Chương 29: Dấu hiệu đầu tiên….
Thời gian kỳ nghỉ đông này trôi qua thật nhanh, như thể cậu còn chưa tận hưởng trọn vẹn sự thư thái của kỳ nghỉ thì đã đến ngày tựu trường.
Năm nay Tô Thành không ở một mình như trước nữa, trước tết nguyên đán hai ngày, Chu Duệ lái xe tới đón cậu, nói tết này sẽ đưa cậu về Chu gia ăn tết, lão gia tử đã đồng ý.
Vậy là năm nay không còn vắng vẻ, hiu quạnh, buồn bã như trước, mà vô cùng nhộn nhịp, vì tết nguyên đán thím Lý và đầu bếp được nghỉ, vậy cho nên chỉ có thể tự nấu ăn, ba người lớn và một tiểu Chu Hạo, cậu bé rất thích xem náo nhiệt, thấy người khác làm gì nó cũng muốn làm theo, đặc biệt rất thích bám lấy Tô Thành.
Mặc dù thím Lý và đầu bếp đã làm sủi cảo sẵn, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trước khi đi, tất cả đều để trong tủ lạnh, nhưng bọn họ cũng không thể làm xong bữa cơm giao thừa rồi mới đi, vậy nên khi Tô Thành đến, cậu đã cầm theo đồ tết mình chuẩn bị sẵn, có gà, vịt, cá nuôi trong không gian được cậu sơ chế sạch sẽ rồi mang sang.
Bữa tối giao thừa, Tô Thành phối hợp với Chu Duệ, các món ăn nấu ra hương vị cũng không tồi, trên bàn cơm đêm giao thừa có đủ gà vịt cá…. tiểu Chu Hạo lúc này vẫn còn nhỏ, không thể ăn thức ăn mà người lớn ăn, nhưng bé con thấy ông nội, ba và chú Tô Thành ăn, còn mình chỉ có thể uống sữa, thế là oa oa khóc lớn, cuối cùng đành phải lấy một cái thìa nhỏ múc chút canh cho nhóc con uống, nhóc con uống nước thịt, nước rau củ… còn chép chép miệng, ăn đến ngon ơi là ngon, cười khúc khích không ngừng.
Qua một năm ở Chu gia, Chu lão gia tử và Tô Thành ở chung cũng hòa thuận hơn, nhưng yêu cầu cuối cùng của lão gia tử là hiện tại hai người không được ở chung, phải đợi Tô Thành tốt nghiệp. Ông luôn cho rằng còn đi học thì vẫn còn là một đứa trẻ, cho dù có bao nhiêu tuổi cũng vẫn còn nhỏ, chỉ sau khi tốt nghiệp thì Tô Thành mới được coi là người lớn, mới có thể đưa ra quyết định chính xác.
Dù sao thì sống thử cũng không nằm trong kế hoạch bây giờ của Tô Thành, cậu và Chu Duệ vẫn đang trong giai đoạn hẹn hò, cũng không vội bước sang giai đoạn tiếp theo, cho nên Tô Thành và Chu Duệ đều sẵn sàng đồng ý với ông lão.
Bước vào không gian, mấy mẫu ruộng trong không gian đều tốt tươi, Hắc Bảo cùng con chó ngao Tây Tạng đang chơi đùa trên bãi cỏ chỗ thung lũng nhỏ, ừm, thực ra là Hắc Bảo chơi một mình, con tàng ngao kia là một tên tính tình rất lãnh đạm, bây giờ cuộc sống không lo ăn uống, lúc nhàm chán thì nằm trên cỏ, giống hệt một con sư tử ăn no lười biếng.
Hắc Bảo có thể là do có bạn mới, còn đang trong giai đoạn mới lạ, việc nó thích làm nhất mấy ngày nay chính là trêu chọc con chó ngao Tây Tạng kia, nó dùng bàn chân nhỏ cào cào con chó ngao, nó dùng cách chọc mèo đi trêu chọc một con chó ngao to gấp đôi nó. Tô Thành lần đầu tiên nhìn thấy, thật sự không nói nên lời! May mà con chó ngao Tây Tạng cảm thấy nó không có tính uy hiếp nên bỏ qua, chỉ khi Hắc Bảo đi quá trớn mới đè nó dưới thân gầm lên hai tiếng cho có lệ, hệt như dạy bảo một đứa nhỏ không biết nghe lời. Tô Thành nhìn thấy cảnh này không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, cậu cũng không còn quan tâm đến việc hai đứa nó có hợp nhau không nữa.
Tô Thành đang trên đường đến trường, hôm nay có buổi họp lớp, phải làm một số thủ tục trước khi tốt nghiệp, buổi họp lớp hôm nay chủ yếu là nói về việc này.
Bước vào phòng học họp lớp, mọi người ngồi thành từng nhóm năm ba người, quan hệ không tệ, đây là phòng học đại học, không có chỗ ngồi cố định, Tô Thành vừa vào lớp nhìn lướt qua đã thấy chỗ Tào Kiện và Trình Hàm Chương ngồi, cậu bước thẳng tới đó.
Ngồi xuống bên cạnh hai người, ba người bọn họ liền thì thầm to nhỏ.
“Tô Thành, tốt nghiệp xong cậu trực tiếp đi làm ở công ty quảng cáo đó hả? Cậu không định thay đổi sao?” Trình Hàm Chương hỏi.
Tô Thành: “Ừm, thứ nhất là ở đó quen rồi, thứ hai là môi trường và cách đối xử của mọi người ở đó cũng không tệ, thay đổi cũng phiền phức. Hai người thì sao? Có muốn ở lại thành phố C không?” “
Tào Kiện: “Tôi sẽ ở lại thành phố C, công ty nơi tôi thực tập cũng nói chuyện với tôi rồi, bọn họ muốn tôi ở lại làm việc, tôi thấy cũng không thành vấn đề, dù sao cũng quen rồi nên tôi đã đồng ý. Còn Trình Hàm Chương thì sao, Công ty cậu thực tập cũng muốn ký hợp đồng với cậu hả?”
“Cũng có ý định đó, nhưng tôi đã từ chối rồi. Gia đình tôi vẫn muốn tôi về tỉnh G phát triển. Dù sao thì mối quan hệ của gia đình tôi cũng ở đó, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn.” Trình Hàm Chương vừa nói vừa che mắt .
“Haizz…, chúng ta đã làm bạn học bốn năm rồi, không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy, sắp đến lúc chúng ta phải chia tay rồi!” Tào Kiện thở dài.
Ba người trầm mặc một hồi lâu, tuy rằng “Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn”, nhưng làm bạn bốn năm, ở cùng một ký túc xá thời gian dài như vậy, khi nói chia tay, dù là nam nhân thần kinh thô cũng sẽ cảm thấy buồn.
“Được rồi! Dù sao hai người vẫn ở cùng một thành phố! Sau này nếu nhớ tôi thì các cậu cứ tới tỉnh G du lịch, tôi sẽ làm hướng dẫn viên cho các cậu, còn bao ăn bao ở nữa!” Trình Hàm Chương là người đầu tiên thoát ra khỏi tâm trạng buồn bã, cậu ta vỗ vai hai người họ, cười nói.
Hồi học cấp 3 mong vào đại học, lên đại học lại mong đi làm, nhưng đến lúc mọi người đi khắp mọi miền đất nước làm việc thì bao giờ cũng cảm thấy buồn, sẽ say khướt một hồi, sẽ khóc lóc, sẽ chúc nhau những lời chúc tốt đẹp khi chia tay và hẹn ngày có cơ hội gặp lại, dù cho có thống nhất địa điểm và thời gian gặp nhau một năm, nhưng sự thật là ai cũng hiểu, gặp lại nhau rất khó!
Rất nhanh, mọi người đã đến đông đủ, lớp trưởng đi lên bắt đầu giải thích đủ loại chuyện cần phải làm rõ trước khi tốt nghiệp, cậu ta chia thành từng loại, loại phức tạp và vụn vặt, mọi người đều nhớ kỹ rồi làm theo từng chút một, lúc này không thể cẩu thả được.
Vì Tô Thành là người địa phương nên không cần thay đổi hồ sơ và hộ khẩu, đơn vị công tác cũng đã tiếp nhận nên mọi chuyện cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Tào Kiện tạm thời sẽ không rời khỏi thành phố C mà tiếp tục đi làm ở đây, cho nên tuy có chút phiền phức, nhưng vẫn thông suốt, chỉ có Trình Hàm Chương, còn phải trải qua các loại thủ tục tốt nghiệp, thu dọn hành lý, còn phải tham gia nhiều lần tụ tập để chào tạm biệt bạn bè, có vẻ sẽ vô cùng bận rộn.
Trong thời gian tốt nghiệp, mọi người bắt đầu thiết đãi bạn bè ăn cơm và chào tạm biệt nhau, đây là một nét đặc trưng, dù là gặp nhau hay chia tay gì cũng đều chọn một bữa cơm để liên hệ tình cảm, như thể ăn xong bữa cơm này thì tình bạn của bọn họ có thể trường tồn mãi mãi.
Trưa hôm nay, Tô Thành và một nhóm bạn học cùng nhau ăn cơm, buổi chiều không có việc gì làm, cậu hẹn Chu Duệ buổi chiều đến Chu gia thăm ông lão và Chu Hạo, cậu lấy một ít rượu ra khỏi không gian, định hôm nay mang sang đó, buổi tối còn mời Tào Kiện và Trình Hàm Chương ăn cơm, cậu muốn giới thiệu Chu Duệ với bọn họ.
Đi đến cửa sau trường học, Tô Thành đi về phía Chu Duệ thường đỗ xe, quả nhiên Chu Duệ đã đợi ở đó rồi.
Sau khi lên xe, hai người rất tự nhiên hôn nhau, Tô Thành thắt dây an toàn cho mình xong thì nghe Chu Duệ hỏi: “Tụ tập bạn bè thế nào? Em có mệt không? Náo nhiệt lắm hả?”
“Cũng được, tụi em chỉ cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm thôi, không mệt.” Tô Thành đáp.
Hai người đang nói chuyện thì ô tô bắt đầu lái đi nên cả hai đều không nhìn thấy, sau khi xe rẽ vào một khúc cua và hòa vào dòng xe cộ trên đường thì một bóng người đi ra từ phía sau góc một con hẻm, cô ta cẩn thận nhìn vào những bức ảnh trên điện thoại rồi mỉm cười, nhưng trong nụ cười đó chỉ có chứa ác ý vô hạn.
Lại nói, nơi này rất ít người lui tới, nên Chu Duệ mới đỗ xe ở đây chờ Tô Thành, hôm nay Lý Hủy tình cờ có việc ở cửa sau trường học nên mới đi tới đây, thấy Tô Thành và Chu Duệ gặp nhau nên mới chụp được một tấm ảnh đẹp.
“Chúng ta cùng chờ xem!” Trong lòng Lý Hủy hung ác nghĩ.
Bên này, Tô Thành không biết mình bị Lý Hủy ghét bỏ, hơn nữa cô ta còn tưởng mình đã bắt được đuôi Tô Thành nên đang chờ ngày báo thù. Cậu thì đang ở Chu gia ôm tiểu Chu Hạo nói chuyện với lão gia.
Tiểu Chu Hạo đã hơn sáu tháng tuổi, trắng trẻo mập mạp, môi đỏ răng trắng, giống như đồng tử bên cạnh Quan Âm, ngày thường nghịch ngợm vô cùng, thím Lý trông nó một khắc cũng không dám rời mắt, phải ẵm nó chạy khắp nhà, chơi chỗ này một lúc lại kháng nghị, chỉ khi Tô Thành ẵm nó thì nó mới ngoan ngoãn ngồi trong lòng Tô Thành, nghịch đồ Tô Thành đưa cho, nó rất hay dùng cái miệng nhỏ không răng gặm đồ chơi, thậm chí còn giả vờ đưa cho người khác ăn.
“Con nghe Chu ca nói rượu lần trước mang cho chú đã dùng gần hết, hôm nay con mang thêm cho chú một ít, có cả rượu hoa quả và rượu thuốc con tự mình làm thử, chú uống thử xem mùi vị thế nào.” Tô Thành vừa nói, vừa lấy khăn tay nhỏ chuyên dùng cho Chu Hạo lau nước miếng cho nó.
“Chà, kỹ năng nấu rượu của con rất tốt, con học ở đâu thế?” Ông lão nhắc đến thứ trong ly là bắt đầu quan tâm, lúc còn trẻ ông cũng không đặc biệt thích lắm, nhưng sau khi ông về hưu thì lại rất mê, ngày ba bữa trừ buổi sáng ra, ông nhất định phải uống hai chén rượu.
“Trước đây cha con rất thích mày mò mấy thứ này, từ khi còn nhỏ con học từ ông ấy. Chú thích thì cứ uống, rượu con làm đủ cho chú uống mà.” Tô Thành cười nói.
Một già một trẻ ngồi trong phòng khách tán gẫu về rượu, từ ủ rượu, cất rượu đến cách nếm rượu, cho đến loại rượu nào ngon nhất. Một người từ lúc về hưu ông bắt đầu nghiên cứu để giết thời gian, một người có không gian và có trí siêu phàm, thời gian trước ủ rượu đã nghiên cứu và ghi nhớ kỹ những cách nấu rượu. Có chủ đề chung nên hai người nói chuyện rất hăng say, mãi cho đến khi Chu Duệ từ thư phòng trên lầu đi xuống, sau khi Chu Duệ về nhà thì nhận một cuộc gọi, nên anh đã lên lầu đến thư phòng giải quyết công việc của công ty.
“Chuyện của công ty xử lý xong chưa?” Ông lão quan tâm một chút đến công việc của con mình.
“Dạ, không có gì nghiêm trọng, xử lý xong rồi.” Chu Duệ nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.
Chu Duệ ngồi xuống bên cạnh Tô Thành, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của con trai, thành công chọc cho tiểu Chu Hạo mếu máo, Tô Thành đưa tay dỗ dành cậu nhóc đang tủi thân.
Ông lão ngẩng đầu nhìn thời gian, đã hơn bốn giờ chiều: “Tối nay ăn cơm ở đây hả?”
“Dạ không, hôm nay con hẹn hai người bạn cùng ký túc xá đến nhà ăn tối, hôm khác con lại qua ăn.” Tô Thành đi theo ông lão xem giờ, đáp.
“Ừm, vậy đi đi kẻo muộn.” Ông cụ vừa nói vừa định đi tới ôm Chu Hạo bé nhỏ đang ngồi trong lòng Tô Thành.
Thấy ông nội đưa tay ra, tiểu Chu Hạo cũng dang rộng hai tay, để Tô Thành bế mình lên đưa cho ông nội.
Thế là Chu Duệ và Tô Thành chào lão gia tử rồi lái xe rời khỏi biệt thự chạy đến nhà Tô Thành, tối nay Tô Thành ở nhà nấu cơm cho Tào Kiện và Trình Hàm Chương.
Hết chương 29.