Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 24

Chương 24: Yêu Đương……

 

    Ngày hôm đó, khi Lý Hủy được Tô Thành đỡ ở cửa quán bar, trong lòng còn đắc ý nghĩ, hôm nay cô chắc chắn sẽ thu phục được Tô Thành, sẽ trở thành bạn gái của cậu, không ngờ mắt thấy sắp thành công thì lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, vì bản thân mình đang uống say nên không thể giãy giụa, chỉ có thể để mặc tài xế dìu lên xe đưa về nhà, chút tính toán của cô đều bị phá hủy. Nhưng nhìn người đàn ông nửa chừng xuất hiện phá đám chuyện của cô thân mật với Tô Thành, Lý Hủy cảm thấy mối quan hệ giữa người đàn ông đó và Tô Thành chắc chắn không đơn giản. Đừng hỏi tại sao cô biết, bởi đó là trực giác của phụ nữ!

    Ngày hôm sau, Lý Hủy tỉnh dậy trên giường mình, nhớ lại chuyện đêm qua, cô ta tức giận cầm ly thủy tinh trên tủ đầu giường ném xuống đất, nhìn những mảnh thủy tinh vỡ vụn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo trên sàn nhà, trông nó giống hệt tâm trạng Lý Hủy lúc này. Người đàn ông cô theo đuổi bấy lâu nay thực ra là một tên gay, thà thích một người đàn ông còn hơn là thích cô. Bây giờ trong lòng Lý Hủy không còn chút buồn phiền nào, chỉ thấy xấu hổ, tức giận và không cam lòng! Còn có cả sự ghen ghét như có như không, người đàn ông kia vừa nhìn là biết kẻ có tiền, từ thần thái, quần áo anh ta mặc, chiếc xe sang anh ta đi, còn có tài xế riêng, chắc chắn không phải là người tầm thường.

    Tại sao cô lại bán rẻ tôn nghiêm, kiêu hãnh, thậm chí là cả thân thể của mình để cho một đám đàn ông vô trách nhiệm chơi đùa, mà người đàn ông có tiền có địa vị kia lại thích một người như Tô Thành! Lý Hủy không cam lòng, thứ gì cô không có thì người khác cùng đừng hòng có được!

    Lý Hủy ngồi trên giường, hai tay nắm chặt chăn, ánh mắt đầy oán hận, khuôn mặt thanh tú lúc này trở nên xấu xí vặn vẹo vì lòng tham vô đáy.

    Tô Thành và Chu Duệ gần đây mới bắt đầu quan hệ yêu đương, cả ngày nóng lòng muốn dính lấy nhau, mặc dù trước đây Chu Duệ không phải là người cuồng tăng ca, chỉ làm xong việc ở công ty mới rời đi, nhưng bây giờ anh ấy xử lý công việc nhanh hơn gấp bội, ngày nào cũng đến muộn và về sớm.

    Mà Trình Hàm Chương và Tào Kiện lại cảm thấy gần đây Tô Thành nhất định là có vấn đề, sau giờ học cậu thường đến thư viện đọc sách, nhưng gần đây tan học lại chạy về nhà rất nhanh, lâu rồi không thấy cậu đến cửa thư viện. Hai người bọn họ gần đây không được ăn cơm Tô Thành nấu, kỳ nghỉ hè bọn họ bận đi thực tập, cuối tuần cũng phải tăng ca ở công ty, bây giờ hết thực tập vẫn chưa được Tô Thành nấu cơm cho ăn, cậu bận đến mức ngoài giờ lên lớp thì không thấy bóng dáng đâu nữa!

    Nhưng nói lại thì, Tô Thành đâu có quên bọn họ, sáng nào có tiết học cậu cũng sẽ mang đồ ăn sáng cho hai người, hoa quả cũng mua đủ, không phải bọn họ muốn chiếm lợi của Tô Thành, mà là hoa quả Tô Thành mua sẽ ngon hơn rấp nhiều lần, vậy nên bọn họ mới nhớ mãi không quên hương vị đó.

    Cảm giác được quan tâm khắp nơi thật tốt, từ khi cha mẹ qua đời ở kiếp trước, trong lòng Tô Thành luôn cảm thấy trống rỗng, cảm thấy mình không còn gia đình, đi đâu cũng giống nhau, sau này gặp Lý Hủy, cậu nghĩ đây mới là người đáng giá để cậu vướng bận cả đời, sau này bọn họ kết hôn, có gia đình của mình, có một nơi để che mưa tránh gió, nhưng không ngờ, thực tế sau khi chết đã tát cho cậu một cái thật mạnh.

    Rồi đến khi một mình lang thang giữa thế gian, không biết đã trải qua bao lâu, hôm nay tôi ở chỗ này, mai lại chẳng biết đi đâu, không ai nhớ đến cậu, không ai quan tâm đến cậu, cuộc sống không chút ý nghĩa gì. Khi gặp được Hắc Bảo, cuối cùng cũng có một vật sống chạm đến trái tim mình, khi đó không chỉ có Hắc Bảo dựa vào cậu, mà chính bản thân cậu cũng dựa vào Hắc Bảo, hai kẻ cô độc nương tựa vào nhau.

    Từ khi trọng sinh đến nay, mặc dù có Tào Kiện, Trình Hàm Chương, Hắc Bảo làm bạn bên cạnh mình, nhưng bạn bè dù sao vẫn là bạn bè, mãi mãi không bao giờ có thể vượt qua cảnh giới người nhà được, Hắc Bảo dù thông minh đến đâu cũng chỉ là một con báo nhỏ, nó thích ở trong rừng cây, thích tự do, cậu còn không thể để nó tự do đi dạo trên đường phố, Tô Thành cảm thấy áy náy nên luôn cố gắng tìm bạn cho nó chơi cùng, để nó tự do chạy nhảy trong không gian.

    Đến khi Chu Duệ xuất hiện, mới đầu Chu Duệ chỉ là một người bạn bình thường, chắc bởi vì Chu Duệ lớn hơn cậu mười tuổi, là người trưởng thành nên anh sẽ cẩn thận quan tâm Tô Thành nhiều hơn, mặc dù trời lạnh Tô Thành không cần quần áo ấm, đói bụng không cần phải nhắc ăn cơm, nhưng cậu lại thích sự quan tâm tỉ mỉ và bình thường đó, điều này khác với sự quan tâm của Tào Kiện và Trình Hàm Chương, hai người họ quan tâm như bạn bè, sẽ không bao giờ quan tâm đến những thứ vụn vặt mà chỉ người nhà mới làm.

    Trái tim Tô Thành dần bị những quan tâm dịu dàng này chiếm giữ, từ từ mềm lòng rồi rung động, tình cảm giữa hai người cũng đến một cách hết sức tự nhiên.

    Hôm nay Tô Thành tan lớp, lập tức thu dọn đồ đạt chạy về, cậu hẹn Chu Duệ cùng nhau ăn cơm tối, cậu chào Trình Hàm Chương và Tào Kiện một tiếng rồi chuẩn bị đi về.

    “Tô Thành, lại vội hẹn hò à?” Trình Hàm Chương thấy vẻ mặt vội vàng của Tô Thành thì trêu cậu.

    “Tôi nói này! Tô Thành, cậu là đồ vì sắc quên bạn! Đã bao lâu rồi cậu không ăn cơm cùng chúng tôi rồi hả?” Tào Kiện giả vờ oán trách.

    “Còn không biết xấu hổ mà nói nữa hả, lúc đó tôi ăn cơm với hai người à? Phải nói là tôi nấu cơm cho hai người mới đúng!” Tô Thành trợn mắt đáp lại trêu chọc của hai người.

    Ba người vừa nói chuyện vừa đi tới hành lang, Trình Hàm Chương vòng tay qua ôm cổ Tô Thành: “Nào! Tiểu Thành Thành, nói cho hai anh biết, em dâu của bọn anh đâu? Khi nào mới chịu giới thiệu cho chúng tôi biết! Mỹ nhân này, chỉ nghe danh mà chưa thấy mặt, thật đúng là thần bí mà!”

    “Đúng đó, Tô Thành, cậu thật xấu! Có người yêu rồi mà còn không chịu giới thiệu chúng tôi! Quan hệ giữa ba người chúng ta là gì chứ?” Tào Kiện huých vào bả vai Tô Thành một cái.

    “Em dâu! Mỹ nhân! Bạn gái!” Tô Thành nghe thấy ba chữ này, trong đầu liền liên tưởng đến hình ảnh Chu Duệ, anh là một người đàn ông trưởng thành đó, không liên quan gì đến mấy chữ trên cả. Vậy nên vừa nghĩ đến anh cậu đã bật cười.

    Tào Kiện và Trình Hàm Chương thấy cậu cười thì không hiểu ra sao.

    Tô Thành vội vàng chuyển đề tài: “Hai người không phải muốn làm quen với anh ấy sao? Lát nữa tôi giới thiệu hai người với anh ấy!”

    Mặc dù vẫn còn nhiều người kỳ thị đồng tính luyến ái, có thể hai người bạn của cậu sẽ không ủng hộ, nhưng Tô Thành không muốn giấu giếm bọn họ, cũng không muốn giấu Chu Duệ trước mặt bạn bè, cậu không nghĩ Chu Duệ sẽ xấu hổ khi người ta biết mối quan hệ của hai người, cậu hy vọng chuyện của mình và Chu Duệ được bạn bè công nhận và chúc phúc.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

    “Chính cậu nói đó nha! Dẫn hai chúng tôi đến gặp em dâu! Nói chuyện phải giữ lời!” Tào Kiện lập tức nói.

    “Đương nhiên sẽ giữ lời.” Tô Thành hứa hẹn.

    “Được rồi, không thấy cậu ấy đổ mồ hôi rồi sao? Mau thả cậu ấy đi đi!” Trình Hàm Chương trêu Tô Thành, nói với Tào Kiện.

    “Được! Hôm nay tôi tạm tha cho cậu!” Tào Kiện tỏ ra rộng lượng, nói.

    Tô Thành xấu hổ cười: “Vậy tôi đi đây!” Nói rồi cậu vội vàng rời đi.

    Xe của Chu Duệ đậu trong một góc ở phía sau cổng trường, nơi này khá vắng vẻ, rất ít sinh viên lui tới, Chu Duệ vừa nghe điện thoại giải quyết công việc vừa đợi Tô Thành, thấy Tô Thành đã tới góc đường, anh nói vài câu giải quyết cho xong rồi cúp điện thoại, mỉm cười nhìn Tô Thành đi tới, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.

    Chu Duệ khởi động xe: “Đi đâu em? Cùng ăn tối đi! Em muốn ăn gì?”

    “Gần đây ra ngoài ăn cơm nhiều rồi, hôm nay về nhà nấu đi.” Tô Thành đề nghị.

    “Anh sợ em mới đi học về mệt, còn phải nấu cơm cực lắm!” Chu Duệ dịu dàng cười nói.

    “Ngày nào cũng ăn cơm bên ngoài có hơi ngán.” Tô Thành giả vờ hung dữ hỏi: “Hay là anh cho là em nấu không ngon?

    “Làm sao có thể, anh rất thích ăn cơm em nấu, không phải là sợ em mệt sao?” Chu Duệ vội vàng giải thích: “Bây giờ chúng ta về đi, đến chỗ của anh nhé?”

    “Trong tủ lạnh của anh có nguyên liệu nấu ăn sao?” Tô Thành nhìn Chu Duệ bằng ánh mắt khó hiểu.

    Chu Duệ ngừng nói nhảm, lái xe về phía nhà Tô Thành, nhưng nếu nhìn trộm vào chỗ ngồi giữa hai người khi kẹt xe hay dừng đèn đỏ sẽ thấy, tay hai người đan chặt vào nhau.

    Đi được một đoạn thì xe đỗ lại, hai người lên lầu, Tô Thành mở tủ lạnh hỏi: “Chu Ca, anh muốn ăn gì?”

    “Em xem rồi nấu, anh ăn gì cũng được, không cần phức tạp, chỉ cần là cơm nhà là được.” Chu Duệ cởi áo khoác đi vào bếp phụ cậu.

    “Vậy thì xào một ít cải thìa, cá kho tộ và canh rong biển trứng gà đi.” Tô Thành vừa nói vừa lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra.

    Chu Duệ đứng một bên giúp Tô Thành rửa rau, hai người hợp tác ăn ý với nhau, người bỏ gạo vào nồi cắm cơm, người rửa rau, thái rau.

    Chu Duệ nhìn Tô Thành nghiêm túc nấu ăn trong bếp, trong lòng cảm thấy vừa hạnh phúc vừa tự hào, người này là của mình! Nghĩ nghĩ liền hành động, anh đứng sau lưng ôm lấy eo Tô Thành.

    Hành động Tô Thành bị cản trở: “Rau chín quá rồi! Sẽ bị rục mất!”

    Chu Duệ ngoảnh mặt làm ngơ, anh thăm dò qua quấy rầy Tô Thành, hôn vành tai, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn, hai tay không thành thật chui vào quần áo của cậu, thân là một thanh niên khỏe mạnh thân hình cường tráng, Tô Thành làm sao có thể chịu được trêu chọc như vậy, cậu quay đầu lại, hai người bắt đầu chuyên tâm làm việc khác.

    Cuối cùng, khi hai người ăn cơm, một mâm đồ ăn đen kịt, không ai dám động đũa.

Hết chương 24.

Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 24

Ngày đăng: 20 Tháng bảy, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên