Chương 34: Chuyện Cũ (Phần 1)
Triệu Tuyết Dao là con gái út và duy nhất trong gia đình, cô có hai anh trai, cô là con gái của Triệu Kiến Quân, người đứng đầu Triệu gia, cô kém anh cả 20 tuổi và anh thứ hai 16 tuổi. Khi cô sinh ra, ba cô đã hơn 40 tuổi, còn mẹ cũng gần 40, bà tuổi cao, lại mắc chứng khó sinh, phải mất một ngày một đêm mới sinh được cô, hai mẹ con phải nằm trong viện cả một tháng mới được Triệu Kiến Quân – hiện tại là Triệu lão gia tử đón về nhà.
Vì vậy, Triệu Tuyết Dao lớn lên dưới sự cưng chiều của gia đình, vì tuổi còn nhỏ, cha mẹ khó khăn lắm mới sinh ra nên rất cưng chiều cô con gái nhỏ này, cô muốn gì được nấy! Hai anh trai thì đã lớn, lúc ấy cũng mười mấy hai mươi tuổi rồi, vậy nên họ rất kiên nhẫn với em gái, nhất là con bé không nghịch ngợm, mỗi khi dỗ dành sẽ cười, trêu thì khóc một chút, rất thỏa mãn tâm lý dở khóc dở cười của hai anh trai, vậy nên Triệu Tuyết Dao chính là bảo bối của Triệu gia.
Triệu Tuyết Dao lớn lên có mọi thứ mình muốn, đồ chơi, quần áo thời thượng, mỹ phẩm hàng hiệu, thậm chí khi còn học cấp 2, cô muốn yêu đương thì có anh đẹp trai đúng lúc xuất hiện.
Cô chưa bao giờ nếm qua mùi vị có thứ gì mình không chiếm được, quyền lực, tiền bạc và tình yêu của cha cô dành cho cô, cho phép cô có được tất cả những gì mà người khác cả đời cũng không có được, cho nên cô chưa bao giờ học cách từ bỏ!
Cuộc gặp gỡ của Triệu Tuyết Dao và anh khá lãng mạn, đó là tại bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười sáu của cô.
Khi bữa tiệc bắt đầu, cô được anh trai nắm tay từ trên lầu bước xuống, cô mặc một chiếc váy công chúa màu hồng cùng với đôi giày cao gót, càng làm tôn lên vóc dáng mảnh mai xinh đẹp của cô, là nhân vật chính của bữa tiệc, cô rất thích sự chú ý của mọi người, trông cô giống như một nàng công chúa thật sự, Triệu Tuyết Dao thích nhất là giây phút này, cô thích được mọi người chú ý, thích được người khác trầm trồ kinh ngạc, thích được là tâm điểm của mọi ánh nhìn, cô cũng rất hưởng thụ giây phút này.
Cô như một nữ vương kiêu hãnh đi tuần trên lãnh thổ của mình, ngẩng cao đầu nhìn xuống đám người phía dưới, cô biết những người này đến đây vì nể mặt cha mình, cha cô là một người giàu sang, có địa vị. Bọn họ đến đây để khen cô, là đối tượng để bọn họ nịnh nọt, vậy nên cô có quyền cao ngạo với bọn họ.
Lúc này, cô nhìn thấy Chu Duệ đứng ở bên cạnh một đám người, anh đứng đó giống như một viên kim cương tuyệt mỹ, toàn thân tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, trái tim Triệu Tuyết Dao đột nhiên đập loạn nhịp, cô cảm thấy mình đã gặp được tình yêu đích thực.
Yến tiệc bắt đầu, Triệu Tuyết Dao theo cha đi chào hỏi những người đến dự tiệc hôm nay, cô cười ngọt ngào gọi chú, gọi bác, gọi cô, chào hỏi rất ngoan ngoãn.
“Tuyết Dao càng ngày càng xinh đẹp…”
“Tôi thực sự ghen tị với Triệu tổng quá, sao ông lại có một cô con gái ngoan ngoãn và hiểu chuyện như vậy chứ?!”
“Ôi, chả bù cho Tiểu Tĩnh nhà chúng tôi, càng lớn càng không nghe lời, Tuyết Dao à, sao mà ngoan ngoãn quá!”
“Lão Triệu, nếu anh cứ khiêm tốn, tôi sẽ đưa Tuyết Đào về nhà làm con gái mình đó!”
…
Triệu Tuyết Dao ngoan ngoãn cười, khi cha giới thiệu sẽ ngọt ngào gọi họ là chú, bác, cô, phần lớn bọn họ đều thuộc thế hệ của cha chú, dùng thân phận trưởng bối để khen Triệu Tuyết Dao, cha mẹ bọn họ đều có tinh thần khiêm tốn như vậy, tức là trước mặt người ngoài thì hạ thấp con mình xuống, khen ngợi con của người khác nhiều hơn, trong khi cha mẹ của những đứa trẻ được khen lại rất khiêm tốn với con mình và khen ngược lại con của người khác, nhưng thực ra trong lòng họ rất vui, dù sao khi con cái được khen, cha mẹ nào mà không vui.
Ngoại trừ một số vấn đề kinh doanh cô không rõ, những cuộc trò chuyện trong dịp này về cơ bản là theo hình thức trên, khi cô nghe được lời khen ngợi từ người khác, cô sẽ cười bẽn lẽn cảm ơn, dù sao cô cũng đã gặp nhiều tình huống như vậy từ khi còn nhỏ.
Ngay khi Triệu Tuyết Dao có chút mất kiên nhẫn cùng cha đi chào hỏi mọi người, thì liền nhìn thấy cậu trai vừa rồi khiến lòng mình rung động đang đi tới.
Triệu Thư Sơn là anh cả của Triệu Tuyết Dao, hai anh em cách nhau 20 tuổi nên anh cả cô rất cưng chiều em gái, có câu nói huynh trưởng như cha, có lẽ Triệu Thư Sơn cũng yêu thương Triệu Tuyết Dao như thế!
(Chuyện ngoài lề: Triệu gia có ba anh em, ngoại trừ Triệu Tuyết Dao là do mẹ đặt tên, anh em trai nhà họ Triệu được đặt theo tên Triệu gia, rất đặc sắc, Lão đại tên Triệu Thư Sơn, lão nhị tên Triệu Học Hải. )
Triệu Thư Sơn năm nay ngoài ba mươi, là thời kỳ hoàng kim của một người đàn ông, tướng mạo không đẹp trai nhưng rất hợp với tên tuổi, rất thư sinh nho nhã, nhìn không giống một thương gia, nhưng nếu chỉ nhìn bề ngoài mà coi hắn là thư sinh thì cẩn thận kẻo chịu thiệt lớn!
Hôm nay Chu Duệ tới, chào hỏi vài người quen biết xong thì cùng ba mình nói chuyện phiếm, ở trong hoàn cảnh này anh rất thoải mái, như cá gặp nước vậy. Sau đó lão đại của Triệu gia Triệu Thư Sơn đi tới, hai người nói chuyện một hồi, hai người trò chuyện về các vấn đề kinh doanh rất hợp ý, vậy nên đã nhanh chóng trở nên quen thuộc hơn.
Triệu Thư Sơn thấy cha chào hỏi mọi người gần như xong rồi, liền kéo Chu Duệ đến bên cạnh cha mình, hắn và Chu Duệ quen nhau đã lâu, nhưng cũng không tính là thân thiết lắm, dù sao khoảng cách tuổi cũng khá xa, vậy nên chỉ giới hạn ở bạn bè xã giao thôi.
Nhưng chính vì chưa tiếp xúc nhiều với cậu nên Triệu Thư Sơn mới có chút kinh ngạc trước chàng trai mới hai mươi tuổi này, thậm chí có thể nói là cậu nhóc Chu Duệ này rất thành thạo trong việc đối nhân xử thế, tuy hành động và lời nói vẫn còn có chút non nớt, nhưng so với mình khi bằng tuổi đó thì đã khá hơn nhiều rồi. Triệu Thư Sơn vừa nói chuyện với Chu Duệ vừa cảm thán.
Bình thường những dịp xã giao như thế này đều là Chu lão gia tử tham gia rồi dẫn theo Chu Duệ, nhưng lần này là sinh nhật của một cô gái nhỏ nên Chu lão gia tử không tới, ông kêu Chu Duệ đi thay mình, ông cảm thấy Chu Duệ đi theo mình học hỏi một thời gian cũng không ngắn, đã đến lúc để anh tự lập.
“Ba, để con giới thiệu, đây là Chu Duệ của Chu gia.” Triệu Thư Sơn chủ động giới thiệu với ba mình.
“Bác Triệu, chào bác, ba cháu gởi lời hỏi thăm bác, hôm nay ông ấy có chút việc nên bảo cháu đến.” Chu Duệ lễ phép chào hỏi, lại lấy ra một hộp quà được bọc kỹ càng ra: “Cái này là quà cho tiểu thọ tinh, nếu như tôi đoán không lầm thì chính là mỹ nữ này!” Anh nói xong thì đưa hộp quà qua cho Triệu Tuyết Dao.
“Ha ha, không tồi, không tồi.” Triệu lão gia tử cười ha hả, nói với Triệu Tuyết Dao: “Tuyết Đào, nếu là quà cho con thì con cứ nhận đi!”
“Cảm ơn Duệ ca!” Từ khi Chu Duệ đến đây Triệu Tuyết Dao đã đỏ mặt rồi, nghe thấy Chu Duệ tặng quà sinh nhật cho mình, trong lòng vui muốn nhảy cẫng lên. Cô đón lấy món quà trên tay Chu Duệ, là một chiếc hộp nhỏ được buộc bằng ruy băng, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
“Ông già kia chắc là trốn ta rồi? Nhưng tiểu Duệ quả thật là có triển vọng hơn hai tên nhóc này!” Lúc Triệu lão gia tử nói chuyện với Chu Duệ, còn trừng mắt nhìn Triệu Thư Sơn bên cạnh!
“Dạ đâu có? Ba cháu chỉ muốn cháu rèn luyện thêm mà thôi, cháu còn phải học rất nhiều, sau này còn phải nhờ bác Triệu và hai vị Triệu đại ca chỉ giáo thêm!” Chu Duệ thức thời hạ thấp địa vị của mình xuống, bây giờ anh còn chưa chính thức tiếp nhận Chu gia, lại là tiểu bối, bây giờ có hạ thấp địa vị của mình xuống chỉ có lợi chứ không hại, càng dễ dàng tạo ấn tượng tốt với người khác hơn.
“Ha ha, sau này ba cậu còn không để lại cho cậu thì cho ai, cố gắng học tập, các cậu tuổi trẻ tương lai xán lạn, chúng ta đều già rồi!” Triệu lão gia tử cảm khái nói với bọn Chu Duệ.
“Ba, ba đâu có già, ba còn yêu thương con thật lâu nữa mà!” Triệu Tuyết Dao làm nũng lắc lắc cánh tay Triệu lão gia tử nói.
“Được được được, ba sẽ tiếp tục thương yêu con gái ngoan của ba!” Triệu lão gia tử chịu không nổi con gái làm nũng, vội vàng vỗ vỗ lên tay con gái mình an ủi.
Triệu Tuyết Dao nũng nịu như vậy khiến bầu không khí trở nên thoải mái hơn.
“Đúng vậy, chúng cháu còn nhỏ, sau này còn cần bác tiếp tục dạy dỗ!” Chu Duệ tiếp tục nói.
Triệu Thư Sơn và Triệu lão gia tử không để ý, hướng Chu Duệ gật đầu cảm tạ, dù sao lão nhân gia vẫn còn khỏe mạnh như vậy, tiếp quản gia nghiệp là một đề tài nhạy cảm, ngay cả với cha con cũng vậy.
Cũng may Triệu Tuyết Dao và Chu Duệ cắt ngang, chuyển hướng đề tài này đi, nếu không Triệu Thư Sơn sẽ có chút ngượng ngùng.
“Được rồi, người trẻ có lối chơi của người trẻ, cũng đừng ở lại với lão già ta làm gì!” Triệu lão gia tử ân cần vỗ vỗ tay con gái Triệu Tuyết Dao, nói: “Đến giờ cắt bánh rồi, đi thôi!”
Triệu Tuyết Dao nhìn vào chính giữa đại sảnh, thấy chiếc bánh gato sáu tầng sang trọng đã được đẩy lên rồi, giờ chỉ chờ chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật hôm nay là Triệu Tuyết Dao đến cắt bánh nữa thôi!
Được Triệu Thư Sơn đứng bên cạnh hỗ trợ, Triệu Tuyết Dao cầm dao cắt bánh sinh nhật, miếng thứ nhất và miếng thứ hai đưa cho cha mẹ, còn lại chia cho đám thanh niên đến dự tiệc hôm nay!
Chu Duệ không thích đồ ngọt, mấy loại như bánh kem này trước giờ anh tránh thật xa còn không kịp, vậy cho nên lúc cắt bánh ngọt, Chu Duệ cũng không tiến lên, anh tìm một chỗ cách đó không xa ngồi xuống uống rượu.
Chu Duệ đang uống rượu, vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện Triệu Tuyết Dao đáng lẽ ở giữa đám đông, bây giờ lại đang đứng ở bên cạnh mình, trên tay còn cầm một miếng bánh ngọt.
Chu Duệ thấy có chút kỳ quái, Triệu Tuyết Dao có hơi nhiệt tình thái quá, hai người tuổi tác chênh lệch nhau, cho dù gặp qua cũng chỉ thuộc loại gật đầu chào hỏi xem như quen biết, sao hôm nay Triệu Tuyết Dao còn đưa bánh ngọt tới?!
Nhưng Chu Duệ cũng sẽ không tùy tiện từ chối, chuyện không cho con gái nhà người ta mặt mũi như vậy anh sẽ không làm, nhất là khi người đó lại là chủ nhân của bữa tiệc, sau khi Chu Duệ cảm ơn xong liền cầm lấy bánh kem.
Chu Duệ cầm nĩa chọc một miếng bánh kem béo ngọt, thật sự rất khó nuốt, nhưng không biết vì sao Triệu Tuyết Dao lại đứng một bên nhìn anh ăn bánh, Chu Duệ ngượng ngùng định cắn một miếng liền bỏ đi, nhưng cứ bị cô nhìn nên anh phải ăn thêm hai miếng nữa.
“Duệ Ca, bánh này ăn ngon không? Đây là bánh được ba em đặc biệt đặt từ Pháp về đó!” Triệu Tuyết Dao không phát hiện Chu Duệ không thích ăn bánh ngọt, vẫn vui vẻ chia sẻ với anh, giống như chia sẻ điều mình đắc ý với những người thân thiết vậy, nhưng cô lại không để ý rằng, mình và Chu Duệ không hề thân thiết, cho nên mới nói, cô vẫn là lấy bản thân mình làm trung tâm, không để ý đến cảm nhận của người khác.
“Bánh ăn cũng không tồi!” Chu Duệ lịch sự cười đáp.
“Thật sao? Em nói cho anh biết…” Triệu Tuyết Dao thấy Chu Duệ trả lời mình thì càng thêm kích động, còn muốn nói thêm cái gì nữa nhưng lại có người gọi cô đi, vậy nên lời Triệu Tuyết Dao còn chưa nói hết đã bị cô bạn thân của mình kéo đi mất!
Hết chương 34.