Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 46

Chương 46:

 

    Gạo vo sạch rồi cho vào ống trúc đã cắt sẵn, thêm lượng nước vừa đủ, bịt kín ống trúc lại, để sang một bên dùng sau.

    Nấm hương, nấm sò, rau dền mang về từ khu rừng thì đem đến ven hồ rửa sạch, để gọn trong rổ, làm xong những việc này, Tô Thành nhìn Chu Duệ.

    Chu Duệ đang làm mấy con thỏ và gà rừng do Hắc Bảo và chó ngao Tây Tạng mang về ở bên hồ, cách chỗ cắm trại có hơi xa, bởi vì sức ăn của Bảo Hắc và chó ngao Tây Tạng rất lớn, không phải bọn Tô Thành có thể so được, vì vậy số lượng thức ăn của bọn chúng nhiều hơn, tổng cộng có sáu con thỏ và ba con gà rừng, Chu Duệ phải mất một lúc lâu mới làm được ba con gà rừng và một con thỏ, Tô Thành rửa tay rồi đi đến giúp Chu Duệ, dù sao anh cũng là người mới, tốc độ như vậy đã tính là không tồi rồi.

    Hai người phối hợp làm sạch sẽ thỏ và gà rừng, quay về chuẩn bị thức ăn cho buổi dã ngoại.

    Lại nói, đồ ăn cho buổi dã ngoại hôm nay rất phong phú, có thịt có rau, có gà, có cá, có thỏ, rau thì có nấm bào ngư, rau dền và nấm hương, nhưng ở đây Tô Thành là người duy nhất biết nấu ăn, còn Chu Duệ chỉ có thể đứng bên cạnh phụ cậu.

    Thế là ông lão tiếp tục ngồi trên chiếc ghế êm ái câu cá bên hồ, nhàn nhã vun đắp tình cảm với cháu trai của mình, dù sao đó cũng là lời ông nói.

    Chu Tiểu Hạo nhìn thấy Hắc Bảo đi tới liền buông cần câu đi về phía nó! Hắc Bảo còn hấp dẫn hơn nhiều so với câu cá!

    Chu Tiểu Hạo thích nhất là đi dạo trong không gian cùng Hắc Bảo và chó ngao Tây Tạng, trong không gian cái gì cũng có, Hắc Bảo để Chu Tiểu Hạo cưỡi trên lưng, cõng nó cùng phiêu lưu trong không gian với chó ngao Tây Tạng, có lúc Hắc Bảo còn dắt cậu nhóc trốn trong bụi cỏ xem chó ngao Tây Tạng săn mồi, có lúc Hắc Bảo và chó ngao Tây Tạng lại cõng nó chạy trên bãi cỏ….

    Chu Tiểu Hạo tuy còn nhỏ, nhưng Hắc Bảo và chó ngao Tây Tạng đều đã khai linh trí, chỉ số IQ không thua gì con người, lại ở trong không gian nên Tô Thành cũng không lo lắng, cứ để Chu Tiểu Hạo theo hai đứa nó chạy loanh quanh không gian.

    Nhưng vì hôm nay cả nhà cắm trại nên Hắc Bảo và chó ngao Tây Tạng không mang Chu Tiểu Hạo chạy đi xa, mà chỉ đến chơi trong khu rừng mà Tô Thành và Chu Duệ đã tìm nguyên liệu khi nãy.

    Chu Duệ nhóm lửa, bắc nồi đun nước, Tô Thành ở bên cạnh một đống lửa khác, thả một con gà rừng đã cắt thành từng miếng nhỏ vào nồi, đun sôi, hớt bọt, cho hành lá, gừng, tỏi và gia vị, nấm đông cô vào, thêm củi vừa đủ, đun nhỏ lửa.

    Lúc này nước bên Chu Duệ đã sôi, Tô Thành lại cho rau dền và nấm hương đã rửa sạch vào nước chần qua một lần nữa, để sang một bên dùng sau.

    Bởi vì có khá nhiều món ăn, Tô Thành nhờ Chu Duệ đốt thêm nhóm thêm vài đống lửa, vừa hầm canh vừa cho mấy ống cơm lam vào nướng, vừa nướng thịt thỏ và thịt gà. Gà nướng trên lửa đều đã tẩm gia vị, một con hầm canh, một con Tô Thành làm gà ăn mày, vùi dưới lửa rồi để đó không cần phải để ý. Bên này Chu Duệ canh chừng thỏ và gà nướng, bên kia Tô Thành chia rau dền và mộc nhỉ ra hai phần một phần xào, một phần thêm gia vị vào làm rau trộn.

    Thỏ và gà rừng đều nướng cả con, nhiệt độ cũng không dễ khống chế, anh lại không quen, vậy nên Tô Thành chuẩn bị xong nguyên liệu liền chạy tới giúp Chu Duệ. Ngửi thấy mùi thơm nên Hắc Bảo cùng chó ngao Tây Tạng cõng bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo quay lại hồ nước.

    Trên một bãi cỏ tương đối bằng phẳng bên hồ, Tô Thành trải một tấm thảm lớn, bày rau xào thập cẩm lên trên, Chu lão gia tử câu được ba con cá lớn, Tô Thành nấu thành cá kho tộ, dọn lên bàn, thịt nướng cũng đã chín, thịt thỏ và gà rừng được nướng thơm phức, béo ngậy. lấy cơm lam từ trong bếp lửa ra, Tô Thành dùng dao chẻ đôi, nhưng vì lần đầu chưa có kinh nghiệm, cơm bị rơi hết ra ngoài, nhưng may mắn là bọn họ đã nướng rất nhiều cơm lam, sau đó, cậu lấy dao chẻ ra một đoạn ngắn rồi dùng tay tách nhẹ vỏ ra, cơm trong ống tre vẫn còn nguyên vẹn.

    Bên này Chu Duệ xé thỏ quay và gà quay thành từng miếng nhỏ bày lên đĩa, phần còn lại giao cho Hắc Bảo và chó ngao Tây Tạng, không cần xé thịt cho bọn chúng.

    Tô Thành thêm muối vào nồi canh gà hầm nấm rồi nấu thêm khoảng ba phút, cuối cùng bưng nồi canh lên, trên thảm bày đủ món, đủ hương đủ sắc, hấp dẫn vô cùng!

    Chó ngao Tây Tạng, Hắc Bảo và Chu Tiểu Hạo ngồi cạnh nhau với tư thế giống hệt nhau, nhìn thức ăn ngon trên bàn mà suýt chút nữa chảy nước miếng!

    “Tô Tô, khi nào thì có thể ăn?!” Chu Tiểu Hạo nhìn đồ ăn ngon, có chút thèm ăn, nó muốn ăn ngay! Nhưng Chu gia có quy định, nhất định phải đợi mọi người ngồi vào bàn mới được ăn. Vì vậy, bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo đã rất kiềm chế để nước bọt của mình không chảy ra trong khi chờ đợi.

    “Sắp xong rồi!” Tô Thành vừa đáp vừa bày thức ăn lên bàn.

    Chu lão gia tử cũng tìm một chỗ ngồi xuống chờ bữa cơm! Lúc này Tô Thành mới sực nhớ tới dưới đống lửa có chôn một con gà bọc trong đất sét! Tô Thành lấy con gà bên trong ra bày lên đĩa.

    Lần này thật sự bắt đầu ăn được rồi, lão gia vẫn là người động đũa trước, Chu Tiểu Hạo hớn hở bắt đầu gắp thức ăn. Nãy giờ nó chỉ được ngửi mà không ăn, rất khó chịu!

    “Đồ ăn Tô Tô làm ngon thật đấy!” Chu Tiểu Hạo từ nhỏ đã rất giỏi nịnh nọt, vừa ăn vừa nịnh Tô Thành: “Ngon hơn bà Lý và ông Trương nấu nhiều lắm!”

    Tô Thành múc một bát canh gà cho bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo, “Thật sao? Ngon thì ăn nhiều một chút!”

    Chu Duệ nghe con trai nịnh hót mà dở khóc dở cười, tuy nói thật nhưng Chu Tiểu Hạo học từ ai không biết, tuổi còn nhỏ mà miệng đã ngọt như vậy rồi!

    “Miệng lưỡi ngọt như bôi mật nhỉ.” Chu Duệ vỗ vỗ đầu bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo.

    Chu Tiểu Hạo thấy cha vỗ mình một cái thì vội rụt cổ lại, nhưng vẫn không né được, đành phải lấy canh gà che miệng.

    Chu lão gia tử nhìn thấy cảnh gia đình hạnh phúc như thế này, cảm thấy rất an ủi, những năm tháng tuổi trẻ khi còn trong hắc đạo, ông đã chuẩn bị tâm lý “Đi ra ngoài lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả giá”. Ông cũng không mong đợi những năm cuối đời sẽ sống một cuộc sống êm đềm như thế này, mặc dù có liên quan đến việc ông về hưu sớm, nhưng vẫn không thể tách rời với năng lực của Chu Duệ. Không gì vui hơn khi nhìn thấy cảnh cả nhà vui vẻ an yên như thế này lúc tuổi già. Vì vậy ngay từ đầu ông đã không mạnh mẽ chống đối chuyện của con trai mình và Tô Thành, bây giờ xem ra quyết định lúc đó là thực sự đúng đắn!

    Chu Tiểu Hạo thành thật một hồi thì không thể duy trì được nữa, bụng sắp no rồi, nhìn bát canh của ông nội đã cạn, nó lại nhớ Chu Duệ và Tô Thành thường xuyên xới cơm cho ông nội, mắt nhỏ đảo một vòng rồi đứng dậy đi vòng qua chỗ Chu lão gia tử, nói: “Ông nội, cháu múc canh cho ông! Ông muốn uống canh gì?”

    “Để ông nội tự mình múc, cẩn thận kẻo bỏng đấy!” Chu lão gia tử còn chưa nói xong, đã thấy Chu Tiểu Hạo vươn cái tay nhỏ bé ra bưng chén canh, tay kia cầm cái vá trong nồi canh! Chu lão gia tử đành phải cẩn thận che chở sau lưng, sợ tiểu bảo bối của mình bị bỏng!

    Cái vá bằng gỗ không lớn lắm nhưng hơi nặng, nhất là đối với Chu Tiểu Hạo mới hơn hai tuổi rưỡi, cậu nhóc lúng túng cầm lấy thìa, Chu Tiểu Hạo cũng đã so sánh bàn tay mũm mĩm của mình với chiếc vá lớn, sau đó vói vào nồi múc một thìa canh gà đầy, trong quá trình nhấc lên đã rơi ra ngoài hơn phân nửa, khi rót vào bát, Chu lão gia tử chạy theo sau nó nhìn mà đổ mồ hôi hột, sợ canh gà nóng sẽ làm bỏng bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo.

    Chu Duệ thì còn đỡ, chỉ hơi phân tán lực chú ý một chút, vừa ăn vừa để ý, Tô Thành thì nhìn động tác của Chu Tiểu Hạo chằm chằm giống như Chu lão gia tử, nhìn thìa canh bốc khói kia mà sợ bị đổ vào tay nhóc con, thấy bát canh cuối cùng cũng đầy, Tô Thành cũng thở phào nhẹ nhõm.

    Ông lão vội vàng nhận lấy bát canh từ cháu trai yêu quý, đây là lần đầu tiên cháu trai tự tay múc canh cho ông, có giá trị kỷ niệm như vậy nên ông cụ cũng cảm thấy hương vị rất ngon.

    Bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo háo hức nhìn ông cụ, ông cụ nhanh chóng húp hết canh: “Ông nội, canh gà ăn ngon không?”

    “Ăn ngon! Ăn ngon!” Vẻ mặt ông lão tràn đầy vui sướng, hạnh phúc tràn ngập, giống như không phải ông uống canh gà, mà là một thứ nước thần thánh nào đó vậy.

    Là người lớn tuổi, khi nhận được tấm lòng hiếu thảo của con cháu, họ luôn vui vẻ như thế. Dù cho họ cái gì họ cũng vui vì tấm lòng của hậu bối! Bởi vì khi đã cho đi, họ không mong nhận lại điều gì, nhưng khi nhận được sẽ có loại cảm giác thật kinh hỉ. Đó cũng là cảm giác của ông lão khi nhận được chén canh gà do cháu trai mình phục vụ.

    Ông cụ tươi cười húp một ngụm canh gà, có lẽ là lần đầu tiên Chu Tiểu Hạo làm chuyện này, thấy ông nội vui vẻ như vậy trong lòng nó có cảm giác rất thành tựu, đôi mắt nhỏ liền hướng tới chỗ Tô Tô và ba mình, vốn dĩ là hướng tới bát canh đã cạn của Tô Thành.

    Chu Tiểu Hạo hai mắt sáng lên, vòng qua tấm thảm, chạy tới chỗ Tô Thành, rất tích cực nói: “Tô Tô, con giúp chú múc canh!” Tô Thành bưng bát canh, đi về phía nồi canh.

    Bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo lại tiếp tục tiết mục múc canh nguy hiểm, nhưng lần này người hộ tống phía sau là Tô Thành chứ không phải Chu lão gia tử, trong lúc bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo hất tay, canh đổ ra sàn, suýt nữa thì bỏng bàn tay nhỏ bé kia, Tô Thành toát mồ hôi lạnh, tuy Tô Thành có thể dùng Linh Tuyền để chữa lành vết thương ngay lập tức, nhưng dù vậy, Tô Thành cũng không muốn Chu Tiểu Hạo chịu một chút thương tổn nào, đây có lẽ là tâm nguyện của các bậc cha mẹ đi. Dù biết rằng con mình chỉ bị thương nhẹ, nhưng cha mẹ không bao giờ muốn con bị tổn thương dù chỉ một chút.

    Thấy bát canh đã đầy, Tô Thành mới thở phào nhẹ nhõm, không đợi bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo đưa cho, cậu nhanh chóng cầm lấy bát canh, “Tiểu Hạo ngoan quá!” Nói xong còn xoa xoa cái đầu nhỏ của bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo.

    Chu Tiểu Hạo nghe khen liền tròn mắt ngoác mồm cười, lần này lại càng cao hứng, không chỉ múc cho Chu Duệ một bát, mà khi nhìn thấy mọi người ăn uống no nê, liền múc hết canh còn lại trong nồi cho Hắc Bảo và chó Tây Tạng ngồi bên cạnh.

    Chuyến cắm trại dã ngoại vừa vui lại hồi hộp mạo hiểm. Sau chuyến dã ngoại, cả gia đình lại trang bị đầy đủ dụng cụ leo núi. Ngọn núi này cách hồ nước không xa, cũng không cao và dốc lắm, leo lên leo xuống chỉ xem như một bài tập thể dục mà thôi, vừa rèn luyện thân thể vừa ngắm cảnh. Tô Thành còn đặc biệt mang theo một chiếc máy ảnh, có thể coi như một chuyến du lịch mà không cần ra ngoài, nhìn chung thì đây là một ngày du lịch không gian vui vẻ.

Hết chương 46.

Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 46

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên