Chương 31: Chuyện Ảnh Chụp (Phần 1)…..
Vào buổi trưa, nhân viên của một công ty nào đó vẫn đang làm việc chăm chỉ, văn phòng rất yên tĩnh, ngoại trừ những tiếng thảo luận công việc trầm thấp, bên trong cùng của văn phòng lớn là một căn phòng rất rộng rãi, bài trí đẹp mắt và tiện nghi, đó là phòng làm việc của Chu Duệ, anh đang ngồi sau bàn làm việc xử lý công việc.
Có tiếng gõ cửa vang lên, “Mời vào.” Chu Duệ không ngẩng đầu, nói.
“Chu tổng, đây là văn kiện cần anh ký!” Trợ lý Tiểu Chu đưa văn kiện cho anh bằng hai tay, cậu ta có chút hâm mộ nhìn đại boss của công ty, là sếp trực tiếp của mọi người: Hình mẫu của một người đàn ông thành công thì phải như thế này, vừa thành công trong sự nghiệp vừa đẹp trai và giàu có!
Chu Duệ ngẩng đầu, cầm văn kiện lật xem hai lần, sau khi nhìn rõ nội dung thì ký tên rồi đưa lại cho cậu ta: “Còn gì nữa không?”
“Không còn gì nữa, Chu tổng anh cứ bận việc của mình tiếp đi.” Trợ lý Tiểu Chu vội vàng lắc đầu, chào anh rồi rời khỏi văn phòng.
“Ừ.” Chu Duệ gật đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ trên bàn, thấy đã giữa trưa, liền gọi điện thoại nội bộ cho thư ký, bảo thư ký mang bữa trưa anh mang theo đến căng tin hâm nóng một chút.
Bữa trưa là do Tô Thành chuẩn bị cho anh, bởi vì nghe anh phàn nàn đồ ăn công ty quá tệ, Tô Thành rất để tâm, mỗi ngày đều làm thêm mấy món cho bữa tối, để hôm sau mang đến công ty, vậy nên anh không cần ăn cơm hộp nữa!
Đương nhiên là Chu Duệ không biết hành động tự mang cơm trưa của mình đã làm dấy lên suy đoán mạnh mẽ trong công ty, ước mơ hào môn của rất nhiều cô gái nhỏ đã tan thành mây khói, kim cương vương lão ngũ lớn nhất công ty đã có chủ!
Trong không gian, con chó ngao Tây Tạng đang lặng lẽ ẩn mình trong bụi cỏ rậm rạp, bụi cỏ cao đến vài thước, che mất bóng dáng của nó, chỉ lộ ra đôi mắt đăm đăm nhìn về phía trước. Cách đó không xa, một con heo rừng đang trái cây rụng trên mặt đất, con lợn rừng này dài hơn nửa mét, béo khỏe vô cùng, nó có hai chiếc răng nanh dài và nhọn, có lẽ là do trái cây dại rụng trên mặt đất rất ngon, nên nó ăn vô cùng sung sướng, không hề biết mình đang bị con chó ngao Tây Tạng coi là con mồi chuẩn bị đi săn!
Con lợn rừng ăn càng sung sướng, khoảng cách giữa nó và con chó ngao Tây Tạng càng gần, mắt thấy con tàng ngao đã đến cách nó chưa đầy hai mét, vậy mà con lợn rừng vẫn không để ý đến nguy hiểm cận kệ, cả khu rừng dường như chỉ có tiếng con lợn rừng đang gặm trái cây và tiếng bước chân giẫm đạp lên lá khô.
Con chó ngao Tây Tạng chậm rãi di chuyển, nó dán mắt vào cổ con lợn rừng rồi từ từ hạ hai chân sau xuống, như thể nó có thể nhảy qua và cắn vào cổ con lợn rừng bất cứ lúc nào.
Khi con chó ngao Tây Tạng đến một khoảng cách vừa phải, quả nhiên nó đã hành động, vừa lấy đà phóng tới vừa cắn vào cổ con lợn rừng kia, con lợn rừng vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhưng đáng tiếc là nó đã bị cắn trọng thương. Máu chảy càng lúc càng nhiều, chẳng bao lâu nữa sẽ nằm bất động.
Con mồi đã chết, chó ngao Tây Tạng há miệng nhả con mồi ra, nó định kéo con mồi về thung lũng nhỏ, Tô Thành thường xuyên đến thung lũng nhỏ để nấu con mồi cho Hắc Bảo và chó ngao Tây Tạng ăn, hoặc hầm hoặc nướng!
Lúc này, con báo đen bất ngờ từ một góc nào đó lao ra, nó vui vẻ chạy vòng quanh chó ngao Tây Tạng, tỏ vẻ rất vui khi chó ngao Tây Tạng săn được con mồi, còn thân mật liếm những vết máu còn sót lại ở khóe miệng khi chó ngao Tây Tạng giết lợn rừng.
Chó ngao Tây Tạng tránh mấy lần vẫn không tránh được, cuối cùng đành bất lực cọ cọ Hắc Bảo hai cái, đáp lại sự nhiệt tình của Hắc Bảo, đợi Hắc Bảo biểu đạt tâm tình: ‘Ta rất vui, vui vì có thịt ăn.’ xong, chó ngao Tây Tạng kéo lê con lợn rừng quay lưng đi về, còn Hắc Bảo thì chạy loanh quanh theo bên cạnh, lúc chạy trước lúc chạy sau, khi tâm trạng vui vẻ sẽ hừ hừ hai ba tiếng.
Trước đây trong không gian không có động vật, chỉ có thực vật, trừ bỏ lúc có Tô Thành ở đây, còn lại không gian lúc nào cũng yên tĩnh, vì là thú dữ nên Hắc Bảo không thể ra ngoài không gian chơi được, có quá nhiều cố kỵ nên Bảo Hắc chỉ có thể cô đơn tự chơi một mình trong không gian.
Về sau, không gian tiếp tục phát triển, đến nay về cơ bản đã hoàn thiện, không khác gì các giống loài trên địa cầu, đã hình thành một chuỗi sinh vật hoàn chỉnh và phức tạp, trong không gian không còn chỉ có một loài động vật là Hắc Bảo, mà nơi này đã trở nên sống động hơn! Lúc đầu, con báo đen rất vui vẻ, nhưng sau đó Hắc Bảo phát hiện ra rằng, không hiểu vì sao, các loài động vật trong không gian lại có cảm giác sợ hãi đối với nó, khi chúng nhìn thấy nó sẽ run sợ đứng tại chỗ hoặc bỏ chạy thật xa, chỉ cần cảm nhận được khí tức của nó thôi đã bỏ chạy.
Hắc Bảo rất hậm hực, nó không biết mình cũng giống như Tô Thành, cũng được Nguyên Châu ngược dòng thời gian mang nó quay lại, bản thân lại dung hợp với nguyên lực của Nguyên Châu, cho nên yêu thú trong không gian đều sợ hãi nó, không gian càng sống động, Hắc Bảo càng cô độc, nó chỉ có thể thỉnh thoảng bắt nạt yêu thú trong không gian để trút giận.
Sau này Tô Thành mang chó ngao Tây Tạng về, con tàng ngao này chẳng những không sợ Hắc Bảo, ngược lại có chút không muốn phản ứng với nó, chuyện này sao có thể được chứ? Hắc Bảo là hùng bá trong không gian này, con chó không phản ứng với gia thì gia sẽ phản ứng với nó! Hừ! Bảo Hắc ngạo kiều nghĩ~
Kể từ đó, các loài động vật trong không gian thường thấy một cảnh tượng như vầy: Con chó ngao Tây Tạng chạy trước, Hắc Bảo đuổi theo sau; con chó ngao Tây Tạng nằm trên cỏ, Hắc Bảo chạy vòng quanh trêu ghẹo, biết tàng ngao nhịn không được, đè Bảo Hắc dưới thân, gầm gừ hai tiếng cho có lệ rồi thôi, Hắc Bảo lại thành thật cùng nó nằm đó; khi con chó ngao Tây Tạng đi săn, Hắc Bảo nấp vào một chỗ kín đáo bên cạnh, xem nó đi săn, sau khi nó thành công bắt được con mồi, Hắc Bảo sẽ chạy tới làm như ngày hôm nay vậy, dù sao nó cũng sẽ quấn lấy tàng ngao không tha.
Khi Hắc Bảo và chó ngao Tây Tạng kéo lợn rừng về hang động trong thung lũng nhỏ, Tô Thành đang dùng tinh thần lực khắc đá bên trong, đây là thứ mà Tô Thành phát hiện ra khi khắc Ngọc Quan Âm lần trước, có thể rèn luyện độ chính xác của tinh thần lực, sau khi sử dụng hết tinh thần lực và khôi phục lại, tinh thần lực sẽ tăng lên rõ rệt.
Vậy cho nên từ đó Tô Thành rất thích điêu khắc những vật liệu có sẵn trong không gian như gỗ, đá, thậm chí là rau củ quả, muốn khắc gì cũng được, kiên trì một thời gian dài như vậy, chưa kể tinh thần lực tăng lên, tay nghề điêu khắc của cậu cũng tiến bộ không ít, so với lần đầu tiên khắc Ngọc Quan Âm, bây giờ hình những tác phẩm của cậu trông tinh xảo và sống động hơn rất nhiều.
Tô Thành dùng tinh thần lực khắc nét cuối cùng, một con Hắc Bảo bằng đá hiện lên vô cùng sống động xuất hiện trong lòng bàn tay Tô Thành, tuy không hoàn hảo lắm, còn có chút thiếu sót nhưng so với trước đây đã tiến bộ rất nhiều.
Quay người lại thì thấy chó ngao Tây Tạng đang kéo một con lợn rừng đi tới, biết đây là khẩu phần ăn hôm nay của nó và Hắc Bảo, Tô Thành ném viên đá nhỏ trên tay về phía Hắc Bảo, liền nhìn thấy Hắc Bảo nhảy lên, ngậm viên đá nhỏ trong miệng rồi đặt xuống đất nhìn nhìn, nhìn xong nó lại ngậm lên lần nữa, quay người chạy về phía căn nhà nhỏ của mình, nó đang thu thập mấy chục viên đá nhỏ Tô Thành điêu khắc cho nó, tất cả đều là hình dáng Hắc Bảo.
Hắc Bảo đại gia còn rất tự luyến, từ khi phát hiện ra khi Tô Thành khắc đá, thỉnh thoảng sẽ khắc theo hình dạng của nó, sau đó Hắc Bảo sẽ chờ Tô Thành chạm khắc xong rồi thu thập chúng lại, đặt vào chiếc hộp nhỏ Tô Thành chuẩn bị cho nó trong sơn động, nơi này sạch sẽ ngăn nắp, ngoại trừ chó ngao Tây Tạng và Tô Thành, những người khác hoặc động vật khác đều không được động vào, đương nhiên, ngoại trừ ba người bọn họ thì không có người hay động vật nào khác trong không gian, động vật cũng không dám đến đây để tìm chết.
Tô Thành lôi heo rừng từ chỗ con chó ngao Tây Tạng về, cạo sạch lông, mổ bụng, chặt thành miếng lớn, rửa sạch rồi cho vào nồi lớn do Tô Thành đặc biệt chuẩn bị, thêm nước và gia vị vào, bật bếp biogas lên, bắt đầu hầm!
Bếp ga sinh học là do Tô Thành đặc biệt thiết kế và xây dựng trong không gian, bởi vì trong thung lũng nhỏ có nuôi một số gà, vịt, ngan ngỗng, trâu bò và cừu, có rất nhiều phân cần xử lý, vậy nên Tô Thành đặc biệt xây dựng một hố khí sinh học để tạo ra khí mê tan, có thể dùng để nấu ăn trong không gian. Giống tình huống hôm nay, Hắc Bảo và chó ngao Tây Tạng không ăn thịt sống, vậy nên Tô Thành thường chế biến rồi hầm chín, đặt trong không gian cho tụi nó ăn khi đói, dù sao đặt ở trong không gian cũng sẽ không hỏng.
Vặn lửa ở mức to nhất, nước trong nồi sẽ sôi nhanh hơn, thịt heo trong nồi cũng bắt đầu chuyển từ màu tươi sang nhạt, nước trong nồi sôi ùng ục, mùi thơm dần tỏa ra xung quanh. Chó ngao Tây Tạng và Hắc Bảo nhìn thẳng về phía bên này, chó ngao còn đỡ, nó chỉ nằm yên tại chỗ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía này, chờ thịt chín! Hắc Bảo thì ngửi thấy mùi thơm cũng muốn ăn, nhưng biết thịt chưa chín nên cứ quẩn quanh bên Tô Thành và nồi thịt, chán thì tìm đến chỗ con chó ngao chọc nó.
Ngay khi Hắc Bảo nhịn không được muốn lăn lộn đòi ăn thịt, cuối cùng nồi thịt heo rừng cũng nấu xong, Tô Thành tranh thủ thời gian hầm nồi thịt, xử lý một cái chân heo vừa rồi cố tình chừa lại, cậu thêm gia vị rồi nướng chín, bây giờ cũng vừa lúc có thể ăn.
Lấy thịt trong nồi ra, cho vào từng cái bát gỗ cho chó ngao Tây Tạng và Hắc Bảo ăn, khi Tô Thành bắt đầu cho thịt vào bát, tàng ngao từ từ đứng lên khỏi bãi cỏ, thong thả đến chỗ bát thịt của mình, còn Hắc Bảo thì ngược lại, nó nôn nóng đứng chờ trước bát cơm của mình, khi thấy Tô Thành bỏ thịt vào xong, nó mặc kệ tất cả, cứ nhào vô ăn trước, bị nóng đến kêu gào cũng không ngừng lại.
Mỗi lần Tô Thành nhìn thấy bộ dạng ham ăn này của Hắc Báo thì đau đầu, giống như Tô Thành ngược đãi nó, 800 năm mới cho ăn một lần vậy!
Mặc kệ Hắc Bảo đang ăn như ma đói, Tô Thành dùng dao cắt đùi heo nướng của mình thành từng miếng nhỏ, đặt lên đĩa, còn lấy một ít gia vị thường dùng, pha thêm nước chấm, gắp miếng thịt chấm vào nước chấm, cho vào miệng, hương vị không tồi.
Ăn hết một nửa thịt nướng, Tô Thành đã no căng bụng, lúc này Hắc Bảo đã ăn hết thịt trong chậu, uống hết nước canh, bước tới chỗ Tô Thành, nhìn cậu bằng ánh mắt ươn ướt, rồi lại nhìn vào đĩa thịt.
Tô Thành không nói nên lời, cầm miếng thịt nướng chưa ăn hết cho vào trong bát cơm của Hắc Bảo, nhóc con lại vui vẻ mãn nguyện đi ăn thịt.
.
Ở biệt thự Chu gia, lão gia tử nhận được điện thoại của con trai, nói buổi tối sẽ đưa Tô Thành đến ăn cơm, trên mặt ông lộ ra ý cười, nhưng giọng nói trong điện thoại vẫn nghiêm túc trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, ông cụ nói với cháu trai đang chơi trong nôi: “Tiểu Hạo, con có nhớ ba không? Tối nay ba con về ăn cơm đó, chúng ta ăn gì đây?”
Tiểu Chu Hạo nằm trong nôi không hiểu cái gì, nhưng thấy ông nội nói chuyện với mình vẫn biểu lộ ra nhiệt tình vô cùng, nhóc con cười toe toét.
Lúc này, thím Lý đi vào, đưa cho ông lão một phong bì mỏng: “Lão gia, tôi mới thấy nó nằm trong hòm thư.”
Ông lão cầm phong bì lên xem, không có thông tin người gửi, địa chỉ người nhận cũng được đánh máy, ông cau mày bảo thím Lý xuống nhà trước, xé phong bì, trong đó có hai tấm ảnh rơi ra. Nhìn vào bức ảnh, mày ông lão đột nhiên nhíu chặt!
Hết chương 31.