Chương 43:
Tiễn người Triệu gia đi, Chu Duệ ngồi trở lại trên ghế thở phào nhẹ nhõm, Triệu gia coi trọng vị tiểu thư luôn gây phiền phức này, cho nên mới đưa ra một con bài thương lượng nặng như vậy để đổi lấy mạng sống của Triệu Tuyết Dao.
Theo ý của Chu Duệ thì không buông tha cho Triệu Tuyết Dao, cho dù có chuyện gì cô ta cũng phải tự mình trả giá, phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm! Nếu cô ta đã không thể làm điều ác được nữa, vậy chúng ta hãy đổi một số lợi ích thực tế để đền bù cho tổn hại lần này!
Thì ra sau vụ nổ ngày hôm qua, Tô Thành từ trong không gian đi ra, cậu quét tinh thần lực ra xung quanh, phát hiện Triệu Tuyết Dao không chết mà chỉ bị thương hôn mê! Đừng nhìn Tô Thành thường ngày dễ nói chuyện, nhưng dù sao cũng đã từng chịu sự phản bội và chết một lần, Dù là kiếp trước hay kiếp này gì cậu cũng không có ý mềm lòng với Triệu Tuyết Dao, một kẻ điển hình cho kiểu hại người cầu lợi cho mình. Vì thế cậu đã dùng tinh thần lực tấn công vào trong não Triệu Tuyết Dao, dù cho sau này cô ta có tỉnh cũng sẽ bị mất trí, thậm chí còn trở thành một kẻ ngốc!
Cho nên sau khi Tô Thành biết buổi tối Triệu gia sẽ đến, liền đem chuyện này nói cho Chu Duệ biết, cùng với việc làm khó một người đầu óc không bình thường, còn không bằng đổi chút quyền lợi đi!
Hôm nay Chu Duệ không có đến công ty, lão đại của Triệu gia đành phải trực tiếp đến Chu gia nói chuyện với anh, Triệu Tuyết Dao còn đang ở trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh, cho nên, ngoại trừ lão đại của Triệu gia, những người khác đều vẫn còn trong bệnh viện.
Sau khi tiễn anh trai Triệu Tuyết Dao đi, Chu Duệ mở máy tính lên họp trực tuyến, nhanh chóng làm cho xong những việc cần phải giải quyết của công ty, anh nhìn thời gian đã là buổi trưa, Chu Duệ vừa tắt máy tính thì nghe được tiếng gõ cửa.
Chu Duệ nghe thấy tiếng gõ cửa thì nói: “Mời vào!
Cửa được mở ra, Tô Thành đi vào, bước tới bên người Chu Duệ: “Xong chưa? Đến giờ ăn rồi!”
Chu Duệ kéo Tô Thành qua, hôn lên môi Tô Thành một cái, hôn xong thì trả lời, “Được, đi xuống đi!”
“Vậy đi thôi!” Nói xong, hai người lần lượt đi xuống lầu.
Trên bàn ăn, Chu lão gia tử và Chu Tiểu Hạo đã ngồi đợi sẵn, mấy món ăn cũng đã dọn lên, thấy hai người đã xuống, Chu lão gia tử liền bảo bọn họ mau ngồi xuống, sai thím Lý mang hết đồ ăn lên, bởi vì cháu trai yêu quý của ông đã chơi điên cuồng cả buổi sáng, đã sớm la hét ầm ỉ bảo mình đói bụng!
Chu Tiểu Hạo chưa bao giờ kén ăn, cho gì ăn nấy, ăn rất ngon lành, vậy nên ông nội chưa bao giờ lo lắng bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo không ăn cơm hay kén ăn gì đó, cháu ông không cần phải có người lớn đuổi theo đút từng muỗng, hay ăn một chén cơm mà tốn cả một giờ.
Bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo thấy ba và Tô Tô ngồi xuống, lúc Chu lão gia tử gắp đũa thức ăn đầu tiên, Chu Tiểu Hạo nóng lòng muốn bắt đầu ăn, nhưng tác phong trên bàn ăn của cậu nhóc còn đang bắt đầu học từ việc dùng đũa và thìa, mặc dù người nhỏ nhưng ăn rất nhanh, mà lễ nghi cũng không sai chút nào.
Ăn không nói, ngủ không nói, cả nhà ăn cơm xong cũng không nói chuyện.
Chu Tiểu Hạo là một đứa trẻ hiếu động, thích sự mới lạ, sau khi ăn cơm xong, trong phòng khách chỉ còn lại ông nội, ba và Tô Tô, Chu Tiểu Hạo đảo đôi mắt to đen như quả nho, thấy không còn ai nữa, vậy nó có thể nói đến bí mật không?
Từ hôm qua Chu Tiểu Hạo nhìn thấy Hắc Báo xinh đẹp và chó ngao Tây Tạng dũng mãnh ở trong không gian, nó đã mê mẩn hai con vật kia rồi, tiếc là sau bao nhiêu chuyện, Chu Tiểu Hạo rất thức thời không nhắc tới chuyện đó, hôm nay thấy ba và Tô Tô không bận nữa, nhóc con lại muốn gặp lại Hắc Báo và chó ngao Tây Tạng trong không gian của Tô Tô!
Nghĩ thì hỏi ngay, Chu Tiểu Hạo vào thẳng vấn đề, “Tô Tô!” Chu Tiểu Hạo lợi dụng tuổi còn nhỏ, nắm tay Tô Thành, nũng nịu nói: “Con báo với con chó hôm qua đâu rồi?”
Chu Tiểu Hạo vừa nhắc tới Hắc Bảo và chó ngao Tây Tạng, Chu Duệ đang cúi đầu uống trà lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tô Thành, lại nhìn Chu lão gia tử, nói thật, anh cũng rất tò mò.
Chỉ có Chu lão gia tử là không hiểu ra sao, “Báo? Chó?”
Đây không phải là chuyện có thể giải thích rõ ràng được, thấy Chu Tiểu Hạo nói ra, Tô Thành liền nhân cơ hội giải thích chuyện này với người nhà, tuy kỳ quái nhưng quả thật là như vậy.
Còn về không gian, nếu như ông lão có thể tiếp nhận, mỗi lần mua món đổi món cũng không cần phải cẩn thận, Tô Thành dùng tinh thần lực quét qua toàn bộ Chu gia, ở biệt thự cũng không có mấy người hầu, bây giờ là giữa trưa, bọn họ đều đã trở về phòng của mình! Trong nhà chính cũng không có ai.
Cho nên khi tinh thần lực của Tô Thành vừa động, bốn người trong phòng khách liền biến mất, nơi này bỗng trống không, hoàn toàn không nhìn ra vừa rồi trong phòng khách có người vừa uống trà, nếu có người khác nhìn thấy nhất định sẽ kêu lên! Nhưng thật ra cũng không có ai nhìn thấy, Tô Thành sẽ không cho phép người khác thấy.
Lúc Chu lão gia tử tiến vào không gian, khí thế của ông thay đổi theo bản năng, ông trở nên cảnh giác, mặc dù lão gia tử đã về hưu, không để ý đến thế sự đã lâu, nhưng khí chất của ông vẫn như cũ, sau khi tiến vào không gian, ông theo bản năng lập tức thả lỏng.
Vừa bước vào không gian, Chu Tiểu Hạo đã nhìn thấy Hắc Bảo đang buồn chán thì mừng rỡ chạy tới, ôm lấy cổ Hắc Bảo, sờ sờ bộ lông mà Hắc Bảo luôn tự hào.
Chu Tiểu Hạo đúng là rất to gan, người bình thường nhìn thấy một con báo lớn ai mà không sợ?! Vậy mà nó lại chạy tới sờ lông con báo hung mãnh kia, vuốt lông này nọ rồi thôi đi, bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo còn ôm cổ nó nữa!
Cho dù Chu lão gia tử có bình tĩnh đến đâu cũng không khỏi kêu lên một tiếng sợ hãi vì sự an toàn của cháu trai yêu quý nhà mình, nhưng ông đã nhanh chóng phát hiện không có chuyện gì xảy ra, ngay cả Hắc Báo kia cũng lười biếng nheo đôi mắt vàng óng của mình, cổ vũ bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo với vẻ mặt vui vẻ.
Cũng không có gì khó hiểu khi Hắc Bảo biết Chu Tiểu Hạo, Hắc Bảo đã gặp Chu Tiểu Hạo khi nhóc con còn nhỏ, rồi lại cứu cậu nhóc khỏi bọn bắt cóc, từ nhỏ Hắc Bảo đã thích Chu Tiểu Hạo trắng trẻo mềm mại, chẳng qua nó không thể ra ngoài chơi với Chu Tiểu Hạo được thôi.
Nhưng mà, Hắc Bảo thân mật với bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo khiến chó ngao Tây Tạng có hơi ghen tị, thường ngày Tô Thành không vào Hắc Bảo luôn xoay quanh nó, giờ lại tới cọ cọ bánh bao nhỏ Chu Tiểu Hạo! Nhưng chó ngao Tây Tạng cũng không còn cách nào khác, nó chỉ có thể nằm dài nhìn Hắc Bảo và Chu Tiểu Hạo dính lấy nhau, uể oải, ỉu xìu và chán nản.
Chu lão gia tử thấy cháu trai yêu quý của mình cũng không có nguy hiểm gì, thực ra từ phản ứng của Tô Thành và Chu Duệ, ông có thể biết được, ông tập trung tinh thần nhìn xung quanh, nhìn không gian náo nhiệt này, không chỉ phong cảnh hữu tình mà còn có thể cảm nhận được sự trong lành của không khí ngay khi ông hít thở.
Tô Thành thấy Chu lão gia tử đánh giá mọi thứ không sai biệt lắm, bèn nói: “Ba, Chu ca, con sợ ba không tin, hồi còn nhỏ con đi du lịch đã tìm thấy một hạt châu, con đã đeo nó nhiều năm, không hiểu sao sau khi ba mẹ con đột ngột qua đời thì bỗng nhiên xuất hiện một không gian như vậy.”
“Cho nên, rau củ quả con mua thực ra chỉ là cái cớ, toàn là những thứ con trồng ở chỗ này?” Dù sao kinh nghiệm sống của Chu lão gia tử cũng không ít, cho dù Tô Thành sống thêm một đời, nhưng so với Chu lão gia tử vẫn còn non lắm. Chu lão gia tử vốn đã phát hiện dị thường, nhưng theo ông, ai cũng có bí mật của mình, Tô Thành đối xử với Chu Duệ, với ông và Chu Tiểu Hạo không có gì để phàn nàn, vậy cho nên ông cũng không định thăm dò những thứ này, khi Tô Thành thẳng thắn, Chu lão gia tử cũng phải thừa nhận vừa rồi ông sợ đến ngây người!
“A! Ba đã phát hiện ra lâu rồi?!” Tô Thành tốn rất nhiều công sức mới có thể hợp thức đem đồ trong không gian giao cho Chu gia, trước khi nghĩ ra một lý do hợp tình hợp lý, cậu vẫn rất chú ý đến hành động của mình, nhưng không ngờ ông lão vẫn phát hiện, cậu không khỏi buồn bực vì mình đầu đá, nói bộ dáng của cậu ảo nảo còn không bằng nói là cậu đang làm nũng.
Càng lớn tuổi tâm càng mềm, đặc biệt là khi đối mặt với tiểu bối mình yêu thương lại càng thích trêu chọc hơn, Chu lão gia tử thấy Tô Thành khó chịu vì sự thiếu suy nghĩ của mình, liền cười nói: “Không phải con thiếu suy nghĩ, trừ ba và Chu Duệ ra thì những người khác đều bị con lừa gạt! Con xem chúng ta như người nhà nên đã không cẩn thận ở trước mặt chúng ta, chỉ để lại một chút dấu vết nhỏ không bắt mắt, nếu như ba và Chu Duệ không cẩn thận thì chúng ta cũng sẽ không nhận ra!”
“A! Thì ra là vậy!” Tô Thành chợt hiểu ra, “Phát hiện thì phát hiện vậy! Dù sao con cũng đã muốn nói cho mọi người biết từ lâu, nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Thật sự là việc này nói ra hơi khó tin!” Tô Thành cười nói.
Sau đó, Chu lão gia tử hứng thú bừng bừng muốn xem trong không gian này có cái gì, nếu không phải trước mắt ông phát sinh chuyện thần kỳ như vậy, chính mắt ông nhìn thấy thì chắc chắn ông sẽ không bao giờ tin. Nếu đã có phúc duyên lớn như vậy, Chu lão gia tử đương nhiên là phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình rồi.
Tô Thành đối xử với Chu lão gia tử thật lòng hiếu thảo, Chu lão gia tử tuy rằng tìm được con rể thì trong lòng thật sự cảm thấy có chút phiền muộn, nhưng lại chưa bao giờ gây khó dễ gì cho cậu, nhất là sau khi chấp nhận hai người, Chu lão gia tử đã thật sự coi Tô Thành như con trai của mình, Tô Thành tuy không nói nhưng trong lòng lại biết rất rõ ràng, cho nên cậu cũng coi Chu lão gia tử như cha ruột của mình.
Thấy Chu lão gia tử rất cao hứng, Tô Thành dẫn ông đi giới thiệu không gian, bởi vì không gian quá lớn, Chu lão gia tử đã già rồi, dù có khỏe mạnh cũng không thể đi lại nhiều, Tô Thành thầm nghĩ tìm con đường khác, cậu lấy một chiếc lá sen thật to, đặt xuống đất, dùng tinh thần lực chống đỡ, cùng ông lão đứng trên đó, đưa ông nhìn bao quát cả không gian.
Ông cụ rất tò mò, xem một lúc không sai biệt lắm, Chu Duệ vốn im lặng từ khi tiến vào không gian đến giờ liền nói: “Ba, vào không gian cũng lâu rồi, sau này còn nhiều thời gian, từ từ khám phá cũng được, chúng ta cũng nên đi ra ngoài, nếu không mấy người thím Lý sau giờ nghỉ trưa sẽ đến phòng khách, ba không muốn làm lớn chuyện chứ?!”
Lão gia tử nghe vậy thấy cũng đúng, liền kêu Tô Thành đưa ông xuống, Chu Duệ bế Chu Tiểu Hạo đang chơi cùng Hắc Bảo và chó ngao Tây Tạng đi, chuẩn bị rời khỏi không gian, Chu Tiểu Hạo quay đầu lại nhìn, nó vẫn chơi chưa đủ, nhưng nó vẫn ý thức được bản thân mình ở nhà không có quyền được lên tiếng, vậy nên chỉ biết ngoan ngoãn ngồi trên cánh tay ba, vòng tay ôm lấy cổ ba rồi vẫy vẫy tay với Hắc Bảo và chó ngao Tây Tạng. Nói lời tạm biệt với tụi nó và hứa sẽ vào chơi với tụi nó sau.
Nắm chắc thời gian, Tô Thành đưa ba người đàn ông già trẻ lớn bé ra ngoài, vừa ngồi xuống hớp một ngụm trà liền nghe thấy tiếng mọi người lục tục đi vào phòng khách.
Hết chương 43.