Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 25

Chương 25: Gặp Gia Trưởng….

 

    “Anh nghĩ lần này em nên mang gì đến gặp chú? Em nên mặc gì đây?” Tô Thành nhìn tủ quần áo mở toang, lo lắng đi tới đi lui trong phòng, khiến Chu Duệ muốn hôn mê.

    “Bình thường em mặc gì thì hôm nay cũng mặc như vậy là được. Lần trước không phải em gặp ông một lần rồi sao? Về phần quà gì đó hả? Cứ mang đồ mà ông thích là được.” Chu Duệ thấy Tô Thành căng thẳng như vậy cũng có chút lo lắng: “Đúng rồi, mang rượu mà em tự ủ đi, ông già chỉ thích loại rượu này, anh nghĩ rượu em ủ ra nhất định là hợp khẩu vị của ông.”

    “Đã gặp qua một lần rồi, nhưng thân phận lần trước của em là gì, còn lần này là gì chứ? Chỉ mang theo rượu có được không? Có ít không?” Tô Thành lo lắng hỏi.

    “Không ít mà, em có thể mang thêm mấy loại rượu khác nhau là được!” Chu Duệ quả quyết nói.

    Nói đến chuyện gặp mặt gia trưởng này, đó thực sự là đường duy nhất mà các cặp đôi phải trải qua trước khi cưới, nam gặp bố mẹ vợ, nữ gặp bố mẹ chồng. Chỉ sau khi gặp gỡ cha mẹ và được sự đồng ý của họ thì hôn nhân mới có thể được xem là danh chính ngôn thuận. Chỉ cần cha mẹ của một trong hai bên không hài lòng, hôn nhân của vợ chồng sẽ bị ảnh hưởng. Phim truyền hình về gia đình còn ít sao? Mẹ chồng nàng dâu là mối quan hệ rắc rối nhất trên đời, đã quyết định ở bên nhau tức là đã nghiêm túc thề nguyền bên nhau cả đời, không khác gì kết hôn, mà giữa hai người chỉ có một trưởng bối này thôi, nhận được sự chấp thuận của ông là điều bắt buộc.

    Hai người đã quen nhau được một năm, bọn họ gặp nhau vào kỳ nghỉ đông năm ba đại học, làm bạn với nhau được nửa năm, nhập học năm tư đại học thì bắt đầu xác nhận quan hệ, bây giờ Tô Thành lại đang trong kỳ nghỉ đông năm cuối.

    “Lão gia, trưa nay chúng ta ăn gì?” Thím Lý thấy sắp đến giờ cơm nên hỏi Chu lão gia tử, hôm nay là ngày thiếu gia dẫn bạn đời tương lai về gặp lão gia, mà thím Lý thì không biết nên nấu món gì cho đạt tiêu chuẩn, vậy nên bà chỉ có thể hỏi lão gia.

    Ông lão nhăn mặt: “Ngày thường ăn cái gì thì nấu cái đó!”

    Vậy thì có làm mất mặt thiếu gia không, thím Lý nghĩ tới đây thì chần chừ đứng tại chỗ.

    “Thế nào? Làm cơm nhà còn không được sao? !” Ông lão quát lớn với thím Lý.

    Thím Lý thấy ông cụ mất bình tĩnh bèn vào bếp nói với đầu bếp phải nấu theo tiêu chuẩn nào.

    “Được rồi, thêm hai món nữa đi!” Lúc thím Lý đi vào phòng bếp, liền nghe thấy ông lão ở phía sau ngập ngừng nói.

    Thím Lý nghe vậy thì vội vàng đáp lời, biết lão gia tử lại mềm lòng với thiếu gia, nói ông lão tính tình không tốt, nhưng thật ra chưa bao giờ làm trái ý thiếu gia, ông thật sự rất thương con!

    Buổi trưa Chu Duệ và Tô Thành về đến nhà, ông cụ đang chơi với cháu trai trong phòng khách, tiểu Chu Hạo đã được hơn năm tháng, đã lớn hơn xưa rất nhiều, trắng trẻo mập mạp, gặp người là cười, thật khiến cho người ta thích, nó được ông nội bế trên tay nên rất ngoan ngoãn, hai cái chân nhỏ đạp đạp tứ tung, vừa nhét nắm tay vào cái miệng đang chảy nước miếng vừa cười, nghe thấy tiếng mở cửa, nó quay đầu nhỏ lại, chờ khi thấy Chu Duệ đi tới, cả thân hình nhỏ nhắn đều nhào về phía bên này, trong miệng còn ê a những từ không ai nghe hiểu, tất nhiên là Chu Duệ thường ẵm nó, vậy cho nên rất quen thuộc đối với cha.

    Chu Duệ nắm tay Tô Thành đi đến bên sô pha, sờ đầu tiểu Chu Hạo một cái rồi ngẩng đầu lên nghiêm túc nói với ông già nhà mình: “Ba, đây là Tô Thành, người mà con đang hẹn hò, cũng là người con sẽ ở bên cạnh đến cuối đời. Lúc đầy tháng Chu Hạo ba có gặp qua một lần rồi, tượng Quan Âm đế vương lục phỉ thúy mà ba cực kỳ thích là cậu ấy tặng.”

    “Chú, con chào chú!” Tô Thành căng thẳng đứng thẳng người chào ông cụ.

    Nhìn ông không có biểu cảm gì, nhưng khi nghe Chu Duệ nói câu cuối cùng kia thì kinh ngạc liếc nhìn Tô Thành, sau đó gật đầu. Rốt cuộc thì ông lão ngạc nhiên cái gì? Rốt cuộc thì miếng ngọc bội Quan Âm kia thực sự quý giá như vậy à? Nếu nói nó trị giá trăm triệu cũng có thể, sẽ không ai mang nó ra để lấy lòng người khác, leo lên nhà quyền quý.

    “Ngồi đi, đừng đứng mãi thế!” Thấy con trai và bạn trai nhỏ của mình vẫn còn đang đứng, không dám ngồi xuống, đối với thái độ này ông rất hài lòng, gật gật đầu rồi bảo hai người ngồi xuống.

    Chu Duệ kéo Tô Thành ngồi lên sô pha, tiểu Chu Hạo vẫn kiên trì bò về phía Chu Duệ, kết quả thấy ba người bọn họ chỉ nói chuyện một mình, không ai để ý đến mình, nó đột nhiên cảm thấy thật ủy khuất.

    “Oa. . . ” Thanh âm như muốn xuyên thủng lỗ tai lại vang lên, tiểu Chu Hạo mà khóc là không ai dỗ được, lần này không cẩn thận để ý một chút mà lại khiến cho tiểu tổ tông khóc, kinh nghiệm từ mấy lần trước cho biết, nó khóc chưa đủ sẽ không dừng lại.

    Chu Duệ đau đầu nhìn tiểu tổ tông nhà mình vẫn còn đang kiếm đường bò tới chỗ mình, nó mà không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, vậy nên anh vội vàng ôm lấy nhóc con lên dỗ dành, nhìn thấy cảnh này, lão gia tử lầm bầm một câu: “Ranh con!”

    Không ngờ tiểu tổ tông được Chu Duệ ôm vào lòng rồi mà vẫn khóc rống lên, lại còn kiếm đường bò đi tiếp, bây giờ mục tiêu đã rõ ràng lắm rồi, đó chính là Tô Thành!

    Chu Duệ và ông lão cũng kinh ngạc, tiểu tổ tông chưa bao giờ thân cận với người lạ, nhưng mà tiểu tổ tông Chu Hạo đã gặp Tô Thành hai lần rồi, một lần lúc mới sinh và một lần là đầy tháng, nhưng một đứa trẻ làm sao có trí nhớ tốt như vậy được chứ?

    Tô Thành có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng, cậu cũng thích tiểu tử mình ẵm trong lòng từ khi mới sinh ra này, nếu không cậu cũng đã không hao tâm tổn trí chọn quà ý nghĩa cho nó.

    Chu Duệ thấy vậy liền đem nhóc con đang khóc trong tay mình giao cho cậu, đón nhóc con đang vươn tay về phía mình, Tô Thành ôm nó vào lòng, tiểu tổ tông vừa chui được vào lòng Tô Thành thì tiếng khóc nhỏ hơn thấy rõ, cái miệng nhỏ cũng không há to gào lên nữa, còn dùng đôi mắt ngập nước đầy tủi thân của nó nhìn Tô Thành, đôi mắt nhỏ nhìn như đang méc ba mẹ khi bị bắt nạt vậy, đôi tay nhỏ bé còn nắm chặt lấy áo Tô Thành không buông.

    Tô Thành lặng lẽ thu linh khí vào lòng bàn tay, sau đó vuốt ve lưng đứa nhỏ, cậu đưa cho nhóc con một chiếc khấu bình an do chính tay mình khắc, để bé con chơi.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

    Chiếc khấu bình an này cũng là ngọc do linh tuyền dưỡng ra, nhưng miếng này Tô Thành nghĩ hẳn không phải là ngọc phỉ thúy mà là ngọc dương chi, đường kính của chiếc khấu bình an này khá lớn, sợ rằng sẽ bị nhóc con ngậm trong miệng như Chu Duệ lần trước nói, vậy cho nên Tô Thành đặc biệt làm cái khấu bình an này to ra, kết cấu của nó nhìn khá ổn, tính chất tinh tế, sáng bóng dễ chịu, không một chút tì vết, nhưng miếng ngọc này không phải là màu trắng, mà là màu xanh.

    Tiểu Chu Hạo có vẻ rất thích chiếc khấu bình an mà Tô Thành đưa cho, nó yên lặng ngồi trong lòng Tô Thành, hai tay nghịch chiếc khấu bình an, chốc chốc lại cho vào miệng, chốc chốc lại đưa chiếc khấu bình an cho ông nội và ba xem, nhưng không cho, chỉ cho xem mà không cho lấy.

    Tiểu Chu Hạo ngừng khóc, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thím Lý bên kia cũng đi tới, nói đồ ăn đã chuẩn bị xong, lão gia gọi nói đi ăn cơm, thế là mọi người lục tục đi về phía nhà ăn.

    Tô Thành ôm tiểu Chu Hạo, Chu Duệ đi phía sau thở phào nhẹ nhõm, như thoát được kiếp nạn, Tô Thành sờ đầu tiểu Chu Hạo, thầm nghĩ phải cảm ơn nhóc con này mới được, nếu không lão gia ngồi ở đó không cần nói chuyện cũng đủ căng thẳng rồi.

    Trong bữa ăn, thím Lý đút đồ ăn cho tiểu Chu Hạo.

    Ăn không nói ngủ không nói, Tô Thành và Chu Duệ cùng ông lão ăn cơm, ăn xong ba người ngồi ở trong phòng khách.

    “Tô Thành đúng không? Cậu thật sự nguyện ý đi con đường này à? Nghe nói cậu còn chưa tốt nghiệp đại học? Cậu có thể cam đoan mình không hối hận khi bước vào xã hội và bị nhìn với ánh mắt kỳ thị? ” Ông cụ nhấp một ngụm trà nóng do thím Lý mang đến, cuối cùng ông cũng lên tiếng.

    Tuy ông cụ không nói gì nhiều, nhưng Tô Thành cũng hiểu: “Vâng, cháu sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn, chú không cần lo lắng! Cháu đã lớn rồi, cháu có thể chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình! Vì đã lựa chọn nên cháu sẽ không hối hận, cháu nghĩ rằng mình coi trọng mong muốn của bản thân hơn là bị một số người kỳ thị. Cháu nghĩ ở bên Chu ca là lựa chọn đúng đắn nhất của mình, đó là ý nghĩ thật lòng của cháu.”

    “Ba, ở cùng Tô Thành là lựa chọn của con, chúng con sẽ không hối hận!” Chu Duệ cũng phụ họa.

    “Nếu đã quyết định ở bên nhau, sau này hai người nhất định phải vì bản thân mà sống thật tốt! Nếu như cãi nhau, chia tay, làm ầm ĩ, lúc đó Chu Duệ con cũng đừng trách ba tách các con ra!” Câu cuối cùng của ông lão là nghiêm khắc dạy dỗ Chu Duệ!

    “Ba! Ba yên tâm đi, nếu con đã mang Tô Thành về cho ba gặp thì con đã nghiêm túc chọn Tô Thành làm bạn đời của mình rồi, tụi con sẽ không bao giờ tách ra!” Chu Duệ nắm chặt tay Tô Thành và hứa chắc chắn.

    “Chú, chú đừng lo, cháu cũng rất nghiêm túc cùng Chu ca sống với nhau cả đời!” Tô Thành cũng nắm lại tay Chu Duệ hứa hẹn.

    Ông cụ nhìn hai người gật đầu rồi im lặng cầm tách trà lên.

    “Đúng rồi, Tô Thành, quà em mang cho ba đâu?” Lúc này Chu Duệ mới nhớ tới món quà đã mang đến, bọn họ còn chưa kịp đưa cho ông cụ.

    “Ở chỗ này.” Tô Thành vội vàng đem rượu làm từ hoa quả trong không gian của mình để bên cạnh sô pha ra, Tô Thành mang tới mấy loại, rượu nho, rượu mận, rượu mơ, rượu đào, v.v… Ngoài rượu trái cây còn có một loại rượu trắng mạnh hơn, rượu này được ủ từ gạo trồng trong không gian.

    “Chú, đây là rượu trái cây cháu ủ lúc rảnh rỗi, không có hại cho cơ thể, mỗi ngày uống một ít rất tốt cho cơ thể.” Tô Thành nói rồi lấy ra mấy bình rượu.

    Bình là Chu Duệ mua, rất đẹp, rượu màu tím đựng trong đó trông càng đẹp và giá trị hơn.

    Chu Duệ cẩn thận đón lấy ly rượu men ngọc thường dùng của ông lão, rót rượu màu tím vào trong chiếc ly men ngọc tinh xảo, nhìn màu sắc cũng không tồi, vừa ngửi mùi rượu, ông lão đã rất mong chờ.

    Kết quả, khi ông nhấp một ngụm từ chén rượu Chu Duệ đưa qua, hương vị ngọt ngào êm dịu quấn quanh đầu lưỡi, vừa có mùi thơm trái cây của nho, vừa có mùi thơm của rượu, hương vị quả thật không tồi chút nào, nét mặt ông cũng hòa hoãn rất nhiều, ít nhất thì ông đã không còn xụ mặt nữa!

    Chu Duệ đắc ý nhướng mày nhìn Tô Thành cười: Xem đi, anh nói có sao đâu, ông lão chỉ thích cái này.

    Tô Thành thấy ông lão thả lỏng, lại nhìn biểu tình của Chu Duệ, tâm tình thấp thỏm mấy ngày nay cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chuyện gặp gia trưởng kiểu này đúng là căng thẳng quá!

    “Không tệ không tệ, con ủ rượu rất ngon? Con học từ đâu?” Cuối cùng trên mặt ông lão cũng mang theo nụ cười, hỏi.

    “Con tự mày mò ra, nếu chú thích, sau này con sẽ ủ thêm cho chú.” Tô Thành đáp, thầm nghĩ, thứ này có thể không ngon được sao? Đây là loại rượu ủ từ trái cây có hàm lượng linh khí cao trong không gian, cậu đã chọn lựa cẩn thận để ủ, còn chôn bên cạnh linh tuyền một thời gian dài nữa chứ.

    “Ừ.” Ông cụ gật đầu, bảo Chu Duệ đem toàn bộ rượu mà Tô Thành mang đến cất vào trong tủ rượu cho ông, còn mình thì lên lầu chợp mắt một chút.

    Lão gia lên lầu nghỉ ngơi, tiểu Chu Hạo vừa ăn no đã đi ngủ, Chu Duệ sai Thím Lý cất rượu vào tủ rượu, ôm Tô Thành lên lầu về phòng.

Hết chương 25.

Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 25

Ngày đăng: 20 Tháng bảy, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên