Chương 32: Chuyện Ảnh Chụp (Phần 2)….
Đêm hôm đó, Tô Thành và Chu Duệ cùng nhau đến nhà chính của Chu gia dùng cơm, cả nhà ăn tối rất hòa thuận vui vẻ, ông cụ uống trà do chính tay Tô Thành pha, nhắm mắt thưởng thức.
“Trà này ngon quá! Tay nghề pha trà của Tô Thành cũng tiến bộ nhiều rồi!” Ông lão ăn xong cười ha ha khích lệ.
Thật ra Tô Thành không biết pha trà, cái gọi là pha trà của cậu chính là cho lá trà vào ấm, rót nước nóng vào, cái này thì ai cũng có thể làm được, chỉ là hành động này làm càng ngày càng, vậy nên thành ra thuần thục, thoạt nhìn có vẻ rất trôi chảy, đó là lý do tại sao ông lão khen nhiều như vậy.
Trà ngon sở dĩ không liên quan gì đến tay nghề của Tô Thành, mà chủ yếu là do lá trà, Tô Thành vô tình tìm được loại trà này trong không gian, sau khi tìm kiếm trên mạng thì biết được một mẩu trà nhỏ mọc trên ngọn đồi trong không gian là cây trà, sau đó Tô Thành tra cứu phương pháp sao trà trên mạng rồi thử làm theo, thế mới có được loại trà mà ông cụ thích.
Uống trà xong, ông cụ ra hiệu cho thím Lý ẵm tiểu Chu Hạo đang ngồi trong lòng Tô Thành rời đi, gọi Tô Thành Chu Duệ vào thư phòng mình.
Hai người không hiểu ra sao, thư phòng của lão gia tử không phải ai cũng có thể vào được, ngày thường có việc gì đó quan trọng và được cho gọi thì Chu Duệ mới được phép vào, lần này ông lão gọi cả hai người vào như vậy có vẻ rất quan trọng, vậy cho nên hai người có hơi bối rối.
Ông cụ đi ở phía trước, Tô Thành và Chu Duệ ngoan ngoãn đi theo phía sau, bước vào cửa phòng làm việc, ông cụ đến sau bàn ngồi, ra hiệu cho Chu Duệ và Tô Thành cũng ngồi xuống, trước mặt bàn làm việc có một chiếc sô pha, đợi hai người ngồi xuống rồi ông lão mới lấy phong thư nhận được chiều nay từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Chu Duệ.
Tuy trong lòng Chu Duệ có chút nghi hoặc, nhưng cũng không lộ ra mặt, anh nhận phong thư ông lão đưa tới, lại ngồi xuống, mở ra, lấy hai tấm ảnh bên trong, nhìn một chút, trong lòng chợt nhảy dựng, anh trực tiếp đưa cho Tô Thành.
Tim Tô Thành cũng đập thật mạnh khi nhìn thấy bức ảnh này, đây là ảnh Chu Duệ và cậu hôn nhau trong xe, nhìn từ góc độ thì rõ ràng là ảnh chụp trực tiếp, ảnh không được rõ cho lắm, hình như là vậy zoom cận cảnh, tuy hơi mờ nhưng ai quen biết hai người thì nhìn vào vẫn có thể nhận ra.
Thấy hai người đều đã xem bức ảnh, ông lão nói: “Chiều nay có người trực tiếp đưa tới nhà, hình như có người không vừa mắt hai đứa, Chu Duệ, chuyện này các con tự giải quyết đi! Ba không muốn gây ồn ào huyên náo.”
Chu Duệ nói: “Ba! Ba yên tâm đi, chuyện này con nhất định sẽ giải quyết ổn thõa! Ba không cần lo lắng!”
“Ừm!” Ông lão nghiêm túc gật đầu, nói: “Được rồi, hai đứa chỉ cần có chừng mực là được rồi, đi ra ngoài đi!”
Chu Duệ kéo Tô Thành đứng dậy đi ra khỏi thư phòng, trực tiếp vào phòng ngủ của Chu Duệ.
Tô Thành có chút bất an, chuyện như thế này nếu bại lộ ra ngoài, có thể sẽ ảnh hưởng đến công ty của Chu Duệ, tuy đây là chuyện cá nhân, nhưng thời buổi này chuyện gì cũng đều có quan hệ mật thiết với nhau, e rằng người gửi ảnh sẽ phát tán tấm ảnh ra ngoài, gây ảnh hưởng không tốt đến công ty của Chu Duệ.
Nghĩ đến đây, Tô Thành có chút hối hận, sau này ra ngoài nên cẩn thận hơn, về phần bản thân cậu cũng không có gì đáng quan tâm, chuyện này cũng không ít bạn bè của cậu biết rồi, cũng đã gặp Chu Duệ, cậu cũng sắp tốt nghiệp nên rất ít khi đến trường, cho dù có lan truyền trong trường cũng không ảnh hưởng gì, về phần công việc thì cậu cũng không cần lo lắng, dù sao không ra ngoài đi làm thì Tô Thành vẫn có thể tự nuôi mình được.
Về phía Chu Duệ thì lại nghĩ hoàn toàn ngược lại với cậu. Vấn đề giới tính của Chu Duệ gần như là bán công khai trong giới rồi, về cơ bản thì ai cũng biết, chỉ là không đưa ra ánh sáng mà thôi, cho dù mấy tấm ảnh đó có bị lan truyền thì cũng chỉ là vừa lúc công khai luôn, cũng không phải chuyện gì lớn, còn giúp Chu Duệ công khai Tô Thành sớm một chút mà thôi!
Nhưng Tô Thành thì khác, Tô Thành sắp tốt nghiệp, nếu lúc này mà thông báo chuyện này nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp của cậu, không biết bằng tốt nghiệp có bị làm khó dễ không, về sau đi làm có thể bị phân biệt đối xử, có thể bị những người khác trong công ty kỳ thị!
Kéo Tô Thành ngồi lên giường, Chu Duệ an ủi Tô Thành nói: “Yên tâm đi, chuyện này anh sẽ giải quyết! Sẽ không có phiền phức gì xảy ra đâu!”
Thật ra Chu Duệ chỉ đang an ủi Tô Thành mà thôi, dù sao hiện tại anh cũng không biết đầu đuôi sự việc như thế nào, biết ai sẽ là người nhận được những bức ảnh này nữa?! Với thanh danh của lão gia tử, người bình thường không có mấy ai dám làm loại chuyện này, người không kiêng nể gì Chu gia quả thật rất ít, hơn nữa cũng không có xung đột lợi ích gì lớn, làm loại chuyện này không phải là vô nghĩa sao?! Không biết địa vị của Chu gia ở thành phố C, tình cờ lại mò ra chuyện của Chu Duệ và Tô Thành, muốn tống tiền hay gì đó! Nhưng bọn họ cũng không nhận được cuộc gọi tống tiền nào! Điều này có hơi lạ!
“Vâng! Em biết rồi!” Tuy rằng Tô Thành biết Chu Duệ chỉ là đang an ủi mình, nhưng Tô Thành vẫn ngoan ngoãn gật đầu, tỏ ý tin tưởng anh.
Chu Duệ đã hứa với Tô Thành sẽ giải quyết, quay người liền gọi điện cho Trợ lý Tiền, nhờ cậu ta điều tra sự việc.
Trợ lý Tiền nhận được điện thoại của Chu Duệ, liền ai thán một câu, chủ nhật đẹp trời lại phải tăng ca rồi! Ai mà to gan như vậy chứ, dám động trên đầu thái tuế, không muốn sống nữa hả?! Thế mà lại dám uy hiếp Chu tổng nhà bọn họ!
Trợ lý Tiền than thở cho ngày cuối tuần của mình xong, nhanh chóng hành động giải quyết chuyện bức ảnh, truy tìm nguyên nhân sâu xa, tìm ra kẻ đang ngại mình sống lâu quá!
Trợ lý Tiền làm việc rất có hiệu suất, sáng hôm sau Chu Duệ đi làm, mấy thứ anh muốn biết đã nằm sẵn trên bàn làm việc của mình rồi, nhìn thấy thông tin bên trong, Chu Duệ nhướng mày cười, thầm nghĩ: Quả nhiên, nghé con không sợ hổ!
Anh gọi điện thoại, “Tiền Đạc, cậu đem chuyện này giải quyết đi, tôi không muốn Tô Thành nhìn thấy cô ta ở thành phố C!”
“Tôi hiểu rồi Chu tổng! Hơn nữa, lúc Hacker hack điện thoại và máy tính của cô ta, phát hiện cô ta vừa đưa ảnh lên mạng, nhưng vẫn chưa có ai xem, Hacker đã xóa đi rồi!” Tiền Đạc bổ sung.
“Ừ, cậu cứ xử lý đi.” Chu Duệ cũng không để ý lắm, vừa mới đưa lên đã bị xóa, sẽ không có người nhận ra, cho nên cũng không có gì to tát.
Vì chuyện này không phức tạp như tưởng tượng, hơn nữa cũng chỉ là một phụ nữ ghen tuông không biết nông sâu, vậy thì cũng không sao! Sau khi chuyện này được giải quyết Chu Duệ gọi điện cho Tô Thành, nói với cậu rằng anh đã giải quyết chuyện về mấy bức ảnh đó rồi!
Tô Thành thở phào nhẹ nhõm, lời đàm tiếu đồn thổi gì đó có thể có cũng không sao, nhưng không có thì tốt hơn, dù sao hai người bọn họ không phải ngôi sao, nổi tiếng cũng vô dụng.
Về phần Lý Hủy, cô ta gửi ảnh đã lâu nhưng không thấy có động tĩnh gì, nghĩ lại cũng không yên tâm, buổi tối muốn up ảnh lên mạng, muốn dùng Internet thổi phồng mọi việc, làm to chuyện này lên, cô không tin là cha mẹ Chu Duệ chưa nghe được tin tức gì. Thật ra Lý Hủy cũng không biết Chu Duệ là ai, cô ta chỉ cố gắng tìm ra tên của Chu Duệ, và mơ hồ biết Chu Duệ là phú nhị đại gì đó.
Đó là lý do tại sao cô ta cảm thấy những bức ảnh mình chụp có thể có tác dụng, xét cho cùng thì sự chấp nhận đồng tính luyến ái ở thời đại này không quá cao, một số bậc cha mẹ không cảm thấy gì khi chuyện đó xảy ra trên người con cái nhà người khác, nhưng khi trường hợp đó rơi vào con mình thì lại không được sáng suốt lắm. Đặc biệt là gia đình càng giàu, càng quyền lực thì tư tưởng thừa kế dòng tộc càng ăn sâu vào tâm trí cha mẹ, tài sản của gia đình bắt buộc phải do con cháu cùng huyết thống thừa kế!
Tiếc là mọi việc không diễn ra như ý muốn, ảnh vừa up lên mạng đã bị xóa đi ngay chỉ sau một cú nhấp chuột! Lúc đầu Lý Hủy tưởng mình nhầm nên up lại mấy lần, nhưng cô ta vẫn không thể up được! Lúc này Lý Hủy mới nhận ra có gì đó không ổn!
Nhưng mà, lúc đó cô không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, chờ đến khi cô đi phỏng vấn xin việc rất nhiều công ty ở thành phố C và bị từ chối nhận vào làm, có người đã gọi điện đến giải thích nghi hoặc của cô!
Hôm đó, Lý Hủy phỏng vấn mấy công ty trong một ngày, vốn dĩ thành tích và điều kiện của cô cũng không tồi, sơ yếu lý lịch viết cũng rất tốt, trong số những người đồng hành có người còn kém hơn cô rất nhiều, nhưng người ta vẫn vượt qua bài phỏng vấn, nhưng bản thân cô thì luôn bị từ chối.
Cuối cùng, Lý Hủy tức giận xé bỏ đống hồ sơ đã gửi đến không biết bao nhiêu ngày nay ném vào sọt rác, vẻ mặt cô càng trở nên hung dữ hơn.
Khi Lý Hủy phát tiết xong, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, điện thoại cô vừa vặn reo lên, đó là một số máy lạ, Lý Hủy nghi ngờ nhấc máy, thầm nghĩ cuối cùng cũng có công ty nhận cô.
“A lô, xin chào!” Khi nhấc máy, Lý Hủy cố gắng bình ổn hơi thở, giọng nói cũng trở lại mềm mại như thường.
“Ha ha!” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói của một cô gái, nghe rất ngọt ngào, nhưng trong tiếng cười lại theo cảm giác bề trên cao cao tại thượng.
“Lý Hủy, Lý tiểu thư đúng không?” Cô gái kia cao giọng nói.
Lý Hủy nghe giọng nói thì biết không phải là nhà tuyển dụng, “Vâng, xin hỏi cô là ai?” Giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng.
“Tôi? Cô đừng quan tâm tôi là ai!” Giọng cô gái kia mang theo một sự khinh thường: “Lần trước tôi nhìn thấy cô đăng ảnh chụp lên mạng! Cô còn giữ bản chính không?”
“Ảnh gì? Tôi không hiểu cô đang nói cái gì?” Đương nhiên Lý Hủy sẽ không thừa nhận về chuyện bức ảnh khi không biết thân phận của đối phương.
“Lý tiểu thư không cần qua mặt tôi, tôi biết tất cả về cô! Thế nào? Không theo đuổi được Tô Thành, vì yêu mà hận, có muốn tôi nhắc lại chuyện mất mặt này cho Lý tiểu thư nghe một lần nữa không?” Không biết vì sao, giọng điệu cô gái trong điện thoại nghe có chút bén nhọn!
Sắc mặt Lý Hủy đột nhiên trầm xuống: “Vị tiểu thư này, tôi không biết cô đang nói cái gì? Nhưng cô xâm phạm quyền riêng tư của người khác là phạm pháp!”
“Hừ! Phạm pháp! Sao Lý tiểu thư không nghĩ tới hành động lén lút chụp ảnh đời tư của người khác rồi tung lên mạng của mình? Lý tiểu thư va vào tường khắp nơi mà không biết có chuyện gì sao? Đắc tội với người khác còn không biết à? Thật là khiến tôi cạn lời.”
“Cô! Cô là ai?!” Nghe được câu sau, phòng bị của Lý Hủy đã hoàn toàn tan vỡ! “Làm sao cô biết những chuyện này?”
“Hiện tại thì biết tôi lợi hại bao nhiêu rồi chứ? Hừ, cô không cần quan tâm làm sao tôi biết, nếu cô muốn báo thù thì về sau nhớ ngoan ngoãn nghe lời tôi, chuyện việc làm cô cũng không cần lo lắng! Tôi có sắp xếp riêng rồi!”
Lý Hủy không biết sau giọng nói đó là một người như thế nào, cuối cùng sững sờ cúp điện thoại, nếu nói trong lòng cô không sợ là nói dối, không ngờ mình gửi ảnh đi mà không làm rõ ràng lại gây ra rắc rối lớn như vậy! Bây giờ cô mới biết lý do tại sao đi đâu cũng đụng phải tường, thì ra là vì mấy bức ảnh kia! Vậy sau này cô phải làm sao? Người đó sẽ không buông tha cho cô sao? Công việc của cô, tương lai của cô sau này không phải sẽ bị hủy hoại sao?!
Hết chương 32.