Chương 45:
Trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn, có vài con chim đang tìm mồi trên đó, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy chúng nhanh nhẹn vớt một con cá rồi bay lên, tư thái thật nhàn nhã, mặt hồ càng lúc càng trở nên yên tĩnh, sự yên tĩnh này ngày nay đã không còn được duy trì như xưa, một tràng cười nói rôm rả từ giữa không trung truyền đến, khiến những con chim đang tìm kiếm thức ăn trên hồ giật mình, cá vừa mới ngoi lên khỏi mặt nước cũng vội vàng lặn xuống.
“Tô Tô, lần trước con câu được một con cá lớn!” Chu Tiểu Hạo vừa nói vừa mạnh mẽ vươn tay, giống như chiều dài của cánh tay chính là chiều dài của con cá mà cậu nhóc câu được vậy.
Chu Duệ thấy Chu Tiểu Hạo làm điệu bộ đắc ý, suýt chút nữa đứng không vững, anh liền phá lên cười, nhìn hành động, giọng điệu, biểu cảm của con trai đều cảm thấy rất buồn cười, Chu Duệ không nhịn được cười thành tiếng, nhìn biểu cảm của anh rất giống như xem thường cậu nhóc vậy.
Bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo nói nó rất chăm chỉ, kể cho Tô Tô nghe về thành tích vĩ đại của mình, nhưng lại bị ba cười nhạo không thương tiếc! Chu Tiểu Hạo cảm thấy mình bị đã kích vô cùng, vì thế mặt đỏ lên, lôi kéo ông nội nãy giờ vẫn đang mỉm cười nghe nó nói ra chứng nói: “Ông nội! Con nói đúng không? Con đã câu được một con cá dài thật dài á?!”
Thấy vẻ mặt sốt ruột của cháu trai, Chu lão gia tử vội vàng liếc Chu Duệ một cái, dùng giọng dỗ dành nói với Chu Tiểu Hạo: “Đúng đúng đúng, ông nội làm chứng cho Tiểu Hạo, quả thật đúng là Tiểu Hạo vừa câu được một con cá lớn! Còn tự mình nướng nó cho mọi người ăn!”
Chu Tiểu Hạo thấy ông mội làm chứng cho mình thì vội ngoảnh mặt nhìn Tô Thành như thể muốn nói “hãy khen con đi”, Tô Thành thấy dáng vẻ dễ thương của nó thì liền cúi xuống xoa đầu, biểu thị khen ngợi: “Đúng rồi, Tiểu Hạo bây giờ đã lớn, đã rất lợi hại, có thể tự mình bắt cá!”
“Đúng vậy!” Bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo gật đầu lia lịa, vui vẻ nói: “Hôm nay Tiểu Hạo định câu thêm một con cá to, nướng lên cho ông nội và Tô Tô,” Nghĩ đến vừa nó bị ba mình vười nhạo, miệng có hơi dừng lại một chút rồi bổ sung thêm, “Còn có ba nữa!”
Tô Thành nghe được nửa câu oán giận của Chu Tiểu Hạo liền bật cười, ôm Chu Tiểu Hạo cọ cọ, Chu Tiểu Hạo nhìn đáng yêu chịu không được.
Bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo được Tô Thành ôm vào lòng, nó vui vẻ vô cùng, khóe mắt cũng lộ ra vẻ đắc thắng, trẻ con thích được khen nhất!
Hôm nay bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo yêu cầu ăn cơm dã ngoại, vì không gian có đầy đủ mọi thứ, rất thuận tiện, nên hôm nay sau khi cho người giúp việc trong nhà nghỉ, Tô Thành dẫn mọi người vào không gian, hôm nay đi dã ngoại ở chỗ này.
Vì không gian và Tô Thành là một thể, vậy nên chỉ trong thời gian ngắn Tô Thành đã đưa mọi người đến bên hồ, không khí và màu nước của hồ đều trong lành tự nhiên không ô nhiễm, từng bông hoa từng ngọn cỏ, từng gốc cây đều vô cùng tự nhiên, vì vậy tâm tình mọi người rất tốt khi ở đây.
Đi đến hồ nước, nước hồ trong vắt, dưới nước có rất nhiều cá bơi lội, Chu Tiểu Hạo nhìn thấy đàn cá trong hồ thì mừng rỡ chạy đến bên chiếc ba lô nó luôn mang theo, mở chiếc ba lô ra, lấy chiếc cần câu Chu lão gia tử tự tay làm cho nó, tự mình lắp ráp xong, một cây cần câu nhẹ nhàng xuất hiện, động tác vô cùng gọn gàng, xem ra là đã học và thực hành nhiều lần rồi.
Kể từ lần cuối cùng Chu lão gia tử bắt cá trong không gian, bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo lớn lên trong thành phố nhưng rất mê trèo cây lội nước, trèo cây bới tổ chim, lặn xuống nước bắt cá, khả năng thực hành thành thạo thấy rõ, khi không có việc gì làm nó sẽ theo Hắc Bảo loanh quanh, chỗ nó đi còn nhiều hơn cả chủ nhân của không gian này là Tô Thành.
Hãy nhìn động tác lắp cần câu của nó xem, làm hai ba lần đã xong, nó còn lấy mồi cá trong ba lô ra, những ngón tay nhỏ mập mạp của nó thoăn thoắt bóp một ít mồi rồi đặt lên lưỡi câu, mọi thứ đều tự mình làm, bọn Tô Thành dường như đã quen với khả năng tự lập của Chu Tiểu Hạo, từ lắp cần câu đến gắn mồi câu, động tác của nó chỉ mất vài phút.
Bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo cầm cần câu đã gắn mồi, híp mắt nghiêm túc nhìn Chu lão gia tử: “Ông nội, ông cảm thấy con đã làm đúng chưa?” Nhóc con môi hồng răng trắng, ánh mắt trắng đen rõ ràng, nhìn bộ dáng đứng đắn nghiêm túc của nó trông vô cùng đáng yêu.
Chu Lão Gia tử từ nãy đến giờ vẫn theo dõi động tác của cháu trai cưng, thấy cháu trai bé bỏng có thể tự lập và trí nhớ tốt như vậy thì cảm thấy rất tự hào, cảm thấy gien của Chu gia thật lợi hại! Nhìn đứa nhỏ thông minh này, làm sao ông có thể không tự hào cho được?!
Mang theo niềm tự hào không biết tên này, Chu lão gia tử tươi cười đi tới bên cạnh Chu Tiểu Hạo, cầm cần câu lên thử: “Ừm, cháu làm rất đúng, có thể câu được cá rồi! Đi, ông nội sẽ tìm cho con một chỗ để đặt cần câu.”
Chu Tiểu Hạo híp mắt nghe ông nội nói, vui vẻ đi theo Chu lão gia tử đến bên hồ, đi được chừng 20m, không xa lắm, Chu lão gia tử giúp bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo đặt cần câu ở đó, thấy cần câu nhỏ của mình đã được cố định, Chu Tiểu Hạo vui vẻ chạy lại chỗ đặt túi, tìm một chiếc ghế nhỏ đã được gấp lại, bé con đến chỗ cần câu ngồi im không nhúc nhích, ánh mắt chăm chú nhìn chiếc phao nổi trên mặt nước, đợi cá cắn câu.
Bên này, Chu lão gia tử cũng cầm cần câu, tìm một chỗ yên tĩnh câu cá.
Còn Tô Thành và Chu Duệ thì phụ trách vào rừng tìm mấy cành cây khô làm củi đốt, tìm một số món ăn dân dã khác, để cho bữa ăn hôm nay thêm phong phú, dù sao thì khi dã ngoại tự mình làm mọi thứ sẽ thú vị hơn.
Cách hồ không xa có một khu rừng, về chủng loại cây cối thì Tô Thành không nghiên cứu nhiều, cũng không biết là loại cây gì, nhưng cũng không sao, dù sao cành khô của bất kỳ cây gì cũng có thể đốt cháy được.
Trong rừng có rất nhiều chim, tiếng chim hót líu lo nghe thật vui tai, Tô Thành và Chu Duệ đi đến đâu làm đàn chim giật mình đến đó, hai người nhặt củi rất nhanh, một lúc sau đã có đủ củi đốt.
Thấy thời gian còn sớm, Chu Duệ ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên đầu có chim hót líu lo, đặt củi trong tay xuống dưới tàng cây, nói: “Tô Thành, chờ anh một chút, anh trèo lên lấy mấy cái trứng chim.”
Vừa nói, không đợi Tô Thành trả lời, anh liền cởi áo khoác, trèo lên cây, phát hiện tổ chim ẩn mình giữa cành cây xum xuê, Chu Duệ lấy ra mấy quả trứng, không lấy hết, chỉ lấy mấy cái, cây cối trong không gian này đều có linh lực, mặc dù không gian đã lâu không mở rộng nữa, nhưng cây cối đã phát triển thành cổ thụ to đến kinh ngạc, vậy cho nên trên cây đại thụ có rất nhiều tổ chim.
Chu Duệ qua lại giữa những cành cây, lấy ra rất nhiều trứng chim, sau đó cẩn thận mang theo trứng chim từ trên cây trượt xuống.
Còn Tô Thành nhìn thấy động tác leo cây gọn gàng của Chu Duệ thì không khỏi kinh ngạc, chuyện trèo cây từ nhỏ bọn trẻ con nhà quê thường hay làm, cho dù là đứa trẻ ở thành phố muốn leo trèo cũng không có cây để thực hành, từ nhỏ Chu Duệ đã được Chu lão gia tử cưng chiều, làm sao có thể biết mấy kỹ năng của trẻ con nông thôn này?!
Nhưng Chu Duệ đang bận lấy trứng chim ở phía trên, Tô Thành cũng không hỏi, ngược lại còn đứng dưới gốc cây, thỉnh thoảng hét lên với Chu Duệ: “Ở đó! Bên này có một cái tổ chim. Đó! Kia kìa, chỗ đó còn một cái nữa!”
Dưới sự chung sức của hai người, hầu như tất cả tổ chim trên cây Chu Duệ trèo lên đều bị anh lấy, tất nhiên là anh không lấy hết trứng trong ổ, chỉ lấy mỗi tổ một ít rồi chừa lại cho chúng nở ra.
Cứ như vậy, sau khi Chu Duệ trèo được ba bốn cây, Tô Thành đã có mấy chục quả trứng chim trong tay, Tô Thành thấy cũng nhiều rồi nên vội vàng ngăn Chu Duệ ghiền trèo cây lại: “Chu ca, bây nhiêu đây đủ rồi, nhiều trứng như vậy chúng ta ăn cũng không hết.”
Chu Duệ nhìn trứng chim được Tô Thành bọc trong áo khoác của mình, quả thật anh đã lấy rất nhiều, lại tiếc nuối nhìn đám tổ chim trên mấy cái cây khác, “Được, chúng kiếm xem còn thứ gì ăn được nữa không.”
“Ừm!” Tô Thành đồng ý, đặt trứng chim bên cạnh đống củi, đoán chắc ông lão và Chu Tiểu Hạo còn đang câu cá, Tô Thành và Chu Duệ đi đến một nơi khác trong rừng, tìm những thứ khác cho chuyến dã ngoại.
Khó trách người đời thường nói “Dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông.” Có rất nhiều thứ có thể ăn được trong rừng, mặc dù hương vị của quả dại không ngon bằng trái cây trong thung lũng nhỏ, nhưng quả dại cũng có hương vị đặc biệt rất riêng, Tô Thành và Chu Duệ cũng hái về một ít, ngoại trừ quả dại còn có đủ loại rau dại, Tô Thành và Chu Duệ không biết nhiều, vậy nên chỉ hái vài ba thứ bọn họ biết chúng có thể ăn được, vì hai người đã từng nhìn thấy rau dền, rau sam và rau đắng trong siêu thị.
Còn những thứ khác bọn họ quả thật không biết, cậu cũng không biết cách nấu cải đắng và rau sam, vậy nên Tô Thành và Chu Duệ chỉ hái rau dền trở về, rau dền non ăn rất ngon.
Nếu nói trong rừng có thứ gì nhiều nhất đương nhiên là nấm, nhưng một số loại nấm ở đât có độc nên Tô Thành chỉ nhặt một ít nấm bào ngư và nấm hương thông dụng nhất, hình dạng của mấy loại nấm này không lẫn vào đâu được, nấm bào ngư có thể dùng để xào, còn nấm hương có thể dùng để nấu canh.
Tìm những thứ này, bọn họ tổng cộng cũng chỉ có bốn người, chưa kể trong đó có một người còn nhỏ, không ăn được nhiều, Tô Thành và Chu Duệ bắt đầu quay về, trở lại nơi xuất phát, mang theo củi và trứng chim nhặt được, Tô Thành và Chu Duệ còn hái một ít nấm từ thân cây, khi đi ngang qua một đoạn tre trong rừng thì chặt một cây mang về, có thể dùng để nấu cơm lam.
Khi trở lại hồ nước, Chu Tiểu Hạo tình cờ bắt được một con cá, nhìn thấy ba và Tô Tô, nhóc con không khỏi vui vẻ khoe khoang, hừ, không phải là nó ôm hận chuyện vừa rồi bị ba mình chế giễu đâu.
Cũng may, Chu Duệ lần này rất thức thời, nhìn con cá nhỏ dài chừng mười phân bị Chu Tiểu Hạo bắt vào trong xô, anh cười sờ sờ đầu bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo, nói: “Ừm, quả nhiên là không tồi, đúng là có câu được cá, vừa rồi ba không nên cười con!”
Nghe thấy ba ba xin lỗi mình, bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo có chút ngượng ngùng, cười với ba ba và Tô Tô, cầm thùng cá chạy đến chỗ cần câu của mình, tiếp tục chăm chú nhìn cái phao trên mặt nước!
Mà bên kia, thành quả của Chu lão gia tử so với cháu trai nhà mình tốt hơn rất nhiều, ông đã câu được ba con cá lớn, đủ cho buổi trưa hôm nay.
Với đủ loại thức ăn dân dã mang về từ trong rừng và ba con cá lớn này, Tô Thành và Chu Duệ bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, thậm chí Hắc Báo và chó ngao Tây Tạng còn mang theo mấy con gà rừng và thỏ đến góp vui!
Hết chương 45.