Chương 33: Tốt nghiệp bận rộn…..
Bên này Lý Hủy tâm tư rối bời, vừa hận vừa hối hận, hối hận vì mình hành động nông nổi, không ngờ chọc phải người không thể chọc, hận Tô Thành là một nam nhân mà lại leo được lên một chỗ dựa lớn như vậy, cô vừa hâm mộ vừa đố kị, cảm giác trong lòng thật phức tạp, ngay đến chính bản thân Lý Hủy chắc cũng không biết trong lòng mình đang nghĩ cái gì!
Tô Thành không quan tâm lắm đến những bức ảnh nữa, cậu vẫn sống cuộc sống yên bình như trước, vào trong không gian trêu chọc Hắc Bảo và chó ngao Tây Tạng, nhìn chúng nó tương tác với nhau, hẹn hò với Chu Duệ, tận hưởng thế giới của hai người, cùng ông lão uống trà, nếm rượu, ôm tiểu Chu Hạo trong lòng chơi với nó.
Trải qua cuộc sống nhàn tản ấy là những ngày bận rộn làm thủ tục tốt nghiệp, nửa năm cuối đại học cũng nhanh chóng trôi qua!
Hôm nay, sau khi dự lễ tốt nghiệp xong, cả trường cùng nhau tụ tập liên hoan, cuộc sống đại học kết thúc, sau đó mọi người bắt đầu dọn ra khỏi ký túc xá, nhóm bạn tốt cùng nhau ăn cơm, tụ tập, và nói lời tạm biệt.
Đã lâu Tô Thành không ở ký túc xá, tất nhiên cũng không cần chuyển đồ phiền phức, nhưng cậu cũng đến giúp Tào Kiện và Trình Hàm Chương thu dọn, hai người cũng không có nhiều đồ lắm.
Trình Hàm Chương thu dọn hành lý xong, gọi một trong các công ty vận chuyển cắm trại ở tầng dưới ký túc xá chuyển hành lý về nhà, Tào Kiện muốn ở lại thành phố C, Trình Hàm Chương cũng không nỡ vứt hết đó rồi đi, cậu ta thu dọn đồ đạt còn dùng được đóng thùng lại, goi taxi chở đến nhà Tô Thành. Cũng không còn cách nào, vì vẫn chưa tìm được nhà mà, vào mùa tốt nghiệp này tìm nhà rất khó, thậm chí tiền thuê nhà còn tăng cao, lại không tìm được chỗ gần công ty, Tào Kiện đơn giản định né làn sóng thuê nhà lần này, chờ một thời gian nữa sẽ tiếp tục tìm, như vậy sẽ phải đến quấy rầy Tô Thành một thời gian.
Trong phòng KTV, Lý Hủy ngồi ở trong góc nhìn Tô Thành, Tào Kiện và Trình Hàm Chương cười nói vui vẻ, tuy rằng từ trước đến nay Vinh Tiến không giao tiếp nhiều cùng bọn họ, nhưng sắp tốt nghiệp rồi, hắn cũng tốt hơn một chút, mặc dù lúc nói chuyện vẫn khó chịu, nhưng không nói đến những điều làm mất hứng.
Từ khi nhận được cuộc điện thoại đó, cô mới hiểu nguyên nhân vì sao mình lại liên tục đụng vào chân tường, Lý Hủy cũng không ra ngoài tìm việc nữa, người phụ nữ không quen biết kia cũng thường xuyên gọi điện cho cô, thường là để hỏi thăm chuyện của Tô Thành, nhưng Lý Hủy cô làm sao biết kỹ càng tỉ mỉ về Tô Thành được, cô không thể nói chuyện với Tô Thành, cô chỉ có thể hỏi qua những người khác, đôi khi người phụ nữ đó rất bất mãn, còn hay giễu cợt cô, nhưng Lý Hủy cũng đã học được cách cư xử, biết người phụ nữ này cũng là người mình không thể động vào, vậy nên chỉ có thể nhỏ giọng trả lời điện thoại, không dám phản bác, cúp điện thoại xong chỉ có thể ném gối để trút giận.
Không biết ai tổ chức bữa tiệc này, dù sao ở đây cũng có rất đông người, khoa nào cũng có, Tô Thành vốn không muốn đến nhưng cũng không cưỡng lại được sự thuyết phục của Tào Kiện và Trình Hàm Chương. Tất cả đều tốt nghiệp, những bữa tiệc kiểu này đến ít hơn một lần hoặc chỉ là tìm lý do nào đó để vài người bọn họ có cơ hội gặp lại nhau, vậy nên Tô Thành cũng đến.
Phải nói là Lý Hủy vẫn thu hút được ánh mắt Tô Thành giữa một đám người, bởi vì Tô Thành biết bức ảnh kia chính là tuyệt tác của người phụ nữ này, hơn nữa còn có ấn tượng kiếp trước, có đôi khi Tô Thành thật sự không thể không để ý đến cô ta!
Nhưng kể từ sau chuyện ảnh chụp kia, Lý Hủy dường như đã biết điều hơn, không còn tiếp cận Tô Thành nữa, Tô Thành cũng thuận thế làm lơ cô ta hoàn toàn.
Cũng giống như hôm nay, Tô Thành thấy mà làm như không thấy, Lý Hủy cũng không tới chỗ cậu, khiến cho người trước giờ tưởng bọn họ yêu nhau lại nghĩ, hai người chia tay từ khi nào vậy? Hình như khoảng cách cũng không phải nhỏ. Bất quá sẽ không có ai ăn no rững mở chạy đến nói cái gì như hòa giải gì gì đó. Sau khi tốt nghiệp chia tay nhiều lắm!
Vì vậy cho nên, thật lâu về sau, khi bạn bè cùng lớp tụ họp với nhau, Tô Thành nghe thấy có người lấy chuyện này ra trêu chọc mình, cậu lúc đó đúng là dở khóc dở cười! Tất nhiên đó là chuyện của sau này, còn bây giờ thì tập trung cho hiện tại.
Lần tụ tập vui chơi điên cuồng lần cuối trước khi tốt nghiệp, mọi người ai cũng tháo bỏ chiếc mặt nạ thường ngày xuống, ai cũng cầm micro lên hú hét, không ai quan tâm mình có hát đúng nhạc hay không, họ chỉ muốn vui vẻ và điên cuồng một lần trong ngày cuối cùng của thời đại học!
Vì vậy cho nên, có thể nhìn thấy cô gái văn văn tĩnh tĩnh đeo mắt kính không một chút thu hút tiến lên hát một bài thật to, khiến mọi người ai cũng vỗ tay cổ vũ; những học sinh ưu tú, những hoa khôi của lớp của trường đều bỏ đi vẻ khoe khoang thường ngày của mình và hát theo mọi người, có vài người hát lạc điệu à, không sao, vui là chính, một cậu mọt sách nhút nhát cũng bỏ kính ra hát một bài vô cùng khí thế. Tóm lại là, sau khi tốt nghiệp, mọi thứ sẽ khác, mọi người cũng phá vỡ ấn tượng của mình trong lòng người khác!
Từ tình ca đến những bài hát dân gian, từ nhạc phim nổi tiếng đến những bài lạ hoắc, từ nhạc vui đến nhạc buồn, thậm chí có những bài hát từ mấy chục năm trước cũng bị đào ra hát!
Micrô đã chuyển giũa đám người mấy vòng, hầu như tất cả mọi người đều hát vài lần rồi, bia cũng được bưng lên mấy lượt, khắp nơi đều là vỏ chai bia, trong đó còn có mấy chai rượu trắng rất bắt mắt. Tốt nghiệp rồi, bất kể là có uống được hay không, đến bữa tiệc này rồi vẫn phải uống! May mắn là mọi người vẫn còn chừng mực, chỉ gọi bia không cồn, nếu không thì không ai có thể để đi ra khỏi bữa tiệc được.
Tô Thành từ đầu đến cuối không hát, cậu chỉ ngồi đó, khi mọi người vui vẻ reo hò, cậu cũng ngâm nga theo vài câu, không có biện pháp nào, trời sinh ngũ âm của cậu không đầy đủ, không thể hát được. Trình Hàm Chương và Tào Kiện đều biết cậu thuộc tông điếc, không bao giờ hát trước mặt mọi người, vậy nên sẽ không ép cậu hát, thế mới nói Tô Thành là người nhàn nhã nhất trong bữa tiệc, uống bia, ăn chút đồ ăn nhẹ, nghe người khác hát.
Cuối cùng giọng mọi người cũng gần như khàn đi, đặc biệt là Tào Kiện, mặc dù vẫn hát nhưng về cơ bản là hét nhiều hơn, cuối cùng gần như không nói ra tiếng, đành dừng lại uống một ngụm bia cho dịu cổ họng.
Cầm ly nhấp một ngụm bia, Tào Kiện quay lại nói với Tô Thành: “Vừa rồi nhìn thấy cậu ngồi uống không, đừng uống nhiều quá!”
Tô Thành đặt cốc bia trong tay xuống: “Tôi chỉ uống mấy hớp, chỉ cầm ly làm ra vẻ thôi, cậu mới nên cẩn thận, sáng mai tỉnh dậy sẽ không nói được cho mà coi.”
Tào Kiện: “Không sao, nói không được thì im lặng thôi! Hôm nay chơi thâu đêm, ngày mai anh đây về ký túc xá ngủ bù. Đó là cơ hội cuối cùng ngủ lại ký túc xá rồi! Đêm anh về phòng khách nhà cậu ngủ!”
Tô Thành vô ngữ: “Vậy ngày mai hãy tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng ở ký túc xá đi!”
Lúc Tào Kiện đang nói chuyện cùng Tô Thành, Trình Hàm Chương cũng từ trong đám người chen vào, “Tào Kiện, cậu không hát nữa à?”
“Tôi mệt quá, nghỉ một chút rồi hát tiếp!” Tào Kiện khàn giọng nói.
“Tô Thành, mệt thì về sớm đi, đừng đợi bọn tôi, chắc tối nay sẽ thức cả đêm!” Trình Hàm Chương tìm một khoảng trống ngồi xuống, nói.
“Ừm, hai người chơi đi, Chu Duệ nói lát nữa đến đón tôi, cụ thể đến lúc nào tôi cũng sẽ không nói cho hai người biết.” Tô Thành đáp.
Trình Hàm Chương: “Được, Cậu về cẩn thận.”
Tào Kiện nhếch mép cười: “Thế nào? Cậu còn không yên tâm để cậu ấy về nhà một mình à?”
“Ghen tị hả? Mau tìm bạn gái đi, đến lúc đó sẽ có người đến đón!” Tô Thành giả bộ ngọt ngào trêu chọc Tào Kiện.
“……” Tào Kiện không nói nên lời, Tào Kiện luôn cảm thấy con gái thật phiền phức, chỉ một chút chuyện nhỏ thôi liền không vui, thích làm nũng, hay ghen tuông, lòng dạ hẹp hòi, để ý tiểu tiết, tính tình đanh đá không ai bằng, bốn năm đại học cậu không có bạn gái, nay lại bị Tô Thành lấy cớ ra bịt miệng.
“Hahaha…” Trình Hàm Chương thấy Tào Kiện vênh váo cười to khi người gặp họa: “Tôi đã nói rồi rồi mà, đừng có trêu Tô Thành hoài, bây giờ thành ra bị người ta chọc lại! Haha!”
Ba người bọn họ ở đây trò chuyện cười đùa, trêu chọc lẫn nhau, vốn dĩ bọn họ đang trong phòng riêng náo nhiệt cũng không gây chú ý gì, nhưng lại không ngăn được có người chú ý đến ba người bọn họ.
Vinh Tiến ngồi cách ba người không xa, mặc dù tiếng nói chuyện và tiếng hát trong phòng rất to, không nghe rõ ba người Tô Thành nói chuyện gì, nhưng ba người vừa nói vừa cười như vậy cảm thấy bọn họ thật thân thiết, bọn họ chơi thân với nhau, nói chuyện vui vẻ với nhau, tuy rằng hắn cũng ở chung một ký túc xá nhưng chẳng khác gì người ngoài cuộc, không bao giờ xen vào được vòng tròn của ba người họ, vậy nên hắn chỉ có thể đứng từ xa nhìn ba người họ vui vẻ.
Trong lòng Vinh Tiến rất hụt hẫng, lên đại học cũng đã bốn năm rồi, từ đầu Tào Kiện và hắn đã có mâu thuẫn với nhau, Tô Thành nhìn như ôn hòa, nhưng thật ra cậu ta luôn thờ ơ lãnh đạm với hắn, Trình Hàm Chương thì bề ngoài có giao tình rất tốt với hắn, mặc dù bề ngoài cậu ta đối xử với hắn cũng giống như Tào Kiện và Tô Thành, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy Trình Hàm Chương có quan hệ tốt với hai người kia hơn. Theo quan điểm của Vinh Tiến thì ba người bọn họ đang cố tình tự cô lập mình!
Trên đời có một loại người như vậy đó, khi xảy ra chuyện không bao giờ tìm nguyên nhân ở mình mà chỉ biết đổ lỗi cho người khác, khi Vinh Tiến oán hận ba người Tô Thành không quan tâm mình, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ xem mình có đáng bị như vậy hay không, hoặc liệu hắn có đối xử tốt với người khác hay chưa.
Bên này Vinh Tiến nhìn ba người cười nói vui vẻ kia vừa ghen tị vừa oán giận, còn Lý Hủy thì lại chủ ý lén theo dõi ba người, dù sao cô cũng được một người phụ nữ vô danh bảo điều tra về Tô Thành mà, mặc dù cô ta không biết mục đích của người phụ nữ kia là gì, nhưng dựa vào giác quan của phụ nữ, Lý Hủy biết có thể cô gái kia không có ấn tượng tốt với Tô Thành.
Lý Hủy biết mình đã chọc phải người không nên chọc, không thể ở lại thành phố C được nữa, cô không muốn đắc tội với người phụ nữ không thể chọc vào kia, không muốn tình hình càng thêm tồi tệ!
Huống chi, Tô Thành lại là kẻ không có mắt nhìn, được cô theo đuổi lâu như thế cũng không thèm để ý, khiến Lý Hủy cảm thấy thật mất mặt, tuy ngoài mặt không ai nói gì, nhưng sau lưng thì ai biết được, bọn họ có nghĩ cô là đồ không biết xấu hổ không?
Có người dạy cho Tô Thành một bài học, Lý Hủy cầu mà không được!
Trong phòng quá ồn ào, Lý Hủy không nghe được ba người Tô Thành đang nói cái gì, chỉ có thể chăm chú nhìn về phía đó, nhìn chằm chằm Tô Thành.
Ba người Tô Thành nói cười khoảng 20 phút, Tào Kiện và Trình Hàm Chương bị người khác kéo đi uống rượu ca hát, Tô Thành ngồi một mình khoảng 10 phút, hình như cậu nhận được tin nhắn, lặng lẽ rời đi luôn chứ không chào Tào Kiện và Trình Hàm Chương.
Thấy Tô Thành rời phòng, Lý Hủy cũng giả vờ đi vệ sinh rồi lặng lẽ theo ra ngoài, nhưng cô ta làm rất bí mật, chỉ đứng từ xa quan sát, không dám lại gần, nhưng do Tô Thành đã bị chụp lén nên lần này rất cảnh giác, nhất là hôm nay có Lý Hủy ở đây, Tô Thành lại càng thêm cẩn thận hơn, Lý Hủy vừa đi ra thì Tô Thành đã phát hiện cô đi theo mình.
Nhưng Tô Thành cũng không vạch trần, chủ yếu là cậu muốn xem Lý Hủy muốn làm gì, Tô Thành đang đứng ở ven đường trước cửa KTV, Chu Duệ nói anh sẽ tới đón, quả nhiên, Tô Thành Thành vừa đứng đó đã thấy Chu Duệ lái xe qua.
Tô Thành mở cửa xe ngồi lên ghế phụ, tinh thần lực vẫn khóa trên người Lý Hủy, nhưng thấy cô không có động tĩnh gì nên Tô Thành cũng không thèm để ý nữa.
Xe nhanh chóng chạy đi, Lý Hủy từ trong góc đi ra, cô ta xoay người tìm một chỗ yên tĩnh, gọi điện thoại cho người phụ nữ kia, kể lại chuyện hôm nay mình nhìn thấy Tô Thành và Chu Duệ rời đi.
Nghe thấy Tô Thành và Chu Duệ cùng nhau lên xe rời đi, Lý Hủy tinh ý nhận ra giọng nói của cô gái nọ tuy vẫn cao vút nhưng trong giọng điệu lại có chút ghen ghét, Lý Hủy hài lòng cúp điện thoại rồi quay lại bữa tiệc.
Hết chương 33.