Chương 3: Làm Quỷ Cũng Phải Báo Thù….
“Chú ý nhịp tim của bệnh nhân!”
“Dao giải phẫu số 4.”
“Bác sĩ Tần, tim của bệnh nhân đã ngừng đập!”
“Chuẩn bị máy trợ tim!”
“Tít tít tít tít tít…..”
“Hồ sơ bệnh án: Tô Thành, nam, 28 tuổi, vào viện lúc 11 giờ 32 phút ngày 20 tháng 5 năm 2018, tử vong lúc 0 giờ 15 ngày 21 tháng 5, tử vong do đứt động mạch chủ, mất máu quá nhiều”.
Khi Tô Thành tỉnh lại, cậu nghe được câu nói cuối cùng, đương nhiên là rất đáng sợ!
Tô Thành vừa lúc mở mắt ra, thứ anh nhìn thấy là phòng giải phẫu sáng đèn, xung quanh là các bác sĩ, y tá chuẩn bị rời khỏi phòng mổ.
Tô Thành vội vàng gọi bác sĩ: “Bác sĩ! Bác sĩ!”
Nhưng dù gọi thế nào bác sĩ và y tá cũng không đáp lại, Tô Thành vội vàng bước xuống bàn giải phẫu chạy tới nắm lấy tay bác sĩ, lại kinh ngạc phát hiện ra tay mình đã xuyên qua cánh tay bác sĩ.
Tô Thành ngẩn người! Cậu đứng sững sờ ở đó, đầu óc không thể hoạt động được, không biết chuyện gì đang xảy ra!
Khi bác sĩ và y tá bước ra ngoài, Tô Thành mới chậm rãi quay đầu lại, cậu nhẹ nhàng vén tấm vải trắng trên bàn mổ lên, liền nhìn thấy thi thể của mình nằm trên bàn mổ, không chút dấu hiệu sống nào.
Tô Thành nhìn thi thể mình bị đẩy vào nhà xác, bất giác đi theo vào nhà xác, trong khoảng thời gian này, cậu luôn trong trạng thái mê man, chỉ hành động theo bản năng, cứ như vậy cho đến khi Lý Hủy nghe tin anh qua đời rồi chạy đến bệnh viện nhận xác.
Thấy Tiểu Hủy ôm xác cậu đã lạnh mà khóc thảm thiết, thấy Tiểu Hủy đau đớn vật lộn lo tang lễ cho mình, suốt thời gian này cậu đã đi theo xác của mình, nhìn cái xác được hỏa táng và tro cốt thì được được chôn cất, bạn bè đồng nghiệp người thân đến tế bái mình.
Tang lễ xong, cậu không có nơi ký thác, không biết đi đâu, bèn theo Tiểu Hủy trở về nhà như bản năng.
Sau khi trở về nhà, Tô Thành luôn hối hận vì ngày hôm đó cậu theo vợ mình về, cậu thà rằng vẫn luôn ở trong bóng tối không biết gì, còn hơn là nhìn thấy hiện thực phơi bày ra trước mắt một cách trần trụi như thế này!
Hôm nay, Tô Thành nhìn thấy tro cốt của mình đã được chôn cất, theo Tiểu Hủy trở về căn nhà hai người ở, đi trên con đường ngày nào cậu cũng đi, nhưng giờ không có cách nào nói chuyện được với người vợ yêu thương của mình, vậy nên cậu chỉ có thể âm thầm đứng một bên quan sát.
Vào tiểu khu, lên lầu, Lý Hủy mở cửa, phòng khách sáng đèn, Tô Thành đi vào, Lý Hủy cũng đi vào.
Lúc này, cậu nghe thấy một giọng nam từ nhà mình: “Em yêu, về rồi à?! Hôm nay tang lễ xong chưa?”
“Ừ, mới từ nghĩa trang về, thật xui xẻo! Tôi đi tắm, cơm nước chuẩn bị xong chưa?” Lý Hủy chán ghét đáp.
“Xong rồi, tắm xong là ăn được ngay. Hôm nay có món cá hầm cải chua em thích nhất.” Người đàn ông vừa nói chuyện vừa từ trong phòng bếp đi ra, ôm lấy Lý Hủy hôn lên má cô, dùng giọng nói như dỗ dành cô gái nhỏ.
Lý Hủy hôn đáp lại, vui vẻ đi vào phòng ngủ lấy quần áo đi tắm.
Tô Thành bị một loạt hành động diễn ra trước mắt đánh cho hoang mang choáng váng, tại sao lại có người đàn ông này trong nhà mình? Người đó còn thân thiết với vợ mình như vậy?! Thân thiết như vậy còn chưa tính, vì sao lại làm như thế khi cậu mới xác nhận tử vong chưa đầy nửa tháng?!
Tô Thành nhìn vợ và người đàn ông xa lạ cùng nhau thân mật ăn cơm trong ngôi nhà mình đã lớn lên, thậm chí còn ngủ với nhau trong căn phòng ngủ trước đây của họ! Đây không chỉ là nhà tân hôn của Tô Thành và Lý Hủy mà còn là tổ ấm nơi Tô Thành và bố mẹ cậu đã sống mấy chục năm, ngôi nhà này không chỉ đơn thuần chỉ là tài sản thừa kế, mà còn là nơi thiêng liêng trong lòng Tô Thành, là kỉ niệm hạnh phúc mà bố mẹ cậu đã để lại!
Trong lúc không để ý hai mắt Tô Thành đỏ lên hung ác, màn sương đen dày đặc bao quanh cậu như sắp nổ tung! Cậu từng bước đi về phía phòng ngủ chính, thậm chí còn trực tiếp xuyên qua cửa gỗ, đến bên giường, nhìn đôi cẩu nam nữ trước mặt, Tô Thành chậm rãi vươn tay!
Tay vừa đặt lên cổ Lý Hủy, một luồng hơi nước mát lạnh hoặc một thứ gì đó tương tự truyền từ cổ tay đến trái tim cậu, Tô Thành giật mình tỉnh lại, màu đỏ hung ác trong mắt cậu đã tiêu tan, sương mù đen kịt bao phủ toàn thân cậu cũng tan vào không khí không còn lại gì.
Tô Thành ra khỏi nhà, từng bước đi lên nóc tòa nhà, lặng lẽ nhìn trời, không hiểu tại sao mình lại chết đi rồi thành ra thế này, huống hồ là tại sao người vợ chung sống ba năm của mình lại như vậy, trong khi bọn họ đã yêu nhau gần năm năm.
Lúc Tô Thành nghĩ đến đây, bất giác đưa ngón tay vuốt ve hạt châu trên cổ tay trái, thu lại suy nghĩ trống rỗng kia, Tô Thành đối với tình cảnh hiện tại của mình rất hoang mang.
Đầu tiên, cơ thể của cậu đã chết, mà cậu cũng đã tận mắt nhìn thấy, từ khi chết đến lúc hỏa táng rồi chôn cất.
Thứ hai, theo lô rích thì, cậu cảm thấy mình như là thứ gì đó, như người thường vẫn gọi là “Ma”, nhưng Tô Thành lại chưa từng gặp qua những con ma khác, ngay cả trong nhà xác được cho là u ám nhất so với những nơi khác cũng không có con ma nào khác ngoài cậu.
Nếu Tô Thành có manh mối gì thì chỉ có thể nghĩ đến hạt châu trên cổ tay trái của mình, hạt châu này lẽ ra phải đeo ở cổ tay trái, nhưng Tô Thành lại nhớ rất rõ ràng, trên thi thể hỏa táng của mình không có hạt châu này, tức là hạt châu đó đã đi theo cậu đến trạng thái này, và luồng khí mát lạnh kéo Tô Thành thoát khỏi trạng thái nhập ma vừa rồi tuôn ra từ cổ tay cậu.
“Hạt châu này có nguồn gốc như thế nào nhỉ?” Tô Thành tự hỏi, nhưng khi cậu dùng ánh đèn trên mái nhà quan sát một hồi lâu cũng không thấy có gì khác thường, đành phải bỏ qua mối nghi ngờ này trước.
Hiện tại quan trọng nhất chính là giải quyết chuyện giữa Lý Hủy và người đàn ông kia, Tô Thành lạnh lùng nhếch khóe miệng, “Cô cho rằng tôi chết đi là có thể yên tâm đoạt gia sản sao? Hừ!” Dù cho cậu không so đo việc mình bị cho đội nón xanh, nhưng cũng phải đuổi hai người họ ra khỏi nhà của cậu, không thể để bọn họ làm ô uế ngôi nhà kia được!
Hóa ra người đàn ông lạ mặt đó chính là Trương Cường, thanh mai trúc mã cùng lớn lên với Lý Hủy, hai người học chung cấp 3, lên đại học cũng học cùng trường, cùng quê ở thành phố W. Tỉnh A. Bọn họ đậu đại học lên thành phố như phượng hoàng bay khỏi vùng quê, nhưng sau khi đến trường đại học ở thành phố C, cả hai đã bị sự xa hoa và tiền tài ở thành phố lớn mê hoặc, dần dần trở nên viển vông và ham vật chất.
Học kỳ đầu đại học, Lý Hủy và Trương Cường ngầm chia tay, một người tìm Cao Phú Soái, một người tìm Bạch Phú Mỹ.
Lý Hủy gặp Tô Thành như mèo gặp mỡ, khi đó là học kỳ 2 năm nhất, lúc đó Tô Thành là người nổi tiếng trong trường, tin tức cha mẹ cậu bị rơi máy bay lan truyền khắp trường, Lý Hủy nghe được tình huống của Tô Thành thì có chút cảm động, theo ý của cô ta thì, cho dù Tô Thành không phải là phú nhị đại, nhưng điều kiện gia đình cũng rất tốt, cha mẹ đều đã qua đời, gia đình có xe hơi, nhà lầu, có tiền dành dụm, không có anh chị em ruột. Nếu chọn, sau khi kết hôn với một người như vậy, cuộc sống của cô sẽ không phải lo lắng gì, mà đặc biệt, cũng không lo lắng phải ở chung với nhà chồng trong tương lai.
Thế là Lý Hủy bắt đầu tiếp cận Tô Thành có mục đích, thành công trở thành người yêu của Tô Thành, ra trường kết hôn, vốn dĩ nếu Lý Hủy không tham lam như vậy, có lẽ hai người có thể chung sống hạnh phúc mãi mãi, nhưng Lý Hủy là một người tham lam nên bao nhiêu cũng không thấy đủ. Lý Hủy và Trương Cường vốn chia tay bao nhiêu năm nhưng còn vương vấn, bọn họ lén lút qua lại với nhau, sau này dưới sự xúi giục của Trương Cường, cô ta muốn bí mật chuyển dời tài sản của Tô Thành rồi ở bên Trương Cường.
Khi Tô Thành biết điều này, trong lòng cậu thầm nghĩ, mình vừa từ trong hầm băng đi ra, lạnh đến mức không cảm nhận được đau lòng là gì, Tô Thành không biết lúc này vẻ mặt cậu lạnh lùng như thế nào, tâm như tro tàn. Tô Thành nghĩ đó là tình yêu, là gia đình, thì ra chúng được mua bằng cơ nghiệp cha mẹ để lại, 8 năm này, 8 năm thanh xuân của Lý Hủy, haha….., cũng không biết là thanh xuân của ai đánh mất nữa!
Tô Thành thầm nghĩ: “Làm người thất bại đến mức này chắc xưa nay chưa từng có, về sau lại càng không có!”
Ngày thứ ba sau đám tang của Tô Thành, biến cố xảy ra, Lý Hủy và Trương Cường phát hiện đồ vật trong nhà có gì đó không ổn, hoặc là van gas tự mở, hoặc là phích cắm điện bị rò điện, một lần đèn bị tắt, mái nhà bất ngờ đổ xuống suýt trúng Lý Hủy đang đứng dưới đèn. Điều kinh hoàng hơn là vào ban đêm, tất cả các thiết bị điện trong nhà đều hỏng hóc.
Không chỉ xảy ra tai nạn trong nhà mà còn ở trong công ty và bạn bè. Ngày thứ 5 sau đám tang của Tô Thành, Lý Hủy và Trương Cường tiều tụy giống như bị hành xác gần 2 năm, hôm nay bọn họ rời nhà rồi chia ra hai hướng đến công ty của mình.
Khi Lý Hủy đến công ty, cô thấy mọi người đang lén lút nhìn mình rồi xì xào bàn tán gì đó sau lưng mình, Lý Hủy không hiểu chuyện gì xảy ra nên nghi hoặc đi về chỗ ngồi, bật máy tính lên chuẩn bị làm việc.
“Lý Hủy, đến phòng làm việc của tôi!” Quản lý Ngô hói đầu bụng bia, ông mặc âu phục giày da bóng loáng đứng trước cửa phòng làm việc gọi Lý Hủy.
“Vâng.” Lý Hủy đứng dậy cung kính đáp.
Lý Hủy vào phòng làm việc của quản lý Ngô, đóng cửa lại: “Quản lý, anh tìm tôi?”
“Lý Hủy, cô vào công ty chúng tôi cũng đã ba bốn năm rồi, tôi luôn cảm thấy cô làm việc rất tốt, nhưng có một số chuyện cá nhân không nên đem đến công ty, thứ nhất sẽ ảnh hưởng đến công việc của người khác, thứ hai, còn ảnh hưởng đến hình tượng của công ty, lát nữa cô có thể đến phòng tài chính lấy tiền lương tháng này và trợ cấp thôi việc.” Quản lý Ngô hơi nghiêng người về phía trước, ngồi xuống chiếc ghế sau bàn làm việc, cau mày nói với Lý Hủy.
“Tại sao? Quản lý Ngô! Tôi có hợp đồng với công ty, anh không thể vô cớ sa thải tôi, đây là vi phạm hợp đồng lao động.” Lý Hủy nghe vậy thì lo lắng hỏi quản lý Ngô.
“Mở máy tính ra đăng nhập hộp thư công ty kiểm tra đi! Ảnh hưởng quá lớn!” Quản lý Ngô nói xong không thèm nhìn Lý Hủy nữa, ông cúi đầu xử lý hồ sơ.
Lý Hủy bàng hoàng rời khỏi phòng giám đốc, trở về chỗ ngồi, mở hộp thư ra, lần này Lý Hủy thực sự sốc, thấy trong hộp thư có một email mới chưa đọc, mở ra thì toàn là Ảnh thân mật của cô và Trương Cường, còn có đoạn video hai người nói về Tô Thành lúc bọn họ ở nhà đang lặng lẽ nằm trong hộp thư, đáng sợ nhất chính là, người gửi là Tô Thành! Hộp thư này là hộp thư Tô Thành hay dùng nhất, thậm chí ngay cả Lý Hủy cũng không biết mật khẩu email.
Lý Hủy hét lên, loạng choạng đứng dậy chạy ra khỏi công ty, chạy xuống lầu gọi taxi về nhà, cô ở nhà không đến mười phút thì Trương Cường cũng về, cũng giống như Lý Hủy, hắn ta cũng bị đuổi khỏi công ty.
Đột nhiên, email này xuất hiện trong hộp thư của tất cả những người quen biết Lý Hủy và Trương Cường, họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp, thanh danh của cả hai đều bị mất sạch, bị chú của Tô Thành kiện vì nghi ngờ cái chết của Tô Thành có liên quan đến hai người, mong cơ quan điều tra xem Tô Thành có bị sát hại hay không, yêu cầu chia lại tài sản thừa kế mà Tô Thành để lại.
Tô Thành đã báo được thù, nhìn thấy hai người bọn họ chật vật rời khỏi thành phố C, trong lòng mới buông chuyện này xuống.
Hết chương 3.