không nên lặp lại, nhưng cậu lại tình cờ trở về quá khứ, nếu không muốn sống lại kiếp trước thì kiếp này cứ sống theo trái tim mình đi! Đã động lòng rồi thì cứ nhận lời thôi.

    “Được!” Lời này giống như một công tắt, đem hết thảy những vui sướng hạnh phúc trong lòng Chu Duệ giải phóng ra ngoài. Sau này khi Chu Duệ kể lại giờ phút này, anh đã nói mình giống như có cả thế giới, cái gì cũng thõa mãn, không còn cầu mong gì nữa.

    Điều Tô Thành nhìn thấy trong mắt Chu Duệ chính là sự vui mừng và hạnh phúc không che giấu được, thế là cậu đã hành động, Tô Thành rút bàn tay đang bị Chu Duệ nắm ra, đưa tay kéo đầu Chu Duệ xuống một chút rồi hôn lên môi anh (Không kéo không được được, vì tiểu Tô Tô thấp hơn Chu Duệ mà!),.

    Chu Duệ lập tức phản ứng lại, một tay ôm vai, một tay ôm eo Tô Thành, anh ôm chặt lấy Tô Thành, đáp lại đôi môi mềm mại ấm áp của Tô Thành, làm sâu hơn hôn vừa rồi.

    Hơi thở bỗng nóng lên, hai người có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể đối phương, nóng đến mức như có thể làm tan chảy mọi thứ, Tô Thành cảm thấy mình như sắp bị hòa tan, cả thể xác lẫn tâm hồn, trái tim rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

    Mãi cho đến khi Tô Thành sắp không thở được nữa, cậu vươn tay muốn đẩy Chu Duệ ra, lúc này hai người mới tách ra, hai mắt Chu Duệ sáng ngời nhìn Tô Thành, trong bóng tối càng thêm rực rỡ, như thể anh vẫn chưa muốn dừng lại.

    Giọng nói của Tô Thành từ trong lồng ngực Chu Duệ truyền ra: “Hôm nay anh phải về, đã khuya lắm rồi!”

    Chu Duệ nhìn thời gian, đã muộn lắm rồi, đến lúc anh phải về, nhưng vẫn luyến tiếc người trong lòng, vậy nên cứ ôm chặt Tô Thành không buông, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Chu Duệ cũng buông Tô Thành ra, để cậu đi vào nhà, trước khi Tô Thành đóng cửa, còn kéo người qua hôn một cái thật mạnh, sau đó mới lưu luyến đi về.

    Tô Thành biết không thể nhìn thấy Chu Duệ ở cầu thang nên đã đóng cửa lại, chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống lầu, mãi đến khi thấy Chu Duệ lên xe mới chịu đi tắm rồi ngủ.

    Đêm nay, Tô Thành cảm giác như mình đang nằm mơ, lúc nằm trên giường rồi mà cảm giác mãnh liệt vẫn còn, giống như đột nhiên cậu có được thứ mà mình ao ước nhất, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa thấp thỏm. Ngọt ngào vì những gì xảy ra trong mơ khiến cậu cảm thấy thật hạnh phúc, còn tâm trạng thấp thỏm là vì cậu sợ mộng đẹp sẽ sớm tan biến mất.

    Tô Thành nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, nghĩ đến ánh mắt rực lửa của Chu Duệ khi nhìn mình, lại nghĩ đến việc Chu Duệ ôm mình thật chặt mình, nhớ đến nụ hôn nồng cháy như muốn hòa tan cậu vậy, một lúc sau, cậu lại nghĩ sao lúc đó mình lại lớn mật hôn anh như thế, càng nghĩ càng không ngủ được, càng nghĩ mặt càng nóng, Tô Thành quay người đi vào không gian.

    Không gian hiện tại đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, không gian lớn đến mức nhìn không tới điểm cuối cùng, cây cối tươi tốt, linh khí dày đặc, bây giờ Tô Thành chỉ chừa lại một phần nhỏ để trồng rau, bởi vì cậu không thể ăn hết, cậu cũng đã thu hoạch được rất nhiều thứ, trong hang số 1 đã chất đầy.

    Chỗ không trồng rau thì cái gì cũng mọc, nhưng đa phần là mấy bông hoa nhỏ không biết tên, có hồng, có vàng tươi, có đỏ thắm, có trắng như tuyết, màu gì cũng có, chúng mọc tự do trong không gian, nhìn cũng khá đẹp.

    Nhìn kỹ lại, Tô Thành phát hiện Hắc Bảo đang chạy trong rừng cây cách đó không xa, nó đang đuổi theo một con thỏ, đây là sinh vật tiến hóa tự nhiên sau khi không gian mở rộng, nói đến đây, Tô Thành cảm thấy không gian tiến hóa giống như sự tiến hóa của trái đất. Quá trình tiến hóa cũng vậy, đầu tiên là thực vật, sau đó các loài động vật cũng dần dần tiến hóa, chủng loại ngày càng hoàn thiện, tạo thành chuỗi thức ăn hoàn chỉnh và dần dần phức tạp, nhưng quá trình tiến hóa của trái đất đã trải qua hàng tỷ năm, còn sự tiến hóa của không gian thì được tăng tốc vô hạn.

    Dù sao Hắc Bảo cũng là một con báo, nó thích săn mồi và tự do chạy nhảy trong rừng, săn lùng đủ loại thú ăn cho no bụng, thích hưởng thụ cảm giác chạy hết tốc lực, thích lang thang trong không gian mỗi ngày, nhưng bất cứ khi nào Tô Thành vào không gian nó cũng chạy đến chỗ cậu làm nũng, cũng không biết nó là báo thay mèo nữa.

    Bây giờ Hắc Bảo đã dài nửa thước, lông đen bóng, tứ chi cường tráng, không còn cảm giác mập mạp đáng yêu như khi còn bé, thay vào đó là cảm giác quyền lực tuyệt đối, đôi mắt vàng ngân ngấn nước khi còn nhỏ cũng trở nên sắc sảo và uy nghiêm hơn.

    Tuy bây giờ Hắc Bảo vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, vẫn chưa trở thành thợ săn thật sự trong rừng rậm, nhưng dáng vẻ đã oai phong lắm rồi, Tô Thành phát hiện động vật trong không gian không dám đả thương Hắc Bảo, dù có mạnh hơn nó cũng sẽ tìm đường tránh, mà Hắc Bảo cũng sẽ không vô cớ đi chọc người ta, về cơ bản thì có thể cùng chung sống với nhau trong hòa bình, vậy nên Tô Thành không cần lo lắng cho sự an toàn của Hắc Bảo khi nó ở trong không gian.

    Tô Thành gọi Hắc Bảo bằng tinh thần lực, Hắc Bảo đang đuổi theo con thỏ cũng lập tức đổi hướng chạy về phía linh tuyền, để con thỏ chạy thoát.

    Chưa đầy nửa phút Hắc Bảo đã chạy tới trước mặt Tô Thành, Hắc Bảo nhảy chồm tới, cả người nó bổ nhào lên người Tô Thành, khiến Tô Thành loạng choạng suýt ngã, đừng nghĩ Hắc Bảo vẫn chưa trưởng thành mà lầm, thân hình nó mập mạp nhưng sức lực thì rất mạnh, may mà Tô Thành đã quen với cách thể hiện nhiệt tình này của Hắc Báo nên đã có đề phòng.

    Tô Thành vừa nắm hai chi trước của Hắc Bảo vừa quay đầu, Hắc Bảo không biết có học theo Hổ Tử không, nhìn thấy Tô Thành liền thích thú thè lưỡi liếm cậu, bày tỏ tình cảm hết sức nhiệt tình. Tô Thành bị cái lưỡi to của Hắc Bảo liếm một cái, nước miếng của nó dính đầy mặt cậu.

    “Hắc Bảo, tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, đừng có bắt chước theo Hổ Tử.” Tô Thành xoa xoa cái đầu to của Hắc Báo, bất đắc dĩ mỉm cười.

    Hắc Bảo ậm ừ nói: Đây không phải là học từ Hổ Tử, đây rõ ràng là cách gia nghênh đón của gia!

    Vỗ nhẹ lên đầu Hắc Bảo, Tô Thành kéo Hắc Bảo cùng ngâm suối nước nóng, đương nhiên Hắc Bảo không muốn ngâm suối nước nóng, dù sao nó cũng là báo, không có con báo nào thích xuống nước cả, vì vậy nó nằm sấp ở bên hồ chờ Tô Thành ngâm mình trong suối nước nóng.

    Ở bên này Tô Thành cả đêm không ngủ được nên vào không gian ngâm mình trong suối nước nóng, để tâm trạng mình bình tĩnh trở lại. Chu Duệ bên kia cũng trằn trọc không ngủ được, anh giống hệt những cậu trai trẻ mới vừa biết yêu, tâm tình phấn chấn vô cùng, Chu Duệ không thể bình tĩnh được nên đã dùng nước lạnh rửa mặt rồi ngồi dậy làm việc.

    Lại nói, lần đầu tiên gặp Tô Thành, Chu Duệ không nghĩ mình sẽ yêu cậu, ban đầu chỉ cho rằng Tô Thành là một người ở chung rất thoải mái, khiến người ta vô thức muốn được gần gũi cậu, nhưng thời gian bọn họ bên nhau càng ngày càng lâu, Chu Duệ cũng không biết mình yêu cậu nhiều như vậy từ lúc nào, anh thích cảm giác ấm áp mà cậu mang đến cho mình, anh thích cảm giác thư thái khi ở bên cậu. Mỗi khi ở chung, cậu ấy không coi anh là chủ tịch của một công ty hay tập đoàn nào đó, mà chỉ coi anh là một Chu Duệ hết sức bình thường.

    Chu Duệ cảm thấy đây có lẽ là lâu ngày sinh tình đi, tình yêu của bọn họ tích lũy qua những ngày tháng bọn họ tiếp xúc với nhau, lượng thay đổi dẫn đến chất cũng thay đổi, những người hợp nhau, ở bên nhau một thời gian sẽ trở thành người yêu của nhau, khiến hai trái tim đập cùng một nhịp.

   Sáng sớm Chu lão gia tử dậy tập thể dục, phát hiện con trai mình ngày thường lúc này còn chưa dậy, bây giờ đang ngồi ở phòng khách đọc báo, vừa ngẩng đầu lên thì thấy con trai mình ngày thường rất chú ý giữ gìn sức khỏe, vậy mà nay gần như cả đêm không ngủ, trên mặt hiện lên sự mệt mỏi đan xen cả sự hưng phấn, tinh thần tràn đầy sức sống, nhìn là biết đang yêu rồi.

    “Ba, ba dậy rồi!” Chu Duệ ngẩng đầu lên khỏi tờ báo chào ông cụ.

    “Hừ!” Mặc dù Lão gia tử đã thừa nhận tính hướng của con trai mình không giống bình thường, nhưng nghĩ tới lại không cho anh sắc mặt tốt được, ông hừ lạnh một tiếng rồi một mình đi đến hoa viên tập thể dục buổi sáng, chỉ để lại Chu Duệ ngồi đó không biết làm sao, không hiểu mới sáng sớm mình đã đắc tội gì với ông cụ.

    Đầu bếp đang làm bữa sáng trong bếp, chuẩn bị một lúc thì lão gia tử trở lại ăn sáng, thím Lý cũng ôm theo Chu Hạo mới dậy đi ra, tiểu tử này đã hơn hai tháng tuổi, trắng trẻo mập mạp, lúc nó cười đáng yêu vô cùng, khiến ai nhìn cũng yêu cũng thích, nhưng khi nó khóc thì đúng là tê tâm liệt phế, như ma âm xuyên thủng lỗ tai, chắc chắn sẽ không nín nếu không đạt được mục đích.

    Đón lấy nhóc con từ trong tay thím Lý, Chu Duệ khó được có lúc chơi với bảo bối nhà mình, tay nhóc con này đã khỏe mạnh linh hoạt hơn so với trước kia rất nhiều, thường xuyên nắm chặt tay đút vào miệng gặm, gặm đến khi chảy đầy nước miếng mới thôi. Còn đặc biệt thích khi được người ta ẵm đi dạo khắp nơi, kiên quyết không đứng lại một chỗ quá lâu, nếu không đi nó sẽ khóc thật to.

    Ông lão tập thể dục buổi sáng về, hai cha con ngồi vào bàn ăn điểm tâm, thím Lý ở một bên chơi với Chu Hạo.

    Chu Duệ ăn xong bữa sáng, định đến công ty làm việc, lại bị ông già nhà mình đuổi đi ngủ, đùa à, thức cả đêm rồi còn đi làm, bây giờ còn không đi ngủ? Đó chẳng phải là làm khó cơ thể mình sao!

    Chu Duệ về phòng gọi điện cho Tô Thành, cả hai đều không biết nói cái gì, ngây ngốc nhìn điện thoại một hồi rồi Chu Duệ tắt máy đi ngủ.

Hết chương 23.

Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 23

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên