Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 42

Chương 42:

 

    Kể từ khi Chu Tiểu Hạo xảy ra chuyện, Chu Duệ chưa bao giờ yên lòng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm sau khi xác nhận nhóc con bình an vô sự!

    Cho nên khi nhìn thấy Tô Thành ôm Chu Tiểu Hạo cười vui vẻ, trong lòng mặc dù có chút khó chịu nhưng cũng yên tâm hơn, anh vươn tay ôm một lớn một nhỏ vào lòng, Chu Duệ hôn Tô Thành, cảm giác Tô Thành thật sự không có việc gì mới phát tiết một chút những lo lắng trong lòng.

    Tô Thành cảm nhận được Chu Duệ bất an, vậy nên cậu nhẹ nhàng đón nhận nụ hôn của anh, mang theo một chút trấn an nho nhỏ.

    Chu Duệ cảm thấy tâm trạng hôm nay lên xuống phập phồng, nhất định là một ngày khó quên nhất trong đời.

    Đầu tiên là con trai độc nhất Chu Tiểu Hạo bị bắt cóc, chuyện này Chu Duệ thấy nhiều rồi, tuy lo lắng nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán, thân là người thừa kế của Chu gia, trên phương diện đảm bảo an toàn cho Chu Tiểu Hạo đã làm rất tốt, nhưng một số nguy hiểm khó lường vẫn luôn sẽ có. Sau đó anh phát hiện chuyện này có liên quan đến Triệu Tuyết Dao, với chỉ số thông minh của người phụ nữ này, Chu Duệ cũng không cảm thấy khó hiểu, lòng ghen tuông của phụ nữ có thể dẫn đến vô số tội ác. Nhưng không ngờ tên cầm đầu lại có liên quan đến ân oán cũ nhiều năm trước, chuyện này mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng cũng không nằm ngoài lẽ thường của sự việc.

    Nhưng, ai có thể nói cho anh biết, mấy thứ như tinh thần lực, tùy thân không gian, mấy thứ được cho là chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết huyền huyễn lại có liên quan đến Tô Thành?!

    Không thể không nói, đứa con thật sự là bóng đèn tự nhiên lớn nhất giữa vợ chồng, bóng đèn này sẽ mở to đôi mắt to ngây thơ nhìn vợ chồng thân thiết.

    Sau khi bị bắt cóc, Chu Tiểu Hạo đã hôn mê, vừa qua khỏi nguy hiểm mới tỉnh lại, nó vừa mở mắt ra đã thấy ba mình và Tô Tô hôn nhau, nó tò mò mở mắt ra nhìn.

    Đáng tiếc khi nó vừa mở mắt ra Tô Thành đã phát hiện, mới vừa tò mò liếc mắt nhìn một cái đã bị Tô Tô dùng tay che mất, lúc nó đẩy được tay ra thì hai người cũng không còn chơi đùa hôn nhau nữa.

    Chu Tiểu Hạo bĩu môi, thầm nghĩ, hừ, không cho con xem cũng không có gì, con từng thấy hai người chơi trò này rồi, ông nội còn nói là hai người chơi trò hôn nhau!

    Có cùng đãi ngộ bị bịt mắt như Chu Tiểu Hạo còn có Hắc Bảo, tiểu tử này đã lớn thành đại Hắc Báo rồi, sau khi tiến vào không gian, Tô Thành bị bộ dáng của Chu Duệ chọc cười liền bị Chu Duệ chặn miệng lại.

    Vốn dĩ Hắc Báo không có phản ứng gì với dáng vẻ cười cợt của Tô Thành, nhưng Hắc Báo lại tò mò về những thứ không thích hợp với trẻ con, liền nhìn chằm chằm định quan sát kỹ hơn.

    Kết quả là trước khi Hắc Bảo tiến lên đã bị chó ngao Tây Tạng biết trước chặn đường, không những thế, chó ngao Tây Tạng còn kéo theo Hắc Bảo không muốn rời đi chỉ muốn xem tiếp trở về phòng của tụi nó.

    Hắc Bảo tức giận, chó ngao Tây Tạng không cho nó xem trò vui, vì vậy để bày tỏ sự tức giận, hôm nay lần đầu tiên nó không vào phòng chó ngao Tây Tạng mà chạy về căn phòng do Tô Thành sắp xếp, căn phòng này tuy trên danh nghĩa là thuộc về nó, nhưng phải nói là nó chưa từng ở trong căn phòng này, số lần nó bước vào chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

    Chó ngao Tây Tạng thấy Hắc Bảo chạy về phòng, lắc đầu bất lực, nó cũng vào phòng, đến chỗ nghỉ ngơi quen thuộc của mình rồi nằm xuống nghỉ.

    Hắc Bảo ở trong phòng mình ngủ, nhưng sao lại khó chịu như vậy chứ, chó ngao Tây Tạng thấy nó tức giận cũng không qua dỗ nó, chẳng phải chỉ tò mò liếc Chu Duệ và Tô Thành một chút thôi sao?

    Hắc Bảo tủi thân, nhưng sao giường nhỏ trong phòng mình lại không thoải mái bằng của tàng ngao chứ, Hắc Bảo bị tủi thân một hồi, cuối cùng không chịu nổi dụ dỗ, chạy sang phòng của chó ngao Tây Tạng ở bên cạnh, chó ngao Tây Tạng ngẩng đầu liếc Hắc Báo một cái, sau đó lại tiếp tục tư thế lúc trước.

    Thấy tàng ngao phớt lờ mình, Hắc Bảo lại càng cảm thấy tủi thân hơn, tìm một chỗ cách xa chó ngao Tây Tạng nhất, nằm xuống, cúi đầu, không lại gần chó ngao Tây Tạng như mọi khi mà ỉu xìu nằm ở đầu bên kia, không nhìn chó ngao Tây Tạng.

    Thấy nó như vậy, trong mắt chó ngao Tây Tạng chỉ bất đắc dỉ, chủ động cúi người trước mặt Hắc Báo, thân mật liếm liếm Hắc Bảo, khiến Hắc Bảo vui vẻ trở lại! Vì thế hai đứa nó lại quay về trạng thái ở chung hàng ngày.

    Khi Chu Duệ cảm thấy bầu không khí giữa mình và Tô Thành vừa thay đổi một chút thì đã bị Tô Thành đẩy ra, thoạt nhìn bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo đã tỉnh rồi! Chu Duệ đã quen với việc bị bóng đèn nhỏ chói mắt này phá đám! Nhóc con cái gì cũng không biết, chỉ cần dùng đôi mắt trong sáng ngây thơ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy tội lỗi vô cùng!

    Sau khi Chu Tiểu Hạo tỉnh lại, Tô Thành lại dùng tinh thần lực kiểm tra cậu nhóc một lần nữa, sau khi xác định cực kỳ chắc chắn rằng nhóc con này không có vấn đề gì mới yên tâm.

    Lúc này Tô Thành cho rằng dư âm của vụ nổ bên ngoài đã qua nên phải nhanh chóng ra ngoài, dù sao bọn họ cũng đã vào không gian, nhưng người của Chu gia vẫn còn đi theo phía sau, không thể để cho bọn họ phát hiện manh mối được.

    Tô Thành thả lỏng tinh thần, phát hiện người Chu gia còn chưa tới khu nhà hoang vừa bị nổ tung, liền nói với Chu Duệ, ba người lại đi ra ngoài không gian.

    Còn Hắc Bảo và chó ngao Tây Tạng thì đã quen với việc Tô Thành tự do ra vào nên không cần đặc biệt chào hỏi.

    Cũng không lâu lắm, khi Tô Thành ôm Chu Tiểu Hạo và Chu Duệ đi ra, hiện trường vụ nổ vẫn còn bụi mù mịt, hai người mang theo bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo nên không tiện kiểm tra tình trạng của bọn bắt cóc và Triệu Tuyết Dao.

    Hai người cùng Chu Tiểu Hạo xuống núi, đi được năm phút thì gặp người Chu gia tới đón, hai người bảo bọn họ đi thu dọn tàn cuộc, sau khi Chu Duệ và Tô Thành gọi điện thoại cho lão gia tử báo nhóc con không có việc gì, vội vàng mang theo bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo về nhà, Chu lão gia tử vẫn còn ở nhà chờ cháu trai đó.

    Trên đường về, Tô Thành dặn Chu Tiểu Hạo không được nói cho người khác biết chuyện không gian, nhất định phải giữ bí mật!

    Chu Tiểu Hạo nghe xong, nhíu mày, ngập ngừng nói: “Tô Tô, ngay cả ông nội cũng không thể nói hả? Hạo Hạo và ông nội không có bí mật gì hết á!”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

    Phải nói là Chu Tiểu Hạo nhíu mày đáng yêu không chịu được! Tô Thành nhìn thấy thì tâm tình tốt lên rất nhiều, cậu liền bế nó lên hôn chụt một cái lên má Chu Tiểu Hạo.

    Tô Thành thì thầm: “Đương nhiên ông nội có thể nói, ông nội không phải người ngoài! Nhưng ngoại trừ ông nội thì không thể nói với ai hết, biết không?”

    Nghe Tô Thành nói như vậy, đôi lông mày cau có của Chu Tiểu Hạo lập tức giãn ra, nở một nụ cười dễ thương, đồng thời gật đầu thật mạnh!

    Ba người rất nhanh đã trở về nhà, Chu lão gia tử mặc dù đã nhận được tin tức ba người đều bình an vô sự, nhưng khi thấy cháu trai bảo bối an toàn, ông vẫn vui mừng đến mức không thể che giấu được, lập tức từ trên ghế sa lon đứng dậy đi tới đón cháu trai mình.

    Chu Tiểu Hạo vừa nhìn thấy động tác quen thuộc này của ông nội liền lập tức buông tay Tô Thành ra, giống như một viên pháo nhỏ cười khúc khích lao vào trong lòng ông cụ, may mà Chu Tiểu Hạo còn nhỏ, lực tác động cũng không lớn, lão gia tử cũng không bị cháu trai đụng ngã, mà ôm được nó vào lòng.

    “Hạo Hạo, con có nhớ ông nội không?”

    “Dạ nhớ!”

    “Con nhớ ông nội ở đâu?”

    Bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo cười khúc khích, chỉ chỉ vào trái tim mình: “Đây, đây nè!”

    “Ha ha ha! Ông nội cũng nhớ Hạo Hạo giống vậy!” Ông lão cũng chỉ vào ngực mình và nói.

    Thấy hành vi trẻ con của một già một trẻ, trong lòng Chu Duệ cảm thấy thật may mắn, hôm nay không có chuyện gì lớn xảy ra, cũng may hôm nay Tô Thành đã ở đây, ba người bọn họ đều bình an vô sự trở về!

    Bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo buổi sáng bị bắt cóc, lúc đó kẻ bắt cóc gọi điện thoại, Chu Duệ và Tô Thành đi cứu, hiện tại đã bình an trở về, tuy rằng vụ bắt cóc đã giải quyết rất nhanh, nhưng khi mọi chuyện ổn thỏa cũng đã quá bảy giờ tối.

    Từ khi biết tin bọn họ an toàn, Chu lão gia tử đã bảo thím Lý chuẩn bị cơm nước, bọn họ bình an trở về, Chu lão gia tử lớn tiếng kêu: “Thím Lý, thím Lý, mau dọn cơm đi! Hạo Hạo đói bụng rồi!”

    Thím Lý nghe ông cụ nói vậy thì dọn cơm tối ra phòng ăn, bà vén tạp dề lên vừa cười vừa lau nước mắt, gọi Chu Đan đang phụ giúp nấu canh: “Dọn cơm lên, dọn hết tất cả các món lên!”

    Lúc ăn cơm, đáng lý ra Chu Tiểu Hạo hôm nay lăn lộn cả ngày sẽ giật mình hoảng sợ và mệt mỏi! Nhưng may mắn là bọn bắt cóc sợ Tiểu Hạo làm ầm ĩ lên sẽ bị chú ý nên tìm mọi cách làm cho nhóc con hôn mê, bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo đã ngủ từ đầu cho đến khi được cứu! Vì vậy sau bữa tối nó không buồn ngủ mà còn tinh thần phấn chấn hơn nữa.

    Ăn tối xong, Chu Duệ lên thư phòng giải quyết hậu quả của ngày hôm nay.

    Theo người Chu gia thu dọn hiện trường sau vụ nổ, bọn bắt cóc đều đã bị chết vì ở quá gần hiện trường, chỉ có một mình Triệu Tuyết Dao là còn sống vì ở cách căn nhà hoang hơi xa. Cô ta đã được đưa vào bệnh viện, đã được cứu nhưng vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch, người Triệu gia đã chạy đến bệnh viện, biết được chuyện Triệu Tuyết Dao làm, chắc ngày mai sẽ đích thân đến cửa xin lỗi!

    Sau khi Chu Duệ giải quyết xong xuôi, anh đi xuống lầu, thấy Chu Tiểu Hạo còn đang cao hứng chơi với Tô Thành và Chu lão gia tử, vui vẻ vô cùng.

    Chu Duệ suy nghĩ một chút, anh đi xuống dẫn Chu Tiểu Hạo trở lại thư phòng.

    Chu lão gia tử và Tô Thành nhìn Chu Tiểu Hạo đang gào thét cũng không ngăn cản, Chu lão gia tử chỉ cười trấn an đứa cháu nhỏ.

    Trong phòng làm việc, Chu Duệ đặt bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo lên chiếc ghế trước bàn, còn anh thì ngồi sau bàn, hai cha con ngồi đối diện đưa mắt nhìn nhau chằm chằm.

    “Bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo, con biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?” Chu Duệ nói.

    Thấy thái độ nghiêm túc của ba, Chu Tiểu Hạo cũng bình tĩnh lại, dùng đôi mắt đen tròn như quả nho nhìn Chu Duệ, Chu Tiểu Hạo tuy còn nhỏ, nhưng vì được nuôi lớn từ thức ăn trong không gian của Tô Thành, vậy nên nhóc con cũng trưởng thành hơn những đứa trẻ khác. Nó nhạy cảm và rất hiểu chuyện. Mặc dù hôm nay nó đã ngủ quên mất, nhưng vì lúc ấ nó vẫn đang xem người ta làm kẹo đường vào buổi sáng, nhưng khi thức dậy thì đã là buổi chiều, mà lại còn trong không gian bí mật mà Tô Tô đã nhắc đến, nó cũng biết có gì đó không ổn, nhưng khi tỉnh dậy đã thấy mình ở bên cạnh cha và Tô Tô, vậy nên bất giác cảm thấy yên lòng.

    “Con, về sau con sẽ không bao giờ xem người ta làm kẹo đường nữa!” Chu Tiểu Hạo ngập ngừng nói, xem người ta làm kẹo đường rất thú vị, sau này không xem được thật đáng tiếc!

    “Trừ cái này ra thì sao? Con còn nghĩ tới cái gì nữa không?” Chu Duệ gật gật đầu, tiếp tục hỏi.

    “Con sẽ không tùy hứng nữa, không bảo Chu Trúc một mình dắt con ra ngoài chơi!” Thấy ba mình gật đầu, Chu Tiểu Hạo vội vàng đi theo dòng suy nghĩ này.

    “Ừm, được rồi, đi tắm đi, hôm nay cũng muộn rồi, không chơi nữa, đi ngủ đi.” Dù sao Chu Tiểu Hạo cũng còn nhỏ, nghĩ đến những chuyện này cũng không tồi, Chu Duệ cũng không định dục tốc bất đạt.

    Thấy ba ba chịu thả mình ra, Chu Tiểu Hạo mừng rỡ nhảy khỏi ghế, chạy ra khỏi phòng làm việc, không phải do phòng làm việc quá nghiêm túc mà do ba ba quá đáng sợ!

Hết chương 42.

Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 42

Ngày đăng: 20 Tháng bảy, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên