Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 41

Chương 41:

 

    Mặc dù Chu Duệ biết Tô Thành có điều giấu mình, cũng không vội đi tìm hiểu, nhưng ai có thể nói cho anh biết vừa rồi không phải nằm mơ đi?

    Tại sao Tô Thành vừa vung tay thì đột nhiên lại có một con Hắc Bảo hung hãn và một con chó ngao Tây Tạng xuất hiện vậy?!  

    Tô Thành không kịp giải thích với Chu Duệ chuyện gì đang xảy ra, hiện tại quan trọng nhất là cứu Chu Tiểu Hạo, may mà Chu Duệ chỉ bất ngờ chứ vẫn nhớ mục đích chính của ngày hôm nay.

    “Chu ca, trở về em sẽ giải thích với anh sau.” Tô Thành thấy Hắc Bảo và chó ngao Tây Tạng đang lặng lẽ lẻn vào rừng cây, liền quay sang nói với Chu Duệ một câu.

    Chu Duệ còn có chút sửng sốt, vẻ mặt ngây ngốc gật gật đầu, nếu không phải bây giờ không đúng lúc, có lẽ Tô Thành đã cười ra tiếng rồi, ai mà biết Chu Duệ thông minh có năng lực lại có bộ dạng ngây ngốc như vậy chứ?!

    Cậu kéo Chu Duệ đi, hai người tiếp tục hướng tới mục tiêu cần đến, đi tới trước cửa căn nhà hoang, lúc này Chu Duệ đã khôi phục như bình thường.

    Vừa đến trước nhà, cửa từ bên trong mở ra, hình như bọn bắt cóc vẫn luôn nhìn chằm chằm bên ngoài, đến gần nơi này thì đã phát hiện tung tích của hai người, nhưng hai người cũng không có ý che giấu hành tung của mình nữa.

    Hai người bước vào nhà dưới sự giám sát của bọn bắt cóc, trước khi vào Tô Thành đã dùng tinh thần lực dò xét nơi này rồi nói cho Chu Duệ biết tình hình của bọn bắt cóc.

    Tổng cộng có sáu người, tất nhiên trong đó có một người đứng đầu, trong phòng khách còn có hai người cùng vị trí với bọn họ, một người canh cửa, một người ở phía sau canh chừng Chu Tiểu Hạo đang say ngủ. Những người này thoạt nhìn dữ tợn vô cùng, nhất cử nhất động đều chứng tỏ đã được huấn luyện chuyên nghiệp, Tô Thành không khỏi hoài nghi bọn họ có xuất thân đặc thù.

    Còn có một người rất đáng để suy ngẫm, nguyên lai là Triệu Tuyết Dao, lúc đầu Tô Thành dùng tinh thần lực dò xét đã phát hiện ra cô ta, cậu có chút kinh ngạc, thù hằn giữa bọn họ cũng chưa tới mức lớn như vậy? Quả nhiên, phụ nữ là khó đoán nhất! Chu Duệ trực tiếp tỏ vẻ, lần này tuyệt đối không được dễ dàng buông tha cho loại người như cô ta!

    Hình như Triệu Tuyết Dao cũng không có ý định gặp bọn họ, cô ta trốn ở phòng bên cạnh, xem ra người này cũng không đến nỗi ngu xuẩn lắm.

    Chu Duệ và Tô Thành đang đối phó với bọn cướp phía trước, còn Hắc Bảo và chó ngao Tây Tạng thì báo rằng chúng đã tới gần căn phòng có Chu Tiểu Hạo, Tô Thành để hai tên nhóc kia tùy hoàn cảnh mà hành động, rồi lấy lại tinh thần chăm chú nghe Chu Duệ thương lượng với bọn bắt cóc.

    “Tụi tao đã đến đây như đã hứa, muốn ra điều kiện gì có thể nói?” Chu Duệ lên tiếng trước.

    “Điều kiện?! Ha ha…., điều kiện là hôm nay mày phải bỏ mạng lại ở chỗ này!” Trên má trái tên thủ lĩnh có một vết sẹo thật sâu từ khóe mắt đến má, trông thật hung ác, nhưng ngữ khí lại kiên định vô cùng.

    Những người khác ở đây cũng không cắt ngang khi người này nói, tựa hồ như cũng không phản đối, xem ra nhóm người này không chỉ xem hắn ta là người cầm đầu, hơn nữa còn có uy vọng rất cao.

    Chu Duệ nhíu mày, nghe khẩu khí của tên cướp thì xem ra, chuyện hôm nay có chút phiền phức! Nhưng Chu Tiểu Hạo đang được Hắc Báo và con chó ngao Tây Tạng kia đi cứu, chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi!

    “Bỏ mạng ở chỗ này?! Vậy mày cho rằng mình có thể chạy thoát sao? Tại sao không nói ra điều kiện thực tế một chút!” Chu Duệ nói.

    “Hừ! Chu Duệ, mày cho rằng hôm nay mình còn có thể đi ra khỏi cánh cửa này sao? Hôm nay không để mày chôn ở chỗ này, để Chu Sơn nếm trải cảm giác kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh là như thế nào, thì tao không mang họ Lệ!” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu bọn bắt cóc hung ác nói.

    Nói đến mức độ này, tất cả mọi người có mặt đều hiểu đây là ân oán cũ, xem ra hôm nay tất cả những ai ở trong căn nhà này đều phải để lại thứ gì đó!

    Triệu Tuyết Dao ở căn phòng bên cạnh nghe vậy thì sững sờ, cho dù cô có ngốc đến đâu, có hận Chu Duệ và Tô Thành đến đâu cũng biết mình đã bị lợi dụng, có lẽ chuyện này sẽ không giải quyết như cô vốn tưởng! Bây giờ ngay cả an nguy của bản thân cô cũng khó mà đảm bảo được!

    “Mày là ai?! Mày và Chu gia có thù oán gì?” Chu Duệ nghe nói là ân oán ngày xưa, cũng biết chuyện có liên quan đến thế hệ của ba mình, có lẽ là có thù oán gì đó trước đây.

    “Không biết Chu tổng Chu đại công tử có còn nhớ đến Lệ Liên Sơn không?!”

    “Mày là con trai của Lệ Liên Sơn?!” Tất nhiên là Chu Duệ nhớ tới ân oán năm đó!

    Thì ra khi ông già còn lăn lộn trong giới hắc đạo, ban đầu ông chỉ là một tiểu lâu la trong băng đảng, sau đó mới từ từ vươn lên dẫn đầu, trong băng nhóm luôn xảy ra tranh chấp, một trong số đó là Lệ Liên Sơn, hắn ta vốn là đối thủ tranh chức thủ lĩnh băng đảng với Chu lão gia tử.

    Lúc đầu hai người dưới trướng lão Bang chủ, tuy có mâu thuẫn nhưng vẫn hòa thuận với nhau! Về sau lão Bang chủ không có con trai, tuổi già sức yếu nên muốn thoái vị, để tranh được chỗ ngồi cao nhất trong bang hội mà hai người đã hạ tử thủ cạnh tranh với nhau. Kết quả cuối cùng cũng có thể đoán được, Chu lão gia tử thắng, cũng là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Lệ Liên Sơn và phân chia lại quyền lực trong bang hội, nhưng lúc đó Chu lão gia tử đã không diệt cỏ tận gốc, thế cho nên mới có sự kiện bắt cóc ngày hôm nay.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

    Bằng không thì một Triệu Tuyết Dao nho nhỏ sao có thể thuê được người như bọn họ, nhìn là biết dân chuyên làm mấy chuyện như liếm máu trên mũi dao rồi, xem ra người này là vì báo thù, có ý để Triệu Tuyết Dao nhờ hắn ta làm việc xấu.

    Nếu hôm nay không thể thương lượng tử tế với những người này, Tô Thành cũng không còn e dè gì nữa, trên tay những người này nhất định có không ít mạng sống.

    Vừa trì hoãn được một chút thời gian, Hắc Bảo và chó ngao Tây Tạng đã thành công cứu được Chu Tiểu Hạo, báo vốn dĩ là loài động vật giỏi ẩn nấp và săn mồi, hơn nữa nó còn luyện tập không ngừng với chó ngao Tây Tạng trong không gian, lại có tinh thần lực phụ trợ, hôm nay nó đã thể hiện bản lĩnh của mình và dễ dàng khuất phục được những người canh giữ chỗ cửa phòng Chu Tiểu Hạo mà không để ai phát hiện.

    Sau khi Hắc Bảo thành công, nó dùng tinh thần lực báo cho Tô Thành biết, vì người Chu gia ở bên ngoài cách đây khá xa, Hắc Bảo và chó ngao Tây Tạng không tiện lộ diện, vậy nên nên Tô Thành đã ra lệnh cho chúng mang Chu Tiểu Hạo trốn ở chung quanh.

    Có lẽ người đàn ông có vết sẹo cũng cảm nhận được trong lúc cãi nhau có gì đó không ổn, dù sao thì sau khi Chu Duệ và Tô Thành đến, bọn họ cũng không đòi gặp Chu Tiểu Hạo mà trực tiếp thương lượng điều kiện, không sợ Chu Tiểu Hạo xảy ra chuyện gì.

    Thế là hắn ta ra hiệu cho một người đi đến chỗ Chu Tiểu Hạo, Tô Thành nhân cơ hội này dùng tinh thần lực bảo Hắc Bảo diệt trừ người này, còn bản thân thì dùng tinh thần lực tấn công hai người đứng canh ngoài cổng, cậu trực tiếp tấn công vào bộ não mỏng manh và phức tạp nhất của con người, người đó hôn mê bất tỉnh ngay lập tức, mà Hắc Bảo bên kia cũng đắc thủ!

    Bây giờ tất cả bọn bắt cóc đã bị bọn họ tiêu diệt được ba người, chỉ còn lại hai tên trong căn nhà này, tên bắt cóc đi ra phía sau đã một đi không trở lại, tên mặt sẹo rốt cuộc cũng biết có chuyện không ổn, nháy mắt liền nổ súng muốn giết Chu Duệ và Tô Thành!

    Chu Duệ và Tô Thành đã chuẩn bị từ trước, bọn họ cùng lúc né tránh, Chu Duệ trực tiếp móc ra một khẩu súng nhỏ, sau khi bị bọn cướp lục soát Tô Thành đã lặng lẽ nhét vào người anh.

    Chu Duệ bắn bị thương tên thủ lĩnh mặt sẹo, Tô Thành cũng dùng tinh thần lực tấn công tên còn lại! Chu Duệ cầm súng đối đầu trực diện với tên mặt sẹo. Lúc này, Hắc Bảo và chó ngao Tây Tạng mang Chu Tiểu Hạo đang hôn mê bất tỉnh không rõ nguyên nhân đi vào.

    Tô Thành vội vàng chạy tới dùng tinh thần lực kiểm tra khắp người Chu Tiểu Hạo, phát hiện bọn bắt cóc sợ đứa nhỏ làm ầm ỉ nên đã cho nhóc con uống thuốc ngủ, nhóc con không hề sợ hãi mà ngủ một giấc ngon lành.

    Tên bắt cóc nhìn thấy có một báo đen và một con chó ngao Tây Tạng bước vào thì trợn tròn mắt, “Hừ… Kỳ quái… Thảo nào, người của tao… lại không thấy trở về! Thì ra… Khụ khụ… kẻ tiến vào hoàn toàn không phải là người!” Chu Duệ bắn một phát trúng phổi tên bắt cóc, tên mặt sẹo vừa ho ra máu vừa nói.

    Triệu Tuyết Dao đang trốn trong phòng khác nghe thấy tiếng súng thì vô cùng hoảng sợ, cô muốn chạy nhưng chân lại mềm nhũn không đứng dậy được, có viên đạn lạc bay đến cách chỗ cô đứng còn chưa tới 5 cen ti mét. Lúc này cô mới ý thức được cái chết đang ở rất gần mình!

    Cô hối hận, hối hận lẽ ra mình không nên đến đây, cứ giao việc này cho những kẻ liều mạng kia là được rồi. Cô chỉ muốn nhìn Chu Duệ và Tô Thành xui xẻo, không ngờ lại kéo mình vào nguy hiểm.

   Nếu không thì sao có thể nói dục vọng của con người là vô tận, Triệu Tuyết Dao bây giờ chẳng khác gì chết ở đây không ai biết, thậm chí còn chết trong một tình huống vô cùng xấu hổ, vì vậy Triệu Tuyết Dao lảo đảo kéo đôi chân bủn rủn của mình đứng lên, lén lút chống vào tường trốn đi! Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, hôm nay cô đã quá sợ hãi, lưng đau chân mềm nhủn, lại phải cẩn thận không để người trong phòng nhìn thấy mình, vì vậy trước khi cô đến cửa đã xảy ra chuyện!

    “Bùm” một tiếng, toàn bộ căn nhà hoang đổ nát bị nổ tung, bụi bay mù mịt!

    Hóa ra tên bắt cóc đã cài thuốc nổ trên người, hắn muốn lợi dụng lúc Tô Thành và Chu Duệ không chú ý sẽ cùng chết với hai người!

    Nhưng cho dù hắn tính toán hoàn hảo như thế nào cũng vô dụng, làm sao hắn có thể ngờ được Tô Thành lại có bàn tay vàng nghịch thiên như vậy, còn mang theo một không gian mà người khác không bao giờ có thể tưởng tượng nổi!

    Tuy rằng hôm nay tinh thần lực của Tô Thành có chút tiêu hao, nhưng một khi chưa thoát khỏi nguy hiểm thì cậu không dám thả lỏng, tên bắt cóc mặt sẹo còn chưa chết, Tô Thành đã dùng tinh thần lực khóa chặt hắn lại. Dù sao Triệu Tuyết Dao tạm thời cũng không thể uy hiếp bọn họ, vậy nên sau này Triệu Tuyết Dao muốn lẻn đi, Tô Thành cũng không để ý, cô ta có thể bỏ chạy chứ Triệu gia thì không thể! Bây giờ Triệu Tuyết Dao có trốn cũng không tránh được sau này phải trả giá!

    Vì vậy, khi Tô Thành phát hiện người đàn ông mặt sẹo có dị thường, trước khi người đó cho nổ tung mọi thứ, cậu đã đưa Hắc Bảo, tàng ngao và Chu Duệ vào không gian, bản thân cậu cũng ôm Chu Tiểu Hạo trốn vào trong đó.

    Vì vậy, vụ nổ không đe dọa đến sự an toàn của ba người và hai con thú!

    Đương nhiên, Triệu Tuyết Dao thì không may mắn như vậy, vất vả hồi lâu cô ta mới bò ra khỏi căn nhà mấy bước, lúc này lại bị vụ nổ ảnh hưởng, hoảng sợ quá độ mà ngất đi!

    Hôm nay, lần đầu tiên trong đời Chu Duệ cảm thấy não mình không đủ dùng! Vừa rồi chính mắt anh nhìn thấy tên cướp cho nổ tung mọi thứ, nhưng ai có thể nói cho anh biết vì sao anh lại đến một nơi chưa từng thấy qua này? Đây là đâu? Trong rừng à?!

    Đây chắc chắn không phải là rừng cây khi bọn họ lên núi, bởi vì mùa không đúng, bây giờ đang là mùa hè, cho dù không biết làm ruộng, anh cũng biết táo, lê các loại chỉ chín vào mùa thu!

    Đây là lần thứ hai trong hôm nay Tô Thành nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Chu tổng! Bây giờ đã không còn nguy hiểm như vừa rồi! Bây giờ Tô Thành mới thở phào nhẹ nhõm, thấy Chu Duệ không kịp phản ứng, vẻ mặt ngây ngốc như vậy, cậu cười đến đau cả bụng, chỉ là không thể cúi xuống ôm bụng vì có Chu Tiểu Hạo trong lòng.

    Chu Duệ bị tiếng cười của Tô Thành làm cho bừng tỉnh, nhìn thấy người yêu đang cười nhạo mình, Chu Duệ bực bội chạy tới, ôm một lớn một nhỏ vào lòng, thấy nhóc con còn chưa tỉnh, lập tức bịt miệng người lớn lại, không cho cười nữa!

Hết chương 41.

Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 41

Ngày đăng: 20 Tháng bảy, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên