Chương 47:
Ngày vui luôn trôi qua thật nhanh, thời gian lặng lẽ vụt qua kẽ tay, chớp mắt đã đến Tết, sắp đến kỳ thi cao học của Tô Thành! Cậu đã đọc kỹ tất cả các cuốn sách tham khảo, cũng đã thuộc nằm lòng hết mọi thứ, hơn nữa, từ nhỏ cậu đã được tôi luyện qua vô số kỳ thi, nên Tô Thành không hề lo lắng chút nào.
Nhưng ngược lại, Tào Kiện lại căng thẳng muốn chết, Tào Kiện tốt nghiệp không về nhà mà ở lại thành phố C, vốn cậu ấy không định thi cao học, nhưng mà sau này có bạn gái, cậu ta nghĩ cho tương lai của hai người nên đã quyết định tiến thêm một bước nữa, chỉ có bằng cấp mới có đủ tự tin! Chỉ có như vậy cậu ta mới có thể cho bạn gái mình một tương lai tốt đẹp!
Vì vậy, khi biết Tô Thành chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, Tào Kiện cũng quyết định tham gia kỳ thi, cả hai cùng đăng ký nghiên cứu sinh tại trường cũ, vừa học vừa làm. Tào Kiện so với cậu còn lo lắng hơn nhiều, trong khoảng thời gian thi cao học, cậu ta gầy đi trông thấy, nhưng nhìn thấy tình cảm ngọt ngào giữa cậu ta và bạn gái, Tô Thành cũng biết trong lòng cậu ta rất hạnh phúc, vậy nên thỉnh thoảng sẽ rủ cậu ta đến nhà mình ăn cơm hoặc gửi ít hoa quả tốt cho sức khỏe đến cho cậu ta bồi bổ.
Cũng chính vì vậy mà ban ngày Tào Kiện đi làm, ban đêm ôn thi, thế cũng không ảnh hưởng gì đến sức khỏe, chỉ gầy đi một chút mà thôi, nếu không thì thức khuya như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến tinh thần làm việc và học hành.
Mỗi lần Tào Kiện thấy Tô Thành học mọi thứ dễ dàng như vậy thì vô cùng hâm mộ ghen tị, so sánh với cậu ta khổ cực vất vả học hành đúng là một trời một vực!
Tâm lý của mọi người vẫn luôn như vậy, trước kỳ thi thì luôn mong chờ đến kỳ thi, mong cho kỳ thi đến sớm để mình được giải thoát khỏi đống sách vở này, nhưng khi kỳ thi đến thì mọi người lại hồi hộp lo lắng, rồi lại hối hận vì sao mình lại không học nhiều thêm một chút, làm nhiều đề hơn một chút!
Tục ngữ có câu, lâm trận mới mài gươm, không sắc cũng sáng! Trước kỳ thi tất cả thí sinh đều tin vào câu nói này!
Phòng thi không phải ở nơi khác, mà là ở trường cũ của Tô Thành, đối với điểm này tâm lý đám người Tô Thành vẫn có chút thoải mái! Nhưng mà, phòng thi không phải ở phòng học bọn họ đã học thời đại học, mà là ở tòa nhà giảng dạy. Cũng may mà Tô Thành và Tào Kiện thi cùng một phòng!
Khi Tào Kiện biết tin đã rất vui mừng, mặc dù không có ý định gian lận, nhưng ở cùng phòng thi với người quen, đặc biệt người đó còn là bạn tốt của mình thì sẽ cảm thấy khá an tâm và thoải mái.
Sáng nay, Chu Duệ quen đường quen lối lái xe chở Tô Thành đến phòng thi, thời gian vừa vặn, còn 20 phút nữa là đến giờ thi.
Chu Duệ chậm rãi đỗ xe, nói: “Thi xong anh tới đón em, hôm nay ở đây rất nhiều xe, thi xong gọi điện thoại cho anh.”
“Dạ, em biết rồi!” Tô Thành tháo dây an toàn mở cửa xe, “Em đi vào, anh về đi!”
Chu Duệ gật đầu, nhìn Tô Thành vào phòng thi rồi mới lái xe đến công ty.
“Tô Thành!”
Tô Thành vừa vào phòng thi đã nghe thấy Tào Kiện hét lớn, vị này đứng ở trước chỗ ngồi, dùng sức vẫy tay với Tô Thành! Khi vừa đến cửa, cậu theo thói quen dùng tinh thần lực quét qua phòng thi, lúc đó đã phát hiện Tào Kiện ở đâu rồi!
Ngẩng đầu lên, Tô Thành cười với Tào Kiện đang vẫy tay với mình, cậu đi tới.
“Cậu đến lúc nào?” Tô Thành đi tới ngồi bên cạnh Tào Kiện, thật trùng hợp, số thí sinh của Tô Thành và Tào Kiện không ở cạnh nhau, mà là ngồi trái phải.
“Anh đây đến từ lúc 8 giờ rồi, tôi không có định lực lớn như cậu! Nhất định phải đến cách giờ thi mười lăm phút, hôm nay mới sáu giờ Tư Tư đã gọi tôi dậy rồi, cô ấy sợ tôi đến muôn!” Tuy Tào Kiện dùng giọng điệu oán trách để nói, nhưng Tô Thành là người hiểu rất rõ cậu ta, vẫn có thể nghe ra từ trong giọng điệu đó có sự mãn nguyện và hạnh phúc.
“Tôi quen rồi, đến sớm như vậy cũng vô dụng, bài cũng đã ôn rồi, ở chỗ này còn có thể đọc vô chữ nào nữa?!” Trước nay thi Tô Thành vẫn như vậy, chỉ đến phòng thi trước mười lăm phút. Tào Kiện là bạn tốt của Tô Thành nên đương nhiên cũng biết, vậy cho nên mới có câu oán trách trên.
“Hai…! Anh đây cũng không thể làm gì! Vốn muốn đến trễ một chút, kết quả Tư Tư lo sống lo chết, sợ tôi đến muộn! Mới sáng sớm đã đánh thức tôi dậy rồi!” Con trai không để ý nhiều như con gái, rất ít khi đến sớm khi thi cử, nhưng giọng điệu của Tào Kiện chắc chắn không phải là phàn nàn hay oán trách!
“Tào Kiện! Cậu đang ngầm khoe khoang đấy biết không?! Muốn thể hiện tình cảm thì cứ nói đi, còn quanh co lòng vòng nữa chứ.” Tô Thành không thương tiếc vạch trần Tào Kiện.
“Này!” Tào Kiện cười đắc ý, sau đó lại thay đổi sắc mặt, “Ai bảo cậu và Chu Duệ thể hiện tình cảm trước mặt tôi và Trình Hàm Chương làm chi?! Đây gọi là quả báo! Ha ha….!” Sau khi nói xong cậu ta lại tiếp tục cười hạnh phúc.
“…” Lần này đổi thành Tô Thành không nói nên lời.
Hai người trò chuyện vài phút thì giám thị cầm bài thi đi vào, lúc này thí sinh đều đã ngồi vào chỗ của mình, thanh âm trò chuyện trong phòng dần dần thay đổi từ cao xuống thấp, rồi dần dần không còn nghe được gì nữa.
Như thường lệ, giám thị yêu cầu thí sinh ngồi vào chỗ của mình, sau đó hai giáo viên bắt đầu mở niêm phong rồi chia bài thi cho các thí sinh trong phòng thi, một giáo viên khác thì bắt đầu đưa mắt quét qua các thí sinh để tìm đồ vật bị cấm mang vào phòng thi.
Sau khi chuông reo, thời gian thi bắt đầu! Trong phòng thi, ngoài tiếng giày cao gót của nữ giám thị đi lại thì chỉ có tiếng viết bài và tiếng lật giấy.
Tô Thành viết không nhanh, bởi vì những câu hỏi này có hơi khó, mặc dù đối với cậu thì quả thật không đủ nhìn, nhưng cậu không định thể hiện quá xuất sắc, chỉ là tính toán thời gian, làm xong sớm hơn khoảng 20 phút là ổn, nhưng khi đến câu cuối cùng thảo luận và trình bày, cậu có chút do dự, câu hỏi này thiếu một điểm nhỏ, dù sao để đạt điểm tuyệt đối cũng không dễ, Tô Thành không có ý định trở thành chim đầu đàn.
Kiểm tra thời gian, còn 20 phút nữa mới nộp bài, Tô Thành hài lòng gật đầu, lật lại trang đầu tiên của bài thi, cậu giả vờ bắt đầu kiểm tra lại tất cả.
Khi mọi người trong phòng thi đang đang vùi đầu làm bài, thì dáng vẻ thoải mái của Tô Thành thật sự không phù hợp với hoàn cảnh, giám thị giả vờ đi đến bên cạnh Tô Thành thật tự nhiên, thấy Tô Thành đã làm xong bài, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên không thể giấu được.
Nhưng ở bên kia Tào Kiện không nhàn hạ được như Tô Thành, cậu ta học hành rất nghiêm túc, có mục tiêu rõ ràng, lần đầu nhận bài cậu ta có chút căng thẳng, nhưng thấy Tô Thành bên cạnh bình tĩnh như vậy thì cậu ta cũng bình tĩnh hơn.
Sau khi Tào Kiện ổn định làm bài, không có thời gian để ý đến Tô Thành nữa, đề năm nay hơi khó, đến khi còn lại ba phút cuối cùng Tào Kiện mới làm xong, đành phải nhanh chóng rà soát lại một chút trước khi nộp bài!
Độ dài của bài thi luôn khác nhau tùy theo các câu hỏi. Nếu câu hỏi đơn giản, sau khi làm xong nhìn vào thời gian. Ồ, vẫn còn nửa tiếng nữa! Làm thế nào để giết thời gian đây? Thế là bắt đầu thảnh thơi nhìn xung quanh, và sau khi bị giám thị chú ý sẽ thành thật nhìn xuống bài làm của mình.
Nếu gặp câu hỏi khó, nhìn thời gian, hết nửa thời gian rồi mà mới làm xong một phần ba đề, trên trán toát mồ hôi lạnh, không thể bỏ qua, làm những câu dễ trước! Nhìn thời gian, nếu may mắn sẽ làm hết tất cả những câu hỏi trước khi nộp bài, nhưng nếu không may thì sẽ phải nộp bài khi vẫn chứ làm xong! Sau khi nộp bài sẽ bắt đầu khóc, và rồi lại thấy cũng có nhiều người giống mình, thế là được an ủi đôi chút.
Trước khi sắp hết giờ, giám thị rất chu đáo nhắc nhở các thí sinh: “Còn mười lăm phút nữa hết giờ làm bài, thí sinh nào chưa làm xong thì khẩn trương lên!” “Còn năm phút nữa hết giờ, học sinh nào chưa làm xong thì nhanh lên!” “Còn ba phút….” “Hết giờ rồi, Dừng bút!” Đến câu cuối cùng, giám thị vừa thu bài vừa nhắc nhở!
Nộp bài xong, Tào Kiện thở phào nhẹ nhõm, “Cuối cùng cũng xong rồi!” Cậu ta quay sang nhìn Tô Thành đang thu dọn đồ đạc ra về.
Tào Kiện thu dọn bút viết, đi lên bục lấy túi của mình, sẵn tiện cầm luôn của Tô Thành, hai người thu dọn xong bước ra ngoài.
Vừa bước tới đại sảnh của tòa nhà, điện thoại di động của Tô Thành đã vang lên, cậu lấy ra nhìn thì thấy là Chu Duệ, Tô Thành nhận cuộc gọi: “Alo! Anh đến rồi à?”
“Ừm, xe nhiều quá, anh đậu ở góc phía nam, em đi về hướng đó sẽ nhìn thấy!” Giọng nói của Chu Duệ từ trong điện thoại truyền đến.
“Được, em biết rồi, em sẽ đến ngay!” Tô Thành cười đáp lại.
Sau khi cúp điện thoại, Tào Kiện giả vờ trêu chọc: “Hai người yêu nhau bao lâu rồi?! Đi thi còn đưa đón!”
“Cậu đố kị và hâm mộ hả?” Tô Thành nhướng mày hỏi.
“Lăn!” Tào Kiện khinh thường hừ một tiếng, “Đồng chí Tô Thành, xin hãy nhớ ở đây còn có một bạn học cần cậu đưa về nhà! Bây giờ chắc là khó bắt xe lắm!”
“Ha ha! Được, đi thôi, tôi sẽ đưa cậu về tới cửa.” Tô Thành vỗ vai Tào Kiện, đi về hướng Chu Duệ đang đậu xe.
“Hừm! Cậu chỉ tiện đường thôi đúng không, đồ thấy sắc quên bạn!” Tào Kiện không chịu buông Tô Thành, vừa đi vừa không ngừng trêu cậu.
Tào Kiện và Tô Thành ba hoa chích chòe một hồi, Tô Thành cũng không buông tha cho cậu ta, đôi khi tình bạn giữa những người đàn ông được thể hiện qua những lời không nể mặt nhau như thế.
Chu Duệ đứng ở xa đã nhìn thấy Tô Thành và Tào Kiện đi tới, anh cất điện thoại, vẫy tay với hai người.
“Chu ca!” Tào Kiện chào hỏi Chu Duệ, cậu ta không bao giờ dám nói chuyện đùa giỡn với anh, tuy nói quan hệ giữa bọn họ cũng không kém, nhưng vì khí tràng của Chu Duệ quá lợi hại, khiến cậu ta không dám đùa giỡn.
Chu Duệ gật đầu, nói với hai người: “Lên xe đi! Tào Kiện, có muốn ăn cơm trưa cùng bọn tôi không?”
Tào Kiện tự giác ngồi vào ghế sau, đáp: “Không được rồi, trưa nay tôi đã hẹn đến nhà Tư Tư ăn cơm rồi! Chu ca, trên đường cứ thả tôi ở khu Tân Nguyên đi!”
“Được!” Chu Duệ nói, thấy Tô Thành và Tào Kiện đều đã ngồi vào xe, anh từ từ lái xe ra đường chính.
Trên đường đi, Tào Kiện nhận được điện thoại của bạn gái, hai người nói chuyện ngọt ngào một hồi lâu, cậu ta bảo mình đang trên đường về, nói xong liền cúp điện thoại!
Sau khi Tào Kiện cất điện thoại, ngẩng đầu lên liền thấy Tô Thành ngồi ở ghế trước quay đầu lại nhìn mình trêu chọc, lúc này mới nhớ trên xe còn có hai người này nghe mình nói chuyện điện thoại, khuôn mặt cậu ta bỗng đỏ bừng. Đúng là hiếm thấy.
Hết chương 47.