Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 49

Chương 49:

 

    Chu Tiểu Hạo có chút buồn bực, hai ngày nay không gặp Tô Tô và ba, nghe nói Tô Tô đi thi, tối hôm qua gọi điện nói hôm nay sẽ về! Sáng nay nó đã dậy sớm và chờ đợi, nhưng mãi cho đến khi vào lớp học rồi mà vẫn không thấy Tô Tô và ba ba đâu!

    Bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo phàn nàn, không đợi được cũng phải vào lớp, buổi sáng một tiết, chiều một tiết, mỗi tiết học một tiếng rưỡi, nhưng vị thầy giáo này có kinh nghiệm và dạy dỗ cũng không cứng nhắc, vậy cho nên suốt gần hai tiếng đồng hồ Chu Tiểu Hạo đều chăm chú nghe giảng, hơn nữa bởi vì Chu Tiểu Hạo còn nhỏ, cái gì cũng dạy một chút, cũng không tập trung vào một môn nào, chờ sau này cậu nhóc thích môn nào thì tập trung môn đó.

    Bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo tan học theo thầy giáo ra khỏi lớp, nhìn thấy Tô Thành đang ngồi nói chuyện với ông nội trong phòng khách, đã hai ngày rồi Chu Tiểu Hạo không gặp Tô Thành, vậy nên nó mừng rỡ gọi “Tô Tô” rồi chạy xuống cầu thang.

    Nó chạy về phía Tô Thành như một viên đạn pháo, ào vào trong lòng Tô Thành, được Tô Thành ôm vào lòng, nhóc con liếng thoắn không ngừng, “Tô Tô, sao tới bây giờ chú mới về? Tiểu Hạo rất nhớ chú!” Bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo ngẩng khuôn mặt nhỏ bé của mình lên hỏi.

    “Tô Tô phải đi thi! Hai ngày nay Tiểu Hạo có ngoan không? Tô Tô cũng rất nhớ con.” Tô Thành ôm bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo hôn một cái.

    “Tiểu Hạo ngoan lắm. Tiểu Hạo theo thầy giáo học, còn tập thể dục và nói chuyện với ông nội, nhắc ông nội đi ngủ sớm và ăn cơm đúng giờ!” Bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo trả lời như người lớn, nhưng nhóc con vẫn đang ăn vạ trong vòng tay Tô Thành không chịu dậy.

    Nghe bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo nói như vậy, Chu lão gia tử và Đỗ lão tiên sinh vừa từ lầu hai đi xuống cười ha hả.

    Vốn là bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo và Đỗ lão tiên sinh xuống lầu, nhưng nhìn thấy Tô Thành vui mừng nhảy xuống, bỏ mặc thầy giáo lại phía sau, để đến giờ ông mới vừa bước xuống lầu đến phòng khách.

    Chu Tiểu Hạo vừa ngẩng đầu đã thấy Đỗ lão tiên sinh đi xuống, vội vàng nhảy khỏi vòng tay Tô Thành, đứng thẳng người nhìn Tô Thành nói: “Tô Tô, đây là thầy giáo mà ông nội mời tới, Đỗ lão tiên sinh! Đỗ lão tiên sinh lợi hại, lợi hại như Tô Tô vậy, cái gì cũng biết!”

    Ngay từ lúc Chu Tiểu Hạo và vị Đỗ lão tiên sinh này từ trên lầu đi xuống, Tô Thành đã nhìn thấy Đỗ lão tiên sinh này, Đỗ lão tiên sinh này là một ông lão ngoài sáu mươi, thân thể vô cùng khỏe mạnh, mái tóc bạc phơ được chải gọn gàng, nếu được nhuộm đen chắc trông ông sẽ trẻ hơn nhiều, mặt mũi hồng hào, tinh thần quắc thước, vừa nhìn là biết người rất hiểu biết, rất thông thái, không biết Chu lão gia tử mời ông từ đâu về.

    “Đỗ lão tiên sinh, đây chính là Tô Tô mà con đã nói với ngài!” Chu Tiểu Hạo làm người giới thiệu, giới thiệu hai người làm quen với nhau.

    Đỗ lão tiên sinh đi xuống lầu, Tô Thành đứng dậy cho lễ phép, lúc này mới cùng Đỗ lão tiên sinh bắt tay chào hỏi.

    “Chào Đỗ lão tiên sinh! Cháu là Tô Thành.” Tô Thành tự giới thiệu.

    “Chào cậu, tôi là Đỗ Chương! Cứ gọi tôi là bác Đỗ được rồi!” Vị Đỗ lão tiên sinh này nở nụ cười hiền từ, cũng chào lại Tô Thành.

    “Được rồi được rồi! Hai người cũng đừng khách sáo nữa!” Chu lão gia tử ngồi ở trên ghế sa lon, chào đón hai người: “Lão Đỗ, ngồi đi! Uống thử trà này đi? Tô Thành cũng ngồi đi!”

    Chu lão gia tử lên tiếng, vị Đỗ lão tiên sinh kia và Tô Thành đều ngồi xuống.

    Lúc vị Đỗ lão tiên sinh này ngồi xuống, Chu lão gia tử đưa cho ông một chén trà đã pha sẵn, ông lão cầm chén trà nhỏ lên, hít một hơi thật sâu, híp mắt uống một ngụm, hít hà một hơi, vẻ mặt vô cùng hài lòng: “Trà ngon! Trà ngon!”

    Bộ dáng của ông giống như 800 năm rồi chưa uống trà vậy, Chu lão gia tử mặc dù thích uống trà uống rượu, nhưng cũng chỉ là thú vui bình thường, chơi để giết thời gian, còn người này lại khác, ông là một người cuồng trà!

    Nhìn thấy lão Đỗ như vậy, Chu lão gia tử cười nói: “Trà này là Tô Thành lấy của một người bạn, là trà hoang không biết tên, cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy lạng! Nếu ông thích có thể lấy một ít về uống thử.”

    Lão gia tử đang thu mua nhân tâm! Trà này thật đúng là trà trong không gian của Tô Thành, khi nào rảnh rỗi Tô Thành thường sao chè cho nhà mình uống, vậy nên cậu làm rất nhiều! Bất quá, chỉ những thứ hiếm mới quý giá, những thứ khó tìm mới thể hiện được thành ý. Thế mói nói, bản chất Chu lão gia tử rất ranh ma!

    Vị Đỗ lão tiên sinh này nghe được Chu lão gia tử nói như vậy, mặt đỏ bừng, kích động nói: “Sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?!” Ông vừa nói vừa liếc nhìn Tô Thành, “Đây là Tô Thành đặc biệt mua về cho ông, nếu tôi mang về sẽ rất xấu hổ!

    Chu lão gia tử giả vờ không vui nói: “Không phải ông không biết tôi, tôi có biết gì về trà đâu, trà ngon hay dở gì cũng như nhau. Trà ngon là để cho người biết về nó uống mới không lãng phí! Hơn nữa, ông là thầy của nhóc con hiếu động nhà tôi, cứ coi như đây là quà bái sư của nó đi!”

    Tô Thành cũng lên tiếng, hai người phối hợp ăn ý, vị Đỗ lão tiên sinh nhận lấy trà Chu lão gia tử đưa mà hưng phấn vô cùng, ông hạ quyết tâm sẽ dạy dỗ Chu Tiểu Hạo thật tốt, tuyệt đối sẽ không để Chu lão gia tử thất vọng!

    Bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo bên cạnh vô cùng nghi hoặc, “Không phải trà này có rất nhiều sao? Tại sao ông nội lại nói chỉ có mấy lạng?” Nhưng mà vì trà này được lấy từ không gian Tô Thành, vậy cho nên Chu Tiểu Hạo khôn ngoan giữ im lặng, chỉ nhìn ông nội và Tô Tô nói chuyện với Đỗ lão tiên sinh!

    “Chao ôi! Đỗ lão tiên sinh thật ngốc! Không giống lúc ở trong lớp!” Chu Tiểu Hạo thầm thở dài trong lòng! Nó quyết định sau này chỉ hâm mộ Đỗ lão tiên sinh khi ở trong lớp mà thôi!

    Vị Đỗ lão tiên sinh mê trà này dễ dàng rơi xuống hố do Chu lão gia tử đào, mà hố này còn được đào lộ thiên nữa chứ, phải nói là Đỗ lão tiên sinh này thật sự rất mê trà!

    Đỗ lão tiên sinh bưng trà ngồi ở trên sô pha, không có tâm tư cùng Chu lão gia tử và Tô Thành nói chuyện phiếm! Chỉ ừ hử cho có lệ, toàn bộ tâm tư của ông đều đặt hết lên ly trà trong tay!

    Chu lão gia tử thấy ông vui vẻ như vậy cũng không giữ lại, để ông về nhà tự mình nghiên cứu trà, vị Đỗ lão tiên sinh này bộ dáng hưng phấn lắc lắc hộp trà, vội vàng trở về nhà! Cũng may ông vẫn còn nhớ mình đến đây để dạy bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo, vậy nên trước khi đi còn thống nhất buổi chiều sẽ đến theo giờ đã định, không đợi Chu lão gia tử và Tô Thành trả lời, tôi đã vui vẻ chạy đi mất!

    Tô Thành thấy Đỗ lão tiên sinh đi rồi, trở lại phòng khách ngồi trên ghế sô pha, cười nói: “Ba tìm ông lão này ở đâu vậy? Mê trà như vậy chứ!”

    “Ha ha!” Nhắc tới điểm này, Chu lão gia tử rất là đắc ý, “Ở trong tiểu khu của chúng ta, cách nhà chúng ta không xa! Nói như vậy, chúng ta còn là hàng xóm đó!”

    Thì ra là thỉnh thoảng Chu lão gia tử lại đến hội quán ở tiểu khu giết thời gian, có rất nhiều ông lão thích đánh cờ ở đó, Chu lão gia tử cũng không biết nhiều lắm, nhưng lần nào đi ông cũng mang theo một bình trà, vừa xem vừa uống, lâu rồi cũng thân quen với mọi người.

    Có một lần ông đụng phải người này! Hôm đó Chu lão gia tử nhìn thấy hai người đang đánh cờ với nhau, ông xem rất phấn khích, vừa xem vừa vặn nắp bình trà mở ra uống! Sau khi Chu lão gia tử uống xong thì tiếp tục nhìn người khác chơi cờ, bỗng cảm thấy như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, à, không phải ông, mà là bình trà của ông!

    Chu lão gia tử không hiểu ra sao, thầm nghĩ, vị này khát nước rồi à, không mang theo nước uống sao? !

    Vì vậy, Chu lão gia tử vui vẻ lấy một chiếc cốc giấy dùng một lần được chuẩn bị sẵn trong hội quán, rót một cốc cho ông lão đang nhìn chằm chằm vào bình trà của mình, người đó chính là Đỗ lão tiên sinh!

    Lúc đó bộ dáng Đỗ lão tiên sinh uống trà cũng hưởng thụ như hôm nay, nhưng sau khi uống xong, trên mặt ông lại lộ ra vẻ buồn bã, bởi vì nước mà Chu lão gia tử pha trà pha không đúng cách, ông cảm thấy tiếc cho trà ngon!

    Vì vậy, hai người quen biết nhau nhờ một tách trà! Ngay từ đầu Chu lão gia tử không biết gì về Đỗ lão tiên sinh, nhưng cảm thấy hai người có duyên, vậy nên đã cho Đỗ lão tiên sinh nửa bình trà hôm đó ông mang theo.

    Mấy ngày trước, Chu lão gia tử vô tình đề cập đến việc muốn tìm gia sư cho cháu trai yêu quý nhà mình! Đỗ lão tiên sinh tự mình tiến cử, Chu lão gia tử mới biết Đỗ lão tiên sinh là một lão giáo sư đã về hưu!

    Đỗ lão tiên sinh không cần học phí, mỗi ngày dạy hai buổi, ba tiếng, chỉ cần Chu lão gia tử chia cho ông một phần trà ngon là được! Chu lão gia tử là ai, là thương nhân! Vừa nhìn đã biết Đỗ lão tiên sinh không đơn giản, qua cách ăn nói cư xử có thể nhận ra ông là người có hiểu biết! Món lợi lớn như vậy làm sao có thể không chiếm?! Trà này nhà khác nhất định không có, nhưng lần trước Tô Thành sao tới mười mấy cân để dành cho cả nhà uống, cũng có thể sao thêm bất cứ lúc nào sau khi uống hết!

    Nhưng mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, Chu lão gia tử vẫn có chút ngượng ngùng, nói: “Ông anh, ông anh cũng biết chúng ta không thiếu tiền, nhưng trà thì thật sự không có nhiều, đây là trà con tôi mua của một người bạn, số lượng cũng không nhiều, nó mua về để hiếu kính tôi.”

    Đỗ lão tiên sinh thầm nghĩ: “Đương nhiên tôi biết ông không thiếu tiền, tôi cũng không thiếu! Nếu không có trà này thì tôi về hưu rồi còn đi làm gia sư làm chi!” Bất quá ngoài miệng lại nói: “Tất nhiên, tất nhiên rồi! Đây là quà của con trai cho ông mà! Tôi đâu có đòi hết! Ông chỉ cần chia cho tôi một phần thôi là được rồi! Tôi không có sở thích nào khác, chỉ thích uống một chút trà! Uống nhiều năm như vậy mà tôi chưa bao giờ thấy một loại trà nào ngon như trà con trai ông tặng! Mùi vị này, hương thơm này!” Đến cuối cùng còn không quên khen ông già có một đứa con trai tốt!

    Chu lão gia tử nghe lời nói tốt của Đỗ lão tiên sinh, trong lòng mừng rỡ nhưng ngoài miệng thì vẫn không chịu đồng ý, chỉ lẩm bẩm nói muốn về nhà bàn bạc cùng con trai! Sau đó để cho Đỗ lão tiên sinh đợi hai ba ngày mới do dự đồng ý!

    Đỗ lão tiên sinh nhất thời không đợi được, lập tức kéo Chu lão gia tử về nhà gặp học trò Chu Tiểu Hạo! Kỳ thật cũng không hẳn là tới gặp học trò, chủ yếu là muốn uống trước trà của Chu lão gia tử.

    Nhưng mà, khi Đỗ lão tiên sinh gặp Chu Tiểu Hạo lại có ấn tượng rất tốt, cảm thấy đứa nhỏ này có linh khí, trí tuệ cũng không tồi, ở đây uống trà nửa ngày, hai ông lão đạt được thỏa thuận!

    Chừng nào Chu lão gia tử có trà ngon, sẽ cho Đỗ lão tiên sinh một ít, Đỗ lão tiên sinh thu Chu Tiểu Hạo làm học trò! Mỗi ngày đến đây dạy hai tiết! Đỗ lão dạy cái gì cũng được! Ông cứ căn cứ vào tình hình mà quyết định.

    Thì ra Chu Tiểu Hạo đã bái sư như vậy! Đỗ lão tiên sinh quả nhiên là thầy giáo có kinh nghiệm dạy học mấy chục năm, dạy dỗ Chu Tiểu Hạo rất tốt, hiệu quả cũng không tồi. Chu Tiểu Hạo đã thật thà hơn rất nhiều! Thế mới có cảnh Chu lão gia tử nói đưa hết trà của mình cho Đỗ lão tiên sinh như ở trên.

Hết chương 49.

Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 49

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên