Chương 04: Ngược Dòng Thời Gian (Phần 1)
Đêm qua tuyết rơi, nhìn xa xa, trời đất bao la phủ một màu trắng xóa, cây cối khắp núi phủ đầy tuyết, có tiếng “Rắc” vang lên, không biết cành cây ở đâu không thể chịu được sức nặng của tuyết mà gãy xuống.
Đó là lúc trời vừa hửng sáng, sao mai chưa lặn, mặt trời chưa mọc, núi non mây mù bao phủ, vạn vật tĩnh mịch, không một tiếng chim.
Trên đỉnh núi này có một hang động nằm chênh vênh bên vách núi, Tô Thành ngồi thiền cả đêm, vừa tỉnh dậy thì thấy trời bên ngoài đã sáng, tuyết đã ngừng rơi nên bước ra ngoài nhìn. Vừa nhìn ra ngoài, liếc mắt một cái, cậu thấy một con báo đen đang chạy trong tuyết về phía này.
Con báo đen này trông vẫn còn là một con báo con, có chút non nớt, không lớn lắm, ước chừng chỉ dài nửa mét, lông đen bóng bóng, nó có một đôi mắt hạnh màu vàng sáng ngời, có thể nhìn thấy được cơ thể cường tráng khi đang chạy.
Thấy con báo đen này chạy tới, ngồi xổm dưới chân Tô Thành, nó phát ra tiếng ư ử trong cổ họng, dùng đôi mắt hạnh sáng ngời kia nhìn thẳng vào cậu, trông không có vẻ gì là nguy hiểm cả, mà giống như đang làm nũng hơn.
Tô Thành thấy bộ dáng làm nũng của nó thì ngồi xổm xuống xoa đầu báo đen, báo đen không thành thật lắc đầu đuổi theo bàn tay xoa đầu của cậu.
Nếu ai khác nhìn thấy cảnh này trên núi, nhất định sẽ cảm thấy khó hiểu, chỉ nhìn thấy một con báo đen ở rìa hang động đang lắc đầu và đuổi theo thứ gì đó trong không trung.
“Hắc Bảo, đừng lộn xộn nữa, ăn cơm chưa?” Tô Thành nhíu mày hỏi Hắc Báo.
Kỳ lạ thay, con báo đen như đáp lại Tô Thành bằng tiếng khò khè từ cổ họng, giống như nó thật sự hiểu cậu nói gì.
Con báo đen tên là Hắc Báo này được Tô Thành cứu trong rừng rậm Vân Nam một năm trước, lúc đố Tô Thành đang du đãng đến Vân Nam, bởi vì trong lúc vô tình cậu phát hiện hạt châu trên cổ tay trái mình hút một thứ gì đó giống như sương trắng ở những nơi không khí trong lành không có dấu chân người, Tô Thành không biết đó là thứ gì nên cậu cứ gọi là linh khí, càng hấp thụ nhiều linh khí thì hạt châu càng đẹp, giống như viến đá dần dần biến thành ngọc lục bảo vậy, Tô Thành đặt tên cho hạt châu này là “Nguyên Châu”.
Vì vậy, bao năm qua Tô Thành vẫn lang thang khắp các danh lam thắng cảnh đẹp khó tiếp cận trên thế giới, sau khi phát hiện Nguyên Châu hấp thụ linh khí chậm lại ở một chỗ, biết linh khí nơi này không nhiều, lúc đó cậu sẽ đổi sang nơi khác.
Mấy chục năm trôi qua, Tô Thành gần như đã đi vòng quanh khắp những nơi không thể tiếp cận được trên trái đất, cuối cùng thì quay trở lại Vân Nam, khi cậu lang thang trong khu rừng rậm thì Tô Thành nghe được một tiếng kêu non nớt và mùi máu từ phía xa, Tô Thành đi tới, nhìn thấy một con Kim Tiền Báo nằm bên ngoài sơn động, nó đã chết, trên bụng còn có một vết thương, hình như là vết thương do đạn bắn, máu chảy đầm đìa, máu chảy xuống đất còn nhuộm đỏ cả xác của hai con báo con bên dưới. Một con cũng giống con lớn, bộ lông màu vàng nâu của nó lấm tấm những đốm màu nâu đen cỡ đồng tiền, nhưng cơ thể nó đã lạnh ngắt, có vẻ như nó đã chết được một lúc rồi. Trong khi con còn lại thì có thể là giống cha nó hoặc cũng có thể là biến dị, nó có bộ lông màu đen, nó đang ôm con Kim Tiền Báo đã chết, dùng tiếng kêu non nớt ngao ngao kêu mẹ, như thể nó không biết là con báo mẹ đã chết.
Hình như có người săn trộm trong rừng, báo mẹ bị thương nhưng chạy được về hang, có vẻ như nó lo lắng cho hai con báo con, mấy năm nay Tô Thành gặp những chuyện như vậy rất nhiều. Cậu cũng không thể nuôi một con báo nhỏ, huống hồ gì là một con báo nhỏ mới chưa đầy tháng tuổi, biết đã xảy ra chuyện gì, Tô Thành cũng định bỏ đi.
Đang lúc cậu quay đầu thì tiểu Hắc báo kêu to, Tô Thành kinh ngạc quay đầu lại, thử hơn mười phút mới xác định tiểu Hắc báo này có thể nhìn thấy mình.
Phải biết là, Tô Thành đã ở trong hình dạng này kể từ khi cơ thể của cậu chết. Mặc dù cậu có thể chạm vào đồ vật, nhưng không ai có thể nhìn thấy cậu, và cậu cũng không thể giao tiếp với người khác. Con người dù sao cũng là động vật sống theo đàn, và cũng không thể chịu đựng được sự cô đơn. Tô Thành hiểu tình trạng của mình nên cậu đã từng đến các chùa miếu, đạo quán trên cả nước, thậm chí còn đến nhà thờ ở nước ngoài để tìm hiểu tình trạng hiện tại của mình. Nhưng đáng tiếc là không có nhà sư, đạo sĩ hay cha sứ nào có thể tìm thấy cậu! Đây là lần đầu tiên cậu gặp một sinh vật có thể nhìn thấy bản thân mình, một vật thể sống có thể chạm vào mình được, mặc dù chỉ là con báo đen nhỏ chưa tròn một tháng tuổi, chỉ vậy thôi cũng đủ để Tô Thành mừng rỡ như điên.
Tô Thành lập tức ông con báo Tiểu Hắc lên, sau đó dùng linh lực đào một cái hố, chôn xác hai con báo đã chết kia xuống, cậu vuốt ve con báo Tiểu Hắc rồi mang nó rời khỏi chỗ đó.
Báo Tiểu Hắc còn quá nhỏ, chưa đầy một tháng tuổi, để nuôi sống con báo nhỏ có ý nghĩa đặc biệt với mình này, Tô Thành đã cố gắng hết sức, thường xuyên bắt bò hoặc cừu đang cho con bú về lấy sữa cho báo Tiểu Hắc. Có vài lần cậu còn đến siêu thị và lặng lẽ lấy vài gói sữa bột với bình sữa, đem về pha sữa bột cho con báo nhỏ uống, may mắn thay, con báo nhỏ có sức sống rất ngoan cường, nó lớn lên khỏe mạnh dưới sự nuôi nấng chăm sóc như vậy của Tô Thành.
Khi con báo nhỏ lớn lên thì mang theo sẽ dễ dàng hơn nhiều so với lúc nhỏ, vì bây giờ nó không cần uống sữa nữa mà có thể tự săn mồi theo bản năng, lúc đó Tô Thành mới thôi không đi tìm sữa khắp nơi về cho nó nữa.
Hắc Bảo đã lớn, Tô Thành cũng đã ở Vân Nam hơn một năm, cho nên mấy ngày trước Tô Thành đã đưa Hắc Bảo đến Trường Bạch sơn ở khu vực Đông Bắc, cậu dắt theo con báo nhỏ đi tìm linh khí trong núi, tìm chỗ nào có nhiều linh khí để Nguyên Châu có thể hấp thu, từ lâu Tô Thành đã phát hiện, khi Nguyên Châu hấp thu linh khí thì cậu cũng có thể hưởng lợi, khả năng khống chế tinh thần lực cũng trở nên mạnh hơn, Hắc Bảo cũng vậy, mà lúc Nguyên Châu hấp thu linh khí nó cũng rất thích dính lấy Tô Thành, linh khí cũng rất có lợi cho sự trưởng thành của Hắc Bảo, vì Hắc Bảo mới hơn một tuổi nhưng đã có trí thông minh của một đứa trẻ bốn, năm tuổi, khi đi săn bị thương, những vết thương đó cũng sẽ ngừng chảy máu và đóng vảy nhanh hơn.
Tháng 11 ở Đông Bắc đã là mùa đông, tuyết đêm qua phủ gần hết núi, Tô Thành và Hắc Bảo đi dạo rồi dừng lại trong rừng cây, Hắc Bảo rất hoạt bát, một hồi chạy đến trước mặt Tô Thành, một hồi lại chạy phía sau Tô Thành, trong rừng cây rậm rạp tuyết trắng, có một chấm đen nhảy lên nhảy xuống, lưu lại một đống dấu chân như hoa mai lộn xộn trên mặt đất.
Tối hôm đó, Tô Thành đưa Hắc Bảo vào trong sơn động nghỉ ngơi, như thường lệ, báo đen được Tô Thành ôm trong lòng, đây là thói quen Tô Thành luôn giữ khi Hắc Bảo còn nhỏ.
Tô Thành mạnh mẽ xoa xoa cái đầu Hắc Bảo đang làm nũng với mình, Hắc Bảo ậm ừ dụi đầu vào lòng Tô Thành, Tô Thành vuốt lông cho Hắc Bảo vừa nhìn quanh động, phát hiện trong động tương đối bằng phẳng, nhưng hang động có vẻ rất sâu, Tô Thành Thành đứng dậy đi vào bên trong chừng mười mét, chợt thấy Nguyên Châu trên cổ tay trái đột nhiên phát ra ánh sáng nhàn nhạt, linh khí bị Nguyên Châu hấp dẫn đậm đến mức gần như có thể ngưng tụ thành nước.
Tô Thành hết sức kinh ngạc, trước nay cậu chưa từng gặp phải luồng linh khí nào mạnh như vậy, Tô Thành hạ quyết tâm, ôm Hắc Bảo đi vào trong, dưới ánh sáng yếu ớt từ Nguyên Châu, Tô Thành thấy mình càng tiến sâu vào trong động linh khí càng đậm. Cuối cùng, Tô Thành cũng không nhớ cậu đã đi bao lâu rồi, linh khí ở đây đã đậm đặc như nước, Tô Thành ôm Hắc Bảo trong lòng vẫn kiên trì đến cuối cùng, rốt cuộc cũng đến được cuối động, hóa ra là linh khí đã ngưng tụ thành suối nước! Những viên đá gần nước suối đã được linh khí thẩm thấu nhiều năm thành ngọc thật đẹp. Làm cho sơn động càng thêm lộng lẫy, giống hệt tiên cảnh.
Khi Tô Thành đang đắm chìm trong khung cảnh kỳ bí này thì Nguyên Châu trên cổ tay trái cậu bỗng dưng tỏa sáng rực rỡ, Tô Thành phải dùng tay phải ôm chặt Hắc Bảo, cố gắng nhìn rõ Nguyên Châu, nhưng chỉ thấy cả linh tuyền đã bị Nguyên Châu hút vào trong bởi một lực hút thật mạnh rồi nhanh chóng biến mất, Tô Thành còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã ngất đi, tay phải vẫn ôm chặt Hắc Bảo ngoan ngoãn trong vòng tay mình.
Hết chương 4.