Chương 26: Chó Ngao Tây Tạng (Phần 1)…..
Phòng của Chu Duệ rất lớn, vừa vào cửa đã nhìn thấy cửa sổ sát đất bắt mắt nhất, hiện tại đã là giữa trưa, ánh mặt trời chiếu lên rèm cửa, khiến cho người ta có cảm giác không gian thật yên tĩnh. Về chỉnh thể thì cảm giác phong cách bài trí rất mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là phòng của nam giới, kết hợp giữa hai gam màu đen và trắng, vừa kinh điển vừa quạnh quẽ.
Tô Thành đi thẳng đến chỗ cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy khu vườn nhỏ trước biệt thự, tuy là mùa đông nhưng vì thành phố C ở phía nam nên khu vườn không bị trụi lá, thảm thực vật xanh tươi được cắt tỉa gọn gàng, nhìn khá bắt mắt.
Cảm nhận được sự ấm áp của ánh mặt trời, Tô Thành lại nhìn Chu Duệ đang ôm eo mình: “Anh thấy biểu hiện hôm nay của em thế nào? Liệu chú có bất mãn với em không?” Giọng nói tràn đầy háo hức muốn được khẳng định.
Chu Duệ ôm eo Tô Thành, ừm, eo cậu vừa mềm dẻo vừa rắn chắc, sờ thật thoải mái, thấy Tô Thành quay đầu lại nhìn mình, ừm, làn da của Tô Thành thật đẹp, trắng nõn mịn màng, khoảng cách gần như vậy nhưng không thấy một lỗ chân lông nào, đôi mắt đen sáng ngời nhìn như biết nói vậy. Hả? Tô Thành vừa hỏi mình gì vậy?
“Em hỏi anh đó?” Tô Thành thấy Chu Duệ đang ngẩn người nhìn mình, liền huých khuỷu tay ra sau nhắc nhở anh.
“Nhìn biểu hiện của ba anh hôm nay là biết ông ấy rất hài lòng rồi!” Chu Duệ khẳng định chắc nịch nói.
Những người yêu nhau có chỉ số IQ gần bằng 0. Phải nói quy luật này áp dụng với Tô Thành và Chu Duệ rất đúng, bọn họ luôn cảm thấy khi ở bên nhau sẽ không làm được chuyện gì, cứ ngọt ngào dính lấy nhau rồi thời gian trôi qua rất nhanh.
Giống như hôm nay vậy, hai người chỉ ôm nhau đứng trước cửa sổ sát đất phơi nắng một lúc mà trời đã tối.
Buổi tối Chu Duệ đưa Tô Thành về nhà, tất nhiên là lén tiểu Chu Hạo rời đi, bởi vì buổi tối Tô Thành định về nhà, nhưng nhóc con này cứ nhìn thấy Tô Thành ở trong phòng khách là muốn bò tới, sống chết gì cũng ôm lấy cậu, không cho nó ôm thì nó sẽ khóc, buổi tối Tô Thành lại ăn cơm ở Chu gia, may mắn không biết là vì rượu hay vì tiểu Chu Hạo, ông lão dễ dãi hơn thấy rõ, vừa trò chuyện vừa nếm rượu, bữa tối diễn ra rất hài hòa.
Đưa Tô Thành về nhà, Chu Duệ cực kỳ không muốn đưa cậu vào cửa, lại chần chừ ở lại hơn nửa giờ mới rời đi.
“Này! Chu Duệ, dạo này cậu sao thế? Cuối tuần này là sinh nhật Tống Dương đó, trong nhà có tổ chức yến tiệc, nhưng tôi và Tống Dương định tổ chức riêng trước một ngày, cậu có rảnh không?!” Giọng của Lư Tuấn vang lên trong điện thoại.
“Vớ vẩn, chuyện này tôi có không rảnh được à? Tôi dẫn thêm một người nữa, không ngại chứ?!” Chu Duệ đáp.
“Yo! Bắt được tới tay chưa? Định chính thức giới thiệu à?” Lư Tuấn vừa nói điện thoại vừa nháy mắt với Tống Dương, cậu ta trêu chọc Chu Duệ.
Tống Dương trực tiếp lấy điện thoại của Lư Tuấn, nhấn loa ngoài, liền nghe thấy giọng nói của Chu Duệ từ trong điện thoại vang lên: “Ừm, đã gặp ông già nhà tôi rồi, lần này tôi nghiêm túc. Đương nhiên là muốn giới thiệu riêng với hai người rồi.”
“Được, đến lúc đó cậu cứ việc mang người tới đây. Để xem Tô Thành hấp dẫn đến mức nào mà trói được cả Chu đại thiếu gia của chúng ta lại thế! Lần trước chúng tôi chỉ tán gẫu vài câu, còn chưa chính thức làm quen đâu!” Lư Tuấn trêu chọc.
“Dù sao cũng hấp dẫn hơn cậu! Được rồi, không nói chuyện nữa, tôi về đến nhà rồi! Nói với Tống Dương là đến lúc đó tôi nhất định sẽ đến!” Chu Duệ cúp điện thoại, đỗ xe vào gara, lên tầng trên.
Lúc Chu Duệ lên lầu, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhìn thấy là tin nhắn của Tô Thành: Chu Ca, anh về chưa?
Chu Duệ trong lòng ngọt ngào, đáp: “Vừa tới nơi, đúng rồi, cuối tuần này em có rảnh không? Đến dự tiệc sinh nhật của Tống Dương, người làm luật sư lần trước em gặp ở tiệc đầy tháng nhóc con đó.
Tin nhắn trả lời của Tô Thành đến rất nhanh: Được, khuya rồi, anh mau tắm rửa rồi đi ngủ đi!
Chu Duệ: Được, em cũng ngủ sớm đi, ngủ ngon!
Chẳng mấy chốc, Tô Thành cũng gửi đến hai chữ: Ngủ ngon!
Tô Thành và Chu Duệ chúc ngủ ngon xong liền vào không gian đi ngủ, buổi tối cậu đã quen ngủ trong không gian, linh khí trong không gian đầy đủ, có lợi cho linh lực của Tô Thành tăng trưởng, linh khí nhẹ nhàng ôn dưỡng cơ thể cậu, tẩy sạch bụi bẩn trong cơ thể, khiến cho tình trạng cơ thể luôn ở trạng thái khỏe mạnh.
Các loại rau, trái cây, và ngũ cốc trong không gian cũng chứa linh khí, đối với thân thể người bình thường có tác dụng điều tiết ôn hòa, cho nên Tô Thành thường nấu cơm cho bạn bè, cũng rất tốt cho thân thể.
Trong không gian không có phân biệt ngày đêm, không có mặt trời mặt trăng, chỉ có linh khí và luôn luôn ở trạng thái ban ngày.
Sau khi Tô Thành tắm rửa trong suối nước nóng của không gian, liền đi đến phòng khách trong hang động, quả nhiên Hắc Bảo đã nằm trên giường nhỏ của mình, thấy Tô Thành đi vào, trong cổ họng nó phát ra tiếng động, cảm giác như đang nũng nịu, Tô Thành đi tới ôm Hắc Bảo lên.
“Hôm nay chơi vui không?” Tô Thành hỏi, IQ của Hắc Bảo gần bằng đứa trẻ sáu bảy tuổi, rất thông minh, nó hiểu những gì Tô Thành nói, Tô Thành cũng coi nó như em bé mà cưng chiều. Hơn nữa, Tô Thành còn tình cờ phát hiện ra Hắc Bảo cũng có tinh thần lực, tuy không mạnh bằng tinh thần lực của Tô Thành, nhưng cũng đủ để một người một con báo giao tiếp đơn giản với nhau, chưa kể linh lực của Hắc Bảo cũng tăng lên, thậm chí Tô Thành còn thắc mắc không biết sau này Hắc Bảo có thể biến hình thành người như như yêu ma trong tiểu thuyết hay không.
Trong cổ họng Hắc Bảo phát ra âm thanh vui mừng, thậm chí còn nhẹ nhàng vươn tinh thần lực ra chạm vào Tô Thành, biểu đạt cho cậu biết hôm nay nó đã làm được những gì, ví dụ như đấu với Hổ Tử và giành được thắng lợi, bắt được hai con thỏ rừng rồi thả vào trong thung lũng nhỏ, đợi Tô Thành nấu chín mới ăn.
“Hắc Bảo lợi hại! Hôm nay bắt được hai con thỏ luôn! Ngày mai hầm một con, con còn lại thì đem nướng, được không?” Tô Thành cười khen Hắc Bảo.
“Ô ô ô…..” Hắc Bảo hiểu lời Tô Thành nói, nó vui vẻ ngẩng đầu biểu đạt vui mừng với Tô Thành.
Một người một báo giao tiếp hết sức vui vẻ rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, Tô Thành thật sự giữ lời, chuẩn bị các loại gia vị, nhóm lửa trong không gian, cậu nướng thịt thỏ cho Hắc Bảo ăn.
Con thỏ còn lại được Tô Thành lột da rửa sạch, chặt thành miếng nhỏ, thêm gia vị và nấm hương, hầm nửa ngày trong nồi, cuối cùng thịt thỏ cũng mềm rục rớt ra khỏi xương, xương cũng được hầm mềm nhũn. Nước dùng vừa thơm và đậm đặc.
Hắc Bảo ngửi thấy mùi thơm, muốn dùng móng vuốt nhỏ của mình móc đồ ăn nóng hổi trong nồi ra, nếu Tô Thành không ngăn lại thì chắc móng vuốt nhỏ của Hắc Bảo đã bị bỏng rồi!
Một nồi thịt thỏ lớn, Tô Thành chỉ uống hai bát canh, còn lại Hắc Bảo ăn hết phần còn lại, bụng hai người tròn xoe nằm trên cỏ trong không gian không nhúc nhích.
Hôm nay Chu Duệ phải đi làm, chắc là không thể ở cùng cậu, Tào Kiện và Trình Hàm Chương vừa nghỉ đã chạy về nhà, Tô Thành định một mình đi mua sắm, trong thành phố có một khu chợ bán thú cưng, bán đủ các loại thú cưng, Tô Thành muốn mua hai con chó về nuôi trong không gian, để Hắc Bảo có thêm vài người bạn cùng chơi, Hổ Tử đã bị Hắc Bảo bắt nạt thành quen, nuôi thêm mấy con cũng náo nhiệt hơn.
Tô Thành không thể cả đời ở trong không gian không ra ngoài được, còn Hắc Bảo thì phải trốn tránh mọi người nên chỉ có thể ra ngoài chơi với mình khi ở nhà, hơn nữa cuộc sống trong không gian lại càng thích hợp với Hắc Bảo hơn, nơi nào cũng có rừng rậm, đồng cỏ, có các loại động vật tiến hóa, có thể chạy nhảy đi săn, nhưng Hắc Bảo lại có chút cô đơn, bởi vì Tô Thành không thể luôn đồng hành cùng nó được.
Chợ thú cưng có đủ loại động vật, chó mèo trong ngoài nước, có cá cảnh, chim cảnh, chợ thú cưng rất náo nhiệt, đủ loại chim hót, vẹt học tiếng người, chim hót véo von, chó con ư ử, chó lớn thì sủa rất oai vệ, cá cảnh đủ mọi màu sắc, đủ mọi hình dáng, chúng bơi lội tung tăng trong bể cá trông thật đẹp mắt.
Tô Thành nhìn dọc đường, hầu hết thú cưng hiện nay đều có xu hướng dễ thương hóa, nhưng Tô Thành không muốn mua những con quá dễ thương này, trông chúng rất mỏng manh, Tô Thành phải đi làm, không có thời gian chăm sóc những sinh vật mỏng manh cần sự chăm sóc của con người, cậu muốn mua một con vật mạnh mẽ, có thể tự sống tốt mà không cần chăm sóc của con người, có thể đồng hành cùng Hắc Bảo trong không gian.
Tô Thành đi một đường cũng không thấy có con nào thích hợp, chỉ mua được mấy con cá cảnh định thả vào thung lũng nhỏ trong không gian, mắt thấy sắp đi đến cuối đường, chợ thú cưng cũng sắp dạo xong rồi mà Tô Thành còn chưa mua được thứ mình muốn, đây không phải là trở về vô ích sao? Nếu không thì quay lại mua hai con Husky? Nhưng Husky có vẻ rất bám người!
Tô Thành đang suy nghĩ miên man thì chợt nghe thấy tiếng chó sủa từ góc đường bên kia, tiếng sủa này không phải tiếng sủa ầm ĩ bình thường mà là tiếng gầm uy hiếp, âm thanh không lớn nhưng cực kỳ có uy lực, khiến cho người nghe không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Cậu xoay người nhìn về nơi phát ra âm thanh, Tô Thành có chút hứng thú, quay người đi tới đó, cách đó một khoảng chừng 50m có một cửa hàng, hình như chuyên bán chó, mặt tiền hơi cũ, ở đây không phải bán những chú chó con trong cửa hàng bình thường, mà là một số chú chó lớn đã trưởng thành.
Trước cửa hàng có một chiếc lồng sắt lớn, chiếc lồng sắt được làm bằng những thanh sắt lớn cỡ bằng ngón tay, cực kỳ chắc chắn và nặng, chiếc khóa lớn trên cửa lồng sắt cũng rất bắt mắt, ấn tượng tổng thể chỉ là hai từ: Chắc chắn!
Có một chú chó ngao Tây Tạng bị nhốt trong lồng, trên người nó có rất nhiều vết sẹo, mặc dù cơ thể có chút xấu xí vì những vết sẹo, nhưng con chó ngao Tây Tạng nằm đó vẫn tỏa ra khí chất bưu hãn và dũng mãnh, khiến cho người ta không dám đánh giá thấp nó! Chỉ riêng sự uy nghiêm vương giả kia thôi cũng có thể khiến cho người ta phải lùi lại vài bước.
“Ông chủ! Con chó ngao Tây Tạng này hung dữ quá, mua về không biết có sống cùng được không! Bán rẻ một chút đi cho nhanh!” Cách lồng mười bước, có một người đàn ông mặc âu phục giày da, trông có vẻ là một ông chủ bụng bia, hình như đang mặc cả với ông chủ cửa hàng.
Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ, cô ta đang ôm lấy cánh tay ông, lắc lắc cánh tay người đàn ông rồi nũng nịu nói: “Chồng à! Con chó này rất hung dữ! Chúng ta đừng mua nó! Nó làm em sợ!”
Chủ nhân lắc đầu, phả ra một làn khói thuốc, nói: “Không được, con chó này chính là ngao Tây Tạng chính thống, vua của các loài chó! Nếu như không phải chủ nhân trước của nó đột ngột qua đời, con chó này vẫn là bảo bối nhà người ta! Ít hơn 5 vạn không phải để bán!”
“Chó ngao Tây Tạng mất chủ khó nhận chủ khác, tính tình con chó này cũng không dễ chịu! Bán giá rẻ hơn chút, khoảng 3 vạn thì tôi mua, không bán thì thôi!” Người đàn ông bụng bia đó nói với ông chủ.
Người phụ nữ tức giận khịt mũi, bỏ cánh tay người đàn ông ra, quay sang phía khác.
Ông chủ khó xử, do dự một chút, thấy người đàn ông bụng bia kia nói cũng đúng, nhưng rõ ràng là ông chủ không muốn bán một con chó tốt như vậy với giá rẻ như thế.
Hết chương 26.